Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Đám Vai Chính Bệnh Chiếm Hữu [Vô Hạn Lưu]
Chương 4: Cô Là Người Rất Lạnh Lùng
Bị Ái Vọng Tưởng Chứng A Ly
06/11/2024
“Chị, chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau...”
Lầu trên, hàng xóm nghe thấy tiếng động liền xuống kiểm tra, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng qua khe cửa, tiếng hét chói tai vang vọng khắp tòa nhà cũ kỹ này.
Máu đỏ tươi lan khắp sàn nhà.
[Cô thật sự là một cô gái lạnh lùng và vô tình.]
Bên trong căn phòng, ngồi trên ghế sofa không ai có thể nhìn thấy, Lâm Linh vốn đang ngắm nhìn Cao Kiệt dùng dao đâm chết chính mình, khi nghe thấy tiếng nói đó, cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía hệ thống Bạch Nguyệt Quang không biết đã xuất hiện từ lúc nào từ không gian hệ thống.
Đôi mắt đong đầy sự dịu dàng, như đang nhìn người mình yêu thương, đôi môi màu hồng nhạt khẽ mở, giọng nói dịu dàng và mơ hồ tựa như tiếng hát của nàng tiên cá trong đại dương sâu thẳm, có thể mê hoặc lòng người.
[Cậu nói như vậy sẽ làm tôi buồn đấy.]
Hình dạng nhân hóa của hệ thống Bạch Nguyệt Quang là một thiếu niên với mái tóc đỏ dựng ngược như gai nhím, đối diện với vẻ mặt xinh đẹp vô khuyết của Lâm Linh dường như thật sự vì lời nói của cậu mà trở nên buồn bã, nhưng cậu chẳng mảy may cảm động, quay đầu khịt mũi một tiếng.
Nếu người phụ nữ này thật sự biết buồn, thì chuyện đó còn kỳ lạ hơn cả trời mưa đỏ.
Đừng tưởng cậu không biết, để hoàn thành nhiệm vụ, cô đã liên tiếp sắp xếp để Cao Kiệt chứng kiến cảnh bác sĩ tỏ tình, tặng hoa và ăn uống với cô, rồi lấy lý do ‘bận công việc’ để ba ngày không đi thăm Cao Kiệt, sau đó lại dùng hình ảnh cô và bác sĩ cười nói trong bệnh viện như giọt nước tràn ly đè bẹp Cao Kiệt.
Mỗi câu nói, mỗi hành động của cô đều không hề lãng phí.
Tất cả mọi người giống như quân cờ trong tay cô, bị cô tính toán đến chết.
Cuối cùng, những quân cờ đó vẫn tự trách hết lỗi lầm lên bản thân, nghĩ rằng tất cả là do mình sai.
Còn Lâm Linh.
Từ đầu đến cuối, cô luôn là mặt trăng dịu dàng xa xăm trên bầu trời đêm.
Khi đến gần họ, dường như trong tầm tay có thể chạm đến, nhưng trong nháy mắt lại như ảo ảnh biến mất, trở thành Bạch Nguyệt Quang khắc cốt ghi tâm trong lòng họ.
Nhưng nghĩ đến trong cốt truyện gốc, Cao Kiệt vì muốn lấy trái tim của Lâm Linh nên đã thuê người tông chết cô, sau đó còn giết chết cả cô em gái nuôi của Lâm Linh, hệ thống Bạch Nguyệt Quang thấy cậu ta cũng đáng đời.
Mở ra lối thoát rời khỏi thế giới này, hệ thống Bạch Nguyệt Quang liếc nhìn Lâm Linh vẫn đang ngồi trên sofa, trông có vẻ không muốn rời đi, khó chịu nói.
Lầu trên, hàng xóm nghe thấy tiếng động liền xuống kiểm tra, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng qua khe cửa, tiếng hét chói tai vang vọng khắp tòa nhà cũ kỹ này.
Máu đỏ tươi lan khắp sàn nhà.
[Cô thật sự là một cô gái lạnh lùng và vô tình.]
Bên trong căn phòng, ngồi trên ghế sofa không ai có thể nhìn thấy, Lâm Linh vốn đang ngắm nhìn Cao Kiệt dùng dao đâm chết chính mình, khi nghe thấy tiếng nói đó, cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía hệ thống Bạch Nguyệt Quang không biết đã xuất hiện từ lúc nào từ không gian hệ thống.
Đôi mắt đong đầy sự dịu dàng, như đang nhìn người mình yêu thương, đôi môi màu hồng nhạt khẽ mở, giọng nói dịu dàng và mơ hồ tựa như tiếng hát của nàng tiên cá trong đại dương sâu thẳm, có thể mê hoặc lòng người.
[Cậu nói như vậy sẽ làm tôi buồn đấy.]
Hình dạng nhân hóa của hệ thống Bạch Nguyệt Quang là một thiếu niên với mái tóc đỏ dựng ngược như gai nhím, đối diện với vẻ mặt xinh đẹp vô khuyết của Lâm Linh dường như thật sự vì lời nói của cậu mà trở nên buồn bã, nhưng cậu chẳng mảy may cảm động, quay đầu khịt mũi một tiếng.
Nếu người phụ nữ này thật sự biết buồn, thì chuyện đó còn kỳ lạ hơn cả trời mưa đỏ.
Đừng tưởng cậu không biết, để hoàn thành nhiệm vụ, cô đã liên tiếp sắp xếp để Cao Kiệt chứng kiến cảnh bác sĩ tỏ tình, tặng hoa và ăn uống với cô, rồi lấy lý do ‘bận công việc’ để ba ngày không đi thăm Cao Kiệt, sau đó lại dùng hình ảnh cô và bác sĩ cười nói trong bệnh viện như giọt nước tràn ly đè bẹp Cao Kiệt.
Mỗi câu nói, mỗi hành động của cô đều không hề lãng phí.
Tất cả mọi người giống như quân cờ trong tay cô, bị cô tính toán đến chết.
Cuối cùng, những quân cờ đó vẫn tự trách hết lỗi lầm lên bản thân, nghĩ rằng tất cả là do mình sai.
Còn Lâm Linh.
Từ đầu đến cuối, cô luôn là mặt trăng dịu dàng xa xăm trên bầu trời đêm.
Khi đến gần họ, dường như trong tầm tay có thể chạm đến, nhưng trong nháy mắt lại như ảo ảnh biến mất, trở thành Bạch Nguyệt Quang khắc cốt ghi tâm trong lòng họ.
Nhưng nghĩ đến trong cốt truyện gốc, Cao Kiệt vì muốn lấy trái tim của Lâm Linh nên đã thuê người tông chết cô, sau đó còn giết chết cả cô em gái nuôi của Lâm Linh, hệ thống Bạch Nguyệt Quang thấy cậu ta cũng đáng đời.
Mở ra lối thoát rời khỏi thế giới này, hệ thống Bạch Nguyệt Quang liếc nhìn Lâm Linh vẫn đang ngồi trên sofa, trông có vẻ không muốn rời đi, khó chịu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.