Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 120: Vô hạn cuối x văn (9)
Tây Khứ Đích Thương Hiệp
23/09/2020
Gần qua ba ngày, Lâm Nhiếp liền không thể tiếp tục kiềm chế.
Ngoài mặt y án binh bất động, thần sắc tự nhiên, trong tối lại ngấm ngầm duỗi xúc tu của mình ra, bắt đầu tham lam tìm hiểu hết thảy tin tức về Vương Hàn Chi.
Mỗi lần nhận được tin tức mới, hỏa khí trong lòng y lại tăng thêm một phần.
Ông già giam lỏng Vương Hàn Chi bên cạnh người, một tấc cũng không rời, tuy trạng huống thân thể không làm ra xâm phạm thực tế gì, nhưng cái khuynh hướng ái muội lại đáng sợ này đã sớm biểu lộ trên đủ mọi mặt.
Lâm Nhiếp vẫn luôn cho rằng hận ý của mình đối với ông già đã sớm chuyển hóa thành cảm giác chết lặng, nhưng hiện tại, hận ý cùng chán ghét quen thuộc đã trở lại.
Thời trẻ ông già phản bội mẹ mình đã không thể tha thứ, bây giờ ngày càng nghiêm trọng, ngay cả vật sở hữu của con trai ruột cũng cướp đi... Lâm Nhiếp cơ hồ cảm thấy sinh hoạt của mình giống như một vở hài kịch hoang đường --- hai cha con tranh đoạt một... nam sủng? Loại chuyện này cho dù làm tin tức về quan hệ bất chính đăng trên tạp chí bát quái cũng sợ quá chừng mực.
Hai chữ nam sủng vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Nhiếp cảm thấy một trận đau đớn không thể hiểu nổi.
Không đúng, Vương Hàn Chi căn bản không phải là nam sủng, hắn chưa bao giờ thuộc về bất luận kẻ nào.
Hắn là ác ma, là nỗi ám ảnh của mình khi còn nhỏ, là người mình thống hận nhất.
Muốn trả thù hắn, xé nát hắn, cướp đoạt tôn nghiêm của hắn, khiến hắn không hề có sức phản kháng mà chỉ có thể khóc lóc xin mình tha thứ, gọi mình là chủ nhân...
Nhưng mà hiện tại...
Mình thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông già không chút để ý đoạt đi hắn.
Không được, như vậy không được.
Trước khi mình tự tay hủy diệt hắn, tuyệt đối không cho phép kẻ nào nhúng chàm hắn, cho dù người kia có là cha ruột của mình.
Lâm Nhiếp lẳng lặng ngồi, trong mắt có quang huy khác thường chợt lóe qua.
Tay y mò xuống mặt bàn, ấn lên cơ quan, lấy ra một khẩu súng từ tường kép dưới bàn, một khẩu súng Colt, cán súng được chế từ ngà voi, mặt trên được khảm trân châu.
Y đặt khẩu súng trong lòng bàn tay, lơ đãng vuốt ve.
Cho dù là cha ruột thì thế nào, mấy năm gần đây cảnh tượng thường xuyên diễn ra trong đầu mình còn không phải cảnh đặt họng súng ngay trước mặt ông già sao?
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cẩn thận.
"Vào đi." Lâm Nhiếp nheo mắt, miệng súng chỉ ra cửa, đùa cợt làm bộ nhắm bắn.
Động tác cùng thần thái của y cũng không khác những thiếu niên hơn mười tuổi trầm mê súng đồ chơi.
"..." Nhóm cấp dưới cẩn thận đẩy cửa tiến vào, lập tức bị họng súng tối om dọa tới mức trợn mắt há mồm.
Nhóm cấp dưới cứng đờ ở cửa một lát mới phục hồi lại tinh thần, ý thức được chủ tử khó hầu hạ nhà mình lại nổi tâm tính thiếu niên, lau một thân mồ hôi lạnh, lúc này mới dám đi vào.
Sau khi đứng yên trước mặt Lâm Nhiếp, trao đổi cho nhau mấy ánh mắt, lúc này mới che che dấu dấu, ấp a ấp úng báo ra tin tức mới nhất.
Lâm Nhiếp cảm thấy không được thích hợp --- nhóm cấp dưới hình như gạt y chuyện gì đó.
Sau khi y truy vấn, nhóm cấp dưới mới nói thẳng ra.
Hóa ra, vừa rồi Lâm Thiên Dụ vừa giao quyền quản lí mộ viên cho Lâm Đống.
Phần mộ viên mai táng mẹ Lâm.
Lâm Nhiếp không nói gì, chỉ là chậm rãi cầm khẩu súng lục giấu trong lòng bàn tay, không chút hoang mang đứng lên, đi ra ngoài.
"Thiếu gia, ngài đây là muốn...?" Nhóm cấp dưới chưa bao giờ thấy bộ dáng nhàn nhã này của thiếu gia nhà mình, trong lòng đều có chút hốt hoảng.
"Thất thần làm gì?" Lâm Nhiếp không quay đầu lại, thanh âm nhẹ nhàng: "Đi thần điện Uranus với tôi."
Nhóm thủ hạ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Bọn họ không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Nhiếp, chỉ tập hợp nhân mã trầm mặc đi theo.
"Ký chủ!" Hệ thống vội vàng nhắc nhở: "Lâm Nhiếp có hướng đi mới!"
"Cái gì?" Lý Việt Bạch rùng mình một cái, tập trung lực chú ý.
Hắn bị nhốt trong một căn phòng tối bên cạnh phòng bệnh Lâm Thiên Dụ, phòng tối một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được thanh âm mọi người đi lại.
Hệ thống tận chức tận trách đưa cho Lý Việt Bạch xem hướng đi mới của Lâm Nhiếp.
Uranus, thần bầu trời, thần vương đời thứ nhất trong thần thoại Hy Lạp.
Tàn bạo, ích kỷ, tham luyến quyền lực.
Hắn ngược đãi vợ mình, nhốt những người con lại.
Bởi vậy bị con trai ruột của mình lật đổ.
"Rốt cuộc Lâm Nhiếp muốn làm cái gì?" Hệ thống nghi hoặc hỏi: "Tôi có thể nhìn thấy hướng đi của y, nhưng vì y không dùng ngôn ngữ để biểu đạt, bởi vậy tôi không biết mục đích chính xác của y là gì."
"Y chuẩn bị giết người." Tim Lý Việt Bạch trầm xuống: "Chính xác mà nói, là giết cha."
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa liền vang lên tiếng súng cùng tiếng nổ mạnh.
Một trận nổ đi qua, cửa phòng tối cũng sập xuống, lộ ra khung cửa trụi lủi.
Lý Việt Bạch chạy ra khỏi phòng tối tràn ngập khói bụi, chỉ thấy cấp dưới của Lâm Thiên Dụ nằm ngang dọc la liệt trên hành lang.
Hắn tiện tay lấy ra súng trên người một kẻ đang hôn mê, mang theo súng từng chút một hướng tới phòng bệnh của Lâm Thiên Dụ.
Phòng bệnh một mảnh hỗn độn, chỉ có hai người Lâm Thiên Dụ nằm trên giường bệnh cùng Lâm Nhiếp đứng bên mép giường.
Lâm Nhiếp cúi đầu, súng trong tay vững vàng chỉ vào ấn đường Lâm Thiên Dụ.
Mà đầy mặt Lâm Thiên Dụ là khiếp sợ cùng phẫn nộ khó thể tin, hắn kịch liệt ho khan, muốn trách cứ Lâm Nhiếp lại không nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Ông vứt bỏ mẹ tôi, sau đó lại tổn thương bà vô số lần, đúng không?" Lâm Nhiếp thấp giọng hỏi.
Lâm Thiên Dụ không thể trả lời, nhưng biểu tình hắn cho thấy phương diện này cũng không có bất luận hiểu nhầm gì.
"Thậm chí ông còn giao nơi bà yên nghỉ cho một kẻ hận bà."
"..." Lâm Thiên Dụ vẫn ho khan, ánh mắt hắn nhìn Lâm Nhiếp tràn đầy thất vọng cùng khinh thường, rất rõ ràng, hắn không có cảm tình gì với vợ của mình, cũng không hiểu tại sao con trai vẫn luôn đứng về phía mẹ nó.
Lý Việt Bạch lẳng lặng đứng ở cửa, nhất thời không biết phải làm sao.
Tình tiết cha con giết nhau, dựa theo quy củ giang hồ, người ngoài không nên quấy rầy.
"Trong nguyên tác không có đoạn này, nguyên tác là Lâm Thiên Dụ chết vì bệnh." Hệ thống nói: "Cho nên, ký chủ, bởi ngài tồn tại thay đổi cốt truyện, khiến mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt tạo nên kết quả như vậy."
"Vậy thực xin lỗi." Lý Việt Bạch cười khổ: "Chính là, kíp nổ khiến Lâm Nhiếp giết cha vẫn là do Lâm Thiên Dụ giao mộ viên cho Lâm Đống."
"Xét từ cảnh tượng trên, nói như vậy không sai." Hệ thống đồng ý.
"Tao không thể vì chuyện này mà phụ trách." Lý Việt Bạch nói: "Chuyện này không liên quan đến tao, cũng không phải tao âm mưu khống chế Lâm Thiên Dụ khiến hắn giao quyền quản lý mộ viên cho Lâm Đống."
"Xin lỗi, ký chủ." Hệ thống nói: "Hệ thống không nên đẩy trách nhiệm cho ngài."
"Không sao cả, tao không tức giận, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ là hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, nếu tao là người đọc, hẳn cũng chờ mong khoảng khắc y bóp cò."
"Đúng, đây là cao trào không thể thiếu trong tiểu thuyết." Hệ thống nói: "Giống như Cronus phủ định Uranus là cha đẻ của mình, trở thành vua mới của các vị thần."
"Nhưng là... Sau khi Lâm Nhiếp giết Lâm Thiên Dụ sẽ xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Lý Việt Bạch run rẩy một trận.
"Tập đoàn Lâm thị vốn là ăn cả hắc bạch lưỡng đạo, thay đổi lớn như vậy, có lẽ Lâm Nhiếp có năng lực giải quyết, cũng có thể là kẻ bị giết tiếp theo, ai có thể nói trước được điều gì?" Hệ thống khó khăn trả lời.
"Ngay cả mày cũng không thể đoán được sao?" Lý Việt Bạch nhíu mày.
"Cho dù đây chỉ là một cuốn X văn, nó rối ren phức tạp như thế làm tôi cũng không thể đoán được tương lai." Hệ thống nói.
"Đừng lo chuyện không đoán được tương lai." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, nhìn phòng bệnh một mảnh hỗn độn: "Giúp tao tra một chút, phòng bệnh này có gì khả nghi."
Ba phút trôi qua, Lâm Nhiếp vẫn không bóp cò súng.
Mặc dù có thống hận ông già như thế nào, một khắc này trong lòng y cũng bị một phần bi ai chiếm cứ, không thể không chút do dự mà bóp cò.
"Dừng tay." Ở cửa vang lên một thanh âm lạnh lùng.
Tay cầm súng của Lâm Nhiếp vẫn ổn định, không hề lệch khỏi mục tiêu, chính là nghiêng mặt nhìn về phía cửa.
Y thấy được Vương Hàn Chi, vẫn là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng này, khiến người ta...
"Lâm công tử, để súng xuống." Thanh âm Lý Việt Bạch không có nửa điểm cảm tình.
Thứ Lý Việt Bạch cầm trong tay, trùng hợp là súng lấy được từ chỗ cấp dưới của Lâm Thiên Dụ, giờ phút này họng súng ổn định nhắm ngay vào Lâm Nhiếp.
"Vương Hàn Chi, có đôi lúc tôi thật muốn giết anh." Lâm Nhiếp chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng một lần nữa bốc cháy hừng hực.
Y từng nghĩ qua vô số cảnh tượng gặp lại Vương Hàn Chi, lại không hề nghĩ tới chuyện sẽ như thế này.
"Cậu không nên muốn giết tôi." Lý Việt Bạch cười khổ: "Tôi tới nơi này, là để ngăn cản cậu."
"Ngăn cản tôi giết chết ông ta?" Lâm Nhiếp giống như nghe được câu chuyện nực cười nhất thế gian: "Vương Hàn Chi, rốt cuộc ông già đó cho anh bao nhiêu tiền?"
Lân Nhiếp cảm thấy sự kiên nhẫn của bản thân đã tới cực hạn.
Y chưa bao giờ thống hận một người như vậy.
Vương Hàn Chi, Vương Hàn Chi, Vương Hàn Chi...
Người này, vĩnh viễn lạnh lùng xuất hiện trước mặt mình, đập tan hết thảy nguyện vọng của bản thân.
Lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng, toàn bộ đều chuyển hóa thành nỗi hận đối với Vương Hàn Chi.
Hận đến cực hạn, ngược lại liền không nói nên lời.
"Vương Hàn Chi." Lâm Nhiếp lộ ra một nụ cười khó coi đến cực điểm: "Tôi biết thương pháp (kỹ năng dùng súng) của anh như thế nào."
"..." Lý Việt Bạch trầm mặc, cỗ thân thể này quả thật chưa từng trải qua huấn luyện cách đấu (đánh nhau kịch liệt), sức chiến đấu cực yếu.
"Cho dù họng súng của anh có chạm vào nơi này." Lâm Nhiếp chỉ vào ngực mình: "Trong vòng một giây tôi cũng có thể lấy mạng anh một cách dễ dàng."
"Vậy thì tại sao cậu không thử?" Lý Việt Bạch cười.
"Anh nghĩ tôi không dám sao?" Đôi mắt Lâm Nhiếp đỏ lên trong nháy mắt.
Giết hắn, giết hắn mọi chuyện đều kết thúc.
"Thật đáng tiếc, cậu không thể giết tôi." Lý Việt Bạch nói: "Tôi đã xếp người ở mộ viên... Một khi tôi chết, bọn họ sẽ thiêu hủy phần mộ của mẹ cậu..."
Nói xong câu đó, Lý Việt Bạch trong nháy mắt cảm thấy mình được chứng kiến mãnh thú bị vây khốn trong lồng.
"Nghe lời tôi, buông súng." Lý Việt Bạch máy móc nói ra những từ ngữ không chút cảm xúc: "Mọi chuyện sẽ được giải quyết, ngoan một chút."
Lâm Nhiếp trong nháy mắt có ảo giác cùng đường bí lối không còn kế sách.
Rõ ràng là có khí thế thần ngăn giết thần, phật cản giết phật, nhưng khi gặp phải Vương Hàn Chi, liền luôn bị hắn nói trúng nhược điểm, hóa giải tất cả.
Ba giây trôi qua, Lâm Nhiếp cười lạnh một tiếng, ném khẩu súng trong tay vào góc tường.
Đồng thời, chính y cũng từng bước đi đến chỗ Vương Hàn Chi.
"Như vậy anh đã vừa lòng chưa?" Y dùng hai bàn tay trống không hung tợn nắm lấy hai vai Vương Hàn Chi: "Tôi X anh..."
"Còn chưa được." Lý Việt Bạch chịu đựng đau đớn ở hai vai, tay phải vòng ra sau lưng Lâm Nhiếp, nhắm họng súng vào sau tim y: "Đứng yên đừng nhúc nhích."
Cảm xúc dao động kịch liệt khiến hô hấp Lâm Nhiếp trở nên nặng nhọc, cơ hồ không đứng vững, y nắm chặt lấy vai Vương Hàn Chi như muốn xả giận, nắm đến nỗi tưởng như muốn bóp nát xương cốt, hoặc là ôm chặt lấy cột buồm duy nhất trên biển khơi dữ dội, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Đứng như vậy tưởng như đã trải qua một thế kỉ, Lý Việt Bạch nghe thấy thanh âm điện tử kéo dài: Tích---
Hắn giương mắt lên nhìn màn hình trước giường bệnh, trên flat screen TV màu đen xuất hiện một đường màu đỏ.
"Cha cậu đã chết." Lý Việt Bạch huých nhẹ vào Lâm Nhiếp, thấp giọng nói.
"Đêm nay vào lúc 21 giờ 30 phút, Lâm Thiên Dụ vì bệnh mà chết." Hệ thông nói: "Giống như nguyên tác đã an bày."
Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng bệnh vang lên nhiều tiếng bước chân hỗn độn.
Có người đến đây, rất nhiều người, hắc bạch lưỡng đạo đều có.
Lâm Nhiếp không thèm đi quản những người đó, y mệt mỏi cúi đầu tựa lên vai Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy bờ vai bị nước mắt nóng bỏng thấm ướt, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Nhiếp khóc, Lâm Nhiếp cư nhiên sẽ khóc? Vậy không chân thực... Nhưng điều này quả thật đã xảy ra.
"Vì sao không cho tôi tự tay giết ông ta?" Trong thanh âm khàn khàn của Lâm Nhiếp có chút quái dị: "Vì sao?"
"Đây là một cái bẫy." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ nói: "Tôi không thể đoán trước nếu cậu tự tay giết ông tay sẽ xảy ra chuyện gì, rất có thể cậu sẽ chết..."
"Người như tôi không sợ loại chuyện này." Lâm Nhiếp cười khổ.
"Tôi biết, Lâm đại thiếu gia đối với hắc bạch lưỡng đạo giống như cá gặp nước." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng là người khác khổ tâm thiết kế lâu như vậy, cậu có thể sẽ không tránh nổi..."
"Ai?"
"Lâm Đống, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi: "Là Lâm Đống thuyết phục Lâm Thiên Dụ, lấy quyền quản lý mộ viên, cũng cố ý để lộ tin tức này ra khiến cho cậu mất lý trí."
"..."
"Nếu cậu thật sự giết chết Lâm Thiên Dụ, camera Lâm Đống chuẩn bị trong phòng sẽ ghi lại được tất cả."
"Anh..." Lâm Nhiếp híp híp mắt, kéo giãn khoảng cách với Vương Hàn Chi, cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn: "Vì sao anh biết nhiều như vậy?"
"Tôi là luật sư đại diện của Lâm Thiên Dụ, đương nhiên biết nhiều hơn so với cậu một chút." Lý Việt Bạch thở dài: "Chỉ cần lấy được chứng cứ cậu giết cha, Lâm Đống liền có khả năng một lần nữa tập hợp cấp dưới của Lâm Thiên Dụ, dùng lý do quang minh chính đại để buộc tội cậu, thậm chí ám sát cậu, hoặc tố cáo cậu trước tòa."
Tiếng giày da đi trên mặt đất vang lên hỗn độn, vô số người tiến vào.
Trong nháy mắt mọi người xông tới, Lý Việt Bạch đẩy Lâm Nhiếp ra.
Hắn phải giữ lại mặt mũi cho Lâm Nhiếp, không thể để người ngoài nhìn thấy một mặt yếu đuối của Lâm Nhiếp.
Lâm Nhiếp mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, khôi phục biểu cảm lãnh khốc nên có cùng ánh mắt thâm thúy, y đứng ở trước giường bệnh, dùng khí tràng không chút thay đổi đón tiếp nghi vấn của mọi người.
Lý Việt Bạch đứng trong góc phòng, ánh mắt lợi hại xuyên qua khe hở giữa đám người thấy được Lâm Đống, Lâm Đống ổn trọng ở phía sau, không xông lên phía trước, cũng không đi chất vấn Lâm Nhiếp.
Bởi vì Lâm Đống biết, bản thân chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi.
Lâm Nhiếp quả thật có xông vào phòng bệnh của cha mình, dùng súng chỉ vào ông ta... Nhưng là trong gia đình như vậy, loại chuyện này cũng chẳng có gì to tát, không được coi là chuyện đáng để đắc tội.
Xét đến cùng, Lâm Thiên Dụ là chết vì bệnh, không phải do Lâm Nhiếp nổ súng bắn chết.
Cấp dưới của Lâm Thiên Dụ cũng sẽ không vì vậy mà trở mặt với thiếu chủ.
Dã tâm mà Lâm Đống từng có, hiện tại đều biến thành phẫn nộ.
Vương Hàn Chi... Nếu không phải bởi Vương Hàn Chi đến đây... Rất có khả năng Lâm Nhiếp trong cơn thịnh nộ sẽ bắn vào trái tim Lâm Thiên Dụ.
Cơ hội tốt như vậy, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, cứ thế bị Vương Hàn Chi phá hủy triệt để.
- ---
Note: Cảm ơn mọi người vẫn đợi mình, thật sự rất cảm ơn ^^
Ngoài mặt y án binh bất động, thần sắc tự nhiên, trong tối lại ngấm ngầm duỗi xúc tu của mình ra, bắt đầu tham lam tìm hiểu hết thảy tin tức về Vương Hàn Chi.
Mỗi lần nhận được tin tức mới, hỏa khí trong lòng y lại tăng thêm một phần.
Ông già giam lỏng Vương Hàn Chi bên cạnh người, một tấc cũng không rời, tuy trạng huống thân thể không làm ra xâm phạm thực tế gì, nhưng cái khuynh hướng ái muội lại đáng sợ này đã sớm biểu lộ trên đủ mọi mặt.
Lâm Nhiếp vẫn luôn cho rằng hận ý của mình đối với ông già đã sớm chuyển hóa thành cảm giác chết lặng, nhưng hiện tại, hận ý cùng chán ghét quen thuộc đã trở lại.
Thời trẻ ông già phản bội mẹ mình đã không thể tha thứ, bây giờ ngày càng nghiêm trọng, ngay cả vật sở hữu của con trai ruột cũng cướp đi... Lâm Nhiếp cơ hồ cảm thấy sinh hoạt của mình giống như một vở hài kịch hoang đường --- hai cha con tranh đoạt một... nam sủng? Loại chuyện này cho dù làm tin tức về quan hệ bất chính đăng trên tạp chí bát quái cũng sợ quá chừng mực.
Hai chữ nam sủng vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Nhiếp cảm thấy một trận đau đớn không thể hiểu nổi.
Không đúng, Vương Hàn Chi căn bản không phải là nam sủng, hắn chưa bao giờ thuộc về bất luận kẻ nào.
Hắn là ác ma, là nỗi ám ảnh của mình khi còn nhỏ, là người mình thống hận nhất.
Muốn trả thù hắn, xé nát hắn, cướp đoạt tôn nghiêm của hắn, khiến hắn không hề có sức phản kháng mà chỉ có thể khóc lóc xin mình tha thứ, gọi mình là chủ nhân...
Nhưng mà hiện tại...
Mình thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông già không chút để ý đoạt đi hắn.
Không được, như vậy không được.
Trước khi mình tự tay hủy diệt hắn, tuyệt đối không cho phép kẻ nào nhúng chàm hắn, cho dù người kia có là cha ruột của mình.
Lâm Nhiếp lẳng lặng ngồi, trong mắt có quang huy khác thường chợt lóe qua.
Tay y mò xuống mặt bàn, ấn lên cơ quan, lấy ra một khẩu súng từ tường kép dưới bàn, một khẩu súng Colt, cán súng được chế từ ngà voi, mặt trên được khảm trân châu.
Y đặt khẩu súng trong lòng bàn tay, lơ đãng vuốt ve.
Cho dù là cha ruột thì thế nào, mấy năm gần đây cảnh tượng thường xuyên diễn ra trong đầu mình còn không phải cảnh đặt họng súng ngay trước mặt ông già sao?
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cẩn thận.
"Vào đi." Lâm Nhiếp nheo mắt, miệng súng chỉ ra cửa, đùa cợt làm bộ nhắm bắn.
Động tác cùng thần thái của y cũng không khác những thiếu niên hơn mười tuổi trầm mê súng đồ chơi.
"..." Nhóm cấp dưới cẩn thận đẩy cửa tiến vào, lập tức bị họng súng tối om dọa tới mức trợn mắt há mồm.
Nhóm cấp dưới cứng đờ ở cửa một lát mới phục hồi lại tinh thần, ý thức được chủ tử khó hầu hạ nhà mình lại nổi tâm tính thiếu niên, lau một thân mồ hôi lạnh, lúc này mới dám đi vào.
Sau khi đứng yên trước mặt Lâm Nhiếp, trao đổi cho nhau mấy ánh mắt, lúc này mới che che dấu dấu, ấp a ấp úng báo ra tin tức mới nhất.
Lâm Nhiếp cảm thấy không được thích hợp --- nhóm cấp dưới hình như gạt y chuyện gì đó.
Sau khi y truy vấn, nhóm cấp dưới mới nói thẳng ra.
Hóa ra, vừa rồi Lâm Thiên Dụ vừa giao quyền quản lí mộ viên cho Lâm Đống.
Phần mộ viên mai táng mẹ Lâm.
Lâm Nhiếp không nói gì, chỉ là chậm rãi cầm khẩu súng lục giấu trong lòng bàn tay, không chút hoang mang đứng lên, đi ra ngoài.
"Thiếu gia, ngài đây là muốn...?" Nhóm cấp dưới chưa bao giờ thấy bộ dáng nhàn nhã này của thiếu gia nhà mình, trong lòng đều có chút hốt hoảng.
"Thất thần làm gì?" Lâm Nhiếp không quay đầu lại, thanh âm nhẹ nhàng: "Đi thần điện Uranus với tôi."
Nhóm thủ hạ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Bọn họ không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Nhiếp, chỉ tập hợp nhân mã trầm mặc đi theo.
"Ký chủ!" Hệ thống vội vàng nhắc nhở: "Lâm Nhiếp có hướng đi mới!"
"Cái gì?" Lý Việt Bạch rùng mình một cái, tập trung lực chú ý.
Hắn bị nhốt trong một căn phòng tối bên cạnh phòng bệnh Lâm Thiên Dụ, phòng tối một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được thanh âm mọi người đi lại.
Hệ thống tận chức tận trách đưa cho Lý Việt Bạch xem hướng đi mới của Lâm Nhiếp.
Uranus, thần bầu trời, thần vương đời thứ nhất trong thần thoại Hy Lạp.
Tàn bạo, ích kỷ, tham luyến quyền lực.
Hắn ngược đãi vợ mình, nhốt những người con lại.
Bởi vậy bị con trai ruột của mình lật đổ.
"Rốt cuộc Lâm Nhiếp muốn làm cái gì?" Hệ thống nghi hoặc hỏi: "Tôi có thể nhìn thấy hướng đi của y, nhưng vì y không dùng ngôn ngữ để biểu đạt, bởi vậy tôi không biết mục đích chính xác của y là gì."
"Y chuẩn bị giết người." Tim Lý Việt Bạch trầm xuống: "Chính xác mà nói, là giết cha."
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa liền vang lên tiếng súng cùng tiếng nổ mạnh.
Một trận nổ đi qua, cửa phòng tối cũng sập xuống, lộ ra khung cửa trụi lủi.
Lý Việt Bạch chạy ra khỏi phòng tối tràn ngập khói bụi, chỉ thấy cấp dưới của Lâm Thiên Dụ nằm ngang dọc la liệt trên hành lang.
Hắn tiện tay lấy ra súng trên người một kẻ đang hôn mê, mang theo súng từng chút một hướng tới phòng bệnh của Lâm Thiên Dụ.
Phòng bệnh một mảnh hỗn độn, chỉ có hai người Lâm Thiên Dụ nằm trên giường bệnh cùng Lâm Nhiếp đứng bên mép giường.
Lâm Nhiếp cúi đầu, súng trong tay vững vàng chỉ vào ấn đường Lâm Thiên Dụ.
Mà đầy mặt Lâm Thiên Dụ là khiếp sợ cùng phẫn nộ khó thể tin, hắn kịch liệt ho khan, muốn trách cứ Lâm Nhiếp lại không nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Ông vứt bỏ mẹ tôi, sau đó lại tổn thương bà vô số lần, đúng không?" Lâm Nhiếp thấp giọng hỏi.
Lâm Thiên Dụ không thể trả lời, nhưng biểu tình hắn cho thấy phương diện này cũng không có bất luận hiểu nhầm gì.
"Thậm chí ông còn giao nơi bà yên nghỉ cho một kẻ hận bà."
"..." Lâm Thiên Dụ vẫn ho khan, ánh mắt hắn nhìn Lâm Nhiếp tràn đầy thất vọng cùng khinh thường, rất rõ ràng, hắn không có cảm tình gì với vợ của mình, cũng không hiểu tại sao con trai vẫn luôn đứng về phía mẹ nó.
Lý Việt Bạch lẳng lặng đứng ở cửa, nhất thời không biết phải làm sao.
Tình tiết cha con giết nhau, dựa theo quy củ giang hồ, người ngoài không nên quấy rầy.
"Trong nguyên tác không có đoạn này, nguyên tác là Lâm Thiên Dụ chết vì bệnh." Hệ thống nói: "Cho nên, ký chủ, bởi ngài tồn tại thay đổi cốt truyện, khiến mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt tạo nên kết quả như vậy."
"Vậy thực xin lỗi." Lý Việt Bạch cười khổ: "Chính là, kíp nổ khiến Lâm Nhiếp giết cha vẫn là do Lâm Thiên Dụ giao mộ viên cho Lâm Đống."
"Xét từ cảnh tượng trên, nói như vậy không sai." Hệ thống đồng ý.
"Tao không thể vì chuyện này mà phụ trách." Lý Việt Bạch nói: "Chuyện này không liên quan đến tao, cũng không phải tao âm mưu khống chế Lâm Thiên Dụ khiến hắn giao quyền quản lý mộ viên cho Lâm Đống."
"Xin lỗi, ký chủ." Hệ thống nói: "Hệ thống không nên đẩy trách nhiệm cho ngài."
"Không sao cả, tao không tức giận, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ là hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, nếu tao là người đọc, hẳn cũng chờ mong khoảng khắc y bóp cò."
"Đúng, đây là cao trào không thể thiếu trong tiểu thuyết." Hệ thống nói: "Giống như Cronus phủ định Uranus là cha đẻ của mình, trở thành vua mới của các vị thần."
"Nhưng là... Sau khi Lâm Nhiếp giết Lâm Thiên Dụ sẽ xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Lý Việt Bạch run rẩy một trận.
"Tập đoàn Lâm thị vốn là ăn cả hắc bạch lưỡng đạo, thay đổi lớn như vậy, có lẽ Lâm Nhiếp có năng lực giải quyết, cũng có thể là kẻ bị giết tiếp theo, ai có thể nói trước được điều gì?" Hệ thống khó khăn trả lời.
"Ngay cả mày cũng không thể đoán được sao?" Lý Việt Bạch nhíu mày.
"Cho dù đây chỉ là một cuốn X văn, nó rối ren phức tạp như thế làm tôi cũng không thể đoán được tương lai." Hệ thống nói.
"Đừng lo chuyện không đoán được tương lai." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, nhìn phòng bệnh một mảnh hỗn độn: "Giúp tao tra một chút, phòng bệnh này có gì khả nghi."
Ba phút trôi qua, Lâm Nhiếp vẫn không bóp cò súng.
Mặc dù có thống hận ông già như thế nào, một khắc này trong lòng y cũng bị một phần bi ai chiếm cứ, không thể không chút do dự mà bóp cò.
"Dừng tay." Ở cửa vang lên một thanh âm lạnh lùng.
Tay cầm súng của Lâm Nhiếp vẫn ổn định, không hề lệch khỏi mục tiêu, chính là nghiêng mặt nhìn về phía cửa.
Y thấy được Vương Hàn Chi, vẫn là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng này, khiến người ta...
"Lâm công tử, để súng xuống." Thanh âm Lý Việt Bạch không có nửa điểm cảm tình.
Thứ Lý Việt Bạch cầm trong tay, trùng hợp là súng lấy được từ chỗ cấp dưới của Lâm Thiên Dụ, giờ phút này họng súng ổn định nhắm ngay vào Lâm Nhiếp.
"Vương Hàn Chi, có đôi lúc tôi thật muốn giết anh." Lâm Nhiếp chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng một lần nữa bốc cháy hừng hực.
Y từng nghĩ qua vô số cảnh tượng gặp lại Vương Hàn Chi, lại không hề nghĩ tới chuyện sẽ như thế này.
"Cậu không nên muốn giết tôi." Lý Việt Bạch cười khổ: "Tôi tới nơi này, là để ngăn cản cậu."
"Ngăn cản tôi giết chết ông ta?" Lâm Nhiếp giống như nghe được câu chuyện nực cười nhất thế gian: "Vương Hàn Chi, rốt cuộc ông già đó cho anh bao nhiêu tiền?"
Lân Nhiếp cảm thấy sự kiên nhẫn của bản thân đã tới cực hạn.
Y chưa bao giờ thống hận một người như vậy.
Vương Hàn Chi, Vương Hàn Chi, Vương Hàn Chi...
Người này, vĩnh viễn lạnh lùng xuất hiện trước mặt mình, đập tan hết thảy nguyện vọng của bản thân.
Lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng, toàn bộ đều chuyển hóa thành nỗi hận đối với Vương Hàn Chi.
Hận đến cực hạn, ngược lại liền không nói nên lời.
"Vương Hàn Chi." Lâm Nhiếp lộ ra một nụ cười khó coi đến cực điểm: "Tôi biết thương pháp (kỹ năng dùng súng) của anh như thế nào."
"..." Lý Việt Bạch trầm mặc, cỗ thân thể này quả thật chưa từng trải qua huấn luyện cách đấu (đánh nhau kịch liệt), sức chiến đấu cực yếu.
"Cho dù họng súng của anh có chạm vào nơi này." Lâm Nhiếp chỉ vào ngực mình: "Trong vòng một giây tôi cũng có thể lấy mạng anh một cách dễ dàng."
"Vậy thì tại sao cậu không thử?" Lý Việt Bạch cười.
"Anh nghĩ tôi không dám sao?" Đôi mắt Lâm Nhiếp đỏ lên trong nháy mắt.
Giết hắn, giết hắn mọi chuyện đều kết thúc.
"Thật đáng tiếc, cậu không thể giết tôi." Lý Việt Bạch nói: "Tôi đã xếp người ở mộ viên... Một khi tôi chết, bọn họ sẽ thiêu hủy phần mộ của mẹ cậu..."
Nói xong câu đó, Lý Việt Bạch trong nháy mắt cảm thấy mình được chứng kiến mãnh thú bị vây khốn trong lồng.
"Nghe lời tôi, buông súng." Lý Việt Bạch máy móc nói ra những từ ngữ không chút cảm xúc: "Mọi chuyện sẽ được giải quyết, ngoan một chút."
Lâm Nhiếp trong nháy mắt có ảo giác cùng đường bí lối không còn kế sách.
Rõ ràng là có khí thế thần ngăn giết thần, phật cản giết phật, nhưng khi gặp phải Vương Hàn Chi, liền luôn bị hắn nói trúng nhược điểm, hóa giải tất cả.
Ba giây trôi qua, Lâm Nhiếp cười lạnh một tiếng, ném khẩu súng trong tay vào góc tường.
Đồng thời, chính y cũng từng bước đi đến chỗ Vương Hàn Chi.
"Như vậy anh đã vừa lòng chưa?" Y dùng hai bàn tay trống không hung tợn nắm lấy hai vai Vương Hàn Chi: "Tôi X anh..."
"Còn chưa được." Lý Việt Bạch chịu đựng đau đớn ở hai vai, tay phải vòng ra sau lưng Lâm Nhiếp, nhắm họng súng vào sau tim y: "Đứng yên đừng nhúc nhích."
Cảm xúc dao động kịch liệt khiến hô hấp Lâm Nhiếp trở nên nặng nhọc, cơ hồ không đứng vững, y nắm chặt lấy vai Vương Hàn Chi như muốn xả giận, nắm đến nỗi tưởng như muốn bóp nát xương cốt, hoặc là ôm chặt lấy cột buồm duy nhất trên biển khơi dữ dội, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Đứng như vậy tưởng như đã trải qua một thế kỉ, Lý Việt Bạch nghe thấy thanh âm điện tử kéo dài: Tích---
Hắn giương mắt lên nhìn màn hình trước giường bệnh, trên flat screen TV màu đen xuất hiện một đường màu đỏ.
"Cha cậu đã chết." Lý Việt Bạch huých nhẹ vào Lâm Nhiếp, thấp giọng nói.
"Đêm nay vào lúc 21 giờ 30 phút, Lâm Thiên Dụ vì bệnh mà chết." Hệ thông nói: "Giống như nguyên tác đã an bày."
Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng bệnh vang lên nhiều tiếng bước chân hỗn độn.
Có người đến đây, rất nhiều người, hắc bạch lưỡng đạo đều có.
Lâm Nhiếp không thèm đi quản những người đó, y mệt mỏi cúi đầu tựa lên vai Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy bờ vai bị nước mắt nóng bỏng thấm ướt, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Nhiếp khóc, Lâm Nhiếp cư nhiên sẽ khóc? Vậy không chân thực... Nhưng điều này quả thật đã xảy ra.
"Vì sao không cho tôi tự tay giết ông ta?" Trong thanh âm khàn khàn của Lâm Nhiếp có chút quái dị: "Vì sao?"
"Đây là một cái bẫy." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ nói: "Tôi không thể đoán trước nếu cậu tự tay giết ông tay sẽ xảy ra chuyện gì, rất có thể cậu sẽ chết..."
"Người như tôi không sợ loại chuyện này." Lâm Nhiếp cười khổ.
"Tôi biết, Lâm đại thiếu gia đối với hắc bạch lưỡng đạo giống như cá gặp nước." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng là người khác khổ tâm thiết kế lâu như vậy, cậu có thể sẽ không tránh nổi..."
"Ai?"
"Lâm Đống, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi: "Là Lâm Đống thuyết phục Lâm Thiên Dụ, lấy quyền quản lý mộ viên, cũng cố ý để lộ tin tức này ra khiến cho cậu mất lý trí."
"..."
"Nếu cậu thật sự giết chết Lâm Thiên Dụ, camera Lâm Đống chuẩn bị trong phòng sẽ ghi lại được tất cả."
"Anh..." Lâm Nhiếp híp híp mắt, kéo giãn khoảng cách với Vương Hàn Chi, cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn: "Vì sao anh biết nhiều như vậy?"
"Tôi là luật sư đại diện của Lâm Thiên Dụ, đương nhiên biết nhiều hơn so với cậu một chút." Lý Việt Bạch thở dài: "Chỉ cần lấy được chứng cứ cậu giết cha, Lâm Đống liền có khả năng một lần nữa tập hợp cấp dưới của Lâm Thiên Dụ, dùng lý do quang minh chính đại để buộc tội cậu, thậm chí ám sát cậu, hoặc tố cáo cậu trước tòa."
Tiếng giày da đi trên mặt đất vang lên hỗn độn, vô số người tiến vào.
Trong nháy mắt mọi người xông tới, Lý Việt Bạch đẩy Lâm Nhiếp ra.
Hắn phải giữ lại mặt mũi cho Lâm Nhiếp, không thể để người ngoài nhìn thấy một mặt yếu đuối của Lâm Nhiếp.
Lâm Nhiếp mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, khôi phục biểu cảm lãnh khốc nên có cùng ánh mắt thâm thúy, y đứng ở trước giường bệnh, dùng khí tràng không chút thay đổi đón tiếp nghi vấn của mọi người.
Lý Việt Bạch đứng trong góc phòng, ánh mắt lợi hại xuyên qua khe hở giữa đám người thấy được Lâm Đống, Lâm Đống ổn trọng ở phía sau, không xông lên phía trước, cũng không đi chất vấn Lâm Nhiếp.
Bởi vì Lâm Đống biết, bản thân chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi.
Lâm Nhiếp quả thật có xông vào phòng bệnh của cha mình, dùng súng chỉ vào ông ta... Nhưng là trong gia đình như vậy, loại chuyện này cũng chẳng có gì to tát, không được coi là chuyện đáng để đắc tội.
Xét đến cùng, Lâm Thiên Dụ là chết vì bệnh, không phải do Lâm Nhiếp nổ súng bắn chết.
Cấp dưới của Lâm Thiên Dụ cũng sẽ không vì vậy mà trở mặt với thiếu chủ.
Dã tâm mà Lâm Đống từng có, hiện tại đều biến thành phẫn nộ.
Vương Hàn Chi... Nếu không phải bởi Vương Hàn Chi đến đây... Rất có khả năng Lâm Nhiếp trong cơn thịnh nộ sẽ bắn vào trái tim Lâm Thiên Dụ.
Cơ hội tốt như vậy, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, cứ thế bị Vương Hàn Chi phá hủy triệt để.
- ---
Note: Cảm ơn mọi người vẫn đợi mình, thật sự rất cảm ơn ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.