Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược
Chương 43: Người Trên Núi Thơm Như Đỗ Nhược (3)
Thanh Uẩn Tương Ly
26/11/2023
Thanh Hồn mím môi cười làm đầu bếp bất đắc dĩ, mượn bếp không khó chủ cần tốn chút bạc là được. Lục Khuynh Tâm nhìn sao cũng không thấy Thanh Hồn là người biết nấu ăn, thế nhưng nhìn y bắt đầu bài bản hơi hoài nghi nhận định của mình.
Lục Khuynh Tâm nhìn y đến bên hồ sen lấy nước đọng trên lá, trời đã gần trưa sương đọng trên lá cũng không còn nhiều, không khỏi thất vọng. Lửa nhỏ đun cách thủy đun thịt cá hòa lẫn dần trong bát canh, thịt trắng nõn được tách ra khỏi xương để vào ống tre non mơn mởn. Hoa lê, hoa đào, hoa hạnh nấu canh xương tủy nướng cùng táo và gừng, ngoài ra còn có hồ tiêu, nhục quế thơm lừng khắp căn bếp.
Lục Khuynh Tâm không biết có ngon hay không, đột nhiên nhớ đến một đêm thắp đẫm ánh trăng. Hắn nghiêng đầu nhìn lục đệ đứng dưới bếp, hắn nghe nói từ nhỏ đệ ấy đã thích nấu ăn thường xuyên ở trong phủ đứng bếp. Võ công không thạo nhưng nấu nướng đứng nhất nhì trong thành. Càng nghĩ hắn càng thấy rộn ràng trong lòng, bên tai nghe tiếng đệ ấy thì thầm nói muốn mở một tửu lâu, lúc đó hắn còn phì cười. Không cần hỏi cũng biết đại ca không đồng ý đâu. Trong sự rung động nhất thời đó nhanh chóng bị nuối tiếc đánh bại, hắn vẫn chưa được nếm thử canh cá nấu hoa hiên, người đã rời xa nhân thế rồi.
Đợi đến sinh thần của tam ca đệ sẽ nấu.
Ta vẫn chờ nhưng đệ không về nữa rồi.
Thần trí hắn trôi về những đêm yên tĩnh bên cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng gió thổi lá cây xào xạc thổi hương hoa cỏ vào phòng. Trạch Dương không tiếng động đổi ly trà đã cạn cho hắn, tay cầm bút nhoài người trên bàn hí hoáy vẽ cái gì đó không rõ hình dạng. Lục Khuynh Tâm chăm chú đọc sách chỉ cần giơ tay ra là có trà, có bánh, không cần động tay gì nhiều.
"Xong rồi." Thanh Hồn cất tiếng ngắt mạch suy nghĩ của hắn.
Hắn sực tỉnh miệng hơi lạt, không còn tâm tư thưởng thức như ban đầu nữa, nhìn gương mặt tươi cười của y miễn cưỡng động đũa.
Ăn rồi, hắn lại thẫn thờ: "Ngươi bỏ cái gì trong đây thế."
"Đó là bí mật của ta."
"Hơi cay, nấu không tệ."
"Cay sao, người ăn cay còn kém hơn ta."
Lục Khuynh Tâm ăn xong cũng không nói gì thêm, Thanh Hồn mắng hắn không biết điều rồi trở về Công Nghi phủ.
***
Buổi tối, Lục Khuynh Tâm từ ngoài trở về mọi người đã ngủ hết, hai bên hành lang thắp đèn. Hương thơm nhè nhẹ nến thơm thổi ra khiến tâm hồn thư thái ít nhiều. Đúng lúc này hắn thấy bóng người xẹt qua chạy về cuối hành lang gõ cửa phòng Thanh Hồn.
Công Nghi Lăng.
Thanh Hồn đang ngủ giữa giấc phải thức dậy mở cửa, mệt mỏi than: "Lục công tử từ bao giờ học đòi người ta khách sáo thế." Cửa mở hết y hơi giật mình tỉnh ngủ hẳn: "Công Nghi nhị công tử?"
"Cho ngươi." Trên tay Công Nghi Lăng là một thanh sáo ngọc, hắn nhớ Thanh Hồn cũng có một cây y hệt, nếu không phải một cặp thì chính là đặt cùng một chỗ.
"Cho ta làm gì?" Thanh Hồn thành thật hỏi lại.
"Hóa ra thật sự đã muộn." Công Nghi Lăng thất thiểu bỏ đi.
Thanh Hồn nghệch mặt, người này nửa đêm mộng du sao?
Đợi Công Nghi đi khuất Lục Khuynh Tâm mới bước ra, đột nhiên loạng choạng lùi lại chụp lấy một bao thư. Bên ngoài viết tên hắn, bên trong mở ra một trang giấy gói vật thể màu đỏ.
San Hô Đỏ?
Hắn nhìn về phía l*иg đèn đang lung lay, đuổi theo bóng người đang chạy lúc sang trái, lúc lại rẽ phải.
Thanh Hồn cũng đầy ngạc nhiên, tháo bao thư cắt một vết trên cửa mở ra xem, bên trong không có San Hô Đỏ mà thay vào đó vài dòng chữ kỳ quái.
Núi Điệp Phù tình cờ gặp mặt.
Bờ Hạ Hồi tri kỷ chớ quên.
Chớ quên gì chứ, y đã quên sạch sẽ từ lâu rồi. Trong lúc định ném đi y lại thấy phía góc thư một hình thù quen thuộc, không phải hình vẽ mà bị vật thể khác ấn lên để lại dấu vết đứt quãng đỏ thẫm.
Ngọc bội năm đó không phải Thanh Hồn đã đánh mất trong núi rồi sao?
Thanh Hồn đuổi theo qua con đường rợp bóng cây, đêm tối dần dày đặc, không còn bóng đèn l*иg. Chạy đến khi không chạy nửa gập người thở dốc từng hồi. Thoáng sau lưng ba bốn bước chân dồn dập, tiếng đóng sầm trong không trung khiến người ta sởn gai ốc, y kinh hoàng chạy lại cánh cổng cũ kỹ mình vừa qua, cửa đã đóng sầm đẩy cỡ nào cũng không mở ra được.
Hành lang không bóng người, Thanh Hồn cứ hì hục đẩy thêm vài lần, tiếng bước chân gần hơn, y quay đầu chỉ thấy lối đi hun hút, dưới chân không lát đá mà làm bằng ván gỗ, lan can mục nát xiêu quẹo, kế bên còn có một cái giếng.
Thanh Hồn hoài nghi bước lên một bước, ván gỗ kêu cót két.
Bàn tay ướt đẫm sờ vào vách tường lạnh lẽo đầy rêu, y lại tiến thêm một bước, rồi lại một bước đi đến bên cạnh giếng.
"Thanh Hồn."
Thanh Hồn giật bắn người, bóng tối lờ mờ hiện ra bóng người tóc dài thật dài, bạc trắng.
Chu Nhuận Thành.
Y thở phào một hơi rồi lại tức giận: "Nửa đêm nửa hôm Chu công tử đừng có mà xõa tóc đi dọa người ta chứ."
Chu Nhuận Thành giở khóc giở cười: "Ta có cố ý đâu, vấn lên nó cũng rơi thôi." Nói đến đây Chu Nhuận Thành nghiêm túc cất tiếng hỏi: "Ngươi cũng nhận được thư."
Y day trán nói: "Ừ, ta đâu có được mời đến đây, là ai làm chuyện xấu kéo cả người bất ngờ viếng thăm như ta vào chứ?"
Thanh Hồn đang nói thì bị ai chạm vào từ phía sau, không phải là Lục Khuynh Tâm giả thần giả quỷ, y quay phắt người: "Ai?"
"Thanh Hồn."
"Công Nghi nhị công tử."
Công Nghi Lăng yểu xìu: "Gọi ta Công Nghi là được rồi."
Lại có thêm vài người đi tới, Mục Kinh Lâm, Dung Nguyệt, Dung Giang, Hạ Xuyên lão gia, Khương Giác, Đỗ Ưng, Ngân Vãn Phượng.
Toáng người sau đương nhiên là Lục Khuynh Tâm, Bạch Diệp, Thành Kính, Công Nghi Lãng, còn cả Trác Phan cùng một cô nương lạ mặt xinh đẹp tuyệt diễm. Y đoán là Nhược Bình cô nương khiến tên nhóc này bỏ sư môn, chạy đến Tứ Đổ Tường bán thân.
"Sư thúc, sao người ở đây?"
"Còn không phải tìm ngươi hay sao?"
Trác Phan sờ mũi xấu hổ: "Sư phụ con không biết gì đâu nhỉ?"
"Cái đó ai mà biết được, vài ngày nữa mò tới không chừng, lo chuyện chính trước đi."
Những người xung quanh đồng loạt chìa thư ra, ai cũng có một mẩu San Hô Đỏ, riêng y thì có hai câu thơ, bên dưới cuối thư còn bị xé đi.
"Ai xé?"
"Khi nhận được đã như vậy."
Lục Khuynh Tâm đọc đi đọc lại hai câu thơ: "Ngươi không phải đã hứa hẹn với cô nương nào đó rồi bỏ rơi người ta chứ?"
"Hơ hơ, nhiều quá nhất thời không nhớ ra. Có điều nếu liên quan đến ta thì tìm ta thôi, tìm nhiều người đến đây làm gì?"
Công Nghi Lăng mím môi: "Hai câu thơ đó là ta viết, bên dưới là ngọc bội." Mấy chữ cuối lại nở nụ cười nhạt nhạt tựa như cũng không quan tâm lắm, dưới ánh trăng khuyết yếu ớt Công Nghi Lăng càng trở nên nhợt nhạt khó coi: "Khi trở về núi ta vô tình nhặt được."
Thanh Hồn "..."
Lục Khuynh Tâm nhìn xoáy vào y như muốn bảo: Ta biết ngay là hai người có quen biết mà.
Công Nghi Lãng thấy lạ, hỏi: "Đệ quen biết Thanh công tử."
"Một chút."
Bạch Diệp cau mày chỉ cánh cửa đỏ son cũ kỹ đóng kín ngoài kia: "Cái đó thì nói sao đi, cánh cửa kia không mở được. Nơi này bị bao phủ bởi kết giới rồi, Công Nghi công tử nơi này là nhà của người đừng nói là không biết nhé."
"Ta thật không biết." Công Nghi Lãng hối lỗi: "Nơi này từ lâu đã bỏ hoang từ lâu, lúc nhỏ ta từng tò mò chạy đến từ ngoài nhìn vào, bị phụ thân phạt quỳ cả ngày trời. Đừng nói là ta, cả song thân ta cũng chưa từng bước qua nơi cấm địa này."
"Trong đây ai có mồi lửa."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết là thật sự không có, hay là sợ lấy ra sẽ bị nghi là người đứng sau sắp đặt mọi thứ.
Thanh Hồn lục trên người, phát hiện mình chỉ mặt một lớp quần áo ngủ, nhất thời xấu hổ, hỏi sao Chu Nhuận Thành lúc xuất hiện lại nhìn rất kỳ lạ, y hỏi: "Mọi người chắc không phải đi ngủ cũng mặc đầy đủ quần áo đó chứ."
"Thanh công tử ngủ sớm nên không biết, buổi tối có tiệc tùng ca vũ bên hồ mới vừa tàn thôi."
"À." Đúng lúc này lại có tia sáng phát ra, Thành Kính bên giếng lấy lên đuốc và mồi lửa còn mới, thắp một cây soi đường: "Đây là giếng cạn, những thứ này là chuẩn bị cho chúng ta."
Dù biết không tốt lành mọi người vẫn chia nhau ra dùng, Thanh Hồn đếm đếm một hồi, nói: "Thiếu một cây rồi."
Công Nghi Lăng: "Đi theo ta đi."
Lục Khuynh Tâm: "Đi theo ta đi"
"Tên Trác Phan chết tiệt này, ngươi và cô nương này đi cùng mà cầm hai cây đuốc làm gì, còn đợi ta nhắc nữa sao?"
Trác Phan lúng túng đưa y cây đuốc cho y gãi đầu: "Sư thúc không phải biết Tân Hỏa Lưu Thủy Sát sao?"
Thanh Hồn muốn té ngửa, hồi nào chứ, ngươi lại nghe vị nào trong giang hồ đồn đại lung tung.
"Ồ" Lục Khuynh Tâm cười nhạt: "Ngươi nói không thèm học môn "thắp đèn" cơ mà."
"Người đừng nghe nó nói nhảm. Bây giờ chúng ta đi đâu trước đây."
"Đã đến nước này rồi không tiến thì lùi, đi dọc hành lang này đến chỗ ngã rẽ rồi tính tiếp."
Ván gỗ dưới chân cứ kêu lên theo từng bước chân nặng nhẹ, những trận gió thổi nhè nhẹ cũng đủ cuốn bụi bốc lên. Lục Khuynh Tâm nhìn phong thư Thanh Hồn đang cầm, thầm phỏng đoán tại sao y bị dụ đến đây, nội dung trong thư không giống người khác. Với tính cách của y sẽ không vì mấy dòng thơ đó gọi đến, vậy chỉ có thể là hình dáng ngọc bội y cố tình xé đi thôi.
Nhưng mà nếu y muốn giấu Công Nghi Lăng sao lại tiếc lộ?
Giang Khách có ngọc bội chim ưng, không biết ngọc bội của Thanh Hồn trong như thế nào. Một thứ vừa có thể xác nhận thân phận vừa có thể hiệu lệnh một nhóm người bên cạnh Hồng Thiếu Hoài, có vẻ địa vị của Thanh Hồn cao hơn hắn tưởng.
Đoàn người đi thật chậm về phía cuối hành lang, ai nấy cũng căng thẳng gáy ướt mồ hôi. Đến chỗ ngã rẽ có một cánh cửa khóa chặt màu son đỏ. Soi ánh đuốc có thể nhìn thấy ổ khóa điêu khắc hình hai con rồng ngậm một viên châu. Ổ khóa không mới nhưng không bị rỉ sét, là một loại thiết tốt. Lục Khuynh Tâm nghiêng đầu hỏi: "Ta phá cửa nhé!"
Cái ổ khóa này chắc Công Nghi Lãng - người tự nói chưa từng vào đây không giữ chìa khóa, vậy đành bổ đôi cửa son đỏ kia vào thôi.
Dung Giang hoài nghi hỏi: "Tại sao phải đi vào trong đó chứ."
"Bên dưới có dấu chân kìa." Khương Giác chỉ dấu chân dẫn đến cánh cửa, có người đã cố ý để lại dấu vết cho họ đi tới đây?
Công Nghi Lãng gật đầu để hắn phá cửa.
Cửa mở gió lùa thật mạnh, Đỗ Ưng còn cầm được vài tấm giấy tiền vàng mã, vách tường vẽ đầy hình dạng ma quỷ bằng sơn đỏ, nước sơn chảy từng vệt nhìn như máu tươi nhầy nhụa. Mọi người giơ cao đuốc nhìn những hình vẽ kia không đoán được là vị quỷ thần nào...
"Áaaaaa.."
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng nơi phát ra âm thanh. Nhược Bình sợ đến suýt ngất ngã quỵ trong lòng Trác Phan, ngón tay run rẩy chỉ về phía trong hốc, nơi Thanh Hồn vừa mới đi qua: "Nơi đó, nơi đó có người chết."
Nơi đó có một cái bàn, bên trên treo bức tranh mỹ nữ hái sen, hai bên là ngọn nến long phụng cháy một nửa. Ở dưới cái bàn có một xương đang ngồi đầu hơi nghiêng về phía trong vách dựa chân bàn, nhìn như một mỹ nhân đang ngủ. Hai chân bị khóa bằng xích sắt nối vào trong bức tường, chứng tỏ lúc xây dựng nơi này, nạn nhân đã bị nhốt trong đây. Dây xích giấu trong tường đắp gạch, không phá tường thì không có chìa khóa để mở.
Chu Nhuận Thành xông xáo về phía thi thể nhìn xuống chân bộ xương định nói gì đó. Một cơn gió nhẹ lướt qua, ánh đuốc đồng loạt tắt ngóm. Tiếng hô hoán, rồi tiếng binh khí va chạm, cả tiếng rú lên đầy đau đớn diễn ra vô cùng nhanh.
Thanh Hồn cảm thấy da thịt bị văng lên thứ gì rất nóng bỏng, có mùi tanh, máu!
Mọi người hỗn loạn đánh lung tung thà chém nhầm còn hơn để bản thân bị thương. Một đốm lửa màu xanh bùng lên, theo ánh lửa mọi người có thể nhìn thấy máu chảy dần ra ướt mặt đất. Hạ Xuyên đã chết, xương cốt xô lệch, đặc biệt là đôi chân không chỉ gãy mà còn vụn nát ra.
Đỗ Ưng rùng mình: "Trong một thời gian ngắn ngủi có thể đánh một người sống sờ sờ xương cốt nát. Một đòn này thật hiểm ác cả ta luyện quyền bấy lâu cũng cảm thấy không bằng."
Chu Nhuận Thành thắp lại đuốc xem thi thể của Hạ Xuyên lại liếc mắt nhìn người ở dưới bàn, nói: "Bộ xương trong này cũng không hoàn chỉnh, xương chân khi còn sống đã bị bẻ gãy."
Lời vừa thốt ra, mọi người nhất loạt sững sờ, bị bẻ khi còn sống khác nào tra tấn đâu, lại còn nhốt người ở nơi quỷ quái này nữa. Bất giác mọi người đều tránh xa huynh đệ Công Nghi ra một chút, bất an cầm binh khí đề phòng xung quanh.
Công Nghi Lãng sốt ruột: "Sao sao lại như vậy, nơi này có bộ xương, lại còn... "
Chuyện nhà ngươi, ngươi còn không biết thì người ngoài như bọn ta làm sao rõ đây?
Trác Phan đỡ Nhược Bình liên tục an ủi, Thanh Hồn vừa định bảo hắn xem thi thể giúp Chu Nhuận Thành một tay cũng đành thở dài: "Vừa rồi ai đánh nhau với hung thủ?"
"Là ta." Thành Kính có vẻ vẫn còn cả kinh sau chuyện vừa rồi: "Ta chặn hung thủ một đòn, hung thủ đánh tới ba chiêu ép ta lùi lại, không có ý định gây thương tích."
"Ồ, xem ra hung thủ đã thầm thương trộm nhớ Thành công tử nên không nỡ ra tay, mười phần là nữ rồi." Thấy quá nhiều người nhìn mình, Nhược Bình còn đang kinh hãi, Dung Nguyệt và Dung Giang nhìn y mắt cứ trợn ngược. Y nuốt khan nói: "Cũng có thể là đàn ông ha ha ta đi xem thi thể, xem thi thể đã, cho qua, cho qua."
Hiếm khi y chủ động xem thi thể, Lục Khuynh Tâm đến bên cầm đuốc cho y xem.
Lục Khuynh Tâm nhìn y đến bên hồ sen lấy nước đọng trên lá, trời đã gần trưa sương đọng trên lá cũng không còn nhiều, không khỏi thất vọng. Lửa nhỏ đun cách thủy đun thịt cá hòa lẫn dần trong bát canh, thịt trắng nõn được tách ra khỏi xương để vào ống tre non mơn mởn. Hoa lê, hoa đào, hoa hạnh nấu canh xương tủy nướng cùng táo và gừng, ngoài ra còn có hồ tiêu, nhục quế thơm lừng khắp căn bếp.
Lục Khuynh Tâm không biết có ngon hay không, đột nhiên nhớ đến một đêm thắp đẫm ánh trăng. Hắn nghiêng đầu nhìn lục đệ đứng dưới bếp, hắn nghe nói từ nhỏ đệ ấy đã thích nấu ăn thường xuyên ở trong phủ đứng bếp. Võ công không thạo nhưng nấu nướng đứng nhất nhì trong thành. Càng nghĩ hắn càng thấy rộn ràng trong lòng, bên tai nghe tiếng đệ ấy thì thầm nói muốn mở một tửu lâu, lúc đó hắn còn phì cười. Không cần hỏi cũng biết đại ca không đồng ý đâu. Trong sự rung động nhất thời đó nhanh chóng bị nuối tiếc đánh bại, hắn vẫn chưa được nếm thử canh cá nấu hoa hiên, người đã rời xa nhân thế rồi.
Đợi đến sinh thần của tam ca đệ sẽ nấu.
Ta vẫn chờ nhưng đệ không về nữa rồi.
Thần trí hắn trôi về những đêm yên tĩnh bên cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng gió thổi lá cây xào xạc thổi hương hoa cỏ vào phòng. Trạch Dương không tiếng động đổi ly trà đã cạn cho hắn, tay cầm bút nhoài người trên bàn hí hoáy vẽ cái gì đó không rõ hình dạng. Lục Khuynh Tâm chăm chú đọc sách chỉ cần giơ tay ra là có trà, có bánh, không cần động tay gì nhiều.
"Xong rồi." Thanh Hồn cất tiếng ngắt mạch suy nghĩ của hắn.
Hắn sực tỉnh miệng hơi lạt, không còn tâm tư thưởng thức như ban đầu nữa, nhìn gương mặt tươi cười của y miễn cưỡng động đũa.
Ăn rồi, hắn lại thẫn thờ: "Ngươi bỏ cái gì trong đây thế."
"Đó là bí mật của ta."
"Hơi cay, nấu không tệ."
"Cay sao, người ăn cay còn kém hơn ta."
Lục Khuynh Tâm ăn xong cũng không nói gì thêm, Thanh Hồn mắng hắn không biết điều rồi trở về Công Nghi phủ.
***
Buổi tối, Lục Khuynh Tâm từ ngoài trở về mọi người đã ngủ hết, hai bên hành lang thắp đèn. Hương thơm nhè nhẹ nến thơm thổi ra khiến tâm hồn thư thái ít nhiều. Đúng lúc này hắn thấy bóng người xẹt qua chạy về cuối hành lang gõ cửa phòng Thanh Hồn.
Công Nghi Lăng.
Thanh Hồn đang ngủ giữa giấc phải thức dậy mở cửa, mệt mỏi than: "Lục công tử từ bao giờ học đòi người ta khách sáo thế." Cửa mở hết y hơi giật mình tỉnh ngủ hẳn: "Công Nghi nhị công tử?"
"Cho ngươi." Trên tay Công Nghi Lăng là một thanh sáo ngọc, hắn nhớ Thanh Hồn cũng có một cây y hệt, nếu không phải một cặp thì chính là đặt cùng một chỗ.
"Cho ta làm gì?" Thanh Hồn thành thật hỏi lại.
"Hóa ra thật sự đã muộn." Công Nghi Lăng thất thiểu bỏ đi.
Thanh Hồn nghệch mặt, người này nửa đêm mộng du sao?
Đợi Công Nghi đi khuất Lục Khuynh Tâm mới bước ra, đột nhiên loạng choạng lùi lại chụp lấy một bao thư. Bên ngoài viết tên hắn, bên trong mở ra một trang giấy gói vật thể màu đỏ.
San Hô Đỏ?
Hắn nhìn về phía l*иg đèn đang lung lay, đuổi theo bóng người đang chạy lúc sang trái, lúc lại rẽ phải.
Thanh Hồn cũng đầy ngạc nhiên, tháo bao thư cắt một vết trên cửa mở ra xem, bên trong không có San Hô Đỏ mà thay vào đó vài dòng chữ kỳ quái.
Núi Điệp Phù tình cờ gặp mặt.
Bờ Hạ Hồi tri kỷ chớ quên.
Chớ quên gì chứ, y đã quên sạch sẽ từ lâu rồi. Trong lúc định ném đi y lại thấy phía góc thư một hình thù quen thuộc, không phải hình vẽ mà bị vật thể khác ấn lên để lại dấu vết đứt quãng đỏ thẫm.
Ngọc bội năm đó không phải Thanh Hồn đã đánh mất trong núi rồi sao?
Thanh Hồn đuổi theo qua con đường rợp bóng cây, đêm tối dần dày đặc, không còn bóng đèn l*иg. Chạy đến khi không chạy nửa gập người thở dốc từng hồi. Thoáng sau lưng ba bốn bước chân dồn dập, tiếng đóng sầm trong không trung khiến người ta sởn gai ốc, y kinh hoàng chạy lại cánh cổng cũ kỹ mình vừa qua, cửa đã đóng sầm đẩy cỡ nào cũng không mở ra được.
Hành lang không bóng người, Thanh Hồn cứ hì hục đẩy thêm vài lần, tiếng bước chân gần hơn, y quay đầu chỉ thấy lối đi hun hút, dưới chân không lát đá mà làm bằng ván gỗ, lan can mục nát xiêu quẹo, kế bên còn có một cái giếng.
Thanh Hồn hoài nghi bước lên một bước, ván gỗ kêu cót két.
Bàn tay ướt đẫm sờ vào vách tường lạnh lẽo đầy rêu, y lại tiến thêm một bước, rồi lại một bước đi đến bên cạnh giếng.
"Thanh Hồn."
Thanh Hồn giật bắn người, bóng tối lờ mờ hiện ra bóng người tóc dài thật dài, bạc trắng.
Chu Nhuận Thành.
Y thở phào một hơi rồi lại tức giận: "Nửa đêm nửa hôm Chu công tử đừng có mà xõa tóc đi dọa người ta chứ."
Chu Nhuận Thành giở khóc giở cười: "Ta có cố ý đâu, vấn lên nó cũng rơi thôi." Nói đến đây Chu Nhuận Thành nghiêm túc cất tiếng hỏi: "Ngươi cũng nhận được thư."
Y day trán nói: "Ừ, ta đâu có được mời đến đây, là ai làm chuyện xấu kéo cả người bất ngờ viếng thăm như ta vào chứ?"
Thanh Hồn đang nói thì bị ai chạm vào từ phía sau, không phải là Lục Khuynh Tâm giả thần giả quỷ, y quay phắt người: "Ai?"
"Thanh Hồn."
"Công Nghi nhị công tử."
Công Nghi Lăng yểu xìu: "Gọi ta Công Nghi là được rồi."
Lại có thêm vài người đi tới, Mục Kinh Lâm, Dung Nguyệt, Dung Giang, Hạ Xuyên lão gia, Khương Giác, Đỗ Ưng, Ngân Vãn Phượng.
Toáng người sau đương nhiên là Lục Khuynh Tâm, Bạch Diệp, Thành Kính, Công Nghi Lãng, còn cả Trác Phan cùng một cô nương lạ mặt xinh đẹp tuyệt diễm. Y đoán là Nhược Bình cô nương khiến tên nhóc này bỏ sư môn, chạy đến Tứ Đổ Tường bán thân.
"Sư thúc, sao người ở đây?"
"Còn không phải tìm ngươi hay sao?"
Trác Phan sờ mũi xấu hổ: "Sư phụ con không biết gì đâu nhỉ?"
"Cái đó ai mà biết được, vài ngày nữa mò tới không chừng, lo chuyện chính trước đi."
Những người xung quanh đồng loạt chìa thư ra, ai cũng có một mẩu San Hô Đỏ, riêng y thì có hai câu thơ, bên dưới cuối thư còn bị xé đi.
"Ai xé?"
"Khi nhận được đã như vậy."
Lục Khuynh Tâm đọc đi đọc lại hai câu thơ: "Ngươi không phải đã hứa hẹn với cô nương nào đó rồi bỏ rơi người ta chứ?"
"Hơ hơ, nhiều quá nhất thời không nhớ ra. Có điều nếu liên quan đến ta thì tìm ta thôi, tìm nhiều người đến đây làm gì?"
Công Nghi Lăng mím môi: "Hai câu thơ đó là ta viết, bên dưới là ngọc bội." Mấy chữ cuối lại nở nụ cười nhạt nhạt tựa như cũng không quan tâm lắm, dưới ánh trăng khuyết yếu ớt Công Nghi Lăng càng trở nên nhợt nhạt khó coi: "Khi trở về núi ta vô tình nhặt được."
Thanh Hồn "..."
Lục Khuynh Tâm nhìn xoáy vào y như muốn bảo: Ta biết ngay là hai người có quen biết mà.
Công Nghi Lãng thấy lạ, hỏi: "Đệ quen biết Thanh công tử."
"Một chút."
Bạch Diệp cau mày chỉ cánh cửa đỏ son cũ kỹ đóng kín ngoài kia: "Cái đó thì nói sao đi, cánh cửa kia không mở được. Nơi này bị bao phủ bởi kết giới rồi, Công Nghi công tử nơi này là nhà của người đừng nói là không biết nhé."
"Ta thật không biết." Công Nghi Lãng hối lỗi: "Nơi này từ lâu đã bỏ hoang từ lâu, lúc nhỏ ta từng tò mò chạy đến từ ngoài nhìn vào, bị phụ thân phạt quỳ cả ngày trời. Đừng nói là ta, cả song thân ta cũng chưa từng bước qua nơi cấm địa này."
"Trong đây ai có mồi lửa."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết là thật sự không có, hay là sợ lấy ra sẽ bị nghi là người đứng sau sắp đặt mọi thứ.
Thanh Hồn lục trên người, phát hiện mình chỉ mặt một lớp quần áo ngủ, nhất thời xấu hổ, hỏi sao Chu Nhuận Thành lúc xuất hiện lại nhìn rất kỳ lạ, y hỏi: "Mọi người chắc không phải đi ngủ cũng mặc đầy đủ quần áo đó chứ."
"Thanh công tử ngủ sớm nên không biết, buổi tối có tiệc tùng ca vũ bên hồ mới vừa tàn thôi."
"À." Đúng lúc này lại có tia sáng phát ra, Thành Kính bên giếng lấy lên đuốc và mồi lửa còn mới, thắp một cây soi đường: "Đây là giếng cạn, những thứ này là chuẩn bị cho chúng ta."
Dù biết không tốt lành mọi người vẫn chia nhau ra dùng, Thanh Hồn đếm đếm một hồi, nói: "Thiếu một cây rồi."
Công Nghi Lăng: "Đi theo ta đi."
Lục Khuynh Tâm: "Đi theo ta đi"
"Tên Trác Phan chết tiệt này, ngươi và cô nương này đi cùng mà cầm hai cây đuốc làm gì, còn đợi ta nhắc nữa sao?"
Trác Phan lúng túng đưa y cây đuốc cho y gãi đầu: "Sư thúc không phải biết Tân Hỏa Lưu Thủy Sát sao?"
Thanh Hồn muốn té ngửa, hồi nào chứ, ngươi lại nghe vị nào trong giang hồ đồn đại lung tung.
"Ồ" Lục Khuynh Tâm cười nhạt: "Ngươi nói không thèm học môn "thắp đèn" cơ mà."
"Người đừng nghe nó nói nhảm. Bây giờ chúng ta đi đâu trước đây."
"Đã đến nước này rồi không tiến thì lùi, đi dọc hành lang này đến chỗ ngã rẽ rồi tính tiếp."
Ván gỗ dưới chân cứ kêu lên theo từng bước chân nặng nhẹ, những trận gió thổi nhè nhẹ cũng đủ cuốn bụi bốc lên. Lục Khuynh Tâm nhìn phong thư Thanh Hồn đang cầm, thầm phỏng đoán tại sao y bị dụ đến đây, nội dung trong thư không giống người khác. Với tính cách của y sẽ không vì mấy dòng thơ đó gọi đến, vậy chỉ có thể là hình dáng ngọc bội y cố tình xé đi thôi.
Nhưng mà nếu y muốn giấu Công Nghi Lăng sao lại tiếc lộ?
Giang Khách có ngọc bội chim ưng, không biết ngọc bội của Thanh Hồn trong như thế nào. Một thứ vừa có thể xác nhận thân phận vừa có thể hiệu lệnh một nhóm người bên cạnh Hồng Thiếu Hoài, có vẻ địa vị của Thanh Hồn cao hơn hắn tưởng.
Đoàn người đi thật chậm về phía cuối hành lang, ai nấy cũng căng thẳng gáy ướt mồ hôi. Đến chỗ ngã rẽ có một cánh cửa khóa chặt màu son đỏ. Soi ánh đuốc có thể nhìn thấy ổ khóa điêu khắc hình hai con rồng ngậm một viên châu. Ổ khóa không mới nhưng không bị rỉ sét, là một loại thiết tốt. Lục Khuynh Tâm nghiêng đầu hỏi: "Ta phá cửa nhé!"
Cái ổ khóa này chắc Công Nghi Lãng - người tự nói chưa từng vào đây không giữ chìa khóa, vậy đành bổ đôi cửa son đỏ kia vào thôi.
Dung Giang hoài nghi hỏi: "Tại sao phải đi vào trong đó chứ."
"Bên dưới có dấu chân kìa." Khương Giác chỉ dấu chân dẫn đến cánh cửa, có người đã cố ý để lại dấu vết cho họ đi tới đây?
Công Nghi Lãng gật đầu để hắn phá cửa.
Cửa mở gió lùa thật mạnh, Đỗ Ưng còn cầm được vài tấm giấy tiền vàng mã, vách tường vẽ đầy hình dạng ma quỷ bằng sơn đỏ, nước sơn chảy từng vệt nhìn như máu tươi nhầy nhụa. Mọi người giơ cao đuốc nhìn những hình vẽ kia không đoán được là vị quỷ thần nào...
"Áaaaaa.."
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng nơi phát ra âm thanh. Nhược Bình sợ đến suýt ngất ngã quỵ trong lòng Trác Phan, ngón tay run rẩy chỉ về phía trong hốc, nơi Thanh Hồn vừa mới đi qua: "Nơi đó, nơi đó có người chết."
Nơi đó có một cái bàn, bên trên treo bức tranh mỹ nữ hái sen, hai bên là ngọn nến long phụng cháy một nửa. Ở dưới cái bàn có một xương đang ngồi đầu hơi nghiêng về phía trong vách dựa chân bàn, nhìn như một mỹ nhân đang ngủ. Hai chân bị khóa bằng xích sắt nối vào trong bức tường, chứng tỏ lúc xây dựng nơi này, nạn nhân đã bị nhốt trong đây. Dây xích giấu trong tường đắp gạch, không phá tường thì không có chìa khóa để mở.
Chu Nhuận Thành xông xáo về phía thi thể nhìn xuống chân bộ xương định nói gì đó. Một cơn gió nhẹ lướt qua, ánh đuốc đồng loạt tắt ngóm. Tiếng hô hoán, rồi tiếng binh khí va chạm, cả tiếng rú lên đầy đau đớn diễn ra vô cùng nhanh.
Thanh Hồn cảm thấy da thịt bị văng lên thứ gì rất nóng bỏng, có mùi tanh, máu!
Mọi người hỗn loạn đánh lung tung thà chém nhầm còn hơn để bản thân bị thương. Một đốm lửa màu xanh bùng lên, theo ánh lửa mọi người có thể nhìn thấy máu chảy dần ra ướt mặt đất. Hạ Xuyên đã chết, xương cốt xô lệch, đặc biệt là đôi chân không chỉ gãy mà còn vụn nát ra.
Đỗ Ưng rùng mình: "Trong một thời gian ngắn ngủi có thể đánh một người sống sờ sờ xương cốt nát. Một đòn này thật hiểm ác cả ta luyện quyền bấy lâu cũng cảm thấy không bằng."
Chu Nhuận Thành thắp lại đuốc xem thi thể của Hạ Xuyên lại liếc mắt nhìn người ở dưới bàn, nói: "Bộ xương trong này cũng không hoàn chỉnh, xương chân khi còn sống đã bị bẻ gãy."
Lời vừa thốt ra, mọi người nhất loạt sững sờ, bị bẻ khi còn sống khác nào tra tấn đâu, lại còn nhốt người ở nơi quỷ quái này nữa. Bất giác mọi người đều tránh xa huynh đệ Công Nghi ra một chút, bất an cầm binh khí đề phòng xung quanh.
Công Nghi Lãng sốt ruột: "Sao sao lại như vậy, nơi này có bộ xương, lại còn... "
Chuyện nhà ngươi, ngươi còn không biết thì người ngoài như bọn ta làm sao rõ đây?
Trác Phan đỡ Nhược Bình liên tục an ủi, Thanh Hồn vừa định bảo hắn xem thi thể giúp Chu Nhuận Thành một tay cũng đành thở dài: "Vừa rồi ai đánh nhau với hung thủ?"
"Là ta." Thành Kính có vẻ vẫn còn cả kinh sau chuyện vừa rồi: "Ta chặn hung thủ một đòn, hung thủ đánh tới ba chiêu ép ta lùi lại, không có ý định gây thương tích."
"Ồ, xem ra hung thủ đã thầm thương trộm nhớ Thành công tử nên không nỡ ra tay, mười phần là nữ rồi." Thấy quá nhiều người nhìn mình, Nhược Bình còn đang kinh hãi, Dung Nguyệt và Dung Giang nhìn y mắt cứ trợn ngược. Y nuốt khan nói: "Cũng có thể là đàn ông ha ha ta đi xem thi thể, xem thi thể đã, cho qua, cho qua."
Hiếm khi y chủ động xem thi thể, Lục Khuynh Tâm đến bên cầm đuốc cho y xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.