Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 109: Cao Thuận

Cổ Long Cương

20/03/2014



Ngụy Tục vừa đi ra ngoài, từ phía sau đại trướng, lại có một người xuất hiện. Người này nói: "Chúa công, Ngụy Tục này cũng muốn ngài thu lưu hắn! Sao ngài không có biểu hiện gì vậy?"

"Văn Hòa, đến, ngồi!" Hứa Thành giơ tay vời người vừa mới xuất hiện, hắn nói: "Ai, người này chỉ là một kẻ dựa vào quan hệ bám váy đàn bà bò lên mà thôi, hơn nữa, tâm tính gã không tốt, cho dù gã có một chút bản lĩnh, ta cũng không muốn thu lưu!"

"Chúa công nói không sai!" Giả Hủ nói: "Người này vào lúc chủ công mình rơi vào tình cảnh khó khăn lại không có lòng đền đáp, lại muốn trèo cành cây cao khác, quả thật làm cho người ta cười chê! Nhưng sao chúa công không ám chỉ hắn có thể thương lượng, như vậy, đến lúc chúa công tấn công Trường An, rất có khả năng hắn sẽ làm nội ứng. Khi đó, cho dù chúa công đã thả Lã Bố về, đánh chiếm Trường An cũng chỉ là chuyện trong lòng bàn tay mà thôi!"

"Khả năng nội ứng? Ha ha, Văn Hòa, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, nếu quả thật ta ám chỉ hắn, hắn khẳng định sẽ là một nội ứng! Kỳ thật, ta cũng muốn dùng hắn, tuy rằng hắn dựa vào quan hệ với Lã Bố, nhưng hắn cũng đã được đám người Cao Thuận thừa nhận là một trong ‘ tám kiêu tướng ’ dưới trướng Lã Bố. Nếu như có thể dạy dỗ tốt, hắn cũng là một chiến tướng hiếm có, nhưng chính vì cái gọi là dạy dỗ này, ta không có lòng tin đối với hắn!" Hứa Thành thở dài nói.

"Chẳng lẽ ý của chúa công là người này còn khó giáo huấn hơn so với binh lính càn quấy?" Giả Hủ hỏi.

"Người này vốn là một tên lính lưu manh dưới trướng Tịnh Châu Đinh Nguyên, về sau hắn lại ỷ vào quan hệ cùng Lã Bố, luôn luôn cuồng vọng tự đại, làm xằng làm bậy. Nếu như ta cưỡng ép hắn thay đổi những tật xấu kia, nhất định hắn sẽ cực kỳ hận ta. Lúc này, chúng ta không được phép có chuyện gì đó sai lầm!" Hứa Thành nói.

"Lời này cũng đúng!" mặc dù Hứa Thành nói cũng không hoàn toàn chính xác, Giả Hủ thực sự hiểu rõ hắn có ý gì. Tuy rằng loại người như Ngụy Tục sẽ không thực sự trung thành đối với bất kỳ một người nào, nhưng đây cũng không phải là điều khiến cho người ta phải lo lắng. Điều khiến cho người ta lo lắng chính là hắn không ổn định ở trong quân Hứa Thành, quân kỷ của quân Hứa Thành cực nghiêm. Với tính cách làm người của Ngụy Tục, cho dù hắn biết khắc chế, hắn cũng sẽ vi phạm như trước đây, mà nếu như Hứa Thành dùng chuyện đó để xử phạt hắn, ở trong mắt người khác, ngược lại sẽ trở thành việc Hứa Thành chèn ép hàng tướng. Lúc này, Hứa Thành vừa mới chiếm giữ được một vùng lãnh thổ rộng lớn, cũng nên trấn an đôi chút. Nếu như lại có một lời đồn đại, hoặc là bị những kẻ có ý đồ cố ý truyền bá, sẽ khó tránh khỏi xảy ra những sự việc bất ngờ, nằm ngoài dự liệu. Việc này sẽ cực kỳ bất lợi đối với ổn định toàn bộ vùng đất chiếm được!

"Theo ty chức biết, còn có thông tin nghe được từ chỗ mấy người Dương Nhị tướng quân, Cao Thuận này đúng là một người tuyệt đối trung thành, chúa công có nắm chắc khiến cho hắn quy hàng không?" Giả Hủ lại hỏi.

"Không có nắm chắc!" Hứa Thành trực tiếp đáp.

"Không có nắm chắc?" Từ khi Giả Hủ đi theo Hứa Thành đến nay, đây chính là lần đầu hắn nghe Hứa Thành nói bốn chữ "Không có nắm chắc". Trước kia, cũng như cho tới bây giờ Hứa Thành đều chủ động tìm người gây phiền toái, hắn càng không từng nói qua cái gì mà "Không có nắm chắc" ! Điều này thật sự khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, hắn càng có hứng thú đối với Cao Thuận này,!

"Cao Thuận người này, luôn luôn trầm mặc ít nói, nhưng ý chí cực kỳ kiên định. Ta sợ vạn nhất hắn vì bản tính ngu trung của mình, khi Lã Bố mệnh lệnh cho hắn đi đầu hàng ta, hắn sẽ không nghe, nếu thật sự chuyện đó xảy ra thì thật đáng tiếc!" Hứa Thành nói tiếp.

"Chúa công, chẳng lẽ ngài sẽ không sợ Cao Thuận này giả hàng ngài, đến lúc Lã Bố ra khỏi vòng vây, hắn lại chạy sao?" Giả Hủ nói.

"Đồ quạ đen!" Hứa Thành thầm mắng một tiếng, suy nghĩ của Giả Hủ sao lại u ám thế, chỉ muốn nghĩ tới chỗ xấu của người ta. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng không nhất định là không xảy ra! Nếu giả hàng, cuối cùng nếu như Cao Thuận không thể chạy ra khỏi quân doanh, tự sát cũng chỉ sợ có thể làm ra được. Nếu như chuyện xảy ra đúng như vậy thì chính mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội danh bức giết hàng tướng! Cái rắm! Vậy sau này còn ai sẽ tới đầu hàng mình nữa không?

"Ha ha, chúa công, không cần lo nghĩ. Theo như ty chức nghĩ đừng nói một đám võ tướng trên núi không nghĩ ra được một chiêu này, còn nữa, nếu thật sự Cao Thuận là một hảo hán kiên trinh bất khuất, hắn nhất định sẽ không làm những chuyện như vậy. Nếu hắn dùng trung thành làm ngụy trang để tiến hành lừa gạt, lòng trung thành của hắn còn cái gì đáng nói. Chuyện này chỉ tổn hại cho danh vọng làm người của hắn mà thôi, cho dù có người nghĩ ra được chiêu này, chắc chắn có tới chín thành là Cao Thuận hắn sẽ tuyệt đối không làm chuyện này!" Nhìn thấy sắc mặt Hứa Thành khẽ biến, Giả Hủ vội vàng lên tiếng bổ cứu. "Hơn nữa, Lã Phụng Tiên làm người cực kỳ cuồng ngạo, tuy rằng lần này hắn bại trong tay chúa công, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ chính bản thân mình vô năng, mà hắn sẽ chỉ trách tội chúa công quá mức xảo trá. Nếu như bảo hắn dùng quỷ kế này, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nguyện ý!"

"Mà thôi, mặc kệ chuyện này, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn! Ta cũng không tin ngay cả một Cao Thuận mà ta cũng không thu phục được! Hừ!" Hứa Thành nóng nảy, có vẻ tức giận nói.

"Ha ha, đúng là như thế, với thực lực của chúa công, thiên hạ ngày nay, còn ai có thể đánh đồng cùng chúa công? Chúa công chiêu hiền đãi sĩ, người có tài năng trong thiên hạ chỉ sợ đều được sủng ái mà lo sợ!" Giả Hủ lập tức vuốt mông ngựa, nhưng hắn chỉ nhận được một cái liếc mắt của Hứa Thành, Giả Hủ chỉ biết lắc đầu cười gượng, nhưng hắn cũng không có gì bất mãn đối với hành động này của Hứa Thành. Thủ hạ của Hứa Thành có người nào mà không từng chịu cảnh này? Từ khi hắn đi theo Hứa Thành đến nay, cũng chưa từng chịu loại áp lực vô hình này, thời gian trôi qua cực kỳ nhẹ nhõm!

Ngày hôm sau, Hứa Thành mang theo Lệ Phương, Dương Nhị, Từ Hoảng cùng với Giả Hủ ra bên ngoài đại trướng của mình nghênh đón Cao Thuận đến, nhưng sắc mặt Cao Thuận cũng không phải quá tốt!

"Ha ha, Cao tướng quân, đã lâu không gặp, thấy sắc mặt của ngươi, giống như không quá tốt! Có muốn ta để cho người ta làm chút thức ăn ngon cho ngươi hay không?" Nói gì đi nữa thì Hứa Thành và Cao Thuận vẫn có giao tình với nhau, Hứa Thành không chút khách khí mà lên tiếng vui đùa!

"Được rồi! Xin mời Phiêu Kỵ tướng quân cho mạt tướng một chút gì đó để ăn!" Cao Thuận đáp.



"Ách! . . ." Hứa Thành liếc mắt nhìn chúng thủ hạ của mình, Cao Thuận cũng không giống như một người ẩn dấu rất sâu! Sao hắn lại có thể tiếp nhận vui đùa?

"Còn không mau đi làm một bàn tiệc rượu, đứng nhìn cái gì?" Vẫn là Dương Nhị có phản ứng nhanh, lập tức hắn nhìn những tiểu binh ở bên cạnh hô to.

Mặc dù các tiểu binh cũng không hiểu rất rõ đối với Cao Thuận, nhưng bọn hắn cũng có thể đoán được người có thể làm cho chúa công nhà mình với mấy Đại tướng lợi hại nhất dưới trướng chúa công cùng ra nghênh tiếp, tuyệt đối sẽ không phải là một tiểu nhân vật, cho nên, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Dương Nhị, lập tức có người chạy đi gặp đầu bếp quân doanh!

"Nào, nào, Cao tướng quân, mau mời vào!" Hứa Thành tự mình nhấc màn cửa đại trướng lên, cung thỉnh Cao Thuận tiến vào. Hắn không biết động tác này của hắn khiến cho ngoại trừ hắn cùng mấy tên thủ hạ thân tín, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm! Cảnh tượng này khiến cho lòng người chấn động mạnh mẽ!

"Đa tạ!" Cao Thuận vừa chắp tay nói với Hứa Thành, cũng không khách khí, hắn là người đầu tiên tiến vào đại trướng! Điều này càng làm cho người ta giật mình kinh sợ ê cả răng! Đương nhiên, khó tránh khỏi cũng có người cảm thấy bất mãn trong lòng, nhưng nhìn thấy Hứa Thành với những Đại tướng kia mang dáng vẻ tươi cười, những người này cũng biết tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt!

Tiến vào đại trướng, Hứa Thành với mọi người cũng không vội vã nói chuyện gì với Cao Thuận, mà là đợi đến lúc rượu và thức ăn được đưa lên, nhìn Cao Thuận không chút chú ý tới hình tượng của mình mà ăn như hổ đói, như gió cuốn mây tan, sau khi dọn sạch một bàn rượu thịt, mới bắt đầu câu chuyện!

"Lão Cao, không phải ngươi đã phân hết những thức ăn mà ta tặng cho ngươi cho thuộc hạ của mình, đấy chứ? Hay là ngươi cũng không được phân chia cái gì?" Hứa Thành càng tỏ vẻ thân mật.

"Lão Cao?" Cao Thuận nghe xong cách xưng hô này của Hứa Thành đối với chính mình, hắn không biết nên trả lời như thế nào, nhưng nhưng trong lòng hắn cũng đang nóng lên.

"Tướng quân nói không sai, xác thực không được phân chia cái gì! Ai!" Cao Thuận có thể nói cái gì nữa đây. Tuy rằng thủ phạm đầu sỏ gây ra cho thủ hạ của hắn đói bụng chính là Phiêu Kỵ Đại tướng quân Hứa Thành đang ngồi ở trước mặt hắn, nhưng kế sách của bọn hắn không bằng người, bại trên chiến trường, còn có thể nói cái gì? Người ta không có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc) chém tận giết tuyệt cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ! Tuy rằng đói bụng vài ngày nhưng tuyệt đại bộ phận binh sĩ vẫn có thể sống sót!

"Ngày mai, Lã Bố sẽ xuống núi vào buổi trưa! Hy vọng Phiêu Kỵ tướng quân có thể tuân thủ lời hứa!" Cao Thuận lại thuận miệng nói. Khi nhắc tới Lã Bố, tuy giọng nói của hắn bình thản tới cực điểm, nhưng trong giọng nói của hắn vẫn ẩn chứa sự phẫn nộ thì sao có thể dấu diếm được lỗ tai mấy người Hứa Thành!

"Thế nào, giúp ta đi tới trấn thủ Ký Châu, đồng ý không?" Hứa Thành mặc kệ cái gì mà Lã Bố, hắn lên tiếng nói.

"Ký Châu?" Cao Thuận chấn động, "Ngài đã đem Ký Châu cũng đánh xuống sao?"

"Vẫn còn chưa, nhưng cũng không bao lâu nữa, thế nào? Có hứng thú hay không?" Hứa Thành tiến thêm một bước dụ dỗ Cao Thuận.

"Tướng bên thua, có thể có đất dung thân cũng đã đủ rồi, như ý không dám giống như này hy vọng xa vời!" Cao Thuận chắp tay nói nhưng lời nói của hắn đã nói rõ tất cả, Cao Thuận hắn —— hàng!

"Ha ha ha! Tốt tốt!" Không chỉ có Hứa Thành, ngay cả những thủ hạ của hắn cũng đề phá lên cười ha hả. Đương nhiên, Giả Hủ, một văn nhân, chắc chắn sẽ không làm chuyện không để ý tới lễ nghi như này, bọn hắn giống với tiểu thư khuê các, trên căn bản chỉ cười mà không lộ hàm răng!

"Lão Cao! Chúng ta, những bằng hữu cũ lại có thể ở cùng một chỗ. Nào, ta mời ngươi một chén!" Dương Nhị giơ chén rượu lên, vòng tay nới với Cao Thuận. Đương nhiên Từ Hoảng với Lệ Phương cũng sẽ không muốn rớt lại phía sau, hai người cũng nhao nhao nâng chén lên!

". . . Đa tạ! Móa!" Đối mặt với mấy người quen biết đã lâu, lúc này đã là các tướng quân có địa vị còn hơn xa mình, nhìn sắc mặt chân thành tha thiết của bọn hắn, Cao Thuận nhất thời nói không ra lời. Đây mới là bằng hữu, đây mới là huynh đệ, luôn luôn trong nóng ngoài lạnh. Hắn chỉ có dùng một từ "Cạn" để bày tỏ lòng cảm động của mình!

Ngay từ đầu Hứa Thành không khách khí, mà đối đãi với Cao Thuận giống như trước, vẫn không có gì đặc biệt, hắn cũng không hỏi dò về chuyện sao đám người Lã Bố lại cho Cao Thuận xuống dưới đầu hàng, khiến cho Cao Thuận tránh khỏi rất nhiều xấu hổ không cần thiết. Tuy rằng những chuyện này rất nhỏ, nhưng là rất thuận lòng người. Hơn nữa, đương nhiên Hứa Thành biết rõ loại chiến tướng như Cao Thuận hy vọng nhất là cái gì, hắn làm ra vẻ thuận miệng nói cho Cao Thuận đi tới trấn thủ Ký Châu. Cái này chính là cái gọi giao phó trách nhiệm. Với bản lĩnh của Cao Thuận, đương nhiên hắn cũng có thể dự đoán được, Ký Châu cũng về tay Hứa Thành. Một khi như vậy, trên cơ bản Hứa Thành đã thu hết toàn bộ phương bắc vào trong tay. Khi đó, kẻ thù lớn nhất của hắn sẽ là Tào Tháo. Hãy thử nghĩ lại xem Trương Liêu đến trong doanh Hứa Thành, lập tức bị phái đi trấn thủ thành Huỳnh Dương, một thành chỉ dùng để ngăn cản Tào Tháo mà thôi, chỉ như thế nhưng Trương Liêu cũng đã là một trong ngũ đại tướng. Nếu như hắn được phái đi Ký Châu, nhiệm vụ quan trọng nhất chỉ sợ sẽ là uy áp Thanh Châu, vùng đất đó chính là nguồn mộ lính của Tào Tháo, đương nhiên Tào Tháo phải sống chết bảo vệ, như vậy thân là chủ tướng Ký Châu, trách nhiệm của hắn lớn cỡ nào? Vừa mới cảm thụ được lòng người dễ thay đổi, không thể không phụng mệnh mà hàng, Cao Thuận, không phải đã thật lòng hàng phục, cũng có thể hiểu được. Huống chi hắn và đại đa số quan quân trung thượng cấp trong quân Hứa Thành đều có giao tình, thậm chí trong số đó cũng có không ít người có thể coi là học sinh của hắn! Đi theo người quen, tự nhiên càng dễ nói chuyện!

"Chúa công!" Lời nói này của Cao Thuận căn bản không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, giống như là đạo lý hiển nhiên. "Vì sao không thấy ‘ Thanh thú quân ’ do Lệ Phương huấn luyện?"

"Ha ha, lão Cao, có phải ngươi muốn nhìn xem ‘ Thanh thú quân ’ hiện tại đã như thế nào hay không? Ngươi lại muốn lại cho Thanh thú quân và ‘ Hãm Trận doanh ’ của ngươi so đấu hả?" Dương Nhị ở bên cười nói.

"Mạt tướng đúng là có ý nghĩ này!" Cao Thuận nhìn vào ánh mắt hỏi dò của Hứa Thành, đáp.



"‘Thanh thú quân ’ cũng không ở chỗ này, mà ở Huỳnh Dương!" Hứa Thành đáp.

"Huỳnh Dương?" Cao Thuận thất thanh nói. Đệ nhất công thành binh sĩ cùng với vương bài tướng quân cùng để ở một thành thị được phòng thủ nghiêm ngặt!

"Sao? Lão Cao, không nghĩ tới sao?" Dương Nhị cười hỏi.

"Vậy Tào Mạnh Đức nhất định sẽ bị thua thiệt!" Cao Thuận lắc đầu biểu thị ra sự bất ngờ của mình.

"Hắn đã bị thua thiệt!" Giả Hủ cười nói: "Trên đường ta tới đây đã nhận được chiến báo từ Lạc Dương gởi tới, Tào Hồng, Thái Dương cùng chừng hơn mười viên chiến tướng đều chết trận, mà ngay cả Hạ Hầu Đôn cũng suýt chút nữa bị Văn Viễn tướng quân chém ở dưới cửa thành Huỳnh Dương!"

"Thì ra là thế!" Cao Thuận thổn thức không thôi. Trước kia hắn cho rằng Hứa Thành tiến công Ung Châu chẳng qua là muốn thừa dịp tất cả chư hầu không thể tập hợp đủ lương thảo, nắm lấy thời cơ mà thôi, mà chỉ sau một trận, bản thân Hứa Thành lại bị ‘ hãm ’ ở Ung Châu. Hắn vốn tưởng rằng vì chuyện này, cho dù Tư châu không mất, quân Hứa Thành cũng sẽ bị đánh mà không hề có lực hoàn thủ dưới sự liên hợp tấn công của Tào Tháo với Viên Thiệu cùng với các lộ chư hầu khác. Nếu như sau trận chiến này, Hứa Thành hắn còn có thể giữ được hai châu Tư Tịnh, hắn nhất định cần phải bái tạ ông trời. Thế nhưng Cao Thuận không thể ngờ là lúc này, Ung Châu bị Hứa Thành đánh chiếm hầu như đã thành một kết cục đã định, mà từ chính Hứa Thành mà phỏng đoán, chỉ sợ hắn còn có hậu chiêu có thể đánh chiếm Ký Châu. Nếu chuyện như vậy xảy ra thì ngay cả U Châu cũng không chạy thoát. Mã Đằng với Hàn Toại, hai thế lực lớn nhất Lương Châu này, thực lực đại tổn, hơn nữa còn bị vây khốn tại đây, như vậy Lương Châu cũng khó trốn thoát khỏi bàn tay Hứa Thành, Tào Tháo thì tốt rồi, hắn cũng đã tổn thất hơn mười viên chiến tướng, Tào Hồng này chính là Đại tướng đi theo Tào Tháo từ lúc bắt đầu khởi binh, hơn nữa còn là đường đệ của Tào Tháo. Chư hầu thiên hạ thế mà lại đồng thời bại vào trong tay Hứa Thành, như vậy xem ra, Hứa Thành cũng không phải quá mức cần thiết mình, nhưng hắn vẫn nhớ mãi không quên mà thu nạp mình, đây rõ ràng là một ân tình lớn cỡ nào.

"Chúa công, mạt tướng có một thỉnh cầu!" Cao Thuận đột nhiên nói.

"Có lời cứ nói! Ta đáp ứng rồi!" Hứa Thành nói.

"Đa tạ chúa công!" Cao Thuận cũng không hỏi nguyên nhân vì sao Hứa Thành lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, hắn nói tiếp: "Chúa công, ‘ Hãm Trận doanh ’ đi theo mạt tướng lâu ngày, vốn, nhớ lại ngày xưa đi theo Lã Bố, mạt tướng muốn để lại đội quân hùng mạnh này cho hắn chuẩn bị sử dụng ngày sau. Lúc này xem ra, với chúa công mà nói, Ung Châu đã nơi nhất định phải có. Mặc dù lúc này Lã Bố có thể thoát được đại nạn, cuối cùng hắn khó có thể lại cậy mạnh tại trước mặt chúa công. Bảy trăm tướng sĩ‘ Hãm Trận doanh ’, không khỏi là lão Binh bách chiến sa trường, cực kỳ hiếm có, chúa công tự nhiên cũng biết giá trị của bọn hắn. Nếu như bọn hắn lại đi theo Lã Bố, chỉ có thể lãng phí mà thôi, cho nên, mạt tướng thỉnh cầu chúa công, ngày mai khi Lã Bố xuống núi, mời chúa công có thể nghĩ biện pháp để lại ‘ Hãm Trận doanh ’!"

"Lão Cao ngươi yên tâm! Chúa công sớm đã có suy tính này rồi, ngươi thử suy nghĩ xem, không có ‘ Hãm Trận doanh ’ ở bên cạnh, Cao Thuận ngươi vẫn là Cao Thuận sao?" Từ Hoảng cười nói.

"Cái này. . . Tạ ơn chúa công!" Cao Thuận cảm giác mình tới nơi này chưa tới một canh giờ mà những lời mình còn nhiều hơn so với những gì mình nói trong ba tháng. Nhưng nào cần tính toán gì? Đi theo một chúa công như thế này, mỗi ngày cũng nói nhiều như này cũng không lỗ mà!

"Ai. . . ! Còn có chuyện gì nữa? Quân đội như ‘ Hãm Trận doanh ’, chỉ cần là người thì ai cũng đều sẽ không bỏ qua, hơn nữa nếu ta để cho Lã Bố dẫn người đi, nói một cách chính xác thì hắn mang theo người của mình đi, thế nhưng ta lại không có ý để cho hắn làm điều đó!" Hứa Thành dương dương đắc ý nói ra suy nghĩ chân thật của minh.

". . . ?" Cao Thuận cười gượng gạo, lắc đầu im lặng. Trước đây khi ở Lạc Dương trợ giúp luyện binh, hắn đã cảm thấy chúa công này không là loại người lương thiện gì cho cam, hắn không thể ngờ rằng khi càng tiếp xúc gần gũi hắn càng thấy gã chúa công nàycòn âm hiểm hơn cả so với trong suy nghĩ của hắn, trên núi đám người kia chúng ta đều đang chuẩn bị hành trang đâu rồi, bọn hắn đều cho là mình có thể đi theo Lã Bố sao? Nhưng chính bọn hắn không biết khi bọn hắn xuống núi, Hứa Thành liền phái binh lên núi bắt người!

"Đám người Lý Thôi thì coi như xong, Mã Đằng với Hàn Toại. . ." Cao Thuận còn nói thêm.

"Không cần quan tâm đến bọn chúng, Từ Vinh với Bàng Đức vẫn ở lại bên cạnh, bọn chúng vừa đi, Từ Vinh lập tức xuất binh từ Hà Đông, vượt qua Hoàng Hà, ngăn chặn đường về của chúng, sau đó bắc thượng, tiến công Lương Châu. Bàng Đức ra khỏi Hà Tây, tấn công theo hướng tây, sau đó tiến về phía bắc từ hướng nam, như vậy, hai viên Đại tướng nam bắc giáp công, quê nhà của hai người này đã không phải là của bọn chúng rồi!" Hứa Thành càng nói càng hăng hái. Rõ ràng hắn thật sự nắm tất cả mọi việc trong tay!

"Ngay khi Từ Vinh đi theo Đổng Trác đã vô cùng có uy danh ở Lương Châu, Bàng Đức càng là đệ nhất mãnh tướng Tây Lương trước đây, làm người cũng cực biết đạo dùng binh. Hai người Mã Đằng cùng Hàn Toại vì chặn đường chúa công, hâu như đã mang theo Đại tướng Tây Lương có chút bản lĩnh. Trong những người ở lại, chỉ có ba tướng lãnh Trương Hoành, Thành Nghi, Lương Hưng là còn có chút danh tiếng, nhưng binh lực của bọn chúng không đủ. Những năm này Bàng Đức tướng quân trấn thủ Hà Tây, các tộc Khương Đê đều bị hàng phục. Lần tiến quân này, hắn cũng đã phụng mệnh chiêu mộ binh sĩ Khương Đê, bởi như vậy, chống đối của các tộc bản xứ đối với hắn cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Trận chiến như này, chí ít chúng ta có bảy thành nắm chắc, hai vị tướng quân có thể trong ba tháng đánh chiếm trọn một Tây Lương!" Giả Hủ mỉm cười nói. Trong này cũng có kế sách của hắn, hắn có thể không vui sao?

"Chúa công còn mệnh lệnh cho Bàng Bái quyết chiến một trận cùng các tộc Tiên Ti. Nghe nói Lâu Ban tụ tập kết minh hầu như tất cả các bộ tộc Tiên Ti, muốn dùng ưu thế binh lực tranh phong cùng quân ta. Thế nhưng bọn chúng không thể ngờ rằng chúa công sớm đã cất giấu mai phục ở phương bắc, binh lực của Bàng Bái căn bản cũng không sẽ ít hơn bọn chúng. Hơn nữa bản thân tiểu tử Bàng Bái này chính là một một gã cực kỳ giảo hoạt, nếu như Lâu Ban có thể thoát được tánh mạng, coi như đã rất may mắn!" Khi Dương Nhị nói đến Bàng Bái, tiểu đệ của mình, hắn không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo, không chút che dấu!

"Ai!" Nghe xong đám người này "Thổi gió " một chầu, Cao Thuận thở dài ra một hơi, nói: "Như vậy nếu như Bàng Bái thắng, hắn sẽ thẳng tiến đánh hai châu Ký U, nhưng nếu là ta, ta tất nhiên sẽ dùng tốc độ cao của kỵ binh, đánh thẳng tới Nghiệp Thành. Nghiệp Thành vốn đã bị chiếm đóng qua một lần. Lần này lại một lần nữa nhìn thấy quân ta, tất nhiên người trong thành sẽ thất kinh, bởi như vậy, chúng ta có thể thừa cơ hội một lần nữa đánh chiếm thành, cho dù Nghiệp Thành tử thủ khó công, Viên Thiệu nhận được tin tức, hắn cũng sẽ lòng nóng như lửa đốt. Một khi hắn rút quân, hắn sẽ rơi vào tình cảnh tiền hậu giáp kích của quân phòng thủ Hà Nội cùng kỵ binh hùng mạnh của ta, chỉ sợ là hắn có muốn không thất bại cũng không được. Một khi Viên Thiệu bại, hai châu U Ký truyền hịch khả định!"

"Ha ha ha, không tệ, đúng là như thế!" Trong lúc nhất thời, ở trong đại trướng Hứa Thành tràn đầy giọng nói vui mừng, mà ở giữa truyền lại xuất tinh thần phấn chấn. Sao trong lúc này lại vang lên tiếng nói phấn chấn, chuyện này người bình thường há có thể biết sao?

"Như vậy, nơi chiến đấu gian khổ nhất nhất chính là Huỳnh Dương của Văn Viễn!" Cao Thuận còn nói thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook