Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 10: Nhạc sư kinh đô (10)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
23/09/2020
Như vậy liền kết thúc sao? Lý Việt Bạch càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Đan phi cùng Đan Lan đều bị đánh bại, nhưng mà thiết bị đếm ngược tử vong ở góc phải kia vẫn không biến mất! Thời gian vẫn không nhanh không chậm mà rút ngắn lại, đã chỉ còn 3 ngày.
Nỗi sợ hãi cái chết một lần nữa nảy lên trong lòng.
"Hệ thống, sao lại thế này?" Lý Việt Bạch đè ép nỗi sợ cùng cơn tức của mình: "Tao... vẫn sẽ chết?"
"Vô nghĩa, ngài không kết thúc vai ác, đương nhiên vẫn sẽ chết!" Hệ thống hận không rèn sắt thành thép mà rống lên: "Thật vô dụng! Đã qua bốn ngày mà vẫn chưa kết thúc triệt để! Ngài là thầy giáo kém nhất mà tôi từng thấy!"
Câu này sao nghe quen quen? (chắc giống câu "Anh/chị là học sinh kém nhất mà tôi từng thấy" của thầy cô giáo:v)
Nhất thời Lý Việt Bạch dở khóc dở cười.
Hắn cảm thấy mình bây giờ đã vượt xa khả năng của người thường.
Không có giá trị vũ lực, chỉ dựa vào ngôn ngữ cùng cái miệng đại bác này, xoay chuyện hoàn cảnh, tự cứu thành công, kết quả là đạt được danh hiệu "thầy giáo kém cỏi nhất"?
Hơn nữa vì cái quái gì mà tao còn phải chết?
"Dựa vào cốt truyện mà đoán." Hệ thống cho một lời khuyên.
Lý Việt Bạch đem tình huống ba địch nhân của mình ra phân tích, liền hiểu rõ.
Người khác cũng sẽ tuyệt địa phản kích! (ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng tìm cơ hội phản kích)
Tình huống hiện tại, Đan phi bị biếm, Đan Lan bị cấm túc, thái sư Triệu Nột đang bị hoàng đế điều tra...
Triệu Nột có sợ không? Có quá đi ấy chứ! Mấy năm nay hắn đùa bỡn quyền mưu, lừa gạt hoàng đế không biết bao nhiêu lần, tra ra một phát là chết.
An an tĩnh tĩnh để cho người điều tra, sau đó từ giã sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang hoàn toàn không phải phong cách của Triệu thái sư, vì không còn đường lui, nên chỉ có thể tiến lên phía trước, mặc kệ khó khăn gian khổ.
Cho nên Triệu thái sư sẽ chủ động ra tay.
Thứ hắn am hiểu nhất, không phải tranh đấu trong triều thì là cung đấu, nhưng hiện tại thái tử không mang bất cứ chức vụ gì trên người, không thể bắt được nhược điểm trên triều đình, hiển nhiên chỉ có thể xuống tay với sinh hoạt cá nhân.
Sinh hoạt cá nhân của thái tử có nhược điểm gì?
Thằng nhóc này tuy rằng lớn lên trông tà mị cuồng luyến rất đáng sợ, nhưng bởi vì đang sinh bệnh, cũng không gây ra chuyện gì rắc rối, việc làm mỗi ngày chỉ là bắt nạt mình, bắt nạt mình, cùng bắt nạt mình...
Cho nên nhược điểm...
Lý Việt Bạch vươn ngón tay ra, chỉ bốn phía xung quanh một vòng tròn, cuối cùng phát hiện nó đang ở đối diện mặt mình.
Hắn...!
Thế quái nào lại là hắn...!
Long Dương chi phích, phân đào chi hảo, đoạn tụ chi ái!
Vì cái quái gì người có gian tình với hoàng hậu là hắn, người có gian tình với thái tử cũng là hắn? Vân Duy Tri rốt cuộc có bao nhiêu thần kì, quan trọng nhất là... Đại Đoan triều này không có nhân tài sao?
Căn cứ theo nguyên tác, triều đình không nghiêm khắc lắm với đồng tính luyến ái, nhưng cũng tuyệt đối không khoan dung. Nếu thật sự bị Triệu thái sư cáo trạng, thái tử cùng lắm là bị cấm túc, nhưng mà Vân Duy Tri, nếu không may mắn sẽ phải uống một ly rượu độc rồi ngỏm.
Sau đó thái tử điện hạ vì bị mất đi người yêu mà hắc hóa, theo nguyên tác đi theo con đường trở thành đại ma vương.
Lý Việt Bạch tỉ mỉ nhớ lại lời nói hành động giữa hắn với thái tử, bi ai phát hiện, nếu Triệu thái sư lấy cái này mà cáo trạng thì đúng là miễn chê.
Nằm mộng kêu tên, cùng ngủ chung giường, nắm tay không chịu buông, còn cả chén xuân dược kia nữa...
Mấy ngày nay hắn tránh né hoàng hậu đúng là không chê vào đâu được, nhưng với thái tử điện hạ, cả người đều là sơ hở!
Cho nên hiện tại, Triệu thái sư nhất định sẽ một bên ôm đùi hoàng đế khóc lóc thỉnh tội, một bên nhân cơ hội cáo trạng.
Mình cũng không thể ngồi yên mà chịu chết, nhưng mà phải làm thế nào đây? Triệu thái sư không làm trái quy định của triều đình, mà mình cũng không biết rõ luật pháp nơi đây, trong nguyên tác cũng chỉ nói sơ lược qua loa.
Cách tấm bình phong truyền đến tiếng chén rượu thanh thúy rơi xuống đất, cùng tiếng thở dài của hoàng hậu: "Hắn thế nhưng lại không biết nét chữ của ai gia, dễ dàng hoài nghi ai gia, lai nổi trận lôi đình với ai gia. Sau khi tra ra là vu oan hãm hại, lại nương tay xử nhẹ cho Đan phi... Điều này chứng minh cái gì?"
"Nương nương yên tâm, ít ra chúng ta có Vân nhạc sư, trận đấu trí này chúng ta toàn thắng." Như Ý mỉm cười an ủi.
Hoàng hậu là văn nhân tiêu chuẩn, rất có ngạo khí, luôn lấy bản thân là trung tâm, tuy rằng nàng không yêu hoàng đế, lại bất mãn với chuyện hoàng đế không yêu mình.
"Mà ta lại còn hạ mình viết bài thơ <Thiên cổ> vụng về cho hắn thấy tâm ý, duy đem Liễu Nhứ trả nợ phong gì chứ, thật là..." Hoàng hậu âm thầm tức giận, tuy bài thơ <Thiên cổ> đó không phải do nàng sáng tác, nhưng mọi người đều cho rằng đó là bài thơ đó là của nàng.
"Ai nha, người cũng thật quá bướng bỉnh. Có câu thơ kia, mọi người mới tin tưởng vào hiền đức của người chứ." Như Ý không nhịn được làm nũng oán giận: "Nếu không có hai câu thơ kia, hiện tại chúng ta đã bị tỷ muội Đan thị kéo vào vũng bùn, bò không ra nổi rồi!"
Như Ý xuất thân hèn mọn nhưng thông minh lanh lợi, có thể nhìn rõ mọi chuyện, nàng thấy hoàng hậu không nên rối rắm chuyện tình cảm của mình với hoàng đế, bảo vệ tốt bản thân mới là chính đạo. Có nàng bên cạnh, vị hoàng hậu nương nương tính tình thanh cao mới có thể bớt chọc vào phiền toái.
Nếu là hiện đại, Lý Việt Bạch rất thích tính cách này của hoàng hậu.
Nhưng ở chỗ này, hắn không thể không bò ra khỏi giường, một bên phun tào hoàng hậu không biết giữ mồm giữ miệng, một bên tính toán làm thế nào giúp hoàng hậu che giấu, đề phòng lỡ có người nghe thấy, lại mang ra cáo trạng.
Bên ngoài tuyết đã không còn rơi, trời thanh khí sảng, rất thích hợp để giải sầu.
"Vân ca ca, muốn ra ngoài chơi?" Một giọng nói biếng nhác truyền đến.
Động tác Lý Việt Bạch lập tức cứng đờ, không xong, thằng nhóc này tỉnh.
Chỉ thấy thái tử điện hạ trên giường bệnh từ từ tỉnh dậy, nghiêng mặt dùng ánh mắt tối tăm xen lẫn vài phần trêu chọc nhìn mình.
"Tại hạ đi ra ngoài tản bộ, người cứ ngủ đi, cẩn thận ngã xuống giường, ngoan." Lý Việt Bạch xua tay, chuẩn bị nhấc chân bước ra ngoài.
"Trở về." Mộ Dung Nam nghiêm túc ra lệnh: "Bên ngoài nguy hiểm lắm."
"Hiện tại ta còn chưa chết được." Lý Việt Bạch vẻ mặt đau khổ cãi lại.
Sau vài giây phản ứng, Lý Việt Bạch mới hiểu được --- Mộ Dung Nam này không hổ danh là đại ma vương trong tương lai, cảm giác quá nhạy bén! Vừa mới trải qua một trận ác đấu, thuận lợi giành được phần thắng, người bình thường hẳn là nên thả lỏng cảnh giác, u lại nhanh nhạy nhận ra nguy hiểm, thật sự rất có tài! Thái tử điện hạ ạ!
Trời đất một trận quay cuồng, Lý Việt Bạch còn chưa kịp phân trần đã bị lôi trở lại giường.
"Triệu Nột sẽ không từ bỏ ý đồ, Đan phi cùng Đan Lan vẫn còn sức uy hiếp." Mộ Dung Nam nhíu mày, ở bên tai Lý Việt Bạch thì thầm: "Tai mắt của bọn họ vẫn còn trải rộng hậu cung."
"Phải, ta cũng nghĩ đến." Lý Việt Bạch gật đầu: "Nhưng chúng ta cũng không thể không ra khỏi cửa đi? Chẳng lẽ ngồi chờ chết?"
"Vân ca ca, nếu ngươi nghĩ ra kế sách gì, nên nói cho ta biết." Giọng nói Mộ Dung Nam khàn khàn: "Ngươi luôn tự giải quyết mọi chuyện, chỉ khi nào cần dùng đến ta mới thông báo, chơi vui sao? Hả?"
"Thật xin lỗi, là ca ca sai." Lý Việt Bạch hảo thanh hảo ngữ an ủi: "Trước kia thấy không cần nói cho ngươi cũng có thể giải quyết vấn đề, đã xem nhẹ tâm tình ngươi, về sau sẽ không như vậy."
Trong việc dỗ dành trẻ con, Lý Việt Bạch chính là cao thủ.
"Hôm qua thành công, ít nhiều là nhờ công của thái tử điện hạ." Lý Việt Bạch tiếp tục tổng kết: "Tất cả mọi chuyện ta đều không giải thích, thái tử điện hạ lại như có thần giao cách cảm mà làm theo, khiến tại hạ như có thần trợ giúp."
Không được, càng nói càng buồn nôn.
"Về phần kế sách phía sau, ca ca thật sự chưa nghĩ ra." Lý Việt Bạch thành thật thừa nhận: "Hiện tại chỉ có thể đoán được, Triệu Nột sẽ ra tay từ mối quan hệ của chúng ta."
Tình cảm của Mộ Dung Nam đối với Vân Duy Tri quá mức nóng cháy, chỉ cần không mù thì đều nhìn ra được, còn Vân Duy Tri thì... Nguyên tác không nói đó là tình yêu, nhưng việc Vân Duy Tri vì y mà suốt đêm bôn ba phong tuyết giục ngựa về kinh, vì y mà không màng sinh tử tiến vào trung tâm quyền lực đế quốc đầy rẫy bóng tối, đó không phải tình yêu, mà là trên cả tình yêu.
"Lấy năng lực của ngươi, bọn họ đương nhiên sẽ không trực tiếp xuống tay, mà bắt đầu từ ta." Lý Việt Bạch nói: "Có hai cách. Một là trực tiếp phái người đến ám sát ta, hai là thiết kế bẫy mưu hại ta, chỉ cần làm ta chết, ngươi sẽ mất đi lí trí, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, mục đích của bọn họ liền thành công."
Văn sử không phân gia (văn học và lịch sử không phân quốc gia, ý nói kinh nghiệm thì ở đâu cũng như nhau), Lý Viêt Bạch nhớ lại vài thái tử bi kịch trong lịch sử, khi bị buộc đến tuyệt cảnh, trực tiếp khởi binh mưu phản, chống lại phụ hoàng, kết cục là bị phụ hoàng tiêu diệt, rơi vào kết cục thê thảm là tự sát.
Trên thực tế, rất có khả năng nhóm thái tử khởi binh không phải vì mưu phản, mà vì tiêu diệt địch nhân hãm hại mình, nhưng địch nhân lại nhân cơ hội này nói với hoàng đế một câu: Thái tử khởi binh! Mưu phản! Hoàng đế sợ mất đi ngôi vị, sợ bị chính con trai ruột của mình sát hại, cho dù không tin, cũng sẽ xử phạt như cuộc mưu phản thực sự.
Triệu thái sư sẽ chọn cách nào? Ám sát hay mưu hại?
"Ám sát rất khó." Mộ Dung Nam trầm giọng nói: "Đoan triều lập quốc đã hơn hai trăm năm, coi trọng nhất chính là thủ vệ, phòng bị nhất chính là ám sát."
Lý Việt Bạch vào Nguyên Hanh cung được mấy ngày, tuy rằng đại môn không ra cổng trong không vào, cũng cảm nhận được sự bảo vệ nghiêm mật --- tất cả món ăn đều phải có thái giám nếm qua, nơi nơi đều là thị vệ, một khi có chuyện gì, Quan Thiết lập tức có thể mang theo người xuất hiện, trừ bỏ thị vệ được tín nhiệm, ai cũng không được mang vũ khí độc dược, cho dù gián điệp có ở cạnh thì không thể trực tiếp ám sát, mà phải quan sát ngôn ngữ cùng hành động, nắm lấy nhược điểm.
Trong trường hợp hi hữu, nếu ám sát thành công thì sát thủ cũng không thể toàn thân trở ra, nhất định sẽ bị bắt mang đi thẩm vấn, cho dù có tự sát thì cũng tra ra được thân phận, sau đó tìm hiểu rõ ngọn ngành, bắt được chủ mưu.
Hơn nữa, Triệu thái sư trước nay không am hiểu ám sát, chỉ am hiểu âm mưu.
Cho nên hắn nhất định sẽ chọn cách mưu hại.
Mưu hại như thế nào?
Lý Việt Bạch nghĩ đến đau đầu, quyết định đi ra ngoài hít thở không khí một lúc, thuận tiện canh chừng hoàng hậu.
Ấn thằng nhóc ngồi lại giường, Lý Việt Bạch đi ra ngoài.
Nguyên Hanh cung rất lớn, có cả một hoa viên độc lập, trong hoa viên một mảnh trắng xóa, giữa hoa viên là một cái hồ nhỏ, trên hồ có một chiếc cầu.
Tuyết đã ngừng rơi, nơi nơi đều lấp lánh ngân quang, trông rất đẹp.
Trên mặt hồ kết một lớp băng mỏng, đang bắt đầu hòa tan dưới ánh mặt trời.
Lý Việt Bạch dạo quanh bờ hồ một vòng, nghe thấy trên cầu truyền đến âm thanh răn dạy.
Là đại tổng quản dược phòng đang răn dạy một tiểu hoạn quan, tiểu hoạn quan kia trông vô cùng quen mắt, đúng là Đinh Hiền phụ trách đưa dược.
Đại tổng quản quơ phất trần nổi giận đùng đùng, nước miếng văng tung tóe. Đinh Hiền cúi đầu khom lưng, liên tục xin tha tội.
Lý Việt Bạch cảm thấy không đúng, hắn lững thững đi lên cầu, tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đan phi cùng Đan Lan đều bị đánh bại, nhưng mà thiết bị đếm ngược tử vong ở góc phải kia vẫn không biến mất! Thời gian vẫn không nhanh không chậm mà rút ngắn lại, đã chỉ còn 3 ngày.
Nỗi sợ hãi cái chết một lần nữa nảy lên trong lòng.
"Hệ thống, sao lại thế này?" Lý Việt Bạch đè ép nỗi sợ cùng cơn tức của mình: "Tao... vẫn sẽ chết?"
"Vô nghĩa, ngài không kết thúc vai ác, đương nhiên vẫn sẽ chết!" Hệ thống hận không rèn sắt thành thép mà rống lên: "Thật vô dụng! Đã qua bốn ngày mà vẫn chưa kết thúc triệt để! Ngài là thầy giáo kém nhất mà tôi từng thấy!"
Câu này sao nghe quen quen? (chắc giống câu "Anh/chị là học sinh kém nhất mà tôi từng thấy" của thầy cô giáo:v)
Nhất thời Lý Việt Bạch dở khóc dở cười.
Hắn cảm thấy mình bây giờ đã vượt xa khả năng của người thường.
Không có giá trị vũ lực, chỉ dựa vào ngôn ngữ cùng cái miệng đại bác này, xoay chuyện hoàn cảnh, tự cứu thành công, kết quả là đạt được danh hiệu "thầy giáo kém cỏi nhất"?
Hơn nữa vì cái quái gì mà tao còn phải chết?
"Dựa vào cốt truyện mà đoán." Hệ thống cho một lời khuyên.
Lý Việt Bạch đem tình huống ba địch nhân của mình ra phân tích, liền hiểu rõ.
Người khác cũng sẽ tuyệt địa phản kích! (ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng tìm cơ hội phản kích)
Tình huống hiện tại, Đan phi bị biếm, Đan Lan bị cấm túc, thái sư Triệu Nột đang bị hoàng đế điều tra...
Triệu Nột có sợ không? Có quá đi ấy chứ! Mấy năm nay hắn đùa bỡn quyền mưu, lừa gạt hoàng đế không biết bao nhiêu lần, tra ra một phát là chết.
An an tĩnh tĩnh để cho người điều tra, sau đó từ giã sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang hoàn toàn không phải phong cách của Triệu thái sư, vì không còn đường lui, nên chỉ có thể tiến lên phía trước, mặc kệ khó khăn gian khổ.
Cho nên Triệu thái sư sẽ chủ động ra tay.
Thứ hắn am hiểu nhất, không phải tranh đấu trong triều thì là cung đấu, nhưng hiện tại thái tử không mang bất cứ chức vụ gì trên người, không thể bắt được nhược điểm trên triều đình, hiển nhiên chỉ có thể xuống tay với sinh hoạt cá nhân.
Sinh hoạt cá nhân của thái tử có nhược điểm gì?
Thằng nhóc này tuy rằng lớn lên trông tà mị cuồng luyến rất đáng sợ, nhưng bởi vì đang sinh bệnh, cũng không gây ra chuyện gì rắc rối, việc làm mỗi ngày chỉ là bắt nạt mình, bắt nạt mình, cùng bắt nạt mình...
Cho nên nhược điểm...
Lý Việt Bạch vươn ngón tay ra, chỉ bốn phía xung quanh một vòng tròn, cuối cùng phát hiện nó đang ở đối diện mặt mình.
Hắn...!
Thế quái nào lại là hắn...!
Long Dương chi phích, phân đào chi hảo, đoạn tụ chi ái!
Vì cái quái gì người có gian tình với hoàng hậu là hắn, người có gian tình với thái tử cũng là hắn? Vân Duy Tri rốt cuộc có bao nhiêu thần kì, quan trọng nhất là... Đại Đoan triều này không có nhân tài sao?
Căn cứ theo nguyên tác, triều đình không nghiêm khắc lắm với đồng tính luyến ái, nhưng cũng tuyệt đối không khoan dung. Nếu thật sự bị Triệu thái sư cáo trạng, thái tử cùng lắm là bị cấm túc, nhưng mà Vân Duy Tri, nếu không may mắn sẽ phải uống một ly rượu độc rồi ngỏm.
Sau đó thái tử điện hạ vì bị mất đi người yêu mà hắc hóa, theo nguyên tác đi theo con đường trở thành đại ma vương.
Lý Việt Bạch tỉ mỉ nhớ lại lời nói hành động giữa hắn với thái tử, bi ai phát hiện, nếu Triệu thái sư lấy cái này mà cáo trạng thì đúng là miễn chê.
Nằm mộng kêu tên, cùng ngủ chung giường, nắm tay không chịu buông, còn cả chén xuân dược kia nữa...
Mấy ngày nay hắn tránh né hoàng hậu đúng là không chê vào đâu được, nhưng với thái tử điện hạ, cả người đều là sơ hở!
Cho nên hiện tại, Triệu thái sư nhất định sẽ một bên ôm đùi hoàng đế khóc lóc thỉnh tội, một bên nhân cơ hội cáo trạng.
Mình cũng không thể ngồi yên mà chịu chết, nhưng mà phải làm thế nào đây? Triệu thái sư không làm trái quy định của triều đình, mà mình cũng không biết rõ luật pháp nơi đây, trong nguyên tác cũng chỉ nói sơ lược qua loa.
Cách tấm bình phong truyền đến tiếng chén rượu thanh thúy rơi xuống đất, cùng tiếng thở dài của hoàng hậu: "Hắn thế nhưng lại không biết nét chữ của ai gia, dễ dàng hoài nghi ai gia, lai nổi trận lôi đình với ai gia. Sau khi tra ra là vu oan hãm hại, lại nương tay xử nhẹ cho Đan phi... Điều này chứng minh cái gì?"
"Nương nương yên tâm, ít ra chúng ta có Vân nhạc sư, trận đấu trí này chúng ta toàn thắng." Như Ý mỉm cười an ủi.
Hoàng hậu là văn nhân tiêu chuẩn, rất có ngạo khí, luôn lấy bản thân là trung tâm, tuy rằng nàng không yêu hoàng đế, lại bất mãn với chuyện hoàng đế không yêu mình.
"Mà ta lại còn hạ mình viết bài thơ <Thiên cổ> vụng về cho hắn thấy tâm ý, duy đem Liễu Nhứ trả nợ phong gì chứ, thật là..." Hoàng hậu âm thầm tức giận, tuy bài thơ <Thiên cổ> đó không phải do nàng sáng tác, nhưng mọi người đều cho rằng đó là bài thơ đó là của nàng.
"Ai nha, người cũng thật quá bướng bỉnh. Có câu thơ kia, mọi người mới tin tưởng vào hiền đức của người chứ." Như Ý không nhịn được làm nũng oán giận: "Nếu không có hai câu thơ kia, hiện tại chúng ta đã bị tỷ muội Đan thị kéo vào vũng bùn, bò không ra nổi rồi!"
Như Ý xuất thân hèn mọn nhưng thông minh lanh lợi, có thể nhìn rõ mọi chuyện, nàng thấy hoàng hậu không nên rối rắm chuyện tình cảm của mình với hoàng đế, bảo vệ tốt bản thân mới là chính đạo. Có nàng bên cạnh, vị hoàng hậu nương nương tính tình thanh cao mới có thể bớt chọc vào phiền toái.
Nếu là hiện đại, Lý Việt Bạch rất thích tính cách này của hoàng hậu.
Nhưng ở chỗ này, hắn không thể không bò ra khỏi giường, một bên phun tào hoàng hậu không biết giữ mồm giữ miệng, một bên tính toán làm thế nào giúp hoàng hậu che giấu, đề phòng lỡ có người nghe thấy, lại mang ra cáo trạng.
Bên ngoài tuyết đã không còn rơi, trời thanh khí sảng, rất thích hợp để giải sầu.
"Vân ca ca, muốn ra ngoài chơi?" Một giọng nói biếng nhác truyền đến.
Động tác Lý Việt Bạch lập tức cứng đờ, không xong, thằng nhóc này tỉnh.
Chỉ thấy thái tử điện hạ trên giường bệnh từ từ tỉnh dậy, nghiêng mặt dùng ánh mắt tối tăm xen lẫn vài phần trêu chọc nhìn mình.
"Tại hạ đi ra ngoài tản bộ, người cứ ngủ đi, cẩn thận ngã xuống giường, ngoan." Lý Việt Bạch xua tay, chuẩn bị nhấc chân bước ra ngoài.
"Trở về." Mộ Dung Nam nghiêm túc ra lệnh: "Bên ngoài nguy hiểm lắm."
"Hiện tại ta còn chưa chết được." Lý Việt Bạch vẻ mặt đau khổ cãi lại.
Sau vài giây phản ứng, Lý Việt Bạch mới hiểu được --- Mộ Dung Nam này không hổ danh là đại ma vương trong tương lai, cảm giác quá nhạy bén! Vừa mới trải qua một trận ác đấu, thuận lợi giành được phần thắng, người bình thường hẳn là nên thả lỏng cảnh giác, u lại nhanh nhạy nhận ra nguy hiểm, thật sự rất có tài! Thái tử điện hạ ạ!
Trời đất một trận quay cuồng, Lý Việt Bạch còn chưa kịp phân trần đã bị lôi trở lại giường.
"Triệu Nột sẽ không từ bỏ ý đồ, Đan phi cùng Đan Lan vẫn còn sức uy hiếp." Mộ Dung Nam nhíu mày, ở bên tai Lý Việt Bạch thì thầm: "Tai mắt của bọn họ vẫn còn trải rộng hậu cung."
"Phải, ta cũng nghĩ đến." Lý Việt Bạch gật đầu: "Nhưng chúng ta cũng không thể không ra khỏi cửa đi? Chẳng lẽ ngồi chờ chết?"
"Vân ca ca, nếu ngươi nghĩ ra kế sách gì, nên nói cho ta biết." Giọng nói Mộ Dung Nam khàn khàn: "Ngươi luôn tự giải quyết mọi chuyện, chỉ khi nào cần dùng đến ta mới thông báo, chơi vui sao? Hả?"
"Thật xin lỗi, là ca ca sai." Lý Việt Bạch hảo thanh hảo ngữ an ủi: "Trước kia thấy không cần nói cho ngươi cũng có thể giải quyết vấn đề, đã xem nhẹ tâm tình ngươi, về sau sẽ không như vậy."
Trong việc dỗ dành trẻ con, Lý Việt Bạch chính là cao thủ.
"Hôm qua thành công, ít nhiều là nhờ công của thái tử điện hạ." Lý Việt Bạch tiếp tục tổng kết: "Tất cả mọi chuyện ta đều không giải thích, thái tử điện hạ lại như có thần giao cách cảm mà làm theo, khiến tại hạ như có thần trợ giúp."
Không được, càng nói càng buồn nôn.
"Về phần kế sách phía sau, ca ca thật sự chưa nghĩ ra." Lý Việt Bạch thành thật thừa nhận: "Hiện tại chỉ có thể đoán được, Triệu Nột sẽ ra tay từ mối quan hệ của chúng ta."
Tình cảm của Mộ Dung Nam đối với Vân Duy Tri quá mức nóng cháy, chỉ cần không mù thì đều nhìn ra được, còn Vân Duy Tri thì... Nguyên tác không nói đó là tình yêu, nhưng việc Vân Duy Tri vì y mà suốt đêm bôn ba phong tuyết giục ngựa về kinh, vì y mà không màng sinh tử tiến vào trung tâm quyền lực đế quốc đầy rẫy bóng tối, đó không phải tình yêu, mà là trên cả tình yêu.
"Lấy năng lực của ngươi, bọn họ đương nhiên sẽ không trực tiếp xuống tay, mà bắt đầu từ ta." Lý Việt Bạch nói: "Có hai cách. Một là trực tiếp phái người đến ám sát ta, hai là thiết kế bẫy mưu hại ta, chỉ cần làm ta chết, ngươi sẽ mất đi lí trí, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, mục đích của bọn họ liền thành công."
Văn sử không phân gia (văn học và lịch sử không phân quốc gia, ý nói kinh nghiệm thì ở đâu cũng như nhau), Lý Viêt Bạch nhớ lại vài thái tử bi kịch trong lịch sử, khi bị buộc đến tuyệt cảnh, trực tiếp khởi binh mưu phản, chống lại phụ hoàng, kết cục là bị phụ hoàng tiêu diệt, rơi vào kết cục thê thảm là tự sát.
Trên thực tế, rất có khả năng nhóm thái tử khởi binh không phải vì mưu phản, mà vì tiêu diệt địch nhân hãm hại mình, nhưng địch nhân lại nhân cơ hội này nói với hoàng đế một câu: Thái tử khởi binh! Mưu phản! Hoàng đế sợ mất đi ngôi vị, sợ bị chính con trai ruột của mình sát hại, cho dù không tin, cũng sẽ xử phạt như cuộc mưu phản thực sự.
Triệu thái sư sẽ chọn cách nào? Ám sát hay mưu hại?
"Ám sát rất khó." Mộ Dung Nam trầm giọng nói: "Đoan triều lập quốc đã hơn hai trăm năm, coi trọng nhất chính là thủ vệ, phòng bị nhất chính là ám sát."
Lý Việt Bạch vào Nguyên Hanh cung được mấy ngày, tuy rằng đại môn không ra cổng trong không vào, cũng cảm nhận được sự bảo vệ nghiêm mật --- tất cả món ăn đều phải có thái giám nếm qua, nơi nơi đều là thị vệ, một khi có chuyện gì, Quan Thiết lập tức có thể mang theo người xuất hiện, trừ bỏ thị vệ được tín nhiệm, ai cũng không được mang vũ khí độc dược, cho dù gián điệp có ở cạnh thì không thể trực tiếp ám sát, mà phải quan sát ngôn ngữ cùng hành động, nắm lấy nhược điểm.
Trong trường hợp hi hữu, nếu ám sát thành công thì sát thủ cũng không thể toàn thân trở ra, nhất định sẽ bị bắt mang đi thẩm vấn, cho dù có tự sát thì cũng tra ra được thân phận, sau đó tìm hiểu rõ ngọn ngành, bắt được chủ mưu.
Hơn nữa, Triệu thái sư trước nay không am hiểu ám sát, chỉ am hiểu âm mưu.
Cho nên hắn nhất định sẽ chọn cách mưu hại.
Mưu hại như thế nào?
Lý Việt Bạch nghĩ đến đau đầu, quyết định đi ra ngoài hít thở không khí một lúc, thuận tiện canh chừng hoàng hậu.
Ấn thằng nhóc ngồi lại giường, Lý Việt Bạch đi ra ngoài.
Nguyên Hanh cung rất lớn, có cả một hoa viên độc lập, trong hoa viên một mảnh trắng xóa, giữa hoa viên là một cái hồ nhỏ, trên hồ có một chiếc cầu.
Tuyết đã ngừng rơi, nơi nơi đều lấp lánh ngân quang, trông rất đẹp.
Trên mặt hồ kết một lớp băng mỏng, đang bắt đầu hòa tan dưới ánh mặt trời.
Lý Việt Bạch dạo quanh bờ hồ một vòng, nghe thấy trên cầu truyền đến âm thanh răn dạy.
Là đại tổng quản dược phòng đang răn dạy một tiểu hoạn quan, tiểu hoạn quan kia trông vô cùng quen mắt, đúng là Đinh Hiền phụ trách đưa dược.
Đại tổng quản quơ phất trần nổi giận đùng đùng, nước miếng văng tung tóe. Đinh Hiền cúi đầu khom lưng, liên tục xin tha tội.
Lý Việt Bạch cảm thấy không đúng, hắn lững thững đi lên cầu, tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.