Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Đám Vai Chính Bệnh Chiếm Hữu [Vô Hạn Lưu]
Chương 1: Mất Cô, Cậu Sẽ Phát Điên Mất
Bị Ái Vọng Tưởng Chứng A Ly
06/11/2024
Trời đã mưa suốt mấy ngày liền ở thành phố A, cuối cùng hôm nay trời đã quang đãng trở lại.
Ánh nắng chiếu lên bộ đồng phục sọc xanh trắng của bệnh nhân đứng trên hành lang, nhưng không xua tan được màn u ám dày đặc trong lòng cậu ta.
Lông mi dài như cánh quạ che đi đôi mắt lạnh lùng, ảm đạm của cậu, cặp mắt đen sâu thẳm nhìn về phía những cặp đôi nam nữ trong vườn hoa phía dưới, bên tai vang lên giọng nói của một y tá đi ngang qua.
“Vừa rồi tôi thấy cô Lâm và bác sĩ Tần trong vườn hoa đấy, hai người trông xứng đôi thật đấy!”
Giọng nói của cô y tá ngọt ngào dễ thương, nhưng cậu trai chỉ chú ý đến nội dung trong lời cô ta nói.
Xứng đôi?
Hừ.
Nghe thấy lời này, cậu trai cười khẩy, vẻ mặt rạng rỡ bỗng trở nên âm trầm.
Trên chiếc ghế dài bằng gỗ trong vườn hoa, một đôi nam nữ đang trò chuyện rất vui vẻ. Từ nét mặt tươi cười của cô gái, không khó nhận ra rằng lúc này cô rất hạnh phúc.
Cậu trai thích nhất là dáng vẻ này của cô gái.
Cậu thích nụ cười của cô, thích cách cô dịu dàng gọi cậu là Tiểu Kiệt, thích cái cách cô xoa đầu cậu đầy yêu thương... thích tất cả mọi thứ về cô.
Nhưng giờ đây, cô không bắt máy của cậu, lại cười nói vui vẻ với người khác.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt cô gái đâm vào mắt cậu, ngón tay cậu nắm lấy chiếc điện thoại đang cầm trong tay siết chặt đến mức tái nhợt.
Sau đó, cậu quay người rời đi.
Tối hôm đó, trên đường về nhà sau khi tan làm, Lâm Linh dùng chìa khóa mở cửa, vừa quay người lại chưa kịp bật đèn thì đã bị ai đó từ phía sau ôm chặt lấy. Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của một cậu thiếu niên, có lẽ vì khoảng cách quá gần, giọng cậu có chút khàn khàn và ẩn chứa sự tủi thân.
“Chị...”
“Chị đã ba ngày không đến bệnh viện thăm em rồi...”
Nghe ra là giọng của Cao Kiệt, cơ thể căng thẳng của Lâm Linh ngay lập tức thả lỏng, giọng nói dịu dàng mang theo sự áy náy.
“Xin lỗi, Tiểu Kiệt, mấy ngày nay công ty bận quá, đợi khi chị xong việc sẽ đi thăm em nhé?”
Nói dối.
Nếu thực sự không có thời gian, hôm nay làm sao có thể đi gặp vị bác sĩ kia.
Trái tim Cao Kiệt từ từ trầm xuống, cậu cảm thấy mình như một con chó hoang sắp bị bỏ rơi, không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của Lâm Linh.
Cậu là con chó mà cô đã tự tay nuôi lớn.
Mất cô, cậu sẽ phát điên mất.
Ánh nắng chiếu lên bộ đồng phục sọc xanh trắng của bệnh nhân đứng trên hành lang, nhưng không xua tan được màn u ám dày đặc trong lòng cậu ta.
Lông mi dài như cánh quạ che đi đôi mắt lạnh lùng, ảm đạm của cậu, cặp mắt đen sâu thẳm nhìn về phía những cặp đôi nam nữ trong vườn hoa phía dưới, bên tai vang lên giọng nói của một y tá đi ngang qua.
“Vừa rồi tôi thấy cô Lâm và bác sĩ Tần trong vườn hoa đấy, hai người trông xứng đôi thật đấy!”
Giọng nói của cô y tá ngọt ngào dễ thương, nhưng cậu trai chỉ chú ý đến nội dung trong lời cô ta nói.
Xứng đôi?
Hừ.
Nghe thấy lời này, cậu trai cười khẩy, vẻ mặt rạng rỡ bỗng trở nên âm trầm.
Trên chiếc ghế dài bằng gỗ trong vườn hoa, một đôi nam nữ đang trò chuyện rất vui vẻ. Từ nét mặt tươi cười của cô gái, không khó nhận ra rằng lúc này cô rất hạnh phúc.
Cậu trai thích nhất là dáng vẻ này của cô gái.
Cậu thích nụ cười của cô, thích cách cô dịu dàng gọi cậu là Tiểu Kiệt, thích cái cách cô xoa đầu cậu đầy yêu thương... thích tất cả mọi thứ về cô.
Nhưng giờ đây, cô không bắt máy của cậu, lại cười nói vui vẻ với người khác.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt cô gái đâm vào mắt cậu, ngón tay cậu nắm lấy chiếc điện thoại đang cầm trong tay siết chặt đến mức tái nhợt.
Sau đó, cậu quay người rời đi.
Tối hôm đó, trên đường về nhà sau khi tan làm, Lâm Linh dùng chìa khóa mở cửa, vừa quay người lại chưa kịp bật đèn thì đã bị ai đó từ phía sau ôm chặt lấy. Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của một cậu thiếu niên, có lẽ vì khoảng cách quá gần, giọng cậu có chút khàn khàn và ẩn chứa sự tủi thân.
“Chị...”
“Chị đã ba ngày không đến bệnh viện thăm em rồi...”
Nghe ra là giọng của Cao Kiệt, cơ thể căng thẳng của Lâm Linh ngay lập tức thả lỏng, giọng nói dịu dàng mang theo sự áy náy.
“Xin lỗi, Tiểu Kiệt, mấy ngày nay công ty bận quá, đợi khi chị xong việc sẽ đi thăm em nhé?”
Nói dối.
Nếu thực sự không có thời gian, hôm nay làm sao có thể đi gặp vị bác sĩ kia.
Trái tim Cao Kiệt từ từ trầm xuống, cậu cảm thấy mình như một con chó hoang sắp bị bỏ rơi, không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của Lâm Linh.
Cậu là con chó mà cô đã tự tay nuôi lớn.
Mất cô, cậu sẽ phát điên mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.