Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 140: Hiện đại giới giải trí (2)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
23/09/2020
Thuật tiêu trừ trí nhớ?
"Mánh khóe như vậy không khỏi rất phạm quy rồi." Lý Việt Bạch nhíu mày.
"Đúng, đây là bàn tay vàng cực kỳ hữu dụng." Hệ thống đáp.
"Tùy tùy tiện tiện có thể khiến người khác quên mất tin tức trọng yếu... Chỉ sợ Tô X sắp thống trị thế giới rồi." Lý Việt Bạch cả giận.
"Không đến mức, ký chủ không cần quá lo lắng cho thế giới này, bàn tay vàng của Tô X có hạn độ, không đến mức muốn làm gì thì làm, nhiều nhất chỉ khiến ngài quên mất kịch bản thôi." Hệ thống trấn an.
Nói như vậy, cũng khó trách Thẩm Phá sẽ giận tím mặt, chê bai kịch bản của Mộ Dung Lương không đáng một đồng. Thẩm Phá sẽ không vì ân oán cá nhân mà vứt bỏ thẩm mỹ bình thường, cơn tức của y, càng nhiều là bởi thất vọng với trình độ của Mộ Dung Lương.
Tô X làm vai chính, vốn là mang theo nhiệm vụ nên đến có chuẩn bị, kịch bản chuẩn bị cũng có tiêu chuẩn nhất định, chỉ cần PK được đối thủ đáng sợ nhất là Mộ Dung Lương, có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Phá, còn có thể nhân cơ hội giải tỏa đè nén cho Thẩm Phá, khiến độc giả xem thấy cực kỳ giải hận, tình tiết như vậy thực sự rất kinh điển.
"Được rồi, cho dù đối phương có bàn tay vàng thì thế nào." Lý Việt Bạch cười lạnh: "Chỉ cần biết trước là có thể ứng đối được."
Mộ Dung Lương luôn tự khoe có suy nghĩ mẫn tiệp, trí nhớ hơn người, chưa bao giờ chuẩn bị giấy hay tài liệu điện tử, như vậy cũng tránh việc bị hacker hoặc kẻ trộm đánh cắp kịch bản, đặc điểm này của hắn cũng rất nổi danh trong công việc, cũng bởi vậy nên mới bị Tô X lợi dụng kẽ hở.
"Chỉ cần trước khi tao hội đàm viết kỹ kịch bản ra, đóng dấu trên giấy, vô luận là thuật tiêu trừ trí nhớ cường đại cỡ nào, cũng không có khả năng thay đổi chữ viết trên giấy." Lý Việt Bạch nói: "Sau khi hội đàm bắt đầu, không cần nói gì, chỉ cần giao kịch bản trên giấy cho Thẩm Phá là được."
"Cũng được." Hệ thống nói: "Chỉ sợ thời gian có chút gấp."
Thời gian gặp Thẩm Phá chính là một tiếng sau, không biết một tiếng này có đủ dùng không.
"Nhanh như vậy?" Lý Việt Bạch nhíu mày.
"Vâng, lái xe đã chờ ngài ở cửa khách sạn rồi." Hệ thống áy náy: "Thật xin lỗi, ký chủ, nhiệm vụ lần này quá mức khẩn cấp, không để ngài có thời gian giảm xóc."
"Không sao." Lý Việt Bạch nói.
Hắn nhanh chóng suy nghĩ vài phương án khác trong đầu, lập tức đứng dậy, thay chính trang, tiện tay cầm một cây bút, một quyển notebook bìa cứng, ra cửa.
Khi tới công ty Thẩm Phá, Lý Việt Bạch đã nhanh chóng viết nội dung đại khái của kịch bản lên giấy, tuy rằng đó là bản tốc ký thô sơ, nhưng cũng đủ làm người yên tâm.
Lý Việt Bạch đi qua đại sảnh, lập tức đi tới phòng khách.
Trước cửa phòng khách có một nhân viên trẻ tuổi đang chờ, thấy Lý Việt Bạch, lập tức lễ phép cúi đầu, mở cửa cho hắn.
Trong phòng đã có thưa thớt vài người: Tô X, người đại diện của Thẩm Phá, vài nhân viên công tác, đương nhiên còn có... Thẩm Phá.
Một khắc nhìn thấy Thẩm Phá, trong lòng Lý Việt Bạch nảy lên cảm giác cực kỳ kỳ lạ.
Xác thực mà nói, hắn căn bản không thấy rõ diện mạo Thẩm Phá -- Thẩm Phá không lộ mặt trước bất luận kẻ nào, mà ngồi sau một tấm màn mỏng trong phòng khách, chỉ có nhìn thấy bóng dáng, đại khái là y vừa hoàn thành việc chạy chương trình nên có chút mệt, ngồi trên một chiếc ghế tựa, hình như đang nghỉ ngơi, đối với sự xuất hiện của Lý Việt Bạch không hề có phản ứng.
"Ngài Mộ Dung, thật hân hạnh khi ngài đến đây." Người đại diện của Thẩm Phá nhiệt tình tiến lên hàn huyên cùng Lý Việt Bạch, thân thiện giống như bạn cũ đã lâu không gặp, tính cách của người đại diện này chính là như thế, mọi việc đều quen nép mình, cùng Thẩm Phá cao cao tại thượng tạo nên đối lập rõ ràng.
"Ngài Mộ Dung, chào ngài..." Tô X cũng đứng lên nhát gan cúi đầu.
Lý Việt Bạch ngồi xuống cạnh bàn, một bên cùng người đại diện hàn huyên, một bên đánh giá Tô X -- người mới theo tiêu chuẩn tiểu bạch hoa, cực kỳ thanh thuần ôn hòa, không hề có cảm giác uy hiếp.
Tuy nhiên, chỉ sợ người này đã sớm tính toán nên đối phó với mình như thế nào rồi.
"Ký chủ, cẩn thận, đừng để Tô X chạm vào người ngài." Hệ thống khẩn trương nhắc nhở.
Thuật tiêu trừ trí nhớ của Tô X, phải tiếp xúc da thịt mới có thể phát huy tác dụng.
Vừa dứt lời, Tô X đã bưng ly trà tới, dè dặt cẩn trọng đưa đến tay Lý Việt Bạch.
"Cảm ơn." Lý Việt Bạch bình tĩnh dùng ánh mắt ý bảo đặt lên trên bàn: "Để ở đó là được rồi."
Câu nói của hắn ý tứ quá rõ ràng, Tô X không tìm được cơ hội tự mình chuyển đến, đành phải đàng hoàng đặt lên bàn.
"Tô X sẽ không dễ từ bỏ ý đồ như vậy, ký chủ, xin hãy chú ý động tác của cậu ta nhiều hơn, tùy thời chuẩn bị tránh." Hệ thống nói.
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy có chút hoang đường, nhưng lại không thể không lưu tâm.
Một lát sau, Tô X lại mượn cớ đi qua người Lý Việt Bạch.
Có thể nhìn ra, cậu vốn định giả vờ không cẩn thận té ngã, sau đó chống lấy Mộ Dung Lương, nhân cơ hội chạm vào tay Mộ Dung Lương.
Thân thể Lý Việt Bạch căng thẳng, chuẩn bị đứng dậy tùy thời tránh đi.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn nghe được Thẩm Phá sau màn che thấp giọng hỏi: "Đã đến giờ rồi sao?"
Thanh âm này... Vì sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Tim Lý Việt Bạch không tự chủ được nhảy loạn lên, giống như nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
"Đã đến giờ rồi." Người đại diện lập tức trả lời.
Màn che xoẹt một tiếng bị kéo ra, Thẩm Phá ngồi ngay ngắn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Có thể là y đã nghỉ ngơi đủ hiện tại ngồi ngay ngắn, hai tay để lên mặt bàn, tạo thành hình chữ V, ngón tay chống cằm, khuôn mặt này so với trên màn hình còn anh tuấn hơn rất nhiều, ngũ quan thâm thúy biểu cảm trầm tĩnh, hơn nữa...
Lý Việt Bạch liều mạng kiềm chế tình cảm mênh mông trong nội tâm.
Trong nháy mắt, hắn chút nữa thốt lên cái tên Diệp Thanh.
Bộ dáng của Thẩm Phá cùng Diệp Thanh không giống nhau, nhưng mà cảm giác này. Cái loại cảm giác này... Đáng sợ, trong một giây này, hắn cơ hồ có thể kết luận đây là Diệp Thanh, một giây sau, lại hoàn toàn không tìm thấy điểm tương đồng.
Đến cùng có phải hay không...
Trong thời điểm ngây người ngắn ngủi ấy, bên tai truyền đến một tiếng thở nhẹ.
Tô X không cẩn thận đứng không vững, may mắn đỡ kịp cạnh bàn, mới không bị té ngã.
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy tay mình bị thứ gì đó mềm mại chạm vào -- đó là tay Tô X.
Tô X nhân cơ hội chống bàn, chạm vào tay Mộ Dung Lương.
"Ký chủ --!" Hệ thống kinh hô: "Đã bảo ngài phải cẩn thận mà!"
"Thật xin lỗi, ngài Mộ Dung." Tô X làm ra dáng vẻ kinh sợ, vội vàng xin lỗi.
Lý Việt Bạch nhu nhu huyệt thái dương, muốn nhớ lại kịch bản trong đầu -- quả nhiên, đã rối loạn, câu chữ cùng kết cấu hoàn chỉnh vốn nhớ được rành mạch ở trong đầu, hiện tại đều biến thành từ đoạn ngắn vô nghĩa.
"Không sao." Lý Việt Bạch phục hồi tinh thần, khoát tay.
"Vâng." Tô X nhận được lời tha thứ, vọi vàng trở về chỗ của mình, cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát tác.
"Nếu đã đến thời gian, vậy mời ngài Mộ Dung nói qua kịch bản mới nhất của quý công ty." Người đại diện lễ phép gật đầu với Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch trầm mặc một giây.
"May mắn, ký chủ, ngài đã viết nội dung đại khái của kịch bản." Hệ thống nói.
"Hóa ra ngài Mộ Dung còn chuẩn bị tư liệu văn bản?" Người đại diện kinh hỉ một trận, trong ngành đều biết cho tới giờ Mộ Dung Lương đều là thuyết minh bản thảo, lúc này cư nhiên cầm theo tư liệu, đủ để thấy người ta rất coi trọng Thẩm Phá.
Lý Việt Bạch cười cười, cầm lấy bút kí.
"Bình tĩnh, ký chủ, chỉ cần ổn định tâm lý..." Hệ thống ở một bên khẽ khàng cổ vũ.
"..." Lý Việt Bạch không nói gì, trong lòng âm thầm quyết định.
Hắn không vội vã mở miệng, mà trực tiếp đem bút ký cho người dại diện.
"Đối với lần hợp tác này, tôi cực kỳ coi trọng, kịch bản đương nhiên đã sớm chuẩn bị tốt." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng hôm nay, tôi muốn kể cho ngài Thẩm đây một câu chuyện xưa khác."
"Một cái khác? Một cái khác cái gì?" Hệ thống bị biến chuyển đột ngột xảy ra làm không kịp phòng ngự: "Ở đâu ra một câu chuyện xưa khác?"
"Là như vậy, hệ thống, tao không nhịn được nữa rồi." Lý Việt Bạch nói: "Một phút đồng hồ cũng không thể nhịn được nữa."
"Thẩm Phá." Lý Việt Bạch lập tức nói: "Cậu có tin trên thế giới này có Vampire không?"
"..." Sắc mặt Thẩm Phá thay đổi, một lúc sau trả lời: "Không."
Vấn đề này, lúc vừa mới bắt đầu lần xuyên thứ hai, Lý Việt Bạch đã từng hỏi Diệp Thanh.
Lúc đó Diệp Thanh chỉ trưng ra gương mặt liệt bảo trì trầm mặc, hoàn toàn khác với phản ứng hiện tại của Thẩm Phá.
Nhưng mặc dù phản ứng khác nhau, cũng không thể nói được cái gì, người xuyên qua ở thế giới khác nhau sẽ có diện mạo khác tích cách khác, điều không thay đổi chỉ có... Một chút ký ức này.
"Chỉ là đùa một chút thôi, không cần để ý." Lý Việt Bạch bình phục tâm tình, phục hồi lại tinh thần, âm thầm xem xét hình tượng bên ngoài của mình, may mắn may mắn, bình thường Mộ Dung Lương làm việc tương đối phô trương, đột nhiên đưa ra vài vấn đề kỳ quái như vậy cũng nằm trong thiết lập tính cách của hắn, sẽ không khiến người khác hoài nghi.
"Cách mở màn của Mộ Dung tổng giám luôn độc đáo như vậy, khiến người khắc sâu ấn tượng." Người đại diện bảo trì tươi cười nói.
Lý Việt Bạch không tiếng động hít sâu một hơi.
Trong lần xuyên thứ hai, hành trình thợ săn Vampire mình trải qua trong nháy mắt trào lên, nghẹn lại ở cổ họng, giống như muốn nhảy ra ngay lập tức.
Hắn chậm rãi mở miệng, kể lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh câu chuyện xưa.
Câu chuyện này ly kỳ quái dị mà bề bộn hỗn loạn, xen kẽ rất nhiều mẩu vụn không quan hệ không ý nghĩa với chuyện chính, cùng với nhiều tâm huyết dâng trào hỗn loạn, cũng không thể gọi là một tác phẩm hoàn chỉnh, càng không đủ tư cách để xưng là một kịch bản hoàn chỉnh, nhưng lúc Lý Việt Bạch thuyết minh, mượn kinh nghiệm chế tác phim phong phú của nguyên chủ, lại sửa chữa câu chuyện một lần, tạo nên kết cấu vững chắc có đầu có cuối, nổi bật lên tình bạn giữa hai nhân vật chính, do đó là kinh nghiệm của chính bản thân, cho nên hết sức động lòng người.
Sau khi nói xong, Lý Việt Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, giật mình không ngờ bản thân thế nhưng lại nói trọn một giờ.
Trong phòng khách một mảnh tĩnh lặng.
Thật lâu sau, mới có người mở miệng.
"Ngài Mộ Dung, kịch bản ngài thuyết minh quả thật có chỗ độc đáo." Người đại diện nói: "Nhưng..."
Nhưng vẫn rất rối loạn, rất kỳ quái, không giống một kịch bản bình thường.
"Tiếp theo, xin mời Tô X..." Ánh mắt người đại diện chuyển về phía Tô X, rõ ràng muốn nghe thử kịch bản của cậu.
Tô X giương mắt lên, vừa muốn mở miệng thuyết minh, lại bị một thanh âm ngắt lời.
Là Thẩm Phá, y trầm giọng nói: "Được rồi."
"Được?" Người đại diện hơi kinh ngạc: "Còn chưa xong..."
"Được rồi." Thẩm Phá gật đầu: "Các cậu đều đi ra ngoài, Mộ Dung Lương ở đây là được rồi."
"..." Sắc mặt Tô X lập tức một mảnh trắng bệch, người đại diện cùng vài nhân viên công tác khác không rõ chân tướng, nhưng vẫn gật đầu, cùng Tô X đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn hai người, Lý Việt Bạch cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Khi lần xuyên thứ hai kết thúc, Diệp Thanh từng nói, y chỉ có thể có được những ký ức vụn vặt, cả câu chuyện xưa có lẽ sẽ quên mất, dưới tình huống như vậy, cho dù bản thân có kể lại câu chuyện một lần, cũng chưa chắc có tác dụng, Thẩm Phá chưa chắc có thể nhớ ra... Hơn nữa nói đến cùng, mình dựa vào cái gì mà chắc chắn Thẩm Phá chính là Diệp Thanh? Hoàn toàn là chuyện không có chứng cứ...
Thẩm Phá đứng dậy, từng bước đi về phía Lý Việt Bạch.
"Mộ Dung Lương, cuối cùng anh đang làm cái gì vậy?" Thẩm Phá cúi người, nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang.
Y nghe xong câu chuyện của Mộ Dung Lương, chỉ cảm thấy câu chuyện quỷ dị này mang theo cảm giác quen thuộc mạc danh kỳ diệu, nhưng nếu nói quen ở nơi nào... Lại hoàn toàn không nhớ được.
Thật sự một chút cũng không nhớ sao?
Trong lòng Lý Việt Bạch dâng lên nỗi thất vọng to lớn.
Ngẫm lại cũng phải, lúc lần xuyên thứ hai kết thúc, Diệp Thanh từng nói, mỗi lần y xuyên không tới mỗ thế giới sẽ đánh mất phần lớn ký ức, chỉ có thể để lại một chút.
Cho nên, đã đến lúc đối ám hiệu.
Có lẽ Thẩm Phá có thể nhớ được ám hiệu, có lẽ căn bản không nhớ rõ.
Khi kể lại câu chuyện, Lý Việt Bạch cũng không nói ra hai từ Joker&Vila.
Cho tới bây giờ, hắn đối với ám hiệu này vẫn không ôm hi vọng, ở lần xuyên thứ ba, rõ ràng hắn cũng hoài nghi Ngọc Thiên Cơ chính là Diệp Thanh, nhưng ám hiệu này vô luận thế nào cũng không giống...
Vô luận thế nào, lần này cũng không thể từ bỏ cơ hội thử một lần.
Lý Việt Bạch tiện tay cầm một tờ giấy trắng trên bàn, viết lên hai chữ Joker&Vila, đưa cho Thẩm Phá.
Thẩm Phá nghi hoặc nhận lấy, một bên đề phòng đánh giá Lý Việt Bạch, một bên khống chút để ý nhìn lướt qua giấy.
Quả nhiên vẫn là không phải sao? Lý Việt Bạch không dám nhìn biểu cảm của Thẩm Phá, dứt khoát nhắm hai mắt lại
Bên tai một mảnh hư không, chỉ có thể nghe được thanh âm máu chảy quanh màng nhĩ.
Ngay sau đó...
"Đinh!" Hệ thống phát ra âm thanh thanh thúy khoan khoái: "Ký chủ, chúc mừng ngài đã thành công kết nối với người hợp tác!"
- ----------
Note: 12 chương nữaaaaaaaa
"Mánh khóe như vậy không khỏi rất phạm quy rồi." Lý Việt Bạch nhíu mày.
"Đúng, đây là bàn tay vàng cực kỳ hữu dụng." Hệ thống đáp.
"Tùy tùy tiện tiện có thể khiến người khác quên mất tin tức trọng yếu... Chỉ sợ Tô X sắp thống trị thế giới rồi." Lý Việt Bạch cả giận.
"Không đến mức, ký chủ không cần quá lo lắng cho thế giới này, bàn tay vàng của Tô X có hạn độ, không đến mức muốn làm gì thì làm, nhiều nhất chỉ khiến ngài quên mất kịch bản thôi." Hệ thống trấn an.
Nói như vậy, cũng khó trách Thẩm Phá sẽ giận tím mặt, chê bai kịch bản của Mộ Dung Lương không đáng một đồng. Thẩm Phá sẽ không vì ân oán cá nhân mà vứt bỏ thẩm mỹ bình thường, cơn tức của y, càng nhiều là bởi thất vọng với trình độ của Mộ Dung Lương.
Tô X làm vai chính, vốn là mang theo nhiệm vụ nên đến có chuẩn bị, kịch bản chuẩn bị cũng có tiêu chuẩn nhất định, chỉ cần PK được đối thủ đáng sợ nhất là Mộ Dung Lương, có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Phá, còn có thể nhân cơ hội giải tỏa đè nén cho Thẩm Phá, khiến độc giả xem thấy cực kỳ giải hận, tình tiết như vậy thực sự rất kinh điển.
"Được rồi, cho dù đối phương có bàn tay vàng thì thế nào." Lý Việt Bạch cười lạnh: "Chỉ cần biết trước là có thể ứng đối được."
Mộ Dung Lương luôn tự khoe có suy nghĩ mẫn tiệp, trí nhớ hơn người, chưa bao giờ chuẩn bị giấy hay tài liệu điện tử, như vậy cũng tránh việc bị hacker hoặc kẻ trộm đánh cắp kịch bản, đặc điểm này của hắn cũng rất nổi danh trong công việc, cũng bởi vậy nên mới bị Tô X lợi dụng kẽ hở.
"Chỉ cần trước khi tao hội đàm viết kỹ kịch bản ra, đóng dấu trên giấy, vô luận là thuật tiêu trừ trí nhớ cường đại cỡ nào, cũng không có khả năng thay đổi chữ viết trên giấy." Lý Việt Bạch nói: "Sau khi hội đàm bắt đầu, không cần nói gì, chỉ cần giao kịch bản trên giấy cho Thẩm Phá là được."
"Cũng được." Hệ thống nói: "Chỉ sợ thời gian có chút gấp."
Thời gian gặp Thẩm Phá chính là một tiếng sau, không biết một tiếng này có đủ dùng không.
"Nhanh như vậy?" Lý Việt Bạch nhíu mày.
"Vâng, lái xe đã chờ ngài ở cửa khách sạn rồi." Hệ thống áy náy: "Thật xin lỗi, ký chủ, nhiệm vụ lần này quá mức khẩn cấp, không để ngài có thời gian giảm xóc."
"Không sao." Lý Việt Bạch nói.
Hắn nhanh chóng suy nghĩ vài phương án khác trong đầu, lập tức đứng dậy, thay chính trang, tiện tay cầm một cây bút, một quyển notebook bìa cứng, ra cửa.
Khi tới công ty Thẩm Phá, Lý Việt Bạch đã nhanh chóng viết nội dung đại khái của kịch bản lên giấy, tuy rằng đó là bản tốc ký thô sơ, nhưng cũng đủ làm người yên tâm.
Lý Việt Bạch đi qua đại sảnh, lập tức đi tới phòng khách.
Trước cửa phòng khách có một nhân viên trẻ tuổi đang chờ, thấy Lý Việt Bạch, lập tức lễ phép cúi đầu, mở cửa cho hắn.
Trong phòng đã có thưa thớt vài người: Tô X, người đại diện của Thẩm Phá, vài nhân viên công tác, đương nhiên còn có... Thẩm Phá.
Một khắc nhìn thấy Thẩm Phá, trong lòng Lý Việt Bạch nảy lên cảm giác cực kỳ kỳ lạ.
Xác thực mà nói, hắn căn bản không thấy rõ diện mạo Thẩm Phá -- Thẩm Phá không lộ mặt trước bất luận kẻ nào, mà ngồi sau một tấm màn mỏng trong phòng khách, chỉ có nhìn thấy bóng dáng, đại khái là y vừa hoàn thành việc chạy chương trình nên có chút mệt, ngồi trên một chiếc ghế tựa, hình như đang nghỉ ngơi, đối với sự xuất hiện của Lý Việt Bạch không hề có phản ứng.
"Ngài Mộ Dung, thật hân hạnh khi ngài đến đây." Người đại diện của Thẩm Phá nhiệt tình tiến lên hàn huyên cùng Lý Việt Bạch, thân thiện giống như bạn cũ đã lâu không gặp, tính cách của người đại diện này chính là như thế, mọi việc đều quen nép mình, cùng Thẩm Phá cao cao tại thượng tạo nên đối lập rõ ràng.
"Ngài Mộ Dung, chào ngài..." Tô X cũng đứng lên nhát gan cúi đầu.
Lý Việt Bạch ngồi xuống cạnh bàn, một bên cùng người đại diện hàn huyên, một bên đánh giá Tô X -- người mới theo tiêu chuẩn tiểu bạch hoa, cực kỳ thanh thuần ôn hòa, không hề có cảm giác uy hiếp.
Tuy nhiên, chỉ sợ người này đã sớm tính toán nên đối phó với mình như thế nào rồi.
"Ký chủ, cẩn thận, đừng để Tô X chạm vào người ngài." Hệ thống khẩn trương nhắc nhở.
Thuật tiêu trừ trí nhớ của Tô X, phải tiếp xúc da thịt mới có thể phát huy tác dụng.
Vừa dứt lời, Tô X đã bưng ly trà tới, dè dặt cẩn trọng đưa đến tay Lý Việt Bạch.
"Cảm ơn." Lý Việt Bạch bình tĩnh dùng ánh mắt ý bảo đặt lên trên bàn: "Để ở đó là được rồi."
Câu nói của hắn ý tứ quá rõ ràng, Tô X không tìm được cơ hội tự mình chuyển đến, đành phải đàng hoàng đặt lên bàn.
"Tô X sẽ không dễ từ bỏ ý đồ như vậy, ký chủ, xin hãy chú ý động tác của cậu ta nhiều hơn, tùy thời chuẩn bị tránh." Hệ thống nói.
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy có chút hoang đường, nhưng lại không thể không lưu tâm.
Một lát sau, Tô X lại mượn cớ đi qua người Lý Việt Bạch.
Có thể nhìn ra, cậu vốn định giả vờ không cẩn thận té ngã, sau đó chống lấy Mộ Dung Lương, nhân cơ hội chạm vào tay Mộ Dung Lương.
Thân thể Lý Việt Bạch căng thẳng, chuẩn bị đứng dậy tùy thời tránh đi.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn nghe được Thẩm Phá sau màn che thấp giọng hỏi: "Đã đến giờ rồi sao?"
Thanh âm này... Vì sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Tim Lý Việt Bạch không tự chủ được nhảy loạn lên, giống như nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
"Đã đến giờ rồi." Người đại diện lập tức trả lời.
Màn che xoẹt một tiếng bị kéo ra, Thẩm Phá ngồi ngay ngắn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Có thể là y đã nghỉ ngơi đủ hiện tại ngồi ngay ngắn, hai tay để lên mặt bàn, tạo thành hình chữ V, ngón tay chống cằm, khuôn mặt này so với trên màn hình còn anh tuấn hơn rất nhiều, ngũ quan thâm thúy biểu cảm trầm tĩnh, hơn nữa...
Lý Việt Bạch liều mạng kiềm chế tình cảm mênh mông trong nội tâm.
Trong nháy mắt, hắn chút nữa thốt lên cái tên Diệp Thanh.
Bộ dáng của Thẩm Phá cùng Diệp Thanh không giống nhau, nhưng mà cảm giác này. Cái loại cảm giác này... Đáng sợ, trong một giây này, hắn cơ hồ có thể kết luận đây là Diệp Thanh, một giây sau, lại hoàn toàn không tìm thấy điểm tương đồng.
Đến cùng có phải hay không...
Trong thời điểm ngây người ngắn ngủi ấy, bên tai truyền đến một tiếng thở nhẹ.
Tô X không cẩn thận đứng không vững, may mắn đỡ kịp cạnh bàn, mới không bị té ngã.
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy tay mình bị thứ gì đó mềm mại chạm vào -- đó là tay Tô X.
Tô X nhân cơ hội chống bàn, chạm vào tay Mộ Dung Lương.
"Ký chủ --!" Hệ thống kinh hô: "Đã bảo ngài phải cẩn thận mà!"
"Thật xin lỗi, ngài Mộ Dung." Tô X làm ra dáng vẻ kinh sợ, vội vàng xin lỗi.
Lý Việt Bạch nhu nhu huyệt thái dương, muốn nhớ lại kịch bản trong đầu -- quả nhiên, đã rối loạn, câu chữ cùng kết cấu hoàn chỉnh vốn nhớ được rành mạch ở trong đầu, hiện tại đều biến thành từ đoạn ngắn vô nghĩa.
"Không sao." Lý Việt Bạch phục hồi tinh thần, khoát tay.
"Vâng." Tô X nhận được lời tha thứ, vọi vàng trở về chỗ của mình, cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát tác.
"Nếu đã đến thời gian, vậy mời ngài Mộ Dung nói qua kịch bản mới nhất của quý công ty." Người đại diện lễ phép gật đầu với Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch trầm mặc một giây.
"May mắn, ký chủ, ngài đã viết nội dung đại khái của kịch bản." Hệ thống nói.
"Hóa ra ngài Mộ Dung còn chuẩn bị tư liệu văn bản?" Người đại diện kinh hỉ một trận, trong ngành đều biết cho tới giờ Mộ Dung Lương đều là thuyết minh bản thảo, lúc này cư nhiên cầm theo tư liệu, đủ để thấy người ta rất coi trọng Thẩm Phá.
Lý Việt Bạch cười cười, cầm lấy bút kí.
"Bình tĩnh, ký chủ, chỉ cần ổn định tâm lý..." Hệ thống ở một bên khẽ khàng cổ vũ.
"..." Lý Việt Bạch không nói gì, trong lòng âm thầm quyết định.
Hắn không vội vã mở miệng, mà trực tiếp đem bút ký cho người dại diện.
"Đối với lần hợp tác này, tôi cực kỳ coi trọng, kịch bản đương nhiên đã sớm chuẩn bị tốt." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng hôm nay, tôi muốn kể cho ngài Thẩm đây một câu chuyện xưa khác."
"Một cái khác? Một cái khác cái gì?" Hệ thống bị biến chuyển đột ngột xảy ra làm không kịp phòng ngự: "Ở đâu ra một câu chuyện xưa khác?"
"Là như vậy, hệ thống, tao không nhịn được nữa rồi." Lý Việt Bạch nói: "Một phút đồng hồ cũng không thể nhịn được nữa."
"Thẩm Phá." Lý Việt Bạch lập tức nói: "Cậu có tin trên thế giới này có Vampire không?"
"..." Sắc mặt Thẩm Phá thay đổi, một lúc sau trả lời: "Không."
Vấn đề này, lúc vừa mới bắt đầu lần xuyên thứ hai, Lý Việt Bạch đã từng hỏi Diệp Thanh.
Lúc đó Diệp Thanh chỉ trưng ra gương mặt liệt bảo trì trầm mặc, hoàn toàn khác với phản ứng hiện tại của Thẩm Phá.
Nhưng mặc dù phản ứng khác nhau, cũng không thể nói được cái gì, người xuyên qua ở thế giới khác nhau sẽ có diện mạo khác tích cách khác, điều không thay đổi chỉ có... Một chút ký ức này.
"Chỉ là đùa một chút thôi, không cần để ý." Lý Việt Bạch bình phục tâm tình, phục hồi lại tinh thần, âm thầm xem xét hình tượng bên ngoài của mình, may mắn may mắn, bình thường Mộ Dung Lương làm việc tương đối phô trương, đột nhiên đưa ra vài vấn đề kỳ quái như vậy cũng nằm trong thiết lập tính cách của hắn, sẽ không khiến người khác hoài nghi.
"Cách mở màn của Mộ Dung tổng giám luôn độc đáo như vậy, khiến người khắc sâu ấn tượng." Người đại diện bảo trì tươi cười nói.
Lý Việt Bạch không tiếng động hít sâu một hơi.
Trong lần xuyên thứ hai, hành trình thợ săn Vampire mình trải qua trong nháy mắt trào lên, nghẹn lại ở cổ họng, giống như muốn nhảy ra ngay lập tức.
Hắn chậm rãi mở miệng, kể lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh câu chuyện xưa.
Câu chuyện này ly kỳ quái dị mà bề bộn hỗn loạn, xen kẽ rất nhiều mẩu vụn không quan hệ không ý nghĩa với chuyện chính, cùng với nhiều tâm huyết dâng trào hỗn loạn, cũng không thể gọi là một tác phẩm hoàn chỉnh, càng không đủ tư cách để xưng là một kịch bản hoàn chỉnh, nhưng lúc Lý Việt Bạch thuyết minh, mượn kinh nghiệm chế tác phim phong phú của nguyên chủ, lại sửa chữa câu chuyện một lần, tạo nên kết cấu vững chắc có đầu có cuối, nổi bật lên tình bạn giữa hai nhân vật chính, do đó là kinh nghiệm của chính bản thân, cho nên hết sức động lòng người.
Sau khi nói xong, Lý Việt Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, giật mình không ngờ bản thân thế nhưng lại nói trọn một giờ.
Trong phòng khách một mảnh tĩnh lặng.
Thật lâu sau, mới có người mở miệng.
"Ngài Mộ Dung, kịch bản ngài thuyết minh quả thật có chỗ độc đáo." Người đại diện nói: "Nhưng..."
Nhưng vẫn rất rối loạn, rất kỳ quái, không giống một kịch bản bình thường.
"Tiếp theo, xin mời Tô X..." Ánh mắt người đại diện chuyển về phía Tô X, rõ ràng muốn nghe thử kịch bản của cậu.
Tô X giương mắt lên, vừa muốn mở miệng thuyết minh, lại bị một thanh âm ngắt lời.
Là Thẩm Phá, y trầm giọng nói: "Được rồi."
"Được?" Người đại diện hơi kinh ngạc: "Còn chưa xong..."
"Được rồi." Thẩm Phá gật đầu: "Các cậu đều đi ra ngoài, Mộ Dung Lương ở đây là được rồi."
"..." Sắc mặt Tô X lập tức một mảnh trắng bệch, người đại diện cùng vài nhân viên công tác khác không rõ chân tướng, nhưng vẫn gật đầu, cùng Tô X đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn hai người, Lý Việt Bạch cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Khi lần xuyên thứ hai kết thúc, Diệp Thanh từng nói, y chỉ có thể có được những ký ức vụn vặt, cả câu chuyện xưa có lẽ sẽ quên mất, dưới tình huống như vậy, cho dù bản thân có kể lại câu chuyện một lần, cũng chưa chắc có tác dụng, Thẩm Phá chưa chắc có thể nhớ ra... Hơn nữa nói đến cùng, mình dựa vào cái gì mà chắc chắn Thẩm Phá chính là Diệp Thanh? Hoàn toàn là chuyện không có chứng cứ...
Thẩm Phá đứng dậy, từng bước đi về phía Lý Việt Bạch.
"Mộ Dung Lương, cuối cùng anh đang làm cái gì vậy?" Thẩm Phá cúi người, nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang.
Y nghe xong câu chuyện của Mộ Dung Lương, chỉ cảm thấy câu chuyện quỷ dị này mang theo cảm giác quen thuộc mạc danh kỳ diệu, nhưng nếu nói quen ở nơi nào... Lại hoàn toàn không nhớ được.
Thật sự một chút cũng không nhớ sao?
Trong lòng Lý Việt Bạch dâng lên nỗi thất vọng to lớn.
Ngẫm lại cũng phải, lúc lần xuyên thứ hai kết thúc, Diệp Thanh từng nói, mỗi lần y xuyên không tới mỗ thế giới sẽ đánh mất phần lớn ký ức, chỉ có thể để lại một chút.
Cho nên, đã đến lúc đối ám hiệu.
Có lẽ Thẩm Phá có thể nhớ được ám hiệu, có lẽ căn bản không nhớ rõ.
Khi kể lại câu chuyện, Lý Việt Bạch cũng không nói ra hai từ Joker&Vila.
Cho tới bây giờ, hắn đối với ám hiệu này vẫn không ôm hi vọng, ở lần xuyên thứ ba, rõ ràng hắn cũng hoài nghi Ngọc Thiên Cơ chính là Diệp Thanh, nhưng ám hiệu này vô luận thế nào cũng không giống...
Vô luận thế nào, lần này cũng không thể từ bỏ cơ hội thử một lần.
Lý Việt Bạch tiện tay cầm một tờ giấy trắng trên bàn, viết lên hai chữ Joker&Vila, đưa cho Thẩm Phá.
Thẩm Phá nghi hoặc nhận lấy, một bên đề phòng đánh giá Lý Việt Bạch, một bên khống chút để ý nhìn lướt qua giấy.
Quả nhiên vẫn là không phải sao? Lý Việt Bạch không dám nhìn biểu cảm của Thẩm Phá, dứt khoát nhắm hai mắt lại
Bên tai một mảnh hư không, chỉ có thể nghe được thanh âm máu chảy quanh màng nhĩ.
Ngay sau đó...
"Đinh!" Hệ thống phát ra âm thanh thanh thúy khoan khoái: "Ký chủ, chúc mừng ngài đã thành công kết nối với người hợp tác!"
- ----------
Note: 12 chương nữaaaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.