Quyển 1 - Chương 9: Súc thế
Cổ Long Cương
23/09/2013
Nói đến đây, Hứa Thành im ngay, nhưng chỉ vậy đã đầy đủ rồi. Hắn vừa
nâng đám người Hoa Hùng lên, tự nhiên bọn hắn cảm thấy trên mặt như nở
hoa, rất có mặt mũi, cũng nhao nhao lên tiếng nói rằng hắn nói rất hay.
Trong lúc nhất thời, đại sảnh lại loạn thành một bầy.
Viên Thiệu, sắc mặt tái xanh, gã vốn cho rằng Hứa Thành có bản lĩnh đánh nhau hơn khả năng động não, không thể tưởng được đối phương cũng nhanh mồm nhanh miệng. Thật sự gã đã tính rất sai. Viên Thiệu luôn quen cảnh nở mày nở mặt. Ngày đầu tiên thua trong tay Hứa Thành hai lần. Đây là điều gã không chịu được vì vậy, ánh mắt gã chuyển động, nói tiếp: "Hứa đại nhân thật sự quá khiêm nhường. Người nào không biết ngài ngày hôm qua cứng rắn bức lui Lã Bố cùng Hãm Trận doanh của hắn ha ha ha"
Hứa Thành âm thầm nắm chặt nắm đấm, nói: "Xem ra Viên đại nhân cũng không hiểu quân sự, thật không biết chức Trung quân hiệu úy của ngài làm thế nào mà có được. Ngài cần biết rõ, chúng ta có ba mươi vạn người, Lã Bố tướng quân có thể vọt tới chỗ hậu quân của ta, cái này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao? Xem ra ta phải đề nghị thừa tướng cho ngài đi làm việc khác, tránh cho ngài ngày sau trên chiến trường mất mạng uổng phí "
Viên Thiệu lại một lần nữa bị Hứa Thành làm tức giận đến chảy máu mắt. Đây không phải rõ ràng Hứa Thành nói Viên Thiệu gã là đồ đần chỉ biết dựa vào gia tộc sao? Điều này làm cho một người luôn luôn kiêu ngạo về xuất thân của mình như gã mà nói, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ vì vậy Viên Thiệu đáp lễ nói: "Nói như vậy, ba mươi vạn quân Tây Lương lại không có người địch lại một mình Lã Bố. Thật sự là đáng tiếc"
Hứa Thành lại vừa cười nói: "Trong ba mươi vạn quân Tây Lương, xác thực không người có thể địch Lã Bố, nhưng Viên đại nhân ngài không biết đây là ông trời ban thưởng Lã Bố cho Đổng đại nhân của chúng ta sao? Đổng đại nhân của chúng ta đạt được Lã Phụng Tiên, không phải như hổ thêm cánh sao?"
"Nói rất hay ha ha ha" một giọng nói rất to truyền đến, Đổng Trác đi đến
Đổng Trác đã tới ngay khi Viên Thiệu vừa bắt đầu giao chiến cùng Hứa Thành. Y một mực lắng nghe toàn trường, thấy Hứa Thành giày vò Viên Thiệu cho tức giận, trong lòng Đổng Trác vô cùng thoải mái. Đổng Trác đã sớm nhìn Viên gia không vừa mắt. Viên gia ỷ vào tên tuổi bốn đời Tam công, luôn gây khó dễ lên những việc y làm, nhất là đồ kiêu ngạo Viên Thiệu này. Nếu không phải Đổng Trác kiêng kị môn sinh Viên gia trải khắp thiên hạ, nắm giữ thực quyền ở địa phương, y đã sớm bình định Viên gia. Hiện tại, Hứa Thành coi như là thay Đổng Trác y xả cục tức này. Cuối cùng Hứa Thành còn nói một câu: ông trời ban thưởng Lã Bố cho Đổng Trác y, quả thực nói đúng suy nghĩ trong lòng Đổng Trác, lúc này Đổng Trác mới không nhịn được kêu một tiếng “hay’.
Nhiều người nhìn thấy Đổng Trác đã đến, cũng không dám huyên náo, Viên Thiệu cũng chỉ biết oán hận nuốt cục tức này, sau này tính tiếp.
Hứa Thành chăm chú nhìn một võ tướng mặc áo bào trắng sau lưng Đổng Trác: Lã Bố quả nhiên là Nhân trung Lã Bố. Hứa Thành thầm than một tiếng trong lòng, thật sự là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa. Có thể thấy được tiểu bạch kiểm trong thiên hạ này, không có mấy người tốt, không bằng người có sắc mặt ngăm đen như mình.
Mà ánh mắt Lã Bố cũng đang nhìn về phía Hứa Thành. Vừa tiến đến, Lã Bố liền nhận ra đây chính là võ tướng duy nhất có thể ngăn mình, nghe thấy đối phương xưng mình là đệ nhất chiến tướng thiên hạ. Tuy rằng Lã Bố kiêu ngạo, cũng không khỏi có chút thích thú. Vốn ngay từ đầu Lã Bố còn có ý tứ đọ sức cùng Hứa Thành một phen. Lúc này hắn nghe Hứa Thành nói xong, cũng cho rằng Hứa Thành là tri kỷ của hắn. Chẳng qua là ràng buộc về thân phận, nếu không hắn đã lập tức kết giao với Hứa Thành. Dù sao, trong lòng của hắn, tuy rằng Hứa Thành coi như lợi hại, nhưng vẫn không đủ tư cách ngồi ngang bằng cùng hắn.
Trên yến hội, Đổng Trác tuyên bố Lã Bố tự mình tới đầu quân cho mình, cũng mượn lời nói của Hứa Thành, cho rằng Viên Thiệu không biết quân sự, chuyển hắn sang làm chức quan Nghị lang, chức quan Trung quân hiệu úy tạm thời để trống. Cấm quân trước hết để cho Hứa Thành quản lý, mà Tào Tháo, đổi thành Tư Lệ hiệu úy, quản lý trị an kinh thành Lạc Dương, binh quyền trong tay phóng đại hết thảy. Đối với Hứa Thành mà nói thì đây là một tin tức tốt. Con đường bị ngăn cản, hoàn toàn chuyển mở, hắn có thể thực hành phương pháp quản lý của mình đối với cấm quân mà hắn lại thừa cơ đề nghị Đổng Trác rằng chiến lực cấm quân không đủ, cần tinh binh dẫn đầu. Lập tức Đổng Trác cho phép hắn chọn lựa một ít tinh binh trong tất cả các quân của mình gia nhập cấm quân, như vậy việc thu nạp Từ Hoảng cũng danh chính ngôn thuận
Một khi mục đích đã đạt được, Hứa Thành cũng toàn tâm toàn ý tham gia yến hội. Đổng Trác nói chuyện xong, nhiều người cũng lập tức thoải mái ăn uống. Đương nhiên Hứa Thành lập tức tìm tới Lã Bố, biểu đạt một chút kính ngưỡng bội phục của mình, cũng hy vọng Lã Bố tướng quân có thể chỉ điểm nhiều hơn. Mấy câu nói này của Hứa Thành khiến cho Lã Bố không khỏi ngây ngẩn. Hơn nữa Lã Bố mới đến, mọi người còn đang xem thường cách làm người của hắn, cho nên việc Hứa Thành biểu lộ lấy lòng vô cùng trọng yếu. Lã Bố lập tức tỏ vẻ, có việc lão Hứa ngươi cứ nói, huynh đệ ta chống đỡ cho ngươi.
Hứa Thành đắc ý trong lòng, dấu giếm sắc mặt, cẩn thận bày tỏ cảm tạ của mình. Lúc này được Đổng Trác mớm lời, một ít quan viên cũng tới lôi kéo tình cảm cùng Lã Bố, Hứa Thành thừa cơ lui lại.
Lại nói Đổng Trác đạt được Lã Bố quy hàng, thực lực tăng mạnh. Rốt cuộc Đổng Trác không có cố kỵ, vì vậy hắn sửa thăng chính mình làm Tướng quốc, Phong Mi hầu, lên triều không phải bái, đeo kiếm lên điện, lại phong mẹ của mình làm Trì dương quân, Trí gia lệnh. Ngay sau đó hắn còn phong thủ hạ, trong đó Lã Bố làm Phấn Uy tướng quân, Giả tiết, Nghi bỉ tam ti, tiến phong Ôn Hầu, cùng nắm triều chính. Từ đó Đổng Trác còn nắm kho vũ khí binh giáp, quốc gia trân bảo, uy chấn thiên hạ
Mà Hứa Thành lại không được phong thưởng lớn, không được chỗ tốt gì. Điều này cũng không phải Đổng Trác không muốn phong cho hắn mà do chính bản thân hắn cự tuyệt. Lý do là bản lãnh của mình không đủ, không dám ngồi ngang hành cùng chư tướng, chỉ cần có thể ra sức phục vụ Đổng Trác là được. Đổng Trác rất cảm động, thích thú giao toàn bộ Cấm quân cho hắn, khiến cho binh quyền của hắn lập tức mở rộng, binh lực trong tay hắn đã có thể so sánh với mấy vị Đại tướng dưới trướng Đổng Trác.
Nhưng Hứa Thành là ai, sao có thể không có ơn tất báo. Lập tức hắn đề nghị Đổng Trác, hắn nói: "Sau khi Thập thường thị chết, rất nhiều ruộng tốt trong tay chúng đều đã hoang phế, mà bọn chúng vốn có hơn mười vạn gia nô. Những người này, lúc này không có việc gì, không bằng đưa những người này đi tổ chức đồn điền, đến lúc đó ngược lại có thể có rất nhiều lương thảo" Đổng Trác trầm tư suy nghĩ, hỏi ý kiến thủ hạ. Chư tướng đều cho rằng đề nghị này rất tốt. Thế nhưng phái ai đi bây giờ, hơn nữa ai nguyện ý rời khỏi Lạc Dương, thành thị phồn hoa này? Cuối cùng vẫn là Hứa Thành hùng hồn bày tỏ chủ ý của mình, để cho mình đến xử lý, chỉ cần mang theo cấm quân, có thể gây dựng được đồn điền.
Đổng Trác đồng ý, cũng gia phong hắn một chức trong ngũ quan Trung lang tướng, cũng cho phép hắn mỗi khi rảnh rỗi có thể bất kỳ lúc nào quay về Lạc Dương.
Sau đó, Hứa Thành lại tìm Lã Bố, nói hắn cực kỳ bội phục Lã Bố có thể huấn luyện ra quân đội như Hãm Trận doanh. Lần trước giao chiến, nếu không phải ỷ vào nhiều người cùng ưu thế địa lợi, hắn khẳng định sẽ thua. Khi Lã Bố đang đắc ý, hắn đưa ra đề nghị, hy vọng Lã Bố có thể phái thủ hạ, tinh binh mãnh tướng thường xuyên tới nơi trú quân của hắn chỉ điểm nhiều hơn, tự nhiên Lã Bố không ngần ngại, đồng ý ngay.
Vì vậy, để làm yên lòng Đổng Trác, Hứa Thành chỉ mang theo thủ hạ trước đây của mình, đám binh lính càn quấy, lưu manh kia để lại cho Đổng Trác. Hắn lấy một lý do mỹ miều: thay hắn bảo vệ thừa tướng. Chính bản thân hắn chỉ mang theo ba trăm thân binh, cùng hơn tám vạn cấm quân, cùng với gần hai mươi vạn gia nô đồn điền. Đại quân, trùng trùng điệp điệp mà ra khỏi thành Lạc Dương.
Sau khi đến địa điểm, Hứa Thành lập tức bắt đầu kế hoạch của mình. Bốn người Dương Nhị, Bàng Bái, Từ Hoảng, Vương Việt, mỗi người được phân phó một nhiệm vụ. Bốn người hoặc là xuất thân bình dân , chịu đủ kỳ thị, hoặc là có thân phận thấp kém, không có chỗ thể hiện, mà Hứa Thành cho bọn hắn cơ hội, tự nhiên tận tâm làm việc.
Dương Nhị vâng mệnh huấn luyện một quân đoàn bộ binh, binh sĩ dùng tấm chắn với đoản đao làm vũ khí, cần lực sát thương cực lớn trong chiến đấu giáp lá cà; Bàng Bái tính cách dễ dàng xúc động, Hứa Thành mệnh lệnh cho hắn huấn luyện một đội quân phản ứng nhanh, chính là kỵ binh. Những binh sĩ này, mỗi người đều được trang bị khảm đao dài nhỏ cùng một cung nhẹ, mấy trăm mũi tên. Đây chính là Du kỵ binh; Từ Hoảng có thuật bắn cung cao, binh lính của hắn là Cung nỗ thủ, nhưng mỗi Cung nỗ thủ còn mang theo trường đao. Nhiệm vụ của hắn là huấn luyện ra mỗi binh sĩ đều có thể cận, viễn chiến; Vương Việt kiếm pháp cao tuyệt, lại trải qua không ít trận chiến, Hứa Thành yêu cầu hắn huấn luyện ra một đội quân được gọi là "Quyền thuật quân ", hơn nữa phải đề cao năng lực bản thân của binh lính đồng thời còn phải tinh thông chiến thuật hợp kích, dễ dàng cho đối địch trên chiến trường
Ngoài ra ở trong mắt Hứa Thành, thủ hạ của mình thật sự quá ít, danh tướng có tài chỉ có một Từ Hoảng. Những người khác, Dương Nhị cùng Bàng Bái đi theo tương đối lâu, học được từ hắn không ít thứ, có lẽ có hi vọng một mình đảm đương một phía. Vương Việt thuần túy là một võ lâm cao thủ, tuy rằng được xưng đệ nhất thiên hạ. So sánh với nhau, Vương Việt và Lã Bố thật đúng là khó nói ai lợi hại hơn ai, nhưng có một thứ hắn tuyệt đối không bằng Lã Bố. Đó chính là chỉ huy quân đội. Dù gì đi nữa dù Lã Bố không đủ lực lượng, cũng có thể lấy ít địch nhiều, đánh bại Tào Tháo nhiều lần. Nhất là đối với việc dùng kỵ binh, trên cơ bản Lã Bố có thể nói là đệ nhất nhân Tam quốc. Ngẫm lại lúc đọc sách, chứng kiến Lã Bố bị bắt, Tào Tháo cũng tiếc thuật chỉ huy kỵ binh của Lã Bố. Nếu không phải Lưu Bị ở bên cạnh gièm pha, nói không chừng ngày sau kỵ binh của Tào Tháo sẽ do Lã Bố dẫn đầu.
Không phải Hứa Thành không đi tìm những người mà được gọi nhân tài kia. Khi hắn vừa tới không lâu, hắn chợt nghe nói về nhị Tuân. Thứ nhất là Tuân Du Tuân Công Đạt làm Hoàng môn thị lang ở Lạc Dương. Hứa Thành lập tức chạy tới bái phỏng. Kết quả thế nào? Người ta chẳng qua nói mấy câu nhạt nhẽo cùng hắn rồi xin mời hắn rời đi. Đây là có lễ phép rồi đó. Thế nhưng Hứa Thành cũng nhìn ra được ánh mắt khinh miệt trong mắt Tuân Du. Nghĩ lại cũng đúng thôi. Hứa Thành hắn là người nào, ở trong mắt những người này, hắn chẳng qua là một tay sai dưới trướng Đổng Trác, xuất thân vô cùng đê tiện. Có thể nói luận thực lực không có thực lực, luận địa vị không có địa vị. Dựa vào cái gì mà khiến người khác coi trọng hắn. Sau khi Hứa Thành suy nghĩ thông suốt điểm này, hắn lập tức đình chỉ không còn ảo tưởng với những người kia. Thế nhưng ngày sau thì phải làm sao? Hứa Thành không có cách nào khác, hắn đành phải tự mình huấn luyện.
Ở phương diện quân sự, Hứa Thành cũng không có bản lãnh gì, nhưng hắn thắng ở tầm mắt rộng rãi, kiến thức rộng rãi, các loại phương pháp tác chiến cũng biết một ít. Đồng thời hắn còn có Từ Hoảng, viên Đại tướng tương lai này. Tuy rằng Từ Hoảng còn trẻ, nhưng có tiềm lực. Chỉ cần Hứa Thành chú trọng một chút, hắn lập tức có thể nhận được gợi ý. Không lâu sau Từ Hoảng có thể thảo luận ưu khuyết của các loại chiến thuật cùng Hứa Thành. Điều này làm cho Hứa Thành cùng mấy người Dương Nhị đều được lợi không ít. Đương nhiên, ngoại trừ Từ Hoảng, Hứa Thành còn ứng dụng phương pháp thi đua, cái gì quân sự năm hạng toàn năng, các loại thi đấu võ quân sự, chọn lựa ra một nhóm lớn tinh binh cường tướng. Những người này tuyệt đại đa số cũng chỉ là dân chúng tóc húi cua, hoặc là những người được gọi là hiệp sĩ mà khi Hứa Thành ra khỏi thành, bị hắn quét qua quét sạch, mang từ nội thành ra ngoài. Từ những người này, Hứa Thành lại chọn lựa ra một đám có uy vọng, đầu óc sống đảm đương tướng lĩnh các cấp. Còn về phần tướng lãnh trước kia do triều đình bổ nhiệm, Hứa Thành đã sớm để cho bọn hắn cút xéo, để cho bọn hắn ở lại Lạc Dương coi giữ quân doanh.
Ngoại trừ những người đó ra, ở phương diện công việc đồn điền, Hứa Thành giao cho một thương nhân phá sản mà hắn cưỡng ép mang ra ngoài từ trong thành Lạc Dương, buông tay nhường hắn đi làm. Kết quả, ngay ngắn rõ ràng, khiến cho ngay cả đám người Dương Nhị, Bàng Bái còn đang có thái độ hoài nghi với người này cũng phải bội phục không thôi.
Viên Thiệu, sắc mặt tái xanh, gã vốn cho rằng Hứa Thành có bản lĩnh đánh nhau hơn khả năng động não, không thể tưởng được đối phương cũng nhanh mồm nhanh miệng. Thật sự gã đã tính rất sai. Viên Thiệu luôn quen cảnh nở mày nở mặt. Ngày đầu tiên thua trong tay Hứa Thành hai lần. Đây là điều gã không chịu được vì vậy, ánh mắt gã chuyển động, nói tiếp: "Hứa đại nhân thật sự quá khiêm nhường. Người nào không biết ngài ngày hôm qua cứng rắn bức lui Lã Bố cùng Hãm Trận doanh của hắn ha ha ha"
Hứa Thành âm thầm nắm chặt nắm đấm, nói: "Xem ra Viên đại nhân cũng không hiểu quân sự, thật không biết chức Trung quân hiệu úy của ngài làm thế nào mà có được. Ngài cần biết rõ, chúng ta có ba mươi vạn người, Lã Bố tướng quân có thể vọt tới chỗ hậu quân của ta, cái này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao? Xem ra ta phải đề nghị thừa tướng cho ngài đi làm việc khác, tránh cho ngài ngày sau trên chiến trường mất mạng uổng phí "
Viên Thiệu lại một lần nữa bị Hứa Thành làm tức giận đến chảy máu mắt. Đây không phải rõ ràng Hứa Thành nói Viên Thiệu gã là đồ đần chỉ biết dựa vào gia tộc sao? Điều này làm cho một người luôn luôn kiêu ngạo về xuất thân của mình như gã mà nói, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ vì vậy Viên Thiệu đáp lễ nói: "Nói như vậy, ba mươi vạn quân Tây Lương lại không có người địch lại một mình Lã Bố. Thật sự là đáng tiếc"
Hứa Thành lại vừa cười nói: "Trong ba mươi vạn quân Tây Lương, xác thực không người có thể địch Lã Bố, nhưng Viên đại nhân ngài không biết đây là ông trời ban thưởng Lã Bố cho Đổng đại nhân của chúng ta sao? Đổng đại nhân của chúng ta đạt được Lã Phụng Tiên, không phải như hổ thêm cánh sao?"
"Nói rất hay ha ha ha" một giọng nói rất to truyền đến, Đổng Trác đi đến
Đổng Trác đã tới ngay khi Viên Thiệu vừa bắt đầu giao chiến cùng Hứa Thành. Y một mực lắng nghe toàn trường, thấy Hứa Thành giày vò Viên Thiệu cho tức giận, trong lòng Đổng Trác vô cùng thoải mái. Đổng Trác đã sớm nhìn Viên gia không vừa mắt. Viên gia ỷ vào tên tuổi bốn đời Tam công, luôn gây khó dễ lên những việc y làm, nhất là đồ kiêu ngạo Viên Thiệu này. Nếu không phải Đổng Trác kiêng kị môn sinh Viên gia trải khắp thiên hạ, nắm giữ thực quyền ở địa phương, y đã sớm bình định Viên gia. Hiện tại, Hứa Thành coi như là thay Đổng Trác y xả cục tức này. Cuối cùng Hứa Thành còn nói một câu: ông trời ban thưởng Lã Bố cho Đổng Trác y, quả thực nói đúng suy nghĩ trong lòng Đổng Trác, lúc này Đổng Trác mới không nhịn được kêu một tiếng “hay’.
Nhiều người nhìn thấy Đổng Trác đã đến, cũng không dám huyên náo, Viên Thiệu cũng chỉ biết oán hận nuốt cục tức này, sau này tính tiếp.
Hứa Thành chăm chú nhìn một võ tướng mặc áo bào trắng sau lưng Đổng Trác: Lã Bố quả nhiên là Nhân trung Lã Bố. Hứa Thành thầm than một tiếng trong lòng, thật sự là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa. Có thể thấy được tiểu bạch kiểm trong thiên hạ này, không có mấy người tốt, không bằng người có sắc mặt ngăm đen như mình.
Mà ánh mắt Lã Bố cũng đang nhìn về phía Hứa Thành. Vừa tiến đến, Lã Bố liền nhận ra đây chính là võ tướng duy nhất có thể ngăn mình, nghe thấy đối phương xưng mình là đệ nhất chiến tướng thiên hạ. Tuy rằng Lã Bố kiêu ngạo, cũng không khỏi có chút thích thú. Vốn ngay từ đầu Lã Bố còn có ý tứ đọ sức cùng Hứa Thành một phen. Lúc này hắn nghe Hứa Thành nói xong, cũng cho rằng Hứa Thành là tri kỷ của hắn. Chẳng qua là ràng buộc về thân phận, nếu không hắn đã lập tức kết giao với Hứa Thành. Dù sao, trong lòng của hắn, tuy rằng Hứa Thành coi như lợi hại, nhưng vẫn không đủ tư cách ngồi ngang bằng cùng hắn.
Trên yến hội, Đổng Trác tuyên bố Lã Bố tự mình tới đầu quân cho mình, cũng mượn lời nói của Hứa Thành, cho rằng Viên Thiệu không biết quân sự, chuyển hắn sang làm chức quan Nghị lang, chức quan Trung quân hiệu úy tạm thời để trống. Cấm quân trước hết để cho Hứa Thành quản lý, mà Tào Tháo, đổi thành Tư Lệ hiệu úy, quản lý trị an kinh thành Lạc Dương, binh quyền trong tay phóng đại hết thảy. Đối với Hứa Thành mà nói thì đây là một tin tức tốt. Con đường bị ngăn cản, hoàn toàn chuyển mở, hắn có thể thực hành phương pháp quản lý của mình đối với cấm quân mà hắn lại thừa cơ đề nghị Đổng Trác rằng chiến lực cấm quân không đủ, cần tinh binh dẫn đầu. Lập tức Đổng Trác cho phép hắn chọn lựa một ít tinh binh trong tất cả các quân của mình gia nhập cấm quân, như vậy việc thu nạp Từ Hoảng cũng danh chính ngôn thuận
Một khi mục đích đã đạt được, Hứa Thành cũng toàn tâm toàn ý tham gia yến hội. Đổng Trác nói chuyện xong, nhiều người cũng lập tức thoải mái ăn uống. Đương nhiên Hứa Thành lập tức tìm tới Lã Bố, biểu đạt một chút kính ngưỡng bội phục của mình, cũng hy vọng Lã Bố tướng quân có thể chỉ điểm nhiều hơn. Mấy câu nói này của Hứa Thành khiến cho Lã Bố không khỏi ngây ngẩn. Hơn nữa Lã Bố mới đến, mọi người còn đang xem thường cách làm người của hắn, cho nên việc Hứa Thành biểu lộ lấy lòng vô cùng trọng yếu. Lã Bố lập tức tỏ vẻ, có việc lão Hứa ngươi cứ nói, huynh đệ ta chống đỡ cho ngươi.
Hứa Thành đắc ý trong lòng, dấu giếm sắc mặt, cẩn thận bày tỏ cảm tạ của mình. Lúc này được Đổng Trác mớm lời, một ít quan viên cũng tới lôi kéo tình cảm cùng Lã Bố, Hứa Thành thừa cơ lui lại.
Lại nói Đổng Trác đạt được Lã Bố quy hàng, thực lực tăng mạnh. Rốt cuộc Đổng Trác không có cố kỵ, vì vậy hắn sửa thăng chính mình làm Tướng quốc, Phong Mi hầu, lên triều không phải bái, đeo kiếm lên điện, lại phong mẹ của mình làm Trì dương quân, Trí gia lệnh. Ngay sau đó hắn còn phong thủ hạ, trong đó Lã Bố làm Phấn Uy tướng quân, Giả tiết, Nghi bỉ tam ti, tiến phong Ôn Hầu, cùng nắm triều chính. Từ đó Đổng Trác còn nắm kho vũ khí binh giáp, quốc gia trân bảo, uy chấn thiên hạ
Mà Hứa Thành lại không được phong thưởng lớn, không được chỗ tốt gì. Điều này cũng không phải Đổng Trác không muốn phong cho hắn mà do chính bản thân hắn cự tuyệt. Lý do là bản lãnh của mình không đủ, không dám ngồi ngang hành cùng chư tướng, chỉ cần có thể ra sức phục vụ Đổng Trác là được. Đổng Trác rất cảm động, thích thú giao toàn bộ Cấm quân cho hắn, khiến cho binh quyền của hắn lập tức mở rộng, binh lực trong tay hắn đã có thể so sánh với mấy vị Đại tướng dưới trướng Đổng Trác.
Nhưng Hứa Thành là ai, sao có thể không có ơn tất báo. Lập tức hắn đề nghị Đổng Trác, hắn nói: "Sau khi Thập thường thị chết, rất nhiều ruộng tốt trong tay chúng đều đã hoang phế, mà bọn chúng vốn có hơn mười vạn gia nô. Những người này, lúc này không có việc gì, không bằng đưa những người này đi tổ chức đồn điền, đến lúc đó ngược lại có thể có rất nhiều lương thảo" Đổng Trác trầm tư suy nghĩ, hỏi ý kiến thủ hạ. Chư tướng đều cho rằng đề nghị này rất tốt. Thế nhưng phái ai đi bây giờ, hơn nữa ai nguyện ý rời khỏi Lạc Dương, thành thị phồn hoa này? Cuối cùng vẫn là Hứa Thành hùng hồn bày tỏ chủ ý của mình, để cho mình đến xử lý, chỉ cần mang theo cấm quân, có thể gây dựng được đồn điền.
Đổng Trác đồng ý, cũng gia phong hắn một chức trong ngũ quan Trung lang tướng, cũng cho phép hắn mỗi khi rảnh rỗi có thể bất kỳ lúc nào quay về Lạc Dương.
Sau đó, Hứa Thành lại tìm Lã Bố, nói hắn cực kỳ bội phục Lã Bố có thể huấn luyện ra quân đội như Hãm Trận doanh. Lần trước giao chiến, nếu không phải ỷ vào nhiều người cùng ưu thế địa lợi, hắn khẳng định sẽ thua. Khi Lã Bố đang đắc ý, hắn đưa ra đề nghị, hy vọng Lã Bố có thể phái thủ hạ, tinh binh mãnh tướng thường xuyên tới nơi trú quân của hắn chỉ điểm nhiều hơn, tự nhiên Lã Bố không ngần ngại, đồng ý ngay.
Vì vậy, để làm yên lòng Đổng Trác, Hứa Thành chỉ mang theo thủ hạ trước đây của mình, đám binh lính càn quấy, lưu manh kia để lại cho Đổng Trác. Hắn lấy một lý do mỹ miều: thay hắn bảo vệ thừa tướng. Chính bản thân hắn chỉ mang theo ba trăm thân binh, cùng hơn tám vạn cấm quân, cùng với gần hai mươi vạn gia nô đồn điền. Đại quân, trùng trùng điệp điệp mà ra khỏi thành Lạc Dương.
Sau khi đến địa điểm, Hứa Thành lập tức bắt đầu kế hoạch của mình. Bốn người Dương Nhị, Bàng Bái, Từ Hoảng, Vương Việt, mỗi người được phân phó một nhiệm vụ. Bốn người hoặc là xuất thân bình dân , chịu đủ kỳ thị, hoặc là có thân phận thấp kém, không có chỗ thể hiện, mà Hứa Thành cho bọn hắn cơ hội, tự nhiên tận tâm làm việc.
Dương Nhị vâng mệnh huấn luyện một quân đoàn bộ binh, binh sĩ dùng tấm chắn với đoản đao làm vũ khí, cần lực sát thương cực lớn trong chiến đấu giáp lá cà; Bàng Bái tính cách dễ dàng xúc động, Hứa Thành mệnh lệnh cho hắn huấn luyện một đội quân phản ứng nhanh, chính là kỵ binh. Những binh sĩ này, mỗi người đều được trang bị khảm đao dài nhỏ cùng một cung nhẹ, mấy trăm mũi tên. Đây chính là Du kỵ binh; Từ Hoảng có thuật bắn cung cao, binh lính của hắn là Cung nỗ thủ, nhưng mỗi Cung nỗ thủ còn mang theo trường đao. Nhiệm vụ của hắn là huấn luyện ra mỗi binh sĩ đều có thể cận, viễn chiến; Vương Việt kiếm pháp cao tuyệt, lại trải qua không ít trận chiến, Hứa Thành yêu cầu hắn huấn luyện ra một đội quân được gọi là "Quyền thuật quân ", hơn nữa phải đề cao năng lực bản thân của binh lính đồng thời còn phải tinh thông chiến thuật hợp kích, dễ dàng cho đối địch trên chiến trường
Ngoài ra ở trong mắt Hứa Thành, thủ hạ của mình thật sự quá ít, danh tướng có tài chỉ có một Từ Hoảng. Những người khác, Dương Nhị cùng Bàng Bái đi theo tương đối lâu, học được từ hắn không ít thứ, có lẽ có hi vọng một mình đảm đương một phía. Vương Việt thuần túy là một võ lâm cao thủ, tuy rằng được xưng đệ nhất thiên hạ. So sánh với nhau, Vương Việt và Lã Bố thật đúng là khó nói ai lợi hại hơn ai, nhưng có một thứ hắn tuyệt đối không bằng Lã Bố. Đó chính là chỉ huy quân đội. Dù gì đi nữa dù Lã Bố không đủ lực lượng, cũng có thể lấy ít địch nhiều, đánh bại Tào Tháo nhiều lần. Nhất là đối với việc dùng kỵ binh, trên cơ bản Lã Bố có thể nói là đệ nhất nhân Tam quốc. Ngẫm lại lúc đọc sách, chứng kiến Lã Bố bị bắt, Tào Tháo cũng tiếc thuật chỉ huy kỵ binh của Lã Bố. Nếu không phải Lưu Bị ở bên cạnh gièm pha, nói không chừng ngày sau kỵ binh của Tào Tháo sẽ do Lã Bố dẫn đầu.
Không phải Hứa Thành không đi tìm những người mà được gọi nhân tài kia. Khi hắn vừa tới không lâu, hắn chợt nghe nói về nhị Tuân. Thứ nhất là Tuân Du Tuân Công Đạt làm Hoàng môn thị lang ở Lạc Dương. Hứa Thành lập tức chạy tới bái phỏng. Kết quả thế nào? Người ta chẳng qua nói mấy câu nhạt nhẽo cùng hắn rồi xin mời hắn rời đi. Đây là có lễ phép rồi đó. Thế nhưng Hứa Thành cũng nhìn ra được ánh mắt khinh miệt trong mắt Tuân Du. Nghĩ lại cũng đúng thôi. Hứa Thành hắn là người nào, ở trong mắt những người này, hắn chẳng qua là một tay sai dưới trướng Đổng Trác, xuất thân vô cùng đê tiện. Có thể nói luận thực lực không có thực lực, luận địa vị không có địa vị. Dựa vào cái gì mà khiến người khác coi trọng hắn. Sau khi Hứa Thành suy nghĩ thông suốt điểm này, hắn lập tức đình chỉ không còn ảo tưởng với những người kia. Thế nhưng ngày sau thì phải làm sao? Hứa Thành không có cách nào khác, hắn đành phải tự mình huấn luyện.
Ở phương diện quân sự, Hứa Thành cũng không có bản lãnh gì, nhưng hắn thắng ở tầm mắt rộng rãi, kiến thức rộng rãi, các loại phương pháp tác chiến cũng biết một ít. Đồng thời hắn còn có Từ Hoảng, viên Đại tướng tương lai này. Tuy rằng Từ Hoảng còn trẻ, nhưng có tiềm lực. Chỉ cần Hứa Thành chú trọng một chút, hắn lập tức có thể nhận được gợi ý. Không lâu sau Từ Hoảng có thể thảo luận ưu khuyết của các loại chiến thuật cùng Hứa Thành. Điều này làm cho Hứa Thành cùng mấy người Dương Nhị đều được lợi không ít. Đương nhiên, ngoại trừ Từ Hoảng, Hứa Thành còn ứng dụng phương pháp thi đua, cái gì quân sự năm hạng toàn năng, các loại thi đấu võ quân sự, chọn lựa ra một nhóm lớn tinh binh cường tướng. Những người này tuyệt đại đa số cũng chỉ là dân chúng tóc húi cua, hoặc là những người được gọi là hiệp sĩ mà khi Hứa Thành ra khỏi thành, bị hắn quét qua quét sạch, mang từ nội thành ra ngoài. Từ những người này, Hứa Thành lại chọn lựa ra một đám có uy vọng, đầu óc sống đảm đương tướng lĩnh các cấp. Còn về phần tướng lãnh trước kia do triều đình bổ nhiệm, Hứa Thành đã sớm để cho bọn hắn cút xéo, để cho bọn hắn ở lại Lạc Dương coi giữ quân doanh.
Ngoại trừ những người đó ra, ở phương diện công việc đồn điền, Hứa Thành giao cho một thương nhân phá sản mà hắn cưỡng ép mang ra ngoài từ trong thành Lạc Dương, buông tay nhường hắn đi làm. Kết quả, ngay ngắn rõ ràng, khiến cho ngay cả đám người Dương Nhị, Bàng Bái còn đang có thái độ hoài nghi với người này cũng phải bội phục không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.