Bạch Nguyệt Quang Ốm Yếu Trùng Sinh Rồi
Chương 6
Sở Manh
29/06/2021
Tác giả: Sở Manh
Edit: Delphinium - Chi Thúy Tước
----------
Sau khi Sở Vân Trạch rời khỏi Thanh Loan Cung, bỗng nhiên sinh ra một ham muốn nhìn thấy Bạch Đàn Khinh mãnh liệt. Hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc có muốn đi gặp Bạch Đàn Khinh hay không mà bước chân của hắn đã hướng ngoài cung mà đi.
Phó Mẫn Đạt cười, "Bệ hạ muốn đi gặp Bạch tam thiếu gia sao?"
Sở Vân Trạch liếc mắt nhìn Phó Mẫn Đạt một cái, lạnh lùng mà nói: "Ngươi nói nhiều quá."
Ý cười trên mặt Phó Mẫn Đạt trên không giảm, hắn đi theo bên người Sở Vân Trạch nhiều năm, biết Sở Vân Trạch khi nào rất tức giận, khi nào lại không tức giận.
Sở Vân Trạch lên xe ngựa, để Phó Mẫn Đạt đánh xe, đi tới Bạch phủ. Vài tên thị vệ đi theo trước sau xe ngựa, bảo hộ Sở Vân Trạch an toàn. Nhưng an toàn của Sở Vân Trạch thật ra không quá cần người khác bảo hộ, mấy thị vệ này cùng lên một lượt cũng không đánh lại hắn.
Bởi vì không muốn lộ ra, cho nên xe ngựa ngừng ở cửa sau Bạch phủ.
Sở Vân Trạch xuống xe ngựa, vào Bạch phủ.
Hạ nhân không dám cản Sở Vân Trạch, vội vàng đi bẩm báo chủ nhân.
Sở Vân Trạch đi một hồi, liền gặp Bạch Hồng Tẫn. Hai người liếc nhau, các hoài tâm tư.
*Các hoài tâm tư: lòng ai cũng có suy tư, âm mưu riêng.
Bạch Hồng Tẫn hành lễ nói: "Tham kiến bệ hạ."
Sở Vân Trạch khách khách khí khí mà nói: "Bạch đại nhân."
"Bệ hạ đến đây, không biết là vì chuyện gì?" Bạch Hồng Tẫn biết rõ còn cố hỏi.
"Cô tới gặp lệnh lang." Sở Vân Trạch muốn lập tức nhìn thấy Bạch Đàn Khinh, lại không thể không cùng Bạch Hồng Tẫn khách sáo, lòng hắn không kiên nhẫn, lại chỉ có thể cố nén bực bội. Bởi vì Bạch Hồng Tẫn không phải người khác mà là phụ thân của Bạch Đàn Khinh.
*Lệnh lang: cách gọi con của người khác một cách lịch sự.
Bạch Hồng Tẫn hỏi: "Không biết bệ hạ muốn gặp trưởng tử của thần Bạch Trọng Lộ, hay là con thứ của thần Bạch Tàn Dương. Nói ra thì Tàn Dương cùng bệ hạ, cũng là sư huynh đệ."
Sở Vân Trạch trong lòng mắng một câu "Cáo già", trên mặt vẫn không lộ thanh sắc, "Cô muốn gặp, là con út của ngài, Bạch Đàn Khinh."
Bạch Hồng Tẫn lại hỏi: "Tiểu nhi chẳng qua là thứ dân, không có công danh trong người, cũng không tài danh, bệ hạ vì sao muốn gặp nó?"
Sở Vân Trạch kiên nhẫn thấy đáy, trên mặt rốt cuộc lộ ra hung tướng, giống như sói đói, "Cô hôm nay nhất định phải thấy y."
"Nếu thần nói không thì sao?" Bạch Hồng Tẫn trong mắt hiện lên duệ mang.
Sở Vân Trạch lạnh lùng nói: "Ngươi ngăn không được Cô."
Bạch Hồng Tẫn nhìn chằm chằm Sở Vân Trạch nhìn một hồi, nhàn nhạt cười, "Đúng vậy, bệ hạ là Sở Vương, muốn làm cái gì đều có thể. Nhưng mà, thần có câu nói, muốn nói với bệ hạ."
Sở Vân Trạch ánh mắt lạnh lùng, "Ngươi nói."
Bạch Hồng Tẫn liễm đi tươi cười, "Đàn Khinh phúc mỏng, chỉ sợ không đảm đương nổi bệ hạ hậu ái."
"Y đảm đương nổi." Sở Vân Trạch dừng một chút, "Đừng nói là một người, cho dù là trân ái của mọi người trong thiên hạ, y đều đáng giá."
Bạch Hồng Tẫn lắp bắp kinh hãi, ông nhìn Sở Vân Trạch, giống như không quen biết người này, đây vẫn là bạo quân hung danh hiển hách khiến người ta sợ hãi sao?
Sở Vân Trạch vòng qua Bạch Hồng Tẫn, đi về hướng tiểu việc Bạch Đàn Khinh ở. Lúc này, hắn không gặp cái gì ngăn trở nữa.
Hắn đi đến trước cửa tiểu viện, dừng bước chân. Hắn nhìn cánh cửa kia, đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi, nhưng hắn cũng không biết chính mình đang sợ hãi cái gì.
Lúc này, Thanh Bình mở cửa ra. Nàng thấy Sở Vân Trạch, vội vàng hành lễ, "Tham kiến bệ hạ."
"Không cần đa lễ." Sở Vân Trạch nhìn về phía căn phòng phía sau Thanh Bình, "Thiếu gia nhà ngươi đang làm gì?"
Thanh Bình thấp giọng nói: "Thiếu gia ngủ rồi."
Sở Vân Trạch do dự một chút, nói: "Cô vào xem y."
"Này......" Thanh Bình không muốn để Sở Vân Trạch quấy rầy Bạch Đàn Khinh nghỉ ngơi, lại không dám cản Sở Vân Trạch, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Sở Vân Trạch giải thích nói: "Cô sẽ không đánh thức y."
Thanh Bình chỉ có thể tránh ra, để Sở Vân Trạch đi vào.
Trong viện có mấy cây mai, hương mai bốn phía thấm vào ruột gan. Có cánh hoa mai rơi trên mặt đất, cùng tuyết đọng tôn nhau lên, đỏ đỏ trắng trắng, vô cùng thanh nhã.
Sở Vân Trạch đi vào trong phòng, phòng trong ấm áp dễ chịu. Hắn đi đến mép giường, vén rèm lên liền thấy được Bạch Đàn Khinh.
Bạch Đàn Khinh nhắm mắt lại, lông mi dài mà đen, gò má như đánh phấn, như là miếng đào tươi ngon mọng nước. Bộ dáng y ngủ cũng đẹp, tựa như một bức họa mỹ miều của đan thanh thánh thủ vẽ.
Sở Vân Trạch nhìn Bạch Đàn Khinh, trong lòng mềm mại đến không thể tưởng tượng, đầu lưỡi đều lan tràn ra vị ngọt. Hắn ngồi xuống ở mép giường, si ngốc mà nhìn chăm chú vào gương mặt người đang ngủ.
Bất luận người nào nhìn thấy biểu cảm giờ phút này của hắn đều sẽ kinh ngạc, thì ra bảo kiếm giết người vô số thời điểm thu lại vào vỏ lại là dáng vẻ ôn nhu như thế này.
Qua thật lâu sau lông mi Bạch Đàn Khinh run lên, mở mắt. Y nhìn thấy Sở Vân Trạch, có chút giật mình, "Bệ hạ sao lại ở chỗ này?"
Y xốc lên chăn, hướng Sở Vân Trạch hành lễ.
Sở Vân Trạch vội vàng đè Bạch Đàn Khinh lại, "Ngươi có bệnh trong người, không cần đa lễ."
Hắn sợ Bạch Đàn Khinh cảm lạnh, dùng chăn bao kín Bạch Đàn Khinh như gói bánh chưng.
Bạch Đàn Khinh bị chăn bọc, chỉ lộ ra cái đầu. Y nhìn bộ dáng hoang mang của Sở Vân Trạch, không khỏi cười khúc khích. Y cười, dường như có gió xuân phả vào mặt, trăm hoa nở rộ.
Sở Vân Trạch không biết Bạch Đàn Khinh đang cười cái gì, nhưng hắn nhìn thấy Bạch Đàn Khinh đang cười, chính mình cũng cười.
Bạch Đàn Khinh cười nói: "Ngươi còn không có trả lời ta câu hỏi đâu?"
"Câu hỏi gì?" Sở Vân Trạch hỏi.
Bạch Đàn Khinh lại hỏi một lần, "Ngươi vì sao lại ở trong phòng ta?"
Sở Vân Trạch yên lặng nhìn Bạch Đàn Khinh, trong ánh mắt giấu không được tình ý, "Ta nhớ ngươi, liền tới nhìn ngươi."
Tình ý của người thế gian là thứ khó che lấp nhất, có tình cùng vô tình, liếc mắt một cái liền rõ ràng.
Sở Vân Trạch ở trước mặt Bạch Đàn Khinh cũng chưa bao giờ xưng cô đạo quả, chỉ tự xem chính mình như người thường. Mà Bạch Đàn Khinh tuy rằng sẽ nhắc nhở chính mình người trước mặt là cửu ngũ chi tôn, nhưng thường xuyên sẽ quên giới hạn với Sở Vân Trạch, bởi vì trong lòng y coi Sở Vân Trạch như là bằng hữu của mình.
Bạch Đàn Khinh nghiêng đầu qua, y lúc này mới nhớ tới, người trước mặt mang loại tâm tư gì với y. Giữa y và Sở Vân Trạch, không chỉ là bằng hữu. Y nhẹ giọng nói: "Nếu đã nhìn thấy người rồi, bệ hạ công việc bận rộn, vẫn nên trở về đi."
Sở Vân Trạch trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi vì sao muốn đuổi ta đi?"
Bạch Đàn Khinh trong ánh nhìn của Sở Vân Trạch, sinh ra một cảm giác tội ác. Y giống như thấy một con chó lưu lạc, rõ ràng đã không phải chó con nữa nhưng vẫn cuộn tròn thân mình, thường xuyên rúc đầu vào bên chân cái người cho mình ăn, mở to đôi mắt đen tròn mắt nhìn người, mong đợi một tia thương xót.
Y hơi hơi cúi đầu, nói: "Ta không đuổi ngươi đi."
Sở Vân Trạch hỏi: "Vậy vì sao ta mới cùng ngươi nói mấy câu ngươi đã bảo ta trở về?"
Bạch Đàn Khinh trả lời: "Ngươi là Sở Vương, nhất định có rất nhiều việc bận, hà tất lãng phí thời gian trên người ta."
"Chỉ cần có liên quan đến ngươi thì không gọi là lãng phí thời gian." Sở Vân Trạch đến gần Bạch Đàn Khinh, rồi lại không dám dựa vào quá gần sát. Hắn sợ dọa Bạch Đàn Khinh, lại sợ chính mình mất khống chế.
"Ngươi học được hoa ngôn xảo ngữ ở đâu vậy?" Bạch Đàn Khinh lui lui về phía sau, cách xa Sở Vân Trạch một chút.
Sở Vân Trạch duỗi tay, chống ở trên tường, nhìn thì có vẻ như ôm Bạch Đàn Khinh vào trong lòng, kỳ thật lại không đụng tới tư thế của y, "Từng câu từng chữ mà ta nói, đều là lời thật lòng của ta."
Bạch Đàn Khinh lui không thể lui, trốn không thể trốn, "Ngươi...... cách xa ta chút."
Sở Vân Trạch rút về tay, "Thật xin lỗi."
"Ngươi hôm nay thật kỳ quái." Bạch Đàn Khinh thấp giọng nói.
"Vậy sao? Có thể là bởi vì hôm nay ta đặc biệt bất an." Sở Vân Trạch miễn cưỡng cười một chút, hắn rất ít cười, cười rộ lên có vẻ cổ quái lại mới lạ.
Bạch Đàn Khinh hỏi: "Ngươi vì sao lại bất an?"
Sở Vân Trạch trầm mặc một lát, nói: "Ta cảm thấy...... ta giống như mất đi ngươi."
Cho dù chỉ là nói ra những lời này, trái tim hắn cũng có chút ít đau đớn. Nếu những lời này trở thành sự thật, như vậy trên thế giới sẽ có thêm một kẻ điên.
"Ta không phải đang ở trước mặt ngươi sao?" Bạch Đàn Khinh nghĩ tới mình chết đi, lúc này đời trước, mình đã chết rồi. Nếu Sở Vân Trạch tới xem y, chỉ có thể nhìn thấy một khối thi thể, khi đó Sở Vân Trạch có biết bao thương tâm.
"Đúng vậy, ngươi đang ở trước mặt ta." Sở Vân Trạch dừng một chút, "Ta có thể chạm ngươi một chút không?"
"Có thể." Bạch Đàn Khinh đáp ứng.
Sở Vân Trạch vươn tay, đôi tay vẫn luôn vững vàng, có chút run rẩy. Hắn dường như muốn chạm mặt Bạch Đàn Khinh một chút, nhưng hắn cuối cùng không có chạm vào, chỉ là chạm một chút vào bên tóc mai của Bạch Đàn Khinh. Chỉ là đụng chạm như vậy, cũng đủ để cho hắn run sợ.
Bạch Đàn Khinh cầm tay Sở Vân Trạch, đặt cái tay kia ở bên mặt mình, "Ngươi không phải nằm mơ, ta sống rất tốt, ngươi chạm vào ta một chút ta cũng sẽ không biến mất."
Sở Vân Trạch biểu tình giống như đang cười, lại giống như ở khóc. Làn da mềm mịn dưới lòng bàn tay tỏa ra chút hơi ấm nhàn nhạt, đây chính là độ ấm của sự tồn tại.
Hắn đã từng cảm thấy tồn tại chính là chịu khổ, đối với nhân thế không hề có chỗ nào lưu luyến. Mà sau khi hắn gặp được Bạch Đàn Khinh, hắn liền thay đổi ý nghĩ. Nếu hắn không ra sinh thì không có cách nào gặp được Bạch Đàn Khinh, chỉ cần Bạch Đàn Khinh tồn tại, hắn liền muốn sống với nhân thế này.
Bạch Đàn Khinh buông tay Sở Vân Trạch, "Được rồi, Sở Vương bệ hạ, ta hơi mệt, ngươi trở về đi."
Sở Vân Trạch lúc này đây mới ngoan ngoãn đứng lên. Hắn đi đến chỗ bậc cửa, lưu luyến mà quay đầu lại liếc nhìn một cái, mới đi ra ngoài.
Bạch Đàn Khinh thấy Sở Vân Trạch đi rồi, nhẹ nhàng thở ra. Cùng Sở Vân Trạch ở một chỗ, thật sự y không được tự nhiên. Y không biết làm thế nào đối mặt với người có tình ý với mình, hơn nữa phần cảm tình này, y chỉ có thể cô phụ.
Y đối với Sở Vân Trạch, chỉ có tình bằng hữu cũng không có ý khác. Nếu Sở Vân Trạch thổ lộ với y, y chỉ có thể cự tuyệt. Hiện tại Sở Vân Trạch không nói, y có thể giả câm vờ điếc. Y thậm chí hy vọng Sở Vân Trạch cả đời không nói, bởi vì khi Sở Vân Trạch nói ra, hai người bọn họ rất có thể không làm bằng hữu được nữa. Có lẽ năm rộng tháng dài, Sở Vân Trạch sẽ gặp được người khác mà hắn động tâm, buông cảm tình với y.
Y không thể tiếp thu Sở Vân Trạch, lại cũng không hy vọng mất đi người bằng hữu Sở Vân Trạch này.
Y chưa bao giờ động lòng với người khác, trước kia tuy rằng cảm thấy hành vi của Sở Vân Trạch chút cổ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều. Cho đến khi y nhìn thấy cuốn sách kia, y mới hiểu được, thì ra Sở Vân Trạch đối với y có tình cảm.
Thì ra đây là tình.
Sở Vân Trạch, rốt cuộc là khi nào sinh ra tình cảm đặc thù đối với y? Y chẳng qua là thấy một người chìm trong vũng bùn, sau đó vươn tay ra thôi.
Chuyện mà y làm cho Sở Vân Trạch, với y mà nói, chỉ là là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Y giúp qua rất nhiều người, Sở Vân Trạch chỉ là một người trong đó. Mà Sở Vân Trạch, lại dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn y, giống như y là toàn bộ của Sở Vân Trạch vậy.
- ---------
Lời của editor: Hmu hmu, chương này soft quá /^
Edit: Delphinium - Chi Thúy Tước
----------
Sau khi Sở Vân Trạch rời khỏi Thanh Loan Cung, bỗng nhiên sinh ra một ham muốn nhìn thấy Bạch Đàn Khinh mãnh liệt. Hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc có muốn đi gặp Bạch Đàn Khinh hay không mà bước chân của hắn đã hướng ngoài cung mà đi.
Phó Mẫn Đạt cười, "Bệ hạ muốn đi gặp Bạch tam thiếu gia sao?"
Sở Vân Trạch liếc mắt nhìn Phó Mẫn Đạt một cái, lạnh lùng mà nói: "Ngươi nói nhiều quá."
Ý cười trên mặt Phó Mẫn Đạt trên không giảm, hắn đi theo bên người Sở Vân Trạch nhiều năm, biết Sở Vân Trạch khi nào rất tức giận, khi nào lại không tức giận.
Sở Vân Trạch lên xe ngựa, để Phó Mẫn Đạt đánh xe, đi tới Bạch phủ. Vài tên thị vệ đi theo trước sau xe ngựa, bảo hộ Sở Vân Trạch an toàn. Nhưng an toàn của Sở Vân Trạch thật ra không quá cần người khác bảo hộ, mấy thị vệ này cùng lên một lượt cũng không đánh lại hắn.
Bởi vì không muốn lộ ra, cho nên xe ngựa ngừng ở cửa sau Bạch phủ.
Sở Vân Trạch xuống xe ngựa, vào Bạch phủ.
Hạ nhân không dám cản Sở Vân Trạch, vội vàng đi bẩm báo chủ nhân.
Sở Vân Trạch đi một hồi, liền gặp Bạch Hồng Tẫn. Hai người liếc nhau, các hoài tâm tư.
*Các hoài tâm tư: lòng ai cũng có suy tư, âm mưu riêng.
Bạch Hồng Tẫn hành lễ nói: "Tham kiến bệ hạ."
Sở Vân Trạch khách khách khí khí mà nói: "Bạch đại nhân."
"Bệ hạ đến đây, không biết là vì chuyện gì?" Bạch Hồng Tẫn biết rõ còn cố hỏi.
"Cô tới gặp lệnh lang." Sở Vân Trạch muốn lập tức nhìn thấy Bạch Đàn Khinh, lại không thể không cùng Bạch Hồng Tẫn khách sáo, lòng hắn không kiên nhẫn, lại chỉ có thể cố nén bực bội. Bởi vì Bạch Hồng Tẫn không phải người khác mà là phụ thân của Bạch Đàn Khinh.
*Lệnh lang: cách gọi con của người khác một cách lịch sự.
Bạch Hồng Tẫn hỏi: "Không biết bệ hạ muốn gặp trưởng tử của thần Bạch Trọng Lộ, hay là con thứ của thần Bạch Tàn Dương. Nói ra thì Tàn Dương cùng bệ hạ, cũng là sư huynh đệ."
Sở Vân Trạch trong lòng mắng một câu "Cáo già", trên mặt vẫn không lộ thanh sắc, "Cô muốn gặp, là con út của ngài, Bạch Đàn Khinh."
Bạch Hồng Tẫn lại hỏi: "Tiểu nhi chẳng qua là thứ dân, không có công danh trong người, cũng không tài danh, bệ hạ vì sao muốn gặp nó?"
Sở Vân Trạch kiên nhẫn thấy đáy, trên mặt rốt cuộc lộ ra hung tướng, giống như sói đói, "Cô hôm nay nhất định phải thấy y."
"Nếu thần nói không thì sao?" Bạch Hồng Tẫn trong mắt hiện lên duệ mang.
Sở Vân Trạch lạnh lùng nói: "Ngươi ngăn không được Cô."
Bạch Hồng Tẫn nhìn chằm chằm Sở Vân Trạch nhìn một hồi, nhàn nhạt cười, "Đúng vậy, bệ hạ là Sở Vương, muốn làm cái gì đều có thể. Nhưng mà, thần có câu nói, muốn nói với bệ hạ."
Sở Vân Trạch ánh mắt lạnh lùng, "Ngươi nói."
Bạch Hồng Tẫn liễm đi tươi cười, "Đàn Khinh phúc mỏng, chỉ sợ không đảm đương nổi bệ hạ hậu ái."
"Y đảm đương nổi." Sở Vân Trạch dừng một chút, "Đừng nói là một người, cho dù là trân ái của mọi người trong thiên hạ, y đều đáng giá."
Bạch Hồng Tẫn lắp bắp kinh hãi, ông nhìn Sở Vân Trạch, giống như không quen biết người này, đây vẫn là bạo quân hung danh hiển hách khiến người ta sợ hãi sao?
Sở Vân Trạch vòng qua Bạch Hồng Tẫn, đi về hướng tiểu việc Bạch Đàn Khinh ở. Lúc này, hắn không gặp cái gì ngăn trở nữa.
Hắn đi đến trước cửa tiểu viện, dừng bước chân. Hắn nhìn cánh cửa kia, đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi, nhưng hắn cũng không biết chính mình đang sợ hãi cái gì.
Lúc này, Thanh Bình mở cửa ra. Nàng thấy Sở Vân Trạch, vội vàng hành lễ, "Tham kiến bệ hạ."
"Không cần đa lễ." Sở Vân Trạch nhìn về phía căn phòng phía sau Thanh Bình, "Thiếu gia nhà ngươi đang làm gì?"
Thanh Bình thấp giọng nói: "Thiếu gia ngủ rồi."
Sở Vân Trạch do dự một chút, nói: "Cô vào xem y."
"Này......" Thanh Bình không muốn để Sở Vân Trạch quấy rầy Bạch Đàn Khinh nghỉ ngơi, lại không dám cản Sở Vân Trạch, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Sở Vân Trạch giải thích nói: "Cô sẽ không đánh thức y."
Thanh Bình chỉ có thể tránh ra, để Sở Vân Trạch đi vào.
Trong viện có mấy cây mai, hương mai bốn phía thấm vào ruột gan. Có cánh hoa mai rơi trên mặt đất, cùng tuyết đọng tôn nhau lên, đỏ đỏ trắng trắng, vô cùng thanh nhã.
Sở Vân Trạch đi vào trong phòng, phòng trong ấm áp dễ chịu. Hắn đi đến mép giường, vén rèm lên liền thấy được Bạch Đàn Khinh.
Bạch Đàn Khinh nhắm mắt lại, lông mi dài mà đen, gò má như đánh phấn, như là miếng đào tươi ngon mọng nước. Bộ dáng y ngủ cũng đẹp, tựa như một bức họa mỹ miều của đan thanh thánh thủ vẽ.
Sở Vân Trạch nhìn Bạch Đàn Khinh, trong lòng mềm mại đến không thể tưởng tượng, đầu lưỡi đều lan tràn ra vị ngọt. Hắn ngồi xuống ở mép giường, si ngốc mà nhìn chăm chú vào gương mặt người đang ngủ.
Bất luận người nào nhìn thấy biểu cảm giờ phút này của hắn đều sẽ kinh ngạc, thì ra bảo kiếm giết người vô số thời điểm thu lại vào vỏ lại là dáng vẻ ôn nhu như thế này.
Qua thật lâu sau lông mi Bạch Đàn Khinh run lên, mở mắt. Y nhìn thấy Sở Vân Trạch, có chút giật mình, "Bệ hạ sao lại ở chỗ này?"
Y xốc lên chăn, hướng Sở Vân Trạch hành lễ.
Sở Vân Trạch vội vàng đè Bạch Đàn Khinh lại, "Ngươi có bệnh trong người, không cần đa lễ."
Hắn sợ Bạch Đàn Khinh cảm lạnh, dùng chăn bao kín Bạch Đàn Khinh như gói bánh chưng.
Bạch Đàn Khinh bị chăn bọc, chỉ lộ ra cái đầu. Y nhìn bộ dáng hoang mang của Sở Vân Trạch, không khỏi cười khúc khích. Y cười, dường như có gió xuân phả vào mặt, trăm hoa nở rộ.
Sở Vân Trạch không biết Bạch Đàn Khinh đang cười cái gì, nhưng hắn nhìn thấy Bạch Đàn Khinh đang cười, chính mình cũng cười.
Bạch Đàn Khinh cười nói: "Ngươi còn không có trả lời ta câu hỏi đâu?"
"Câu hỏi gì?" Sở Vân Trạch hỏi.
Bạch Đàn Khinh lại hỏi một lần, "Ngươi vì sao lại ở trong phòng ta?"
Sở Vân Trạch yên lặng nhìn Bạch Đàn Khinh, trong ánh mắt giấu không được tình ý, "Ta nhớ ngươi, liền tới nhìn ngươi."
Tình ý của người thế gian là thứ khó che lấp nhất, có tình cùng vô tình, liếc mắt một cái liền rõ ràng.
Sở Vân Trạch ở trước mặt Bạch Đàn Khinh cũng chưa bao giờ xưng cô đạo quả, chỉ tự xem chính mình như người thường. Mà Bạch Đàn Khinh tuy rằng sẽ nhắc nhở chính mình người trước mặt là cửu ngũ chi tôn, nhưng thường xuyên sẽ quên giới hạn với Sở Vân Trạch, bởi vì trong lòng y coi Sở Vân Trạch như là bằng hữu của mình.
Bạch Đàn Khinh nghiêng đầu qua, y lúc này mới nhớ tới, người trước mặt mang loại tâm tư gì với y. Giữa y và Sở Vân Trạch, không chỉ là bằng hữu. Y nhẹ giọng nói: "Nếu đã nhìn thấy người rồi, bệ hạ công việc bận rộn, vẫn nên trở về đi."
Sở Vân Trạch trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi vì sao muốn đuổi ta đi?"
Bạch Đàn Khinh trong ánh nhìn của Sở Vân Trạch, sinh ra một cảm giác tội ác. Y giống như thấy một con chó lưu lạc, rõ ràng đã không phải chó con nữa nhưng vẫn cuộn tròn thân mình, thường xuyên rúc đầu vào bên chân cái người cho mình ăn, mở to đôi mắt đen tròn mắt nhìn người, mong đợi một tia thương xót.
Y hơi hơi cúi đầu, nói: "Ta không đuổi ngươi đi."
Sở Vân Trạch hỏi: "Vậy vì sao ta mới cùng ngươi nói mấy câu ngươi đã bảo ta trở về?"
Bạch Đàn Khinh trả lời: "Ngươi là Sở Vương, nhất định có rất nhiều việc bận, hà tất lãng phí thời gian trên người ta."
"Chỉ cần có liên quan đến ngươi thì không gọi là lãng phí thời gian." Sở Vân Trạch đến gần Bạch Đàn Khinh, rồi lại không dám dựa vào quá gần sát. Hắn sợ dọa Bạch Đàn Khinh, lại sợ chính mình mất khống chế.
"Ngươi học được hoa ngôn xảo ngữ ở đâu vậy?" Bạch Đàn Khinh lui lui về phía sau, cách xa Sở Vân Trạch một chút.
Sở Vân Trạch duỗi tay, chống ở trên tường, nhìn thì có vẻ như ôm Bạch Đàn Khinh vào trong lòng, kỳ thật lại không đụng tới tư thế của y, "Từng câu từng chữ mà ta nói, đều là lời thật lòng của ta."
Bạch Đàn Khinh lui không thể lui, trốn không thể trốn, "Ngươi...... cách xa ta chút."
Sở Vân Trạch rút về tay, "Thật xin lỗi."
"Ngươi hôm nay thật kỳ quái." Bạch Đàn Khinh thấp giọng nói.
"Vậy sao? Có thể là bởi vì hôm nay ta đặc biệt bất an." Sở Vân Trạch miễn cưỡng cười một chút, hắn rất ít cười, cười rộ lên có vẻ cổ quái lại mới lạ.
Bạch Đàn Khinh hỏi: "Ngươi vì sao lại bất an?"
Sở Vân Trạch trầm mặc một lát, nói: "Ta cảm thấy...... ta giống như mất đi ngươi."
Cho dù chỉ là nói ra những lời này, trái tim hắn cũng có chút ít đau đớn. Nếu những lời này trở thành sự thật, như vậy trên thế giới sẽ có thêm một kẻ điên.
"Ta không phải đang ở trước mặt ngươi sao?" Bạch Đàn Khinh nghĩ tới mình chết đi, lúc này đời trước, mình đã chết rồi. Nếu Sở Vân Trạch tới xem y, chỉ có thể nhìn thấy một khối thi thể, khi đó Sở Vân Trạch có biết bao thương tâm.
"Đúng vậy, ngươi đang ở trước mặt ta." Sở Vân Trạch dừng một chút, "Ta có thể chạm ngươi một chút không?"
"Có thể." Bạch Đàn Khinh đáp ứng.
Sở Vân Trạch vươn tay, đôi tay vẫn luôn vững vàng, có chút run rẩy. Hắn dường như muốn chạm mặt Bạch Đàn Khinh một chút, nhưng hắn cuối cùng không có chạm vào, chỉ là chạm một chút vào bên tóc mai của Bạch Đàn Khinh. Chỉ là đụng chạm như vậy, cũng đủ để cho hắn run sợ.
Bạch Đàn Khinh cầm tay Sở Vân Trạch, đặt cái tay kia ở bên mặt mình, "Ngươi không phải nằm mơ, ta sống rất tốt, ngươi chạm vào ta một chút ta cũng sẽ không biến mất."
Sở Vân Trạch biểu tình giống như đang cười, lại giống như ở khóc. Làn da mềm mịn dưới lòng bàn tay tỏa ra chút hơi ấm nhàn nhạt, đây chính là độ ấm của sự tồn tại.
Hắn đã từng cảm thấy tồn tại chính là chịu khổ, đối với nhân thế không hề có chỗ nào lưu luyến. Mà sau khi hắn gặp được Bạch Đàn Khinh, hắn liền thay đổi ý nghĩ. Nếu hắn không ra sinh thì không có cách nào gặp được Bạch Đàn Khinh, chỉ cần Bạch Đàn Khinh tồn tại, hắn liền muốn sống với nhân thế này.
Bạch Đàn Khinh buông tay Sở Vân Trạch, "Được rồi, Sở Vương bệ hạ, ta hơi mệt, ngươi trở về đi."
Sở Vân Trạch lúc này đây mới ngoan ngoãn đứng lên. Hắn đi đến chỗ bậc cửa, lưu luyến mà quay đầu lại liếc nhìn một cái, mới đi ra ngoài.
Bạch Đàn Khinh thấy Sở Vân Trạch đi rồi, nhẹ nhàng thở ra. Cùng Sở Vân Trạch ở một chỗ, thật sự y không được tự nhiên. Y không biết làm thế nào đối mặt với người có tình ý với mình, hơn nữa phần cảm tình này, y chỉ có thể cô phụ.
Y đối với Sở Vân Trạch, chỉ có tình bằng hữu cũng không có ý khác. Nếu Sở Vân Trạch thổ lộ với y, y chỉ có thể cự tuyệt. Hiện tại Sở Vân Trạch không nói, y có thể giả câm vờ điếc. Y thậm chí hy vọng Sở Vân Trạch cả đời không nói, bởi vì khi Sở Vân Trạch nói ra, hai người bọn họ rất có thể không làm bằng hữu được nữa. Có lẽ năm rộng tháng dài, Sở Vân Trạch sẽ gặp được người khác mà hắn động tâm, buông cảm tình với y.
Y không thể tiếp thu Sở Vân Trạch, lại cũng không hy vọng mất đi người bằng hữu Sở Vân Trạch này.
Y chưa bao giờ động lòng với người khác, trước kia tuy rằng cảm thấy hành vi của Sở Vân Trạch chút cổ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều. Cho đến khi y nhìn thấy cuốn sách kia, y mới hiểu được, thì ra Sở Vân Trạch đối với y có tình cảm.
Thì ra đây là tình.
Sở Vân Trạch, rốt cuộc là khi nào sinh ra tình cảm đặc thù đối với y? Y chẳng qua là thấy một người chìm trong vũng bùn, sau đó vươn tay ra thôi.
Chuyện mà y làm cho Sở Vân Trạch, với y mà nói, chỉ là là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Y giúp qua rất nhiều người, Sở Vân Trạch chỉ là một người trong đó. Mà Sở Vân Trạch, lại dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn y, giống như y là toàn bộ của Sở Vân Trạch vậy.
- ---------
Lời của editor: Hmu hmu, chương này soft quá /^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.