Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 34:
Thanh Đinh Chi Âm
05/03/2024
Khi thấy Tô Diên vào cửa, trên trán lấm tấm mồ hôi, Diệp Khiết móc khăn tay ra, đau lòng lau mồ hôi cho cô: “Trời nắng nóng thế này mà phải ngồi dưới đất làm việc, vất vả cho con rồi.”
“Không vất vả đâu ạ, mới ngày đầu tiên thôi.” Tô Diên cười ngây ngô với bà ấy, đáy lòng ấm áp.
Mười tám năm qua cô chưa được gần gũi với Trương Lan Quyên như thế bao giờ, cảm giác mới lạ lại quyến luyến.
Lau mồ hôi xong, Diệp Khiết lại lấy một chiếc quạt hương bồ quạt gió cho cô, vừa đưa cô về phòng.
Điều họ muốn nói tiếp theo tạm thời không thể để người nhà họ Khương biết.
Hai mươi phút sau, Tô Diên đã hiểu biết đại khái nguồn cơn sự việc. Cô không ngờ em trai chồng của người cô của mình ở ngay thành phố Thanh Sơn, đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.
“Người nọ đang làm việc ở nhà máy cơ khí hay nhà máy sản xuất ô tô gì đấy, chắc là không khó hỏi thăm. Đến nỗi bên phía Cáp Nhĩ Tân, chắc chắn Tô Kiến Quốc sẽ phái người theo dõi sát sao một hồi, tạm thời chúng ta đừng động vào nó.”
“Dạ vâng.”
Đã nói xong chuyện chính, Diệp Khiết móc chiếc bút máy từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Mẹ nghe em hai nói bút máy của con hư rồi, con cầm cái này dùng trước đi.”
Bút máy có nhãn hiệu Anh Hùng, còn rất mới, có thể nhìn ra sự quý trọng của chủ nhân dành cho nó.
Tô Diên vội xua tay từ chối, định hôm nào lên trấn mua một chiếc.
Diệp Khiết nhét thẳng bút máy vào trong túi cô, nói: “Đừng khách sáo với mẹ, bút này là người khác đưa, người thô thiển như mẹ bình thường căn bản không dùng đến. Con không nhận là mẹ giận đấy.”
Sợ cô lại muốn từ chối, Diệp Khiết đẩy cô ra phòng bếp ăn cơm, cũng nhỏ giọng hỏi: “Mẹ nghe nói con có người yêu rồi? Là ai vậy? Ở đại viện Bắc Kinh à?”
“...”
Tô Diên quả thật khóc không ra nước mắt, bỗng có chút hối hận, cô không nên nói dối, nếu tiếp tục thế này nữa thì chính cô cũng sẽ cho rằng mình thật sự có người yêu.
Bữa trưa ở nhà họ Khương có cơm cao lương với dưa chua, dưa chua gồm dưa leo và hành lá, đều hái từ vườn rau trong nhà.
Đạm bạc nhưng ngon miệng.
Ăn cơm xong, DIệp Khiết còn phải về huyện Tây Hà, đưa bà ấy đi rồi, Tô Diên tìm đến Diệp Cầm, đưa cho bà năm đồng: “Dì à, đây là tiền cơm của con, đưa cho dì.”
Thanh niên trí thức ở nhà thôn dân đều phải giao tiền mỗi tháng, hôm nay cô đã hỏi thanh niên trí thức cũ mới biết được phải đưa bao nhiêu.
“Không cần đâu, mẹ nuôi của cháu đưa tiền cho dì rồi, con cứ coi đây là nhà, muốn ở bao lâu cũng được.”
Tô Diên giật mình, hai mắt hơi khép, trái tim cũng bắt đầu thắt lại.
Sau giờ nghỉ trưa còn phải xuống ruộng làm đồng tiếp. Trên đường cô đụng phải Thẩm Tình, hai người bắt đầu trò chuyện.
Thẩm Tình ở nhà họ Vương kế sát nhà họ Khương, điều kiện dừng chân lại kém xa nhà họ Khương.
“Hâm mộ cô quá, có thể ở trong căn phòng tốt như vậy. Không giống chúng tôi, còn phải chen chung một chiếc giường sưởi với người khác, chẳng có chút riêng tư nào.”
Ở thôn Bạch Vân, hộ gia đình có thể chấp nhận thanh niên trí thức vào ở thì điều kiện gần như không tốt lắm, cần năm đồng tiền đó để trợ cấp sinh hoạt.
Những người khác không muốn để một người ngoài ở nhà mình lắm.
Tô Diên cũng thầm may cho vận khí của mình, có một người mẹ nuôi tốt nhất trên thế giới này.
Mải nói chuyện, bọn họ đã đến ruộng bắp lúc nào không hay, đưa mắt nhìn lại là một mảnh xanh ươm, xanh đến mức khiến người khác say sẩm.
Thẩm Tình chỉ vào cách đó không xa, lấy khuỷu tay huých huých cô: “Nè, đó chẳng phải là Khương Tùng sao? Hình như anh ấy đang nhổ cỏ cho cô thì phải?”
“Không vất vả đâu ạ, mới ngày đầu tiên thôi.” Tô Diên cười ngây ngô với bà ấy, đáy lòng ấm áp.
Mười tám năm qua cô chưa được gần gũi với Trương Lan Quyên như thế bao giờ, cảm giác mới lạ lại quyến luyến.
Lau mồ hôi xong, Diệp Khiết lại lấy một chiếc quạt hương bồ quạt gió cho cô, vừa đưa cô về phòng.
Điều họ muốn nói tiếp theo tạm thời không thể để người nhà họ Khương biết.
Hai mươi phút sau, Tô Diên đã hiểu biết đại khái nguồn cơn sự việc. Cô không ngờ em trai chồng của người cô của mình ở ngay thành phố Thanh Sơn, đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.
“Người nọ đang làm việc ở nhà máy cơ khí hay nhà máy sản xuất ô tô gì đấy, chắc là không khó hỏi thăm. Đến nỗi bên phía Cáp Nhĩ Tân, chắc chắn Tô Kiến Quốc sẽ phái người theo dõi sát sao một hồi, tạm thời chúng ta đừng động vào nó.”
“Dạ vâng.”
Đã nói xong chuyện chính, Diệp Khiết móc chiếc bút máy từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Mẹ nghe em hai nói bút máy của con hư rồi, con cầm cái này dùng trước đi.”
Bút máy có nhãn hiệu Anh Hùng, còn rất mới, có thể nhìn ra sự quý trọng của chủ nhân dành cho nó.
Tô Diên vội xua tay từ chối, định hôm nào lên trấn mua một chiếc.
Diệp Khiết nhét thẳng bút máy vào trong túi cô, nói: “Đừng khách sáo với mẹ, bút này là người khác đưa, người thô thiển như mẹ bình thường căn bản không dùng đến. Con không nhận là mẹ giận đấy.”
Sợ cô lại muốn từ chối, Diệp Khiết đẩy cô ra phòng bếp ăn cơm, cũng nhỏ giọng hỏi: “Mẹ nghe nói con có người yêu rồi? Là ai vậy? Ở đại viện Bắc Kinh à?”
“...”
Tô Diên quả thật khóc không ra nước mắt, bỗng có chút hối hận, cô không nên nói dối, nếu tiếp tục thế này nữa thì chính cô cũng sẽ cho rằng mình thật sự có người yêu.
Bữa trưa ở nhà họ Khương có cơm cao lương với dưa chua, dưa chua gồm dưa leo và hành lá, đều hái từ vườn rau trong nhà.
Đạm bạc nhưng ngon miệng.
Ăn cơm xong, DIệp Khiết còn phải về huyện Tây Hà, đưa bà ấy đi rồi, Tô Diên tìm đến Diệp Cầm, đưa cho bà năm đồng: “Dì à, đây là tiền cơm của con, đưa cho dì.”
Thanh niên trí thức ở nhà thôn dân đều phải giao tiền mỗi tháng, hôm nay cô đã hỏi thanh niên trí thức cũ mới biết được phải đưa bao nhiêu.
“Không cần đâu, mẹ nuôi của cháu đưa tiền cho dì rồi, con cứ coi đây là nhà, muốn ở bao lâu cũng được.”
Tô Diên giật mình, hai mắt hơi khép, trái tim cũng bắt đầu thắt lại.
Sau giờ nghỉ trưa còn phải xuống ruộng làm đồng tiếp. Trên đường cô đụng phải Thẩm Tình, hai người bắt đầu trò chuyện.
Thẩm Tình ở nhà họ Vương kế sát nhà họ Khương, điều kiện dừng chân lại kém xa nhà họ Khương.
“Hâm mộ cô quá, có thể ở trong căn phòng tốt như vậy. Không giống chúng tôi, còn phải chen chung một chiếc giường sưởi với người khác, chẳng có chút riêng tư nào.”
Ở thôn Bạch Vân, hộ gia đình có thể chấp nhận thanh niên trí thức vào ở thì điều kiện gần như không tốt lắm, cần năm đồng tiền đó để trợ cấp sinh hoạt.
Những người khác không muốn để một người ngoài ở nhà mình lắm.
Tô Diên cũng thầm may cho vận khí của mình, có một người mẹ nuôi tốt nhất trên thế giới này.
Mải nói chuyện, bọn họ đã đến ruộng bắp lúc nào không hay, đưa mắt nhìn lại là một mảnh xanh ươm, xanh đến mức khiến người khác say sẩm.
Thẩm Tình chỉ vào cách đó không xa, lấy khuỷu tay huých huých cô: “Nè, đó chẳng phải là Khương Tùng sao? Hình như anh ấy đang nhổ cỏ cho cô thì phải?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.