Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê He Với Thế Thân
Chương 40: Ba mẹ nhà họ Lục xuất hiện
Vinh Hoa Phú Quý
06/09/2024
Đêm khuya.
Tại nhà cũ của nhà họ Lục.
Đèn phòng khách sáng suốt một đêm.
"Đại thiếu gia, cậu đã về rồi." Bác Giang quản gia cung kính mỉm cười, giúp Lục Minh Phong cởi áo vest, liếc mắt sang lập tức nhìn thấy Lục Minh Trần đang lặng lẽ đi sau Lục Minh Phong, không nói lời nào.
Bác Giang cười nói: “Thiếu gia Minh Thần.”
Trong phòng khách tráng lệ.
Trên ghế sofa có một người đàn ông trung niên đeo kính đang đọc báo, tóc ông ấy đã điểm bạc, trên khuôn mặt đã có vài dấu vết của thời gian, nhưng lại khiến ông thêm phần uy nghiêm, sâu xa khó đoán. Ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, lộ ra vẻ tàn nhẫn của một người lãnh đạo đã trải qua nhiều cuộc đấu tranh trên thương trường.
Quan hệ giữa Lục Minh Phong và ba không thân thiết lắm, luôn có một cảm giác xa cách mơ hồ. Anh ta đứng trước mặt ba mình, trong ánh mắt không có sự kính yêu của con trai dành cho ba, chỉ có sự kính trọng của cấp dưới đối với lãnh đạo.
Anh ta gọi: “Ba.”
Lục Minh Thần đứng sau, run lên một chút, gọi theo anh trai: “Ba…”
Lục Bá Đình đặt tờ báo lên bàn trà trong suốt, ngả lưng vào ghế sofa. Là người đứng đầu cầm quyền trong nhà họ Lục, đã quen với những trận chiến trên thương trường, ông ấy vẫn giữ được khí thế uy nghiêm như xưa. Ông tháo kính ra, lau nhẹ, nói: “Ba và mẹ con đã biết chuyện xảy ra ở nhà họ Cố.”
Lục Minh Phong im lặng không nói gì.
“Những lời nói dối, vu oan hãm hại, những thủ đoạn thấp hèn không thể thấy ánh sáng ấy không khác gì trò hề ở nhà họ Cố, còn làm mất mặt nhà họ Lục. Lục Minh Phong, con thường ngày quá nuông chiều nó rồi.”
Lục Minh Thần nắm chặt góc áo anh trai, tìm kiếm sự che chở, nhỏ giọng nói: "Anh..."
Yết hầu Lục Minh Phong hơi chuyển động, đứng chắn trước mặt em trai: “Ba, là lỗi của con, nếu ba muốn trách thì hãy trách con, muốn đánh thì đánh con, con sẽ dạy dỗ Minh Thần thật tốt.”
Lục Bá Đình nhìn về phía Lục Minh Thần: "Lên lầu đi, mẹ đang đợi con."
Ánh mắt Lục Minh Thần hiện lên vẻ sợ hãi, so với người ba nghiêm khắc trước mặt này, cậu ta sợ nhất là mẹ.
Tuy ba nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng tốt xấu gì vẫn đối xử với cậu ta như con ruột, nghiêm khắc dạy dỗ vì mong cậu ta thành tài, ánh mắt đôi khi chứa đựng sự phức tạp, nhưng chưa bao giờ thật sự nổi giận.
Nhưng mẹ thì khác, dù đối xử với cậu ta cũng rất tốt, nhưng ánh mắt bà ấy nhìn cậu ta luôn mang theo sự xa cách không thể xoá bỏ. Thậm chí tính tình của mẹ còn tệ hơn ba, bà ấy là tiểu thư của một gia tộc lớn ở Vân Thành, tổ tiên ba đời đời đều liên quan đến giới chính trị, nhà ngoại đều không ưa thích cậu ta.
Quyền quản lý tài chính trong nhà do mẹ nắm giữ, ngay cả ba cũng nghe lời bà.
"Đi đi." Lục Minh Phong dặn dò: "Đừng làm mẹ giận."
Lục Minh Thần không dám đơn độc đối mặt với người mẹ hung dữ như hổ, nhưng vẫn phải lên lầu.
Sau khi cậu ta rời đi.
Lục Bá Đình rút một điếu thuốc, ánh mắt phức tạp: “Con chiều chuộng nó quá mức rồi, lần này có thể vu khống người khác trộm đồ, lần sau có thể gây ra tai nạn c.h.ế.t người. Chẳng lẽ con định lần nào cũng bao che nó sao? Sự nuông chiều của con sẽ hại c.h.ế.t nó!”
“Thần Thần đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, dù sao nó cũng không phải Thần Thần, Thần Thần đã sớm không còn nữa, khi nào con mới có thể tỉnh táo lại đây?! Hả? Lục Minh Phong, con nói cho ba biết khi nào con mới có thể tỉnh ngộ?”
Lục Minh Phong quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe: "Thần Thần chưa chết, em ấy vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta. Ba, chẳng lẽ ba không nghĩ như vậy sao? Hơn hai mươi năm đã trôi qua, chẳng lẽ ba có thể chấp nhận sự thật này sao? Chỉ cần con còn sống, con sẽ vẫn luôn bảo vệ em ấy, con tuyệt đối sẽ không để sai lầm năm xưa lặp lại một lần nữa."
Lục Bá Đình lắc đầu: “Ba không thể quản được con.”
Ông châm một điếu xì gà, thở ra một hơi rồi nói: "Nhà họ Cố nói thế nào?"
Lục Minh Phong nói: "Nhà họ Cố sẽ không vì một tình nhân nhỏ mà xung đột với nhà họ Lục. Cố Hàn Chu là một người thông minh, và cũng là một doanh nhân ích kỷ, có thể có nhiều tình nhân nhỏ, nhưng mối quan hệ với nhà họ Lục là duy nhất."
“Anh ta sẽ quản lý tốt người của mình, không để tình nhân nhỏ đó ra ngoài nói lung tung. Chuyện này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, nhất định sẽ lắng xuống.”
Ánh mắt Lục Bá Đình sâu thẳm: "Ừm. Còn có người của nhà họ Bùi nữa."
Lục Minh Phong giật mình: "Con biết rồi."
Lục Bá Đình quay lưng lại, mân mê những món đồ quý trong tủ, thản nhiên nói: “Nhưng dù sao Minh Thần cũng là người sai trước, con hãy chuẩn bị một món quà tạ lỗi gửi đến nhà họ Cố.”
Lục Minh Phong nhíu mày: “Ba ơi…”
Lục Bá Đình nói: “Quan trọng là phải tặng nhà họ Cố một món quà để đền tội, đặc biệt tặng một phần cho đứa nhỏ Khinh Chu kia, dù sao mọi chuyện cũng xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của nó. Tài sản và quyền lực của nhà họ Cố không phải là nhỏ, Cố Hàn Chu lại là người có thù sẽ trả, đừng nên đối đầu với nhà họ Cố.”
Lục Minh Phong gật đầu: “Con hiểu rồi, Cố Hàn Chu cũng sẽ hiểu thôi.”
"Ừ, còn đứa nhỏ Túc Túc… con cũng không cần phải gây thù hằn với nhà họ Cố vì Túc Túc." Lục Bá Đình sâu xa nói.
Lục Minh Phong ngồi trên ghế sofa.
Hai ba con thảo luận về công việc trong một thời gian dài.
Ở trên lầu.
Lục Minh Thần có hơi sợ hãi, cậu ta không sợ anh trai, không sợ ba, chỉ sợ người phụ nữ tàn nhẫn mặc sườn xám màu xanh lục này, cậu ta run run gọi: "Mẹ."
Lục phu nhân đứng bên cửa sổ tưới hoa, bà quay đầu lại, là một khuôn mặt kiều diễm tỏa ra ánh hào quang lấp lánh, thời gian không để lại dấu vết trên gương mặt bà, ánh mắt lạnh lùng: "Lại gây họa."
Lục Minh Thần cúi đầu không nói gì. Ngay cả ba cũng sợ con cọp mẹ này, chứ đừng nói đến cậu ta.
Lục Phu nhân lạnh lùng nói: “Mẹ đã cắt hết thẻ của con rồi, còn chìa khóa xe cũng tịch thu hết, trong thời gian này không được phép đi chơi với đám bạn lông bông đó. Con phải vào công ty của cậu làm kế toán, nếu không làm ra được kết quả gì tốt, mẹ sẽ không mở lại thẻ đâu.”
Lục Minh Thần hít một hơi khí lạnh, sao lại dám cắt thẻ của mình?! Sao lại tịch thu chìa khóa xe?! Sao lại hạn chế tự do như vậy?! Cậu của cậu ta có tiếng là một con ma cuồng công việc, đối đãi với nhân viên khắc nghiệt muốn chết! Cái công ty đó là nơi dành cho con người sao?
Còn nữa, tại sao phải bắt đầu từ vị trí kế toán cấp thấp chứ?!
Theo thân phận của cậu ta, cậu ta nên là một lãnh đạo nhỏ mới đúng!
Ánh mắt cậu ta tỏ vẻ không phục.
Bas
Lục Phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta.
Lục Minh Thần run lên, lập tức vâng lời, nói nhỏ: "Con biết rồi ạ."
Con cọp mẹ đáng ghét này! Chết sớm một chút đi!
Suy cho cùng chỉ là bà chướng mắt tôi mà thôi. Sao bà không đi c.h.ế.t theo đứa con trai bảo bối đó đi!
Cậu ta cúi đầu, trong ánh mắt là vẻ không phục xen lẫn oán hận ác ý.
Tại nhà cũ của nhà họ Lục.
Đèn phòng khách sáng suốt một đêm.
"Đại thiếu gia, cậu đã về rồi." Bác Giang quản gia cung kính mỉm cười, giúp Lục Minh Phong cởi áo vest, liếc mắt sang lập tức nhìn thấy Lục Minh Trần đang lặng lẽ đi sau Lục Minh Phong, không nói lời nào.
Bác Giang cười nói: “Thiếu gia Minh Thần.”
Trong phòng khách tráng lệ.
Trên ghế sofa có một người đàn ông trung niên đeo kính đang đọc báo, tóc ông ấy đã điểm bạc, trên khuôn mặt đã có vài dấu vết của thời gian, nhưng lại khiến ông thêm phần uy nghiêm, sâu xa khó đoán. Ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, lộ ra vẻ tàn nhẫn của một người lãnh đạo đã trải qua nhiều cuộc đấu tranh trên thương trường.
Quan hệ giữa Lục Minh Phong và ba không thân thiết lắm, luôn có một cảm giác xa cách mơ hồ. Anh ta đứng trước mặt ba mình, trong ánh mắt không có sự kính yêu của con trai dành cho ba, chỉ có sự kính trọng của cấp dưới đối với lãnh đạo.
Anh ta gọi: “Ba.”
Lục Minh Thần đứng sau, run lên một chút, gọi theo anh trai: “Ba…”
Lục Bá Đình đặt tờ báo lên bàn trà trong suốt, ngả lưng vào ghế sofa. Là người đứng đầu cầm quyền trong nhà họ Lục, đã quen với những trận chiến trên thương trường, ông ấy vẫn giữ được khí thế uy nghiêm như xưa. Ông tháo kính ra, lau nhẹ, nói: “Ba và mẹ con đã biết chuyện xảy ra ở nhà họ Cố.”
Lục Minh Phong im lặng không nói gì.
“Những lời nói dối, vu oan hãm hại, những thủ đoạn thấp hèn không thể thấy ánh sáng ấy không khác gì trò hề ở nhà họ Cố, còn làm mất mặt nhà họ Lục. Lục Minh Phong, con thường ngày quá nuông chiều nó rồi.”
Lục Minh Thần nắm chặt góc áo anh trai, tìm kiếm sự che chở, nhỏ giọng nói: "Anh..."
Yết hầu Lục Minh Phong hơi chuyển động, đứng chắn trước mặt em trai: “Ba, là lỗi của con, nếu ba muốn trách thì hãy trách con, muốn đánh thì đánh con, con sẽ dạy dỗ Minh Thần thật tốt.”
Lục Bá Đình nhìn về phía Lục Minh Thần: "Lên lầu đi, mẹ đang đợi con."
Ánh mắt Lục Minh Thần hiện lên vẻ sợ hãi, so với người ba nghiêm khắc trước mặt này, cậu ta sợ nhất là mẹ.
Tuy ba nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng tốt xấu gì vẫn đối xử với cậu ta như con ruột, nghiêm khắc dạy dỗ vì mong cậu ta thành tài, ánh mắt đôi khi chứa đựng sự phức tạp, nhưng chưa bao giờ thật sự nổi giận.
Nhưng mẹ thì khác, dù đối xử với cậu ta cũng rất tốt, nhưng ánh mắt bà ấy nhìn cậu ta luôn mang theo sự xa cách không thể xoá bỏ. Thậm chí tính tình của mẹ còn tệ hơn ba, bà ấy là tiểu thư của một gia tộc lớn ở Vân Thành, tổ tiên ba đời đời đều liên quan đến giới chính trị, nhà ngoại đều không ưa thích cậu ta.
Quyền quản lý tài chính trong nhà do mẹ nắm giữ, ngay cả ba cũng nghe lời bà.
"Đi đi." Lục Minh Phong dặn dò: "Đừng làm mẹ giận."
Lục Minh Thần không dám đơn độc đối mặt với người mẹ hung dữ như hổ, nhưng vẫn phải lên lầu.
Sau khi cậu ta rời đi.
Lục Bá Đình rút một điếu thuốc, ánh mắt phức tạp: “Con chiều chuộng nó quá mức rồi, lần này có thể vu khống người khác trộm đồ, lần sau có thể gây ra tai nạn c.h.ế.t người. Chẳng lẽ con định lần nào cũng bao che nó sao? Sự nuông chiều của con sẽ hại c.h.ế.t nó!”
“Thần Thần đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, dù sao nó cũng không phải Thần Thần, Thần Thần đã sớm không còn nữa, khi nào con mới có thể tỉnh táo lại đây?! Hả? Lục Minh Phong, con nói cho ba biết khi nào con mới có thể tỉnh ngộ?”
Lục Minh Phong quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe: "Thần Thần chưa chết, em ấy vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta. Ba, chẳng lẽ ba không nghĩ như vậy sao? Hơn hai mươi năm đã trôi qua, chẳng lẽ ba có thể chấp nhận sự thật này sao? Chỉ cần con còn sống, con sẽ vẫn luôn bảo vệ em ấy, con tuyệt đối sẽ không để sai lầm năm xưa lặp lại một lần nữa."
Lục Bá Đình lắc đầu: “Ba không thể quản được con.”
Ông châm một điếu xì gà, thở ra một hơi rồi nói: "Nhà họ Cố nói thế nào?"
Lục Minh Phong nói: "Nhà họ Cố sẽ không vì một tình nhân nhỏ mà xung đột với nhà họ Lục. Cố Hàn Chu là một người thông minh, và cũng là một doanh nhân ích kỷ, có thể có nhiều tình nhân nhỏ, nhưng mối quan hệ với nhà họ Lục là duy nhất."
“Anh ta sẽ quản lý tốt người của mình, không để tình nhân nhỏ đó ra ngoài nói lung tung. Chuyện này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, nhất định sẽ lắng xuống.”
Ánh mắt Lục Bá Đình sâu thẳm: "Ừm. Còn có người của nhà họ Bùi nữa."
Lục Minh Phong giật mình: "Con biết rồi."
Lục Bá Đình quay lưng lại, mân mê những món đồ quý trong tủ, thản nhiên nói: “Nhưng dù sao Minh Thần cũng là người sai trước, con hãy chuẩn bị một món quà tạ lỗi gửi đến nhà họ Cố.”
Lục Minh Phong nhíu mày: “Ba ơi…”
Lục Bá Đình nói: “Quan trọng là phải tặng nhà họ Cố một món quà để đền tội, đặc biệt tặng một phần cho đứa nhỏ Khinh Chu kia, dù sao mọi chuyện cũng xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của nó. Tài sản và quyền lực của nhà họ Cố không phải là nhỏ, Cố Hàn Chu lại là người có thù sẽ trả, đừng nên đối đầu với nhà họ Cố.”
Lục Minh Phong gật đầu: “Con hiểu rồi, Cố Hàn Chu cũng sẽ hiểu thôi.”
"Ừ, còn đứa nhỏ Túc Túc… con cũng không cần phải gây thù hằn với nhà họ Cố vì Túc Túc." Lục Bá Đình sâu xa nói.
Lục Minh Phong ngồi trên ghế sofa.
Hai ba con thảo luận về công việc trong một thời gian dài.
Ở trên lầu.
Lục Minh Thần có hơi sợ hãi, cậu ta không sợ anh trai, không sợ ba, chỉ sợ người phụ nữ tàn nhẫn mặc sườn xám màu xanh lục này, cậu ta run run gọi: "Mẹ."
Lục phu nhân đứng bên cửa sổ tưới hoa, bà quay đầu lại, là một khuôn mặt kiều diễm tỏa ra ánh hào quang lấp lánh, thời gian không để lại dấu vết trên gương mặt bà, ánh mắt lạnh lùng: "Lại gây họa."
Lục Minh Thần cúi đầu không nói gì. Ngay cả ba cũng sợ con cọp mẹ này, chứ đừng nói đến cậu ta.
Lục Phu nhân lạnh lùng nói: “Mẹ đã cắt hết thẻ của con rồi, còn chìa khóa xe cũng tịch thu hết, trong thời gian này không được phép đi chơi với đám bạn lông bông đó. Con phải vào công ty của cậu làm kế toán, nếu không làm ra được kết quả gì tốt, mẹ sẽ không mở lại thẻ đâu.”
Lục Minh Thần hít một hơi khí lạnh, sao lại dám cắt thẻ của mình?! Sao lại tịch thu chìa khóa xe?! Sao lại hạn chế tự do như vậy?! Cậu của cậu ta có tiếng là một con ma cuồng công việc, đối đãi với nhân viên khắc nghiệt muốn chết! Cái công ty đó là nơi dành cho con người sao?
Còn nữa, tại sao phải bắt đầu từ vị trí kế toán cấp thấp chứ?!
Theo thân phận của cậu ta, cậu ta nên là một lãnh đạo nhỏ mới đúng!
Ánh mắt cậu ta tỏ vẻ không phục.
Bas
Lục Phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta.
Lục Minh Thần run lên, lập tức vâng lời, nói nhỏ: "Con biết rồi ạ."
Con cọp mẹ đáng ghét này! Chết sớm một chút đi!
Suy cho cùng chỉ là bà chướng mắt tôi mà thôi. Sao bà không đi c.h.ế.t theo đứa con trai bảo bối đó đi!
Cậu ta cúi đầu, trong ánh mắt là vẻ không phục xen lẫn oán hận ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.