Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 29: Thợ săn vampire (14)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
23/09/2020
Còn lại ba bức tượng.
Giải quyết xong cái đầu tiên, những cái còn lại liền trở nên dễ dàng, tựa như nắm được đầu mối của một sợi dây, kéo một phát là có thể tách miếng vải ra.
Căn cứ vào kinh nghiệm từ cái đầu tiên, những thứ còn lại nhất định cũng có liên quan đến rắn.
Lý Việt Bạch đem ánh mắt hướng về phía bức tượng thứ hai.
Người phụ nữ Ai Cập quần áo hoa lệ, biểu tình đau thương tuyệt vọng, nàng quỳ rạp trên mặt đất, trước mặt là một cái rổ, trong rổ hình như có một ít quả sung...
Hơn nữa lần này là loại rắn gì đây? Hẳn là không phải là loại quá lạ, dù sao cũng phải nổi ngang với Adam và Eve.
Người phụ nữ nổi tiếng nhất Ai Cập là ai?
Cleopatra!
Cleopatra VII Philopator!
Cách nàng chết được mọi người truyền tai nhau rất rộng rãi, được tác gia Cassius Dio sớm trình bày và phân tích trong "Sử La Mã", ghi rằng sau khi bại trận, nàng đã yêu cầu thị nữ mang đến cho nàng một rổ sung nhỏ, trong đó chứa một con rắn độc nhỏ tên là "Aspis", nàng cho bàn tay vào rổ, khiến rắn độc cắn chết nàng...
Cho nên bức tượng này đã biểu đạt lại cảnh Cleopatra trước khi chết.
Nói cách khác, chỉ cần đem con rắn chính xác để vào cái rổ kia là được.
"Một loại rắn nhỏ, xuất hiện ở vùng Trung Á Bắc Phi nhiều năm trước, gọi là Aspis......" Lý Việt Bạch càng nói càng cảm thấy phức tạp.
"Có thể là rắn hổ mang Ai Cập." Lương Tĩnh cau mày, cẩn thận bắt lấy một con rắn hổ mang nhỏ.
Sau khi bỏ nó vào rổ, biến hóa giống lúc trước xảy ra, bức tượng yên lặng, sau đó hóa thành một làn khói trắng, lần thứ hai thanh tịnh.
Còn lại hai bức tượng.
Cái thứ ba chắc hẳn là một vị thần trong truyền thuyết của Ấn Độ.
Trong đầu Lý Việt Bạch lập tức vang lên BGM (background music = nhạc nền) ta ở đông bắc chơi bùn.
Thần Ấn Độ quá nhiều, mà trong đó người có bốn tay, ba mắt, trên đỉnh đầu có nguyệt nha, eo quấn da hổ, trong tay còn cầm tam xoa kích...
Lý Việt Bạch nỗ lực nhớ lại hình ảnh từng xem.
Một năm trước phim thần thoại Ấn Độ trên mạng cực kỳ nổi tiếng, một bộ phận các cô gái có khẩu vị đặc thù, chết mê chết mệt cái này, thậm chí có nữ sinh còn đem tất cả những hình ảnh này chiếu lên màn hình lớn lúc học PPT (Microsoft Power Point) ở trên lớp mà thuyết trình —— đây là Brahma, kia là Vishnu, đây là Kali, kia là Shiva...
Shiva! Thần hủy diệt Shiva! Đúng rồi!
Lý Việt Bạch chưa từng có năng lực nhớ mãi không quên, nhớ lại đau khổ vạn phần, may là Shiva thật sự là rất đặc sắc, vật phẩm trên người cực nhiều nên mới miễn cưỡng nhớ được.
Shiva có quan hệ gì với rắn?
...
"A, mình không thích Shiva, ông ta cư nhiên quấn một con rắn quanh cổ, thật ghê tởm!" Một nữ sinh che mắt lại, cả kinh kêu lên: "Mình ghét nhất là rắn!"
"Shiva chính là như vậy." Nữ sinh thuyết trình PPT khinh bỉ nói: "Phàm nhân ngu xuẩn như cậu sao có thể hiểu được."
"Chính là con rắn này vàng không ra vàng, đen không ra đen, quá xấu." Lại có người nói.
...
Cho nên là cái loại rắn gì?
Vàng không ra vàng đen không ra đen, hẳn là rắn hổ mang có hoa văn màu vàng và đen, tiêu chí là nó có đầu bẹp cùng hoa văn nhìn đặc biệt sang choảnh.
"Chị Lương, con rắn hổ mang có hoa văn vàng xen đen kia!" Lý Việt Bạch một bên kêu, một bên khởi động, chạy thẳng đến chỗ tượng thần Shiva.
Ở trong ảo cảnh, giá trị vũ lực của hắn hình như bị thuyên giảm, không có trâu bò như Cố Tây Sa ngày thường, nhưng cũng không giống tiểu não không phát triển của hắn trước đây, chỉ có thể tính là miễn cưỡng thông qua.
Tượng thần Shiva hình như bị hắn chọc giận, tam xoa kích trong tay hung hăng đâm về phía hắn, Lý Việt Bạch lắc mình quay cuồng, làm tam xoa kích đâm thật sâu vào mặt đất, trong chốc lát khó có thể rút ra.
Nhân cơ hội này, Lương Tĩnh đánh bạo cầm rắn hổ mang vàng đen lại gần.
"Ném." Lý Việt Bạch thấp giọng ra lệnh: "Nhắm ngay vị trí cổ tượng thần, ném."
Lương Tĩnh cắn chặt răng, quăng một phát, rắn hổ mang giống như một sợi dây thừng rời khỏi tay cô, bay ra ngoài.
Trong nháy mắt nó tiếp xúc với cổ tượng thần, giống như là có lực hấp dẫn mà bò lên, thân rắn màu vàng đen cũng biến thành màu xám trắng thạch cao, hòa thành một thể với tượng thần Shiva, tượng thần Shiva lập tức yên lặng. Sau vài giây liền hóa thành khói trắng.
Cái thứ tư, may là đồ Trung Quốc, hư liền phá hủy, hoàn toàn không có độ công nhận.
Cái gì Tần Hoàng Hán Vũ, Đường Tông Tống Tổ (được xem là những hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc), đều có thể liên hệ tới bức tượng này.
Người đàn ông trung niên này có khí thế dũng cảm, có uy nghiêm của hoàng đế, nhưng trên người lại không mặc lễ phục, trên đầu cũng không đội mũ quan, có lẽ là vị hoàng đế nào đó không phát tài?
Hoàng đế và rắn...
Lý Việt Bạch đánh bạo, theo Lương Tĩnh đến cái rương đựng rắn kia, nhìn vào.
Phần lớn rắn đều có màu tối hoặc có hoa văn, chỉ có một con là ngoại lệ, cả người nó lại thuần trắng.
Lý Việt Bạch không tự chủ được, nhớ tới Bạch xà truyện.
Nhưng mà bức tượng này lại không liên quan gì đến Bạch xà truyện.
Động tác của người này vẫn luôn đặc sắc như vậy —— luôn bổ trường kiếm trong tay về phía mặt đất.
Chém cái gì? Rắn?
Lý Việt Bạch cảm thấy bóng đèn trong đầu sáng lên.
Trảm xà khởi nghĩa! Có rất nhiều tiết mục dân gian nổi danh về điều này! Đại khái là sau công cuộc xây dựng đất nước không còn lưu hành nhiều nên đến tận bây giờ hắn mới nhớ ra.
Câu chuyện này được Tư Mã Thiên viết trong, nói là thời điểm Hán Cao Tổ Lưu Bang ở huyện Bái làm đình trưởng, hành tẩu trong núi, gặp phải một con rắn trắng thật lớn, thủ hạ sợ hãi, nói nên đổi đường khác, Lưu Bang đang say lại nói: "Đại trượng phu hành tẩu thiên hạ, có sợ gì đâu?" Liền một kiếm chém bạch xà thành hai đoạn. Trên đường trở về, ông gặp được một bà lão khóc thút thít ở ven đường, bà lão nói: "Con trai của ta là dòng dõi của Bạch đế, hóa thân thành đại xà chắn đường, bị con cháu của Xích đế chém chết!", Bởi vậy, thế nhân mới sôi nổi cho rằng Lưu Bang chính là "con cháu Xích đế", bá nghiệp bởi vậy mà bắt đầu.
Đem rắn trắng đặt dưới kiếm vị "Hán Cao Tổ" này, trong nháy mắt, phòng triển lãm rung chuyển, biến mất... Rất nhanh, phòng thí nghiệm hỗn độn lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.
Lương Tĩnh quơ quơ, đứng vững vàng, cô mê mang nhìn bốn phía xung quanh, sau đó quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Gia Tử Thần.
"Tôi... Tôi đã phá giải ảo cảnh của anh." Giọng Lương Tĩnh có chút run rẩy: "Gia Tử Thần, anh còn muốn thế nào? Giấy thỏa thuận ly hôn tôi đã ký, từ nay chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa!"
"Cô thật sự cho rằng ta nói giữ lời sao?" Gia Tử Thần mang theo tươi cười điên cuồng tiến lên phía trước, từng bước một đi tới trước mặt Lương Tĩnh: "Ta hiện tại chỉ muốn hút khô máu cô..."
Lý Việt Bạch bình tĩnh rút đao ra, chuẩn bị đối phó.
Không ngờ Gia Tử Thần còn chưa đến trước mặt Lương Tĩnh, biểu tình hắn nhanh chóng chuyển từ điên cuồng sang tuyệt vọng, hắn đột nhiên quỳ rạp xuống đất, gào khóc!
"Cứu, cứu tôi với!" Hắn khó thể tin nhìn đôi tay sinh vảy của mình, một đôi mắt quái dị nhìn về phía Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh: "Các anh là cảnh sát, nhất định có biện pháp đúng không? Tôi không muốn biến thành bộ dáng này, không muốn cái thứ kia chiến lấy thân thể tôi, cứu tôi với!"
...
Ba giờ sau, sở cảnh sát.
Ngay cả cục trưởng Dương là người nghi ngờ chuyện vampire nhất cũng không thể không thừa nhận sự thật sau khi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe cùng ảnh chụp X quang của Gia Tử Thần.
"Hai não hai tim? Cái này có thể dùng khoa học giải thích sao?" Cục trưởng Dương cau mày nhìn báo cáo, giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
"Có thể giải thích qua, nhưng nguyên lý cụ thể thì cần phải nghiên cứu thêm." Vẻ mặt bác sĩ cũng vô cùng hoang mang: "Thân thể đương sự đã chịu xâm lấn, ở cạnh trái tim nguyên bản lại có thêm một cái, bên ngoài đại não nguyên bản cũng có thêm một trung ương thần kinh mới... Nói đơn giản là từ một tim một não biến thành hai tim hai não."
Hóa ra đây là nguyên lý vampire thể ngủ đông bám vào người! Lý Việt Bạch hiểu rõ.
"Hơn nữa xem bệnh sử của Gia Tử Thần, đương sự vốn thiếu hụt van tim, nhưng bây giờ chỗ thiếu hụt được bổ sung, tôi nghi là chuyện này có liên quan đến việc bị ngoại lai xâm lấn..." Bác sĩ tiếp tục nói.
Năng lực chữa trị của vampire rất mạnh, sau khi bám vào người đương nhiên có thể tu bổ chỗ bị thương.
"Bác sĩ có cách nào cắt bỏ trái tim cùng đại não bị thừa không?" Cục trưởng Dương hỏi.
"Xin lỗi, cái này chúng tôi không làm được." Bác sĩ thở dài: "Khoảng cách giữa hai trái tim quá gần, có quan hệ chặt chẽ, nếu tùy tiện cắt bỏ sẽ tổn hại đến trái tim nguyên bản, tính mạng của đương sự có thể lâm vào trạng thái nguy hiểm. Đại não cũng vậy, đại não xâm lấn gần như bao trùm bên ngoài đại não nguyên bản, không thể tách ra."
Tình huống lần này bất đồng cùng tình huống của Mã Tiểu Đình, xà ma Lilith bám vào người thời gian rõ ràng lâu hơn so với hầu gái Empusa, xâm nhập nhanh chóng, trái tim cùng hệ thần kinh cũng nhanh chóng phát triển, tất cả đều là kết cục đã định, không có khả năng dùng tỏi loại bỏ giống như lần trước.
"Như vậy không ổn." Cục trưởng Dương cau mày: "Nếu qua mấy ngày, não vampire chiếm thượng phong, điều khiển Gia Tử Thần gây hại cho người khác thì phải làm sao?"
"Trên thực tế, hai trường hợp chúng cháu từng thấy đều là não vampire chiếm ưu thế." Lý Việt Bạch xen mồm vào: "Hai người bị hại lúc trước hoàn toàn đánh mất năng lực tự điều khiển bản thân, chỉ có Gia Tử Thần là kỳ tích nắm giữ quyền chủ động."
Diệp Thanh ở một bên trầm mặc gật đầu.
"Tại sao hắn có thể áp chế thành công sự ảnh hưởng của não ngoại lai?" Cục trưởng Dương nghĩ cả trăm lần cũng không ra, ông đập bàn đưa ra câu hỏi: "Xét theo hồ sơ, đạo đức cá nhân hay trình độ của Gia Tử Thần đều không cao, tại sao anh ta có thể?"
Trong phòng hội nghị một trận trầm mặc.
Lý Việt Bạch thử nói: "Có lẽ —— xin lỗi điều cháu muốn nói tiếp theo không được khoa học cho lắm —— có lẽ có quan hệ cùng với ý chí, tình cảm gì gì đó?"
"Ý chí cùng tình cảm?"
Lý Việt Bạch gật đầu: "Đúng vậy, tiếp xúc qua vài lần, cháu thấy Gia Tử Thần là loại người điển hình cho nhân cách lãng mạn, anh ta đắm chìm trong thế giới của mình, hơn nữa rất cố chấp, có lẽ loại tính cách này khiến anh ta không dễ dàng bị não vampire thao túng."
"Cách nói này có căn cứ khoa học không?" Cục trưởng Dương chuyển hướng sang bác sĩ.
"Môn khoa học về thần kinh là một ngành phức tạp, có lẽ cách nói của đội trưởng Cố khá đáng tin." Bác sĩ chau mày, thật vất vả mới đưa ra một đáp án không xác định.
Lý Việt Bạch lật lật cốt truyện của hệ thống, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình.
Bởi vì trong cốt truyện gốc, nam chính Diệp Thanh cũng bị vampire thể ngủ đông bám vào người, y cũng dùng ý chí của mình bức lui não vampire đang định thao túng mình, trước sau đều làm cho não của y chiếm thế chủ đạo.
Xem ra, đây không phải bàn tay vàng của nhân vật chính, mà là nguyên lý phổ biến.
Giải quyết xong cái đầu tiên, những cái còn lại liền trở nên dễ dàng, tựa như nắm được đầu mối của một sợi dây, kéo một phát là có thể tách miếng vải ra.
Căn cứ vào kinh nghiệm từ cái đầu tiên, những thứ còn lại nhất định cũng có liên quan đến rắn.
Lý Việt Bạch đem ánh mắt hướng về phía bức tượng thứ hai.
Người phụ nữ Ai Cập quần áo hoa lệ, biểu tình đau thương tuyệt vọng, nàng quỳ rạp trên mặt đất, trước mặt là một cái rổ, trong rổ hình như có một ít quả sung...
Hơn nữa lần này là loại rắn gì đây? Hẳn là không phải là loại quá lạ, dù sao cũng phải nổi ngang với Adam và Eve.
Người phụ nữ nổi tiếng nhất Ai Cập là ai?
Cleopatra!
Cleopatra VII Philopator!
Cách nàng chết được mọi người truyền tai nhau rất rộng rãi, được tác gia Cassius Dio sớm trình bày và phân tích trong "Sử La Mã", ghi rằng sau khi bại trận, nàng đã yêu cầu thị nữ mang đến cho nàng một rổ sung nhỏ, trong đó chứa một con rắn độc nhỏ tên là "Aspis", nàng cho bàn tay vào rổ, khiến rắn độc cắn chết nàng...
Cho nên bức tượng này đã biểu đạt lại cảnh Cleopatra trước khi chết.
Nói cách khác, chỉ cần đem con rắn chính xác để vào cái rổ kia là được.
"Một loại rắn nhỏ, xuất hiện ở vùng Trung Á Bắc Phi nhiều năm trước, gọi là Aspis......" Lý Việt Bạch càng nói càng cảm thấy phức tạp.
"Có thể là rắn hổ mang Ai Cập." Lương Tĩnh cau mày, cẩn thận bắt lấy một con rắn hổ mang nhỏ.
Sau khi bỏ nó vào rổ, biến hóa giống lúc trước xảy ra, bức tượng yên lặng, sau đó hóa thành một làn khói trắng, lần thứ hai thanh tịnh.
Còn lại hai bức tượng.
Cái thứ ba chắc hẳn là một vị thần trong truyền thuyết của Ấn Độ.
Trong đầu Lý Việt Bạch lập tức vang lên BGM (background music = nhạc nền) ta ở đông bắc chơi bùn.
Thần Ấn Độ quá nhiều, mà trong đó người có bốn tay, ba mắt, trên đỉnh đầu có nguyệt nha, eo quấn da hổ, trong tay còn cầm tam xoa kích...
Lý Việt Bạch nỗ lực nhớ lại hình ảnh từng xem.
Một năm trước phim thần thoại Ấn Độ trên mạng cực kỳ nổi tiếng, một bộ phận các cô gái có khẩu vị đặc thù, chết mê chết mệt cái này, thậm chí có nữ sinh còn đem tất cả những hình ảnh này chiếu lên màn hình lớn lúc học PPT (Microsoft Power Point) ở trên lớp mà thuyết trình —— đây là Brahma, kia là Vishnu, đây là Kali, kia là Shiva...
Shiva! Thần hủy diệt Shiva! Đúng rồi!
Lý Việt Bạch chưa từng có năng lực nhớ mãi không quên, nhớ lại đau khổ vạn phần, may là Shiva thật sự là rất đặc sắc, vật phẩm trên người cực nhiều nên mới miễn cưỡng nhớ được.
Shiva có quan hệ gì với rắn?
...
"A, mình không thích Shiva, ông ta cư nhiên quấn một con rắn quanh cổ, thật ghê tởm!" Một nữ sinh che mắt lại, cả kinh kêu lên: "Mình ghét nhất là rắn!"
"Shiva chính là như vậy." Nữ sinh thuyết trình PPT khinh bỉ nói: "Phàm nhân ngu xuẩn như cậu sao có thể hiểu được."
"Chính là con rắn này vàng không ra vàng, đen không ra đen, quá xấu." Lại có người nói.
...
Cho nên là cái loại rắn gì?
Vàng không ra vàng đen không ra đen, hẳn là rắn hổ mang có hoa văn màu vàng và đen, tiêu chí là nó có đầu bẹp cùng hoa văn nhìn đặc biệt sang choảnh.
"Chị Lương, con rắn hổ mang có hoa văn vàng xen đen kia!" Lý Việt Bạch một bên kêu, một bên khởi động, chạy thẳng đến chỗ tượng thần Shiva.
Ở trong ảo cảnh, giá trị vũ lực của hắn hình như bị thuyên giảm, không có trâu bò như Cố Tây Sa ngày thường, nhưng cũng không giống tiểu não không phát triển của hắn trước đây, chỉ có thể tính là miễn cưỡng thông qua.
Tượng thần Shiva hình như bị hắn chọc giận, tam xoa kích trong tay hung hăng đâm về phía hắn, Lý Việt Bạch lắc mình quay cuồng, làm tam xoa kích đâm thật sâu vào mặt đất, trong chốc lát khó có thể rút ra.
Nhân cơ hội này, Lương Tĩnh đánh bạo cầm rắn hổ mang vàng đen lại gần.
"Ném." Lý Việt Bạch thấp giọng ra lệnh: "Nhắm ngay vị trí cổ tượng thần, ném."
Lương Tĩnh cắn chặt răng, quăng một phát, rắn hổ mang giống như một sợi dây thừng rời khỏi tay cô, bay ra ngoài.
Trong nháy mắt nó tiếp xúc với cổ tượng thần, giống như là có lực hấp dẫn mà bò lên, thân rắn màu vàng đen cũng biến thành màu xám trắng thạch cao, hòa thành một thể với tượng thần Shiva, tượng thần Shiva lập tức yên lặng. Sau vài giây liền hóa thành khói trắng.
Cái thứ tư, may là đồ Trung Quốc, hư liền phá hủy, hoàn toàn không có độ công nhận.
Cái gì Tần Hoàng Hán Vũ, Đường Tông Tống Tổ (được xem là những hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc), đều có thể liên hệ tới bức tượng này.
Người đàn ông trung niên này có khí thế dũng cảm, có uy nghiêm của hoàng đế, nhưng trên người lại không mặc lễ phục, trên đầu cũng không đội mũ quan, có lẽ là vị hoàng đế nào đó không phát tài?
Hoàng đế và rắn...
Lý Việt Bạch đánh bạo, theo Lương Tĩnh đến cái rương đựng rắn kia, nhìn vào.
Phần lớn rắn đều có màu tối hoặc có hoa văn, chỉ có một con là ngoại lệ, cả người nó lại thuần trắng.
Lý Việt Bạch không tự chủ được, nhớ tới Bạch xà truyện.
Nhưng mà bức tượng này lại không liên quan gì đến Bạch xà truyện.
Động tác của người này vẫn luôn đặc sắc như vậy —— luôn bổ trường kiếm trong tay về phía mặt đất.
Chém cái gì? Rắn?
Lý Việt Bạch cảm thấy bóng đèn trong đầu sáng lên.
Trảm xà khởi nghĩa! Có rất nhiều tiết mục dân gian nổi danh về điều này! Đại khái là sau công cuộc xây dựng đất nước không còn lưu hành nhiều nên đến tận bây giờ hắn mới nhớ ra.
Câu chuyện này được Tư Mã Thiên viết trong, nói là thời điểm Hán Cao Tổ Lưu Bang ở huyện Bái làm đình trưởng, hành tẩu trong núi, gặp phải một con rắn trắng thật lớn, thủ hạ sợ hãi, nói nên đổi đường khác, Lưu Bang đang say lại nói: "Đại trượng phu hành tẩu thiên hạ, có sợ gì đâu?" Liền một kiếm chém bạch xà thành hai đoạn. Trên đường trở về, ông gặp được một bà lão khóc thút thít ở ven đường, bà lão nói: "Con trai của ta là dòng dõi của Bạch đế, hóa thân thành đại xà chắn đường, bị con cháu của Xích đế chém chết!", Bởi vậy, thế nhân mới sôi nổi cho rằng Lưu Bang chính là "con cháu Xích đế", bá nghiệp bởi vậy mà bắt đầu.
Đem rắn trắng đặt dưới kiếm vị "Hán Cao Tổ" này, trong nháy mắt, phòng triển lãm rung chuyển, biến mất... Rất nhanh, phòng thí nghiệm hỗn độn lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.
Lương Tĩnh quơ quơ, đứng vững vàng, cô mê mang nhìn bốn phía xung quanh, sau đó quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Gia Tử Thần.
"Tôi... Tôi đã phá giải ảo cảnh của anh." Giọng Lương Tĩnh có chút run rẩy: "Gia Tử Thần, anh còn muốn thế nào? Giấy thỏa thuận ly hôn tôi đã ký, từ nay chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa!"
"Cô thật sự cho rằng ta nói giữ lời sao?" Gia Tử Thần mang theo tươi cười điên cuồng tiến lên phía trước, từng bước một đi tới trước mặt Lương Tĩnh: "Ta hiện tại chỉ muốn hút khô máu cô..."
Lý Việt Bạch bình tĩnh rút đao ra, chuẩn bị đối phó.
Không ngờ Gia Tử Thần còn chưa đến trước mặt Lương Tĩnh, biểu tình hắn nhanh chóng chuyển từ điên cuồng sang tuyệt vọng, hắn đột nhiên quỳ rạp xuống đất, gào khóc!
"Cứu, cứu tôi với!" Hắn khó thể tin nhìn đôi tay sinh vảy của mình, một đôi mắt quái dị nhìn về phía Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh: "Các anh là cảnh sát, nhất định có biện pháp đúng không? Tôi không muốn biến thành bộ dáng này, không muốn cái thứ kia chiến lấy thân thể tôi, cứu tôi với!"
...
Ba giờ sau, sở cảnh sát.
Ngay cả cục trưởng Dương là người nghi ngờ chuyện vampire nhất cũng không thể không thừa nhận sự thật sau khi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe cùng ảnh chụp X quang của Gia Tử Thần.
"Hai não hai tim? Cái này có thể dùng khoa học giải thích sao?" Cục trưởng Dương cau mày nhìn báo cáo, giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
"Có thể giải thích qua, nhưng nguyên lý cụ thể thì cần phải nghiên cứu thêm." Vẻ mặt bác sĩ cũng vô cùng hoang mang: "Thân thể đương sự đã chịu xâm lấn, ở cạnh trái tim nguyên bản lại có thêm một cái, bên ngoài đại não nguyên bản cũng có thêm một trung ương thần kinh mới... Nói đơn giản là từ một tim một não biến thành hai tim hai não."
Hóa ra đây là nguyên lý vampire thể ngủ đông bám vào người! Lý Việt Bạch hiểu rõ.
"Hơn nữa xem bệnh sử của Gia Tử Thần, đương sự vốn thiếu hụt van tim, nhưng bây giờ chỗ thiếu hụt được bổ sung, tôi nghi là chuyện này có liên quan đến việc bị ngoại lai xâm lấn..." Bác sĩ tiếp tục nói.
Năng lực chữa trị của vampire rất mạnh, sau khi bám vào người đương nhiên có thể tu bổ chỗ bị thương.
"Bác sĩ có cách nào cắt bỏ trái tim cùng đại não bị thừa không?" Cục trưởng Dương hỏi.
"Xin lỗi, cái này chúng tôi không làm được." Bác sĩ thở dài: "Khoảng cách giữa hai trái tim quá gần, có quan hệ chặt chẽ, nếu tùy tiện cắt bỏ sẽ tổn hại đến trái tim nguyên bản, tính mạng của đương sự có thể lâm vào trạng thái nguy hiểm. Đại não cũng vậy, đại não xâm lấn gần như bao trùm bên ngoài đại não nguyên bản, không thể tách ra."
Tình huống lần này bất đồng cùng tình huống của Mã Tiểu Đình, xà ma Lilith bám vào người thời gian rõ ràng lâu hơn so với hầu gái Empusa, xâm nhập nhanh chóng, trái tim cùng hệ thần kinh cũng nhanh chóng phát triển, tất cả đều là kết cục đã định, không có khả năng dùng tỏi loại bỏ giống như lần trước.
"Như vậy không ổn." Cục trưởng Dương cau mày: "Nếu qua mấy ngày, não vampire chiếm thượng phong, điều khiển Gia Tử Thần gây hại cho người khác thì phải làm sao?"
"Trên thực tế, hai trường hợp chúng cháu từng thấy đều là não vampire chiếm ưu thế." Lý Việt Bạch xen mồm vào: "Hai người bị hại lúc trước hoàn toàn đánh mất năng lực tự điều khiển bản thân, chỉ có Gia Tử Thần là kỳ tích nắm giữ quyền chủ động."
Diệp Thanh ở một bên trầm mặc gật đầu.
"Tại sao hắn có thể áp chế thành công sự ảnh hưởng của não ngoại lai?" Cục trưởng Dương nghĩ cả trăm lần cũng không ra, ông đập bàn đưa ra câu hỏi: "Xét theo hồ sơ, đạo đức cá nhân hay trình độ của Gia Tử Thần đều không cao, tại sao anh ta có thể?"
Trong phòng hội nghị một trận trầm mặc.
Lý Việt Bạch thử nói: "Có lẽ —— xin lỗi điều cháu muốn nói tiếp theo không được khoa học cho lắm —— có lẽ có quan hệ cùng với ý chí, tình cảm gì gì đó?"
"Ý chí cùng tình cảm?"
Lý Việt Bạch gật đầu: "Đúng vậy, tiếp xúc qua vài lần, cháu thấy Gia Tử Thần là loại người điển hình cho nhân cách lãng mạn, anh ta đắm chìm trong thế giới của mình, hơn nữa rất cố chấp, có lẽ loại tính cách này khiến anh ta không dễ dàng bị não vampire thao túng."
"Cách nói này có căn cứ khoa học không?" Cục trưởng Dương chuyển hướng sang bác sĩ.
"Môn khoa học về thần kinh là một ngành phức tạp, có lẽ cách nói của đội trưởng Cố khá đáng tin." Bác sĩ chau mày, thật vất vả mới đưa ra một đáp án không xác định.
Lý Việt Bạch lật lật cốt truyện của hệ thống, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình.
Bởi vì trong cốt truyện gốc, nam chính Diệp Thanh cũng bị vampire thể ngủ đông bám vào người, y cũng dùng ý chí của mình bức lui não vampire đang định thao túng mình, trước sau đều làm cho não của y chiếm thế chủ đạo.
Xem ra, đây không phải bàn tay vàng của nhân vật chính, mà là nguyên lý phổ biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.