Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược
Chương 63: Đỗ Quyên Vốn Là Một Loài Hoa Bạc Mệnh (1)
Thanh Uẩn Tương Ly
26/11/2023
Bên ngoài đào nguyên mênh mông, Công Nghi Lăng lăn ra bãi cỏ thở dốc: "Cái này là do ngươi quá manh động đấy nhé."
"Hừ, ngươi cản ta làm gì?"
"Sợ ngươi lật tung lòng núi lên đó."
Đêm mùa xuân trên trời muôn ngàn sao sáng, hoa dại nở khắp chốn, gió đưa hương thơm tươi mát, Công Nghi lăng nhìn một con suối từ sơn cốc chạy ra vốc nước uống, nói: "Ngươi nhìn xem trên trời đầy sao sáng, dưới đất chiếu sông ngân, rất là đẹp."
Diệu Huyền "... "
Sông ngân trải dài bất tận, phía chân trời bình minh đang lên sau những ngọn núi xa xăm nhuộm hồng áng mây, xa xa vọng lại tiếng hát thiếu nữ gọi tình lang, khói bếp bắt đầu bốc lên khói xám bay bay: "Bình minh đã lên rồi kìa, chúng ta chưa có dịp nào cùng ngắm bình minh nhỉ?"
Diệu Huyền "..."
Công Nghi Lăng định nói thêm, Diệu Huyền đã lên tiếng ngắt lời: "Ngươi nói tiếng nữa ta cho ngươi một đạp liền."
"Ta quên mất... " Những chiếc chuông gió bằng xương thú trong gió phát ra tiếng leng keng, Công Nghi Lăng thoáng ngẩn ngơ tìm kiếm cành cây treo chuông gió, tua rua đỏ tươi kết đồng tâm nhìn từ xa lại liên tưởng đến ngọc bội, hơi ngập ngừng nói: "Ngọc bội của ngươi... đó là thứ ánh sáng duy nhất sưởi ấm ngày tháng đằng đẵng cô đơn mà ta nhặt được... bị đệ đệ ngươi lấy mất rồi."
Hắn muốn hỏi có phải ý của ngươi không nhưng lại không dám.
Diệu Huyền nghiêng đầu: "Ngọc bội nào?"
"Lúc ta trở về lòng núi trên đỉnh Điệp Phù nhặt được... đã lấy lại không đưa cho ngươi sao?"
Vậy không phải ý của y rồi...
"Ngọc bội của ta luôn ở cạnh ta... ngươi nhặt nhầm của Thanh Hải rồi."
Thế ư? Hóa ra hắn chẳng có gì để lưu giữ, hơi ấm bao năm chẳng qua chỉ là một sự lầm tưởng viễn vông của một mình hắn mà thôi.
"Ngươi nói xem tại sao đệ đệ ngươi lại giả dạng ngươi làm gì, mấy lần gặp nguy hiểm không biết đường phản kháng."
"Giả dạng hồi nào, đệ ấy tên Thanh Hồn mà."
Công Nghi Lăng ngẩn ra: "Vậy ngươi tên gì?"
"Thanh Hồn."
"Hả?"
Y phiền hà nói: "Nó tên Thanh Hải tự Thanh Hồn. Ta tên Thanh Hồn tự Thanh Hải, ngươi muốn gọi sao cũng được."
Công Nghi Lăng cảm thấy y không muốn nói tên cho mình biết.
"Xa cách lâu nay, ngươi đã có người thương chưa?"
Diệu Huyền bực bội: "Ngươi không có câu hỏi nào khác sao, hỏi chuyện mãi làm gì?"
"Ta không tin là ngươi không biết..." Ta không tin ngươi không hiểu lòng ta...
"Có rồi, ngươi hài lòng chưa?"
"Ta chỉ muốn quan tâm đến ngươi thôi..." Công Nghi Lăng mím môi sắc mặt tái nhợt, dần nở nụ cười: "Là người nào được ngươi đem lòng yêu mến thế?"
Diệu Huyền suy nghĩ rất lâu: "Đó là một loại bất hạnh... vẫn là không nên thích phải một người như ta."
Công Nghi Lăng nhìn y, bất hạnh sao... thì ra cuộc đời ta cả hai chữ "bất hạnh" này cũng thua thiệt: "Thanh Hồn, nếu ngươi thật sự thích có gì không thể vượt qua chứ, ngươi làm sao thế, vì đôi mắt này sao?"
Y sờ mắt mình cười: "Cái này có đáng là gì, ta cũng đâu dùng nó nhìn thế gian ghê tởm này."
Cái này y nói cũng đúng đi.
Diệu Huyền trầm ngâm giây lát, nói: "Đệ tử của Trục Lân tiên sinh, mười tuổi đã khoe sắc thầm, huệ chất tâm lan, tính tình rất tốt, cái gì cũng học rất giỏi."
Công Nghi Lăng chậm chạp nói: "Trục Lân tiên sinh không phải sư phụ dạy chữ của ngươi sao... vậy hai người là đồng môn rồi." Duyên phận sâu như vậy mình vốn không bằng.
Chuyện chia ly chỉ mới xảy ra lại có cảm giác đã cách xa cách một đời, dưới ánh trăng ngập tràn ly ly hợp hợp Diệu Huyền cũng trở nên miên man: "Ừ, là ta dắt tay nàng, từng bước, từng bước đến lên ba trăm thềm đá, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực nàng cài xéo trên tóc một đóa hoa đỗ quyên, đẹp lắm."
Công Nghi Lăng ôm ngực mình bên trong trống rỗng, núi trập trùng liên miên bình minh nơi chân trời bỗng nhiên không đẹp nữa, Diệu Huyền lại nói: "Đỗ Quyên vốn dĩ đã là một loài hoa bạc mệnh, thật không may mắn, người bên cạnh ta không thể bạc mệnh được... ta nói: "Tên muội Đỗ Quyên không đẹp, lúc này hoa tử oanh đang nở, muội hát rất hay gọi là Oanh Tử đi. Sau này đừng cài hoa đỗ quyên nữa, khi ấy nàng còn nhỏ không biết muội ấy có hiểu ý ta không nhưng sao này không thấy cài nữa."
Oanh Tử...
Công Nghi Lăng khẽ nhắm mắt lại: "Ta không nghĩ người mà ngươi thích là Oanh Tử."
Y không trả lời hắn nhắm mắt lại yên tĩnh không muốn ai làm phiền.
*
**
***
Một đêm vô cùng vắng vẻ, mấy ngày liền trời đổ mưa lất phất hôm nay mới tạnh được đôi chút, Diệu Huyền đi theo lối nhỏ xuyên qua những rặng cây cỏ được trồng tỉ mỉ. Con đường này y đã đi bao nhiêu lần hôm nay lại thấy lòng nằng nặng, xa xa truyền đến giọng hát trong trẻo như chuông bạc, y không khỏi nghĩ đến nếu như Oanh Tử không ở bên cạnh mình nhiều năm. Ngoài kia trời xanh nước biếc, chẳng cần phải gánh lấy niềm vất vả nặng nề này nữa. Không ở cạnh y với trí tuệ thông minh, dung mạo xinh đẹp không cần gả vào gia đình quyền quý chỉ cần tìm được phu quân như ý, đêm trăng sáng tựa vai nhau nói chuyện vài câu, dỗ dành con cái.
Cần gì phải gả cho Giang Khách làm thϊếp, cuộc đời coi như rẽ ngang, thua thiệt đủ bề.
Đỗ Quyên vốn là loài hoa bạc mệnh, y không khỏi rùng mình thì ra từ rất lâu mình đã có suy nghĩ không hay này rồi...
Y bước qua hồ nước đi sâu vào trong vườn thảo dược tịch mịch, hoa cỏ trồng san sát nhau, phiến lá mơn mởn người trồng nó tốn rất nhiều tâm tư. Diệu Huyền bước vào căn nhà, ngày trước mẫu thân ở đây, sau này dành riêng cho Oanh Tử nghỉ ngơi, đồ đạc bên trong vẫn như cũ. Oanh Tử ngồi bên bức tranh thêu hoa Hải Đường, bên cạnh còn có một bài thơ nét thêu có đậm có nhạt mềm mại uyển chuyển, mũi kim tinh mịn xảo diệu, y rất thích bức tranh này, trên đời này chỉ có một mà thôi.
Bởi vì mẫu thân y đã mất, không thể thêu bức thứ hai nữa.
Những món đồ này đều do nàng ấy giữ.
Diệu Huyền đi về phía bức bình phong đó nhìn Oanh Tử đang so những sợi tơ màu, vuốt ve nó, mô phỏng bức tranh trên nền vải trắng. Thấy y bước vào nàng ta nở nụ cười: "Công tử."
Lúc nhỏ thường gọi là Thanh đại ca, đến năm mười ba thì không gọi như thế nữa, Diệu Huyền cũng không để tâm suy cho cùng chỉ là một tên gọi thôi. Y nhìn nàng ta cài trên tóc một cây trâm bông hoa nhỏ, là tiên khách lai. Nghĩ kỹ lại muội ấy luôn cài bông hoa này chẳng qua do hôm nay y tự thấy lạ, vẫn là đỗ quyên đẹp hơn.
Một bông hoa chứa ngàn giọt huyết lệ.
Muội ấy là đỗ quyên vừa mới hé, sương gió thẫm đẫm không làm sắc phai.
Oanh Tử đưa tay lấy một chiếc bánh lên ăn, nghiêng mặt nhìn bức thêu trên giá lại nhìn tấm lụa trên tay mình: "Thêu mãi vẫn không giống, công tử rất thích bức thêu này ta cũng muốn thêu cho người một bức."
Diệu Huyền thắp thêm đèn, nói: "Đúng là ta rất thích bức thêu đó, nhưng chẳng qua chỉ để ý nó vẫn còn đó thì tốt, không muốn kỹ càng nhìn ngắm nó chút nào."
Nàng biết chứ... "Thật ra muội muốn thêu một bức đỗ nhược tràn khắp núi gửi tặng người nô tỳ thương."
Diệu Huyền lờ mờ biết được người mà muội nói tới là ai, lòng lạnh quá nửa, cũng mềm đi. Nhớ lại một khoảng thời gian muội ấy từ chỗ sư phụ trở về, y đang ngồi trong phòng nấu thuốc thì muội mang trà lên, cười khanh khách.
Y nhàn nhạt hỏi: "Làm gì mà tóc tai bù xù?" Ở chỗ sư phụ không đến đánh nhau với người khác đi.
"Chạy nhanh quá nên tóc mới rối."
Hôm đó sắc trời rất trong, bên ngoài nhiều chậu hoa tiên khách lai nở rộ, cảnh sắc nở rộ. Oanh Tử đứng đó đầu tóc rối bù nhìn sao cũng chướng mắt, y ngoắc tay: "Lại đây."
Diệu Huyền dùng lược chải tóc đơn giản gọn gàng, ngắt một cành hoa tiên khách lai cài lên: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Người ở cạnh y nhiều năm bao nhiêu tuổi y cũng không nhớ rõ.
Trong mắt Oanh Tử ánh lên tia sáng lóng lánh, xòe mười ngón tay ra: "Đã mười tuổi rồi."
Mới đó đã bảy năm trôi qua.
Y nhìn mũi kim giá lạnh trong tay nàng ta nói: "Đừng thêu nữa... Hải Đường này có thêu ta cũng không thích." Còn bức đỗ nhược muội nói là ta không xứng.
Oanh Tử như bị mũi dùi sắc bén xé tâm, nỗi đau loang ra đầm đìa máu chảy. Nhưng nàng cũng không bị cơn đau làm chết lặng đi, vốn dĩ nàng biết bản thân không với tới. Tình yêu này dù nàng nằm mơ cũng không dám tin mơ tới, nàng chỉ là một cành cây ngọn cỏ bạc bẽo thê lương mong chờ ánh dương chiếu đến mà thôi. Đằng sau sự vui vẻ của nàng là tàn khuyết không thể lấp đầy. Dung nhan của nàng cũng giống như ráng chiều vậy ngày càng khuất sau màn đêm.
Nàng sắp gả đi rồi, không phải người nàng thương nhưng là người nàng chọn.
Bởi vì hôn sự này sẽ khiến người nàng yêu thương vui vẻ.
Nàng yếu ớt nghẹn ngào: "Nô tỳ sắp gả rồi hôm đó người đội khăn cho nô tỳ được không?"
Y lắc đầu: "E là không thể...
Ngày muội ấy gả Diệu Huyền cũng không đến. Sau đó y ngủ li bì suốt một ngày một đêm, trong cơn mê man không biết bao nhiêu hình bóng siết chặt trái tim không sao thở nổi. Bóng dáng ngây thơ e thẹn, không ngừng đan xen cào xé, tỉnh lại nhìn thấy hoa tiên khách lai nở đầy, rực rỡ diễm lệ.
"Đem mấy chậu hoa này ném hết đi."
Hoàng Tuyên ngớ người không hiểu hỏi: "Cái gì cơ..."
"Ta nói đem mấy chậu hoa này ném hết đi, sau này chỗ của ta không được trồng hoa này nữa."
Rồi lại một đêm mưa, ánh nến trong phòng ảm đạm chợp tắt, Diệu Huyền đang đọc sách bị giật mình, giọng khản đặc: "Oanh Tử thắp đèn đi.."
Không ai trả lời y cả.
Diệu Huyền day trán một hồi định gọi tiếng nữa nhưng chợt như tỉnh mộng đi vội ra ngoài sân, ngây dại hỏi: "Tiên khách lai đâu hết rồi?"
Hoàng Tuyên cầm dù ra, cằn nhằn: "Không phải ngươi đốt hết rồi sao, còn hỏi?"
"Ra thế... đốt hết thì tốt."
Có lẽ Công Nghi Lăng nói đúng y không hề thích Oanh Tử, lúc nhỏ mẫu thân không tìm được Thanh Hải. Ngây dại đau đớn rất lâu. Người cứ lang thang ở triền núi tìm mãi, rồi một ngày nhặt được Oanh Tử đặt trong tã lót thêu đầy hoa đỗ quyên. Đứa bé đang khóc xé ruột xé gan. Từ nhỏ mẫu thân đã muốn y chăm sóc Oanh Tử, cảm thấy việc này cũng không có gì phiền toái, có một người bên cạnh, sau này không cần tìm người thương nữa. Coi như biết tận gốc rễ đỡ phải đắn đo, y cứ nghĩ sớm muộn nha đầu này cũng là nương tử của mình. Dạy nàng những gì mà y biết, đưa nàng lên chỗ sư phụ học, cứ mỗi lần muội ấy về thăm lại hỏi mấy câu nhàm chán xem như quan tâm.
Y lẩm bẩm trong lòng, người này sớm muộn gì cũng là nương tử của mình, là như thế, muội ấy nói mình mười tuổi rồi, vậy thì đợi thêm bảy năm nữa...
Bảy năm nữa, nàng lên kiệu hoa, người nàng gả không phải ta.
Nếu như ta thích, nàng cũng có lòng, ta sẽ không để muội vào tay người khác. Nhưng ta không thích muội, Thanh Hải là đệ đệ của ta, so với đệ ấy muội là người mà ta hy sinh.
Ngày nàng sắp gả, dù ta không phải nhập trận đi nữa cũng không đến, là không muốn đến mà thôi... những lời muội nói cuối cùng không phải nói với ta. Ta thoát trận hôn mê, muội đứng trước giường Thanh Hải nói gì ta cũng không biết, cũng không bao giờ hỏi. Sau này trở về nhìn thấy bia mộ, có lẽ ta cũng đoán ra ước nguyện của nàng, cả đời này ta chỉ cho nàng một bài vị thế thôi.
Không đúng, ta chẳng làm gì cả, thậm chí người lập nó cũng chẳng phải ta. Bài vị này đưa vào gia phả, nàng là nương tử của ta có danh không phận thê lương biết mấy.
****
"Oanh Tử lấy người khác ngươi đau lòng lắm đúng không, người mình thương trao vào tay người khác nguyên vẹn thế mà ngoảnh lại chỉ còn tro bụi, một bia mộ rỗng chẳng lưu lại chút hương tàn. Trên đời này mất đi người mình yêu là đau lòng nhất... "
"Ta lấy tư cách gì đau lòng." Người gϊếŧ nàng ấy không phải là y sao: "Nhưng muội ấy còn một đứa con, đây là niềm vui duy nhất mà muội ấy có được ở phương trời úa tàn đó."
Công Nghi Lăng mím môi, vết thương trong tim rỉ ra: "Và ngươi cứ thế cả đời ôm nhớ thương, không yêu người nào khác... "
Yêu một người khác... Công Nghi Lăng ngươi không hiểu, ngươi quá sạch sẽ còn ta thấm nhuần máu tươi. Không sao tẩy sạch...
Ngày hôm đó ta gϊếŧ Lục Minh ngươi hỏi ta đang làm cái gì, từ khi đó ta đã biết chúng ta không chung đường rồi: "Oanh Tử, là nương tử của ta, hôm nay là sinh thần nàng ấy."
***
"Ngươi biết gì chưa, Công Nghi Lăng được người nào đó đưa đi rồi, trước khi đi còn vặt nát cây hoa của người ta, Vu Cổ bà bà tức đến xì khói qua lỗ tai luôn."
Thanh Hồn mù tịt: "Gì cơ, ta mới ngủ một giấc đã không theo kịp."
Lục Khuynh Tâm lại nói: "Lúc ta về được nửa đường thấy họ đi ra, người kia rất giống ngươi."
"Thế cơ à, chẳng có gì thú vị... người không có gì làm thì về đi, ta muốn đi cúng bái một chút."
"Cúng bái ai cơ? Ở đây ngươi quen ai à?"
"Không, chỉ là tưởng nhớ thôi, hôm nay là sinh thần Oanh Tử."
Hắn đột nhiên nhớ đến bia mộ rỗng, xung quanh đặt thật nhiều hoa hải đường, nó ở cạnh bên cửa sổ. Có phải mỗi lần y đọc sách đều ngoảnh đầu nhớ đến người con gái bạc mệnh đó: "Ta đi cùng với ngươi."
"Ngươi có biết Oanh Tử đâu đi làm gì?"
"Thì có làm sao đâu... coi như lòng ngưỡng mộ đi."
***
TG: Mọi người còn thuyền nào không ta đυ.c luôn cho nè!
"Hừ, ngươi cản ta làm gì?"
"Sợ ngươi lật tung lòng núi lên đó."
Đêm mùa xuân trên trời muôn ngàn sao sáng, hoa dại nở khắp chốn, gió đưa hương thơm tươi mát, Công Nghi lăng nhìn một con suối từ sơn cốc chạy ra vốc nước uống, nói: "Ngươi nhìn xem trên trời đầy sao sáng, dưới đất chiếu sông ngân, rất là đẹp."
Diệu Huyền "... "
Sông ngân trải dài bất tận, phía chân trời bình minh đang lên sau những ngọn núi xa xăm nhuộm hồng áng mây, xa xa vọng lại tiếng hát thiếu nữ gọi tình lang, khói bếp bắt đầu bốc lên khói xám bay bay: "Bình minh đã lên rồi kìa, chúng ta chưa có dịp nào cùng ngắm bình minh nhỉ?"
Diệu Huyền "..."
Công Nghi Lăng định nói thêm, Diệu Huyền đã lên tiếng ngắt lời: "Ngươi nói tiếng nữa ta cho ngươi một đạp liền."
"Ta quên mất... " Những chiếc chuông gió bằng xương thú trong gió phát ra tiếng leng keng, Công Nghi Lăng thoáng ngẩn ngơ tìm kiếm cành cây treo chuông gió, tua rua đỏ tươi kết đồng tâm nhìn từ xa lại liên tưởng đến ngọc bội, hơi ngập ngừng nói: "Ngọc bội của ngươi... đó là thứ ánh sáng duy nhất sưởi ấm ngày tháng đằng đẵng cô đơn mà ta nhặt được... bị đệ đệ ngươi lấy mất rồi."
Hắn muốn hỏi có phải ý của ngươi không nhưng lại không dám.
Diệu Huyền nghiêng đầu: "Ngọc bội nào?"
"Lúc ta trở về lòng núi trên đỉnh Điệp Phù nhặt được... đã lấy lại không đưa cho ngươi sao?"
Vậy không phải ý của y rồi...
"Ngọc bội của ta luôn ở cạnh ta... ngươi nhặt nhầm của Thanh Hải rồi."
Thế ư? Hóa ra hắn chẳng có gì để lưu giữ, hơi ấm bao năm chẳng qua chỉ là một sự lầm tưởng viễn vông của một mình hắn mà thôi.
"Ngươi nói xem tại sao đệ đệ ngươi lại giả dạng ngươi làm gì, mấy lần gặp nguy hiểm không biết đường phản kháng."
"Giả dạng hồi nào, đệ ấy tên Thanh Hồn mà."
Công Nghi Lăng ngẩn ra: "Vậy ngươi tên gì?"
"Thanh Hồn."
"Hả?"
Y phiền hà nói: "Nó tên Thanh Hải tự Thanh Hồn. Ta tên Thanh Hồn tự Thanh Hải, ngươi muốn gọi sao cũng được."
Công Nghi Lăng cảm thấy y không muốn nói tên cho mình biết.
"Xa cách lâu nay, ngươi đã có người thương chưa?"
Diệu Huyền bực bội: "Ngươi không có câu hỏi nào khác sao, hỏi chuyện mãi làm gì?"
"Ta không tin là ngươi không biết..." Ta không tin ngươi không hiểu lòng ta...
"Có rồi, ngươi hài lòng chưa?"
"Ta chỉ muốn quan tâm đến ngươi thôi..." Công Nghi Lăng mím môi sắc mặt tái nhợt, dần nở nụ cười: "Là người nào được ngươi đem lòng yêu mến thế?"
Diệu Huyền suy nghĩ rất lâu: "Đó là một loại bất hạnh... vẫn là không nên thích phải một người như ta."
Công Nghi Lăng nhìn y, bất hạnh sao... thì ra cuộc đời ta cả hai chữ "bất hạnh" này cũng thua thiệt: "Thanh Hồn, nếu ngươi thật sự thích có gì không thể vượt qua chứ, ngươi làm sao thế, vì đôi mắt này sao?"
Y sờ mắt mình cười: "Cái này có đáng là gì, ta cũng đâu dùng nó nhìn thế gian ghê tởm này."
Cái này y nói cũng đúng đi.
Diệu Huyền trầm ngâm giây lát, nói: "Đệ tử của Trục Lân tiên sinh, mười tuổi đã khoe sắc thầm, huệ chất tâm lan, tính tình rất tốt, cái gì cũng học rất giỏi."
Công Nghi Lăng chậm chạp nói: "Trục Lân tiên sinh không phải sư phụ dạy chữ của ngươi sao... vậy hai người là đồng môn rồi." Duyên phận sâu như vậy mình vốn không bằng.
Chuyện chia ly chỉ mới xảy ra lại có cảm giác đã cách xa cách một đời, dưới ánh trăng ngập tràn ly ly hợp hợp Diệu Huyền cũng trở nên miên man: "Ừ, là ta dắt tay nàng, từng bước, từng bước đến lên ba trăm thềm đá, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực nàng cài xéo trên tóc một đóa hoa đỗ quyên, đẹp lắm."
Công Nghi Lăng ôm ngực mình bên trong trống rỗng, núi trập trùng liên miên bình minh nơi chân trời bỗng nhiên không đẹp nữa, Diệu Huyền lại nói: "Đỗ Quyên vốn dĩ đã là một loài hoa bạc mệnh, thật không may mắn, người bên cạnh ta không thể bạc mệnh được... ta nói: "Tên muội Đỗ Quyên không đẹp, lúc này hoa tử oanh đang nở, muội hát rất hay gọi là Oanh Tử đi. Sau này đừng cài hoa đỗ quyên nữa, khi ấy nàng còn nhỏ không biết muội ấy có hiểu ý ta không nhưng sao này không thấy cài nữa."
Oanh Tử...
Công Nghi Lăng khẽ nhắm mắt lại: "Ta không nghĩ người mà ngươi thích là Oanh Tử."
Y không trả lời hắn nhắm mắt lại yên tĩnh không muốn ai làm phiền.
*
**
***
Một đêm vô cùng vắng vẻ, mấy ngày liền trời đổ mưa lất phất hôm nay mới tạnh được đôi chút, Diệu Huyền đi theo lối nhỏ xuyên qua những rặng cây cỏ được trồng tỉ mỉ. Con đường này y đã đi bao nhiêu lần hôm nay lại thấy lòng nằng nặng, xa xa truyền đến giọng hát trong trẻo như chuông bạc, y không khỏi nghĩ đến nếu như Oanh Tử không ở bên cạnh mình nhiều năm. Ngoài kia trời xanh nước biếc, chẳng cần phải gánh lấy niềm vất vả nặng nề này nữa. Không ở cạnh y với trí tuệ thông minh, dung mạo xinh đẹp không cần gả vào gia đình quyền quý chỉ cần tìm được phu quân như ý, đêm trăng sáng tựa vai nhau nói chuyện vài câu, dỗ dành con cái.
Cần gì phải gả cho Giang Khách làm thϊếp, cuộc đời coi như rẽ ngang, thua thiệt đủ bề.
Đỗ Quyên vốn là loài hoa bạc mệnh, y không khỏi rùng mình thì ra từ rất lâu mình đã có suy nghĩ không hay này rồi...
Y bước qua hồ nước đi sâu vào trong vườn thảo dược tịch mịch, hoa cỏ trồng san sát nhau, phiến lá mơn mởn người trồng nó tốn rất nhiều tâm tư. Diệu Huyền bước vào căn nhà, ngày trước mẫu thân ở đây, sau này dành riêng cho Oanh Tử nghỉ ngơi, đồ đạc bên trong vẫn như cũ. Oanh Tử ngồi bên bức tranh thêu hoa Hải Đường, bên cạnh còn có một bài thơ nét thêu có đậm có nhạt mềm mại uyển chuyển, mũi kim tinh mịn xảo diệu, y rất thích bức tranh này, trên đời này chỉ có một mà thôi.
Bởi vì mẫu thân y đã mất, không thể thêu bức thứ hai nữa.
Những món đồ này đều do nàng ấy giữ.
Diệu Huyền đi về phía bức bình phong đó nhìn Oanh Tử đang so những sợi tơ màu, vuốt ve nó, mô phỏng bức tranh trên nền vải trắng. Thấy y bước vào nàng ta nở nụ cười: "Công tử."
Lúc nhỏ thường gọi là Thanh đại ca, đến năm mười ba thì không gọi như thế nữa, Diệu Huyền cũng không để tâm suy cho cùng chỉ là một tên gọi thôi. Y nhìn nàng ta cài trên tóc một cây trâm bông hoa nhỏ, là tiên khách lai. Nghĩ kỹ lại muội ấy luôn cài bông hoa này chẳng qua do hôm nay y tự thấy lạ, vẫn là đỗ quyên đẹp hơn.
Một bông hoa chứa ngàn giọt huyết lệ.
Muội ấy là đỗ quyên vừa mới hé, sương gió thẫm đẫm không làm sắc phai.
Oanh Tử đưa tay lấy một chiếc bánh lên ăn, nghiêng mặt nhìn bức thêu trên giá lại nhìn tấm lụa trên tay mình: "Thêu mãi vẫn không giống, công tử rất thích bức thêu này ta cũng muốn thêu cho người một bức."
Diệu Huyền thắp thêm đèn, nói: "Đúng là ta rất thích bức thêu đó, nhưng chẳng qua chỉ để ý nó vẫn còn đó thì tốt, không muốn kỹ càng nhìn ngắm nó chút nào."
Nàng biết chứ... "Thật ra muội muốn thêu một bức đỗ nhược tràn khắp núi gửi tặng người nô tỳ thương."
Diệu Huyền lờ mờ biết được người mà muội nói tới là ai, lòng lạnh quá nửa, cũng mềm đi. Nhớ lại một khoảng thời gian muội ấy từ chỗ sư phụ trở về, y đang ngồi trong phòng nấu thuốc thì muội mang trà lên, cười khanh khách.
Y nhàn nhạt hỏi: "Làm gì mà tóc tai bù xù?" Ở chỗ sư phụ không đến đánh nhau với người khác đi.
"Chạy nhanh quá nên tóc mới rối."
Hôm đó sắc trời rất trong, bên ngoài nhiều chậu hoa tiên khách lai nở rộ, cảnh sắc nở rộ. Oanh Tử đứng đó đầu tóc rối bù nhìn sao cũng chướng mắt, y ngoắc tay: "Lại đây."
Diệu Huyền dùng lược chải tóc đơn giản gọn gàng, ngắt một cành hoa tiên khách lai cài lên: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Người ở cạnh y nhiều năm bao nhiêu tuổi y cũng không nhớ rõ.
Trong mắt Oanh Tử ánh lên tia sáng lóng lánh, xòe mười ngón tay ra: "Đã mười tuổi rồi."
Mới đó đã bảy năm trôi qua.
Y nhìn mũi kim giá lạnh trong tay nàng ta nói: "Đừng thêu nữa... Hải Đường này có thêu ta cũng không thích." Còn bức đỗ nhược muội nói là ta không xứng.
Oanh Tử như bị mũi dùi sắc bén xé tâm, nỗi đau loang ra đầm đìa máu chảy. Nhưng nàng cũng không bị cơn đau làm chết lặng đi, vốn dĩ nàng biết bản thân không với tới. Tình yêu này dù nàng nằm mơ cũng không dám tin mơ tới, nàng chỉ là một cành cây ngọn cỏ bạc bẽo thê lương mong chờ ánh dương chiếu đến mà thôi. Đằng sau sự vui vẻ của nàng là tàn khuyết không thể lấp đầy. Dung nhan của nàng cũng giống như ráng chiều vậy ngày càng khuất sau màn đêm.
Nàng sắp gả đi rồi, không phải người nàng thương nhưng là người nàng chọn.
Bởi vì hôn sự này sẽ khiến người nàng yêu thương vui vẻ.
Nàng yếu ớt nghẹn ngào: "Nô tỳ sắp gả rồi hôm đó người đội khăn cho nô tỳ được không?"
Y lắc đầu: "E là không thể...
Ngày muội ấy gả Diệu Huyền cũng không đến. Sau đó y ngủ li bì suốt một ngày một đêm, trong cơn mê man không biết bao nhiêu hình bóng siết chặt trái tim không sao thở nổi. Bóng dáng ngây thơ e thẹn, không ngừng đan xen cào xé, tỉnh lại nhìn thấy hoa tiên khách lai nở đầy, rực rỡ diễm lệ.
"Đem mấy chậu hoa này ném hết đi."
Hoàng Tuyên ngớ người không hiểu hỏi: "Cái gì cơ..."
"Ta nói đem mấy chậu hoa này ném hết đi, sau này chỗ của ta không được trồng hoa này nữa."
Rồi lại một đêm mưa, ánh nến trong phòng ảm đạm chợp tắt, Diệu Huyền đang đọc sách bị giật mình, giọng khản đặc: "Oanh Tử thắp đèn đi.."
Không ai trả lời y cả.
Diệu Huyền day trán một hồi định gọi tiếng nữa nhưng chợt như tỉnh mộng đi vội ra ngoài sân, ngây dại hỏi: "Tiên khách lai đâu hết rồi?"
Hoàng Tuyên cầm dù ra, cằn nhằn: "Không phải ngươi đốt hết rồi sao, còn hỏi?"
"Ra thế... đốt hết thì tốt."
Có lẽ Công Nghi Lăng nói đúng y không hề thích Oanh Tử, lúc nhỏ mẫu thân không tìm được Thanh Hải. Ngây dại đau đớn rất lâu. Người cứ lang thang ở triền núi tìm mãi, rồi một ngày nhặt được Oanh Tử đặt trong tã lót thêu đầy hoa đỗ quyên. Đứa bé đang khóc xé ruột xé gan. Từ nhỏ mẫu thân đã muốn y chăm sóc Oanh Tử, cảm thấy việc này cũng không có gì phiền toái, có một người bên cạnh, sau này không cần tìm người thương nữa. Coi như biết tận gốc rễ đỡ phải đắn đo, y cứ nghĩ sớm muộn nha đầu này cũng là nương tử của mình. Dạy nàng những gì mà y biết, đưa nàng lên chỗ sư phụ học, cứ mỗi lần muội ấy về thăm lại hỏi mấy câu nhàm chán xem như quan tâm.
Y lẩm bẩm trong lòng, người này sớm muộn gì cũng là nương tử của mình, là như thế, muội ấy nói mình mười tuổi rồi, vậy thì đợi thêm bảy năm nữa...
Bảy năm nữa, nàng lên kiệu hoa, người nàng gả không phải ta.
Nếu như ta thích, nàng cũng có lòng, ta sẽ không để muội vào tay người khác. Nhưng ta không thích muội, Thanh Hải là đệ đệ của ta, so với đệ ấy muội là người mà ta hy sinh.
Ngày nàng sắp gả, dù ta không phải nhập trận đi nữa cũng không đến, là không muốn đến mà thôi... những lời muội nói cuối cùng không phải nói với ta. Ta thoát trận hôn mê, muội đứng trước giường Thanh Hải nói gì ta cũng không biết, cũng không bao giờ hỏi. Sau này trở về nhìn thấy bia mộ, có lẽ ta cũng đoán ra ước nguyện của nàng, cả đời này ta chỉ cho nàng một bài vị thế thôi.
Không đúng, ta chẳng làm gì cả, thậm chí người lập nó cũng chẳng phải ta. Bài vị này đưa vào gia phả, nàng là nương tử của ta có danh không phận thê lương biết mấy.
****
"Oanh Tử lấy người khác ngươi đau lòng lắm đúng không, người mình thương trao vào tay người khác nguyên vẹn thế mà ngoảnh lại chỉ còn tro bụi, một bia mộ rỗng chẳng lưu lại chút hương tàn. Trên đời này mất đi người mình yêu là đau lòng nhất... "
"Ta lấy tư cách gì đau lòng." Người gϊếŧ nàng ấy không phải là y sao: "Nhưng muội ấy còn một đứa con, đây là niềm vui duy nhất mà muội ấy có được ở phương trời úa tàn đó."
Công Nghi Lăng mím môi, vết thương trong tim rỉ ra: "Và ngươi cứ thế cả đời ôm nhớ thương, không yêu người nào khác... "
Yêu một người khác... Công Nghi Lăng ngươi không hiểu, ngươi quá sạch sẽ còn ta thấm nhuần máu tươi. Không sao tẩy sạch...
Ngày hôm đó ta gϊếŧ Lục Minh ngươi hỏi ta đang làm cái gì, từ khi đó ta đã biết chúng ta không chung đường rồi: "Oanh Tử, là nương tử của ta, hôm nay là sinh thần nàng ấy."
***
"Ngươi biết gì chưa, Công Nghi Lăng được người nào đó đưa đi rồi, trước khi đi còn vặt nát cây hoa của người ta, Vu Cổ bà bà tức đến xì khói qua lỗ tai luôn."
Thanh Hồn mù tịt: "Gì cơ, ta mới ngủ một giấc đã không theo kịp."
Lục Khuynh Tâm lại nói: "Lúc ta về được nửa đường thấy họ đi ra, người kia rất giống ngươi."
"Thế cơ à, chẳng có gì thú vị... người không có gì làm thì về đi, ta muốn đi cúng bái một chút."
"Cúng bái ai cơ? Ở đây ngươi quen ai à?"
"Không, chỉ là tưởng nhớ thôi, hôm nay là sinh thần Oanh Tử."
Hắn đột nhiên nhớ đến bia mộ rỗng, xung quanh đặt thật nhiều hoa hải đường, nó ở cạnh bên cửa sổ. Có phải mỗi lần y đọc sách đều ngoảnh đầu nhớ đến người con gái bạc mệnh đó: "Ta đi cùng với ngươi."
"Ngươi có biết Oanh Tử đâu đi làm gì?"
"Thì có làm sao đâu... coi như lòng ngưỡng mộ đi."
***
TG: Mọi người còn thuyền nào không ta đυ.c luôn cho nè!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.