Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 79: Ôn luân tiên sơn (17)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
23/09/2020
Sau khi tiễn Tô Hủ đi, Ngọc Thiên Cơ cười tủm tỉm đem búp bê nhỏ ra, đặt trong lòng bàn tay ngó trái ngó phải, chọc tới chọc lui.
Hành động ấu trĩ như trẻ con, Lý Việt Bạch âm thầm phun tào trong lòng.
"Mục tiên sư, vừa rồi an tĩnh như vậy là do sợ sao?" Ngọc Thiên Cơ đùa giỡn: "Loại người như Tô Hủ cũng có thể dọa ngài, chẳng lẽ bởi thân thể thu nhỏ, lá gan cũng nhỏ theo sao?"
"Sợ hay không cái gì, bỉ nhân chỉ là không muốn bị bại lộ mà thôi." Lý Việt Bạch mặt vô biểu tình nói.
"Ha ha ha ha ha, thật là đáng yêu." Ngọc Thiên Cơ càng nhìn càng cảm thấy Lý việt Bạch biến thành búp bê rất thú vị, nhất thời vui vẻ, chơi đùa cùng hắn trên sàn ngọc thạch sạch sẽ.
Sau khi y xuyên qua đây, pháp thuật hiếm lạ nào cũng từng thử qua, chính là chưa từng nghĩ đến tiên sư đại nhân cao cao tại thượng không dính khói lửa phàm tục sẽ biến thành búp bê đáng yêu tùy y chơi đùa như vậy, thật sự chơi rất vui, cho nên phá lệ vui vẻ một chút.
"Tiên Chủ." Lý Việt Bạch đỡ trán: "Kế tiếp bỉ nhân còn có chuyện quan trọng."
"Chuyện gì?" Ngọc Thiên Cơ như có như không nghịch tóc hắn.
"Rời núi." Lý Việt Bạch nói: "Đi ra ngoài Côn Luân tiên sơn, đón đệ tử của ta trở về."
Trước khi bắt đầu quyết chiến với Ma giáo, hắn lệnh cho hai đệ tử của mình --- Khương Thiếu Anh cùng Tiểu Ngải đi Cửu Lê, mục đích là giám thị Ngọc Thiên Lưu, may là hai vị đệ tử này không làm nhục sứ mệnh, hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, đồng thời cam đoan bản thân an toàn, còn thường xuyên phái thần điểu truyền tin trở về. Bọn họ đã sớm rời khỏi Ngọc Thiên Lưu, đang trên đường trở về Côn Luân, không tới mấy ngày là đến.
"Loại chuyện này còn cần ngài tự thân xuất mã?" Ngọc Thiên Cơ không đồng ý: "Ta phái mấy thủ hạ đi tìm họ là được rồi."
"Càng nhiều người, càng khó giữ bí mật." Lý Việt Bạch nói: "Huống hồ, nếu ta vẫn ở Côn Luân, sớm muộn cũng sẽ lộ ra sơ hở bị Tô Hủ phát giác. Không bằng rời đi."
"Nếu như gặp phải nguy hiểm, nên làm thế nào cho phải." Ngọc Thiên Cơ nhẹ nhàng vây búp bê trong lòng bàn tay: "Không được, bên ngoài quá nguy hiểm."
"Này... Sẽ không có ai chú ý đến hình dạng hiện tại của ta." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ chỉ vào cơ thể hiện tại: "Hơn nữa, nếu gặp phải nguy hiểm, ta sẽ thông qua hệ thống gửi tin cầu cứu ngươi đúng lúc, nếu ta thoát ly khỏi phạm vi Côn Luân tiên sơn, vậy sẽ cách hai vị đệ tử kia không xa, bọn họ sẽ bảo hộ ta."
Hắn động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý (dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm động) mà nói nửa ngày, Ngọc Thiên Cơ rốt cuộc cũng đồng ý, nhưng vẫn là đồng ý có điều kiện.
"Thế này đi." Ngọc Thiên Cơ giảo hoạt chớp chớp mắt: "Ngươi hôn ta một chút, ta liền cho ngươi đi."
"... Tiên Chủ ngài bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thơm thơm." Âm cuối Ngọc Thiên Cơ kéo dài, như **, lại như làm nũng.
Lý Việt Bạch nghe được, cả người nổi da gà.
Ngọc Thiên Cơ đưa hắn đến trước mặt, giả vờ ngây thơ nhìn hắn chằm chằm.
Quá đủ rồi.
Lý Việt Bạch đỡ trán, thật sự không chịu nổi phương thức công kích như vậy, đành phải nhận mệnh, nâng nâng cổ, vừa tới trán Ngọc Thiên Cơ, thơm một cái trên đó.
...
Ngày đó, một đội tu sĩ giống như bình thường ngự kiếm bay ra khỏi Côn Luân tiên sơn, ra ngoài tìm tiên thảo.
Vật phẩm tùy thân của bọn họ bị Ngọc Thiên Cơ để vào một con búp bê nho nhỏ.
Đương nhiên, không có ai nhận ra.
Sau khi bọn họ rời khỏi Côn Luân tiên sơn, búp bê nhỏ liền biến mất không thấy.
"Hệ thống, hiện tại liệu có người nhìn thấy tao không?" Lý Việt Bạch cảnh giác nhìn xung quanh.
"Không có, hiện tại ngài đang ở ngoài Côn Luân tiên sơn, trong phạm vi một dặm không có người." Hệ thống trả lời.
"Trở về trạng thái bình thường đi, búp bê quá nhỏ, tốc độ di chuyển quá chậm."
"Vâng."
Một trận bạch quang qua đi, Lý Việt Bạch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hình dáng quen thuộc, cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Để đảm bảo an toàn, hắn xả một tấm lụa trắng trên quần áo che mặt lại, sau đó rút trường kiếm Phi Quang ra, ngự kiếm bay lên.
Ở thời điểm biến thành búp bê, trường kiếm vẫn được treo bên hông hắn, cũng thu nhỏ lại, hiện tại thân thể khôi phục trạng thái bình thường, đương nhiên kiếm cũng biến trở lại, quần áo cùng đồ vật tùy thân cũng dựa theo đạo lý này.
Bay về hướng Cửu Lê, lại căn cứ theo tin tức nhóm đồ đệ gửi lúc trước, Lý Việt Bạch rất nhanh tìm thấy hai đứa nhóc --- từ trên nhìn xuống, có thể thấy một dòng suối nhỏ, hai người đang nghỉ ngơi bên dòng suối.
Lúc này Lý Việt Bạch mới yên tâm, thao túng trường kiếm chậm rãi đáp xuống bên cạnh dòng suối.
Vừa thấy hắn đến, hai người ngây ngẩn cả người.
"Sư tôn!" Tiểu Ngải phản ứng đầu tiên, từ trạng thái cứng đờ sống lại, vui mừng kêu lên một tiếng, bổ nhào đến: "Sư tôn! Nhiều ngày không thấy, đệ tử vẫn luôn lo lắng cho ngài!"
"Các ngươi không có việc gì là vi sư an tâm rồi." Lý Việt Bạch cười nói.
"Sư tôn..." Động tác của Khương Thiếu Anh rõ ràng chậm một bước so với Tiểu Ngải, hiện tại thấy Tiểu Ngải đã chiếm vị trí có lợi, đành phải gãi gãi đầu, cũng tiến lên quan tâm hỏi: "Sư tôn, ngài có khỏe không? Lúc cùng Ma giáo quyết chiến có bị thương hay không? Cái bao cỏ Thiên Cơ quân kia có bất kính với ngài không..."
Lý Việt Bạch vì đảm bảo an toàn, tin gửi cho hai người cũng không lộ quá nhiều nội dung, chỉ nói đã chiến thắng Ma giáo. Bởi vậy, hai người không biết kỳ thật Thiên Cơ quân là một người đáng tin cậy.
"Không được bất kính với Tiên Chủ." Lý Việt Bạch cười cười, trong thanh âm cũng không có ý tứ trách cứ: "Lần này, nhờ có Tiên Chủ kiệt lực duy trì, mới có thể đánh bại Ma giáo."
"Quả thực như thế? Hóa ra ta vẫn xem thường y." Khương Thiếu Anh nhún nhún vai: "Vốn dĩ cho rằng này hai huynh đệ này không có lấy một người tốt..."
Gã là vai chính trong thế giới này, tính cách xưa nay tiêu sái, không chịu quản thúc, hiện tại bốn bề vắng lặng, nói chuyện càng thêm làm càn.
"Nói như vậy, các ngươi quả thật đã tìm hiểu được nhược điểm của Thiên Lưu quân?" Thần sắc Lý Việt Bạch ngưng trọng.
"Nào chỉ là nhược điểm, quả thực chính là chứng cứ phạm tội!" Tiểu Ngải tức giận bất bình: "Chờ sau khi trở lại Côn Luân tiên sơn, ta phải đem chứng cứ phạm tội này dán lên cho mọi người cùng xem!"
"Chúng cứ phạm tội gì?" Lý Việt Bạch bảo bọn họ ngồi xuống, chậm rãi giảng thuật.
"Sư tôn còn nhớ không, nguyên nhân ban đầu Thiên Lưu quân đi tới Cửu Lê?" Tiểu Ngải nhanh mồm nhanh miệng.
"Nhớ rõ, bởi vì Cửu Lê có ác nhân tác loạn, Thiên Lưu quân đến đây trừ ác." Lý Việt Bạch gật gật đầu.
Địa phương như Cửu Lê, thừa thãi tiên thảo, tuy rằng cách Côn Luân khá xa, lại vẫn phụ thuộc vào Côn Luân, trại chủ của Cửu Lê, cũng là từ đời đời thế thế chi thứ Ngọc gia Côn Luân chọn ra, trại chủ đương nhiệm là Ngọc Phong, có quan hệ họ hàng với hai anh em Ngọc Thiên Lưu Ngọc Thiên Cơ.
Mấy tháng trước, Ngọc Phong viết thư cầu cứu gửi Côn Luân, nói trong trại Cửu Lê xuất hiện một đám nghịch tặc, không chuyện ác nào không làm, còn định đẩy trại chủ là gã xuống đài. Sau khi Côn Luân nhận được tin, lập tức phái Ngọc Thiên Lưu tiến đến bình loạn.
"Thực tế chúng ta nhìn thấy căn bản không phải như vậy." Tiểu Ngải căm giận nói: "Là Ngọc Phong lén nuốt tiên thảo, cùng Ma giáo cấu kết, không chuyện ác nào không làm, còn bôi nhọ người phản đối gã thành nghịch tặc..."
"Mà Ngọc Thiên Lưu, vì ích lợi, cùng một giuộc với Ngọc Phong, tự tiện tàn sát những người phản đối Ngọc Phong." Khương Thiếu Anh bổ sung nói: "Đáng tiếc hai người chúng ta thế đơn lực mỏng, vô lực ngăn cản."
"Ngọc Thiên Lưu giết bao nhiêu người?" Thần sắc Lý Việt Bạch ngưng trọng.
"Ít nhất cũng mấy ngàn......" Tiểu Ngải cắn môi.
"Lúc nào?"
"Giữa tháng 6."
"Nếu đúng là như vậy, lúc Ngọc Thiên Lưu tàn sát Cửu Lê, đúng trong thời gian Côn Luân giao chiến với Ma giáo, lúc ấy Côn Luân ốc còn không mang nổi mình ốc, vô pháp ngăn cản thảm án phát sinh." Lý Việt Bạch thở dài: "May mắn, hai người các ngươi bình an không có việc gì, đó là vạn hạnh."
"Đa tạ sư tôn trước đó dặn dò chúng ta không được tới gần..." Tiểu Ngải nghĩ mà sợ, cắn cắn môi.
"Nhưng là, sau khi trở về Côn Luân, việc này không nên trương dương bốn phía." Lý Việt Bạch dặn dò: "Chờ đến thời điểm nên công bố, ta sẽ tự nói cho các ngươi."
"Vâng." Hai người cũng hiểu chuyện này rất quan trọng, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
"Còn có, sau khi trở lại Côn Luân, các ngươi sẽ biết —— vi sư thân chịu nội thương, hấp hối, đang ở trong Noãn Tuyết động tĩnh dưỡng, cũng không ra ngoài đi tìm các ngươi." Lý Việt Bạch bổ sung.
"A? Có ý tứ gì?" Hai người ngây dại.
"Giờ đã không còn sớm, vừa đi vừa nói chuyện đi." Lý Việt Bạch đứng dậy, niệm khởi chú quyết, ngự kiếm bay lên.
Thân ảnh ba người xuyên qua tầng mây, nhanh đến nỗi người khác không thể nhìn rõ.
Sau khi Lý Việt Bạch giải thích rõ ràng chuyện giả bệnh, họ đã bay rất xa.
"Hóa ra sư tôn phải đối phó với tên ngụy quân tử Tô Hủ kia!" Khương Thiếu Anh bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó mới phát hiện lộ tuyến có chút không đúng: "Sư tôn, có phải chúng ta đi trật hay không, đây đâu phải đường về Côn Luân?"
"Đúng là không phải." Lý Việt Bạch cười nói: "Trước tiên chúng ta đi Cúc Lăng một chuyến."
Cúc Lăng tiên sơn, là địa bàn của Ngụy gia.
Ngụy gia lão Tiên Chủ còn tại vị, nhưng tuổi tác đã cao, trưởng tử Ngụy Lâm Quan được coi là người thừa kế, tính cách bao dung nhân từ. Tam tử Ngụy Tỉnh Hào lại âm độc hung ác, dã tâm bừng bừng, ngầm chuẩn bị việc tranh đoạt chức vị Tiên Chủ.
Ngụy Tỉnh Hào có một đứa con gái, tên là Ngụy Thiên Thiên. Nàng chính là người trong cốt truyện nguyên bản bị phụ thân làm chủ gả cho Ngọc Thiên Lưu.
Trong cốt truyện nguyên bản, nàng im lặng gả cho Ngọc Thiên Lưu, im lặng làm tốt vai trò Tiên Chủ phu nhân, im lặng nhìn Ngọc Thiên Lưu về sau cùng Cơ phu nhân cấu kết làm bậy, trước sau chưa từng bùng nổ.
Nàng cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, quân cờ làm sao dám phản kháng vận mệnh?
Lần này chính là Lý Việt Bạch muốn đi nhìn Ngụy Thiên Thiên kia một lần, nhìn xem liệu có khả năng thay đổi tương lai của nàng hay không.
Lúc trước hắn đã hỏi hệ thống, biết được Ngọc Thiên Thiên bất hòa với phụ thân nàng.
Ngụy Tỉnh Hào từ trước đến nay chỉ sủng ái con trai, đối với đứa con gái là Ngụy Thiên Thiên không hề thương tiếc, từ lúc nàng còn nhỏ đã đem nàng thành một quân cờ dùng để liên hôn, mỗi ngày đều tính toán gả cho ai thì được tiền lời lớn nhất.
Ngọc Thiên Thiên lớn lên trong hoàn cảnh này, đương nhiên có thể cảm nhận được sự lãnh khốc âm độc của phụ thân, từ nhỏ không muốn đến gần phụ thân, hiện tại đã lớn, đối với phụ thân càng thêm phản cảm.
Nhưng tính cách nàng cũng không đanh đá, tuổi lại nhỏ, không dám tự tiện rời khỏi Cúc Lăng, cũng không dám công khai phản kháng phụ thân, chỉ dám vọng tưởng gia gia cùng đại bá tính tình tốt có thể che chở cho mình.
"Hệ thống." Lý Việt Bạch dò hỏi: "Hiện tại Ngụy Thiên Thiên có ở Cúc Lăng hay không?"
"Có." Hệ thống trả lời.
"Lần này chúng ta có thể gặp gỡ nàng không?"
"Giờ thân ngày mai nàng sẽ xuất môn một chuyến, nếu đuổi nhanh thì có thể gặp gỡ."
"Được." Lý Việt Bạch gật gật đầu.
"Nếu tiếp tục đi, có khả năng có người sẽ nhìn thấy, ký chủ có muốn ngụy trang bên ngoài không?" Hệ thống nhắc nhở.
Lý Việt Bạch vẫn chọn búp bê.
Vì thế, Khương Thiếu Anh cùng Tiểu Ngải trơ mắt nhìn sư tôn nhà mình trong không trung biến thành một con búp bê vải nho nhỏ.
"Thất thần làm gì?" Lý Việt Bạch nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vô cùng thuần thục bay tới tay nải của Khương Thiếu Anh, thu hồi trường kiếm Phi Quang đồng dạng bị thu nhỏ: "Tiếp tục lên đường."
"Sư sư sư sư tôn?" Khương Thiếu Anh cả kinh đến nỗi nói lắp.
"Sư tôn..." Mắt Tiểu Ngải trợn trừng, sửng sốt nửa ngày mới nói nên lời: "Sư tôn sau khi thu nhỏ sao lại đáng yêu như vậy..."
Lý Việt Bạch đỡ trán, càng thêm cảm thấy tôn nghiêm sư đạo khó giữ được.
Hành động ấu trĩ như trẻ con, Lý Việt Bạch âm thầm phun tào trong lòng.
"Mục tiên sư, vừa rồi an tĩnh như vậy là do sợ sao?" Ngọc Thiên Cơ đùa giỡn: "Loại người như Tô Hủ cũng có thể dọa ngài, chẳng lẽ bởi thân thể thu nhỏ, lá gan cũng nhỏ theo sao?"
"Sợ hay không cái gì, bỉ nhân chỉ là không muốn bị bại lộ mà thôi." Lý Việt Bạch mặt vô biểu tình nói.
"Ha ha ha ha ha, thật là đáng yêu." Ngọc Thiên Cơ càng nhìn càng cảm thấy Lý việt Bạch biến thành búp bê rất thú vị, nhất thời vui vẻ, chơi đùa cùng hắn trên sàn ngọc thạch sạch sẽ.
Sau khi y xuyên qua đây, pháp thuật hiếm lạ nào cũng từng thử qua, chính là chưa từng nghĩ đến tiên sư đại nhân cao cao tại thượng không dính khói lửa phàm tục sẽ biến thành búp bê đáng yêu tùy y chơi đùa như vậy, thật sự chơi rất vui, cho nên phá lệ vui vẻ một chút.
"Tiên Chủ." Lý Việt Bạch đỡ trán: "Kế tiếp bỉ nhân còn có chuyện quan trọng."
"Chuyện gì?" Ngọc Thiên Cơ như có như không nghịch tóc hắn.
"Rời núi." Lý Việt Bạch nói: "Đi ra ngoài Côn Luân tiên sơn, đón đệ tử của ta trở về."
Trước khi bắt đầu quyết chiến với Ma giáo, hắn lệnh cho hai đệ tử của mình --- Khương Thiếu Anh cùng Tiểu Ngải đi Cửu Lê, mục đích là giám thị Ngọc Thiên Lưu, may là hai vị đệ tử này không làm nhục sứ mệnh, hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, đồng thời cam đoan bản thân an toàn, còn thường xuyên phái thần điểu truyền tin trở về. Bọn họ đã sớm rời khỏi Ngọc Thiên Lưu, đang trên đường trở về Côn Luân, không tới mấy ngày là đến.
"Loại chuyện này còn cần ngài tự thân xuất mã?" Ngọc Thiên Cơ không đồng ý: "Ta phái mấy thủ hạ đi tìm họ là được rồi."
"Càng nhiều người, càng khó giữ bí mật." Lý Việt Bạch nói: "Huống hồ, nếu ta vẫn ở Côn Luân, sớm muộn cũng sẽ lộ ra sơ hở bị Tô Hủ phát giác. Không bằng rời đi."
"Nếu như gặp phải nguy hiểm, nên làm thế nào cho phải." Ngọc Thiên Cơ nhẹ nhàng vây búp bê trong lòng bàn tay: "Không được, bên ngoài quá nguy hiểm."
"Này... Sẽ không có ai chú ý đến hình dạng hiện tại của ta." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ chỉ vào cơ thể hiện tại: "Hơn nữa, nếu gặp phải nguy hiểm, ta sẽ thông qua hệ thống gửi tin cầu cứu ngươi đúng lúc, nếu ta thoát ly khỏi phạm vi Côn Luân tiên sơn, vậy sẽ cách hai vị đệ tử kia không xa, bọn họ sẽ bảo hộ ta."
Hắn động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý (dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm động) mà nói nửa ngày, Ngọc Thiên Cơ rốt cuộc cũng đồng ý, nhưng vẫn là đồng ý có điều kiện.
"Thế này đi." Ngọc Thiên Cơ giảo hoạt chớp chớp mắt: "Ngươi hôn ta một chút, ta liền cho ngươi đi."
"... Tiên Chủ ngài bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thơm thơm." Âm cuối Ngọc Thiên Cơ kéo dài, như **, lại như làm nũng.
Lý Việt Bạch nghe được, cả người nổi da gà.
Ngọc Thiên Cơ đưa hắn đến trước mặt, giả vờ ngây thơ nhìn hắn chằm chằm.
Quá đủ rồi.
Lý Việt Bạch đỡ trán, thật sự không chịu nổi phương thức công kích như vậy, đành phải nhận mệnh, nâng nâng cổ, vừa tới trán Ngọc Thiên Cơ, thơm một cái trên đó.
...
Ngày đó, một đội tu sĩ giống như bình thường ngự kiếm bay ra khỏi Côn Luân tiên sơn, ra ngoài tìm tiên thảo.
Vật phẩm tùy thân của bọn họ bị Ngọc Thiên Cơ để vào một con búp bê nho nhỏ.
Đương nhiên, không có ai nhận ra.
Sau khi bọn họ rời khỏi Côn Luân tiên sơn, búp bê nhỏ liền biến mất không thấy.
"Hệ thống, hiện tại liệu có người nhìn thấy tao không?" Lý Việt Bạch cảnh giác nhìn xung quanh.
"Không có, hiện tại ngài đang ở ngoài Côn Luân tiên sơn, trong phạm vi một dặm không có người." Hệ thống trả lời.
"Trở về trạng thái bình thường đi, búp bê quá nhỏ, tốc độ di chuyển quá chậm."
"Vâng."
Một trận bạch quang qua đi, Lý Việt Bạch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hình dáng quen thuộc, cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Để đảm bảo an toàn, hắn xả một tấm lụa trắng trên quần áo che mặt lại, sau đó rút trường kiếm Phi Quang ra, ngự kiếm bay lên.
Ở thời điểm biến thành búp bê, trường kiếm vẫn được treo bên hông hắn, cũng thu nhỏ lại, hiện tại thân thể khôi phục trạng thái bình thường, đương nhiên kiếm cũng biến trở lại, quần áo cùng đồ vật tùy thân cũng dựa theo đạo lý này.
Bay về hướng Cửu Lê, lại căn cứ theo tin tức nhóm đồ đệ gửi lúc trước, Lý Việt Bạch rất nhanh tìm thấy hai đứa nhóc --- từ trên nhìn xuống, có thể thấy một dòng suối nhỏ, hai người đang nghỉ ngơi bên dòng suối.
Lúc này Lý Việt Bạch mới yên tâm, thao túng trường kiếm chậm rãi đáp xuống bên cạnh dòng suối.
Vừa thấy hắn đến, hai người ngây ngẩn cả người.
"Sư tôn!" Tiểu Ngải phản ứng đầu tiên, từ trạng thái cứng đờ sống lại, vui mừng kêu lên một tiếng, bổ nhào đến: "Sư tôn! Nhiều ngày không thấy, đệ tử vẫn luôn lo lắng cho ngài!"
"Các ngươi không có việc gì là vi sư an tâm rồi." Lý Việt Bạch cười nói.
"Sư tôn..." Động tác của Khương Thiếu Anh rõ ràng chậm một bước so với Tiểu Ngải, hiện tại thấy Tiểu Ngải đã chiếm vị trí có lợi, đành phải gãi gãi đầu, cũng tiến lên quan tâm hỏi: "Sư tôn, ngài có khỏe không? Lúc cùng Ma giáo quyết chiến có bị thương hay không? Cái bao cỏ Thiên Cơ quân kia có bất kính với ngài không..."
Lý Việt Bạch vì đảm bảo an toàn, tin gửi cho hai người cũng không lộ quá nhiều nội dung, chỉ nói đã chiến thắng Ma giáo. Bởi vậy, hai người không biết kỳ thật Thiên Cơ quân là một người đáng tin cậy.
"Không được bất kính với Tiên Chủ." Lý Việt Bạch cười cười, trong thanh âm cũng không có ý tứ trách cứ: "Lần này, nhờ có Tiên Chủ kiệt lực duy trì, mới có thể đánh bại Ma giáo."
"Quả thực như thế? Hóa ra ta vẫn xem thường y." Khương Thiếu Anh nhún nhún vai: "Vốn dĩ cho rằng này hai huynh đệ này không có lấy một người tốt..."
Gã là vai chính trong thế giới này, tính cách xưa nay tiêu sái, không chịu quản thúc, hiện tại bốn bề vắng lặng, nói chuyện càng thêm làm càn.
"Nói như vậy, các ngươi quả thật đã tìm hiểu được nhược điểm của Thiên Lưu quân?" Thần sắc Lý Việt Bạch ngưng trọng.
"Nào chỉ là nhược điểm, quả thực chính là chứng cứ phạm tội!" Tiểu Ngải tức giận bất bình: "Chờ sau khi trở lại Côn Luân tiên sơn, ta phải đem chứng cứ phạm tội này dán lên cho mọi người cùng xem!"
"Chúng cứ phạm tội gì?" Lý Việt Bạch bảo bọn họ ngồi xuống, chậm rãi giảng thuật.
"Sư tôn còn nhớ không, nguyên nhân ban đầu Thiên Lưu quân đi tới Cửu Lê?" Tiểu Ngải nhanh mồm nhanh miệng.
"Nhớ rõ, bởi vì Cửu Lê có ác nhân tác loạn, Thiên Lưu quân đến đây trừ ác." Lý Việt Bạch gật gật đầu.
Địa phương như Cửu Lê, thừa thãi tiên thảo, tuy rằng cách Côn Luân khá xa, lại vẫn phụ thuộc vào Côn Luân, trại chủ của Cửu Lê, cũng là từ đời đời thế thế chi thứ Ngọc gia Côn Luân chọn ra, trại chủ đương nhiệm là Ngọc Phong, có quan hệ họ hàng với hai anh em Ngọc Thiên Lưu Ngọc Thiên Cơ.
Mấy tháng trước, Ngọc Phong viết thư cầu cứu gửi Côn Luân, nói trong trại Cửu Lê xuất hiện một đám nghịch tặc, không chuyện ác nào không làm, còn định đẩy trại chủ là gã xuống đài. Sau khi Côn Luân nhận được tin, lập tức phái Ngọc Thiên Lưu tiến đến bình loạn.
"Thực tế chúng ta nhìn thấy căn bản không phải như vậy." Tiểu Ngải căm giận nói: "Là Ngọc Phong lén nuốt tiên thảo, cùng Ma giáo cấu kết, không chuyện ác nào không làm, còn bôi nhọ người phản đối gã thành nghịch tặc..."
"Mà Ngọc Thiên Lưu, vì ích lợi, cùng một giuộc với Ngọc Phong, tự tiện tàn sát những người phản đối Ngọc Phong." Khương Thiếu Anh bổ sung nói: "Đáng tiếc hai người chúng ta thế đơn lực mỏng, vô lực ngăn cản."
"Ngọc Thiên Lưu giết bao nhiêu người?" Thần sắc Lý Việt Bạch ngưng trọng.
"Ít nhất cũng mấy ngàn......" Tiểu Ngải cắn môi.
"Lúc nào?"
"Giữa tháng 6."
"Nếu đúng là như vậy, lúc Ngọc Thiên Lưu tàn sát Cửu Lê, đúng trong thời gian Côn Luân giao chiến với Ma giáo, lúc ấy Côn Luân ốc còn không mang nổi mình ốc, vô pháp ngăn cản thảm án phát sinh." Lý Việt Bạch thở dài: "May mắn, hai người các ngươi bình an không có việc gì, đó là vạn hạnh."
"Đa tạ sư tôn trước đó dặn dò chúng ta không được tới gần..." Tiểu Ngải nghĩ mà sợ, cắn cắn môi.
"Nhưng là, sau khi trở về Côn Luân, việc này không nên trương dương bốn phía." Lý Việt Bạch dặn dò: "Chờ đến thời điểm nên công bố, ta sẽ tự nói cho các ngươi."
"Vâng." Hai người cũng hiểu chuyện này rất quan trọng, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
"Còn có, sau khi trở lại Côn Luân, các ngươi sẽ biết —— vi sư thân chịu nội thương, hấp hối, đang ở trong Noãn Tuyết động tĩnh dưỡng, cũng không ra ngoài đi tìm các ngươi." Lý Việt Bạch bổ sung.
"A? Có ý tứ gì?" Hai người ngây dại.
"Giờ đã không còn sớm, vừa đi vừa nói chuyện đi." Lý Việt Bạch đứng dậy, niệm khởi chú quyết, ngự kiếm bay lên.
Thân ảnh ba người xuyên qua tầng mây, nhanh đến nỗi người khác không thể nhìn rõ.
Sau khi Lý Việt Bạch giải thích rõ ràng chuyện giả bệnh, họ đã bay rất xa.
"Hóa ra sư tôn phải đối phó với tên ngụy quân tử Tô Hủ kia!" Khương Thiếu Anh bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó mới phát hiện lộ tuyến có chút không đúng: "Sư tôn, có phải chúng ta đi trật hay không, đây đâu phải đường về Côn Luân?"
"Đúng là không phải." Lý Việt Bạch cười nói: "Trước tiên chúng ta đi Cúc Lăng một chuyến."
Cúc Lăng tiên sơn, là địa bàn của Ngụy gia.
Ngụy gia lão Tiên Chủ còn tại vị, nhưng tuổi tác đã cao, trưởng tử Ngụy Lâm Quan được coi là người thừa kế, tính cách bao dung nhân từ. Tam tử Ngụy Tỉnh Hào lại âm độc hung ác, dã tâm bừng bừng, ngầm chuẩn bị việc tranh đoạt chức vị Tiên Chủ.
Ngụy Tỉnh Hào có một đứa con gái, tên là Ngụy Thiên Thiên. Nàng chính là người trong cốt truyện nguyên bản bị phụ thân làm chủ gả cho Ngọc Thiên Lưu.
Trong cốt truyện nguyên bản, nàng im lặng gả cho Ngọc Thiên Lưu, im lặng làm tốt vai trò Tiên Chủ phu nhân, im lặng nhìn Ngọc Thiên Lưu về sau cùng Cơ phu nhân cấu kết làm bậy, trước sau chưa từng bùng nổ.
Nàng cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, quân cờ làm sao dám phản kháng vận mệnh?
Lần này chính là Lý Việt Bạch muốn đi nhìn Ngụy Thiên Thiên kia một lần, nhìn xem liệu có khả năng thay đổi tương lai của nàng hay không.
Lúc trước hắn đã hỏi hệ thống, biết được Ngọc Thiên Thiên bất hòa với phụ thân nàng.
Ngụy Tỉnh Hào từ trước đến nay chỉ sủng ái con trai, đối với đứa con gái là Ngụy Thiên Thiên không hề thương tiếc, từ lúc nàng còn nhỏ đã đem nàng thành một quân cờ dùng để liên hôn, mỗi ngày đều tính toán gả cho ai thì được tiền lời lớn nhất.
Ngọc Thiên Thiên lớn lên trong hoàn cảnh này, đương nhiên có thể cảm nhận được sự lãnh khốc âm độc của phụ thân, từ nhỏ không muốn đến gần phụ thân, hiện tại đã lớn, đối với phụ thân càng thêm phản cảm.
Nhưng tính cách nàng cũng không đanh đá, tuổi lại nhỏ, không dám tự tiện rời khỏi Cúc Lăng, cũng không dám công khai phản kháng phụ thân, chỉ dám vọng tưởng gia gia cùng đại bá tính tình tốt có thể che chở cho mình.
"Hệ thống." Lý Việt Bạch dò hỏi: "Hiện tại Ngụy Thiên Thiên có ở Cúc Lăng hay không?"
"Có." Hệ thống trả lời.
"Lần này chúng ta có thể gặp gỡ nàng không?"
"Giờ thân ngày mai nàng sẽ xuất môn một chuyến, nếu đuổi nhanh thì có thể gặp gỡ."
"Được." Lý Việt Bạch gật gật đầu.
"Nếu tiếp tục đi, có khả năng có người sẽ nhìn thấy, ký chủ có muốn ngụy trang bên ngoài không?" Hệ thống nhắc nhở.
Lý Việt Bạch vẫn chọn búp bê.
Vì thế, Khương Thiếu Anh cùng Tiểu Ngải trơ mắt nhìn sư tôn nhà mình trong không trung biến thành một con búp bê vải nho nhỏ.
"Thất thần làm gì?" Lý Việt Bạch nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vô cùng thuần thục bay tới tay nải của Khương Thiếu Anh, thu hồi trường kiếm Phi Quang đồng dạng bị thu nhỏ: "Tiếp tục lên đường."
"Sư sư sư sư tôn?" Khương Thiếu Anh cả kinh đến nỗi nói lắp.
"Sư tôn..." Mắt Tiểu Ngải trợn trừng, sửng sốt nửa ngày mới nói nên lời: "Sư tôn sau khi thu nhỏ sao lại đáng yêu như vậy..."
Lý Việt Bạch đỡ trán, càng thêm cảm thấy tôn nghiêm sư đạo khó giữ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.