Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 46:
Thanh Đinh Chi Âm
05/03/2024
Bỗng dưng xe phanh gấp.
Chỉ nghe một tiếng “ui da”, Thẩm Tình không đứng vững, suýt nữa té ngã, may thay người bán vé phản ứng nhanh kịp thời kéo cô ấy lại, không xảy ra bi kịch.
“Cô gái à, cô không sao chứ? Sao không chịu nắm chặt lưng ghế vậy?”
Hình như chân bị trẹo rồi, Thẩm Tình đau đến mức méo miệng, dỗi lại anh ta: “Là bác tài đột nhiên phanh gấp nên tôi mới té, sao lại trách tôi?”
Tô Diên chen qua đám người đi đến bên cạnh cô ấy, hỏi: “Bị thương ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?”
Nghĩ rằng còn có buổi diễn, sợ trì hoãn chính sự, Thẩm Tình xua tay: “Tôi không sao, không cần đi viện đâu.”
Lúc này nữ chủ nhiệm cũng đến gần bọn họ, nếu mày hỏi: “Thật sự không sao đó chứ? Nếu bị thương cũng đừng ra vẻ.”
“Thật sự không sao, mọi người yên tâm đi.”
Nói rồi cô ấy còn giật giật mắt cá chân bị thương để chứng minh mình rất ổn.
Hóng gió một lúc, phản ứng say xe của Dương Hiểu Hồng đỡ hơn nhiều, cô ấy bèn nhường chỗ ngồi cho Thẩm Tình.
Nửa tiếng sau bọn họ xuống xe ở trạm dừng chân gần cung văn hóa, Tô Diên đỡ Thẩm Tình chậm chậm bước đi, hỏi cô ấy có đau không.
Thẩm Tình thử dùng sức đi một đoạn đường ngắn, cuối cùng cũng khôi phục nụ cười trên mặt: “Ể? Hình như không đau vậy nữa.”
Mấy người khác nghe vậy đều thở phào một hơi.
Sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, nữ chủ nhiệm nhanh chóng tìm một tiệm cơm, trả ba tệ hai hào mua mười sáu cái bánh bao.
Mỗi người hai cái cũng đủ no rồi.
Vì say xe nên Dương Hiểu Hồng ăn không được nhiều lắm, cô ấy tái mặt ngồi ở một bên, trông có phần tiều tụy.
Tô Diên lại gọi một bát cháo đặt trước mặt cô ấy, khuyên cô ấy ăn nhiều một tí.
Dương Hiểu Hồng cười cảm kích, ăn từng miếng nhỏ, thoáng chốc ấm bụng.
Đối diện tiệm cơm này là cung văn hóa công nhân, trừ bọn họ ra còn có rất nhiều thực khách cũng là người đến tham gia diễn xuất.
Trùng hợp, Phương Nhị Nha và chiến hữu cũng ăn cơm ở chỗ này. Thẩm Tình nhìn thấy cô ta lại thấy tức, nhưng lấy đại cục làm trọng, không đi trêu chọc cô ta.
Ngược lại là nữ chủ nhiệm có lòng tác hợp hai bên, quơ quơ tay chào hỏi cô ta.
“Nhị Nha, cô tới đây khi nào đó?”
Ở trước công chúng bị người khác gọi “Nhị Nha”, Phương Nhị Nha tức giận cực kỳ, làm bộ không nghe thấy, lười để ý đến họ.
Tiếc rằng nữ chủ nhiệm là người thẳng tính, hoàn toàn không nhìn ra được, còn cười ha hả tiến lên lôi kéo làm quen: “Nhị Nha, cô không nghe tôi gọi à? Hôm nay cô diễn tiết mục gì đó?”
Người đã đứng trước mặt, lại không để ý nữa thì không hay, Phương Nhị Nha ngẩng đầu lên, bộ dạng chẳng có ý cười.
“Tiết mục được bảo mật, đến lúc đó cô sẽ biết.”
Mặt nóng dán mông lạnh, nữ chủ nhiệm bỗng nhận ra đối phương đang đối đãi có lệ với mình, căn bản không để mình vào mắt.
Thân là cán bộ thôn công tác vài thập niên, cô ấy cũng có tôn nghiêm. Vì thế không nói gì nữa, dẫn bọn Tô Diên rời đi.
Mùi thuốc súng tàn lưu trong không khí, các chiến hữu của Phương Nhị Nha hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Có người thấy Tô Diên và Thẩm Tình xinh đẹp, lại thấy họ sắp rời đi nên chủ động đến gần hỏi: “Mọi người là bạn của Phương Nhu à?”
“Không dám nhận, tôi không có loại bạn bè như cô ta.”
Thẩm Tình cười khẩy một tiếng, để người đứng đây thấy rất xấu hổ.
Phương Nhị Nha thấy thế không nhịn được nữa, cô ta thẹn quá hóa giận: “Cô có ý gì? Bớt ở đây hủy hoại danh dự của tôi đi.”
Thẩm Tình bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, chẳng lẽ hai ta là bạn?”
Chỉ nghe một tiếng “ui da”, Thẩm Tình không đứng vững, suýt nữa té ngã, may thay người bán vé phản ứng nhanh kịp thời kéo cô ấy lại, không xảy ra bi kịch.
“Cô gái à, cô không sao chứ? Sao không chịu nắm chặt lưng ghế vậy?”
Hình như chân bị trẹo rồi, Thẩm Tình đau đến mức méo miệng, dỗi lại anh ta: “Là bác tài đột nhiên phanh gấp nên tôi mới té, sao lại trách tôi?”
Tô Diên chen qua đám người đi đến bên cạnh cô ấy, hỏi: “Bị thương ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?”
Nghĩ rằng còn có buổi diễn, sợ trì hoãn chính sự, Thẩm Tình xua tay: “Tôi không sao, không cần đi viện đâu.”
Lúc này nữ chủ nhiệm cũng đến gần bọn họ, nếu mày hỏi: “Thật sự không sao đó chứ? Nếu bị thương cũng đừng ra vẻ.”
“Thật sự không sao, mọi người yên tâm đi.”
Nói rồi cô ấy còn giật giật mắt cá chân bị thương để chứng minh mình rất ổn.
Hóng gió một lúc, phản ứng say xe của Dương Hiểu Hồng đỡ hơn nhiều, cô ấy bèn nhường chỗ ngồi cho Thẩm Tình.
Nửa tiếng sau bọn họ xuống xe ở trạm dừng chân gần cung văn hóa, Tô Diên đỡ Thẩm Tình chậm chậm bước đi, hỏi cô ấy có đau không.
Thẩm Tình thử dùng sức đi một đoạn đường ngắn, cuối cùng cũng khôi phục nụ cười trên mặt: “Ể? Hình như không đau vậy nữa.”
Mấy người khác nghe vậy đều thở phào một hơi.
Sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, nữ chủ nhiệm nhanh chóng tìm một tiệm cơm, trả ba tệ hai hào mua mười sáu cái bánh bao.
Mỗi người hai cái cũng đủ no rồi.
Vì say xe nên Dương Hiểu Hồng ăn không được nhiều lắm, cô ấy tái mặt ngồi ở một bên, trông có phần tiều tụy.
Tô Diên lại gọi một bát cháo đặt trước mặt cô ấy, khuyên cô ấy ăn nhiều một tí.
Dương Hiểu Hồng cười cảm kích, ăn từng miếng nhỏ, thoáng chốc ấm bụng.
Đối diện tiệm cơm này là cung văn hóa công nhân, trừ bọn họ ra còn có rất nhiều thực khách cũng là người đến tham gia diễn xuất.
Trùng hợp, Phương Nhị Nha và chiến hữu cũng ăn cơm ở chỗ này. Thẩm Tình nhìn thấy cô ta lại thấy tức, nhưng lấy đại cục làm trọng, không đi trêu chọc cô ta.
Ngược lại là nữ chủ nhiệm có lòng tác hợp hai bên, quơ quơ tay chào hỏi cô ta.
“Nhị Nha, cô tới đây khi nào đó?”
Ở trước công chúng bị người khác gọi “Nhị Nha”, Phương Nhị Nha tức giận cực kỳ, làm bộ không nghe thấy, lười để ý đến họ.
Tiếc rằng nữ chủ nhiệm là người thẳng tính, hoàn toàn không nhìn ra được, còn cười ha hả tiến lên lôi kéo làm quen: “Nhị Nha, cô không nghe tôi gọi à? Hôm nay cô diễn tiết mục gì đó?”
Người đã đứng trước mặt, lại không để ý nữa thì không hay, Phương Nhị Nha ngẩng đầu lên, bộ dạng chẳng có ý cười.
“Tiết mục được bảo mật, đến lúc đó cô sẽ biết.”
Mặt nóng dán mông lạnh, nữ chủ nhiệm bỗng nhận ra đối phương đang đối đãi có lệ với mình, căn bản không để mình vào mắt.
Thân là cán bộ thôn công tác vài thập niên, cô ấy cũng có tôn nghiêm. Vì thế không nói gì nữa, dẫn bọn Tô Diên rời đi.
Mùi thuốc súng tàn lưu trong không khí, các chiến hữu của Phương Nhị Nha hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Có người thấy Tô Diên và Thẩm Tình xinh đẹp, lại thấy họ sắp rời đi nên chủ động đến gần hỏi: “Mọi người là bạn của Phương Nhu à?”
“Không dám nhận, tôi không có loại bạn bè như cô ta.”
Thẩm Tình cười khẩy một tiếng, để người đứng đây thấy rất xấu hổ.
Phương Nhị Nha thấy thế không nhịn được nữa, cô ta thẹn quá hóa giận: “Cô có ý gì? Bớt ở đây hủy hoại danh dự của tôi đi.”
Thẩm Tình bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, chẳng lẽ hai ta là bạn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.