Chương 47: Thắng làm vua thua làm giặc.
Quân Khuynh Tâm
09/05/2013
Nhưng mà, cô cũng không cần quyết định nhiều lắm. Cũng bởi, Bạch Nhật Tiêu vĩnh viễn biết điều gì đối với cô là tốt nhất.
Lynda kích động cúp điện thoại, “Chủ tịch, ở phiên mở đã có ngươi bắt đầu thò tay vào mua rất nhiều cổ phiếu Bạch thị. Giá cổ phiếu Bạch thị hiện nay là 5.5 dollar, không hề rớt xuống.”
“Em nói cái gì?!” Bạch Vĩ Minh không thể tin được thốt lên, ông ta đã bị Bạch Nhật Tiêu đâm một cái!! “Ra tay ngay lập tức, cứ theo bọn họ, nâng giá cổ phiếu của chúng ta lên!!” Trong cơn thịnh nộ, Bạch Vĩ Minh vừa quát vừa thét với Lynda. Nếu trước đó ông mua cổ phiếu Bạch thị vào mà cũng có thể quyết đoán như hiện tại thì tốt hơn bao nhiêu.
Mạc Thịnh phấn khởi cầm điện thoại gọi, “Tổng Giám đốc, theo báo cáo mới nhất của chúng ta, bây giờ Hoàng Đình đã nắm giữ 43% cổ phần của Bạch thị, chỉ cần trước khi ngừng phiên này mua vào 8% nữa, chúng ta có thể hoàn toàn khống chế được cổ phần của Tập đoàn này.”
Bạch Nhật Tiêu nhếch môi, “Bây giờ bắt đầu được rồi, ngừng mua vào cổ phần công ty của Bạch thị.” Mệnh lệnh của anh khiến Mạc Thịnh mở to hai mắt nhìn. Khống chế được 43%, căn bản vẫn chưa thể làm chủ được Bạch thị. Nếu trước khi phiên này kết thúc, Bạch Vĩ Minh mua vào thành công 21% cổ phần, thì không phải tất cả công sức bao nhiêu ngày qua đều đổ sông đổ bể?!
Bạch Nhật Tiêu đưa cho Mạc Thịnh một cặp tài liệu văn kiện, “Giúp tôi đem cái này tới văn phòng của Chủ tịch Bạch thị.” Một nụ cười nhạt đầy kiêu ngạo nở trên môi anh, ánh sáng trong đôi mắt sâu không thể lường được. Anh đấu cùng Bạch Vĩ Minh, đến bây giờ đã hoàn toàn kết thúc. Tất cả đều là do Bạch Vĩ Minh gieo gió gặt bão, không thể trách được bất cứ ai.
Toàn bộ quá trình, Bạch Nhật Huyên đều kinh ngạc nhìn Bạch Nhật Tiêu vẫn luôn bình tĩnh, khuôn mặt mỉm cười đưa ra từng mệnh lệnh, giống như mọi thứ đều nằm trong bàn tay anh, và Bạch thị cũng giống như thế. Bắt đầu lợi dụng sóng gió truyền thông để ép giá cổ phiếu Bạch thị, dùng những cái tên khác để mua vào bất ngờ, thậm chí cả túi tài liệu sắp được đưa tới văn phòng Chủ tịch Bạch thị kia, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Bạch Nhật Tiêu. Bắt đầu từ lúc máy bay hạ cánh xuống New York, trên gương mặt anh chưa bao giờ xuất hiện nét lo lắng hay vội vã. Thông minh bình tĩnh như anh, Bạch thị chắc chắn sẽ bị dồn vào thế khó.
Cô vẫn biết anh thông minh hơn người, nhưng không nghĩ rằng, muốn thu mua một công ty thực lực hùng hậu, có tiếng ở nước ngoài lại có thể dễ dàng như vậy, thậm chí chỉ đứng mở miệng ra lệnh.
Ánh mắt dịu dàng của Bạch Nhật Tiêu dừng trên người cô. Cô bé đang suy nghĩ cái gì đây? Chân mày cau lại, nhưng cũng không giống như phiền não điều gì đó. Anh buông công việc trong tay xuống, ngồi vào bên cạnh rồi ôm cô vào trong lòng. Trước khi Bạch Nhật Huyên có thể định thần rằng anh đang ở trước mình, anh đã xâm chiếm lấy đôi môi ngọt ngào đó.
“Anh sao vậy?” Bạch Nhật Huyên giật mình, muốn lui ra một chút. Bởi vì Mạc Thịnh vẫn còn bên cạnh, cô ngượng ngùng cúi đầu, hai gò má đỏ hồng.
Bạch Nhật Tiêu nâng cằm của cô lên, nụ cười vui vẻ. Anh thích dáng vẻ ngượng ngượng ngùng ngùng này của cô. Gò má trắng ngần lại ửng lên màu hồng nhạt, ngọt ngào tựa phấn hoa hồng tháng ba, khiến đôi mắt anh bất giác cũng ngọt ngào theo. “Em đang nghĩ cái gì?”
“Không có nghĩ gì hết á.” Cô co rụt người, quay mặt sang chỗ khác. Có người ngoài ở đây thế mà Bạch Nhật Tiêu không biết kiềm chế một chút nào cả, ánh mắt nhìn cô vẫn tràn ngập tình cảm, đầy khát vọng muốn yêu.
Bạch Nhật Tiêu yêu chiều kéo cô vào trong lòng, nở nụ cười vừa lòng, “Có phải cảm thấy anh như vậy rất đáng tự hào hay không?” Giọng nói của anh lộ rõ sự phấn khích. Vừa mới được Bạch Nhật Huyên ngây người ra nhìn chăm chú như thế kia khiến tâm trạng anh trở nên tốt bất ngờ, thiếu chút nữa là làm mọi thứ loạn cả chỉ vì nhịn không được lại ôm cô một chút.
Bạch Nhật Huyên không nghe theo, đẩy ngực anh ra, “Anh bớt diễn vừa thôi. Em chỉ cảm thấy anh càng ngày càng hiểm không lường được. Bên cạnh em là người đàn ông nguy hiểm như vậy, em có chút gì đó gọi là hối hận rồi.” Cô hất đầu lên, cố ý muốn nói ngược lại anh, khiến anh tự tin không nổi nữa.
Nhưng thực sự Bạch Nhật Huyên không nghĩ tới, Bạch Nhật Tiêu lại hoàn toàn mặc kệ Mạc Thịnh vẫn tồng ngồng ở đó, ngang ngược dùng môi giam hết mọi câu nói của cô lại. Kích tình như lửa, cô muốn đẩy cũng đẩy không được, chỉ có thể như anh mong muốn. Vậy là anh càng lúc càng cuồng dã hơn, làm cho cô suýt nữa chết trong nụ hôn sói hổ đó: “Lần này chỉ trả cái giá nho nhỏ vậy thôi. Từ nay về sau đừng bao giờ nói hối hận trước mặt anh nữa, có nghe hay không!” Anh ra lệnh, lại dịu dàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ thở dồn dập của cô.
Bạch Nhật Huyên, ngoài gật đầu thì có thể làm gì nữa?! Ai bảo cô lại theo một người đàn ông ngang ngược chuyên quyền mà lại dịu dàng như thế, chỉ có thể chấp nhận.
Mạc Thịnh vô cùng biết thời biết thế, sau khi đợi hai người diễn xong mới quay lại, “Tổng Giám đốc, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa. Hơn nữa, cùng với 8% cổ phần Bạch thị trong tay Phó Giám đốc An, Hoàng Đình đã trở thành cổ đông lớn nhất của Bạch thị. Kế hoạch thu mua Bạch thị lần này thành công viên mãn.”
Đây là kết quả nằm trong dự đoán của Bạch Nhật Tiêu. Ắt hăn là Bạch Vĩ Minh đang hối hận vạn lần vạn phần vì sơ sẩy của chính bản thân mình. Đáng tiếc, đây là do ông ta gieo gió gặt bão, mà tất cả những việc Bạch Nhật Tiêu làm, chỉ là hợp Hoàng Đình cùng Bạch thị – hai nơi vốn thuộc về gia tộc nhà họ Bạch thành một mà thôi.
“Cút hết ra ngoài cho tôi!!” Trên tầng cao nhất của Bạch thị trở nên hỗn loạn. Bàn làm việc của Bạch Vĩ Minh vô cùng thê thảm. Tài liệu, hồ sơ bay tứ tung, còn không ngừng rơi xuống đất. Phó Giám đốc cùng trưởng phòng những bộ phận khác đều biết bây giờ không đi, thì lúc nữa muốn chạy cũng không được. Người người lạnh run cụp đuôi rời khỏi văn phòng, chỉ còn một Lynda ở lại.
Không thể ngờ được, cuối cùng Bạch Nhật Tiêu vẫn đánh bại ông ta. Ông ta thua ở chỗ đã tự cho bản thân đã hiểu con mình rất sâu, mà đứa con kia cũng đã lợi dụng rất tốt điểm này, cho ông một kiếm, khiến ông không thể ngẩng đầu lên nổi mà nhìn những đồng nghiệp khác. Thua dưới tay con mình, mà chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, Bạch thị đã đổi chủ! An Như Nguyệt, giống hệt như ông bố nhiều chuyện của bà ta, trước khi đi còn khiến ông chết không có chỗ chôn! Nếu không phải bà ta giao quyền sở hữu 8% cổ phần Bạch thị cho Bạch Nhật Tiêu, ông sẽ không thua. Tuyệt đối sẽ không!
Cho dù thất bại thảm hại, ông ta vẫn không thấy rõ được sự thật. Khó trách, là vận mệnh đã định trước. Bị chính con mình hợp lại cùng vợ cũ đạp đổ. Đây chính là hậu quả do ông đã quá tự phụ, quá kích kỷ, không thể trách ai được nữa.
Lynda thật cẩn thận bước tới gần. Cô biết tâm trạng bây giờ của Bạch Vĩ Minh rất không tốt, cho dù là ai tới gần cũng là tự tìm đường chết, nhưng cô vẫn không có cách nào buông tay được. “Vĩ Minh.” Cô dịu dàng gọi ông, muốn an ủi ông dù chỉ là một chút. Ai ngờ, cô vừa mới đến gần, đã bị ông kéo lại…
Tin tức Hoàng Đình thu mua thành công Bạch thị rất nhanh đã xuất hiện ở báo. Trên tivi cũng phát đi phát lại tin tức nóng hổi này. Vào buổi chiều, lúc Bạch Nhật Tiêu cùng Mạc Thịnh đi Oulton, thân thể Bạch Nhật Huyên không tiện nên đành ở lại khách sạn. Cô ngơ ngẩn nhìn lớp tuyết trắng xóa trên đường phố New York. Đó là một thành phố sôi động, màu trắng xóa trên những cung đường cũng không thể che giấu được vẻ xa hoa của nó. Cô không khỏi nghĩ đến Bạch Vĩ Minh. Ở trong lòng cô, vẫn có một chút trách móc Bạch Nhật Tiêu đã rat ay quá tàn nhẫn tuyệt tình với bố của chính mình. Nhưng dù cô không nói ra, Bạch Nhật Tiêu cũng hiểu. Cô không nói, bởi vì cô biết Bạch Nhật Tiêu có lý do để làm như vậy. Cho dù là vì trả thù lúc trước Bạch Vĩ Minh dùng trăm phương nghìn kế để chia rẽ hai người, hay là trừng phạt Bạch Vĩ Minh vô tình vô nghĩa đối với An Như Nguyệt, mà cũng có thể là vì những nguyên nhân khác. Cô không muốn vì những chuyện không liên quan, hay vì những người khác khiến giữa hai người có khoảng cách. Vì Bạch Nhật Tiêu rất yêu cô, và cô cũng thế. Việc đã đến nước này, lại chú ý đến việc vô bổ này. Hai mươi mấy năm ở chung, cô hiểu Bạch Nhật Tiêu hơn bất kỳ ai khác. Một khi anh đã quyết định, cho dù là ai cũng không có cách nào thay đổi được, ngay cả cô cũng không thể. Bạch Nhật Huyên có thể chiếm đoạt toàn bộ dịu dàng của anh, nhưng giữa cả hai, cô chỉ có thể thuộc về anh. Hết thảy mọi thứ, cô chỉ có thể nghe lời anh. Đây chính là cách hai người ở bên cạnh nau. Nhưng mà, cô cũng không cần quyết định nhiều lắm. Cũng bởi, Bạch Nhật Tiêu vĩnh viễn biết điều gì đối với cô là tốt nhất.
Lynda kích động cúp điện thoại, “Chủ tịch, ở phiên mở đã có ngươi bắt đầu thò tay vào mua rất nhiều cổ phiếu Bạch thị. Giá cổ phiếu Bạch thị hiện nay là 5.5 dollar, không hề rớt xuống.”
“Em nói cái gì?!” Bạch Vĩ Minh không thể tin được thốt lên, ông ta đã bị Bạch Nhật Tiêu đâm một cái!! “Ra tay ngay lập tức, cứ theo bọn họ, nâng giá cổ phiếu của chúng ta lên!!” Trong cơn thịnh nộ, Bạch Vĩ Minh vừa quát vừa thét với Lynda. Nếu trước đó ông mua cổ phiếu Bạch thị vào mà cũng có thể quyết đoán như hiện tại thì tốt hơn bao nhiêu.
Mạc Thịnh phấn khởi cầm điện thoại gọi, “Tổng Giám đốc, theo báo cáo mới nhất của chúng ta, bây giờ Hoàng Đình đã nắm giữ 43% cổ phần của Bạch thị, chỉ cần trước khi ngừng phiên này mua vào 8% nữa, chúng ta có thể hoàn toàn khống chế được cổ phần của Tập đoàn này.”
Bạch Nhật Tiêu nhếch môi, “Bây giờ bắt đầu được rồi, ngừng mua vào cổ phần công ty của Bạch thị.” Mệnh lệnh của anh khiến Mạc Thịnh mở to hai mắt nhìn. Khống chế được 43%, căn bản vẫn chưa thể làm chủ được Bạch thị. Nếu trước khi phiên này kết thúc, Bạch Vĩ Minh mua vào thành công 21% cổ phần, thì không phải tất cả công sức bao nhiêu ngày qua đều đổ sông đổ bể?!
Bạch Nhật Tiêu đưa cho Mạc Thịnh một cặp tài liệu văn kiện, “Giúp tôi đem cái này tới văn phòng của Chủ tịch Bạch thị.” Một nụ cười nhạt đầy kiêu ngạo nở trên môi anh, ánh sáng trong đôi mắt sâu không thể lường được. Anh đấu cùng Bạch Vĩ Minh, đến bây giờ đã hoàn toàn kết thúc. Tất cả đều là do Bạch Vĩ Minh gieo gió gặt bão, không thể trách được bất cứ ai.
Toàn bộ quá trình, Bạch Nhật Huyên đều kinh ngạc nhìn Bạch Nhật Tiêu vẫn luôn bình tĩnh, khuôn mặt mỉm cười đưa ra từng mệnh lệnh, giống như mọi thứ đều nằm trong bàn tay anh, và Bạch thị cũng giống như thế. Bắt đầu lợi dụng sóng gió truyền thông để ép giá cổ phiếu Bạch thị, dùng những cái tên khác để mua vào bất ngờ, thậm chí cả túi tài liệu sắp được đưa tới văn phòng Chủ tịch Bạch thị kia, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Bạch Nhật Tiêu. Bắt đầu từ lúc máy bay hạ cánh xuống New York, trên gương mặt anh chưa bao giờ xuất hiện nét lo lắng hay vội vã. Thông minh bình tĩnh như anh, Bạch thị chắc chắn sẽ bị dồn vào thế khó.
Cô vẫn biết anh thông minh hơn người, nhưng không nghĩ rằng, muốn thu mua một công ty thực lực hùng hậu, có tiếng ở nước ngoài lại có thể dễ dàng như vậy, thậm chí chỉ đứng mở miệng ra lệnh.
Ánh mắt dịu dàng của Bạch Nhật Tiêu dừng trên người cô. Cô bé đang suy nghĩ cái gì đây? Chân mày cau lại, nhưng cũng không giống như phiền não điều gì đó. Anh buông công việc trong tay xuống, ngồi vào bên cạnh rồi ôm cô vào trong lòng. Trước khi Bạch Nhật Huyên có thể định thần rằng anh đang ở trước mình, anh đã xâm chiếm lấy đôi môi ngọt ngào đó.
“Anh sao vậy?” Bạch Nhật Huyên giật mình, muốn lui ra một chút. Bởi vì Mạc Thịnh vẫn còn bên cạnh, cô ngượng ngùng cúi đầu, hai gò má đỏ hồng.
Bạch Nhật Tiêu nâng cằm của cô lên, nụ cười vui vẻ. Anh thích dáng vẻ ngượng ngượng ngùng ngùng này của cô. Gò má trắng ngần lại ửng lên màu hồng nhạt, ngọt ngào tựa phấn hoa hồng tháng ba, khiến đôi mắt anh bất giác cũng ngọt ngào theo. “Em đang nghĩ cái gì?”
“Không có nghĩ gì hết á.” Cô co rụt người, quay mặt sang chỗ khác. Có người ngoài ở đây thế mà Bạch Nhật Tiêu không biết kiềm chế một chút nào cả, ánh mắt nhìn cô vẫn tràn ngập tình cảm, đầy khát vọng muốn yêu.
Bạch Nhật Tiêu yêu chiều kéo cô vào trong lòng, nở nụ cười vừa lòng, “Có phải cảm thấy anh như vậy rất đáng tự hào hay không?” Giọng nói của anh lộ rõ sự phấn khích. Vừa mới được Bạch Nhật Huyên ngây người ra nhìn chăm chú như thế kia khiến tâm trạng anh trở nên tốt bất ngờ, thiếu chút nữa là làm mọi thứ loạn cả chỉ vì nhịn không được lại ôm cô một chút.
Bạch Nhật Huyên không nghe theo, đẩy ngực anh ra, “Anh bớt diễn vừa thôi. Em chỉ cảm thấy anh càng ngày càng hiểm không lường được. Bên cạnh em là người đàn ông nguy hiểm như vậy, em có chút gì đó gọi là hối hận rồi.” Cô hất đầu lên, cố ý muốn nói ngược lại anh, khiến anh tự tin không nổi nữa.
Nhưng thực sự Bạch Nhật Huyên không nghĩ tới, Bạch Nhật Tiêu lại hoàn toàn mặc kệ Mạc Thịnh vẫn tồng ngồng ở đó, ngang ngược dùng môi giam hết mọi câu nói của cô lại. Kích tình như lửa, cô muốn đẩy cũng đẩy không được, chỉ có thể như anh mong muốn. Vậy là anh càng lúc càng cuồng dã hơn, làm cho cô suýt nữa chết trong nụ hôn sói hổ đó: “Lần này chỉ trả cái giá nho nhỏ vậy thôi. Từ nay về sau đừng bao giờ nói hối hận trước mặt anh nữa, có nghe hay không!” Anh ra lệnh, lại dịu dàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ thở dồn dập của cô.
Bạch Nhật Huyên, ngoài gật đầu thì có thể làm gì nữa?! Ai bảo cô lại theo một người đàn ông ngang ngược chuyên quyền mà lại dịu dàng như thế, chỉ có thể chấp nhận.
Mạc Thịnh vô cùng biết thời biết thế, sau khi đợi hai người diễn xong mới quay lại, “Tổng Giám đốc, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa. Hơn nữa, cùng với 8% cổ phần Bạch thị trong tay Phó Giám đốc An, Hoàng Đình đã trở thành cổ đông lớn nhất của Bạch thị. Kế hoạch thu mua Bạch thị lần này thành công viên mãn.”
Đây là kết quả nằm trong dự đoán của Bạch Nhật Tiêu. Ắt hăn là Bạch Vĩ Minh đang hối hận vạn lần vạn phần vì sơ sẩy của chính bản thân mình. Đáng tiếc, đây là do ông ta gieo gió gặt bão, mà tất cả những việc Bạch Nhật Tiêu làm, chỉ là hợp Hoàng Đình cùng Bạch thị – hai nơi vốn thuộc về gia tộc nhà họ Bạch thành một mà thôi.
“Cút hết ra ngoài cho tôi!!” Trên tầng cao nhất của Bạch thị trở nên hỗn loạn. Bàn làm việc của Bạch Vĩ Minh vô cùng thê thảm. Tài liệu, hồ sơ bay tứ tung, còn không ngừng rơi xuống đất. Phó Giám đốc cùng trưởng phòng những bộ phận khác đều biết bây giờ không đi, thì lúc nữa muốn chạy cũng không được. Người người lạnh run cụp đuôi rời khỏi văn phòng, chỉ còn một Lynda ở lại.
Không thể ngờ được, cuối cùng Bạch Nhật Tiêu vẫn đánh bại ông ta. Ông ta thua ở chỗ đã tự cho bản thân đã hiểu con mình rất sâu, mà đứa con kia cũng đã lợi dụng rất tốt điểm này, cho ông một kiếm, khiến ông không thể ngẩng đầu lên nổi mà nhìn những đồng nghiệp khác. Thua dưới tay con mình, mà chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, Bạch thị đã đổi chủ! An Như Nguyệt, giống hệt như ông bố nhiều chuyện của bà ta, trước khi đi còn khiến ông chết không có chỗ chôn! Nếu không phải bà ta giao quyền sở hữu 8% cổ phần Bạch thị cho Bạch Nhật Tiêu, ông sẽ không thua. Tuyệt đối sẽ không!
Cho dù thất bại thảm hại, ông ta vẫn không thấy rõ được sự thật. Khó trách, là vận mệnh đã định trước. Bị chính con mình hợp lại cùng vợ cũ đạp đổ. Đây chính là hậu quả do ông đã quá tự phụ, quá kích kỷ, không thể trách ai được nữa.
Lynda thật cẩn thận bước tới gần. Cô biết tâm trạng bây giờ của Bạch Vĩ Minh rất không tốt, cho dù là ai tới gần cũng là tự tìm đường chết, nhưng cô vẫn không có cách nào buông tay được. “Vĩ Minh.” Cô dịu dàng gọi ông, muốn an ủi ông dù chỉ là một chút. Ai ngờ, cô vừa mới đến gần, đã bị ông kéo lại…
Tin tức Hoàng Đình thu mua thành công Bạch thị rất nhanh đã xuất hiện ở báo. Trên tivi cũng phát đi phát lại tin tức nóng hổi này. Vào buổi chiều, lúc Bạch Nhật Tiêu cùng Mạc Thịnh đi Oulton, thân thể Bạch Nhật Huyên không tiện nên đành ở lại khách sạn. Cô ngơ ngẩn nhìn lớp tuyết trắng xóa trên đường phố New York. Đó là một thành phố sôi động, màu trắng xóa trên những cung đường cũng không thể che giấu được vẻ xa hoa của nó. Cô không khỏi nghĩ đến Bạch Vĩ Minh. Ở trong lòng cô, vẫn có một chút trách móc Bạch Nhật Tiêu đã rat ay quá tàn nhẫn tuyệt tình với bố của chính mình. Nhưng dù cô không nói ra, Bạch Nhật Tiêu cũng hiểu. Cô không nói, bởi vì cô biết Bạch Nhật Tiêu có lý do để làm như vậy. Cho dù là vì trả thù lúc trước Bạch Vĩ Minh dùng trăm phương nghìn kế để chia rẽ hai người, hay là trừng phạt Bạch Vĩ Minh vô tình vô nghĩa đối với An Như Nguyệt, mà cũng có thể là vì những nguyên nhân khác. Cô không muốn vì những chuyện không liên quan, hay vì những người khác khiến giữa hai người có khoảng cách. Vì Bạch Nhật Tiêu rất yêu cô, và cô cũng thế. Việc đã đến nước này, lại chú ý đến việc vô bổ này. Hai mươi mấy năm ở chung, cô hiểu Bạch Nhật Tiêu hơn bất kỳ ai khác. Một khi anh đã quyết định, cho dù là ai cũng không có cách nào thay đổi được, ngay cả cô cũng không thể. Bạch Nhật Huyên có thể chiếm đoạt toàn bộ dịu dàng của anh, nhưng giữa cả hai, cô chỉ có thể thuộc về anh. Hết thảy mọi thứ, cô chỉ có thể nghe lời anh. Đây chính là cách hai người ở bên cạnh nau. Nhưng mà, cô cũng không cần quyết định nhiều lắm. Cũng bởi, Bạch Nhật Tiêu vĩnh viễn biết điều gì đối với cô là tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.