Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 3:
Thanh Đinh Chi Âm
04/02/2024
Ngay khi cô chuẩn bị về phòng ngủ nghỉ ngơi, Trương Lan Quyên bỗng giữ chặt tay cô lại, nhỏ giọng thương lượng: “Diên Diên à, mấy anh của con đề rất bận, không chừng mấy tiếng nữa mới về nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Tuyết vào nhà ở, không bằng con đi đón con bé với mẹ đi. Nếu đến cả con cũng không đi, mẹ sợ con bé sẽ suy nghĩ lung tung.”
Tô Diên ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Cô ta suy nghĩ lung tung cái gì?’
“Con bé sẽ… Con bé…”
Trương Lan Quyên ấp a ấp úng một lúc lâu mới chậm chạp trả lời: “Con bé lớn lên ở nông thôn, trước kia chịu bao nhiêu là khổ. Thật ra đứa nhỏ đó rất mẫn cảm tự ti, càng cần người nhà quan tâm hơn. Ôi con gái đáng thương của tôi ~ Chúng ta… chúng ta đều nợ con bé.”
Nói đến đây vành mắt bà đỏ hoe, nước mắt trực trào.
Thấy cảnh này, sâu trong lòng Tô Diên lướt qua một chút chua chát, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ khóc vì con cái, lại không phải vì cô.
Suy nghĩ một lát, cô cảm thấy có vài lời cần phải nói rõ ràng mới ổn.
Vì thế cô hít sâu một cái, đanh mặt nói: “Mẹ, câu cuối cùng mẹ nói sai rồi, con không nợ cô ta, con cũng là người bị hại. Đến tột cùng chuyện năm đó là như thế nào cũng chỉ có bác gái là biết chân tướng. Rốt cuộc chừng nào bác mới về thành?”
Trương Lan Quyên nghe xong, đầu tiên bà sửng sốt, ngay sau đó mặt lộ vẻ vô thố. Trước kia Tô Diên tuy lạnh lùng nhưng không cứng rắn, còn bây giờ lại có chút thay đổi, khiến bà cảm thấy xa lạ.
Bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do chồng bà quyết định, bao gồm vấn đề giáo dục con cái cũng do chồng bà tự quản lý.
Mấy hôm trước chồng bà đến Đông Bắc không có ở nhà, trước mắt gặp được vấn đề khó giải quyết thì có hơi luống cuống.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Lan Quyên trả lời: “Cha con đi tìm bác con rồi, có lẽ hai người họ sẽ trở về nhanh thôi. Đến lúc đó chắc chắn mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ! Diên Diên à, lời vừa rồi là mẹ nói sai, con đừng nghĩ nhiều nhé. Bất kể về sau có xảy ra chuyện gì con cũng là con gái ruột của mẹ, điều này mãi mãi không thay đổi.”
Bà càng nói càng nhanh, ánh mắt chứa đầy sự chân thành. Tô Diên nhìn không khỏi động dung, nhưng lại tỉnh táo mà biết rằng: về sau trong cái nhà này sẽ không còn chỗ cho mình dung thân nữa.
Có lẽ do chột dạ, đến cuối cùng Trương Lan Quyên không cưỡng cầu Tô Diên đi đón người với bà nữa.
Ngồi xe buýt từ đại viện quân khu đến ga tàu hỏa, qua lại mất hai tiếng đồng hồ.
Trong hai tiếng này, Tô Diên viết một lá thư rất dài, định ngày mai đưa đến cục bưu điện.
Lúc sau cô ngồi bên mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngước mắt nhìn xa xăm…
Trong nửa tháng nay, cuộc sống của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hóa ra cô không phải đứa con gái bị sinh non hại mẹ mình xuất huyết, mà chỉ là con gái nuôi không hề có huyết thống với cái nhà này, tục xưng tu hú chiếm tổ chim khách.
Nhắc đến điều này, ngoại trừ đau khổ ra, ít nhiều gì cô cũng có chút may mắn. May mắn rằng năm ấy mình không phải là người hại mẹ mình khó sinh xuất huyết nhiều suýt nữa chết đi.
Suy cho cùng từ ngần ấy năm nay, phàm là bạn bè thân thích, mỗi lần họ gặp cô đều sẽ lặp lại nhắc mãi chuyện này, cũng nói với cô phải hiểu chuyện hiếu thảo, phải liều mình trả giá vì người mẹ này của mình.
Đây là một tảng đá lớn luôn đè trên ngực cô, hiện giờ những cảm giác tội lỗi kia cuối cùng cũng biến mất được.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, suy nghĩ bay xa bên ngoài cửa sổ bị tiếng cười đùa ngắt quãng. Tô Diên nhìn theo hướng âm thanh, là Trương Lan Quyên dẫn con gái ruột về rồi.
Chỉ thấy bà tươi cười xán lạn, một tay cầm giỏ xách một tay nắm cánh tay đối phương, cực kỳ thân mật.
Đó là thứ Tô Diên chưa từng được cảm thụ.
Giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu ra huyết thống là một thứ thật kỳ diệu. Hóa ra không phải mẹ không giỏi thể hiện sự yêu thương mà là bủn xỉn không dành tình yêu thương cho mình.
Tô Diên ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Cô ta suy nghĩ lung tung cái gì?’
“Con bé sẽ… Con bé…”
Trương Lan Quyên ấp a ấp úng một lúc lâu mới chậm chạp trả lời: “Con bé lớn lên ở nông thôn, trước kia chịu bao nhiêu là khổ. Thật ra đứa nhỏ đó rất mẫn cảm tự ti, càng cần người nhà quan tâm hơn. Ôi con gái đáng thương của tôi ~ Chúng ta… chúng ta đều nợ con bé.”
Nói đến đây vành mắt bà đỏ hoe, nước mắt trực trào.
Thấy cảnh này, sâu trong lòng Tô Diên lướt qua một chút chua chát, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ khóc vì con cái, lại không phải vì cô.
Suy nghĩ một lát, cô cảm thấy có vài lời cần phải nói rõ ràng mới ổn.
Vì thế cô hít sâu một cái, đanh mặt nói: “Mẹ, câu cuối cùng mẹ nói sai rồi, con không nợ cô ta, con cũng là người bị hại. Đến tột cùng chuyện năm đó là như thế nào cũng chỉ có bác gái là biết chân tướng. Rốt cuộc chừng nào bác mới về thành?”
Trương Lan Quyên nghe xong, đầu tiên bà sửng sốt, ngay sau đó mặt lộ vẻ vô thố. Trước kia Tô Diên tuy lạnh lùng nhưng không cứng rắn, còn bây giờ lại có chút thay đổi, khiến bà cảm thấy xa lạ.
Bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do chồng bà quyết định, bao gồm vấn đề giáo dục con cái cũng do chồng bà tự quản lý.
Mấy hôm trước chồng bà đến Đông Bắc không có ở nhà, trước mắt gặp được vấn đề khó giải quyết thì có hơi luống cuống.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Lan Quyên trả lời: “Cha con đi tìm bác con rồi, có lẽ hai người họ sẽ trở về nhanh thôi. Đến lúc đó chắc chắn mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ! Diên Diên à, lời vừa rồi là mẹ nói sai, con đừng nghĩ nhiều nhé. Bất kể về sau có xảy ra chuyện gì con cũng là con gái ruột của mẹ, điều này mãi mãi không thay đổi.”
Bà càng nói càng nhanh, ánh mắt chứa đầy sự chân thành. Tô Diên nhìn không khỏi động dung, nhưng lại tỉnh táo mà biết rằng: về sau trong cái nhà này sẽ không còn chỗ cho mình dung thân nữa.
Có lẽ do chột dạ, đến cuối cùng Trương Lan Quyên không cưỡng cầu Tô Diên đi đón người với bà nữa.
Ngồi xe buýt từ đại viện quân khu đến ga tàu hỏa, qua lại mất hai tiếng đồng hồ.
Trong hai tiếng này, Tô Diên viết một lá thư rất dài, định ngày mai đưa đến cục bưu điện.
Lúc sau cô ngồi bên mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngước mắt nhìn xa xăm…
Trong nửa tháng nay, cuộc sống của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hóa ra cô không phải đứa con gái bị sinh non hại mẹ mình xuất huyết, mà chỉ là con gái nuôi không hề có huyết thống với cái nhà này, tục xưng tu hú chiếm tổ chim khách.
Nhắc đến điều này, ngoại trừ đau khổ ra, ít nhiều gì cô cũng có chút may mắn. May mắn rằng năm ấy mình không phải là người hại mẹ mình khó sinh xuất huyết nhiều suýt nữa chết đi.
Suy cho cùng từ ngần ấy năm nay, phàm là bạn bè thân thích, mỗi lần họ gặp cô đều sẽ lặp lại nhắc mãi chuyện này, cũng nói với cô phải hiểu chuyện hiếu thảo, phải liều mình trả giá vì người mẹ này của mình.
Đây là một tảng đá lớn luôn đè trên ngực cô, hiện giờ những cảm giác tội lỗi kia cuối cùng cũng biến mất được.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, suy nghĩ bay xa bên ngoài cửa sổ bị tiếng cười đùa ngắt quãng. Tô Diên nhìn theo hướng âm thanh, là Trương Lan Quyên dẫn con gái ruột về rồi.
Chỉ thấy bà tươi cười xán lạn, một tay cầm giỏ xách một tay nắm cánh tay đối phương, cực kỳ thân mật.
Đó là thứ Tô Diên chưa từng được cảm thụ.
Giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu ra huyết thống là một thứ thật kỳ diệu. Hóa ra không phải mẹ không giỏi thể hiện sự yêu thương mà là bủn xỉn không dành tình yêu thương cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.