Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 6: Nhạc sư kinh đô (6)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
23/09/2020
Hội ngắm trăng thưởng đèn, bắt đầu rồi.
"Muội muội." Đan Lan phu nhân mặc áo choàng làm từ lông cáo, cũng tham dự tiệc rượu, vừa thấy Đan phi liền vội vàng kéo tay, lấy tờ hồng chỉ từ trong lòng ra đưa cho Đan phi, thấp giọng dặn dò cả một đoạn dài.
Đan phi mỉm cười nhàn nhạt lắng nghe, nghe xong, sắc mặt vẫn như thường.
Sau hai canh giờ, Đan phi liền khoác áo lông cáo, dưới sự hầu hạ của Tâm Liên cùng sự hộ tống của vài thái giám, rời khỏi yến tiệc, đi đến Nguyên Hanh cung.
Tới cửa Nguyên Hanh cung, nàng lệnh cho Tâm Liên cùng thái giám ở ngoài, một mình đi vào trong.
Vừa tiến vào, liền nghe thấy tiếng đàn tranh nhẹ nhàng từ thiên điện truyền tới.
Thiên điện thắp nến, đại môn rộng mở, Vân Duy Tri một mình ở thiên điện đàn tranh.
Trong chính điện đèn đuốc cũng sáng trưng, bóng cung nữ đi tới đi lui, xem ra, hoàng hậu cùng thái tử đều ở trong đó.
Đáng giận, hoàng hậu với Vân nhạc sư kia lại không ở cùng một chỗ, nhưng không sao, mặc kệ bọn họ cẩn thận thế nào, cũng không qua được một cửa này.
Đan phi sửa lại búi tóc, tươi cười đi về phía chính điện.
"A, Đan phi muội muội thế nào lại tới, không phải đang ở yến tiệc sao?" Hoàng hậu cười nhẹ sai cung nữ xuống hầu hạ.
"Trong lòng nghĩ đến hoàng hậu nương nương, bất tri bất giác đến đây thỉnh an, không biết có làm phiền nương nương không?" Đan phi cười thập phần cung kính: "Tối nay là hội nguyên tiêu, không biết nương nương đã làm được bài thơ hay nào chưa?"
"Gì mà thơ hay, chẳng qua là tùy tiện viết ra thôi." Hoàng hậu cho Đan phi tiến vào, ban tọa. (cho ngồi)
"Thái tử điện hạ hôm nay thế nào? Đã khá hơn chưa?" Đan phi quan tâm dò hỏi.
"Khá hơn nhiều, chỉ là dạo này trời quá lạnh, chưa từng đi ra ngoài." Hôm nay hoàng hậu phá lệ ôn hòa, khác hẳn bộ dáng thanh cao cao ngạo ngày thường.
Hàn huyên một lúc, Đan phi thần thần bí bí nói thầm với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có đôi lời hi vọng có thể nói riêng với người."
"A? Có chuyện gì mà phải nói riêng?" Hoàng hậu cười nói: "Cung nữ thái giám của ta cũng không phải người ngoài."
"Cái này..." Đan phi làm bộ khó xử.
Thấy nàng khăng khăng kiên trì, hoàng hậu liền cho tất cả lui ra, đóng cửa lại.
Đan phi từ trong lòng móc ra một tờ hồng chỉ, đưa tới, dưới ánh trăng chỉ cho hoàng hậu: "Đây là thứ mà thi nhân Ngô Tử Đạo triều trước để lại, thi nhân dân gian sao chép tới nay, vừa hay có một tờ ở trong tay thần thiếp, thần thiếp nghĩ nương nương sẽ yêu thích cái này, vì thế mang đến cho nương nương."
"Vật tốt như vậy, sao không thắp đèn lên thưởng thức?" Hoàng hậu cười nói.
"Thơ của Ngô Tử Đạo vốn tiêu sái tuyển dật, thần thiếp cho rằng phải xem dưới ánh trăng mới có ý thơ." Đan phi giải thích.
"Trong lòng muội muội quả nhiên nhớ đến bổn cung, bổn cung cảm thấy vô cùng vui mừng." Hoàng hậu cười nói.
"Thần thiếp không hiểu thơ ca, chỉ nghĩ nương nương thích nhất thứ này, liền vội vàng mang đến dâng cho nương nương." Đan phi thở phào nhẹ nhõm.
"Phần tâm ý của muội muội, bổn cung xin nhận, chắc chắn ta sẽ chép lại dưới ánh trăng."
Hàn huyên một lúc, Đan phi uống hai ngụm trà, lúc này mới cẩn thận rời đi.
Trở lại yến tiệc, Đan Lan vội vàng hỏi: "Thế nào? Thuận lợi không?"
"Thuận lợi, chỉ là quá mức thuận lợi, bổn cung thấy không an tâm." Đan phi xoa xoa huyệt thái dương, tối nay hoàng hậu lại dễ nói chuyện như vậy, thực sự quá quái dị!
Nhưng mà nghĩ lại, lại không thấy có điểm nào sơ suất.
"Thuận lợi mới tốt." Đan Lan thở dài: "Muội muội, nhiều năm nay ngươi dốc hết sức lực, thấu hiểu tính nết hoàng hậu từ trong ra ngoài, hiểu nàng yêu thơ như thế nào, yêu thơ của ai, thích chép thơ như thế nào, biết chữ nước nào không biết chữ nước nào... Tất cả đều thăm dò rõ ràng, có lí nào không thuận lợi?"
"Đúng vậy, bổn cung biết nàng yêu thơ của Ngô Tử Đạo, biết nàng thích chép thơ dưới ánh trăng, biết nàng thích đặt thơ vào tráp để ở đầu giường..." Đan phi đưa bàn tay thon dài ngọc ngà xoa xoa trán: "Tuy khó tuy khổ, nhưng đáng giá."
"Muội muội vẫn nên ăn Bách Vong tán luôn đi." Đan Lan nhắc nhở: "Nếu không thời gian lại không khớp, ngày mai ta sẽ đem mọi chuyện lớn nhỏ tỉ mỉ kể lại cho muội muội nghe."
Đan Lan từ trong tay áo móc ra một lọ thuốc nhỏ, dựa vào tay áo rộng rãi đưa qua, Đan phi nhận lấy, rắc vào trà của mình, một hơi cạn sạch.
Tuy có thể mua chuộc thái y, nhưng khó mà đảm bảo thái y sẽ không khai ra, vì thế, bất kể là nguyên tác hay hiện tại, Đan phi đều uống Bách Vong tán hàng thật giá thật.
Màn đêm buông xuống, Đan Lan lấy cớ trời tối hồi phủ không tiện, vì thế ở lại trong cung của Đan phi. Hai người là tỷ muội ruột thịt, lại thường xuyên lui tới, vì thế người trong cung không hề hoài nghi.
Ngày hôm sau, trong cung truyền nhau tin tức Đan phi bị bệnh nằm liệt giường.
Trước khi thái y tới, Đan Lan đem từng câu từng chữ chuyện tối qua nói lại cho Đan phi nghe, vì thế, thoạt nhìn như Đan phi vì uống Bách Vong tán mà không biết gì, trên thực tế mọi chuyện đều rõ đến nhất thanh nhị sở.
Vì để mọi người tin tưởng, Đan phi còn cố ý mời đến vài vị thái y có tiếng là ngay thẳng, không nói dối chuyện gì bao giờ đến chẩn bệnh.
"Đây... Đây chính là "Bách Vong tán"!" Thái y kinh ngạc thất sắc: "Nương nương, thần không dám nói bừa, cũng không dám giấu giếm!"
"Bổn cung nhờ các ngươi một chuyện, tạm thời không cần báo cho hoàng thượng." Đan phi nằm trong trướng, giọng nói có chút suy yếu: "Hiện tại mọi chuyện còn chưa tra rõ, bổn cung không muốn gây sóng gió trong hậu cung... Chờ nửa ngày rồi hẵng báo lên hoàng thượng."
Thái y đi rồi, Đan Lan lập tức khó hiểu hỏi: "Muội muội vì sao chưa báo hoàng thượng?"
"Thời cơ chưa chín muồi." Đan phi cười nói: "Hiện tại là lúc sáng sớm, bệ hạ còn chưa thiết triều, tâm tình vui vẻ, nếu hiện tại báo cho ngài biết, khả năng cao là sẽ tha cho hoàng hậu, không xử tử nàng."
"Nói vậy cũng đúng, hôm qua bệ hạ chiêu đãi sứ giả Ba Tư, nghe nói trò chuyện rất vui vẻ, nói vậy sáng nay tâm tình bệ hạ không tồi." Đan Lan gật đầu nói.
"Mà hôm nay đợi bệ hạ thượng triều xong, tình huống liền khác hẳn, theo lời tỷ tỷ hôm qua, thái sư đại nhân sẽ cho người tấu trình, bên trong tất cả đều viết không xuôi tai! Bệ hạ thượng triều xong nhất định sẽ rất tức giận!" Tinh quang trong mắt Đan phi chợt lóe.
"Bệ hạ tâm tình không tốt, hoàng hậu cùng Vân nhạc sư nhất định phải chết không thể nghi ngờ." Đan Lan cười nói.
"Hơn nữa, hôm qua hoàng hậu vừa nhận được thơ của Ngô Tử Đạo từ chỗ ta, có lẽ sẽ nổi lên thi hứng mà làm mấy bài thơ." Đan phi bấm bấm ngón tay: "Mà xưa nay, bệ hạ không thích hoàng hậu làm thơ, thượng triều trở về, biết hoàng hậu làm thơ, nhất định sẽ ghé qua."
"Sau đó chúng ta nương vào cái này nói ra chuyện tối qua, bệ hạ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình!" Đan Lan thấp giọng, giọng nói không che giấu được vẻ mừng như điên.
Đan phi hại hoàng hậu là vì vinh hoa phú quý của con trai mình, thái sư Triệu Nột hại hoàng hậu là vì mối ân oán cũ của gia tộc, cũng vì con đường thăng quan tiến chức của mình, mà Đan Lan hại hoàng hậu không chỉ vì ích lợi, không chỉ vì hỗ trợ muội muội cùng phu quân, mà còn bởi tâm tư của bản thân.
Hóa ra, hai mươi năm trước, khi hoàng đế vẫn còn là thái tử, Đan Lan cùng Tiêu Văn Âm đồng thời được đề cử vào vị trí thái tử phi, nhưng xét trên nhiều phương diện, Tiêu Văn Âm xuất thân cao quý, dung mạo mỹ lệ, khí chất cao nhã, lập tức khiến Đan Lan bị đánh đến thương tích đầy mình, vì không được làm thái tử phi nên Đan Lan ôm hận trong mình, mới gả cho Triệu Nột, mối hận nàng đối với Tiêu Văn Âm cũng sinh ra từ đây.
Bên phía Nguyên Hanh cung, Lý Việt Bạch phái một tiểu thái giám đi xem Đan phi thế nào.
Tiểu thái giám rất mau trở lại, nói: "Đan phi nương nương đến giờ vẫn chưa rời giường, nghe nói là tối qua uống rượu bị cảm lạnh, thân thể không thoải mái."
Lý Việt Bạch xem như hiểu rõ.
Hắn quay sang Mộ Dung Nam, hỏi: "Thái tử điện hạ, chuyện thảo dân nhờ ngài tối qua, hoàng hậu nương nương làm tốt chứ?"
Mộ Dung Nam không chút để ý, cười cười: "Đó là đương nhiên."
Lý Việt Bạch trong lòng kỳ quái: "Chuyện ta nói với ngài chắc chắn là rất kì lạ, vì sao điện hạ không nghi ngờ, cũng không hỏi lại ta, hết thảy đều nghe theo?"
Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình cũng nên giải thích, vì thế vắt óc lên mà nói: "Thái tử điện hạ, là như vậy, trong cung có vài người nghi ngờ ta cùng hoàng hậu... có cái kia..."
"A?" Lông mi Mộ Dung Nam khẽ chớp, lại bắt đầu khi dễ: "Vân ca ca, vậy ngươi với mẫu hậu ta có không...?"
"Không có! Tuyệt đối không có!" Lý Việt Bạch sợ tới nỗi lập tức nhấc tay lên thề đảm bảo mình trong sạch.
"Có cho ngươi cũng không dám." Mộ Dung Nam cười tủm tỉm, nhéo nhéo cổ Lý Việt Bạch: "Chỉ là, ta nhớ rõ lúc ở Ninh Châu cũng không thấy ngươi có bệnh này nha, vào cung lại thấy có rồi?"
"Còn không phải do ngươi dọa!" Lý Việt Bạch miễn cưỡng tìm cớ.
"Hay là..." Mộ Dung Nam nghĩ nghĩ: "Hay là về sau Vân ca ca có thêm bệnh này nữa? Không những sợ nữ nhân, mà còn chán ghét nam nhân, đương nhiên là ngoại trừ ta."
"..." Lý Việt Bạch cạn lời, thế này là cái quái gì? Vua giấm nhỏ của kinh đô à?
"A, thái tử điện hạ, thảo dân có cái này muốn hỏi." Lý Việt Bạch đá chân Mộ Dung Nam: "Nghe nói hoàng hậu nương nương hôm nay sáng tác một bài thơ mới?"
"Vân ca ca thích thơ của mẫu hậu?" Ánh mắt Mộ Dung Nam khiến người khác rùng mình.
"Không phải không phải, ta chỉ hỏi một chút thôi mà!" Lý Việt Bạch âm thầm kêu khổ, đúng là Tu La tái thế!
Dựa theo nguyên tác, bài thơ <Hoài cổ> của hoàng hậu đã đến lúc ra lò.
Nếu nói chuyện kia là do Đan phi hãm hại, vậy bài thơ <Hoài cổ> này là do chính hoàng hậu viết.
Nguyên tác, hoàng hậu thấy tên Vân Duy Tri rất dễ nghe, lại thưởng thức tài nghệ của hắn, hơn nữa bệnh tình thái tử chuyển biến tốt đẹp, tâm tình sung sướng, liền viết một bài thơ, còn ghi tên Vân Duy Tri vào trong thơ.
Bài thơ gồm bốn câu sau:
Cung trung chích sổ Triệu gia trang
Bại vũ tàn vân ngộ Hán vương
Duy hữu tri tình nhất phiến nguyệt
Tằng khuy phi yến nhập chiêu dương.
Nhìn qua thì không có gì, nhưng nếu soi kĩ, có thể thấy rõ ba chữ Vân Duy Tri.
Bài thơ <Hoài cổ> vừa được truyền ra, hoàng đế giận dữ, sau đó liền đến sự kiện Đan phi mất trí nhớ, lửa giận thăng cấp.
Lý Việt Bạch cho rằng, bài thơ <Hoài cổ> vừa ra, Đan phi thấy có cơ hội, liền lập tức thu lưới.
"Thái tử điện hạ, chẳng qua là ta nghe nói, hoàng hậu nương nương vì ta mà viết một bài thơ." Lý Việt Bạch cười nói: "Thỉnh thái tử điện hạ cho ta mượn đọc."
Mặt Mộ Dung Nam lạnh đi.
Tốc độ vị thái tử này khỏi bệnh so với nguyên tác cũng nhanh hơn nhiều, trong nguyên tác thì bây giờ hẳn là vẫn còn nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, hiện tại thằng nhóc này đã có thể tự nhiên đi lại, chẳng lẽ là công của mình mỗi ngày cho y ngắm cho y bắt nạt? Lý Việt Bạch âm thầm kì quái.
Một lát sau, Mộ Dung Nam cầm một cái lư hương nhỏ khắc hoa đi về, cười tủm tỉm đưa cho Lý Việt Bạch: "Vân ca ca, ta đã cho người hỏi thăm, mẫu hậu có sáng tác một bài thơ mới tên là <Hoài cổ>, có tên Vân ca ca ở trong đó."
"Nó ở đâu? Cho ta xem!" Lý Việt Bạch giả vờ hưng phấn.
"Không còn nữa." Mộ Dung Nam tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Ta không cẩn thận bỏ vào lư hương đốt thành tro rồi."
"Muội muội." Đan Lan phu nhân mặc áo choàng làm từ lông cáo, cũng tham dự tiệc rượu, vừa thấy Đan phi liền vội vàng kéo tay, lấy tờ hồng chỉ từ trong lòng ra đưa cho Đan phi, thấp giọng dặn dò cả một đoạn dài.
Đan phi mỉm cười nhàn nhạt lắng nghe, nghe xong, sắc mặt vẫn như thường.
Sau hai canh giờ, Đan phi liền khoác áo lông cáo, dưới sự hầu hạ của Tâm Liên cùng sự hộ tống của vài thái giám, rời khỏi yến tiệc, đi đến Nguyên Hanh cung.
Tới cửa Nguyên Hanh cung, nàng lệnh cho Tâm Liên cùng thái giám ở ngoài, một mình đi vào trong.
Vừa tiến vào, liền nghe thấy tiếng đàn tranh nhẹ nhàng từ thiên điện truyền tới.
Thiên điện thắp nến, đại môn rộng mở, Vân Duy Tri một mình ở thiên điện đàn tranh.
Trong chính điện đèn đuốc cũng sáng trưng, bóng cung nữ đi tới đi lui, xem ra, hoàng hậu cùng thái tử đều ở trong đó.
Đáng giận, hoàng hậu với Vân nhạc sư kia lại không ở cùng một chỗ, nhưng không sao, mặc kệ bọn họ cẩn thận thế nào, cũng không qua được một cửa này.
Đan phi sửa lại búi tóc, tươi cười đi về phía chính điện.
"A, Đan phi muội muội thế nào lại tới, không phải đang ở yến tiệc sao?" Hoàng hậu cười nhẹ sai cung nữ xuống hầu hạ.
"Trong lòng nghĩ đến hoàng hậu nương nương, bất tri bất giác đến đây thỉnh an, không biết có làm phiền nương nương không?" Đan phi cười thập phần cung kính: "Tối nay là hội nguyên tiêu, không biết nương nương đã làm được bài thơ hay nào chưa?"
"Gì mà thơ hay, chẳng qua là tùy tiện viết ra thôi." Hoàng hậu cho Đan phi tiến vào, ban tọa. (cho ngồi)
"Thái tử điện hạ hôm nay thế nào? Đã khá hơn chưa?" Đan phi quan tâm dò hỏi.
"Khá hơn nhiều, chỉ là dạo này trời quá lạnh, chưa từng đi ra ngoài." Hôm nay hoàng hậu phá lệ ôn hòa, khác hẳn bộ dáng thanh cao cao ngạo ngày thường.
Hàn huyên một lúc, Đan phi thần thần bí bí nói thầm với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có đôi lời hi vọng có thể nói riêng với người."
"A? Có chuyện gì mà phải nói riêng?" Hoàng hậu cười nói: "Cung nữ thái giám của ta cũng không phải người ngoài."
"Cái này..." Đan phi làm bộ khó xử.
Thấy nàng khăng khăng kiên trì, hoàng hậu liền cho tất cả lui ra, đóng cửa lại.
Đan phi từ trong lòng móc ra một tờ hồng chỉ, đưa tới, dưới ánh trăng chỉ cho hoàng hậu: "Đây là thứ mà thi nhân Ngô Tử Đạo triều trước để lại, thi nhân dân gian sao chép tới nay, vừa hay có một tờ ở trong tay thần thiếp, thần thiếp nghĩ nương nương sẽ yêu thích cái này, vì thế mang đến cho nương nương."
"Vật tốt như vậy, sao không thắp đèn lên thưởng thức?" Hoàng hậu cười nói.
"Thơ của Ngô Tử Đạo vốn tiêu sái tuyển dật, thần thiếp cho rằng phải xem dưới ánh trăng mới có ý thơ." Đan phi giải thích.
"Trong lòng muội muội quả nhiên nhớ đến bổn cung, bổn cung cảm thấy vô cùng vui mừng." Hoàng hậu cười nói.
"Thần thiếp không hiểu thơ ca, chỉ nghĩ nương nương thích nhất thứ này, liền vội vàng mang đến dâng cho nương nương." Đan phi thở phào nhẹ nhõm.
"Phần tâm ý của muội muội, bổn cung xin nhận, chắc chắn ta sẽ chép lại dưới ánh trăng."
Hàn huyên một lúc, Đan phi uống hai ngụm trà, lúc này mới cẩn thận rời đi.
Trở lại yến tiệc, Đan Lan vội vàng hỏi: "Thế nào? Thuận lợi không?"
"Thuận lợi, chỉ là quá mức thuận lợi, bổn cung thấy không an tâm." Đan phi xoa xoa huyệt thái dương, tối nay hoàng hậu lại dễ nói chuyện như vậy, thực sự quá quái dị!
Nhưng mà nghĩ lại, lại không thấy có điểm nào sơ suất.
"Thuận lợi mới tốt." Đan Lan thở dài: "Muội muội, nhiều năm nay ngươi dốc hết sức lực, thấu hiểu tính nết hoàng hậu từ trong ra ngoài, hiểu nàng yêu thơ như thế nào, yêu thơ của ai, thích chép thơ như thế nào, biết chữ nước nào không biết chữ nước nào... Tất cả đều thăm dò rõ ràng, có lí nào không thuận lợi?"
"Đúng vậy, bổn cung biết nàng yêu thơ của Ngô Tử Đạo, biết nàng thích chép thơ dưới ánh trăng, biết nàng thích đặt thơ vào tráp để ở đầu giường..." Đan phi đưa bàn tay thon dài ngọc ngà xoa xoa trán: "Tuy khó tuy khổ, nhưng đáng giá."
"Muội muội vẫn nên ăn Bách Vong tán luôn đi." Đan Lan nhắc nhở: "Nếu không thời gian lại không khớp, ngày mai ta sẽ đem mọi chuyện lớn nhỏ tỉ mỉ kể lại cho muội muội nghe."
Đan Lan từ trong tay áo móc ra một lọ thuốc nhỏ, dựa vào tay áo rộng rãi đưa qua, Đan phi nhận lấy, rắc vào trà của mình, một hơi cạn sạch.
Tuy có thể mua chuộc thái y, nhưng khó mà đảm bảo thái y sẽ không khai ra, vì thế, bất kể là nguyên tác hay hiện tại, Đan phi đều uống Bách Vong tán hàng thật giá thật.
Màn đêm buông xuống, Đan Lan lấy cớ trời tối hồi phủ không tiện, vì thế ở lại trong cung của Đan phi. Hai người là tỷ muội ruột thịt, lại thường xuyên lui tới, vì thế người trong cung không hề hoài nghi.
Ngày hôm sau, trong cung truyền nhau tin tức Đan phi bị bệnh nằm liệt giường.
Trước khi thái y tới, Đan Lan đem từng câu từng chữ chuyện tối qua nói lại cho Đan phi nghe, vì thế, thoạt nhìn như Đan phi vì uống Bách Vong tán mà không biết gì, trên thực tế mọi chuyện đều rõ đến nhất thanh nhị sở.
Vì để mọi người tin tưởng, Đan phi còn cố ý mời đến vài vị thái y có tiếng là ngay thẳng, không nói dối chuyện gì bao giờ đến chẩn bệnh.
"Đây... Đây chính là "Bách Vong tán"!" Thái y kinh ngạc thất sắc: "Nương nương, thần không dám nói bừa, cũng không dám giấu giếm!"
"Bổn cung nhờ các ngươi một chuyện, tạm thời không cần báo cho hoàng thượng." Đan phi nằm trong trướng, giọng nói có chút suy yếu: "Hiện tại mọi chuyện còn chưa tra rõ, bổn cung không muốn gây sóng gió trong hậu cung... Chờ nửa ngày rồi hẵng báo lên hoàng thượng."
Thái y đi rồi, Đan Lan lập tức khó hiểu hỏi: "Muội muội vì sao chưa báo hoàng thượng?"
"Thời cơ chưa chín muồi." Đan phi cười nói: "Hiện tại là lúc sáng sớm, bệ hạ còn chưa thiết triều, tâm tình vui vẻ, nếu hiện tại báo cho ngài biết, khả năng cao là sẽ tha cho hoàng hậu, không xử tử nàng."
"Nói vậy cũng đúng, hôm qua bệ hạ chiêu đãi sứ giả Ba Tư, nghe nói trò chuyện rất vui vẻ, nói vậy sáng nay tâm tình bệ hạ không tồi." Đan Lan gật đầu nói.
"Mà hôm nay đợi bệ hạ thượng triều xong, tình huống liền khác hẳn, theo lời tỷ tỷ hôm qua, thái sư đại nhân sẽ cho người tấu trình, bên trong tất cả đều viết không xuôi tai! Bệ hạ thượng triều xong nhất định sẽ rất tức giận!" Tinh quang trong mắt Đan phi chợt lóe.
"Bệ hạ tâm tình không tốt, hoàng hậu cùng Vân nhạc sư nhất định phải chết không thể nghi ngờ." Đan Lan cười nói.
"Hơn nữa, hôm qua hoàng hậu vừa nhận được thơ của Ngô Tử Đạo từ chỗ ta, có lẽ sẽ nổi lên thi hứng mà làm mấy bài thơ." Đan phi bấm bấm ngón tay: "Mà xưa nay, bệ hạ không thích hoàng hậu làm thơ, thượng triều trở về, biết hoàng hậu làm thơ, nhất định sẽ ghé qua."
"Sau đó chúng ta nương vào cái này nói ra chuyện tối qua, bệ hạ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình!" Đan Lan thấp giọng, giọng nói không che giấu được vẻ mừng như điên.
Đan phi hại hoàng hậu là vì vinh hoa phú quý của con trai mình, thái sư Triệu Nột hại hoàng hậu là vì mối ân oán cũ của gia tộc, cũng vì con đường thăng quan tiến chức của mình, mà Đan Lan hại hoàng hậu không chỉ vì ích lợi, không chỉ vì hỗ trợ muội muội cùng phu quân, mà còn bởi tâm tư của bản thân.
Hóa ra, hai mươi năm trước, khi hoàng đế vẫn còn là thái tử, Đan Lan cùng Tiêu Văn Âm đồng thời được đề cử vào vị trí thái tử phi, nhưng xét trên nhiều phương diện, Tiêu Văn Âm xuất thân cao quý, dung mạo mỹ lệ, khí chất cao nhã, lập tức khiến Đan Lan bị đánh đến thương tích đầy mình, vì không được làm thái tử phi nên Đan Lan ôm hận trong mình, mới gả cho Triệu Nột, mối hận nàng đối với Tiêu Văn Âm cũng sinh ra từ đây.
Bên phía Nguyên Hanh cung, Lý Việt Bạch phái một tiểu thái giám đi xem Đan phi thế nào.
Tiểu thái giám rất mau trở lại, nói: "Đan phi nương nương đến giờ vẫn chưa rời giường, nghe nói là tối qua uống rượu bị cảm lạnh, thân thể không thoải mái."
Lý Việt Bạch xem như hiểu rõ.
Hắn quay sang Mộ Dung Nam, hỏi: "Thái tử điện hạ, chuyện thảo dân nhờ ngài tối qua, hoàng hậu nương nương làm tốt chứ?"
Mộ Dung Nam không chút để ý, cười cười: "Đó là đương nhiên."
Lý Việt Bạch trong lòng kỳ quái: "Chuyện ta nói với ngài chắc chắn là rất kì lạ, vì sao điện hạ không nghi ngờ, cũng không hỏi lại ta, hết thảy đều nghe theo?"
Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình cũng nên giải thích, vì thế vắt óc lên mà nói: "Thái tử điện hạ, là như vậy, trong cung có vài người nghi ngờ ta cùng hoàng hậu... có cái kia..."
"A?" Lông mi Mộ Dung Nam khẽ chớp, lại bắt đầu khi dễ: "Vân ca ca, vậy ngươi với mẫu hậu ta có không...?"
"Không có! Tuyệt đối không có!" Lý Việt Bạch sợ tới nỗi lập tức nhấc tay lên thề đảm bảo mình trong sạch.
"Có cho ngươi cũng không dám." Mộ Dung Nam cười tủm tỉm, nhéo nhéo cổ Lý Việt Bạch: "Chỉ là, ta nhớ rõ lúc ở Ninh Châu cũng không thấy ngươi có bệnh này nha, vào cung lại thấy có rồi?"
"Còn không phải do ngươi dọa!" Lý Việt Bạch miễn cưỡng tìm cớ.
"Hay là..." Mộ Dung Nam nghĩ nghĩ: "Hay là về sau Vân ca ca có thêm bệnh này nữa? Không những sợ nữ nhân, mà còn chán ghét nam nhân, đương nhiên là ngoại trừ ta."
"..." Lý Việt Bạch cạn lời, thế này là cái quái gì? Vua giấm nhỏ của kinh đô à?
"A, thái tử điện hạ, thảo dân có cái này muốn hỏi." Lý Việt Bạch đá chân Mộ Dung Nam: "Nghe nói hoàng hậu nương nương hôm nay sáng tác một bài thơ mới?"
"Vân ca ca thích thơ của mẫu hậu?" Ánh mắt Mộ Dung Nam khiến người khác rùng mình.
"Không phải không phải, ta chỉ hỏi một chút thôi mà!" Lý Việt Bạch âm thầm kêu khổ, đúng là Tu La tái thế!
Dựa theo nguyên tác, bài thơ <Hoài cổ> của hoàng hậu đã đến lúc ra lò.
Nếu nói chuyện kia là do Đan phi hãm hại, vậy bài thơ <Hoài cổ> này là do chính hoàng hậu viết.
Nguyên tác, hoàng hậu thấy tên Vân Duy Tri rất dễ nghe, lại thưởng thức tài nghệ của hắn, hơn nữa bệnh tình thái tử chuyển biến tốt đẹp, tâm tình sung sướng, liền viết một bài thơ, còn ghi tên Vân Duy Tri vào trong thơ.
Bài thơ gồm bốn câu sau:
Cung trung chích sổ Triệu gia trang
Bại vũ tàn vân ngộ Hán vương
Duy hữu tri tình nhất phiến nguyệt
Tằng khuy phi yến nhập chiêu dương.
Nhìn qua thì không có gì, nhưng nếu soi kĩ, có thể thấy rõ ba chữ Vân Duy Tri.
Bài thơ <Hoài cổ> vừa được truyền ra, hoàng đế giận dữ, sau đó liền đến sự kiện Đan phi mất trí nhớ, lửa giận thăng cấp.
Lý Việt Bạch cho rằng, bài thơ <Hoài cổ> vừa ra, Đan phi thấy có cơ hội, liền lập tức thu lưới.
"Thái tử điện hạ, chẳng qua là ta nghe nói, hoàng hậu nương nương vì ta mà viết một bài thơ." Lý Việt Bạch cười nói: "Thỉnh thái tử điện hạ cho ta mượn đọc."
Mặt Mộ Dung Nam lạnh đi.
Tốc độ vị thái tử này khỏi bệnh so với nguyên tác cũng nhanh hơn nhiều, trong nguyên tác thì bây giờ hẳn là vẫn còn nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, hiện tại thằng nhóc này đã có thể tự nhiên đi lại, chẳng lẽ là công của mình mỗi ngày cho y ngắm cho y bắt nạt? Lý Việt Bạch âm thầm kì quái.
Một lát sau, Mộ Dung Nam cầm một cái lư hương nhỏ khắc hoa đi về, cười tủm tỉm đưa cho Lý Việt Bạch: "Vân ca ca, ta đã cho người hỏi thăm, mẫu hậu có sáng tác một bài thơ mới tên là <Hoài cổ>, có tên Vân ca ca ở trong đó."
"Nó ở đâu? Cho ta xem!" Lý Việt Bạch giả vờ hưng phấn.
"Không còn nữa." Mộ Dung Nam tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Ta không cẩn thận bỏ vào lư hương đốt thành tro rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.