Chương 60: Mời
Lê Thanh Nhiên
01/09/2023
Edit: Ys
Hôm nay Phương Tiên Dã sẽ ra khỏi phủ đến chùa Kim An bái tế, vừa vén mành kiệu lên định bước vào thì đột nhiên dừng lại. Người hầu Hà Tri đứng bên cạnh thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Đại nhân, làm sao vậy?”
Hắn ta định đi tới, Phương Tiên Dã lại xua xua tay ngăn lại, bảo: “Không có gì.”
Dứt lời liền cất bước đi vào kiệu, buông mành kiệu xuống. Hà Tri ở bên ngoài kéo dài giọng nói: “Khởi kiệu.”
Cỗ kiệu bị nâng lên lảo đảo lắc lư, Phương Tiên Dã nhìn vị khách đồ đen không mời mà đến trong kiệu, cau mày nhỏ giọng nói: “Ngươi tới làm gì?”
Người tới kéo miếng vải đen trên mặt xuống, để lộ khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi, đúng là Đoạn Tư.
Hắn cười cong cong mí mắt: “Sự việc xảy ra đột ngột, có người mai phục ngươi ở ngoài thành. Ta hỏi ngươi, trong bốn người kiệu phu bên ngoài, ngươi có đặc biệt vừa ý ai, muốn giữ lại tiếp tục khiêng kiệu cho ngươi không?”
Phương Tiên Dã nói: “Người phía trước bên trái, sao thế?”
“Được rồi, lát nữa ta sẽ bảo vệ ngươi, Hà Tri và hắn ta. Người tới ám sát ngươi chính là cao thủ Văn Thanh Các, nơi Lạc Tiện từng ở, tuy rằng không phải đối thủ của ta, nhưng ta không chắc sẽ bảo vệ được quá nhiều người.”
“Ai muốn giết ta?”
“Đương nhiên là người cha luôn xem ngươi là mối hoạ lớn của ta.” Đoạn Tư búng tay một cái.
Gần đây hắn bảo Trầm Anh ở nhà giúp hắn quan sát cha hắn. Trầm Anh là một đứa trẻ thận trọng, lại có một khuôn mặt phúc hậu và vô hại, mặc dù không có khả năng phân tích và suy luận, nhưng vẫn cung cấp được không ít manh mối hữu dụng.
Tỷ như trong lúc vô ý, quản gia đã nhắc đến việc cha hắn rút ra một số bạc trong kho, nói muốn tu sửa tổ trạch ở quê rồi lại không có động tĩnh gì.
Tỷ như gần đây cha hắn thường xuyên nhận được bồ câu đưa tin không biết từ đâu tới.
Hắn theo đó mà tra xét thì tra được rốt cuộc cha hắn đã hạ quyết tâm giết Phương Tiên Dã một lần nữa, vẫn tìm sát thủ Văn Thanh Các hệt như 5 năm trước.
Ánh mắt Phương Tiên Dã trầm xuống, hắn ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta lập tức về phủ, không ra khỏi thành nữa là được.”
“Văn Thanh Các đã ra tay thì ngươi tránh được mùng một không trốn được mười lăm. Hơn nữa có lần hai không có lần ba, Văn Thanh Các sẽ không nhận đơn đã thất bại hai lần, với tính cách của cha ta thì tuyệt đối không bao giờ muốn cho thêm nhiều người biết chuyện. Lần này thất bại ông ấy sẽ ngừng tay.”
Phương Tiên Dã cười lạnh, ngày nào hắn ta chưa chết thì cái vị đã từng là “phụ thân” của hắn ta sẽ còn sống những ngày tháng bất an.
Đoạn Tư khoanh tay nói: “Ngươi đã bộc lộ tài năng, ngày sau sẽ còn nhiều hung hiểm hơn, cần phải chọn vài thị vệ có thân thủ tốt đi theo. Trước khi ngươi tìm được thị vệ, hay là đưa Lạc Tiện ra khỏi Ngọc Tảo Lâu tới bảo vệ ngươi một khoảng thời gian?”
“Không được, gần đây triều đình đương lúc rối ren, cần Lạc Tiện ở Ngọc Tảo Lâu tình báo.” Phương Tiên Dã lập tức từ chối, hắn ta như nghĩ tới gì đó, nghiêm mặt nói: “Đúng lúc ta định tìm ngươi, vụ án tham ô của Mã Chính có biến, nhân chứng phản cung.”
“Người đứng đầu Thái Bộc tự Tôn Thường Đức? Chẳng lẽ gã ta nói 3000 chiến mã kia không phải bị biển thủ mà thật sự chết vì ôn dịch?”
“Không chỉ có thế, gã ta còn nói trước kia gã ta báo cáo vụ án Mã Chính tham ô là do bị người ta uy hiếp sai sử, ý đồ hãm hại Thái Bộc tự khanh và Binh bộ thượng thư. Phản cung hẳn là do Bùi quốc công sắp đặt, chi tiết cụ thể ta không rõ lắm. Bây giờ Tôn Thường Đức đã tới Đại Lý tự rồi, bị giam giữ dưới tay Đại Lý tự khanh Tỉnh Ngạn để chờ xét xử.”
“Tỉnh Ngạn cũng không thuộc đảng phái nào, là một thần tử cương trực công chính, ông ta đã theo dõi chuyện này lâu rồi, Tôn Thường Đức không lừa gạt ông ta được đâu.”
Phương Tiên Dã lại lắc đầu, nói: “Cả ngươi và ta đều biết, Mã Chính tham ô là thật, nhưng chứng cứ trên tay Tôn Thường Đức có một phần là do ngươi nguỵ tạo. Tuy rằng Tôn Thường Đức không biết những chứng cứ giả đó xuất phát từ tay ngươi, nhưng rất có thể Tỉnh Ngạn sẽ tra ra ngươi. Thật giả đan xen, đến lúc đó sự tình sẽ phức tạp.”
Hai tay Đoạn Tư đặt bên môi, không chút để ý mà đan vào nhau.
Khi bọn họ phát hiện ra hành vi tham ô của Mã Chính và các nhân chứng, Phương Tiên Dã đã nói nhân chứng này không đáng tin cậy, cần phải đề phòng, hơn nữa chứng cứ không đủ nên tạm thời không công khai chuyện này.
Lúc đang thu phục Sóc Châu, mặc dù chứng cứ vẫn chưa thu thập đủ, cũng không phải thời cơ tốt để đưa việc này ra, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì kế hoạch tác chiến hai châu Vân, Lạc sẽ thất bại. Trước khi Đoạn Tư rời khỏi Nam Đô đã làm giả một loạt chứng cứ để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp, khi đó sẽ tạo ra một sự trùng hợp, đưa mấy “chứng cứ” đó tới tay Tôn Thường Đức, để vụ án tham ô của Mã Chính làm lay động lòng quân.
Giờ đây Tôn Thường Đức bị Bùi quốc công buộc phản cung, điều này đã cản trở việc điều tra, mấy cái chứng cứ giả đó cũng thành vấn đề lớn.
Đoạn Tư trầm mặc một lát, cười nói: “Giặc tới thì đánh, nước tới nâng nền, cha ta, Đỗ Tương và nhạc phụ tương lai của ta sẽ không làm lơ, phải quấy đục hồ nước này mới tốt.”
Nghe thấy tiếng dò hỏi của binh lính ngoài cổng thành truyền đến, Đoạn Tư lười nhác vươn vai: “Chuyện ta đã biết, bây giờ ta cứu ngươi trước mới là quan trọng.”
Tin tức của Đoạn Tư quả không sai, vừa ra khỏi thành không bao lâu, cỗ kiệu đã lay động kịch liệt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập và hô hoán. Hắn dặn dò Phương Tiên Dã đợi trong kiệu rồi bịt kín mặt vén mành lên lắc mình ra ngoài. Ngay sau đó Hà Tri và kiệu phu được Phương Tiên Dã lựa chọn lập tức bị ném vào trong kiệu, hai người hoảng hồn run bần bật, hận không thể ôm nhau.
Ngoài kiệu truyền tới âm thanh hỗn loạn, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng máu tươi phun ra, tiếng ngã xuống đất dày đặc như mưa rền gió dữ. Phương Tiên Dã có thể lờ mờ tưởng tượng ra cảnh tượng bên ngoài.
Hắn ta chưa từng gặp qua kẻ nào có thể giết người nhiều như Đoạn Tư, ngay cả sát thủ Vân Thanh Các lấy giết người làm nghề nghiệp cũng không thể so sánh. Phương Tiên Dã khó có thể gọi đó là võ công, bởi vì Đoạn Tư ra tay không có kịch bản, không có chiêu thức cố định, chỉ có lấy mạng người.
Có đôi khi hắn ta cảm thấy Đoạn Tư rất thích cái kiểu trực tiếp giết tróc bạo lực này.
Năm năm trước, khi Phương Tiên Dã ngây thơ khờ dại lên đường tới Nam Đô, người hầu bên người đã bị tàn sát sạch trên đường, còn hắn ta bị đuổi giết, tới lúc sắp sửa rơi đầu thì gặp được Đoạn Tư lần đầu tiên.
Người này như thần binh trời giáng, giết hết tất cả những sát thủ tàn sát ban đầu. Phương Tiên Dã vẫn nhớ như in trong ánh tà dương đỏ rực ấy, hắn ta che cánh tay trái chảy máu không ngừng lại, nhìn cái người máu me đầy mình như Tu La quay đầu nhìn hắn ta, lòng vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng.
Tên kia đi đến trước mặt hắn ta, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng bâng quơ nói ta không tới giết ngươi, ta tới cứu ngươi.
Người tới kéo tay hắn ta qua, băng bó một cách thuần thục, cười bảo rằng ta là Đoạn Tư, Tư trong Phong Lang Cư Tư. Người muốn giết ngươi là cha ta, Đoạn Thành Chương.
Đó là lần đầu tiên Phương Tiên Dã nhìn thấy người mà hắn ta mượn tên nỗ lực sắm vai suốt bảy năm.
Một người cực kỳ cổ quái.
Đoạn Tư dẫn hắn ta tới Nam Đô, dọc đường đi thường nói chuyện với hắn ta sáng đêm.
Khi đó trời sao rực rỡ, Đoạn Tư dùng kiếm khẩy lửa, ánh lửa cháy sáng trong mắt hắn, hắn nghiêm túc nói ta thấy văn chương của ngươi quá xuất sắc, áng văn như vậy không nên biến mất khỏi cõi đời này. Ngươi hẳn là người vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình(1) như lời cổ nhân nói.
Ta nghe nói binh đao là thứ chẳng lành, không phải vật của quân tử. Ta làm thứ chẳng lành, ngươi làm vật của quân tử, thế nào?
Giọng nói run rẩy của Hà Tri cắt ngang hồi ức của Phương Tiên Dã, người hầu trẻ tuổi này của hắn ta đã sợ co ro cả người, hỏi: “Vị tráng sĩ bên ngoài mạnh quá, hắn là ai vậy?”
Phương Tiên Dã im lặng trong chốc lát, đáp: “Một người bạn.”
Nếu không phải cùng chung chí hướng thì bọn họ nên là kẻ thù mới đúng.
Hắn ta vừa dứt lời thì thấy một sát thủ áo đen xông vào trong kiệu, ngực cắm một thanh kiếm, trợn hai mắt nhìn hắn ta, máu tươi phun trào, đã không còn hơi thở. Hai kẻ bên cạnh hắn ta đã sợ tới mức la oai oái, kiệu phu lấy hết can đảm giơ tay bảo vệ trước người Phương Tiên Dã, trông thấy Đoạn Tư che mặt bước một chân lên ngạch cửa kiệu, dường như có hơi buồn cười mà nhìn bọn họ. Hắn gập chân, một tay đặt lên đầu gối, tay còn lại vươn ra lấy thanh kiếm trên ngực thích khách, dùng ống tay áo lau sạch máu trên thân kiếm rồi thản nhiên tra kiếm vào vỏ, nói: “Giết hết rồi.”
Cơ thể Phương Tiên Dã căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Đoạn Tư nói: “Ta còn có chuyện này muốn nói với ngươi, ngươi ra đây với ta một chút.”
Dứt lời, Đoạn Tư chỉ chỉ hai người bên cạnh Phương Tiên Dã, cười bảo: “Các ngươi ở đây đợi, lát nữa buông mành kiệu xuống, không nên nhìn đừng nhìn, không nên nghe đừng nghe, biết không?”
Kiệu phu và người hầu liếc nhau, do dự không biết có thể tin người này hay không, nhưng vẫn sợ thanh kiếm của hắn. Phương Tiên Dã xua tay nói hắn sẽ không đả thương ta rồi cất bước ra khỏi kiệu, thuận tay buông mành kiệu xuống.
Ven đường ngoài cửa kiệu toàn là thi thể, đại khái có mười mấy cái xác, mặt đất toàn máu là máu. Đoạn Tư đứng giữa những thi thể đó thản nhiên tự đắc như không có gì đáng ngạc nhiên, Phương Tiên Dã nhìn về cỗ kiệu, đi xa một chút mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta muốn giới thiệu với ngươi một người.”
Phương Tiên Dã kinh ngạc nói: “Bây giờ? Ở đây?”
Đoạn Tư gật gật đầu, đôi mắt hắn cong lên, lui về phía sau hai bước rồi gọi từng chữ một: “Hạ Tư Mộ.”
Sau khi ngươi trở lại nhân gian, nếu có gặp tai nạn hoặc cần bất luận trợ giúp gì, chỉ cần gọi tên của ta, ta sẽ tới tìm ngươi
Hắn buông giọng không bao lâu, một làn khói xanh nổi lên đầy trời, mùi trầm hương quen thuộc bay đến. Một đôi giày thêu màu tím nhạt đạp lên mặt đất nhuốm máu, cô nương sắc mặt tái nhợt xuất hiện, mày lá liễu và đôi mắt phượng, mỹ lệ mà lạnh lùng.
Đây là chân thân của Hạ Tư Mộ.
Nàng thấy thi thể trên mặt đất liền quay đầu nhìn Đoạn Tư từ trên xuống dưới, duỗi tay đụng vào vai hắn.
Đoạn Tư khẽ “Á” một tiếng nhưng không né tránh.
Hạ Tư Mộ nhíu mày, nói: “Ngươi bị thương?”
Đoạn Tư gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cười bảo: “Bị thương không nặng, chỗ vai với xương sườn có bị thương ngoài da. Hầu hết đều là máu của kẻ địch. Ngươi đang quan tâm ta sao?”
Hạ Tư Mộ khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu người kết chú của ta bị thương đến ngũ cảm thì còn giao dịch với ta thế nào được nữa?”
Mắt Đoạn Tư khẽ đảo, hắn không tiếp tục đề tài này nữa mà chỉ về phía Phương Tiên Dã: “Ngươi có thể cho vị bằng hữu này của ta thấy chân thân của ngươi luôn không?”
Hạ Tư Mộ chuyển mắt sang nhìn Phương Tiên Dã, sảng khoái búng tay một cái, Phương Tiên Dã vốn mang sắc mặt không tốt tức khắc trợn hai mắt.
Vốn dĩ hắn ta đang ngạc nhiên vì thấy Đoạn Tư nói chuyện một mình với không khí, bây giờ trước mắt hắn ta lại xuất hiện một cô nương hồng y mặt mày tái nhợt như người chết, lãnh đạm nhìn hắn ta.
Trong một khoảnh khắc, hắn ta không rõ đây là cảnh trong mơ hay thực tại nữa, kinh ngạc nói không nên lời. Vì thế Đoạn Tư bèn đơn giản giới thiệu trong lúc hai người im lặng: “Tư Mộ, vị này chính là bạn thân của ta, Phương Tiên Dã. Tiên Dã, vị này chính là Quỷ Vương điện hạ Hạ Tư Mộ.”
“Quỷ Vương?” Phương Tiên Dã lẩm bẩm lặp lại.
Hạ Tư Mộ không để ý tới hắn ta, trực tiếp quay sang Đoạn Tư, lạnh giọng hỏi: “Ngươi gọi ta tới làm gì? Ta cho ngươi cái quyền này không phải để ngươi tuỳ tiện gọi ta cho vui.”
“Tất nhiên là ta muốn giao dịch với ngươi.”
“Điều kiện là gì?”
Đoạn Tư chớp chớp mắt, cười ngây ngô, nói: “Tới tham dự hôn lễ của ta. Tư Mộ, ta muốn dùng việc ngươi tới tham dự hôn lễ của ta làm điều kiện trao đổi.”
Hôm nay Phương Tiên Dã sẽ ra khỏi phủ đến chùa Kim An bái tế, vừa vén mành kiệu lên định bước vào thì đột nhiên dừng lại. Người hầu Hà Tri đứng bên cạnh thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Đại nhân, làm sao vậy?”
Hắn ta định đi tới, Phương Tiên Dã lại xua xua tay ngăn lại, bảo: “Không có gì.”
Dứt lời liền cất bước đi vào kiệu, buông mành kiệu xuống. Hà Tri ở bên ngoài kéo dài giọng nói: “Khởi kiệu.”
Cỗ kiệu bị nâng lên lảo đảo lắc lư, Phương Tiên Dã nhìn vị khách đồ đen không mời mà đến trong kiệu, cau mày nhỏ giọng nói: “Ngươi tới làm gì?”
Người tới kéo miếng vải đen trên mặt xuống, để lộ khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi, đúng là Đoạn Tư.
Hắn cười cong cong mí mắt: “Sự việc xảy ra đột ngột, có người mai phục ngươi ở ngoài thành. Ta hỏi ngươi, trong bốn người kiệu phu bên ngoài, ngươi có đặc biệt vừa ý ai, muốn giữ lại tiếp tục khiêng kiệu cho ngươi không?”
Phương Tiên Dã nói: “Người phía trước bên trái, sao thế?”
“Được rồi, lát nữa ta sẽ bảo vệ ngươi, Hà Tri và hắn ta. Người tới ám sát ngươi chính là cao thủ Văn Thanh Các, nơi Lạc Tiện từng ở, tuy rằng không phải đối thủ của ta, nhưng ta không chắc sẽ bảo vệ được quá nhiều người.”
“Ai muốn giết ta?”
“Đương nhiên là người cha luôn xem ngươi là mối hoạ lớn của ta.” Đoạn Tư búng tay một cái.
Gần đây hắn bảo Trầm Anh ở nhà giúp hắn quan sát cha hắn. Trầm Anh là một đứa trẻ thận trọng, lại có một khuôn mặt phúc hậu và vô hại, mặc dù không có khả năng phân tích và suy luận, nhưng vẫn cung cấp được không ít manh mối hữu dụng.
Tỷ như trong lúc vô ý, quản gia đã nhắc đến việc cha hắn rút ra một số bạc trong kho, nói muốn tu sửa tổ trạch ở quê rồi lại không có động tĩnh gì.
Tỷ như gần đây cha hắn thường xuyên nhận được bồ câu đưa tin không biết từ đâu tới.
Hắn theo đó mà tra xét thì tra được rốt cuộc cha hắn đã hạ quyết tâm giết Phương Tiên Dã một lần nữa, vẫn tìm sát thủ Văn Thanh Các hệt như 5 năm trước.
Ánh mắt Phương Tiên Dã trầm xuống, hắn ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta lập tức về phủ, không ra khỏi thành nữa là được.”
“Văn Thanh Các đã ra tay thì ngươi tránh được mùng một không trốn được mười lăm. Hơn nữa có lần hai không có lần ba, Văn Thanh Các sẽ không nhận đơn đã thất bại hai lần, với tính cách của cha ta thì tuyệt đối không bao giờ muốn cho thêm nhiều người biết chuyện. Lần này thất bại ông ấy sẽ ngừng tay.”
Phương Tiên Dã cười lạnh, ngày nào hắn ta chưa chết thì cái vị đã từng là “phụ thân” của hắn ta sẽ còn sống những ngày tháng bất an.
Đoạn Tư khoanh tay nói: “Ngươi đã bộc lộ tài năng, ngày sau sẽ còn nhiều hung hiểm hơn, cần phải chọn vài thị vệ có thân thủ tốt đi theo. Trước khi ngươi tìm được thị vệ, hay là đưa Lạc Tiện ra khỏi Ngọc Tảo Lâu tới bảo vệ ngươi một khoảng thời gian?”
“Không được, gần đây triều đình đương lúc rối ren, cần Lạc Tiện ở Ngọc Tảo Lâu tình báo.” Phương Tiên Dã lập tức từ chối, hắn ta như nghĩ tới gì đó, nghiêm mặt nói: “Đúng lúc ta định tìm ngươi, vụ án tham ô của Mã Chính có biến, nhân chứng phản cung.”
“Người đứng đầu Thái Bộc tự Tôn Thường Đức? Chẳng lẽ gã ta nói 3000 chiến mã kia không phải bị biển thủ mà thật sự chết vì ôn dịch?”
“Không chỉ có thế, gã ta còn nói trước kia gã ta báo cáo vụ án Mã Chính tham ô là do bị người ta uy hiếp sai sử, ý đồ hãm hại Thái Bộc tự khanh và Binh bộ thượng thư. Phản cung hẳn là do Bùi quốc công sắp đặt, chi tiết cụ thể ta không rõ lắm. Bây giờ Tôn Thường Đức đã tới Đại Lý tự rồi, bị giam giữ dưới tay Đại Lý tự khanh Tỉnh Ngạn để chờ xét xử.”
“Tỉnh Ngạn cũng không thuộc đảng phái nào, là một thần tử cương trực công chính, ông ta đã theo dõi chuyện này lâu rồi, Tôn Thường Đức không lừa gạt ông ta được đâu.”
Phương Tiên Dã lại lắc đầu, nói: “Cả ngươi và ta đều biết, Mã Chính tham ô là thật, nhưng chứng cứ trên tay Tôn Thường Đức có một phần là do ngươi nguỵ tạo. Tuy rằng Tôn Thường Đức không biết những chứng cứ giả đó xuất phát từ tay ngươi, nhưng rất có thể Tỉnh Ngạn sẽ tra ra ngươi. Thật giả đan xen, đến lúc đó sự tình sẽ phức tạp.”
Hai tay Đoạn Tư đặt bên môi, không chút để ý mà đan vào nhau.
Khi bọn họ phát hiện ra hành vi tham ô của Mã Chính và các nhân chứng, Phương Tiên Dã đã nói nhân chứng này không đáng tin cậy, cần phải đề phòng, hơn nữa chứng cứ không đủ nên tạm thời không công khai chuyện này.
Lúc đang thu phục Sóc Châu, mặc dù chứng cứ vẫn chưa thu thập đủ, cũng không phải thời cơ tốt để đưa việc này ra, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì kế hoạch tác chiến hai châu Vân, Lạc sẽ thất bại. Trước khi Đoạn Tư rời khỏi Nam Đô đã làm giả một loạt chứng cứ để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp, khi đó sẽ tạo ra một sự trùng hợp, đưa mấy “chứng cứ” đó tới tay Tôn Thường Đức, để vụ án tham ô của Mã Chính làm lay động lòng quân.
Giờ đây Tôn Thường Đức bị Bùi quốc công buộc phản cung, điều này đã cản trở việc điều tra, mấy cái chứng cứ giả đó cũng thành vấn đề lớn.
Đoạn Tư trầm mặc một lát, cười nói: “Giặc tới thì đánh, nước tới nâng nền, cha ta, Đỗ Tương và nhạc phụ tương lai của ta sẽ không làm lơ, phải quấy đục hồ nước này mới tốt.”
Nghe thấy tiếng dò hỏi của binh lính ngoài cổng thành truyền đến, Đoạn Tư lười nhác vươn vai: “Chuyện ta đã biết, bây giờ ta cứu ngươi trước mới là quan trọng.”
Tin tức của Đoạn Tư quả không sai, vừa ra khỏi thành không bao lâu, cỗ kiệu đã lay động kịch liệt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập và hô hoán. Hắn dặn dò Phương Tiên Dã đợi trong kiệu rồi bịt kín mặt vén mành lên lắc mình ra ngoài. Ngay sau đó Hà Tri và kiệu phu được Phương Tiên Dã lựa chọn lập tức bị ném vào trong kiệu, hai người hoảng hồn run bần bật, hận không thể ôm nhau.
Ngoài kiệu truyền tới âm thanh hỗn loạn, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng máu tươi phun ra, tiếng ngã xuống đất dày đặc như mưa rền gió dữ. Phương Tiên Dã có thể lờ mờ tưởng tượng ra cảnh tượng bên ngoài.
Hắn ta chưa từng gặp qua kẻ nào có thể giết người nhiều như Đoạn Tư, ngay cả sát thủ Vân Thanh Các lấy giết người làm nghề nghiệp cũng không thể so sánh. Phương Tiên Dã khó có thể gọi đó là võ công, bởi vì Đoạn Tư ra tay không có kịch bản, không có chiêu thức cố định, chỉ có lấy mạng người.
Có đôi khi hắn ta cảm thấy Đoạn Tư rất thích cái kiểu trực tiếp giết tróc bạo lực này.
Năm năm trước, khi Phương Tiên Dã ngây thơ khờ dại lên đường tới Nam Đô, người hầu bên người đã bị tàn sát sạch trên đường, còn hắn ta bị đuổi giết, tới lúc sắp sửa rơi đầu thì gặp được Đoạn Tư lần đầu tiên.
Người này như thần binh trời giáng, giết hết tất cả những sát thủ tàn sát ban đầu. Phương Tiên Dã vẫn nhớ như in trong ánh tà dương đỏ rực ấy, hắn ta che cánh tay trái chảy máu không ngừng lại, nhìn cái người máu me đầy mình như Tu La quay đầu nhìn hắn ta, lòng vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng.
Tên kia đi đến trước mặt hắn ta, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng bâng quơ nói ta không tới giết ngươi, ta tới cứu ngươi.
Người tới kéo tay hắn ta qua, băng bó một cách thuần thục, cười bảo rằng ta là Đoạn Tư, Tư trong Phong Lang Cư Tư. Người muốn giết ngươi là cha ta, Đoạn Thành Chương.
Đó là lần đầu tiên Phương Tiên Dã nhìn thấy người mà hắn ta mượn tên nỗ lực sắm vai suốt bảy năm.
Một người cực kỳ cổ quái.
Đoạn Tư dẫn hắn ta tới Nam Đô, dọc đường đi thường nói chuyện với hắn ta sáng đêm.
Khi đó trời sao rực rỡ, Đoạn Tư dùng kiếm khẩy lửa, ánh lửa cháy sáng trong mắt hắn, hắn nghiêm túc nói ta thấy văn chương của ngươi quá xuất sắc, áng văn như vậy không nên biến mất khỏi cõi đời này. Ngươi hẳn là người vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình(1) như lời cổ nhân nói.
Ta nghe nói binh đao là thứ chẳng lành, không phải vật của quân tử. Ta làm thứ chẳng lành, ngươi làm vật của quân tử, thế nào?
Giọng nói run rẩy của Hà Tri cắt ngang hồi ức của Phương Tiên Dã, người hầu trẻ tuổi này của hắn ta đã sợ co ro cả người, hỏi: “Vị tráng sĩ bên ngoài mạnh quá, hắn là ai vậy?”
Phương Tiên Dã im lặng trong chốc lát, đáp: “Một người bạn.”
Nếu không phải cùng chung chí hướng thì bọn họ nên là kẻ thù mới đúng.
Hắn ta vừa dứt lời thì thấy một sát thủ áo đen xông vào trong kiệu, ngực cắm một thanh kiếm, trợn hai mắt nhìn hắn ta, máu tươi phun trào, đã không còn hơi thở. Hai kẻ bên cạnh hắn ta đã sợ tới mức la oai oái, kiệu phu lấy hết can đảm giơ tay bảo vệ trước người Phương Tiên Dã, trông thấy Đoạn Tư che mặt bước một chân lên ngạch cửa kiệu, dường như có hơi buồn cười mà nhìn bọn họ. Hắn gập chân, một tay đặt lên đầu gối, tay còn lại vươn ra lấy thanh kiếm trên ngực thích khách, dùng ống tay áo lau sạch máu trên thân kiếm rồi thản nhiên tra kiếm vào vỏ, nói: “Giết hết rồi.”
Cơ thể Phương Tiên Dã căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Đoạn Tư nói: “Ta còn có chuyện này muốn nói với ngươi, ngươi ra đây với ta một chút.”
Dứt lời, Đoạn Tư chỉ chỉ hai người bên cạnh Phương Tiên Dã, cười bảo: “Các ngươi ở đây đợi, lát nữa buông mành kiệu xuống, không nên nhìn đừng nhìn, không nên nghe đừng nghe, biết không?”
Kiệu phu và người hầu liếc nhau, do dự không biết có thể tin người này hay không, nhưng vẫn sợ thanh kiếm của hắn. Phương Tiên Dã xua tay nói hắn sẽ không đả thương ta rồi cất bước ra khỏi kiệu, thuận tay buông mành kiệu xuống.
Ven đường ngoài cửa kiệu toàn là thi thể, đại khái có mười mấy cái xác, mặt đất toàn máu là máu. Đoạn Tư đứng giữa những thi thể đó thản nhiên tự đắc như không có gì đáng ngạc nhiên, Phương Tiên Dã nhìn về cỗ kiệu, đi xa một chút mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta muốn giới thiệu với ngươi một người.”
Phương Tiên Dã kinh ngạc nói: “Bây giờ? Ở đây?”
Đoạn Tư gật gật đầu, đôi mắt hắn cong lên, lui về phía sau hai bước rồi gọi từng chữ một: “Hạ Tư Mộ.”
Sau khi ngươi trở lại nhân gian, nếu có gặp tai nạn hoặc cần bất luận trợ giúp gì, chỉ cần gọi tên của ta, ta sẽ tới tìm ngươi
Hắn buông giọng không bao lâu, một làn khói xanh nổi lên đầy trời, mùi trầm hương quen thuộc bay đến. Một đôi giày thêu màu tím nhạt đạp lên mặt đất nhuốm máu, cô nương sắc mặt tái nhợt xuất hiện, mày lá liễu và đôi mắt phượng, mỹ lệ mà lạnh lùng.
Đây là chân thân của Hạ Tư Mộ.
Nàng thấy thi thể trên mặt đất liền quay đầu nhìn Đoạn Tư từ trên xuống dưới, duỗi tay đụng vào vai hắn.
Đoạn Tư khẽ “Á” một tiếng nhưng không né tránh.
Hạ Tư Mộ nhíu mày, nói: “Ngươi bị thương?”
Đoạn Tư gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cười bảo: “Bị thương không nặng, chỗ vai với xương sườn có bị thương ngoài da. Hầu hết đều là máu của kẻ địch. Ngươi đang quan tâm ta sao?”
Hạ Tư Mộ khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu người kết chú của ta bị thương đến ngũ cảm thì còn giao dịch với ta thế nào được nữa?”
Mắt Đoạn Tư khẽ đảo, hắn không tiếp tục đề tài này nữa mà chỉ về phía Phương Tiên Dã: “Ngươi có thể cho vị bằng hữu này của ta thấy chân thân của ngươi luôn không?”
Hạ Tư Mộ chuyển mắt sang nhìn Phương Tiên Dã, sảng khoái búng tay một cái, Phương Tiên Dã vốn mang sắc mặt không tốt tức khắc trợn hai mắt.
Vốn dĩ hắn ta đang ngạc nhiên vì thấy Đoạn Tư nói chuyện một mình với không khí, bây giờ trước mắt hắn ta lại xuất hiện một cô nương hồng y mặt mày tái nhợt như người chết, lãnh đạm nhìn hắn ta.
Trong một khoảnh khắc, hắn ta không rõ đây là cảnh trong mơ hay thực tại nữa, kinh ngạc nói không nên lời. Vì thế Đoạn Tư bèn đơn giản giới thiệu trong lúc hai người im lặng: “Tư Mộ, vị này chính là bạn thân của ta, Phương Tiên Dã. Tiên Dã, vị này chính là Quỷ Vương điện hạ Hạ Tư Mộ.”
“Quỷ Vương?” Phương Tiên Dã lẩm bẩm lặp lại.
Hạ Tư Mộ không để ý tới hắn ta, trực tiếp quay sang Đoạn Tư, lạnh giọng hỏi: “Ngươi gọi ta tới làm gì? Ta cho ngươi cái quyền này không phải để ngươi tuỳ tiện gọi ta cho vui.”
“Tất nhiên là ta muốn giao dịch với ngươi.”
“Điều kiện là gì?”
Đoạn Tư chớp chớp mắt, cười ngây ngô, nói: “Tới tham dự hôn lễ của ta. Tư Mộ, ta muốn dùng việc ngươi tới tham dự hôn lễ của ta làm điều kiện trao đổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.