Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược
Chương 38: Hạ Đến, Lòng Người Thổn Thức (4)
Thanh Uẩn Tương Ly
26/11/2023
Lục Khuynh Tâm nương nhờ ánh đèn xem từng trang sách. Bình thường những chuyện đòi tính kiên nhẫn này đều do Nhuận Thành làm. Giờ đã đến lượt hắn chiêm nghiệm công việc nhàm chán này rồi.
Bút pháp bên trong nắn nót tỉ mỉ, mỗi chữ đều xếp ngay ngắn. Người chép mấy trang này cho tam tiểu thư viết chữ rất đẹp, thoát tục bay bổng là một nha đầu có ăn học. Hành lang bên ngoài tối đen như mực, ánh đèn l*иg u ám hắt những chiếc bóng lặng lẽ trong đêm, cơn gió thổi ập đến thổi tắt hàng loạt ánh đèn.
Trương Khả Khả quơ gậy trúc mò mẫm về phòng, tóc cô ta xõa dài không vấn cũng không cài trâm ngọc gì. Lờ mờ một bên tai lóe lên ánh sáng châu ngọc như làn sương mờ lúc hợp lúc tan. Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng mình, bên trong vẫn là khung cửi và tranh thêu hoa hồng được một nửa. Nàng ta tự pha trà rồi rút kim chỉ thêu tiếp cánh hoa, trong đêm khuya thanh vắng đột nhiên vang lên tiếng xè xè. Cảnh trước mắt mà nàng đang chứng kiến khiến nàng trợn mắt há mồm thật to, rắn, nàng sợ nhất là rắn. Xung quanh đã phòng luôn được rắc hùng hoàng sao có thể có rắn chứ?
Nàng cố gắng khôi phục tinh thần sợ hãi tắc nghẹn ở ngực, khuôn mặt sợ hãi tột đột cố tỏ ta cứng rắn, loài rắn kia rõ ràng là có độc, nếu bị cắn thì sẽ chết mất.
Nàng ta lùi trong vô định, tay cầm kim thêu vừa toát mồ hôi vừa ném kim thêu về phía bầy rắn kia. Một kim xuyên hai ba con đang rối loại với nhau, bị bắn trúng nó uốn éo không ngừng. Xử lý được mấy con, những con còn lại vẫn đang bò tới, nàng ta trốn trong góc tường bên trong, nhìn ra cửa, nơi đó cũng có rắn: "Người đâu, người đâu..
"Người đâu... người đâu.."
Sau một hồi, bầy rắn cũng được xử lý xong, Trương Khả Khả ngồi bên bàn mồ hôi lạnh thấu chảy ra ròng ròng. Lục Khuynh Tâm giúp cô ta rắc lại hùng hoàng quanh phòng, nhìn "thi thể" mấy con rắn kia cười cười: "Tam tiểu thư yên tâm sẽ không có rắn nữa đâu."
"Là các người cố ý đúng không, hỏi thăm được ta sợ rắn, chỉ cần thấy rắn thì ta không còn tâm trí để che giấu nữa. Đôi mắt cô ta trong veo nhìn về phía họ, không hề có vẻ vô hồn trước kia.
"Tam cô nương quả nhiên nhìn thấy."
Trương Khả Khả sờ mắt mình nhoẻn miệng cười: "Trước kia ta trúng độc nên bị từng bị có vài vấn đề khiếm khuyết."
"Trước đó không để ý bông tai cô nương là một loại độc quý, có thể lấy độc trị độc." Thành Kính thu lại nụ cười: "Vừa rồi tiểu thư phóng phi tiêu đó lực đạo không đủ, ta tin Trương Yến Yến không phải do cô ra tay. Có vài điểm ta có chút không hiểu." Trong tay là những bức thư tay lời lẽ khẩn khiết: "Cái này có phải của cô."
Ánh mắt nàng ta dán vào đó một lúc lâu, cười lạnh: "Đúng là do ta viết." Nàng ta đem những lá thư tay kia soi dưới ánh đèn, tỉ mỉ đọc kĩ, lại cười cười ý vị: " Là ta mô phỏng nét chữ của nàng ta viết."
Mọi người có chút ngạc nhiên, ban đầu họ cho rằng Trương Yến Yến giúp cô ta viết. Lúc cô ta bảo là do bản thân viết họ đã hoang mang, nghe câu sau lại càng hoang mang thêm.
"Lúc nhỏ, đại tỷ ta nhiều bệnh hầu như đều ở chỗ thầy thuốc. Trong một lần thôn trang bị một đám người xông vào cướp bóc, nhà ta lạc mất tỷ ấy. Trương Yến Yến là do phụ thân ta nhận lầm mang về, lúc nhỏ ta đã rất thích tỷ ấy, ngưỡng mộ tỷ ấy tài giỏi cái gì cũng biết. Thế là ta cũng bắt chước theo tỷ ấy mọi thứ, ta biết khả năng cầm kỳ không bằng tỷ ấy nên ta học họa thơ, thêu thùa. Khi tỷ ấy đánh đàn ta sẽ đọc thơ họa theo, khi tỷ ấy đánh cờ ta sẽ bên cạnh thêu thùa... Một thời gian sau vị thầy thuốc kia cũng tìm đến trao trả đứa trẻ, phụ thân không đành lòng đuổi cô ta đi nên mới để cô ta làm nhị tiểu thư nhà ta."
Trong đầu Bạch Diệp soạn ra hàng loạt việc hai tỷ muội vì đàn ông trở mặt, nàng ta lại nhẹ nhàng nói thêm: "Năm đó ta tự dưng trúng độc, chuyện này không phải ta không biết, chẳng qua không thèm tính toán với cô ta thôi."
"Trương Yến Yến hạ độc cô?"
"Là do cô ta trúng độc không biết cách giải đã đem chất độc truyền sang người ta." Trương Yến Yến rũ mắt: "Khi đó ta tìm khắp nơi mới có được viên châu độc này đem về giúp cô ta giải độc, còn chưa kịp... coi như lần này, mọi sự ân cần chăm sóc của cô ta lúc nhỏ ta đã trả hết."
Bạch Diệp cau mày: "Nhà cô hết người này đến người khác trúng độc là sao chứ? Tiểu muội của cô còn chưa giải hết độc đấy."
"Là nó tự làm tự chịu còn trách được ai." Nàng ta ngưng một lúc rồi lại thở dài: "Nó đang mang thai châu độc của ta không giải được."
"Nói vậy, cô biết tiểu muội cô tại sao trúng độc?"
"Là vì người đàn ông đó, hai người họ đều là vì người đàn ông đó."
Bạch Diệp thầm nghĩ: Quả nhiên đi đường nào cũng về cái nghĩa địa này.
"Người đó đâu."
"Chết rồi, có lẽ chôn ở đâu đó trên rừng."
"Sao cô biết..."
"Có gì lạ đâu." Nàng ta lại cười: "Trước giờ cô ta tìm đàn ông làm mình thỏa mãn xong đều gϊếŧ. Doãn Minh cũng là người thật thà sính lễ đã chuẩn bị đủ chỉ chờ đón Thi Thi về thôi. Hôm đó khuya muộn ta đi ra bờ sông, thấy cô ép hắn lên thuyền, hắn chống cự rất dữ." Trương Khả Khả chỉ vào cổ mình nói: "Nhà hắn có một sợi dây nanh sói gia truyền, trên nanh đó chỉ cần xoay nhẹ sẽ nhuốm đầy độc. Sau khi cô ta gϊếŧ hắn xong thì giận chó đánh mèo.."
Thành Kính phẫn nộ: "Cô biết rõ như thế mà không ngăn cô ta lại?"
"Ngăn? Sao mà ngăn? Biết đâu một ngày cô ta trở thành mẹ kế của ta. Ta nói ai tin đây? Ta là một kẻ không nhìn thấy cơ mà."
Thành Kính nghẹn họng, hóa ra cô ta và Trương lão gia...
"Cô ta chết chắc cô vui lắm."
Nàng ta thành thật: "Không vui lắm, ta có thể đoán ra cô ta không mặc quần áo, ẩn nấp trong phòng Thanh công tử trẻ tuổi nhu thuận đó làm gì." Khóe miệng cô ta cong lên đầy khinh giễu: "Thật ra ta muốn xử lý cô ta hơn cơ, tiếc là ta đánh không lại cô ta, thật tiếc, thật tiếc... Ta tốn công viết nhiều thư như vậy mượn cớ giúp cô ta và Ứng Phàm hàn gắn. Cố ý để cô ta nhìn thấy giữ lại, đến khi hai người kia ở cạnh nhau, ta sẽ để phụ thân nhìn rõ bộ mặt cô ta, tiếc là..."
Mọi người cũng hiểu ra phần nào ý đồ của cô ta đấy.
Thành Kính nâng chân mày: "Nhưng mà, cô ta thích hoa súng Ứng Phàm lại tặng hoa quà vẽ hoa hồng, ta thấy cô nương cũng rất thích hoa hồng."
"Cô ta thích hoa gì ai mà biết được, mỗi một người cô ta đều đưa ra một sở thích khác nhau, còn hồ hoa súng đó phụ thân ta rất thích thường đến đó ngắm đấy... Cô ta cho rằng ta không nhìn được, cũng không nghe thấy gì, nên rêи ɾỉ cũng ghê gớm lắm."
"Đại tỷ cô võ công đâu có kém sao lại không nói cho cô ta biết."
Trương Khả Khả im lặng.
Bạch Diệp đột nhiên thấu suốt, xem ra Trương Ý Hạnh cũng đã biết được chuyện này, mọi người đồng loạt bỏ chạy ra ngoài: "Hôm đó Thanh Hồn đưa cô ta cây trâm, cô ta thẳng thừng quay đi. Trương Ý Hạnh tính tình mạnh mẽ lúc cô ta quay lại đã thay quần áo, còn trước mặt mọi người đưa cao dược cho y. Ta không nghĩ đó là do cô ta vì chuyện nhặt trâm mà cảm động đâu. Chuyện này chỉ có một khả năng... cô ta muốn tỉ võ với nhị ca là để mọi người tập trung ra ra sân xem. Cô ta biết Trương Yến Yến sẽ nhân cơ hội lén vào Thanh Hồn. Hôm đó Khuynh Tâm lại sang đó ngủ kế hoạch có chút thay đổi, nhưng không khác mục đích ban đầu. Cô ta giả vờ tức giận đi trước gϊếŧ Trương Yến Yến giấu vào hòm, thay y phục dính máu rồi lại trở ra tặng đồ, cố ý cho chúng ta biết cô ta có chuyện ra ngoài trong đêm hôm sau mới về."
Lục Khuynh Tâm tiếp lời: "Cô ta trở về trong đêm giả mạo thích khách, để mọi người phát hiện thi thể, khi đó trong phủ chỉ thiếu cô ta thôi."
Khi Thành Kính thuật lại mọi chuyện, Trương Ý Hạnh chỉ hừ một tiếng: "Sự việc như vậy thì đã sao? Khi đó thời gian ta vào phòng rồi đi ra rất ngắn, không phải các người đã tìm ra rất nhiều dấu vết chống cự của Trương Yến Yến sao?"
Cái này... hình như là vậy, trong hòm có nhiều dấu vết binh ám khí đâm ngang dọc lôi co hồi lâu. Trên thanh xà ngang kiểm tra kĩ vài lỗ đâm còn mới, có thể có người ở trên đó ẩn nấp bị Trương Yến Yến phát hiện hoặc ngược lại, dấu tay máu và dấu vết giãy giụa của Trương Yến Yến nữa.
Trương Ý Hạnh lạnh lùng: "Ta chính là muốn nhân lúc mọi người còn tụ tập ngoài sân gϊếŧ cô ta, nhưng khi ta đến cô ta đã hấp hối, còn tốt bụng giúp cô ta đóng hòm lại. Ta tiếp cận Thanh Hồn là muốn xem hắn phát hiện gì không thôi, so với Chu công tử, Thanh Hồn ngốc đó có vẻ dễ lừa hơn nhiều."
À thế à, cô thật sự nghĩ tên đó dễ lừa à.
Trên người Trương Yến Yến còn nhiều vết thương sưng đỏ, điều này chứng tỏ cô ta bị thương vẫn chưa chết ngay. Trương Ý Hạnh đóng hòm lại bỏ mặc cô ta mất máu tới chết vậy người gϊếŧ cô ta là ai chứ... Phùng Nữ La đi mang cao dược về là sau khi Trương Ý Hạnh đóng hòm lại. Cô ta không phát hiện ra trong phòng ngập mùi máu tanh sao, khi đó mùi máu chưa tan nhanh như vậy.
Máu?
"Lượng máu trong hòm không nhiều, không giống chảy máu đến chết, vết thương của cô ta rất nhỏ máu chảy chậm, nếu cô nói là thật, vậy sau khi đóng hòm lại đã có người ra tay gϊếŧ cô ta?"
Việc này thật sự vô cùng khó hiểu Phùng Nữ La tự dưng biến mất?
Có thể, Trương Ý Hạnh ra tay đóng hòm lại để cô ta giãy giụa một lúc rồi mới gϊếŧ cô ta? Tạo dấu vết giả hai bên giằng co? Họ không có bằng chứng muốn đánh phủ đầu xem cô ta phản ứng thế nào, thông qua đó tìm manh mối thêm.
Bút pháp bên trong nắn nót tỉ mỉ, mỗi chữ đều xếp ngay ngắn. Người chép mấy trang này cho tam tiểu thư viết chữ rất đẹp, thoát tục bay bổng là một nha đầu có ăn học. Hành lang bên ngoài tối đen như mực, ánh đèn l*иg u ám hắt những chiếc bóng lặng lẽ trong đêm, cơn gió thổi ập đến thổi tắt hàng loạt ánh đèn.
Trương Khả Khả quơ gậy trúc mò mẫm về phòng, tóc cô ta xõa dài không vấn cũng không cài trâm ngọc gì. Lờ mờ một bên tai lóe lên ánh sáng châu ngọc như làn sương mờ lúc hợp lúc tan. Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng mình, bên trong vẫn là khung cửi và tranh thêu hoa hồng được một nửa. Nàng ta tự pha trà rồi rút kim chỉ thêu tiếp cánh hoa, trong đêm khuya thanh vắng đột nhiên vang lên tiếng xè xè. Cảnh trước mắt mà nàng đang chứng kiến khiến nàng trợn mắt há mồm thật to, rắn, nàng sợ nhất là rắn. Xung quanh đã phòng luôn được rắc hùng hoàng sao có thể có rắn chứ?
Nàng cố gắng khôi phục tinh thần sợ hãi tắc nghẹn ở ngực, khuôn mặt sợ hãi tột đột cố tỏ ta cứng rắn, loài rắn kia rõ ràng là có độc, nếu bị cắn thì sẽ chết mất.
Nàng ta lùi trong vô định, tay cầm kim thêu vừa toát mồ hôi vừa ném kim thêu về phía bầy rắn kia. Một kim xuyên hai ba con đang rối loại với nhau, bị bắn trúng nó uốn éo không ngừng. Xử lý được mấy con, những con còn lại vẫn đang bò tới, nàng ta trốn trong góc tường bên trong, nhìn ra cửa, nơi đó cũng có rắn: "Người đâu, người đâu..
"Người đâu... người đâu.."
Sau một hồi, bầy rắn cũng được xử lý xong, Trương Khả Khả ngồi bên bàn mồ hôi lạnh thấu chảy ra ròng ròng. Lục Khuynh Tâm giúp cô ta rắc lại hùng hoàng quanh phòng, nhìn "thi thể" mấy con rắn kia cười cười: "Tam tiểu thư yên tâm sẽ không có rắn nữa đâu."
"Là các người cố ý đúng không, hỏi thăm được ta sợ rắn, chỉ cần thấy rắn thì ta không còn tâm trí để che giấu nữa. Đôi mắt cô ta trong veo nhìn về phía họ, không hề có vẻ vô hồn trước kia.
"Tam cô nương quả nhiên nhìn thấy."
Trương Khả Khả sờ mắt mình nhoẻn miệng cười: "Trước kia ta trúng độc nên bị từng bị có vài vấn đề khiếm khuyết."
"Trước đó không để ý bông tai cô nương là một loại độc quý, có thể lấy độc trị độc." Thành Kính thu lại nụ cười: "Vừa rồi tiểu thư phóng phi tiêu đó lực đạo không đủ, ta tin Trương Yến Yến không phải do cô ra tay. Có vài điểm ta có chút không hiểu." Trong tay là những bức thư tay lời lẽ khẩn khiết: "Cái này có phải của cô."
Ánh mắt nàng ta dán vào đó một lúc lâu, cười lạnh: "Đúng là do ta viết." Nàng ta đem những lá thư tay kia soi dưới ánh đèn, tỉ mỉ đọc kĩ, lại cười cười ý vị: " Là ta mô phỏng nét chữ của nàng ta viết."
Mọi người có chút ngạc nhiên, ban đầu họ cho rằng Trương Yến Yến giúp cô ta viết. Lúc cô ta bảo là do bản thân viết họ đã hoang mang, nghe câu sau lại càng hoang mang thêm.
"Lúc nhỏ, đại tỷ ta nhiều bệnh hầu như đều ở chỗ thầy thuốc. Trong một lần thôn trang bị một đám người xông vào cướp bóc, nhà ta lạc mất tỷ ấy. Trương Yến Yến là do phụ thân ta nhận lầm mang về, lúc nhỏ ta đã rất thích tỷ ấy, ngưỡng mộ tỷ ấy tài giỏi cái gì cũng biết. Thế là ta cũng bắt chước theo tỷ ấy mọi thứ, ta biết khả năng cầm kỳ không bằng tỷ ấy nên ta học họa thơ, thêu thùa. Khi tỷ ấy đánh đàn ta sẽ đọc thơ họa theo, khi tỷ ấy đánh cờ ta sẽ bên cạnh thêu thùa... Một thời gian sau vị thầy thuốc kia cũng tìm đến trao trả đứa trẻ, phụ thân không đành lòng đuổi cô ta đi nên mới để cô ta làm nhị tiểu thư nhà ta."
Trong đầu Bạch Diệp soạn ra hàng loạt việc hai tỷ muội vì đàn ông trở mặt, nàng ta lại nhẹ nhàng nói thêm: "Năm đó ta tự dưng trúng độc, chuyện này không phải ta không biết, chẳng qua không thèm tính toán với cô ta thôi."
"Trương Yến Yến hạ độc cô?"
"Là do cô ta trúng độc không biết cách giải đã đem chất độc truyền sang người ta." Trương Yến Yến rũ mắt: "Khi đó ta tìm khắp nơi mới có được viên châu độc này đem về giúp cô ta giải độc, còn chưa kịp... coi như lần này, mọi sự ân cần chăm sóc của cô ta lúc nhỏ ta đã trả hết."
Bạch Diệp cau mày: "Nhà cô hết người này đến người khác trúng độc là sao chứ? Tiểu muội của cô còn chưa giải hết độc đấy."
"Là nó tự làm tự chịu còn trách được ai." Nàng ta ngưng một lúc rồi lại thở dài: "Nó đang mang thai châu độc của ta không giải được."
"Nói vậy, cô biết tiểu muội cô tại sao trúng độc?"
"Là vì người đàn ông đó, hai người họ đều là vì người đàn ông đó."
Bạch Diệp thầm nghĩ: Quả nhiên đi đường nào cũng về cái nghĩa địa này.
"Người đó đâu."
"Chết rồi, có lẽ chôn ở đâu đó trên rừng."
"Sao cô biết..."
"Có gì lạ đâu." Nàng ta lại cười: "Trước giờ cô ta tìm đàn ông làm mình thỏa mãn xong đều gϊếŧ. Doãn Minh cũng là người thật thà sính lễ đã chuẩn bị đủ chỉ chờ đón Thi Thi về thôi. Hôm đó khuya muộn ta đi ra bờ sông, thấy cô ép hắn lên thuyền, hắn chống cự rất dữ." Trương Khả Khả chỉ vào cổ mình nói: "Nhà hắn có một sợi dây nanh sói gia truyền, trên nanh đó chỉ cần xoay nhẹ sẽ nhuốm đầy độc. Sau khi cô ta gϊếŧ hắn xong thì giận chó đánh mèo.."
Thành Kính phẫn nộ: "Cô biết rõ như thế mà không ngăn cô ta lại?"
"Ngăn? Sao mà ngăn? Biết đâu một ngày cô ta trở thành mẹ kế của ta. Ta nói ai tin đây? Ta là một kẻ không nhìn thấy cơ mà."
Thành Kính nghẹn họng, hóa ra cô ta và Trương lão gia...
"Cô ta chết chắc cô vui lắm."
Nàng ta thành thật: "Không vui lắm, ta có thể đoán ra cô ta không mặc quần áo, ẩn nấp trong phòng Thanh công tử trẻ tuổi nhu thuận đó làm gì." Khóe miệng cô ta cong lên đầy khinh giễu: "Thật ra ta muốn xử lý cô ta hơn cơ, tiếc là ta đánh không lại cô ta, thật tiếc, thật tiếc... Ta tốn công viết nhiều thư như vậy mượn cớ giúp cô ta và Ứng Phàm hàn gắn. Cố ý để cô ta nhìn thấy giữ lại, đến khi hai người kia ở cạnh nhau, ta sẽ để phụ thân nhìn rõ bộ mặt cô ta, tiếc là..."
Mọi người cũng hiểu ra phần nào ý đồ của cô ta đấy.
Thành Kính nâng chân mày: "Nhưng mà, cô ta thích hoa súng Ứng Phàm lại tặng hoa quà vẽ hoa hồng, ta thấy cô nương cũng rất thích hoa hồng."
"Cô ta thích hoa gì ai mà biết được, mỗi một người cô ta đều đưa ra một sở thích khác nhau, còn hồ hoa súng đó phụ thân ta rất thích thường đến đó ngắm đấy... Cô ta cho rằng ta không nhìn được, cũng không nghe thấy gì, nên rêи ɾỉ cũng ghê gớm lắm."
"Đại tỷ cô võ công đâu có kém sao lại không nói cho cô ta biết."
Trương Khả Khả im lặng.
Bạch Diệp đột nhiên thấu suốt, xem ra Trương Ý Hạnh cũng đã biết được chuyện này, mọi người đồng loạt bỏ chạy ra ngoài: "Hôm đó Thanh Hồn đưa cô ta cây trâm, cô ta thẳng thừng quay đi. Trương Ý Hạnh tính tình mạnh mẽ lúc cô ta quay lại đã thay quần áo, còn trước mặt mọi người đưa cao dược cho y. Ta không nghĩ đó là do cô ta vì chuyện nhặt trâm mà cảm động đâu. Chuyện này chỉ có một khả năng... cô ta muốn tỉ võ với nhị ca là để mọi người tập trung ra ra sân xem. Cô ta biết Trương Yến Yến sẽ nhân cơ hội lén vào Thanh Hồn. Hôm đó Khuynh Tâm lại sang đó ngủ kế hoạch có chút thay đổi, nhưng không khác mục đích ban đầu. Cô ta giả vờ tức giận đi trước gϊếŧ Trương Yến Yến giấu vào hòm, thay y phục dính máu rồi lại trở ra tặng đồ, cố ý cho chúng ta biết cô ta có chuyện ra ngoài trong đêm hôm sau mới về."
Lục Khuynh Tâm tiếp lời: "Cô ta trở về trong đêm giả mạo thích khách, để mọi người phát hiện thi thể, khi đó trong phủ chỉ thiếu cô ta thôi."
Khi Thành Kính thuật lại mọi chuyện, Trương Ý Hạnh chỉ hừ một tiếng: "Sự việc như vậy thì đã sao? Khi đó thời gian ta vào phòng rồi đi ra rất ngắn, không phải các người đã tìm ra rất nhiều dấu vết chống cự của Trương Yến Yến sao?"
Cái này... hình như là vậy, trong hòm có nhiều dấu vết binh ám khí đâm ngang dọc lôi co hồi lâu. Trên thanh xà ngang kiểm tra kĩ vài lỗ đâm còn mới, có thể có người ở trên đó ẩn nấp bị Trương Yến Yến phát hiện hoặc ngược lại, dấu tay máu và dấu vết giãy giụa của Trương Yến Yến nữa.
Trương Ý Hạnh lạnh lùng: "Ta chính là muốn nhân lúc mọi người còn tụ tập ngoài sân gϊếŧ cô ta, nhưng khi ta đến cô ta đã hấp hối, còn tốt bụng giúp cô ta đóng hòm lại. Ta tiếp cận Thanh Hồn là muốn xem hắn phát hiện gì không thôi, so với Chu công tử, Thanh Hồn ngốc đó có vẻ dễ lừa hơn nhiều."
À thế à, cô thật sự nghĩ tên đó dễ lừa à.
Trên người Trương Yến Yến còn nhiều vết thương sưng đỏ, điều này chứng tỏ cô ta bị thương vẫn chưa chết ngay. Trương Ý Hạnh đóng hòm lại bỏ mặc cô ta mất máu tới chết vậy người gϊếŧ cô ta là ai chứ... Phùng Nữ La đi mang cao dược về là sau khi Trương Ý Hạnh đóng hòm lại. Cô ta không phát hiện ra trong phòng ngập mùi máu tanh sao, khi đó mùi máu chưa tan nhanh như vậy.
Máu?
"Lượng máu trong hòm không nhiều, không giống chảy máu đến chết, vết thương của cô ta rất nhỏ máu chảy chậm, nếu cô nói là thật, vậy sau khi đóng hòm lại đã có người ra tay gϊếŧ cô ta?"
Việc này thật sự vô cùng khó hiểu Phùng Nữ La tự dưng biến mất?
Có thể, Trương Ý Hạnh ra tay đóng hòm lại để cô ta giãy giụa một lúc rồi mới gϊếŧ cô ta? Tạo dấu vết giả hai bên giằng co? Họ không có bằng chứng muốn đánh phủ đầu xem cô ta phản ứng thế nào, thông qua đó tìm manh mối thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.