Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược
Chương 26: Xâu Chuỗi
Thanh Uẩn Tương Ly
22/11/2023
Những người chết bao gồm Diệp Mẫn, Diệp Quý Châu, Trầm Châu. Trong đó Lam Mễ Mễ đã ra tay với Trầm Châu hung khí biến mất tiêu, cửa sổ nơi cô ta tẩu thoát lại tự dưng đóng lại khóa kín. Vết sơn đỏ dưới ván không biết từ đâu mà ra, quan trọng hơn nữa là tại sao Trầm Châu lại ăn mặc lộng lẫy lẳng lặng xuất hiện ở nơi đó?
Diệp Quý Châu xảy ra chuyện ở Diệp phủ, người đáng nghi nhất chính là tân lang giả vờ "hôn mê sâu" kia. Trong ngoài nhà hắn đều đáng ngờ, lệnh bài tìm được có lai lịch không nhỏ, dưới nhà có mật thất dẫn đến nhà Trầm Châu, hồ nước đầy hài cốt. Cả việc hắn có thể thuê người gϊếŧ bọn họ sao lại không xử lý Diệp Quý Châu bên ngoài làm như gϊếŧ người cướp của, hắn sắp gả vào nhà quyền quý nếu xảy ra chuyện ai mà nghi ngờ hắn tuyệt đường vinh hoa của mình đâu?
Dấu tích tro bụi chôn vùi dưới đất, nơi đó đã từ đốt cái gì?
Khung cửi đâu..?
Y phục của Trầm Châu đâu?
Tơ lụa đâu?
Những người hay đến xem hồ sen mua tơ lụa đâu?
Trong khi mọi người đang vắt óc suy nghĩ Thanh Hồn nhàn nhã cắt tim đèn trên bàn, dùng que tre nghịch sáp nến trên bàn không có ý kiến gì cả. Lục Khuynh Tâm biết y không khỏe chẳng làm phiền, thấy y ngồi bên nến chợt nói: "Ta biết tại sao có nhiều người đến xem hồ sen rồi. Cũng biết tại sao Lam Mễ Mễ lại đột nhiên bị thôi miên chạy đến kiếm chuyện với Kỳ Cơ."
Thanh Hồn nói với giọng buồn ngủ, tựa như chế nhạo hắn chậm chạp: "Lục công tử đến giờ mới biết sao?"
Lục Khuynh Tâm định cãi lại cái tên này luôn chống đối mình, thấy các huynh đệ nhìn mình kỳ lạ, ngớ người hỏi: "Mọi người biết hết rồi sao?"
Chu Nhuận Thành ngoài y thuật ra thì điều tra hay võ công đều không bằng những người còn lại. Lúc này nhìn Lục Khuynh Tâm bằng ánh mắt hoài nghi nhân sinh: "Lúc nghi vấn những ngọn nến đó có phải chuẩn bị gài bẫy chúng ta hay không, đệ đã lờ mờ đoán ra rồi. Dùng Xương Nhẫn trong nến thôi miên những người đến xem hồ sen. Họ đương nhiên sẽ dẫn thêm người quay về tìm hắn, những người trong thành đều được giữ lại, người khác thì chẳng thấy đâu... cả việc những tơ lụa kia biến mất có thể hắn đã ướp Xương Nhẫn vào bên trong, lúc dọn dẹp lấy hết y phục trong ngoài sẽ bị nghi ngờ, quá gấp gáp hắn chỉ chuẩn bị được y phục sạch sẽ của hắn để trên giường. Khung cửi giăng chằng chịt dây gân, thay vì tháo dây ra hắn đã đem đốt... tam ca, gần đây làm sao vậy?"
Lục Khuynh Tâm ngớ người: "Thế Trầm Châu, mọi người nghĩ sao?"
"Không phải hôm Lam Mễ Mễ tỉnh, Thanh Hồn đã nói tìm được sợi dây xanh kia trong lúc vào phòng Diệp Quý Châu sao? Móng tay cô ta không có dấu vết bị gãy nhưng ngắn hơn rất nhiều so với hôm đi đến đòi thuốc. Nếu như Lam Mễ Mễ cho rằng đã gϊếŧ chết muội muội tốt của mình rồi bỏ chạy, Trầm Châu lại may mắn không chết Diệp Quý Châu thừa dịp ra tay luôn, sức lực cô ta không mạnh lắm Trầm Châu vẫn còn giãy giụa được."
"Y có nói sao ta chẳng nghe thấy gì cả? Việc Trầm Châu xuất hiện quần áo lộng lẫy trang điểm cẩn thận thì sao?"
"Cái đó chưa nghĩ ra... "
"Diệp Mẫn thì sao."
Chu Nhuận Thành tiếp tục lắc đầu: "Cũng chưa nghĩ ra, vấn đề là tam ca đó có phải bị trúng thứ gì đó không khỏe không? Bình thường huynh nhanh nhạy lắm mà."
"Ta nghĩ... tam ca của mấy người không chừng đã để ý ai rồi, hồn thả trên mây." Thanh Hồn vẫn tiếp tục chơi trò cắt tim đèn, vu vơ nói: "Ta nói nhiều như vậy công tử chẳng thông suốt được cái gì, nếu không phải là bị đập trúng đầu thì nhất định mê cô nương nào rồi."
"Ngươi đừng có nói nhảm."
"Phản ứng mạnh như vậy ta đoán trúng rồi nhỉ? Mà cũng có thể là một nam nhân nào đó. Ha ha ha không có tiếp xúc thì sao nảy sinh tình cảm được mấy ngày nay công tử cứ điều tra Kỳ Cơ, có khi nào... trời đất ơi, sở thích của công tử cũng thật là... "
"Ngươi nói thêm một câu ta sẽ bẻ cổ ngươi liền." Lục Khuynh Tâm cảnh cáo: "Ngươi thấy trong phòng cô ta có sợi dây xanh sao không nói sớm hả?"
"Ta làm sao biết nó có liên quan đến vụ án chứ? Lúc đó rõ ràng ta đang hết lòng hết dạ lo cho Lục công tử đang mơ mơ màng màng, thần sắc không tỉnh táo còn bị đẩy một cái ngã xuống hồ suýt chết đấy. Hôm Lam Mễ Mễ tỉnh ta đã nói rồi, bọn họ cũng bàn luận rất lâu công tử đang mơ mộng tới ai mà không hay không biết?"
Lục Khuynh Tâm cũng đang hoài nghi chính mình, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ, phải chăng gần đây quá mệt mỏi.
"Còn về chuyện làm cách nào bắt được hung thủ... ta về phòng ngủ trước đây, ha ha ha."
Mọi người "... "
****
Thanh Hồn cầm hoa sen máu băn khoăn mấy vòng. Đây là lần đầu tiên y thử làm việc này, quá nguy hiểm và không cho phép thất bại, dù thành công hiệu quả như nào chưa dám chắc. Nhưng sơ sẩy thì cái mạng quèn này coi như xong.
Y do dự mãi, hiện giờ là giữa trưa ở trong trận pháp này lại ngợp trong bóng tối. Mây đen che đỉnh tháp trấn hồn, huyết quang run rẩy phát ra lập lòe khắp thân tháp. Đồng tử y thu lại thật nhỏ tiến gần nơi quỷ khí kia.
Ngọn tháp nằm giữa hồ nước Thanh Đăng sền sệt, mặt hồ phát sáng như hàng nhìn con đom đóm trải dài, dệt nên hồ nước rực rỡ. Y hơi nhích người nhìn xuống dưới, những mảnh hồn trôi nổi, có hồn đã nát, có hồn vẫn nguyên hình thể, gương mặt đau khổ, hoảng sợ, thê thiết cầu cứu.
Đây là lần đầu tiên y dùng cấm thuật, có chút kích động, cả âm thanh của gió cũng khiến y sợ giật bắn, mồ hôi thấm ướt, da đầu tê dại.
Thanh Hồn cố trấn tĩnh lại, mặt hồ tĩnh lặng chỉ có những hồn phách đang cố gào cứu mạng. Y không nghe được, linh tính cho y biết họ đang đau đớn vô cùng, thà hồn phi phách tán còn hơn bị giam giữ đày đọa thế này. Ngón tay y co giật, hoa sen máu trên tay dính thật chặt chẳng khác gì mọc ra từ thi thể. Thanh Hồn có thể nhìn thấy bản thân mình soi bóng dưới nước, y vừa sợ vừa loạn.
"Ngươi làm nhanh lên đi." Đó là giọng thúc giục của La Phi Tuyệt, y ngẩng đầu nhìn bên trên chỉ có mây đem, bóng tối vô tận. Không thấy người đâu, không rõ âm thanh phát ra nơi nào, trong lòng nở nụ cười lạnh. Miệng dần mấp máy môi đọc chú nguyền, xung quanh dần yên ắng, hoa sen máu hóa rắn bò trường nơi cánh tay nhe răng múa vuốt, ánh mắt đỏ tươi dữ tợn cắn phập vào tay, đau như rút gân.
Y gần như mất đi ý thức, chân mày không sao thả lỏng, sắc mặt tái dần, y bắt đầu nghe được tiếng gào thét kia, âm thanh bén nhọn đâm tận tim, như bò cạp chích độc.
****
Buổi chiều, Thanh Hồn bị bắt về phòng "thưởng thức" khiếu pha trà có một không hai của Lục Khuynh Tâm, dù bên ngoài chén trà vô cùng tồi tệ nhưng bên trong cũng không khá khẩm gì hơn, phải nói là y pha trà tốt hơn mấy vạn lần, so với khả năng kém cỏi của Hoàng Tuyên thì càng không so nổi một sợi tóc. Y nuốt một ngụm vào bụng bao tử cồn cào cả lên, giờ mà nôn ra thì thật quá thất lễ, đành mò cái bánh cắn một miếng.
Thôi đi, không cắn thì hơn, cắn rồi càng muốn nôn.
"Thanh Hồn, ngươi xem ta đối xử tốt với ngươi không?"
Y khổ sở nói: "Đương nhiên là rất tốt, chỉ có điều ta hẳn là của nợ mà công tử không thể sơ sẩy để thoát được nhỉ? Thật ra ta chỉ là một con mèo nhỏ đáng thương chẳng có tài cán hay sức mạnh phi thường nào cả. Người đừng có theo sát ta nhìn bằng ánh mắt có thể gϊếŧ chết con mồi của mình được không?"
Hắn đáp: "Có cái đầu là được."
Y gật gù: "Quả nhiên con người luôn ngưỡng mộ những thứ người ta không có."
Lục Khuynh Tâm "..."
Hắn che giấu hàm răng cắn chặt của mình lúc lâu mới lên tiếng: "Biết người nào thông minh để nhờ vả, cũng là lựa chọn của người sáng suốt."
Y hơi đề phòng cười qua loa, tay chân chộn rộn nhét đại cái bánh vào miệng phân tán tâm tư.
"Rốt cuộc ngươi đã suy nghĩ ra cách gì bắt người?"
"À thì ra chuyện này... " Y còn tưởng chuyện gì quan trọng làm hại nhét thứ khó nuốt kia vào bao tử, mặc dù sợ chạm vào lòng tự ái của người trước mặt nhưng y vẫn phải nói: "Thứ khó nuốt này sao công tử có thể làm ra chứ?"
"Cái này ta không có làm, mua hai ba ngày rồi mới nhớ ra... " Câu nói đó như một liều độc dược xuyên thủng lớp da gà da vịt trên người y, nụ cười trên môi méo hơn cả khóc lóc. Ngũ tạng sôi sục lên thứ gì đó đang dũng mãnh trào lên lòng ngực không ngừng giẫm đạp, nó thôi thúc y chạy ra ngoài chưa tới cửa đã nôn thốc nôn tháo.
"Thanh Hồn, có bao giờ ngươi nhầm lẫn giữa rượu và nước chưa?"
Thanh Hồn bận nôn nên không để tâm câu hỏi vớ vẩn đó.
Lục Khuynh Tâm mở bừng mắt sáng như sao, trong lúc ruột gan Thanh Hồn đang hòa trộn thắt nút lại với nhau, hắn nói: "Ta đương nhiên cũng không ngu ngốc đến mức nhầm lẫn đồ ăn mới và cũ."
Thanh Hồn dựa vào bàn như bị mất xương sống, hơi trượt xuống: "Công tử đúng thông minh tuyệt đỉnh, vậy... đống phế thải này công tử hãy dọn dẹp cho, ta đi đây...
Lục Khuynh Tâm "..." chết, quên mất tên này nôn trong phòng hắn.
Diệp Quý Châu xảy ra chuyện ở Diệp phủ, người đáng nghi nhất chính là tân lang giả vờ "hôn mê sâu" kia. Trong ngoài nhà hắn đều đáng ngờ, lệnh bài tìm được có lai lịch không nhỏ, dưới nhà có mật thất dẫn đến nhà Trầm Châu, hồ nước đầy hài cốt. Cả việc hắn có thể thuê người gϊếŧ bọn họ sao lại không xử lý Diệp Quý Châu bên ngoài làm như gϊếŧ người cướp của, hắn sắp gả vào nhà quyền quý nếu xảy ra chuyện ai mà nghi ngờ hắn tuyệt đường vinh hoa của mình đâu?
Dấu tích tro bụi chôn vùi dưới đất, nơi đó đã từ đốt cái gì?
Khung cửi đâu..?
Y phục của Trầm Châu đâu?
Tơ lụa đâu?
Những người hay đến xem hồ sen mua tơ lụa đâu?
Trong khi mọi người đang vắt óc suy nghĩ Thanh Hồn nhàn nhã cắt tim đèn trên bàn, dùng que tre nghịch sáp nến trên bàn không có ý kiến gì cả. Lục Khuynh Tâm biết y không khỏe chẳng làm phiền, thấy y ngồi bên nến chợt nói: "Ta biết tại sao có nhiều người đến xem hồ sen rồi. Cũng biết tại sao Lam Mễ Mễ lại đột nhiên bị thôi miên chạy đến kiếm chuyện với Kỳ Cơ."
Thanh Hồn nói với giọng buồn ngủ, tựa như chế nhạo hắn chậm chạp: "Lục công tử đến giờ mới biết sao?"
Lục Khuynh Tâm định cãi lại cái tên này luôn chống đối mình, thấy các huynh đệ nhìn mình kỳ lạ, ngớ người hỏi: "Mọi người biết hết rồi sao?"
Chu Nhuận Thành ngoài y thuật ra thì điều tra hay võ công đều không bằng những người còn lại. Lúc này nhìn Lục Khuynh Tâm bằng ánh mắt hoài nghi nhân sinh: "Lúc nghi vấn những ngọn nến đó có phải chuẩn bị gài bẫy chúng ta hay không, đệ đã lờ mờ đoán ra rồi. Dùng Xương Nhẫn trong nến thôi miên những người đến xem hồ sen. Họ đương nhiên sẽ dẫn thêm người quay về tìm hắn, những người trong thành đều được giữ lại, người khác thì chẳng thấy đâu... cả việc những tơ lụa kia biến mất có thể hắn đã ướp Xương Nhẫn vào bên trong, lúc dọn dẹp lấy hết y phục trong ngoài sẽ bị nghi ngờ, quá gấp gáp hắn chỉ chuẩn bị được y phục sạch sẽ của hắn để trên giường. Khung cửi giăng chằng chịt dây gân, thay vì tháo dây ra hắn đã đem đốt... tam ca, gần đây làm sao vậy?"
Lục Khuynh Tâm ngớ người: "Thế Trầm Châu, mọi người nghĩ sao?"
"Không phải hôm Lam Mễ Mễ tỉnh, Thanh Hồn đã nói tìm được sợi dây xanh kia trong lúc vào phòng Diệp Quý Châu sao? Móng tay cô ta không có dấu vết bị gãy nhưng ngắn hơn rất nhiều so với hôm đi đến đòi thuốc. Nếu như Lam Mễ Mễ cho rằng đã gϊếŧ chết muội muội tốt của mình rồi bỏ chạy, Trầm Châu lại may mắn không chết Diệp Quý Châu thừa dịp ra tay luôn, sức lực cô ta không mạnh lắm Trầm Châu vẫn còn giãy giụa được."
"Y có nói sao ta chẳng nghe thấy gì cả? Việc Trầm Châu xuất hiện quần áo lộng lẫy trang điểm cẩn thận thì sao?"
"Cái đó chưa nghĩ ra... "
"Diệp Mẫn thì sao."
Chu Nhuận Thành tiếp tục lắc đầu: "Cũng chưa nghĩ ra, vấn đề là tam ca đó có phải bị trúng thứ gì đó không khỏe không? Bình thường huynh nhanh nhạy lắm mà."
"Ta nghĩ... tam ca của mấy người không chừng đã để ý ai rồi, hồn thả trên mây." Thanh Hồn vẫn tiếp tục chơi trò cắt tim đèn, vu vơ nói: "Ta nói nhiều như vậy công tử chẳng thông suốt được cái gì, nếu không phải là bị đập trúng đầu thì nhất định mê cô nương nào rồi."
"Ngươi đừng có nói nhảm."
"Phản ứng mạnh như vậy ta đoán trúng rồi nhỉ? Mà cũng có thể là một nam nhân nào đó. Ha ha ha không có tiếp xúc thì sao nảy sinh tình cảm được mấy ngày nay công tử cứ điều tra Kỳ Cơ, có khi nào... trời đất ơi, sở thích của công tử cũng thật là... "
"Ngươi nói thêm một câu ta sẽ bẻ cổ ngươi liền." Lục Khuynh Tâm cảnh cáo: "Ngươi thấy trong phòng cô ta có sợi dây xanh sao không nói sớm hả?"
"Ta làm sao biết nó có liên quan đến vụ án chứ? Lúc đó rõ ràng ta đang hết lòng hết dạ lo cho Lục công tử đang mơ mơ màng màng, thần sắc không tỉnh táo còn bị đẩy một cái ngã xuống hồ suýt chết đấy. Hôm Lam Mễ Mễ tỉnh ta đã nói rồi, bọn họ cũng bàn luận rất lâu công tử đang mơ mộng tới ai mà không hay không biết?"
Lục Khuynh Tâm cũng đang hoài nghi chính mình, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ, phải chăng gần đây quá mệt mỏi.
"Còn về chuyện làm cách nào bắt được hung thủ... ta về phòng ngủ trước đây, ha ha ha."
Mọi người "... "
****
Thanh Hồn cầm hoa sen máu băn khoăn mấy vòng. Đây là lần đầu tiên y thử làm việc này, quá nguy hiểm và không cho phép thất bại, dù thành công hiệu quả như nào chưa dám chắc. Nhưng sơ sẩy thì cái mạng quèn này coi như xong.
Y do dự mãi, hiện giờ là giữa trưa ở trong trận pháp này lại ngợp trong bóng tối. Mây đen che đỉnh tháp trấn hồn, huyết quang run rẩy phát ra lập lòe khắp thân tháp. Đồng tử y thu lại thật nhỏ tiến gần nơi quỷ khí kia.
Ngọn tháp nằm giữa hồ nước Thanh Đăng sền sệt, mặt hồ phát sáng như hàng nhìn con đom đóm trải dài, dệt nên hồ nước rực rỡ. Y hơi nhích người nhìn xuống dưới, những mảnh hồn trôi nổi, có hồn đã nát, có hồn vẫn nguyên hình thể, gương mặt đau khổ, hoảng sợ, thê thiết cầu cứu.
Đây là lần đầu tiên y dùng cấm thuật, có chút kích động, cả âm thanh của gió cũng khiến y sợ giật bắn, mồ hôi thấm ướt, da đầu tê dại.
Thanh Hồn cố trấn tĩnh lại, mặt hồ tĩnh lặng chỉ có những hồn phách đang cố gào cứu mạng. Y không nghe được, linh tính cho y biết họ đang đau đớn vô cùng, thà hồn phi phách tán còn hơn bị giam giữ đày đọa thế này. Ngón tay y co giật, hoa sen máu trên tay dính thật chặt chẳng khác gì mọc ra từ thi thể. Thanh Hồn có thể nhìn thấy bản thân mình soi bóng dưới nước, y vừa sợ vừa loạn.
"Ngươi làm nhanh lên đi." Đó là giọng thúc giục của La Phi Tuyệt, y ngẩng đầu nhìn bên trên chỉ có mây đem, bóng tối vô tận. Không thấy người đâu, không rõ âm thanh phát ra nơi nào, trong lòng nở nụ cười lạnh. Miệng dần mấp máy môi đọc chú nguyền, xung quanh dần yên ắng, hoa sen máu hóa rắn bò trường nơi cánh tay nhe răng múa vuốt, ánh mắt đỏ tươi dữ tợn cắn phập vào tay, đau như rút gân.
Y gần như mất đi ý thức, chân mày không sao thả lỏng, sắc mặt tái dần, y bắt đầu nghe được tiếng gào thét kia, âm thanh bén nhọn đâm tận tim, như bò cạp chích độc.
****
Buổi chiều, Thanh Hồn bị bắt về phòng "thưởng thức" khiếu pha trà có một không hai của Lục Khuynh Tâm, dù bên ngoài chén trà vô cùng tồi tệ nhưng bên trong cũng không khá khẩm gì hơn, phải nói là y pha trà tốt hơn mấy vạn lần, so với khả năng kém cỏi của Hoàng Tuyên thì càng không so nổi một sợi tóc. Y nuốt một ngụm vào bụng bao tử cồn cào cả lên, giờ mà nôn ra thì thật quá thất lễ, đành mò cái bánh cắn một miếng.
Thôi đi, không cắn thì hơn, cắn rồi càng muốn nôn.
"Thanh Hồn, ngươi xem ta đối xử tốt với ngươi không?"
Y khổ sở nói: "Đương nhiên là rất tốt, chỉ có điều ta hẳn là của nợ mà công tử không thể sơ sẩy để thoát được nhỉ? Thật ra ta chỉ là một con mèo nhỏ đáng thương chẳng có tài cán hay sức mạnh phi thường nào cả. Người đừng có theo sát ta nhìn bằng ánh mắt có thể gϊếŧ chết con mồi của mình được không?"
Hắn đáp: "Có cái đầu là được."
Y gật gù: "Quả nhiên con người luôn ngưỡng mộ những thứ người ta không có."
Lục Khuynh Tâm "..."
Hắn che giấu hàm răng cắn chặt của mình lúc lâu mới lên tiếng: "Biết người nào thông minh để nhờ vả, cũng là lựa chọn của người sáng suốt."
Y hơi đề phòng cười qua loa, tay chân chộn rộn nhét đại cái bánh vào miệng phân tán tâm tư.
"Rốt cuộc ngươi đã suy nghĩ ra cách gì bắt người?"
"À thì ra chuyện này... " Y còn tưởng chuyện gì quan trọng làm hại nhét thứ khó nuốt kia vào bao tử, mặc dù sợ chạm vào lòng tự ái của người trước mặt nhưng y vẫn phải nói: "Thứ khó nuốt này sao công tử có thể làm ra chứ?"
"Cái này ta không có làm, mua hai ba ngày rồi mới nhớ ra... " Câu nói đó như một liều độc dược xuyên thủng lớp da gà da vịt trên người y, nụ cười trên môi méo hơn cả khóc lóc. Ngũ tạng sôi sục lên thứ gì đó đang dũng mãnh trào lên lòng ngực không ngừng giẫm đạp, nó thôi thúc y chạy ra ngoài chưa tới cửa đã nôn thốc nôn tháo.
"Thanh Hồn, có bao giờ ngươi nhầm lẫn giữa rượu và nước chưa?"
Thanh Hồn bận nôn nên không để tâm câu hỏi vớ vẩn đó.
Lục Khuynh Tâm mở bừng mắt sáng như sao, trong lúc ruột gan Thanh Hồn đang hòa trộn thắt nút lại với nhau, hắn nói: "Ta đương nhiên cũng không ngu ngốc đến mức nhầm lẫn đồ ăn mới và cũ."
Thanh Hồn dựa vào bàn như bị mất xương sống, hơi trượt xuống: "Công tử đúng thông minh tuyệt đỉnh, vậy... đống phế thải này công tử hãy dọn dẹp cho, ta đi đây...
Lục Khuynh Tâm "..." chết, quên mất tên này nôn trong phòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.