Chương 3
Sơn Thanh Nguyệt Bất Minh
21/08/2020
Dịch: Tú An
Dứt lời, Từ Ngạn Kỳ cảm thấy sau cổ cứng đờ, không dám nhìn anh. Hắn nhắm mắt, quay đầu về phía Tô Đồ Chi và hỏi: “Buồn nôn lắm đúng không anh?”
Tô Đồ Chi chợt ngẩn ra, vội vàng phủi tay: “Sao anh có thể cảm thấy em buồn nôn được chứ. Là anh đang nghĩ, tại sao em thích anh nhiều năm như vậy anh lại không hay biết gì cả.”
“Bởi vì thời điểm đó chúng ta ở cùng nhau cả ngày, em thường mông lung tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn giữa tình yêu và tình bạn, hay là em đã thật sự yêu anh rồi.
Em vừa sợ anh không thích em, vừa sợ anh bị em dẫn vào con đường xấu này, em lo trước lo sau, do dự lưỡng lự, nên định chờ khi nào mình chuẩn bị tốt mới nói với anh.
Nào ngờ cha mẹ em đột nhiên muốn ra nước ngoài, em lại cảm thấy bản thân không nên ích kỷ mang một câu yêu thích ra để ràng buộc anh, nên định chờ lúc mình quay về mới nói với anh.
Kết quả là, em nhận ra cuộc đời này có một số việc không thể chờ đợi được.”
Từ Ngạn Kỳ cúi đầu cười, sau đó vươn tay nắm lấy Tô Đồ Chi.
“Đồ Chi, em thích anh. Tròn mười bốn năm.” Từ Ngạn Kỳ nhìn anh, thấp giọng nói.
Tô Đồ Chi cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ho một tiếng: “Chuyện đó… anh… anh…”
“Anh không cần nói gì cả, cũng không cần trả lời em ngay. Chúng ta có thể ở bên nhau thì em đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, còn lại hãy cứ thuận theo tự nhiên.”
Từ Ngạn Kỳ mỉm cười an ủi, sau đó kéo Tô Đồ Chi vào một cửa hàng thời trang: “Bộ này không tồi, thích hợp mặc lúc anh lái xe máy.”
Bởi vì Quý Phi không thích Tô Đồ Chi lái xe máy, nên hai năm qua Tô Đồ Chi hiếm khi động vào. Bây giờ nghe Từ Ngạn Kỳ nói vậy, trong lòng Tô Đồ Chi càng thêm rối bời.
Anh đã từng cho rằng Quý Phi đối với mình tình sâu như biển, sau này nhận ra bản thân vốn chẳng qua chỉ chiếm một phần nhỏ trong biển lớn của Quý Phi. Hiện tại ở bên Từ Ngạn Kỳ, Tô Đồ Chi cảm thấy mắt nhìn người của mình trước đó chỉ hợp cho chó ăn.
Tô Đồ Chi nhận lấy quần áo từ tay hắn, đi vào phòng thử đồ.
Từ Ngạn Kỳ ngồi trên sô pha, nhắm mắt gỡ kính nhẹ nhàng lau, cong môi cười. Hắn sẽ bước vào tim của Tô Đồ Chi từng chút một, gạt bỏ tất cả những dấu vết liên quan đến Quý Phi.
Đó là Tô Đồ Chi, bảo bối của hắn.
Ngày tháng sau này hai người ở bên nhau như những đôi tình nhân bình thường. Nắm tay, ôm ấp, trao nhau nụ hôn, tuy Từ Ngạn Kỳ rất muốn thẳng thừng kéo anh lên giường, nhưng nhìn Tô Đồ Chi, lại tự khuyên bản thân bình tĩnh lại. Đã chờ lâu như vậy, không nên vội vã trong lúc này.
Vì cả hai làm chung một công ty, nên ngày thường tan ca đều sẽ cùng ăn cơm, sau đó mới ai về nhà nấy.
Hôm nay Từ Ngạn Kỳ phải tăng ca, nên bảo Tô Đồ Chi hãy về trước không cần đợi hắn. Tô Đồ Chi nhìn giờ, nói: “Vậy anh đi trước, khi nào xong việc em gọi cho anh, trực tiếp đến chỗ của anh ăn cơm nhé.”
Từ Ngạn Kỳ đoán chừng thêm hơn nửa tiếng nữa mình mới có thể xong việc, ngẩng đầu hôn má của Tô Đồ Chi rồi nói: “Được, anh đi đường cẩn thận.”
Tô Đồ Chi vẫy tay, ôm mũ bảo hiểm của mình đi ra cửa. Nào ngờ vừa bước ra cửa công ty thì bị một người bắt lấy cổ tay.
“Quý Phi?” Tô Đồ Chi nhíu chặt mày nhìn người vừa tới.
Quý Phi áo quần xộc xệch, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt toàn là tơ máu, hắn kéo Tô Đồ Chi lại chất vấn: “Em và Từ Ngạn Kỳ đã hẹn hò?”
Tô Đồ Chi có chút thiếu kiên nhẫn, thẳng thừng gạt tay hắn, không nhìn lấy một cái mà đáp: “Cút.”
Quý Phi lảo đảo suýt ngã, nhưng vẫn không buông tha đi theo sau lưng anh: “Tô Đồ Chi, em trả lời anh! Có phải em và Từ Ngạn Kỳ đã hẹn hò!”
Tô Đồ Chi quay người nhìn Quý Phi cười giễu: “Tôi hẹn hò ai thì liên quan gì đến anh! Chúng ta đã chia tay rồi! Anh không nhớ sao!”
“Anh biết rồi, em đá anh chính là muốn ở cạnh cậu ta có đúng không!” Quý Phi giống như phát hiện ra điều gì đó, nói một cách chắc chắn.
Tô Đồ Chi ngạc nhiên nhìn Quý Phi: “Quý Phi anh đang nói cái gì vậy! Anh điên rồi! Nguyên nhân khiến chúng ta chia tay rốt cuộc là gì chẳng phải trong lòng anh hiểu rõ sao!”
Bất luận Tô Đồ Chi nói gì, Quý Phi cũng mang dáng vẻ không lọt tai, hắn giơ tay chỉ về hướng văn phòng của Từ Ngạn Kỳ, hét lên:
“Mẹ nó đều là viện cớ cả! Lúc nãy anh đã nhìn thấy qua cửa sổ rồi! Chúng ta mới chia tay được bao lâu hả? Em quay đầu liền đón nhận Từ Ngạn Kỳ! Tô Đồ Chi! Em không biết xấu hổ!”
Tô Đồ Chi hít sâu một hơi, cố kìm nén lửa giận của mình.
“Quý Phi, nể tình ngày trước, em khuyên anh nên chú ý lời nói một chút.”
“Anh chú ý cái gì? Tô Đồ Chi, em chính là chột dạ! Nói cái gì bạn thân, anh em tốt, mẹ nó đều đê tiện! Không biết giấu anh làm với nhau bao nhiều lần, cắm cho anh bao nhiêu cái sừng… hự…”
Quý Phi chưa nói xong liền bị Tô Đồ Chi đạp một cái ngã nhào trên mặt đất, Tô Đồ Chi khom lưng véo mặt hắn và nói: “Quý Phi, lúc chia tay em chỉ cảm thấy lòng giá lạnh. Còn hôm nay em không những trong lòng giá lạnh, còn cảm thấy anh khiến em kinh tởm.”
Quý Phi nắm lấy cổ áo của Tô Đồ Chi, ngẩng cằm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Đồ Chi:
“Tô Đồ Chi, em là tên trai bao lập miếu thờ giỏi nhất mà anh từng gặp đấy.
Em tưởng là em cắt tóc, thay một bộ đồ thì có thể thay đổi tất cả sao!
Em chính là biết Từ Ngạn Kỳ hắn mạnh hơn anh! Hắn không có quá khứ sao! Có thể ở nơi mà em không nhìn thấy hắn còn tham lam hơn cả anh! Chí ít anh còn yêu em!”
Tô Đồ Chi không muốn nhìn hắn phát điên nữa, anh giơ tay kéo bỏ bàn tay đang nắm cổ áo mình, nhưng Quý Phi lại nhân lúc anh không chú ý, thẳng thừng đè lên anh.
Tồ Đồ Chi đưa tay đẩy ngực đối phương, môi của Quý Phi lướt qua má của anh, trong lúc giãy giụa khiến cho má của anh cạ xuống mặt đất.
Tô Đồ Chi bỗng chốc cảm thấy lửa giận bùng lên, anh dứt khoát gạt hắn ra, đưa tay áo chùi đi chùi lại má mình, vẻ mặt lộ rõ sự buồn nôn.
“***,tên điên này! Quý Phi, sau này mẹ nó anh tốt nhất cách ông đây xa một chút, nếu không tôi gặp anh ở đâu sẽ đánh ở đấy!”
Dứt lời Tô Đồ Chi thẳng thừng lái xe máy rời khỏi. Hoàn toàn không quan tâm Quý Phi nằm trên mặt đất như chó chết. Người đi đường chỉ trỏ Quý Phi, nhưng hắn chỉ lặng im nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Quý Phi vốn định tìm Tô Đồ Chi để làm lành, muốn nói với Tô Đồ Chi rằng những ngày xa cách, hắn không còn tâm trí để làm việc gì, trong đầu toàn là anh, hắn đã suy nghĩ kỹ rồi.
Hắn yêu anh, yêu anh nhất, chỉ yêu mình anh. Hắn đối với Ôn Duyệt chỉ là hoài niệm về quá khứ, không liên quan đến người này.
Nhưng trước khi đến đây, Quý Phi không ngờ Tô Đồ Chi sẽ ở cạnh người khác.
Hắn căn bản không tài nào đón nhận tất cả những gì đã nhìn thấy. Rõ ràng Tô Đồ Chi thích hắn như thế, sao có thể vừa quay đầu liền ở bên cạnh người khác chứ?
Lòng đố kỵ khiến Quý Phi mất hết lý trí, hắn miệng nhanh hơn não,thử dùng sự sắc bén của lời nói để đâm xuyên trái tim Tô Đồ Chi.
Nhưng tiền đề là Tô Đồ Chi vẫn còn quan tâm hắn, nếu như Tô Đồ Chi đã hoàn toàn không còn quan tâm đến hắn, vậy thì người bị thanh gươm sắc bén kia đâm xuyên, chỉ có hắn.
Hắn hối hận rồi. Hắn thật sự đã hối hận rồi.
Chân Quý Phi mềm nhũn không đứng dậy nổi, lúc người qua đường hỏi có cần giúp đỡ không, hắn đột nhiên khóc lớn.
Nhân sinh không thể giữ quá nhiều chấp niệm,oán hận giao nhau, hối hận muộn màng.
Từ Ngạn Kỳ vừa mở cửa liền nhìn thấy cằm của Tô Đồ Chi dán băng cá nhân.
“Anh bị sao vậy?” Từ Ngạn Kỳ sờ mặt của anh, nâng gương mặt Tô Đồ Chi lên để xem thử.
Tô Đồ Chi đẩy tay hắn ra, vừa đi vừa nói: “Đừng nhắc tới nữa, vừa nãy anh gặp Quý Phi. Cũng không biết hắn phát điên gì nữa, nhìn thấy anh và em ở bên nhau thì bộ dạng giống như bắt gian tại giường. Miệng nói những lời dơ bẩn, anh liền ra tay.”
Từ Ngạn Kỳ nghe anh nhắc đến Quý Phi, vô thức nhíu mày.
“Vậy cằm anh là sao vậy, có nghiêm trọng không?”
Từ Ngạn Kỳ kéo tay Tô Đồ Chi, để Tô Đồ Chi ngồi xuống sô pha, nâng cằm của anh lên cẩn thận kiểm tra.
“Không sao, sơ ý đụng trúng thôi.”
“Còn bị thương ở đâu không?” Từ Ngạn Kỳ cẩn thận kiểm tra khắp người anh, Tô Đồ Chi bị hắn sờ đến nổi da gà.
“Không có, em ngồi xuống nghỉ ngơi không được sao?” Tô Đồ Chi bị hắn lắc qua lại đến chóng mặt, đưa tay kéo hắn ngồi xuống.
Từ Ngạn Kỳ mím môi, trong lòng cực kỳ ghét Quý Phi, nhưng ngoài mặt thì dịu đi, chân thành nói: “Em lo lắng cho anh.”
Tô Đồ Chi thấy hắn thật lòng, cảm thấy dáng vẻ lãnh khốc của bản thân giống như một tên trai thẳng tồi tệ thiếu tâm lý, chỉ đành thuận theo: “Anh biết rồi, lần sau anh sẽ chú ý.”
Từ Ngạn Kỳ không nói gì, sờ gương mặt của Tô Đồ Chi, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cằm anh.
Buổi tối vẫn là Từ Ngạn Kỳ xuống bếp nấu ăn.
Lúc hai người đang ngồi ăn cơm, Tô Đồ Chi không kìm được mà nhớ lại lời nói của Quý Phi, do dự một lát vẫn là hỏi hắn: “Từ Ngạn Kỳ, trong lòng em có người mà em không thể quên không?”
Từ Ngạn Kỳ chợt ngây người, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Hỏi xong Tô Đồ Chi liền cảm thấy bản thân đã bị Quý Phi truyền nhiễm. Thế là anh lại vội vàng phủi tay đáp: “Anh hỏi bừa thôi, không có gì.”
Còn chưa dứt câu thì Tô Đồ Chi đã nghe thấy Từ Ngạn Kỳ nghiêm túc nói: “Có một người.”
Trong chớp mắt con ngươi của Tô Đồ Chi giãn to.
Không ngờ, thật không ngờ, Từ Ngạn Kỳ trông em nho nhã, hoá ra cũng là một tên trai tồi.
Tô Đồ Chi buông đũa, thẳng thừng đứng dậy lôi hắn ra ngoài cửa.
Từ Ngạn Kỳ thuận theo hành động của anh, còn thong thả hỏi: “Sao vậy?”
“Chia! Tay!” Tô Đồ Chi không hề nể tình mà đạp vào mông của Từ Ngạn Kỳ, đá hắn ra ngoài cửa.
Từ Ngạn Kỳ dở khóc dở cười xách đôi dép bị ném ra ngoài, đập cánh cửa đã đóng lại, nói lớn: “Anh không hỏi em người đó là ai sao?”
Hỏi ư? Hỏi chân của bà cậu ấy. Sau này anh em cũng không thể trở thành rồi!
“Là anh đó. Là Tô Đồ Chi năm mười sáu tuổi.” Từ Ngạn Kỳ cũng không cảm thấy xấu hổ, đứng ở hành lang trước cửa vừa cười vừa hét.
“Là Tô Đồ Chi, người cõng em lúc em bị trẹo chân;
Là Tô Đồ Chi, người giúp em phản kháng khi em bị cô lập;
Là Tô Đồ Chi, người đã nói nếu thật sự không ổn thì sẽ ở cùng em cả đời…”
Từ Ngạn Kỳ còn chưa nói hết, cửa nhà đã mở ra.
Tô Đồ Chi ngẩng cằm nhìn hắn.
Từ Ngạn Kỳ thẳng thừng vứt giày xuống đất, mỉm cười nhìn anh, tiếp tục nói: “Người trước mặt em là người trong lòng em. Người trong lòng em chính là người chung gối với em. Em thích anh nhiều năm như thế, ngoài anh ra, sao còn có người không quên được chứ.”
Từ Ngạn Kỳ nói một cách thành tâm thành ý, nhưng vẻ mặt của Tô Đồ Chi lại hoài nghi. Không còn cách nào, chuyện với Quý Phi chưa qua được bao lâu, khiến hiện tại anh nhìn ai cũng có khả năng hư hỏng.
“Thôi được.” Tô Đồ Chi mềm lòng phủi tay, nể tình thái độ thành khẩn của hắn và độ đàn hồi của cái mông cong, miễn cưỡng tin tưởng vậy, anh ra hiệu cho hắn tiếp tục ăn cơm.
Từ Ngạn Kỳ vốn ngồi đối diện anh, bây giờ thẳng thừng bưng bát tới ngồi bên cạnh: “Vì sao lại đột ngột hỏi chuyện này?”
Tô Đồ Chi gắp cải xanh vào bát của Từ Ngạn Kỳ.
Từ Ngạn Kỳ chợt ngẩn ra, tiếp tục nhìn Tô Đồ Chi với vẻ mặt nghi hoặc.
Tô Đồ Chi hơi ghét bỏ mà nhìn hắn: “Còn không hiểu sao?”
Từ Ngạn Kỳ cúi nhìn cải xanh, sau đó lắc lắc đầu.
“Vậy em có thấy trên đầu anh nhuộm màu gì khác?” Tô Đồ Chi tiếp tục gợi ý.
Kết quả là vừa dứt lời thì Từ Ngạn Kỳ lập tức chỉ lên trời thề: “Hơn hai mươi năm qua em chỉ thích một người. Tuyệt đối không để anh phải nhuộm màu khác.”
Tô Đồ Chi bị hắn chọc cho vui vẻ: “Không phải nói em, là Quý Phi. Anh chia tay với Quý Phi là bởi vì trong lòng hắn có người mà hắn không quên được. Bỗng nhiên chuyển tới Thảo Nguyên Xanh, anh không quen mấy.”
Tô Đồ Chi pha trò, giống như hoàn toàn không để tâm mà khái quát một chút về nguyên nhân.
Nhưng Từ Ngạn Kỳ vẫn nhớ dáng vẻ say khướt của Tô Đồ Chi, hắn ngồi xuống nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cho nên anh sợ trong lòng em cũng có người không quên được. Đúng chứ?”
Tô Đồ Chi uống một thìa canh, gắp cho mình một miếng trứng xào cà chua. Từ Ngạn Kỳ hiểu anh, trứng xào cà chua không thêm đường, vị chua quả nhiên ngon miệng.
“Đồ Chi, em yêu anh. Thật lòng xin lỗi, lúc nãy đã đùa với anh như vậy. Nhưng anh phải tin rằng sau này mỗi một chữ em nói ra đều là thật.
Trong mắt em, trong lòng em, toàn tâm toàn ý, trọn vẹn trái tim này chỉ có anh.” Anh của mỗi một độ tuổi.
Đôi lời tác giả:
Tôi biết các bạn muốn nói gì, nghiền Quý Phi thành tro cốt cho tôi!
Từ Ngạn Kỳ: Được. (Đẩy gọng kính)
Dứt lời, Từ Ngạn Kỳ cảm thấy sau cổ cứng đờ, không dám nhìn anh. Hắn nhắm mắt, quay đầu về phía Tô Đồ Chi và hỏi: “Buồn nôn lắm đúng không anh?”
Tô Đồ Chi chợt ngẩn ra, vội vàng phủi tay: “Sao anh có thể cảm thấy em buồn nôn được chứ. Là anh đang nghĩ, tại sao em thích anh nhiều năm như vậy anh lại không hay biết gì cả.”
“Bởi vì thời điểm đó chúng ta ở cùng nhau cả ngày, em thường mông lung tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn giữa tình yêu và tình bạn, hay là em đã thật sự yêu anh rồi.
Em vừa sợ anh không thích em, vừa sợ anh bị em dẫn vào con đường xấu này, em lo trước lo sau, do dự lưỡng lự, nên định chờ khi nào mình chuẩn bị tốt mới nói với anh.
Nào ngờ cha mẹ em đột nhiên muốn ra nước ngoài, em lại cảm thấy bản thân không nên ích kỷ mang một câu yêu thích ra để ràng buộc anh, nên định chờ lúc mình quay về mới nói với anh.
Kết quả là, em nhận ra cuộc đời này có một số việc không thể chờ đợi được.”
Từ Ngạn Kỳ cúi đầu cười, sau đó vươn tay nắm lấy Tô Đồ Chi.
“Đồ Chi, em thích anh. Tròn mười bốn năm.” Từ Ngạn Kỳ nhìn anh, thấp giọng nói.
Tô Đồ Chi cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ho một tiếng: “Chuyện đó… anh… anh…”
“Anh không cần nói gì cả, cũng không cần trả lời em ngay. Chúng ta có thể ở bên nhau thì em đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, còn lại hãy cứ thuận theo tự nhiên.”
Từ Ngạn Kỳ mỉm cười an ủi, sau đó kéo Tô Đồ Chi vào một cửa hàng thời trang: “Bộ này không tồi, thích hợp mặc lúc anh lái xe máy.”
Bởi vì Quý Phi không thích Tô Đồ Chi lái xe máy, nên hai năm qua Tô Đồ Chi hiếm khi động vào. Bây giờ nghe Từ Ngạn Kỳ nói vậy, trong lòng Tô Đồ Chi càng thêm rối bời.
Anh đã từng cho rằng Quý Phi đối với mình tình sâu như biển, sau này nhận ra bản thân vốn chẳng qua chỉ chiếm một phần nhỏ trong biển lớn của Quý Phi. Hiện tại ở bên Từ Ngạn Kỳ, Tô Đồ Chi cảm thấy mắt nhìn người của mình trước đó chỉ hợp cho chó ăn.
Tô Đồ Chi nhận lấy quần áo từ tay hắn, đi vào phòng thử đồ.
Từ Ngạn Kỳ ngồi trên sô pha, nhắm mắt gỡ kính nhẹ nhàng lau, cong môi cười. Hắn sẽ bước vào tim của Tô Đồ Chi từng chút một, gạt bỏ tất cả những dấu vết liên quan đến Quý Phi.
Đó là Tô Đồ Chi, bảo bối của hắn.
Ngày tháng sau này hai người ở bên nhau như những đôi tình nhân bình thường. Nắm tay, ôm ấp, trao nhau nụ hôn, tuy Từ Ngạn Kỳ rất muốn thẳng thừng kéo anh lên giường, nhưng nhìn Tô Đồ Chi, lại tự khuyên bản thân bình tĩnh lại. Đã chờ lâu như vậy, không nên vội vã trong lúc này.
Vì cả hai làm chung một công ty, nên ngày thường tan ca đều sẽ cùng ăn cơm, sau đó mới ai về nhà nấy.
Hôm nay Từ Ngạn Kỳ phải tăng ca, nên bảo Tô Đồ Chi hãy về trước không cần đợi hắn. Tô Đồ Chi nhìn giờ, nói: “Vậy anh đi trước, khi nào xong việc em gọi cho anh, trực tiếp đến chỗ của anh ăn cơm nhé.”
Từ Ngạn Kỳ đoán chừng thêm hơn nửa tiếng nữa mình mới có thể xong việc, ngẩng đầu hôn má của Tô Đồ Chi rồi nói: “Được, anh đi đường cẩn thận.”
Tô Đồ Chi vẫy tay, ôm mũ bảo hiểm của mình đi ra cửa. Nào ngờ vừa bước ra cửa công ty thì bị một người bắt lấy cổ tay.
“Quý Phi?” Tô Đồ Chi nhíu chặt mày nhìn người vừa tới.
Quý Phi áo quần xộc xệch, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt toàn là tơ máu, hắn kéo Tô Đồ Chi lại chất vấn: “Em và Từ Ngạn Kỳ đã hẹn hò?”
Tô Đồ Chi có chút thiếu kiên nhẫn, thẳng thừng gạt tay hắn, không nhìn lấy một cái mà đáp: “Cút.”
Quý Phi lảo đảo suýt ngã, nhưng vẫn không buông tha đi theo sau lưng anh: “Tô Đồ Chi, em trả lời anh! Có phải em và Từ Ngạn Kỳ đã hẹn hò!”
Tô Đồ Chi quay người nhìn Quý Phi cười giễu: “Tôi hẹn hò ai thì liên quan gì đến anh! Chúng ta đã chia tay rồi! Anh không nhớ sao!”
“Anh biết rồi, em đá anh chính là muốn ở cạnh cậu ta có đúng không!” Quý Phi giống như phát hiện ra điều gì đó, nói một cách chắc chắn.
Tô Đồ Chi ngạc nhiên nhìn Quý Phi: “Quý Phi anh đang nói cái gì vậy! Anh điên rồi! Nguyên nhân khiến chúng ta chia tay rốt cuộc là gì chẳng phải trong lòng anh hiểu rõ sao!”
Bất luận Tô Đồ Chi nói gì, Quý Phi cũng mang dáng vẻ không lọt tai, hắn giơ tay chỉ về hướng văn phòng của Từ Ngạn Kỳ, hét lên:
“Mẹ nó đều là viện cớ cả! Lúc nãy anh đã nhìn thấy qua cửa sổ rồi! Chúng ta mới chia tay được bao lâu hả? Em quay đầu liền đón nhận Từ Ngạn Kỳ! Tô Đồ Chi! Em không biết xấu hổ!”
Tô Đồ Chi hít sâu một hơi, cố kìm nén lửa giận của mình.
“Quý Phi, nể tình ngày trước, em khuyên anh nên chú ý lời nói một chút.”
“Anh chú ý cái gì? Tô Đồ Chi, em chính là chột dạ! Nói cái gì bạn thân, anh em tốt, mẹ nó đều đê tiện! Không biết giấu anh làm với nhau bao nhiều lần, cắm cho anh bao nhiêu cái sừng… hự…”
Quý Phi chưa nói xong liền bị Tô Đồ Chi đạp một cái ngã nhào trên mặt đất, Tô Đồ Chi khom lưng véo mặt hắn và nói: “Quý Phi, lúc chia tay em chỉ cảm thấy lòng giá lạnh. Còn hôm nay em không những trong lòng giá lạnh, còn cảm thấy anh khiến em kinh tởm.”
Quý Phi nắm lấy cổ áo của Tô Đồ Chi, ngẩng cằm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Đồ Chi:
“Tô Đồ Chi, em là tên trai bao lập miếu thờ giỏi nhất mà anh từng gặp đấy.
Em tưởng là em cắt tóc, thay một bộ đồ thì có thể thay đổi tất cả sao!
Em chính là biết Từ Ngạn Kỳ hắn mạnh hơn anh! Hắn không có quá khứ sao! Có thể ở nơi mà em không nhìn thấy hắn còn tham lam hơn cả anh! Chí ít anh còn yêu em!”
Tô Đồ Chi không muốn nhìn hắn phát điên nữa, anh giơ tay kéo bỏ bàn tay đang nắm cổ áo mình, nhưng Quý Phi lại nhân lúc anh không chú ý, thẳng thừng đè lên anh.
Tồ Đồ Chi đưa tay đẩy ngực đối phương, môi của Quý Phi lướt qua má của anh, trong lúc giãy giụa khiến cho má của anh cạ xuống mặt đất.
Tô Đồ Chi bỗng chốc cảm thấy lửa giận bùng lên, anh dứt khoát gạt hắn ra, đưa tay áo chùi đi chùi lại má mình, vẻ mặt lộ rõ sự buồn nôn.
“***,tên điên này! Quý Phi, sau này mẹ nó anh tốt nhất cách ông đây xa một chút, nếu không tôi gặp anh ở đâu sẽ đánh ở đấy!”
Dứt lời Tô Đồ Chi thẳng thừng lái xe máy rời khỏi. Hoàn toàn không quan tâm Quý Phi nằm trên mặt đất như chó chết. Người đi đường chỉ trỏ Quý Phi, nhưng hắn chỉ lặng im nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Quý Phi vốn định tìm Tô Đồ Chi để làm lành, muốn nói với Tô Đồ Chi rằng những ngày xa cách, hắn không còn tâm trí để làm việc gì, trong đầu toàn là anh, hắn đã suy nghĩ kỹ rồi.
Hắn yêu anh, yêu anh nhất, chỉ yêu mình anh. Hắn đối với Ôn Duyệt chỉ là hoài niệm về quá khứ, không liên quan đến người này.
Nhưng trước khi đến đây, Quý Phi không ngờ Tô Đồ Chi sẽ ở cạnh người khác.
Hắn căn bản không tài nào đón nhận tất cả những gì đã nhìn thấy. Rõ ràng Tô Đồ Chi thích hắn như thế, sao có thể vừa quay đầu liền ở bên cạnh người khác chứ?
Lòng đố kỵ khiến Quý Phi mất hết lý trí, hắn miệng nhanh hơn não,thử dùng sự sắc bén của lời nói để đâm xuyên trái tim Tô Đồ Chi.
Nhưng tiền đề là Tô Đồ Chi vẫn còn quan tâm hắn, nếu như Tô Đồ Chi đã hoàn toàn không còn quan tâm đến hắn, vậy thì người bị thanh gươm sắc bén kia đâm xuyên, chỉ có hắn.
Hắn hối hận rồi. Hắn thật sự đã hối hận rồi.
Chân Quý Phi mềm nhũn không đứng dậy nổi, lúc người qua đường hỏi có cần giúp đỡ không, hắn đột nhiên khóc lớn.
Nhân sinh không thể giữ quá nhiều chấp niệm,oán hận giao nhau, hối hận muộn màng.
Từ Ngạn Kỳ vừa mở cửa liền nhìn thấy cằm của Tô Đồ Chi dán băng cá nhân.
“Anh bị sao vậy?” Từ Ngạn Kỳ sờ mặt của anh, nâng gương mặt Tô Đồ Chi lên để xem thử.
Tô Đồ Chi đẩy tay hắn ra, vừa đi vừa nói: “Đừng nhắc tới nữa, vừa nãy anh gặp Quý Phi. Cũng không biết hắn phát điên gì nữa, nhìn thấy anh và em ở bên nhau thì bộ dạng giống như bắt gian tại giường. Miệng nói những lời dơ bẩn, anh liền ra tay.”
Từ Ngạn Kỳ nghe anh nhắc đến Quý Phi, vô thức nhíu mày.
“Vậy cằm anh là sao vậy, có nghiêm trọng không?”
Từ Ngạn Kỳ kéo tay Tô Đồ Chi, để Tô Đồ Chi ngồi xuống sô pha, nâng cằm của anh lên cẩn thận kiểm tra.
“Không sao, sơ ý đụng trúng thôi.”
“Còn bị thương ở đâu không?” Từ Ngạn Kỳ cẩn thận kiểm tra khắp người anh, Tô Đồ Chi bị hắn sờ đến nổi da gà.
“Không có, em ngồi xuống nghỉ ngơi không được sao?” Tô Đồ Chi bị hắn lắc qua lại đến chóng mặt, đưa tay kéo hắn ngồi xuống.
Từ Ngạn Kỳ mím môi, trong lòng cực kỳ ghét Quý Phi, nhưng ngoài mặt thì dịu đi, chân thành nói: “Em lo lắng cho anh.”
Tô Đồ Chi thấy hắn thật lòng, cảm thấy dáng vẻ lãnh khốc của bản thân giống như một tên trai thẳng tồi tệ thiếu tâm lý, chỉ đành thuận theo: “Anh biết rồi, lần sau anh sẽ chú ý.”
Từ Ngạn Kỳ không nói gì, sờ gương mặt của Tô Đồ Chi, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cằm anh.
Buổi tối vẫn là Từ Ngạn Kỳ xuống bếp nấu ăn.
Lúc hai người đang ngồi ăn cơm, Tô Đồ Chi không kìm được mà nhớ lại lời nói của Quý Phi, do dự một lát vẫn là hỏi hắn: “Từ Ngạn Kỳ, trong lòng em có người mà em không thể quên không?”
Từ Ngạn Kỳ chợt ngây người, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Hỏi xong Tô Đồ Chi liền cảm thấy bản thân đã bị Quý Phi truyền nhiễm. Thế là anh lại vội vàng phủi tay đáp: “Anh hỏi bừa thôi, không có gì.”
Còn chưa dứt câu thì Tô Đồ Chi đã nghe thấy Từ Ngạn Kỳ nghiêm túc nói: “Có một người.”
Trong chớp mắt con ngươi của Tô Đồ Chi giãn to.
Không ngờ, thật không ngờ, Từ Ngạn Kỳ trông em nho nhã, hoá ra cũng là một tên trai tồi.
Tô Đồ Chi buông đũa, thẳng thừng đứng dậy lôi hắn ra ngoài cửa.
Từ Ngạn Kỳ thuận theo hành động của anh, còn thong thả hỏi: “Sao vậy?”
“Chia! Tay!” Tô Đồ Chi không hề nể tình mà đạp vào mông của Từ Ngạn Kỳ, đá hắn ra ngoài cửa.
Từ Ngạn Kỳ dở khóc dở cười xách đôi dép bị ném ra ngoài, đập cánh cửa đã đóng lại, nói lớn: “Anh không hỏi em người đó là ai sao?”
Hỏi ư? Hỏi chân của bà cậu ấy. Sau này anh em cũng không thể trở thành rồi!
“Là anh đó. Là Tô Đồ Chi năm mười sáu tuổi.” Từ Ngạn Kỳ cũng không cảm thấy xấu hổ, đứng ở hành lang trước cửa vừa cười vừa hét.
“Là Tô Đồ Chi, người cõng em lúc em bị trẹo chân;
Là Tô Đồ Chi, người giúp em phản kháng khi em bị cô lập;
Là Tô Đồ Chi, người đã nói nếu thật sự không ổn thì sẽ ở cùng em cả đời…”
Từ Ngạn Kỳ còn chưa nói hết, cửa nhà đã mở ra.
Tô Đồ Chi ngẩng cằm nhìn hắn.
Từ Ngạn Kỳ thẳng thừng vứt giày xuống đất, mỉm cười nhìn anh, tiếp tục nói: “Người trước mặt em là người trong lòng em. Người trong lòng em chính là người chung gối với em. Em thích anh nhiều năm như thế, ngoài anh ra, sao còn có người không quên được chứ.”
Từ Ngạn Kỳ nói một cách thành tâm thành ý, nhưng vẻ mặt của Tô Đồ Chi lại hoài nghi. Không còn cách nào, chuyện với Quý Phi chưa qua được bao lâu, khiến hiện tại anh nhìn ai cũng có khả năng hư hỏng.
“Thôi được.” Tô Đồ Chi mềm lòng phủi tay, nể tình thái độ thành khẩn của hắn và độ đàn hồi của cái mông cong, miễn cưỡng tin tưởng vậy, anh ra hiệu cho hắn tiếp tục ăn cơm.
Từ Ngạn Kỳ vốn ngồi đối diện anh, bây giờ thẳng thừng bưng bát tới ngồi bên cạnh: “Vì sao lại đột ngột hỏi chuyện này?”
Tô Đồ Chi gắp cải xanh vào bát của Từ Ngạn Kỳ.
Từ Ngạn Kỳ chợt ngẩn ra, tiếp tục nhìn Tô Đồ Chi với vẻ mặt nghi hoặc.
Tô Đồ Chi hơi ghét bỏ mà nhìn hắn: “Còn không hiểu sao?”
Từ Ngạn Kỳ cúi nhìn cải xanh, sau đó lắc lắc đầu.
“Vậy em có thấy trên đầu anh nhuộm màu gì khác?” Tô Đồ Chi tiếp tục gợi ý.
Kết quả là vừa dứt lời thì Từ Ngạn Kỳ lập tức chỉ lên trời thề: “Hơn hai mươi năm qua em chỉ thích một người. Tuyệt đối không để anh phải nhuộm màu khác.”
Tô Đồ Chi bị hắn chọc cho vui vẻ: “Không phải nói em, là Quý Phi. Anh chia tay với Quý Phi là bởi vì trong lòng hắn có người mà hắn không quên được. Bỗng nhiên chuyển tới Thảo Nguyên Xanh, anh không quen mấy.”
Tô Đồ Chi pha trò, giống như hoàn toàn không để tâm mà khái quát một chút về nguyên nhân.
Nhưng Từ Ngạn Kỳ vẫn nhớ dáng vẻ say khướt của Tô Đồ Chi, hắn ngồi xuống nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cho nên anh sợ trong lòng em cũng có người không quên được. Đúng chứ?”
Tô Đồ Chi uống một thìa canh, gắp cho mình một miếng trứng xào cà chua. Từ Ngạn Kỳ hiểu anh, trứng xào cà chua không thêm đường, vị chua quả nhiên ngon miệng.
“Đồ Chi, em yêu anh. Thật lòng xin lỗi, lúc nãy đã đùa với anh như vậy. Nhưng anh phải tin rằng sau này mỗi một chữ em nói ra đều là thật.
Trong mắt em, trong lòng em, toàn tâm toàn ý, trọn vẹn trái tim này chỉ có anh.” Anh của mỗi một độ tuổi.
Đôi lời tác giả:
Tôi biết các bạn muốn nói gì, nghiền Quý Phi thành tro cốt cho tôi!
Từ Ngạn Kỳ: Được. (Đẩy gọng kính)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.