Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược

Chương 20: Xương Nhẫn

Thanh Uẩn Tương Ly

22/11/2023

Lục Khuynh Tâm bỏ mặc mưa gió phi ngựa, mưa gió cùng sình lầy vấy bẩn góc áo, ngựa cứ lao như bay trên đường trơn trượt, con ngựa mệt rã người ngã oặt hất hắn rơi xuống lăn lóc xuống dưới, đá vụn găm vào da thịt tứa máu me.

Hắn đứng dậy chạy về phía trước lòng ngực phập phồng, nhấc cánh tay ướt nước mưa gạt lấy tầm nhìn, mi tâm ẩn lạnh.

Hồng Thiếu Hoài...

Mọi chuyện đã trở nên quanh co khúc khuỷu khiến hắn không thể hiểu.

Hồng Thiếu Hoài..

Thật sự là ngươi sao?

Mưa lạnh thấu xương, trong áo hắn lá thư của lục đệ đã lem màu mực, trong lòng hắn cực kỳ bất an. Nếu thật sự là Hồng Thiếu Hoài những người khác làm sao có thể nhận ra? Đó là bạn thuở nhỏ của hắn đáng lí hắn phải tin tưởng nhưng không hiểu sao khi nhận thư của lục đệ trong lòng hắn lại dấy lên nghi ngờ. Giống như hắn đã từng hoài nghi nhưng không dám thừa nhận.

Đường mưa trơn trượt hắn đi đường tắt vào rừng, cành cây đan móc in bóng dưới mặt đất rối như lòng hắn.

Trạch Dương, đệ nhất định không thể xảy ra chuyện gì?

Nỗi nhớ trong lòng ta của ta đệ có thể không nhìn thấy nhưng khi nhìn thấy hải đường nở rộ khắp vườn đã nói hết những miên man tương tư ngày đêm ta gửi tới. Khi nhìn thấy hoa đỏ lá xanh lòng đệ có nhớ đến ta?

Bạch Diệp sau khi gom hết mọi người dự tiệc lại giao cho Thành Kính hỏi tình hình, một mình đến nơi chỉ thấy Lục Khuynh Tâm dựa cửa mệt nhọc giống bị cơn bệnh tim hành hạ không ngừng, ôm ngực thở dốc.

Bạch Diệp chạy đến vỗ vai: "Xảy ra chuyện gì? Thanh Hồn đâu?"

Lục Khuynh Tâm mất một hồi lâu trấn tĩnh, đưa tay quệt mồ hôi ướt trán nhìn trong phòng tối thui đưa mắt nhìn xung quanh: "Vừa rồi càng ở đây... "

Hai người nhìn xuống bên lan can, người nào đó đang bò từ dưới hồ lên, đúng rồi vừa rồi hắn có nghe tiếng thứ gì đó rơi xuống nước. Y vất vả leo lên miệng lẩm bẩm chửi rủa: "Ta không nghĩ mấy ngọn nến kia lợi hại như vậy có thể làm Lục công tử nổi điên."

Lục Khuynh Tâm nhìn ngọn bóng tối trong phòng: "Ngọn nến đó có vấn đề gì?"

Nước trên người Thanh Hồn y chảy ròng ròng, y chăm chỉ vắt nó không thèm trả lời. Lục Khuynh Tâm thu che giấu tâm trạng khốn khổ hằn sâu vết thương, cười nói: "Vừa rồi ta sợ trúng phải mê hương ở đâu đó mới đẩy ngươi ra, ngươi không thể vì chuyện nhỏ mà ghi thù được."

"Ta đâu có nhỏ nhen như vậy, chẳng qua không biết thứ đó là gì thôi." Y thở dài: "Ở nhà Kỳ Cơ mấy ngọn nến kia rất đỏ, không giống nến bình thường khi đó ta thấy lạ cũng cho rằng nó là loại nến tốt. Vừa rồi nến long phụng trong phòng ngát hương, ta hơi do dự bước vào... "

"Ngươi không có miệng sao? Không biết nói à... hèn gì gần đây ta cứ thấy đau đầu, nghĩ lại là sau khi đến chỗ Kỳ Cơ mà ra." Bạch Diệp nghiến răng: "Nếu chuyện này không liên quan đến Kỳ Cơ ta đi bằng đầu." Trầm Châu cạy miệng không chịu nói không phải bao che thì cô ta là thánh mẫu rồi, bao dung đến nỗi một người nào đó không có thân thiết tình cảm gϊếŧ mình cũng có thể bỏ qua. Thật vi diệu!

Thanh Hồn: "Chuyện này không liên quan đến hắn..."

Bạch Diệp "..."

"Ha ha ha ta đùa thôi, chưa tìm ra manh mối quyết định có gì chắc chắn chứ?"

Bạch Diệp "..."

Lục Khuynh Tâm ho dữ dội: "Ngươi xem cho ta trước..."

Cái này...

Thanh Hồn đột nhiệt cảm thấy gáy lành lạnh thứ gì đó đã lao tới thẳng người mình, y không kịp né tránh để người kia nhào lên người mình. Xương cốt như đứt lìa tại chỗ nặng nề ngã xuống.

"Trời đất, chân Thanh Lang còn chưa lành à... cái gì mà cả người ướt nhẹp thế này?"

"Ngươi không nhìn ra sao? Còn không mau đứng dậy đưa ta đi băng thuốc." Hai người lật đật chẳng chú ý đến ai nháy mắt đi mất.

***

Chu Nhuận Thành bắt mạch cho Lục Khuynh Tâm, thở dài: "Liều lượng chỗ Kỳ Cơ rất nhỏ chúng ta đều không phát hiện, trong phòng cưới thì rất nhiều, cắt đôi cây nến số bột Xương Nhẫn cũng mấy lạng chứ chẳng vừa. Tam ca hít nhiều quá rồi hay nghĩ một lát đi."

"Thế tân nương thì sao? Có phải..."

Nhuận Thành gật đầu: "Diệp Quý Châu và Kỳ Cơ cũng hít không ít."

Lục Khuynh Tâm nhếch khóe miệng không nói gì.

Thành Kính ôm quyền hững hờ: "Gan lớn thật yến tiệc nhiều người qua lại còn dám ra tay, đúng là không sợ bị sờ gáy. Hạ nhân nói gần đây Diệp Quý Châu tính tình cáu gắt hơn, hay lo sợ vẩn vơ nói chuyện ma quỷ, mọi người đều cho rằng cô ta còn ám ảnh chuyện Trầm Châu nên mới bệnh nặng không thể bình tâm, còn định mượn yến tiệc này xung hỉ."

"Đại phu trong phủ không đến khám sao?"

"Đại phu trong phủ tên Trác Phan, là đệ tử của Liễu Nguyên Hồng. Không biết vì sao mất tích, Liễu Nguyên Hồng phải đến tận đây xem. Thật kỳ lạ người ta cả đệ tử cũng nhận rồi sao tên Thanh Hồn cứ ngáo ngơ, đệ hoài nghi tên này và người che mặt hôm đó không phải cùng một người."

"Đừng quên Hồng Thiếu Hoài cũng diễn kịch rất giỏi."

Trong phòng nhất thời im lặng, hầu như mọi người rất ít khi nhắc cái tên này, ai cũng ngầm hiểu đây là nỗi đau sâu thẳm nhất, dù qua bao lâu gai nhọn đó vẫn khiến vết thương mưng mủ.

Lục Khuynh Tâm chưa từng than thở về cái chết ấy, nhưng mỗi lần trăng thanh gió mát lại nhớ về một người không thể trở về.

Thanh Hồn gõ cửa: "Ta vào được không?"



"Vào đi."

Thanh Hồn đi vào, tiếng huyên náo trong phòng liền im bặt ai nấy cũng nhìn về phía này, y ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì thế trên người ta dính gì sao?"

Chu Nhuận Thành cười hòa nhã: "Không có, đúng rồi Diệp Quý Châu..."

"Đừng nói, đừng nói ta đói rã ruột rồi cho ta ăn cái gì đã, ta đi tìm mãi mới có được đĩa đồ ăn."

Người luôn bình tĩnh, làm những chuyện ngu ngốc khi xảy ra chuyện là tên này.

"Không nói chuyện của cô ta, Trác Phan, đệ tử của tam sư huynh mất tích ngươi có biết không?"

"Hả? Hắn ta mất tích ta còn không quan tâm nói gì là đệ tử ất ơ nào đó có chết trương xác lên ta cũng không thèm nhìn ấy chứ?" Y tự nói rồi tự mắc nghẹn, tưởng tượng ra gì đó ăn cũng không ngon: "Mà các người hỏi làm gì? Hắn nhờ tìm giúp sao? Ta mà tìm được sẽ đem giấu đi."

"Trác Phan là đại phu của Diệp phủ."

Thanh Hồn "ồ" một tiếng: "Ra là thế tên này không mất tích thì kế hoạch rất khó mà làm ra, hoặc là tên đó ngu si chẳng có tài cán bị mấy ngọn nến kia gây ảo giác chết bờ chết bụi ở đâu rồi ha ha ha."

Chu Nhuận Thành tốt bụng cho y ly trà: "Ngươi với Liễu Nguyên Hồng có vẻ như không hòa thuận lắm nhỉ?"

"Nếu bị người ta đá từ trên núi xuống liệu có vui vẻ với nhau được không? Quan hệ của bọn ta đó hả, nói là hai con chó cắn nhau không ngoa chút nào."

Cách so sánh này thật là...

"Xem ra hôm đó hai người đánh nhau nên tay áo của ngươi mới thành ra như thế, chậc chậc, què một chân mà lợi hại ghê."

Thanh Hồn cười khan: "Đến giờ mới biết sao, ta trước giờ luôn lợi hại như vậy chẳng qua là ta khiêm tốn thôi."

Mọi người "... " Ngươi có chỗ nào khiêm tốn chứ.

"Ta thật tò mò rốt cuộc Nguyên Thời Liễu dạy ra những người như thế nào? Hạ Tuyết thì trầm tĩnh kỹ tính, Hoàng Tuyên thì hào sảng kiều diễm. Rốt cuộc ngươi đã làm ra chuyện gì khiến người ta tức giận đá ngươi xuống núi?"

Nghe đến chỗ hào sảng kiều diễm y không nhịn được có chút buồn cười, hóa ra Thành Kính nhìn người lại kém như thế, nghe thêm câu sao khó hiểu: "Tại sao phải là lỗi của ta là do hắn ta ganh tỵ với ta thôi. Hừ! Ta còn không tính sổ với hắn đã là nhân từ lắm rồi... "

Lục Khuynh Tâm nhìn ra cửa: "Liễu công tử..."

"Đừng lừa ta, ta không nghe tiếng gõ cửa, công tử luyện được khả năng nhìn xuyên cửa rồi à?" Thanh Hồn cuối cùng cũng ăn hết đĩa đồ ăn. Nhàn nhã uống trà, vị đắng đi qua cổ họng khiến cảm giác ngấy tồn đọng nơi cổ họng tan đi: "Hay là chúng ta nói chuyện Kỳ Cơ trước đi."

"Hắn vẫn chưa tỉnh."

"Ồ có vẻ hôn mê sâu nhỉ?"

"Ngoài hắn ra còn có rất nhiều người đi qua lại con đường đó sao ngươi không hỏi, vì những ngọn nến trong phòng sao? Có thể là người khác làm mà, đương nhiên nếu ngươi hỏi "tại sao bỏ độc trong nến rồi còn đi ra đó làm gì" ... thì chính là đi ra xem tình hình đó, nói sao thì hôm nay cũng có nhiều người có thân phận sợ chuyện ngoài ý muốn cũng là điều bình thường." Thành Kính nhếch cằm lên cao ngạo nói ra quan điểm: "Trong phòng có hai tỳ nữ đứng hầu, bọn họ rời đi cũng là do Diệp Quý Châu muốn họ đi lấy đồ, vậy người biết rõ trong phòng không còn người nào bên cạnh tân nương không thể là tân lang đang bận bịu đi cùng quản gia được. Cho dù hắn cố ý giấu một món đồ gì đó khiến cô ta phải tìm thì chưa chắc sai hai người đi một lúc đúng không? Cô ta trang điểm còn chưa xong sẽ không tự mình ra ngoài, tỳ nữ nói cô ta lúc đó đã tỉnh táo hơn rất nhiều... không thể trong thời gian ngắn mà gặp ảo giác nữa."

Sao hả, có thấy ta lợi hại không tên ngốc như ngươi nhìn mà học hỏi đi.

"Thành công tử đúng là nhân tài trời sinh."

Thành Kính nhếch cằm đắc ý.

"Vậy, tại sao công tử biết chỉ trong một thời gian ngắn thuốc đủ không khiến cô ta bị ảo giác? Liều thuốc trong nến không phải nhỏ?"

"Còn phải hỏi, ban ngày nhất định không thắp đèn. Dù có thắp thì ban đầu liều thuốc trong nến cũng sẽ ít đi. Để khi cô ta phát điên thì sẽ đúng với thời gian mọi người đang bận rộn thành toàn cho kế hoạch không ở hiện trường của hắn. Cây nến cô ta thắp chỉ mới chảy một chút sáp, như vậy... "

"Thành công tử cũng thấy kỳ lạ đúng không?" Thanh Hồn mỉm cười.

"Tân lang không thể vào phòng tân nương trước khi làm lễ. Nếu có lén lút vào đi nữa thì lúc cô ta thắp cây nến kia lên hắn đang đi cùng mọi người, sao hắn lại hôn mê sâu như thế?"

Chu Nhuận Thành: "Nến trong phòng Kỳ Cơ không có vấn đề vậy hắn hít thuốc độc ở đâu."

"Đấy, vấn đề nằm ở đấy, hắn không ở bên ngoài đợi tân nương được đưa ra mà đi lung tung rồi ngất ở hoa viên làm gì? Cũng có khả năng bị người ta đánh vào gáy? Chỉ là tại sao hắn lại ở hoa viên?

"Trên người hắn không có vết thương, mà Xương Nhẫn chỉ khiến đau đầu âm ỉ, trừ phi hắn yếu đến mức chút đau đầu cũng làm hắn ngất. Lần trước hắn cưỡi ngựa như bay sốc như thế còn không ngất mà. Chúng ta thấy có người hít phải thuốc độc liền mặc định người khác ngất cũng vì nó, xem ra phải vòng lại từ đầu. Đi, ngươi đi xem thi thể với ta... "

"Hả, ta..." Y thấy hối hận vô cùng.

***

Trời sáng hạ nhân đến mời họ rời giường dùng bữa, ai cũng trưng ra bộ mặt nhà có tang, Kỳ Cơ thì vẫn còn chưa tỉnh.

Thanh Hồn bị đẩy qua ngồi giữa Liễu Nguyên Hồng cùng Hoàng Tuyên, y cúi đầu chăm chăm ăn đồ ăn không thèm nói chuyện. Biết được giữa họ có thù không nghĩ bầu không khí lại tệ như này, cả Hoàng Tuyên cũng không vui nổi, gượng nói: "Thanh Lang qua bên phải ta, ta mới đút Thanh Lang ăn được."

Thanh Hồn ha ha hai tiếng, Liễu Nguyên Hồng nói: "Tay dài như thế còn không gắp được sao? Nghe nói hôm qua ngươi xem thi thể đã rút ra được gì rồi."

"Đang ăn đừng nói chuyện đó mà."

"Ta nhớ ngươi từng vừa ngồi nhìn xác bà ta bị giẫm nát vừa ăn mì."



Hoàng Tuyên cau chặt mày.

Thanh Hồn: "Có sao, ai vậy... "

Liễu Nguyên Hồng không biết vô tình hay cố ý nhắc lại: "Xem ra đầu ngươi va đập không nhẹ, cả mẹ mình cũng quên."

"Tam sư huynh." Hoàng Tuyên lạnh băng: "Huynh ăn nhiều vào rồi bớt nói lại."

Thanh Hồn miết nhành liễu bên eo, nhẹ nhàng rút ra, Hoàng Tuyên day trán: "Thanh Lang cất vào đi."

Trong bàn ăn chỉ có một mình Hoàng Tuyên lên tiếng dàn xếp. Lục Khuynh Tâm nhìn bàn tay đang cầm cành liễu kia, thật muốn xem thân thủ của Thanh Hồn ta sao, nhưng người đã mất thì không nên nhắc lại, duỗi tay cầm li trà nói: "Nghe danh Liễu công tử đã lâu không biết có thể chỉ giáo ngũ đệ của ta."

Chu Nhuận Thành cũng phụ họa theo.

"Trong tất cả các đệ tử của sư phụ, Thanh Hồn tuổi trẻ tài cao nhất, sư phụ rất thương hắn thường xuyên kề cận chỉ bảo hay là hỏi hắn đi."

Thanh Hồn im lặng nở nụ cười qua loa.

Liễu Nguyên Hồng mất hứng: "Xuống núi trải qua phong ba tính tình cũng ôn hòa hơn hẳn. Nếu trước kia được một góc như thế thì tốt quá!"

Thanh Hồn cười nhạt nói: "Đệ vốn tính khí ôn hòa điềm đạm, gây chuyện với người khác lỡ bị đạp xuống núi thì sao?"

"Bốn chữ này sợ ngươi còn không biết viết, ôn hòa điềm đạm sao, đúng là chữ đè chết người."

"Ta chỉ nói thôi huynh cũng cất công suy nghĩ thật giả, đúng là dễ tin người huynh vẫn nên ở trên núi thì hơn. Đừng xuống đây nhàn tản khắp nơi nữa."

"Quả nhiên là lòng người hiểm ác, bị kẻ khôn lỏi như ngươi lừa rồi, móng vuốt giấu kỹ miệng lưỡi cũng luyện thật tốt. Nè ngươi đi đâu đấy... "

"Đi làm trách nhiệm của đại phu, Kỳ Cơ không tỉnh ta làm hắn tỉnh, tam ca cứ ngồi đó đi không cần vất vả, có thời gian thì đi tìm đệ tử của người đi ta nghỉ hắn bây giờ đang ở sòng bạc nào đấy. Quản người mình không xong thì đừng nghĩ đến việc quản người khác."

Thanh Hồn đi, Lục Khuynh Tâm cũng đuổi theo: "Thanh Hồn."

Lục Khuynh Tâm bỗng chốc áp sát một bước, thành thạo điêu luyện nói: "Lúc nãy ta không phải không muốn nói giúp ngươi."

"Hả? Ta tự đối phó được cũng chỉ là mấy trò quèn đó thôi."

Lời nói của Thanh Hồn thờ ơ mà chất chứa phiền muộn, hắn nhẹ nhàng điểm mi tâm y nói: "Ngươi nhỏ tuổi đừng có so đo miệng lưỡi làm gì, hắn đá ngươi một lần sẽ có lần hai cần gì chuốc khổ vào thân."

"Không khổ, nhờ cú đá đó mà sinh mệnh của ta sống lại. Cảm ơn còn không kịp."

Lời này Thanh Hồn nói rất chân thật, hắn không nhiều lời: "Thế thì tốt, sau khi xong vụ này ta lại mời ngươi ăn thịt nướng."

Thanh Hồn chợt nhớ đến Tương Ký kia quả thật có mật thất thông đến Giả phủ, nhưng để làm gì thì chẳng ai biết, Giả Lưu Hành bị giam trong Trung Nghĩa Đường cũng không chịu nói. Thanh Hồn thật hoài nghi thứ mình ăn hôm đó liệu có phải... tới đây y lại buồn nôn... không ăn thịt nướng nữa đâu.

Lục Khuynh Tâm cười ha ha nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi hôm đó ta cũng có ăn mà... thông đạo đó là Lưu Giả Hành dùng đi cua mỹ nhân, bà chủ của Tương Ký. Có người luôn ở bên dưới đóng mở cửa, người ăn thịt nướng chính là tên đó đấy."

"Lưu Giả Hành phong nhã như vậy lại thích một người đã có phu quân sao?"

"Cái đó, ai biết được."

"Đúng vậy, ai mà biết được." Y chợt cười thập phần kỳ quái: "Vậy chúng ta đi ăn trước đi, ta còn chưa no."

Ăn bánh đánh cờ, chuyện phong nhã này do Thành Kính đề nghị Thanh Hồn không từ chối được đành ngồi chơi, được một lúc đã thua đậm không khỏi thở dài. Thành Kính nghệt mặt: "Ngươi chơi kém vậy đói quá không động não được à?"

Thành Kính vừa rồi còn hy vọng mình sẽ gặp được đối thủ...

"Công tử cao tay, ta thì kém cỏi vốn là như vậy mà."

"Ngươi đừng có nói nhảm, chơi lại." Thành Kính nhét bánh vào miệng y sấp lại ván cờ.

Hai người chơi tù tỳ chục ván, lần nào Thanh Hồn cũng thua rất nhanh, Thành Kính tức đầu xì khói chỉ thẳng mặt: "Ngươi xem thường ta, ngươi đánh thắng tam ca sao lại có thể thua cuộc dễ như vậy được? Hôm nay ngươi chơi không ra hồn ta chặt tay ngươi."

Thanh Hồn khổ sở: "Được rồi, ta khai thật ta không biết chơi cờ."

Mọi người "..."

Lục Khuynh Tâm chán chường liếc: "Nói nhảm."

"Thật, ta có thể thề trước trời đất ta mà lừa các người sẽ không bao giờ có thể hành y nữa." Thanh Hồn tự tin nói như chém sắt dứt khoát không do dự.

"Hôm đó ngươi đột ngột bị điều khiển hay là nhà của Giả Lưu Hành quá nhiều oan hồn, trong đó có cao thủ đánh cờ chỉ điểm ngươi khiến ngươi đột nhiên tinh thông kỳ đạo?" Lục Khuynh Tâm không tin.

"Cái này, hôm đó Lục công tử nói tứ đệ mình đánh cờ giỏi, ta chợt nhớ hôm đó Thành công tử đánh cờ với đại ca mình ta cũng có xem. Trí nhớ của ta khá tốt, nếu người nhớ kỹ lại thì thấy thế cờ của ta là sao chép mà ra..."

Mọi người "..."

Lục Khuynh Tâm ngớ người suy nghĩ một lúc lại đùng đùng nổi giận, tên khốn này làm nhục hắn còn lừa mất một bữa thịt nướng, thù này đúng là nuốt không trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook