Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 34: Thợ săn vampire (19)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
23/09/2020
Mình tránh ở trong nhà ăn không ngồi rồi, để cho người khác ra ngoài chấp hành nhiệm vụ —— loại cảm giác này, vô luận là Lý Việt Bạch hay là Diệp Thanh đều cảm thấy rất không quen.
Giống như từ anh hùng cứu vớt thế giới lập tức biến thành thực vật quý hiếm cần bảo hộ, phải đặt trong nhà kính nuôi dưỡng thật tốt, sau đó cho vào trong lồng thủy tinh, còn phải cài mấy cái khóa mật mã.
Sáng sớm nhận được thông báo của hệ thống, lại đem vụ cướp ở công ty Vĩnh Phong load lại một chút, Diệp Thanh đem tình huống báo cho trong cục.
Nội dung hội báo chính là —— buổi chiều nay có vài phần tử định xâm nhập vào tổng bộ công ty Vĩnh Phong để cướp bóc, hơn nữa trong kho hàng công ty còn có vampire thể ngủ đông, yêu cầu đặc biệt chú ý.
Lúc hội báo, đương nhiên Diệp Thanh sẽ không nói tin tức này lấy được từ hệ thống, cũng không nói mình là người xuyên qua, dù sao y cũng có thân phận thiên tài máy tính làm yểm hộ, vô luận là tin tức gì, cứ nói là y lấy trong máy chủ của người khác là được rồi.
Bởi vì Diệp Thanh liên tiếp phá mấy vụ án có liên quan đến vampire, đương nhiên cấp trên rất coi trọng báo cáo của y, lập tức phái lượng lớn bộ đội qua trấn thủ.
"Cho nên lần này có thể tránh khỏi đi?" Lý Việt Bạch vẫn cảm thấy chuyện lần này giải quyết quá dễ dàng: "Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện mình chỉ cần ngoan ngoãn ngồi nhà không chạy ra ngoài là có thể giải quyết..."
Hắn nằm trên ghế sô pha, ôm lấy gối ôm: "A a... Chẳng lẽ đây là cảm giác an toàn sao? Lâu lắm rồi sư phụ mới cảm nhận được..."
"Tạm thời người an toàn là tôi." Diệp Thanh bình tĩnh nhắc nhở hắn: "Thủ hạ của Cao Thừa Dục lúc nào cũng có thể trở về tìm anh báo thù, cho nên anh không an toàn..."
Lý Việt Bạch ném gối ôm xuống, ngồi dậy, cào cào tóc thở dài: "Tiểu Diệp này. Cậu không thể cho tôi ảo tưởng một lúc sao?"
Không có cách khác, đành phải bò dậy tiếp tục làm trinh thám.
Căn cứ phỏng đoán lúc trước của bọn họ, Cao Thừa Dục hiện tại hẳn là đang ở châu Âu.
Vậy thì chuyện trong nước đương nhiên là giao cho đồng bọn còn sót lại của gã làm.
Nói đến cũng kỳ quái, Cao Thừa Dục ở thành phố này cũng có chút căn cơ, thuộc hạ một đống, sao đến tận bây giờ những người đó còn chưa gây sự với Cố Tây Sa?
Cố Tây Sa nguyên bản góp nhặt không ít tư liệu phạm tội của Cao Thừa Dục, ước chừng có một cái giá sách, về sau Lý Việt Bạch vì tránh né nguy hiểm nên đem tư liệu của thuộc hạ của gã nhớ vào trong đầu.
Cho tới bây giờ, những người này đều an an tĩnh tĩnh, không có nháo ra chuyện gì.
Chẳng lẽ là đang chờ đợi cái gì?
Lý Việt Bạch ôm tư liệu lâm vào trầm tư, trầm tư không bao lâu, ánh mắt đã bị màn hình máy tính của Diệp Thanh hấp dẫn.
Trên màn hình máy tính của Diệp Thanh đang phát điểm tin nhanh của thị trấn.
"Xin chào mọi người! Chiều nay ở bảo tàng thị trấn sắp trưng bày rất nhiều văn vật mới được khai quật từ thời nhà Minh!" Trên màn hình, người dẫn chương trình nở một nụ cười sáng lạn, thanh âm khiến người khác hưng phấn vô cùng: "Những văn vật này vừa mới được tìm thấy không lâu ở khu khai quật ở vùng ngoại ô thành phố, phần lớn là thời hậu kỳ Long Khánh của triều Minh, có thỏi vàng khắc chữ, đầu quan điểm thúy*, ngọc bài, ngọc trâm...... Bầu rượu vàng..."
Văn vật triều Minh... Lý Việt Bạch nhìn thêm vài lần, không khỏi nhớ tới phần đầu của cuốn sách .
Nhiếp ảnh gia cũng không làm mọi người thất vọng, màn hình chiếu ra một đống ảnh chụp văn vật rực rỡ muôn màu, cực kỳ hấp dẫn người khác, Lý Việt Bạch phảng phất như thấy được mọi người đang nóng lòng muốn mua phiếu tham quan viện bảo tàng.
Có kinh nghiệm từ mấy vụ án trước, hai người bọn họ vừa nghe đến hai chữ "văn vật" liền nháy mắt khẩn trương, Diệp Thanh ở trên bàn phím gõ một chút, những tư liệu về văn vật trưng bày lập tức xuất hiện trên màn hình.
Hình ảnh, video... Phỏng vấn đội khảo cổ...
Nhìn từng cái một, không phát hiện có thứ gì khả nghi.
"Còn có cái khác không?" Lý Việt Bạch không quá yên tâm: "Video chính phủ công bố có thể không bày ra toàn bộ văn vật, nếu có thể có đội paparazzi gì đó...."
"Có." Diệp Thanh tìm được blog của một phóng viên tự do.
Uyên Chính là phóng viên tự do thông tin cực kỳ nhanh nhạy, xuất hiện tin tức gì lớn là sẽ nghĩ mọi cách đi chụp lén, sau đó đăng lên blog của mình, bởi vì blog của hắn tương đối bí mật, thế nên chưa bị khóa lại, lần này hắn lại chụp một ít ảnh văn vật chưa được công bố đăng lên.
Ảnh chụp rất lớn, rất rõ ràng, hình như là chụp sau lúc thanh lý văn vật, thành viên đội khảo cổ đặt tất cả văn vật ở cùng một chỗ, vì vậy ảnh chụp có đủ thứ --- quả thật đều là thứ tốt hàng thật giá thật, kim ngọc rực rỡ muôn màu, dễ thấy nhất chính là mấy thứ kim hồ ngọc bài được chính phủ công bố.
Bên cạnh là mấy bức tượng gốm, có vẻ mộc mạc hơn, càng không cần phải nói đến khúc gỗ được khắc thành đồ vật bên cạnh tượng gốm, trông đơn sơ.
Đồ vật kia chỉ lớn bằng bàn tay, màu sắc rực rỡ, giống một hình người.
"Zoom nơi này lên một chút." Lý Việt Bạch trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chỉ vào cái hình người kia.
"Cái này thật sự chỉ là pho tượng mà thôi, không phải vampire thể ngủ đông." Diệp Thanh nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời dừng lại mà phóng to lên, y thấy rất rõ, cái này không phải vampire thể ngủ đông.
Mấy ngày nay hai người bọn họ mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện vampire thể ngủ đông, mỗi ngày đều tìm bóng dáng của vampire thể ngủ đông trong video, có lẽ Lý Việt Bạch đã trở nên quá mẫn cảm, thấy hình người liền nghĩ là vampire thể ngủ đông.
"Đương nhiên, sư phụ nhìn ngu thế cơ à?" Lý Việt Bạch cạn lời: "Tôi biết cái này chỉ là gỗ khắc, vấn đề là phong cách của nó rõ ràng không đúng!"
Sau khi zoom lên, lại xử lý hình ảnh cho rõ một chút, tượng gỗ khắc hình người kia mới hiện ra rõ ràng trước mắt hai người.
Đó là tượng một người đang cười, màu sắc rực rỡ, đầu đội mũ nhọn, chân đi giày mũi nhọn, trên người là bộ quần áo rộng thùng thình trông vô cùng buồn cười, cái mũi cao mà nhọn, còn hơi cong lên, miệng cười rộng đến tận mang tai, trên mặt có khắc hoa văn kỳ quái, thoạt nhìn hơi dọa người.
"Cái này không phải văn vật Trung Quốc." Lý Việt Bạch ngắt lời.
Văn sử không phân gia, tuy hắn không phải dân chuyên nghiệp trong nghề cũng có thể đoán ra cái này có phong cách khác, cái tượng gỗ khắc hình người này nhìn thế nào cũng là tượng hề ở cuối thời kỳ Trung cổ bên châu Âu.
Vai hề, Joker, Fool... chính là nhân vật được giai cấp thống trị trong cung đình cổ đại tìm đến để làm trò cười, thường là do quái nhân người lùn đảm nhiệm, có đôi khi cũng phiên dịch thành "Court fool"(thằng ngốc).
Blog của phóng viên tự do này còn có một đoạn video, Diệp Thanh click mở ra.
Video rất mơ hồ, nội dung đại khái chính là nhân viên khảo cổ dùng máy dò kim loại kiểm tra văn vật, hễ quét đến văn vật chế tác từ kim loại, ví dụ như đao kiếm, bầu rượu vàng bạc, máy sẽ phát ra tiếng kêu tích tích tích.
Tiểu Sửu Mộc Điêu (vai hề xấu xí được điêu khắc bằng gỗ) cũng đặt chung với tượng gốm khác, lạ ở chỗ khi máy dò kim loại quét qua, cũng phát ra tiếng tích tích, rất nhanh liền biến mất, nhân viên khảo cổ cũng không để ý.
"Rất khả nghi." Diệp Thanh thừa nhận.
Chẳng lẽ, trong Tiểu Sửu Mộc Điêu chứa thiết bị kim loại?
"Hiện tại là 9 giờ sáng." Lý Việt Bạch nhìn đồng hồ: "Tin tức nói viện bảo tàng 3 giờ chiều là mở cửa triển lãm, còn thừa thời gian."
"3 giờ chiều?" Diệp Thanh có điểm nghi hoặc: "Thời gian này có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Tôi vừa nhìn trang web của viện bảo tàng, phát hiện lúc đầu họ định mở cửa triển lãm lúc 2 giờ, về sau công bố tin tức lại đổi thành 3 giờ."
"Lùi lại?" Lý Việt Bạch nghĩ nghĩ: "Theo lý thuyết, có thể vì không chuẩn bị đầy đủ nên mới lùi lại thời gian... Nhưng vẫn cảm thấy có điểm lạ..."
Chuyện này chỗ nào cũng có điểm quái dị, cần phải đến hiện trường kiểm tra một phen.
Phần lớn nhân lực của sở cảnh sát đã trấn thủ ở công ty Vĩnh Phong, chuyện ở viện bảo tàng đương nhiên bọn họ phải tự đi.
"Ra ngoài?" Diệp Thanh nghi hoặc nhíu mày: "Không sợ gặp nguy hiểm sao?"
Vừa rồi Lý Việt Bạch còn vô cùng đau đớn dặn dò Diệp Thanh trốn ở nhà thật tốt, tuyệt đối không thể ra ngoài gây chuyện, tuyệt đối không thể tạo cơ hội cho vampire thể ngủ đông thể xâm nhập vào người.
"Không phải không thể hành động, mà là không thể hành động một mình." Lý Việt Bạch nghiêm túc suy xét một chút: "Hai người ở bên nhau thế nào cũng an toàn hơn."
Sống hơn hai mươi năm trên đời, Lý Việt Bạch vẫn luôn đi theo tuyến phòng thủ bị động, địch bất động ta bất động, chính là tới thế giới này, như vậy không thể được, rất có khả năng ở bên viện bảo tàng sẽ xảy ra chuyện, sau đó mình càng gặp phải nhiều phiền toái, không bằng chủ động xuất kích, qua bên kia ngăn cản chuyện không nên xảy ra.
10 giờ sáng, bọn họ tới viện bảo tàng.
Viện bảo tàng rất lớn, cửa lớn chính là một quảng trường nhỏ trông rất sạch sẽ, phòng triển lãm phân ra thành ba khu, kiến trúc xây dựng theo không khí cổ xưa, mặt sau ba khu triển lãm có dãy nhà nhỏ, là ký túc xá, công tác bảo vệ vô cùng tốt.
Sáng nay rất ít người tới, trông có vẻ hiu quạnh.
Diệp Thanh và Lý Việt Bạch rất nhanh liền thấy Quán Trường.
Quán Trường vốn đang chuẩn bị về hưu nhưng chiều nay còn có buổi triển lãm, ông vốn không định tiếp khách, nhưng vừa nghe bí thư thông báo là có đồng chí cảnh sát lần trước gọi điện muốn gặp mặt, ông quyết đoán đi gặp.
"Nghĩ đi nghĩ lại, câu chuyện làn trước kể cho ngài nghe trong điện thoại đã khiến các ngài gặp phải nhiều phiền toái rồi." Quán Trường bề ngoài nho nhã, cho dù lớn tuổi cũng không suy giảm phong độ: "Loại chuyện nhỏ không tổn thất đến văn vật, thật sự không đáng để các ngài lãng phí sức lực, thật xin lỗi đồng chí cảnh sát."
"Đâu có đâu có." Lý Việt Bạch nghiêm mặt: "Tuy tạm thời chưa bị tổn thất về tài sản, nhưng khó mà bảo toàn liệu có dẫn theo sự kiện khác, cho nên chúng tôi sẽ điều tra kĩ lưỡng chuyện kia, cho ngài một đáp án viên mãn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Quán Trường nói: "Lần này hai vị tới là vì..."
"Chúng tôi nhận được tình báo trong triển lãm chiều nay, khả năng là có vài phần tử có ý đồ xấu với văn vật." Lý Việt Bạch mắt cũng không nháy mà chém gió: "Cho nên chúng tôi muốn tới hỏi ngài một chút về tình huống cụ thể của văn vật."
"À." Quán Trường cau mày: "Mấy đồ cổ triều Minh chúng tôi đào được quả thật rất quý, tuy nhiên công tác bảo vệ tương đối nghiêm mật, đương nhiên, nếu được cảnh sát giúp đỡ thì càng tốt."
"Có câu này tôi muốn hỏi ngài." Lý Việt Bạch lấy ra tư liệu: "Trên tư liệu ghi rằng mấy lần triển lãm trước đều là 2 giờ chiều mới bắt đầu, tại sao lần này lại đổi thành 3 giờ?"
"À, không có gì." Quán Trường trả lời: "Bởi vì lần khai quật mới này chúng tôi bị tổn hại không ít, cho nên chúng tôi mời vài vị chuyên gia của viện bảo tàng quốc gia tới làm công tác phục chế, bởi vì thời gian phục chế có hơi lâu một chút, nên chúng tôi đã đem thời gian lùi lại."
Công tác phục chế...
Lòng Lý Việt Bạch khẩn trương.
Khi khai quật văn vật, nhân viên khảo cổ không truyền ra tin tức bất thường gì.
Nếu cái Tiểu Sửu Mộc Điêu kia có một con vampire thể ngủ đông, hẳn là nó cũng sẽ tìm kiếm ký chủ, nếu không tìm nhân viên khảo cổ làm ký chủ... Mục tiêu kế tiếp rất có khả năng là chuyên gia phục chế cách nó gần nhất.
"Chúng tôi có thể tham quan một chút quá trình phục chế văn vật không? Để có thể cung cấp trợ giúp cho buổi bảo vệ văn vật chiều nay." Lý Việt Bạch đề nghị.
Quán Trường sảng khoái mà đáp ứng.
- ---
(*) Điểm thuý là một nghệ thuật truyền thống ở Trung Quốc, sử dụng lông chim trả (còn gọi là chim thuý, hoặc chim phỉ thuý 翡翠) đính vào trang sức vàng bạc, tạo ra sắc xanh lộng lẫy óng ánh, không phai theo thời gian.
Giống như từ anh hùng cứu vớt thế giới lập tức biến thành thực vật quý hiếm cần bảo hộ, phải đặt trong nhà kính nuôi dưỡng thật tốt, sau đó cho vào trong lồng thủy tinh, còn phải cài mấy cái khóa mật mã.
Sáng sớm nhận được thông báo của hệ thống, lại đem vụ cướp ở công ty Vĩnh Phong load lại một chút, Diệp Thanh đem tình huống báo cho trong cục.
Nội dung hội báo chính là —— buổi chiều nay có vài phần tử định xâm nhập vào tổng bộ công ty Vĩnh Phong để cướp bóc, hơn nữa trong kho hàng công ty còn có vampire thể ngủ đông, yêu cầu đặc biệt chú ý.
Lúc hội báo, đương nhiên Diệp Thanh sẽ không nói tin tức này lấy được từ hệ thống, cũng không nói mình là người xuyên qua, dù sao y cũng có thân phận thiên tài máy tính làm yểm hộ, vô luận là tin tức gì, cứ nói là y lấy trong máy chủ của người khác là được rồi.
Bởi vì Diệp Thanh liên tiếp phá mấy vụ án có liên quan đến vampire, đương nhiên cấp trên rất coi trọng báo cáo của y, lập tức phái lượng lớn bộ đội qua trấn thủ.
"Cho nên lần này có thể tránh khỏi đi?" Lý Việt Bạch vẫn cảm thấy chuyện lần này giải quyết quá dễ dàng: "Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện mình chỉ cần ngoan ngoãn ngồi nhà không chạy ra ngoài là có thể giải quyết..."
Hắn nằm trên ghế sô pha, ôm lấy gối ôm: "A a... Chẳng lẽ đây là cảm giác an toàn sao? Lâu lắm rồi sư phụ mới cảm nhận được..."
"Tạm thời người an toàn là tôi." Diệp Thanh bình tĩnh nhắc nhở hắn: "Thủ hạ của Cao Thừa Dục lúc nào cũng có thể trở về tìm anh báo thù, cho nên anh không an toàn..."
Lý Việt Bạch ném gối ôm xuống, ngồi dậy, cào cào tóc thở dài: "Tiểu Diệp này. Cậu không thể cho tôi ảo tưởng một lúc sao?"
Không có cách khác, đành phải bò dậy tiếp tục làm trinh thám.
Căn cứ phỏng đoán lúc trước của bọn họ, Cao Thừa Dục hiện tại hẳn là đang ở châu Âu.
Vậy thì chuyện trong nước đương nhiên là giao cho đồng bọn còn sót lại của gã làm.
Nói đến cũng kỳ quái, Cao Thừa Dục ở thành phố này cũng có chút căn cơ, thuộc hạ một đống, sao đến tận bây giờ những người đó còn chưa gây sự với Cố Tây Sa?
Cố Tây Sa nguyên bản góp nhặt không ít tư liệu phạm tội của Cao Thừa Dục, ước chừng có một cái giá sách, về sau Lý Việt Bạch vì tránh né nguy hiểm nên đem tư liệu của thuộc hạ của gã nhớ vào trong đầu.
Cho tới bây giờ, những người này đều an an tĩnh tĩnh, không có nháo ra chuyện gì.
Chẳng lẽ là đang chờ đợi cái gì?
Lý Việt Bạch ôm tư liệu lâm vào trầm tư, trầm tư không bao lâu, ánh mắt đã bị màn hình máy tính của Diệp Thanh hấp dẫn.
Trên màn hình máy tính của Diệp Thanh đang phát điểm tin nhanh của thị trấn.
"Xin chào mọi người! Chiều nay ở bảo tàng thị trấn sắp trưng bày rất nhiều văn vật mới được khai quật từ thời nhà Minh!" Trên màn hình, người dẫn chương trình nở một nụ cười sáng lạn, thanh âm khiến người khác hưng phấn vô cùng: "Những văn vật này vừa mới được tìm thấy không lâu ở khu khai quật ở vùng ngoại ô thành phố, phần lớn là thời hậu kỳ Long Khánh của triều Minh, có thỏi vàng khắc chữ, đầu quan điểm thúy*, ngọc bài, ngọc trâm...... Bầu rượu vàng..."
Văn vật triều Minh... Lý Việt Bạch nhìn thêm vài lần, không khỏi nhớ tới phần đầu của cuốn sách .
Nhiếp ảnh gia cũng không làm mọi người thất vọng, màn hình chiếu ra một đống ảnh chụp văn vật rực rỡ muôn màu, cực kỳ hấp dẫn người khác, Lý Việt Bạch phảng phất như thấy được mọi người đang nóng lòng muốn mua phiếu tham quan viện bảo tàng.
Có kinh nghiệm từ mấy vụ án trước, hai người bọn họ vừa nghe đến hai chữ "văn vật" liền nháy mắt khẩn trương, Diệp Thanh ở trên bàn phím gõ một chút, những tư liệu về văn vật trưng bày lập tức xuất hiện trên màn hình.
Hình ảnh, video... Phỏng vấn đội khảo cổ...
Nhìn từng cái một, không phát hiện có thứ gì khả nghi.
"Còn có cái khác không?" Lý Việt Bạch không quá yên tâm: "Video chính phủ công bố có thể không bày ra toàn bộ văn vật, nếu có thể có đội paparazzi gì đó...."
"Có." Diệp Thanh tìm được blog của một phóng viên tự do.
Uyên Chính là phóng viên tự do thông tin cực kỳ nhanh nhạy, xuất hiện tin tức gì lớn là sẽ nghĩ mọi cách đi chụp lén, sau đó đăng lên blog của mình, bởi vì blog của hắn tương đối bí mật, thế nên chưa bị khóa lại, lần này hắn lại chụp một ít ảnh văn vật chưa được công bố đăng lên.
Ảnh chụp rất lớn, rất rõ ràng, hình như là chụp sau lúc thanh lý văn vật, thành viên đội khảo cổ đặt tất cả văn vật ở cùng một chỗ, vì vậy ảnh chụp có đủ thứ --- quả thật đều là thứ tốt hàng thật giá thật, kim ngọc rực rỡ muôn màu, dễ thấy nhất chính là mấy thứ kim hồ ngọc bài được chính phủ công bố.
Bên cạnh là mấy bức tượng gốm, có vẻ mộc mạc hơn, càng không cần phải nói đến khúc gỗ được khắc thành đồ vật bên cạnh tượng gốm, trông đơn sơ.
Đồ vật kia chỉ lớn bằng bàn tay, màu sắc rực rỡ, giống một hình người.
"Zoom nơi này lên một chút." Lý Việt Bạch trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chỉ vào cái hình người kia.
"Cái này thật sự chỉ là pho tượng mà thôi, không phải vampire thể ngủ đông." Diệp Thanh nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời dừng lại mà phóng to lên, y thấy rất rõ, cái này không phải vampire thể ngủ đông.
Mấy ngày nay hai người bọn họ mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện vampire thể ngủ đông, mỗi ngày đều tìm bóng dáng của vampire thể ngủ đông trong video, có lẽ Lý Việt Bạch đã trở nên quá mẫn cảm, thấy hình người liền nghĩ là vampire thể ngủ đông.
"Đương nhiên, sư phụ nhìn ngu thế cơ à?" Lý Việt Bạch cạn lời: "Tôi biết cái này chỉ là gỗ khắc, vấn đề là phong cách của nó rõ ràng không đúng!"
Sau khi zoom lên, lại xử lý hình ảnh cho rõ một chút, tượng gỗ khắc hình người kia mới hiện ra rõ ràng trước mắt hai người.
Đó là tượng một người đang cười, màu sắc rực rỡ, đầu đội mũ nhọn, chân đi giày mũi nhọn, trên người là bộ quần áo rộng thùng thình trông vô cùng buồn cười, cái mũi cao mà nhọn, còn hơi cong lên, miệng cười rộng đến tận mang tai, trên mặt có khắc hoa văn kỳ quái, thoạt nhìn hơi dọa người.
"Cái này không phải văn vật Trung Quốc." Lý Việt Bạch ngắt lời.
Văn sử không phân gia, tuy hắn không phải dân chuyên nghiệp trong nghề cũng có thể đoán ra cái này có phong cách khác, cái tượng gỗ khắc hình người này nhìn thế nào cũng là tượng hề ở cuối thời kỳ Trung cổ bên châu Âu.
Vai hề, Joker, Fool... chính là nhân vật được giai cấp thống trị trong cung đình cổ đại tìm đến để làm trò cười, thường là do quái nhân người lùn đảm nhiệm, có đôi khi cũng phiên dịch thành "Court fool"(thằng ngốc).
Blog của phóng viên tự do này còn có một đoạn video, Diệp Thanh click mở ra.
Video rất mơ hồ, nội dung đại khái chính là nhân viên khảo cổ dùng máy dò kim loại kiểm tra văn vật, hễ quét đến văn vật chế tác từ kim loại, ví dụ như đao kiếm, bầu rượu vàng bạc, máy sẽ phát ra tiếng kêu tích tích tích.
Tiểu Sửu Mộc Điêu (vai hề xấu xí được điêu khắc bằng gỗ) cũng đặt chung với tượng gốm khác, lạ ở chỗ khi máy dò kim loại quét qua, cũng phát ra tiếng tích tích, rất nhanh liền biến mất, nhân viên khảo cổ cũng không để ý.
"Rất khả nghi." Diệp Thanh thừa nhận.
Chẳng lẽ, trong Tiểu Sửu Mộc Điêu chứa thiết bị kim loại?
"Hiện tại là 9 giờ sáng." Lý Việt Bạch nhìn đồng hồ: "Tin tức nói viện bảo tàng 3 giờ chiều là mở cửa triển lãm, còn thừa thời gian."
"3 giờ chiều?" Diệp Thanh có điểm nghi hoặc: "Thời gian này có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Tôi vừa nhìn trang web của viện bảo tàng, phát hiện lúc đầu họ định mở cửa triển lãm lúc 2 giờ, về sau công bố tin tức lại đổi thành 3 giờ."
"Lùi lại?" Lý Việt Bạch nghĩ nghĩ: "Theo lý thuyết, có thể vì không chuẩn bị đầy đủ nên mới lùi lại thời gian... Nhưng vẫn cảm thấy có điểm lạ..."
Chuyện này chỗ nào cũng có điểm quái dị, cần phải đến hiện trường kiểm tra một phen.
Phần lớn nhân lực của sở cảnh sát đã trấn thủ ở công ty Vĩnh Phong, chuyện ở viện bảo tàng đương nhiên bọn họ phải tự đi.
"Ra ngoài?" Diệp Thanh nghi hoặc nhíu mày: "Không sợ gặp nguy hiểm sao?"
Vừa rồi Lý Việt Bạch còn vô cùng đau đớn dặn dò Diệp Thanh trốn ở nhà thật tốt, tuyệt đối không thể ra ngoài gây chuyện, tuyệt đối không thể tạo cơ hội cho vampire thể ngủ đông thể xâm nhập vào người.
"Không phải không thể hành động, mà là không thể hành động một mình." Lý Việt Bạch nghiêm túc suy xét một chút: "Hai người ở bên nhau thế nào cũng an toàn hơn."
Sống hơn hai mươi năm trên đời, Lý Việt Bạch vẫn luôn đi theo tuyến phòng thủ bị động, địch bất động ta bất động, chính là tới thế giới này, như vậy không thể được, rất có khả năng ở bên viện bảo tàng sẽ xảy ra chuyện, sau đó mình càng gặp phải nhiều phiền toái, không bằng chủ động xuất kích, qua bên kia ngăn cản chuyện không nên xảy ra.
10 giờ sáng, bọn họ tới viện bảo tàng.
Viện bảo tàng rất lớn, cửa lớn chính là một quảng trường nhỏ trông rất sạch sẽ, phòng triển lãm phân ra thành ba khu, kiến trúc xây dựng theo không khí cổ xưa, mặt sau ba khu triển lãm có dãy nhà nhỏ, là ký túc xá, công tác bảo vệ vô cùng tốt.
Sáng nay rất ít người tới, trông có vẻ hiu quạnh.
Diệp Thanh và Lý Việt Bạch rất nhanh liền thấy Quán Trường.
Quán Trường vốn đang chuẩn bị về hưu nhưng chiều nay còn có buổi triển lãm, ông vốn không định tiếp khách, nhưng vừa nghe bí thư thông báo là có đồng chí cảnh sát lần trước gọi điện muốn gặp mặt, ông quyết đoán đi gặp.
"Nghĩ đi nghĩ lại, câu chuyện làn trước kể cho ngài nghe trong điện thoại đã khiến các ngài gặp phải nhiều phiền toái rồi." Quán Trường bề ngoài nho nhã, cho dù lớn tuổi cũng không suy giảm phong độ: "Loại chuyện nhỏ không tổn thất đến văn vật, thật sự không đáng để các ngài lãng phí sức lực, thật xin lỗi đồng chí cảnh sát."
"Đâu có đâu có." Lý Việt Bạch nghiêm mặt: "Tuy tạm thời chưa bị tổn thất về tài sản, nhưng khó mà bảo toàn liệu có dẫn theo sự kiện khác, cho nên chúng tôi sẽ điều tra kĩ lưỡng chuyện kia, cho ngài một đáp án viên mãn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Quán Trường nói: "Lần này hai vị tới là vì..."
"Chúng tôi nhận được tình báo trong triển lãm chiều nay, khả năng là có vài phần tử có ý đồ xấu với văn vật." Lý Việt Bạch mắt cũng không nháy mà chém gió: "Cho nên chúng tôi muốn tới hỏi ngài một chút về tình huống cụ thể của văn vật."
"À." Quán Trường cau mày: "Mấy đồ cổ triều Minh chúng tôi đào được quả thật rất quý, tuy nhiên công tác bảo vệ tương đối nghiêm mật, đương nhiên, nếu được cảnh sát giúp đỡ thì càng tốt."
"Có câu này tôi muốn hỏi ngài." Lý Việt Bạch lấy ra tư liệu: "Trên tư liệu ghi rằng mấy lần triển lãm trước đều là 2 giờ chiều mới bắt đầu, tại sao lần này lại đổi thành 3 giờ?"
"À, không có gì." Quán Trường trả lời: "Bởi vì lần khai quật mới này chúng tôi bị tổn hại không ít, cho nên chúng tôi mời vài vị chuyên gia của viện bảo tàng quốc gia tới làm công tác phục chế, bởi vì thời gian phục chế có hơi lâu một chút, nên chúng tôi đã đem thời gian lùi lại."
Công tác phục chế...
Lòng Lý Việt Bạch khẩn trương.
Khi khai quật văn vật, nhân viên khảo cổ không truyền ra tin tức bất thường gì.
Nếu cái Tiểu Sửu Mộc Điêu kia có một con vampire thể ngủ đông, hẳn là nó cũng sẽ tìm kiếm ký chủ, nếu không tìm nhân viên khảo cổ làm ký chủ... Mục tiêu kế tiếp rất có khả năng là chuyên gia phục chế cách nó gần nhất.
"Chúng tôi có thể tham quan một chút quá trình phục chế văn vật không? Để có thể cung cấp trợ giúp cho buổi bảo vệ văn vật chiều nay." Lý Việt Bạch đề nghị.
Quán Trường sảng khoái mà đáp ứng.
- ---
(*) Điểm thuý là một nghệ thuật truyền thống ở Trung Quốc, sử dụng lông chim trả (còn gọi là chim thuý, hoặc chim phỉ thuý 翡翠) đính vào trang sức vàng bạc, tạo ra sắc xanh lộng lẫy óng ánh, không phai theo thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.