Chương 3
chạng vạng
21/01/2018
Kyubi đi cùng Hitsuke đến phòng ăn, nhìn Chizuru cầm đũa gắp đồ ăn ngon lành, cô lại nhìn bàn ăn âm thầm thở dài. Thức ăn của quân đội luôn ít ỏi như vậy sao? Còn
có, nếu nuôi thêm hai người vô tích sự như cô và Chizuru thì cũng bớt đi phần ăn của họ ra. Kyubi nhìn họ im lặng ăn, bên kia Hitsuke cũng
Shinpachi cười đùa vui vẻ trong việc giành đồ ăn của nhau. Huynh đệ?
Tình bạn? Thứ làm Kyubi thật sự ghen tỵ. Cô cầm đũa, ăn từng mẫu cơm
trắng khô khan, ánh mắt hơi trầm, bên tai không ngừng nghe việc nói
chuyện của những người xung quanh và việc Chizuru tò mò. Inoue trong lúc hoảng loạn đẩy cửa đi vào, trên tay đưa ra một tờ giấy hình chữ nhật
nhỏ, Kyubi dừng đũa nhìn sang đoán đó là thư, người Nhật xưa cũng chỉ
dùng những loại giấy như vậy sao?
“Mọi người có tin tức từ Hijikata ở Osaka chuyển về. Nghe nói Sanan –san trong trận bị thương nặng…”
Những câu sau đó Kyubi không nghe nói nữa, chỉ nghe đúng hai từ duy nhất, Sanan bị thương ở tay, Inoue nói quá nhiều, quá dài, chỉ gói gọn đúng bao nhiêu chữ như vậy. Kyubi nhìn lướt qua từng người một chỉ có Chizuru thở ra, vô tư nói may mắn, cô cũng không nói gì im lặng nhìn sang Harada ngồi bên cạnh, kéo nhẹ tay áo anh.
“Chuyện gì Kyubi?”
Harada nhìn Kyubi có chút im lặng, lại nhìn khay cơm trên bàn cô. Kyubi chỉ ăn cơm, cơm trắng ngoải ra cô không ăn gì khác. Anh có chút khó chịu, cô gái này ăn như vậy mà đi từ Edo đến Kyoto, là một kì tích rồi, còn có thể chạy thoát mấy tên sammurai ở bên người cũng thật không thể tin tưởng cô có phải là người hay không. Harada lại xoay mắt nhìn cô , Kyubi bây giờ mới từ từ nói.
“Nếu một kiếm sĩ đổi tay để tập kiếm sẽ trong bao lâu?”
“KHông thể, chứ không phải là bao lâu. Vì lực hai tay khác nhau, nên sẽ không thể sử dụng tay thuận để cầm kiếm. Nhưng cô hỏi vậy làm gì?”
“À không có gì.”
Kyubi lại xoay người im lặng nghe mọi người bàn tàn, Harada dù có thắc mắc cũng không hỏi cô quá nhiều, cuối cùng chọn cách im lặng, anh cũng không muốn biết nguyên nhân, nếu một khi nguyên nhân của cô dính dáng đến quân đội hoặc lòng tự tôn của samurai hoặc tinh thần võ sĩ đạo thì chắc chắng Kyubi sẽ chết, đó là luật không thể cãi, và Harada vẫn không muốn cô gái trước mặt mình lại chết đi sớm như vậy. Anh lần đầu tiên có hào cảm với một cô gái nhiều như vậy, cũng lần đầu tiên chân chính đánh giá với một cô gái về những gì anh nhìn thấy, vậy nên hơn ai hết Harada vẫn không muốn Kyubi gặp bất cứ nguy hiểm hay trắc trở gì. Bên này hai người im lặng suy nghĩ riêng của mình, thì trong phòng cuộc đối thoại đã chuyển hướng nhanh về “thuốc” của cha nuôi hai người để lại. Inuoe đã đi thông báo với Koudou về việc Sanan bị thương, căn phòng cuộc đối thoại đã bắt đầu trầm lại. Okita Souji cầm ly rượu ánh mắt đăm chiêu, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Nếu gặp biến cố gì chúng ta chỉ có cách dùng “thuốc” thôi nhỉ?!”
Một câu cảm thán, một câu khẳng định, hay một câu hỏi chẳng ai biết, nhưng lọt vào tai Kyubi chính là một chữ “thuốc”, thuốc trong miệng của họ nói là loại thuốc gì? DÙng thuốc giải quyết hết tất cả sự việc sao? Thuốc tiên hay thuốc thần? Kyubi thật muốn xem thử nó ra sao a~. Tiếp đến suy nghĩ của cô, Souji vừa dứt lời Shinpachi lập tức phản bác ngay, Kyubi nghe cuộc đối thoại của họ càng nghe càng thâm thúy. Dần cô cúi đầu nhắm mắt, trong lòng thật sự cười nhếch nhẹ, thời đại Shinsengumi chưa bắt đầu công nhận, phút mở đầu của thời đại Shinsengumi là đây sao? Thì ra là vậy, Kyubi công nhận cô không thuộc gì lịch sử Nhật, đúng hơn chẳng có hứng thú gì, nhưng thời đại kéo dài của quyền độc chủ nhóm Shinsengumi thì cô có biết chút ít, hiện tại cô biết mình đã xuyên qua thời đại nào của thế giới Nhật rồi. ĐÚng hơn trước kia, gia tộc giữ thanh kiếm huyết katana chỉ có liên quan đến lịch sử Nhật, nhưng bây giờ Kyubi thật sự lấn thân vào lịch sử Nhật một thời đại khác, đáng kể hơn cô thấy mình may mắn, ít nhất cô cũng không nhảy vào thời đại Shinsengumi chỉ có hát và idol không biết một chút kiếm thuật chỉ sử dụng cái mã đẹp trai và giọng hát chinh phục lòng dân.Nhưng vấn đề chính ở đây, Shinsengumi đang làm việc cho triều đình phong kiến cổ hủ mục nát, và đương nhiên các cuộc đấu tranh trong đó nhóm này dẹp cũng có những cuộc nổi dậy của nhân dân bị áp bức, đây chính là điều Kyubi không muốn nhún chàm vào lịch sử, nhất là lịch sử Nhật Bản như thế này.
“Hả? Sanan-san không phải tổng trưởng của Shinsengumi sao ạ?”
“À…”
Chizuru bất ngờ chen vào cuộc đối thoại, và tất cả tin tức Kyubi muốn biết dừng ngay ở đó, khi Shinpachi lắp bắp với câu trả lời. Kyubi xoay đầu nhìn sang một lượt người trong phòng rồi dừng ánh mắt lại ở Hitsuke. ĐÚng như dự đoán, thằng nhóc này vô tư mở miệng giải thích.
“Không phải. Shinsengume có nghĩa là “đội mới được được tuyển chọn”. Shinsegumi mà chúng tôi nói….”
“CẠCH!”
Tiếng chén sứ rơi trên bàn khiến câu nói của Hitsuke bỏ dở, cậu xoay mắt nhìn Kyubi nghi ngờ, sau nụ cười kia của cô là ánh mắt trong vắt bình thản đến đáng sợ nhìn về phía cậu.
“Hitsuke, cậu đang làm lộ bí mật quân sự đấy. Cậu không sợ nếu chúng tôi là gián điệp hay sao?”
“Kyubi…”
“ĐƯơng nhiên tôi chắc chắng nếu các người có thể nói cho chúng tôi biết thì không có bất cứ tin tức nào giãn ra ngoài. Nhưng nếu một kẻ khác nghe thấy, thì tôi cũng không muốn mang cái mác gián điệp vô tình đâu”
Kyubi vừa dứt câu lại quay sang Chizruru, liếc mắt : “Có nhiều lúc thứ biết quá nhiều sẽ dẫn đến chết đấy. Và đương nhiên em chưa muốn chết lãng xẹt như vậy đâu”
Chizuru nghe lời cô cũng im lặng, không dám hó hé. Từ nhỏ, Kyubi một khi đã cười, cười càng tươi sẽ càng nguy hiểm, cười càng đẹp sẽ càng độc chết người, những câu nói của cô sẽ không phải là không đúng, Chizuru chọn cách im lặng nghe theo. Hitsuke bắt đầu ý thức được hành động của mình mà im lặng, Kyubi đứng dậy cáo lui và xin lỗi vì đã phá bữa ăn ngon miệng của mọi người ngay sau đó, Chizuru không dám hó hé tiếp tục ăn cơm của mình. Shinpachi xoay mắt nhìn Hitsuke rồi lại nhìn sang Harada, nắm tay của Harada đã dần thả lỏng ra, và sau đó tiếp tục ăn cơm của mình.Kyubi đã đúng, hành động của cô kịp thời ngăn được một cú đấm từ Harada tới Hitsuke nếu cậu ta thật sự vẫn không ý thức được câu mình đang nói ra. Và thế cuộc sẽ náo loạn hơn lúc bấy giờ nếu Kyubi không dừng câu nói đầu tiên của bạn ngay lại. Cuộc đối thoại lần này, lần đầu tiên những người ở đây trừ Chhizuru nhìn cô nói nhiều nhất từ khi gặp mặt, và cũng lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đến tuyệt vọng của cô qua bao nhiêu cái chết như vậy. Họ thật sự có thể nói, đến chiến trường, đạp qua xác và máu thịt họ cũng sẽ không run sợ như vậy khi nhìn vào ánh mắt của cô. Và lần đầu tiên Souji và Saito bắt đầu chú ý đến cô gái này.
--
Buổi tối hôm đó, Sanan trở về khi mọi người bắt đầu ăn cơm tối. Koudou ngồi vị trí chính diện nhàn nhãn ăn uống, trong phòng chỉ có cặp Hitsuke và Shinpachi mới ồn ào lên như vậy, dường như vì việc buổi trưa, hai người có vẻ e dè với Kyubi, nhưng mọi chuyện liền bỏ qua sau đầu khi họ nhìn thấy đồ ăn. Hijikata bước với rút thanh kiếm bên hông mình đặt gần chỗ ngồi, cúi chào Koudou, phía sau là Sanan, tay của anh bó bột, với vải trắng, trông tình trạng của anh rất tốt, nhưng Kyubi lướt qua ánh mắt kia liền hiểu được ông ta như thế nào. Tất cả mọi người đều nói xin chào về phía hai người, ngoài trừ Hijikata mỉm cười, cúi đầu, thì Sanan lại xoay một vòng trong căn phòng rồi dừng ánh mắt lại nhìn về phía Kyubi. Sanan thật không hiểu tại sao ngay từ đầu thứ anh tin tưởng nhất, muốn gặp nhất vẫn là cô gái này, anh lo sợ về cánh tay với tinh thần võ sĩ, nhưng càng lo sợ hơn khi Kyubi nhìn thấy anh trong bộ dạng tàn tật như thế này. Kyubi nhìn anh mỉm cười rồi ăn phần ăn của mình, Sanan cũng không rời khỏi phòng, mà dùng thức ăn chung với mọi người, và đêm đó anh lại tiếp tục quay về phòng làm việc, yên lặng như vậy. Thật sự Sanan đã quen với hít thở của cô, vì vậy bây giờ ngồi trong phòng một mình có cái gì đó đè nặng trong lồng ngực. Kyubi chắc bây giờ đã đi ngủ ở cùng phòng với Chizuru, Sanan lại nắm chặt trong tay một tờ giấy rồi thả ra, tự hỏi anh làm sao thế này.
“Sanan, anh có trong đó không?”
“Kyubi?”
“Vâng là tôi”
Nghe giọng nói của cô, Sanan đã không biế ẩn trong giọng của mình đã bắt đầu có kinh hỉ và bất ngờ: “Kyubi, khuya rồi sao cô không đi nghỉ đi”
“Anh nói sẽ bảo hộ tôi, ban đêm tôi cũng quen nằm ở đây rồi. Không biết tại sao, phòng làm việc anh ấm hơn những phòng khác”
Sanan nghe câu nói ngã ngỡn của cô không biết vô tình hay cố ý lại cười vui vẻ, đẩy của cho cô vào: “Vào đi”
Kyubi vào phòng đóng cửa lại, nhìn tay trai của Sanan đưa tay chạm vào, bất ngờ anh rụt lại. Cô nhìn anh rồi ngồi sát lạnh bên cạnh, cầm lấy tay anh.: “Là vết thương ở đâu? Tay sao lại bó lại như thế này?”
“….”_Sanan không nói nhìn cô, ánh mắt anh có chút sẹt qua ánh sáng, Kyubi nhìn anh nắm bắt từng động tác lại không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi . Cuối cùng, Sanan phải chịu thua ánh mắt của cô mà nói: “Vết thương do chém từ trên xuống, bắt đầu từ bắp tay”
Kyubi nhìn anh một chút, rồi nhẹ nhàng tháo băng gạt ra cho anh. Sanan nhìn cô hút một luồn khí lạnh: “Đừng!”. Nhưng lời của anh chưa vào cậu đã bị Kyubi giữ chặt lấy eo anh sáp vào người mình, ánh mắt thâm thúy đối diện với ánh mắt của anh.
“Nghe đây, tôi sẽ giúp anh chữa bệnh, vì sự trả ơn. Nhưng cái này quá lỗ vốn đối với tôi, vậy nên anh cần trao đổi thêm một điều kiện nữa với tôi nếu anh vẫn muốn sử dụng tay này cống hiến cho Shinsengumi!”
Hơi thở, làn da, nhịp tim, lẫn ánh mắt, cơ thể không có khoảng cách như dính vào nhau, từng lỗ chân lông trên người anh như dãn ra khi nhìn thấy cô gái gần sát mình như vậy, ngay cả làn da trắng mịm như sữa cũng có thể khiến anh run người, hơi thở nóng ấm phả vào mũi, hương thơm của mật ong, lẫn hương hoa trên người cô phản bác. Thật sự cái duy nhất trên đầu Sanan hiện tại không phải vấn đề Kyubi có đe dọa anh hay không, mà là tư thế của hai người có phải cô không nhận ra rất ái mụi hay không? Còn có…Sanan cảm thấy mặt mình đang nóng lên, rồi sau đó trong tai chẳng nghe được lời gì của cô chỉ có gật gật đầu như trẻ nhỏ theo ý cô quyết định. Lập tức nhận được đáp án, Kyubi thả Sanan ra bắt đầu công việc chữa thương cho anh, nếu là một con quỷ, Kyubi chắc chắng sẽ chữa thương cho người này trong vòng một đêm, vết thương sẽ ngừng bị thương, sau đó thoa thuốc sẽ liền lại và không để lại sẹo, nhưng nếu Kyubi là một nhà phẫu thuật tài ba thì chính đêm nay cô sẽ nối tất cả các mạch máu của Sanan lại để nó lành ngay lập tức.
CHẳng ai tin chuyện đó là sự thật. Nhưng quỷ sẽ tin chuyện này!
“Mọi người có tin tức từ Hijikata ở Osaka chuyển về. Nghe nói Sanan –san trong trận bị thương nặng…”
Những câu sau đó Kyubi không nghe nói nữa, chỉ nghe đúng hai từ duy nhất, Sanan bị thương ở tay, Inoue nói quá nhiều, quá dài, chỉ gói gọn đúng bao nhiêu chữ như vậy. Kyubi nhìn lướt qua từng người một chỉ có Chizuru thở ra, vô tư nói may mắn, cô cũng không nói gì im lặng nhìn sang Harada ngồi bên cạnh, kéo nhẹ tay áo anh.
“Chuyện gì Kyubi?”
Harada nhìn Kyubi có chút im lặng, lại nhìn khay cơm trên bàn cô. Kyubi chỉ ăn cơm, cơm trắng ngoải ra cô không ăn gì khác. Anh có chút khó chịu, cô gái này ăn như vậy mà đi từ Edo đến Kyoto, là một kì tích rồi, còn có thể chạy thoát mấy tên sammurai ở bên người cũng thật không thể tin tưởng cô có phải là người hay không. Harada lại xoay mắt nhìn cô , Kyubi bây giờ mới từ từ nói.
“Nếu một kiếm sĩ đổi tay để tập kiếm sẽ trong bao lâu?”
“KHông thể, chứ không phải là bao lâu. Vì lực hai tay khác nhau, nên sẽ không thể sử dụng tay thuận để cầm kiếm. Nhưng cô hỏi vậy làm gì?”
“À không có gì.”
Kyubi lại xoay người im lặng nghe mọi người bàn tàn, Harada dù có thắc mắc cũng không hỏi cô quá nhiều, cuối cùng chọn cách im lặng, anh cũng không muốn biết nguyên nhân, nếu một khi nguyên nhân của cô dính dáng đến quân đội hoặc lòng tự tôn của samurai hoặc tinh thần võ sĩ đạo thì chắc chắng Kyubi sẽ chết, đó là luật không thể cãi, và Harada vẫn không muốn cô gái trước mặt mình lại chết đi sớm như vậy. Anh lần đầu tiên có hào cảm với một cô gái nhiều như vậy, cũng lần đầu tiên chân chính đánh giá với một cô gái về những gì anh nhìn thấy, vậy nên hơn ai hết Harada vẫn không muốn Kyubi gặp bất cứ nguy hiểm hay trắc trở gì. Bên này hai người im lặng suy nghĩ riêng của mình, thì trong phòng cuộc đối thoại đã chuyển hướng nhanh về “thuốc” của cha nuôi hai người để lại. Inuoe đã đi thông báo với Koudou về việc Sanan bị thương, căn phòng cuộc đối thoại đã bắt đầu trầm lại. Okita Souji cầm ly rượu ánh mắt đăm chiêu, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Nếu gặp biến cố gì chúng ta chỉ có cách dùng “thuốc” thôi nhỉ?!”
Một câu cảm thán, một câu khẳng định, hay một câu hỏi chẳng ai biết, nhưng lọt vào tai Kyubi chính là một chữ “thuốc”, thuốc trong miệng của họ nói là loại thuốc gì? DÙng thuốc giải quyết hết tất cả sự việc sao? Thuốc tiên hay thuốc thần? Kyubi thật muốn xem thử nó ra sao a~. Tiếp đến suy nghĩ của cô, Souji vừa dứt lời Shinpachi lập tức phản bác ngay, Kyubi nghe cuộc đối thoại của họ càng nghe càng thâm thúy. Dần cô cúi đầu nhắm mắt, trong lòng thật sự cười nhếch nhẹ, thời đại Shinsengumi chưa bắt đầu công nhận, phút mở đầu của thời đại Shinsengumi là đây sao? Thì ra là vậy, Kyubi công nhận cô không thuộc gì lịch sử Nhật, đúng hơn chẳng có hứng thú gì, nhưng thời đại kéo dài của quyền độc chủ nhóm Shinsengumi thì cô có biết chút ít, hiện tại cô biết mình đã xuyên qua thời đại nào của thế giới Nhật rồi. ĐÚng hơn trước kia, gia tộc giữ thanh kiếm huyết katana chỉ có liên quan đến lịch sử Nhật, nhưng bây giờ Kyubi thật sự lấn thân vào lịch sử Nhật một thời đại khác, đáng kể hơn cô thấy mình may mắn, ít nhất cô cũng không nhảy vào thời đại Shinsengumi chỉ có hát và idol không biết một chút kiếm thuật chỉ sử dụng cái mã đẹp trai và giọng hát chinh phục lòng dân.Nhưng vấn đề chính ở đây, Shinsengumi đang làm việc cho triều đình phong kiến cổ hủ mục nát, và đương nhiên các cuộc đấu tranh trong đó nhóm này dẹp cũng có những cuộc nổi dậy của nhân dân bị áp bức, đây chính là điều Kyubi không muốn nhún chàm vào lịch sử, nhất là lịch sử Nhật Bản như thế này.
“Hả? Sanan-san không phải tổng trưởng của Shinsengumi sao ạ?”
“À…”
Chizuru bất ngờ chen vào cuộc đối thoại, và tất cả tin tức Kyubi muốn biết dừng ngay ở đó, khi Shinpachi lắp bắp với câu trả lời. Kyubi xoay đầu nhìn sang một lượt người trong phòng rồi dừng ánh mắt lại ở Hitsuke. ĐÚng như dự đoán, thằng nhóc này vô tư mở miệng giải thích.
“Không phải. Shinsengume có nghĩa là “đội mới được được tuyển chọn”. Shinsegumi mà chúng tôi nói….”
“CẠCH!”
Tiếng chén sứ rơi trên bàn khiến câu nói của Hitsuke bỏ dở, cậu xoay mắt nhìn Kyubi nghi ngờ, sau nụ cười kia của cô là ánh mắt trong vắt bình thản đến đáng sợ nhìn về phía cậu.
“Hitsuke, cậu đang làm lộ bí mật quân sự đấy. Cậu không sợ nếu chúng tôi là gián điệp hay sao?”
“Kyubi…”
“ĐƯơng nhiên tôi chắc chắng nếu các người có thể nói cho chúng tôi biết thì không có bất cứ tin tức nào giãn ra ngoài. Nhưng nếu một kẻ khác nghe thấy, thì tôi cũng không muốn mang cái mác gián điệp vô tình đâu”
Kyubi vừa dứt câu lại quay sang Chizruru, liếc mắt : “Có nhiều lúc thứ biết quá nhiều sẽ dẫn đến chết đấy. Và đương nhiên em chưa muốn chết lãng xẹt như vậy đâu”
Chizuru nghe lời cô cũng im lặng, không dám hó hé. Từ nhỏ, Kyubi một khi đã cười, cười càng tươi sẽ càng nguy hiểm, cười càng đẹp sẽ càng độc chết người, những câu nói của cô sẽ không phải là không đúng, Chizuru chọn cách im lặng nghe theo. Hitsuke bắt đầu ý thức được hành động của mình mà im lặng, Kyubi đứng dậy cáo lui và xin lỗi vì đã phá bữa ăn ngon miệng của mọi người ngay sau đó, Chizuru không dám hó hé tiếp tục ăn cơm của mình. Shinpachi xoay mắt nhìn Hitsuke rồi lại nhìn sang Harada, nắm tay của Harada đã dần thả lỏng ra, và sau đó tiếp tục ăn cơm của mình.Kyubi đã đúng, hành động của cô kịp thời ngăn được một cú đấm từ Harada tới Hitsuke nếu cậu ta thật sự vẫn không ý thức được câu mình đang nói ra. Và thế cuộc sẽ náo loạn hơn lúc bấy giờ nếu Kyubi không dừng câu nói đầu tiên của bạn ngay lại. Cuộc đối thoại lần này, lần đầu tiên những người ở đây trừ Chhizuru nhìn cô nói nhiều nhất từ khi gặp mặt, và cũng lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đến tuyệt vọng của cô qua bao nhiêu cái chết như vậy. Họ thật sự có thể nói, đến chiến trường, đạp qua xác và máu thịt họ cũng sẽ không run sợ như vậy khi nhìn vào ánh mắt của cô. Và lần đầu tiên Souji và Saito bắt đầu chú ý đến cô gái này.
--
Buổi tối hôm đó, Sanan trở về khi mọi người bắt đầu ăn cơm tối. Koudou ngồi vị trí chính diện nhàn nhãn ăn uống, trong phòng chỉ có cặp Hitsuke và Shinpachi mới ồn ào lên như vậy, dường như vì việc buổi trưa, hai người có vẻ e dè với Kyubi, nhưng mọi chuyện liền bỏ qua sau đầu khi họ nhìn thấy đồ ăn. Hijikata bước với rút thanh kiếm bên hông mình đặt gần chỗ ngồi, cúi chào Koudou, phía sau là Sanan, tay của anh bó bột, với vải trắng, trông tình trạng của anh rất tốt, nhưng Kyubi lướt qua ánh mắt kia liền hiểu được ông ta như thế nào. Tất cả mọi người đều nói xin chào về phía hai người, ngoài trừ Hijikata mỉm cười, cúi đầu, thì Sanan lại xoay một vòng trong căn phòng rồi dừng ánh mắt lại nhìn về phía Kyubi. Sanan thật không hiểu tại sao ngay từ đầu thứ anh tin tưởng nhất, muốn gặp nhất vẫn là cô gái này, anh lo sợ về cánh tay với tinh thần võ sĩ, nhưng càng lo sợ hơn khi Kyubi nhìn thấy anh trong bộ dạng tàn tật như thế này. Kyubi nhìn anh mỉm cười rồi ăn phần ăn của mình, Sanan cũng không rời khỏi phòng, mà dùng thức ăn chung với mọi người, và đêm đó anh lại tiếp tục quay về phòng làm việc, yên lặng như vậy. Thật sự Sanan đã quen với hít thở của cô, vì vậy bây giờ ngồi trong phòng một mình có cái gì đó đè nặng trong lồng ngực. Kyubi chắc bây giờ đã đi ngủ ở cùng phòng với Chizuru, Sanan lại nắm chặt trong tay một tờ giấy rồi thả ra, tự hỏi anh làm sao thế này.
“Sanan, anh có trong đó không?”
“Kyubi?”
“Vâng là tôi”
Nghe giọng nói của cô, Sanan đã không biế ẩn trong giọng của mình đã bắt đầu có kinh hỉ và bất ngờ: “Kyubi, khuya rồi sao cô không đi nghỉ đi”
“Anh nói sẽ bảo hộ tôi, ban đêm tôi cũng quen nằm ở đây rồi. Không biết tại sao, phòng làm việc anh ấm hơn những phòng khác”
Sanan nghe câu nói ngã ngỡn của cô không biết vô tình hay cố ý lại cười vui vẻ, đẩy của cho cô vào: “Vào đi”
Kyubi vào phòng đóng cửa lại, nhìn tay trai của Sanan đưa tay chạm vào, bất ngờ anh rụt lại. Cô nhìn anh rồi ngồi sát lạnh bên cạnh, cầm lấy tay anh.: “Là vết thương ở đâu? Tay sao lại bó lại như thế này?”
“….”_Sanan không nói nhìn cô, ánh mắt anh có chút sẹt qua ánh sáng, Kyubi nhìn anh nắm bắt từng động tác lại không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi . Cuối cùng, Sanan phải chịu thua ánh mắt của cô mà nói: “Vết thương do chém từ trên xuống, bắt đầu từ bắp tay”
Kyubi nhìn anh một chút, rồi nhẹ nhàng tháo băng gạt ra cho anh. Sanan nhìn cô hút một luồn khí lạnh: “Đừng!”. Nhưng lời của anh chưa vào cậu đã bị Kyubi giữ chặt lấy eo anh sáp vào người mình, ánh mắt thâm thúy đối diện với ánh mắt của anh.
“Nghe đây, tôi sẽ giúp anh chữa bệnh, vì sự trả ơn. Nhưng cái này quá lỗ vốn đối với tôi, vậy nên anh cần trao đổi thêm một điều kiện nữa với tôi nếu anh vẫn muốn sử dụng tay này cống hiến cho Shinsengumi!”
Hơi thở, làn da, nhịp tim, lẫn ánh mắt, cơ thể không có khoảng cách như dính vào nhau, từng lỗ chân lông trên người anh như dãn ra khi nhìn thấy cô gái gần sát mình như vậy, ngay cả làn da trắng mịm như sữa cũng có thể khiến anh run người, hơi thở nóng ấm phả vào mũi, hương thơm của mật ong, lẫn hương hoa trên người cô phản bác. Thật sự cái duy nhất trên đầu Sanan hiện tại không phải vấn đề Kyubi có đe dọa anh hay không, mà là tư thế của hai người có phải cô không nhận ra rất ái mụi hay không? Còn có…Sanan cảm thấy mặt mình đang nóng lên, rồi sau đó trong tai chẳng nghe được lời gì của cô chỉ có gật gật đầu như trẻ nhỏ theo ý cô quyết định. Lập tức nhận được đáp án, Kyubi thả Sanan ra bắt đầu công việc chữa thương cho anh, nếu là một con quỷ, Kyubi chắc chắng sẽ chữa thương cho người này trong vòng một đêm, vết thương sẽ ngừng bị thương, sau đó thoa thuốc sẽ liền lại và không để lại sẹo, nhưng nếu Kyubi là một nhà phẫu thuật tài ba thì chính đêm nay cô sẽ nối tất cả các mạch máu của Sanan lại để nó lành ngay lập tức.
CHẳng ai tin chuyện đó là sự thật. Nhưng quỷ sẽ tin chuyện này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.