Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 44:
Thanh Đinh Chi Âm
05/03/2024
Tô Diên bị lôi ra văn phòng ủy ban thôn, bởi vì phải về thôn nên họ đi cùng hướng với Phương Nhị Nha.
Mấy người một trước một sau, sắc mặt ai cũng khó coi.
Thẩm Tình ghé vào tai Tô Diên, thì thầm: “Chắc chắn cô ta sẽ cáo trạng với trưởng thôn, rõ ràng cô ta gây chuyện trước, chúng ta tuyệt đối không thể cúi đầu.”
“Ừ, tất nhiên rồi!” Tô Diên gật đầu.
Khi sắp đến cửa thôn, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe jeep màu xanh lục đang đậu, rất nhiều thôn dân vây qunh nó, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tình duỗi dài cổ nhìn sang, thấy Phương Nhị Nha đi về phía xe jeep, không khỏi bĩu môi: “Thật sự muốn biết ai mắt mù mà coi trọng loại người như Phương Nhu.”
Gần đây Dương Hiểu Hồng nghe không ít lời bàn tán, kể hết mọi chuyện mình biết ra.
“Nhà họ Phương rất thích người con rể này, hình như sang năm hai người họ sẽ kết hôn. Không thể không nói mệnh của Phương Nhị Nha còn khá tốt.”
“Hay là chúng ta qua đó xem thử đi?” Thẩm Tình rất tò mò.
Tô Diên khẽ kéo góc áo cô ấy, không định xem náo nhiệt.
“Anh Khương bắt được hai con thỏ rất đáng yêu trên núi, mọi người có muốn đi xem không?”
Dương Hiểu Hồng muốn đi, Thẩm Tình nghe xong cũng tỉnh táo tinh thần: “Khương Tùng có ở nhà à?”
“Chắc là có.”
“Vậy được, chúng ta đi nhanh thôi!”
Chị chốc lát sau, bọn họ lướt qua xe jeep, đi về nhà họ Khương.
Lúc này, vị quân nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh Phương Nhị Nha vô tình đảo mắt qua bóng dáng Tô Diên, theo bản năng nhíu mày lại.
Phương Nhị Nha chú ý đến sự khác thường của anh ta, dịu dàng hỏi: “Anh sao vậy?”
Người đàn ông lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, hình như anh nhìn lầm.”
Cô gái vừa nãy thật sự rất giống tiểu thanh mai của nhà lãnh đạo của anh ta…
*
Chiều hôm nay, thôn Bạch Vân có thể nói là gà bay chó sủa.
Trưởng thôn tìm được đám người Tô Diên, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, khuyên bảo mọi người tiếp tục tham gia Đại liên hoan Quân đội.
Tiết mục đã được đăng ký rồi, nếu như hủy bỏ, không chỉ thôn Bạch Vân mất hết mặt mũi mà chức trưởng thôn này của ông ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thẩm Tình đảo vòng ánh mắt, đưa ra yêu cầu: “Bảo bọn tôi tham gia cũng được, nhưng Phương Nhu cần phải xin lỗi thanh niên trí thức Tô.”
Vẻ mặt trưởng thôn khó xử: “Ngày mai cô ấy có buổi biểu diễn múa, đã về đội văn nghệ rồi. Hay là thế này đi, chờ buổi diễn kết thúc, tôi viết một lá thư giới thiệu để mọi người chơi thêm một ngày ở thành phố Thanh Sơn, thế nào?”
Trong lòng mọi người vui vẻ, ngoài mặt lại làm bộ miễn cưỡng đồng ý.
Sáng sớm hôm sau.
Chưa đến năm giờ sáng Tô Diên đã thức dậy, cô vô cùng lưu loát mặc xong quần áo, sau đó bỏ chiếc bút máy đã hư vào trong túi xách rồi ra ngoài.
Hiện giờ đương lúc thu hoạch vụ thu, Khương Tùng chỉ có thể đưa cô đến cửa thôn.
Thẩm Tình và Dương Hiểu Hồng đã đứng đợi sẵn ở đó, mặt đầy tươi cười.
Thấy Khương Tùng, tâm trạng Thẩm Tình lâng lâng, lộ ra chút thẹn thùng: “Anh có đi cùng chúng em không?”
“Không, tôi còn phải tranh thủ thu hoạch vụ thu nữa.”
Anh ấy ít khi giao tiếp với con gái, gãi gãi đầu, sắc mặt hơi lúng túng.
Rất nhanh nữ chủ nhiệm ở thôn kế bên dẫn đám người Phùng Thư Miêu tụ họp với họ.
Hôm nay vừa vặn có xe khách đến thành phố Thanh Sơn, chẳng mấy chốc xe đến, Tô Diên và mọi người cùng nhau lên xe.
Khương Tùng đưa trứng luộc mẹ mình làm cho cô, cũng dặn dò: “Cô đi đường cẩn thận, nếu gặp phiền phức gì thì gọi điện thoại vào thôn.”
“Ừm, tôi sẽ.” Tô Diên cầm lấy túi nhỏ, lòng đầy ấm áp.
Xe từ từ lăn bánh, mọi người tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Mấy người một trước một sau, sắc mặt ai cũng khó coi.
Thẩm Tình ghé vào tai Tô Diên, thì thầm: “Chắc chắn cô ta sẽ cáo trạng với trưởng thôn, rõ ràng cô ta gây chuyện trước, chúng ta tuyệt đối không thể cúi đầu.”
“Ừ, tất nhiên rồi!” Tô Diên gật đầu.
Khi sắp đến cửa thôn, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe jeep màu xanh lục đang đậu, rất nhiều thôn dân vây qunh nó, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tình duỗi dài cổ nhìn sang, thấy Phương Nhị Nha đi về phía xe jeep, không khỏi bĩu môi: “Thật sự muốn biết ai mắt mù mà coi trọng loại người như Phương Nhu.”
Gần đây Dương Hiểu Hồng nghe không ít lời bàn tán, kể hết mọi chuyện mình biết ra.
“Nhà họ Phương rất thích người con rể này, hình như sang năm hai người họ sẽ kết hôn. Không thể không nói mệnh của Phương Nhị Nha còn khá tốt.”
“Hay là chúng ta qua đó xem thử đi?” Thẩm Tình rất tò mò.
Tô Diên khẽ kéo góc áo cô ấy, không định xem náo nhiệt.
“Anh Khương bắt được hai con thỏ rất đáng yêu trên núi, mọi người có muốn đi xem không?”
Dương Hiểu Hồng muốn đi, Thẩm Tình nghe xong cũng tỉnh táo tinh thần: “Khương Tùng có ở nhà à?”
“Chắc là có.”
“Vậy được, chúng ta đi nhanh thôi!”
Chị chốc lát sau, bọn họ lướt qua xe jeep, đi về nhà họ Khương.
Lúc này, vị quân nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh Phương Nhị Nha vô tình đảo mắt qua bóng dáng Tô Diên, theo bản năng nhíu mày lại.
Phương Nhị Nha chú ý đến sự khác thường của anh ta, dịu dàng hỏi: “Anh sao vậy?”
Người đàn ông lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, hình như anh nhìn lầm.”
Cô gái vừa nãy thật sự rất giống tiểu thanh mai của nhà lãnh đạo của anh ta…
*
Chiều hôm nay, thôn Bạch Vân có thể nói là gà bay chó sủa.
Trưởng thôn tìm được đám người Tô Diên, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, khuyên bảo mọi người tiếp tục tham gia Đại liên hoan Quân đội.
Tiết mục đã được đăng ký rồi, nếu như hủy bỏ, không chỉ thôn Bạch Vân mất hết mặt mũi mà chức trưởng thôn này của ông ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thẩm Tình đảo vòng ánh mắt, đưa ra yêu cầu: “Bảo bọn tôi tham gia cũng được, nhưng Phương Nhu cần phải xin lỗi thanh niên trí thức Tô.”
Vẻ mặt trưởng thôn khó xử: “Ngày mai cô ấy có buổi biểu diễn múa, đã về đội văn nghệ rồi. Hay là thế này đi, chờ buổi diễn kết thúc, tôi viết một lá thư giới thiệu để mọi người chơi thêm một ngày ở thành phố Thanh Sơn, thế nào?”
Trong lòng mọi người vui vẻ, ngoài mặt lại làm bộ miễn cưỡng đồng ý.
Sáng sớm hôm sau.
Chưa đến năm giờ sáng Tô Diên đã thức dậy, cô vô cùng lưu loát mặc xong quần áo, sau đó bỏ chiếc bút máy đã hư vào trong túi xách rồi ra ngoài.
Hiện giờ đương lúc thu hoạch vụ thu, Khương Tùng chỉ có thể đưa cô đến cửa thôn.
Thẩm Tình và Dương Hiểu Hồng đã đứng đợi sẵn ở đó, mặt đầy tươi cười.
Thấy Khương Tùng, tâm trạng Thẩm Tình lâng lâng, lộ ra chút thẹn thùng: “Anh có đi cùng chúng em không?”
“Không, tôi còn phải tranh thủ thu hoạch vụ thu nữa.”
Anh ấy ít khi giao tiếp với con gái, gãi gãi đầu, sắc mặt hơi lúng túng.
Rất nhanh nữ chủ nhiệm ở thôn kế bên dẫn đám người Phùng Thư Miêu tụ họp với họ.
Hôm nay vừa vặn có xe khách đến thành phố Thanh Sơn, chẳng mấy chốc xe đến, Tô Diên và mọi người cùng nhau lên xe.
Khương Tùng đưa trứng luộc mẹ mình làm cho cô, cũng dặn dò: “Cô đi đường cẩn thận, nếu gặp phiền phức gì thì gọi điện thoại vào thôn.”
“Ừm, tôi sẽ.” Tô Diên cầm lấy túi nhỏ, lòng đầy ấm áp.
Xe từ từ lăn bánh, mọi người tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.