Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 136: Tất cả có mưu tính

Cổ Long Cương

10/04/2014

" Biệt giá Ích Châu Trương Tùng dưới trướng Ích Châu Mục Lưu sứ quân, bái kiến Hứa tướng quân!" Trương Tùng thông minh không nói tên hiệu "Phiêu Kỵ Đại tướng quân" của Hứa Thành. Hắn vô cùng không hiểu, vì sao Hứa Thành hiện nắm triều đình trong tay, lại còn muốn mang chức vị cao nhất trong triều đình tặng cho Tôn Sách, đồ nhãi ranh còn chưa mọc lông.

"Không cần đa lễ, ngươi chính là Trương Tùng Trương Vĩnh Niên? Ta đã từng nghe nói về ngươi! Ta nghe nói ngươi là một người rất có năng lực" Hứa Thành nói.

"Tên ti tiện có thể lọt vào tai tôn quý của tướng quân, Trương Tùng rất cảm thấy vinh hạnh!" thái độ của Trương Tùng đối với Hứa Thành chính là cảm thấy được sủng ái mà lo sợ. Tuy bản thân hắn cũng là một người tài năng kiêu ngạo, thế nhưng Hứa Thành, bất luận về vấn đề gì, hắn đều không thể so sánh được, cái gọi là "Ngươi kính ta một xích(0,33m), ta kính ngươi một trượng", đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn trả lời Hứa Thành mà không biết rằng đã đi mất giá trị con người.

"Ha ha, Trương biệt giá khách khí! Ngồi!" Hứa Thành làm một động tác "Mời", đem Trương Tùng lui qua tay trái tới một cái bàn ở phía trước nhất, sau khi Trương Tùng ngồi xuống, thủ hạ của Hứa Thành vốn đang đứng cũng lần lượt ngồi xuống, chính điều này cũng khiến cho Trương Tùng cảm thấy vinh quang khi được tôn kính, cực kỳ có thể diện! Dù sao, những người kia chính là những Thường Hâm, Hà Thông, Lư Dục, những người cầm quyền cao.

"Không biết Trương biệt giá đi vào Lạc Dương, có điều gì muốn làm?" câu hỏi đầu tiên chính là của Thường Hâm.

"Tại hạ phụng mệnh Lưu sứ quân đến đây. Thứ nhất Lưu sứ quân nhà ta nghe qua đại danh của Hứa tướng quân, đặc biệt mệnh tại hạ đến đây bái kiến; hai là muốn báo cáo một sự việc với Hứa tướng quân, với triều đình!" Trương Tùng xảo diệu mà đặt tên của Hứa Thành ở phía trước triều đình, biểu thị thừa nhận địa vị hiện nay của Hứa Thành, thế nhưng, hắn lại không biết đại bộ phận những thủ hạ của Hứa Thành đều nghe ra ý của hắn, Hứa Thành lại không nghe được, dù sao. Cho đến hiện tại Hứa Thành, vô luận làm chuyện gì, hầu như đều là dùng thủ đoạn cứng rắn mà đạt được, hắn nào cần quẹo loanh quanh!

"Không biết Lưu Quý Ngọc muốn thông cáo sự tình gì cho ta?" Hứa Thành hỏi.

"Hán Trung Trương Lỗ, tà đạo không hợp pháp, chủ ta cảm giác sâu sắc người này chính là một viên u ác tính của Đại Hán ta, cho nên, quyết định xuất binh công phạt, tuyệt đối không có ý tứ khác, chẳng qua là e sợ tướng quân cùng triều đình hiểu lầm, cho nên đặc biệt mệnh tại hạ đến đây bẩm báo việc này với tướng quân!" Trương Tùng nói.

"Ha ha. . ." câu nói này của Trương Tùng đã gây ra một loạt tiếng động nhỏ, tuy không có người nào biểu hiện ra phản ứng tương đối mạnh liệt, thế nhưng biểu hiện của đại đa số người ở nơi này chỉ là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thái độ có vẻ đôi chút giễu cợt.

Trương Tùng cũng không có biểu hiện gì hết, hắn chỉ cúi đầu bưng chén rượu lên uống. Đương nhiên hắn biết rõ đại quân của Hứa Thành đánh chiếm Hán Trung xong cũng sẽ không bỏ qua Tây Xuyên, việc Tây Xuyên xuất binh chỉ sợ đã nằm trong dự liệu từ lâu của đối phương mà thôi. Lần này hắn tới, đối với bên Lưu Chương thì chỉ là tuyên bố lý do xuất binh cho người trong thiên hạ biết mà thôi. Dù sao, đến hiện tại, người từng xuất binh không cần lý do cũng cũng chỉ có một mình Hứa Thành đang ngồi ở trước mặt mà thôi.

"Ta đã biết ý tứ của Lưu Quý Ngọc, đoạn đường này không tốt lắm, thật sự làm phiền Trương biệt giá. Nào ta mời ngươi một ly!" Hứa Thành cầm ly rượu lên, nói với Trương Tùng.

"Không dám!" Trương Tùng càng ngày càng có cảm giác chuyến đi lần này của mình rất giá trị, vị Phiêu Kỵ Đại tướng quân trước mặt này quả nhiên là người đáng giá để tìm nơi nương tựa, hiện tại hắn nhìn thế nào Hứa Thành cũng đều cảm thấy thuận mắt.

Rất nhanh, buổi tiếp kiến kiêm tiệc rượu mời khách từ phương xa đến nhanh chóng kết thúc, Hứa Thành chỉ mới ăn qua loa đã lại lập tức cho mời Trương Tùng đến hậu đường.

"Trương tiên sinh, ngươi tới Lạc Dương, chẳng lẽ chỉ là vì hai nguyên nhân vừa nói ra ở trước mặt mọi người sao? Ta cũng không tin!" Hứa Thành cười híp mắt nói: "Ta cũng không nghe nói Biệt giá Ích Châu Trương Tùng chỉ biết gạt người ...! Ha ha ha!"

"Không dám nói dối ở trước mặt tướng quân. Kỳ thật, tại hạ chỉ muốn nói rõ với tướng quân, với triều đình lý do chủ ta tiến binh Hán Trung mà thôi. Kỳ thật, bất luận tướng quân nghĩ như thế nào, Tây Xuyên luôn muốn xuất binh!" Trương Tùng liếc mắt nhìn về phía Hứa Thành, muốn nhìn xem hắn có phản ứng gì.

"Ha ha ha, tốt! Trương tiên sinh, ngươi đã nói ra mục đích tới nơi này của mình, ta cũng không cần che giấu, chúng ta nói thẳng ra!" Vừa lên tiếng, Hứa Thành lại đột nhiên thanh đổi giọng, hắn nói: "Không dối gạt tiên sinh, những ngày này, trên đường ngươi tới Lạc Dương, co từng nghe đồn đại rằng Hán Trung đã có đại chiến?"

"Không có!" Trương Tùng đáp, đột nhiên hắn cảm thấy chuyến đi này của mình cũng không thuận lợi như tưởng tượng.

"Đúng vậy, từ Thục Trung đến Lạc Dương, đường xá xa xôi, mất một thời gian dài mới tới nơi! Nhưng mà, trong khoảng thời gian lâu như vậy, ba bên Hán Trung, Từ Hoảng, Đại tướng dưới trướng ta lãnh binh một mực đóng quân tại Ki Cốc quan, không tiến công Lương Châu vốn có binh lực bạc nhược yếu kém, mà Tây Xuyên, bởi vì muốn chuẩn bị các hạng mục công việc, cũng nhất thời khó có thể xuất binh, cho nên, Trương Lỗ có thể tạm thời nghỉ ngơi, ngươi cũng có biết, tại sao có loại tình huống này không?" Hứa Thành hỏi.

"Mời tướng quân chỉ rõ!" Trương Tùng chắp tay nói. Hắn cảm thấy mình giống như lăng không thấp một đoạn, tuy bản thân hắn vốn không được cao.

"Bởi vì, ta đã có kế hoạch muốn đánh hạ Tây Xuyên cùng một lúc!" hai mắt Hứa Thành tỏa ánh sáng, hắn nhìn về phía Trương Tùng.

"Cái gì?" Trương Tùng bị sợ ngây người. Khẩu vị của tướng quân này có phải quá lớn hay không? Thế nhưng điều này không tin cũng không được, chẳng phải Hứa Thành đã từng hầu như đồng thời đánh hạ ba châu Ung Ký Lương sao!

"Vì sao sau khi Từ Hoảng chiếm được Ki Cốc quan, phá núi Định Quân lại không tiếp tục tiến binh, bởi vì ta không cho hắn tiến binh! Sở dĩ có điều này là vì ta muốn dẫn Tây Xuyên ra tay, Lưu Chương lại vô năng, thân là chủ một châu, hắn cũng sẽ có dã tâm. Hán Trung Trương Lỗ có cừu oán cùng hắn, Lúc này Trương Lỗ lại đã bị đánh cho tàn phế, cơ hội tốt như vậy, nếu như hắn buông tha chẳng phải thật đáng tiếc sao?" Nhìn dáng tươi cười của Hứa Thành, khí lực toàn thân Trương Tùng giống như đều bị rút hết. Hắn biết rõ chính bản thân mình chỉ tình nguyện mà tơi nơi này, không đạt được mục đích. Thế nhưng, hắn vẫn đang có một chút hy vọng, Hứa Thành nói những thứ này với hắn, nói không chừng có chuyện gì đó cũng không chừng.

"Nếu như muốn động thủ, tự nhiên nhất định phải hiểu rõ tình hình Tây Xuyên, " nói đến đây, Hứa Thành nín nhịn sự đắc ý trong lòng, hắn nghiêm túc nhìn Trương Tùng, nói: "Ngươi, Trương Tùng Trương Vĩnh Niên, còn có Pháp Chính Pháp Hiếu Trực, còn có Mạnh Đạt, chỉ sợ đều không phải rất trung thành đối với Lưu Chương!"

". . ." Trương Tùng không biết nói như thế nào nữa, hắn chỉ có thể không ngừng hỏi ở trong lòng, là ai? Là ai đã để lộ mưu đồ của hắn cùng với Pháp Chính, còn có Mạnh Đạt, bí mật giữa ba người bọn hắn sao lại để cho Hứa Thành biết rõ, đồng thời mồ hôi hắn không ngăn được mà chảy xuống. Lúc này Hứa Thành ở trước mặt hắn trở nên dữ tợn hơn rất nhiều. Nếu Hứa Thành chỉ nói hắn không trung thành với Lưu Chương, hắn còn có thể bao biện một chút, thế nhưng thậm chí ngay cả việc hắn có mấy đồng mình, Hứa Thành cũng đều biết hết, như vậy, rốt cuộc còn có điều gì mà Hứa Thành không biết?

"Làm sao vậy? Theo ta được biết, Trương Vĩnh Niên không phải người nhát gan!" Hứa Thành mỉm cười nhìn Trương Tùng hỏi.

"Hứa tướng quân giễu cợt!" cuối cùng Trương Tùng vẫn không phải là một người bình thường, hắn vẫn kịp thời có phản ứng, đồng thời, hắn cũng tỉnh ngộ. Hiện tại hắn quy hàng Hứa Thành, hắn còn có thể kiếm được một chút lợi ích, nếu như hắn muốn cò kè mặc cả, như vậy, hắn tuyệt đối không thể đạt được, chỉ sợ Hứa Thành cho gọi hắn để nói chuyện cũng là vì ý tứ này, để cho hắn sớm có quyết định!

"Ty chức Trương Tùng, đặc biệt hiến bản đồ địa hình Tây Xuyên, mời tướng quân xin vui lòng nhận cho!" Không nhiều lời nữa, Trương Tùng cũng không dám lại dùng lý do đường Thục trung hiểm trở để động viên chính bản thân mình. Nếu như Hứa Thành sớm cũng định tiến công Tây Xuyên, như vậy với tác phong lâu nay của hắn, sao Hứa Thành lại không có chuẩn bị? Hơn nữa, Hứa Thành đã nói, dẫn Tây Xuyên xuất binh, thì ra quân Hứa Thành để cho đại quân Tây Xuyên tiến vào Hán Trung, địa thế Hán Trung bằng phẳng. Ở một địa hình như vậy, sao Tây Xuyên đại quân có thể mượn ưu thế địa lý để đối kháng với đại quân Hứa Thành?

"Bản đồ địa hình Tây Xuyên?" Hứa Thành nhìn nhìn Trương Tùng móc từ trong ống tay áo ra một quyển trục, hắn cũng không tiếp nhận ngay mà chỉ hỏi: "Đây là. . . ?"

"Ty chức tốn thời gian nhiều năm, ghi chép lại toàn cảnh địa lý, con đường thành trì quận huyện Tây Xuyên, tất cả đều được ghi lại trong địa đồ, chính là vì một ngày có thể dùng cái này dâng cho minh chủ, mời tướng quân xin vui lòng nhận cho!" Trương Tùng cúi đầu, giơ quyển trục lên, hiến đến trước mặt Hứa Thành.

"Bản đồ này chỉ sợ đã tốn không ít tâm huyết của ngươi!" Hứa Thành biểu hiện khá trịnh trọng khi tiếp nhận bản đồ địa hình này, nhưng hắn cũng không mở ra xem, chỉ nói vậy với Trương Tùng.

"Không dám nói tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết của ty chức, chẳng qua suy nghĩ của ty chức khi ghi chép vào bản đồ này là tướng quân có thể ở thu phục Tây Xuyên đỡ tiêu tốn một ít thời gian, cũng khiến cho dân chúng Tây Xuyên có thể ít chịu ảnh thưởng chiến tranh hơn!" Trương Tùng khiêm tốn, cẩn thận nói.

"Tốt, nhận địa đồ này!" Hứa Thành bỏ quyển trục vào trong tay áo của mình, rồi hắn nhìn Trương Tùng nói: "Ta cám ơn ngươi!"

"Không dám, có thể hiệu lực vì tướng quân, Trương Tùng vô cùng vinh hạnh!" Cho đến tận lúc này Trương Tùng vẫn không biết mình bị Hứa Thành không mất chút công sức nào mà thu vào tay, một điểm hứa hẹn cũng không có, hắn đã tặng cho người ta công sức nhiều năm cố gắng của mình, khiến cho Từ Hoảng đã giảm bớt đi rất nhiều khó khăn trong cuộc chiến chinh phục Tây Xuyên.

Đã qua một ngày.

"Hôm nay còn có chuyện gì không?" Hứa Thành nhìn chằm chằm vào Thường Hâm, dáng vẻ của hắn giống như là muốn từ trên gương mặt Thường Hâm tìm ra một bông hoa vậy. Hôm qua, sau khi chỉ nói mấy câu đã gạt được bản đồ địa hình của Trương Tùng, Hứa Thành hắn thậm chí cũng không kịp nhìn kỹ đã lập tức sai người hoả tốc đưa đến chỗ Từ Hoảng, sau đó, hắn an bài Trương Tùng. Sau khi Trương Tùng ra về, bởi vì dễ dàng lừa gạt được một người có chỉ số thông minh không thấp, hơn nữa, vì đại quân bình định Tây Xuyên của chính hắn đã giải quyết xong một vấn đề khó khăn không nhỏ, hắn cao hứng hơi thái quá, cũng uống nhiều hơn mấy chén. Hắn nào có thể dự đoán được là tới tận hôm nay mới tỉnh lại không bao lâu, đầu còn chóng mặt, Thường Hâm lại tới mời người!

"Đúng vậy!" Thường Hâm làm như không thấy đối với ánh mắt mang ý tứ uy hiếp của Hứa Thành, hắn nói: "Chúa công, đây chính là do ngài an bài, hôm nay chúa công gặp mặt hai sứ giả Tiên Ti tộc!"

"Được rồi, được rồi!" Hứa Thành biết rõ một khi Thường Hâm đã tới nơi này, giải thích một điều rằng chỉ sợ hai sứ giả đã chuẩn bị xong, nếu đến muộn, hoặc là không đến vậy hắn sẽ thất lễ. mặc dù nói hiện tại hai bộ tộc này là người bên ngoài, thế nhưng Hứa Thành hắn nhưng vẫn coi Tiên Ti tộc như người trong một quốc gia của mình.

"Các ngươi. . . mang công chúa của các ngươi đến?" Gặp thì gặp, nhưng vừa mới gặp mặt đã lại khiến cho Hứa Thành nhức đầu.

“Dạ đúng vậy ! toàn thể tộc nhân tộc của ta đều đã nghe nói qua đại danh của tướng quân, vô cùng khâm phục đối với chiến công hiển hách của tướng quân, cho nên, lần cầu hòa này, tộc của ta, ngoài thành ý, còn đặc biệt mang theo con gái của tộc trưởng, hy vọng có thể có quan hệ thông gia cùng tướng quân!" sứ giả Thác Bạt thị tên là Thác Bạt Sơn, thế nhưng, nhìn dáng vẻ của hắn, hình như không có duyên phận gì với chữ "Núi" này, ngược lại có điểm giống "Dầu" (láu cá ) !

"Tộc của ta cũng giống như vậy!" sứ giả Mộ Dung thị, Mộ Dung Thanh nói chuyện có vẻ đơn giản hơn một ít.



"Các ngươi xem bây giờ cần phải làm gì?" Hứa Thành chuyển giao vấn đề này cho các vị quan viên bên cạnh.

"Cái này, chúa công, mạt tướng chỉ là một vũ phu, cho nên, ngài hãy hỏi những người khác!" Dương Nhị thân là tướng lĩnh thân tín của Hứa Thành, đương nhiên hắn biết rõ vì sao Hứa Thành khó xử, nhưng khi hắn nhìn thấy Hứa Thành nhìn về phía mình, hắn cũng không muốn lôi bản thân mình vào trong hầm. Có những câu nói cho dù có biết cũng không thể nói ra được.

"Lão Thường, theo ngươi thì sao?" sau khi Hứa Thành để lại cho Dương Nhị một ánh mắt ám chỉ "Tiểu tử ngươi không nói nghĩa khí, hãy đợi đấy", hắn lại chuyển hướng nhìn về phía Thường Hâm.

"Chúa công, theo ty chức thấy Thác Bạt bộ tộc cùng Mộ Dung bộ tộc đến đây cầu hoà, hơn nữa, còn mang theo hai công chúa không để ý đường xá xa xôi đưa đến Lạc Dương, thành tâm là điều không phải bàn cãi, cho nên, ty chức cho rằng, chúa công nên tiếp nhận ý tốt của hai tộc!" Thường Hâm còn không lên tiếng trả lời, đã có người ra mặt thay hắn. Điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác không phải làm chim đầu đàn thực tốt.

"Trần Quần! ?" Hứa Thành cười híp mắt nhìn “Đồ ngốc” hồn nhiên không biết đã gặp rắc rối này, hắn hỏi: "Ngươi thật sự cho rằng ta nên cưới hai vị công chúa này sao?"

"Đúng vậy, đây là suy nghĩ của ty chức, chỉ sợ chư vị trí đại nhân cũng có ý tứ này!" Trần Quần nói.

"Tốt lắm, trước tiên ngươi lui qua một bên!" Hứa Thành cười khoát tay, để Trần Quần qua một bên, hắn lại nhìn Thác Bạt Sơn cùng Mộ Dung Thanh hỏi: "Hai vị công chúa trông như thế nào?"

. . .

Những lời này của Hứa Thành lại khiến cho bọn thủ hạ của hắn phát ra âm thanh "Phụt" "Xoẹt" không ngừng. Về phần Thác Bạt Sơn cùng Mộ Dung Thanh, hai người này không có loại phản ứng này, hai người bọn họ chỉ hơi có chút giật mình mà thôi.

"Đã sớm nghe nói Hứa Thành này là người không nói quy củ, hôm nay vừa thấy, thì ra thực tế cũng rất phù hợp cùng lời đồn đại!" Hai người đều nghĩ như vậy. Kỳ thật, nếu trong tình huống bình thường, Hứa Thành hỏi như vậy thì sẽ là một loại hành vi cực kỳ thất lễ, người ta đến để hòa thân, ngươi hỏi khuê nữ nhà người ta trông có xinh đẹp hay không, đây là hành vi gì? Không xinh đẹp mà lại mang tới cho ngươi sao? Hỏi như vậy thì rõ ràng ngươi có nghi ngờ, có ý tứ từ hôn.

Thế nhưng Thác Bạt Sơn cùng Mộ Dung Thanh lại nghĩ khác, vì sợ Hứa Thành có lực lượng cường đại, hai đại bộ tộc thậm chí muốn ngay lần cầu hòa này có thể thành công, cho nên, trước khi Thác Bạt Sơn cùng Mộ Dung Thanh tới, đã tìm tộc nhân trong cùng từng tộc, người học hiểu rõ đối với từng sự vụ của Hán triều, đều hiểu rõ lễ nghi đối với Hán triều, hy vọng không phạm huý, thế nhưng bọn hắn cũng chỉ hiểu rõ mà thôi, tuy từ khi Hán Vũ đế đánh bại Hung Nô, kết giao của Hán triều cùng dân tộc thiểu số tăng nhiều, trong các dân tộc thiểu số, người hiểu biết văn hóa Hán không ít, thế nhưng vẫn là số ít, huống chi hai đại bộ tộc này đã rời lên phía bắc từ lâu, có thể tìm thấy mấy người hiểu rõ văn hóa Hán triều đã không tệ rồi.

Cho nên, đối với câu hỏi thẳng thừng này Hứa Thành, ngược lại hai người cảm thấy Hứa Thành đủ ngay thẳng, hảo cảm đối với hắn tăng tiến không ít.

"Công chúa của chúng ta tựa như mây trắng trên thảo nguyên, là cô nương đẹp nhất trong tộc chúng ta!" Hứa Thành căn bản không tin lời này của Thác Bạt Sơn. Lời này hắn nghe qua quá nhiều lần rồi, giống như chỉ cần là công chúa, không phải mỹ nữ đệ nhất thiên hạ thì cũng là đệ nhất mỹ nữ ở một nơi nào đó. Làm gì có cái chuẩn nào đâu?.

"Công chúa của chúng ta rất đẹp, sẽ không để cho ngài thất vọng!" Mộ Dung Thanh vẫn kiểu cách nói chuyện ngắn gọn, thế nhưng lời nói của hắn có độ tin cậy cao không ít.

"Nếu như rất đẹp, . . ." Hứa Thành phát hiện mặc dù chính mình đã tìm được người chịu tội thay, nhưng hắn vẫn không quá mức hạ quyết tâm đáp ứng hai cuộc hôn nhân này, hắn nói: "Nếu như rất đẹp, trước tiên gặp một lần rồi nói sau!" Sở dĩ có điều này là vì làm cho chính bản thân hắn hạ quyết tâm nhiều hơn, hơn nữa, các ngươi cũng đừng mong lừa gạt Lão Tử. Cũng đừng nghĩ ta coi tiền như rác. Nếu như các nàng không xinh đẹp, chẳng lẽ Lão Tử ta còn có thể thối hôn hay sao?

Hai vị công chúa được vời tiến vào trong.

Bất động!

. . .

"Chúa công, trước tiên vẫn nên lau nước miếng!" Người nào đó nhỏ giọng mà nhắc nhở Hứa Thành.

"À? A..., tốt tốt tốt!" Hứa Thành không chút biểu hiện mình đã tỉnh táo trở lại sau sự kinh ngạc, lặng lẽ lau sạch nước miếng đang chảy xuống hơn nữa hắn còn thầm nghĩ: "Có câu mỹ nữ ở trước mặt, xả thân về phía trước! Hơn nữa mỹ nữ bên cạnh Lão Tử hình như thật sự quá ít!"

"Chúa công này, " Dương Nhị cũng vụng trộm lau nước miếng, hắn thầm nghĩ: "Quả nhiên là vận may..., nhưng mà ha ha, không biết hắn dọn dẹp việc này như thế nào?"

"Đã như vậy, hôn sự cứ như vậy định ra!" sắc mặt sắc lang không che dấu chút nào, cứ như vậy mà bại lộ ở trước mặt mọi người.

"Chúa công, ngài biểu hiện như vậy, truyền đi không dễ nghe chút nào!" Lại có người nào đó lên tiếng nhắc nhở Hứa Thành.

"Không thể không dễ nghe đấy, bởi vì. . . Ta xem người nào trong các ngươi dám truyền chuyện ngày hôm nay ra ngoài!" Trực tiếp uy hiếp, Hứa Thành không sợ mất mặt. Đều là người quen, hai vị sứ giả vẫn còn nghe không hiểu tiếng Hán, vẫn đang nghe phiên dịch.

"Hai vị công chúa trước hết ở. . . Cái này, dịch quán, cần phải phái trọng binh bảo hộ!" Phân công nhiệm vụ xong, Hứa Thành lại nói sang chuyện khác: "Hai vị sứ giả, các ngươi thấy Lạc Dương như thế nào?"

"Thành Lạc Dương vô cùng phồn hoa, chúng ta chưa từng chứng kiến nhiều người tụ tập cùng một chỗ như này! . . ." Lúc Thác Bạt Sơn nói lời này, đột nhiên hắn nghĩ đến bộ tộc của mình cơ hồ toàn dân là binh, nếu dưới vùng đất cai trị của Hứa Thành có một nửa người có thể đánh trận, chỉ cần bọn hắn có một nửa chiến lực quân đội của Bàng Bái phương bắc, như vậy. . . Nghĩ tới đây, hắn vô cùng mất tự nhiên mà rùng mình một cái. Cũng may đối phương đã đáp ứng việc hôn nhân này, hắn âm thầm cảm thấy may mắn, hắn lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thanh, nhìn thần sắc đối phương, rất hiển nhiên là cùng một cách nghĩ.

"Cái này, hai vị tới hoà đàm, theo ta thấy hay là trước tiên đàm phán thân mật cùng các thủ hạ của ta, thế nào?" Hứa Thành đột nhiên nghĩ đến một câu: no bụng thì muốn dâm dục, điều này làm cho lòng hắn không khỏi phát lạnh, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa hắn không tìm được chủ đề, đành phải đẩy việc này ra. Thế nhưng, lời này của hắn tuy cũng không được tính là cao minh, nhưng dù sao người ta đã đưa hàng đến thăm, cũng biểu lộ ý thần phục, hơn nữa hắn cũng đã đáp ứng, cho nên, sự vụ hoà đàm cũng chẳng phải gấp gáp.

"Đúng vậy, hai vị đường xa mà đến, trước tiên ở lại Lạc Dương thêm mấy ngày, để cho ta tận tình làm một chủ nhà, những chuyện khác, nói sau cũng không muộn!" Thường Hâm biết rõ, nếu để cho Hứa Thành tới tham gia hoà đàm, khả năng đổ vỡ rất cao, bởi vì hắn biết rõ bây giờ Hứa Thành đối với tình huống cụ thể của mình chỉ như là một quan niệm đại khái.

Hứa Thành đã đáp ứng hôn sự, Thác Bạt Sơn cùng Mộ Dung Thanh an tâm, bọn hắn còn không biết, cho dù bọn hắn kết thành thân gia cùng Hứa Thành, việc công thì vẫn là việc công, cho nên, bọn hắn cũng liền thuận theo ý tứ của Thường Hâm, trước tiên chơi thêm mấy ngày ở Lạc Dương, thừa dịp nhàn rỗi này tiếp tục gia tăng mối quan hệ cùng Hứa Thành cùng đám quyền quý Lạc Dương, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện.

Sự tình quyết định như vậy, sau đó, mọi người đều đi làm chuyện của riêng mình.

Rốt cuộc Trần Quần biết vì sao những người khác đều không ra mặt cổ động cho chúa công này của mình đồng ý hai hôn sự này. Chính bản thân Văn Thu đang có mang, hơn nữa, Mi phu nhân cũng được chẩn đoán chính xác là đang có mang, bây giờ hai người là đại công thần của Hứa gia, hơn nữa tình cảm tỷ muội rất tốt. Từ trước tới nay Văn Thu vẫn hoàn toàn có oán thù riêng cùng Mộ Dung thị, tuy không có gì lớn cho lắm, chỉ là giữa nàng cùng Mộ Dung Yến có chút khúc mắc mà thôi, thế nhưng vào lúc này thì gặp đại phiền toái rồi. Hơn nữa Văn Thu vốn là nữ tử Tiên Ti tộc, luôn luôn đanh đá, hậu quả của việc này khá nghiêm trọng. Thế nhưng khá tốt, Trần Quần hắn rất sáng suốt, sau khi hắn biết được tình huống, lập tức chuyển từ trong nhà ra bên ngoài ở, hơn nữa, địa điểm văn phòng cũng dời đi, không bị tổn thất. Cũng cần phải biết rõ, ngày hôm đó, không bao lâu, đã có người phụng mệnh lệnh hai vị phu nhân đi tìm hắn, hơn nữa, còn đã mang đến một cây đại bổng, ý tứ rất rõ ràng, tự đánh bản thân mình! Nếu không phải Trần Quần hắn chạy nhanh, chỉ sợ Hứa Thành, dưới loại tình huống này, cũng không dám che chở hắn, như vậy sẽ chọc giận người nào đó, nếu chỉ vì chuyện này mà ảnh hưởng tới hài tử trong bụng nàng, trách nhiệm này tự nhiên cũng sẽ không về Hứa Thành! Về sau, Trần Quần hắn biết được, Hứa Thành ở trong nhà cũng không dễ chịu gì cho cam, mỗi ngày Hứa Thành cũng đều phải cố gắng nói lời xin tha thứ. Thật không biết chúa công này của hắn đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chuyện nhà cũng đều không tốt, không ngờ lại còn "Sợ vợ", nhưng trong lòng của hắn cũng trở nên thăng bằng hơn rất nhiều.

Sắp trở thành thân thích, hoà đàm của hai bên cũng được tiến hành rất thuận lợi, vì vậy, trong tay Hứa Thành lại có thêm một bộ phận thực lực.

Hơn nữa, hắn còn có một chuyện tốt khác, những hạ thần của Hứa Thành hắn cho rằng thê thiếp của hắn có quá nhiều người ngoại tộc, yêu cầu hắn lại kết hôn với một nữ tử Hán tộc. Cuối cùng, những người này đã chọn cho hắn tam tiểu thư Chân gia, Chân Mật. Tuy điều này làm cho hai nữ nhân được nuông chiều trong nhà hắn có chút bất mãn, thế nhưng sự tình vẫn còn có thể ổn định được.

Mà ngay khi Hứa Thành đang phiền lòng vì hai cọp cái trong nhà mình, vùng đất Hán Trung, cũng rốt cục đã dấy lên chiến hỏa.

Sau khi phái Trương Tùng đi Lạc Dương giải thích với Hứa Thành, Lưu Chương cũng không đợi hồi âm, bởi vì chờ đợi cũng không phải là một biện pháp hay. Không phải Đặng Bách Xuyên đã nói rồi sao, sớm muộn gì Hứa Thành cũng tấn công nhập Tây Xuyên, cho nên, sau khi các công việc chuẩn bị cho chiến tranh đã hoàn tất, hắn ra lệnh một tiếng, Trương Nhiệm là Đại tướng thống binh, đám người Dương Hoài, Cao Bái là phó tướng, dẫn theo đại quân Tây Xuyên, xuất binh ra khỏi Gia Manh quan, tiến công Hán Trung.

Trên đường đi, bởi vì Trương Lỗ thực hành vườn không nhà trống, cũng co rút lại binh lực dùng phòng thủ thủ phủ Hán Trung, Nam Trịnh, cho nên, quân Tây Xuyên có thể nói khí thế như chẻ tre, những nơi đi qua, hầu như đều không cần tốn nhiều sức, không lâu, bọn hắn đã đánh tới dưới chân thành Nam Trịnh.

Hành quân thuận lợi như thế, đám người Dương Hoài, Cao Bái tự nhiên vô cùng cao hứng, cho nên, vừa đến dưới chân thành Nam Trịnh, hai người đã lập tức yêu cầu Trương Nhiệm công thành, nhưng Trương Nhiệm cũng không làm như bọn hắn mong muốn, ngược lại Trương Nhiệm đã mệnh lệnh toàn quân tập trung ở bên ngoài cửa tây thành Nam Trịnh, một ... không ... Vây, hai không đánh.

"Trương tướng quân, ngài làm như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?" Dương Hoài là người đầu tiên nhịn không được, lên tiếng hỏi Trương Nhiệm.

"Phòng thủ!" Trương Nhiệm nói hai chữ ngắn ngủn.

"Phòng thủ?" Dương Hoài con mắt mở to, hắn nói: "Trương tướng quân, ngài không tính sai đấy chứ? Bây giờ là quân ta binh lâm Nam Trịnh, chứ không phải quân Hán Trung tiến công Thành Đô!"



"Đúng vậy, Trương tướng quân, trên đường đi chúng ta căn bản không bị chặn đánh quá mạnh, thắng trận không ngừng, hiện tại sĩ khí đang cao, tướng quân lại để cho chúng ta phòng thủ ngay tại chỗ, đến cùng là có ý gì?" Cao Bái cũng là không thể hiểu nổi giải thích của Trương Nhiệm, đương nhiên, còn cả cách làm.

"Lương Châu cách Nam Trịnh cũng không rất xa, đại quân của Từ Hoảng trú tại Ki Cốc quan, mà Trương Lỗ lại đã rút hết binh lực còn lại của Hán Trung, đều tập trung vào Nam Trịnh. Hai vị tướng quân, các ngươi hãy thử nghĩ xem nếu như quân ta cường công Nam Trịnh, sẽ có hậu quả gì không?" Đối mặt với chất vấn của hai thủ hạ, Trương Nhiệm cũng không nóng nảy, hắn chỉ chậm rãi nói ra tình huống thực sự mà bên mình đang gặp phải.

"Cái này. . ." hai người Dương Hoài, Cao Bái không phải mãng phu, câu nói này của Trương Nhiệm khiến cho bọn họ rất nhanh có phản ứng, lập tức cả hai đều toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Không sai nếu bởi vì một đường thắng lợi mà hưng phấn quá độ đánh Nam Trịnh, cuối cùng cứng đối cứng cùng đại quân Trương Lỗ, đại quân kia của Từ Hoảng sẽ biến thành tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi sẽ chiếm được mười đủ mười!

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Cao Bái lại hỏi: "Trương Lỗ tập kết đại quân, lúc này trong thành chỉ sợ cũng tập trung rất nhiều lương thảo. Hán Trung giàu có và đông đúc, những lương thảo nhất định sẽ nhiều hơn so với lương thảo trong quân chúng ta. Nếu cứ hao tổn như này, chúng ta không thể sống sót vượt qua hắn!"

"Đúng vậy, chúng ta, một đường tin chiến thắng liên tiếp báo về, chắc hẳn chúa công đang ở Thành Đô chờ đợi tin tức chúng ta tấn công Nam Trịnh. Thế mà lúc này chúng ta lại còn phải đề phòng Từ Hoảng kia nữa . . ." Dương Hoài lắc đầu, nói.

"Cho nên, chúng ta không đánh trận công thủ chiến cùng Trương Lỗ, đợi sau khi đại quân tĩnh dưỡng xong, chúng ta ban đêm xuất phát, đánh lén Lương Châu, nhất định phải trước khi Từ Công Minh kịp phản ứng có thể đánh hạ thành, dùng thành này để ngăn cản con đường tiến quân của Từ Hoảng, sau đó, lại rút quân về đánh Nam Trịnh!" Trương Nhiệm cũng không để cho hai người thủ hạ chờ lâu, hắn nhanh nói ra chủ ý của mình.

"Lương Châu tuy không nhỏ, chúng ta có thể dùng thành này để ngăn cản Từ Hoảng sao?" Dương Hoài hỏi.

"Cho nên, ta quyết định để cho Dương Tướng quân ngươi đi, sau khi ngươi đến đó, ngươi vừa phải phái thêm trinh sát dò xét động tĩnh của Từ Hoảng, người vừa cho gia cố phòng thủ thành" Trương Nhiệm còn nói thêm.

"Vâng, ty chức lĩnh mệnh!" Dương Hoài nói.

"Nếu vậy Từ Hoảng cường công Lương Châu thì phải làm sao?" Cao Bái ở bên hỏi.

"Dương Tướng quân, nếu như Từ Hoảng cường công Lương Châu, Dương Tướng quân, ta cho phép ngươi bỏ thành!" Trương Nhiệm nói.

"Tướng quân, lời này của ngài, mạt tướng không rõ!" Dương Hoài nói ra.

"Từ Hoảng có binh lực cường đại, chừng mười vạn quân, không kém bao nhiêu so với quân ta, mà chúng ta muốn đánh Nam Trịnh, không thể phân cho Lương Châu nhiều binh mã, cho nên, ngươi rất khó giữ vững vị này, cũng bởi vì như thế, điều mà ta muốn ngươi làm chính là trước tiên hấp dẫn lực chú ý của Từ Hoảng, bẩm báo kịp thời tình huống di chuyển của hắn. Nếu như hắn cường công Lương Châu, ngươi chỉ cần thủ trong chốc lát, cũng truyền tin tức lại cho ta, sau đó bỏ thành mà quay về, chúng ta lại rút lui về hướng Gia Manh quan!" Trương Nhiệm nói.

"Trương tướng quân, ngài làm như vậy, chẳng phải là muốn hạ thấp uy phong của quân ta sao?" Dương Hoài vẫn không nói gì, Cao Bái liền lên tiếng trước biểu đạt bất mãn của mình.

"Cũng không phải ta muốn hạ thấp uy phong của quân ta, " Trương Nhiệm nhìn nhìn hai thuộc hạ, nói: "Sau lưng Từ Hoảng là Phiêu Kỵ tướng quân Hứa Thành, chủ nhân của sáu châu lớn phương bắc, mà chúng ta, sau lưng là chúa công, chỉ có một Ích Châu. Ích Châu dồi dào, không sai, thế nhưng cuối cùng Ích Châu vẫn không thể so sánh cùng phương bắc sáu châu, chớ nói chúng ta không nhất định có thể đồng thời chiến thắng Trương Lỗ cùng Từ Hoảng, cho dù chúng ta có thể thắng, Từ Hoảng còn có rất nhiều binh lực đến tiếp viện, thủ hạ của Hứa Thành cũng có rất nhiều Đại tướng giỏi chinh chiến, mà chúng ta thì sao? Còn có thể có bao nhiêu binh mã đến tiếp ứng? Ích Châu nhân khẩu quá ít ...! Cho nên, ta không muốn liều mạng cùng Từ Hoảng. Địa hình Tây Xuyên hiểm trở, chỉ cần phòng thủ thoả đáng, cho dù hắn có trăm vạn hùng binh, cũng đừng mơ tưởng đơn giản đánh vào, như vậy, mới là biện pháp tốt nhất bảo vệ Tây Xuyên ta..!"

"Thì ra là thế!" hai người Dương Hoài, Cao Bái liếc mắt nhìn nhau. Bây giờ cả hai mới hiểu được khổ tâm của Trương Nhiệm, tuy vừa rồi Trương Nhiệm nói có chút ý tứ là Lưu Chương không sánh bằng Hứa Thành. Câu nói này nói lớn một chút thì chính là bất kính đối với chúa công, thế nhưng ở trong Tây Xuyên mấy đánh giá này về Lưu Chương có lẽ đã được bí mật lưu truyền, chẳng qua là chính bản thân Lưu Chương không biết mà thôi. Huống chi, sự thật là Lưu Chương không sánh bằng Hứa Thành, cho nên, hai người không để ở trong lòng lời nói thật này của Trương Nhiệm.

"Thế nhưng, Trương tướng quân, vì sao ngài không nói lời này cùng chúa công? Hơn nữa, tướng quân cũng không phản đối chủ ý xuất binh của chúa công?" Cao Bái lại hỏi.

"Vạn nhất!" Trương Nhiệm thở ra một hơi dài nói, "Ta vẫn tồn tại ý tưởng vạn nhất trong lòng, tình hình chung trong thiên hạ, ai có thể hiểu rõ ràng được? Nếu lần này quân ta có thể thành công đánh hạ Hán Trung, như vậy, với Đông Xuyên, Tây Xuyên, hai vùng này ở trong tay, chúng ta sẽ có tiền vốn tranh hùng thiên hạ, so với việc trốn ở Tây Xuyên chỉ có thể mưu đồ tự bảo vệ mình, thì điều này mạnh hơn rất nhiều!"

"Ta hiểu, Trương tướng quân, ngài hy vọng trước khi Từ Hoảng xuất binh có thể đánh hạ Nam Trịnh, vậy sao?" Dương Hoài hỏi.

"Đúng vậy, nói thêm chính xác một chút thì chính là ở dưới tình huống không tổn thất binh lực quá lớn, trước khi Từ Hoảng đến Nam Trịnh, đánh hạ nó!" Trương Nhiệm đáp.

"Điều này không khỏi rất khó khăn!" Dương Hoài lại nói.

"Đương nhiên rất khó! Thế nhưng không thử làm sao có thể biết rõ? Năm đó, nếu Đại Hán Cao Tổ hoàng đế sợ uy của Hạng Vũ, há lại sẽ có giang sơn bốn trăm năm? Không phải Hoài Âm Hầu Hàn Tín tử chiến đã đánh cuộc dựa lưng vào bờ sông sao (lưng tựa vào sông đánh trận; ý nói không có chỗ thoái lui)!" Trương Nhiệm nói.

"Nếu như thế, chúng ta nguyện ý nghe tướng quân điều khiển!" Dương Hoài, Cao Bái chắp tay nói.

Trương Nhiệm vì lối thoát cho Tây Xuyên, quyết định đánh bạc một canh bạc, nhưng mà đại đa số thời điểm, chính là người có chuẩn bị mới có thể chiếm giữ ưu thế. Rất hiển nhiên, Lưu Chương cùng Tây Xuyên của hắn đã không làm tốt công việc chuẩn bị này, Trương Nhiệm cùng thủ hạ chính là các tướng lĩnh cũng chỉ tồn tại suy nghĩ thử một lần rồi lui lại, một khi làm việc không như ý, lập tức sẽ rút về Tây Xuyên. Điều này có gì đó không được, bởi vì, bọn họ đánh bạc vào việc Từ Hoảng xuất binh trong buổi tối, đặt vận mệnh của mình tại trên người đối phương, đây không thể không nói là bi ai của các tướng lĩnh bên quân Tây Xuyên.

Mà cùng lúc đó, bọn hắn không biết rằng bên trong thành Nam Trịnh, Trương Lỗ đang tiếp kiến một vị khách. Người này, gọi là Chung Diêu Chung Nguyên Thường. Vì hiện tại đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt đối xấu, nhóm người cầm quyền Hán Trung đã quyết định đầu hàng Hứa Thành, hiện tại, hai bên chỉ thiếu một cuộc đàm phán để nói rõ các hạng sự tình mà thôi.

"Chung tiên sinh, tiên sinh lại tới chỗ chúng ta, tiên sinh muốn làm gì?" Trương Lỗ hỏi.

"Phì, biết rõ còn cố hỏi!" Chung Diêu âm thầm khinh bỉ Trương Lỗ không biết nói chuyện trong lòng, thế nhưng, hắn vẫn từ tình cảnh đãi ngộ mà mình nhận được, cảm nhận được hy vọng thành công. Cũng cần phải nói rõ, lần trước đó khi hắn đến, Trương Lỗ đã trực tiếp gọi hắn là Chung Diêu. Thế nhưng hiện tại Trương Lỗ đã thêm hai từ "Tiên sinh" .

Trương Lỗ nói lời này cũng làm cho đám thủ hạ của hắn cảm thấy rất không thoải mái. Lần này Chung Diêu tới chỗ này, lại không phải do chính người ta tự tới, mà là do chính đám người bọn hắn, Dương Tùng, Dương Phố, còn có đám người Trương Vệ đồng loạt mời tới, những lời này của chủ công mình, lộ ra đôt chút không đúng đạo lý. Trước đó lần thứ nhất Chung Diêu đến, thế cục Hán Trung còn chưa rơi vào hoàn cảnh quẫn bách như hiện nay, hơn nữa, Chung Diêu cũng không cố gắng thuyết phục bọn hắn, cho nên, hội đàm không có kết quả mà đã chấm dứt, Chung Diêu cơ hồ là bị đuổi ra khỏi thành Nam Trịnh, nhưng trong thời gian thật ngắn, bọn hắn, đám người ngày xưa hô phong hoán vũ tại Hán Trung cũng chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong thành Nam Trịnh nhỏ bé này. Tuy nói Nam Trịnh chính là thành lớn nhất Hán Trung, nhưng so với toàn bộ Hán Trung, vẫn hơi quá nhỏ một chút.

Gã Lưu Chương đáng chết kia, sao hắn lại có thể xuất binh? Hắn nào có can đảm này? Chẳng lẽ hắn không sợ làm vậy thì sẽ mà chọc giận Hứa Thành sao? Hắn sẽ không sợ Hứa Thành lôi cổ thắn ra khỏi Thành Đô sao? Bởi vì bên Trương Lỗ thật không ngờ Lưu Chương cùng đám thủ hạủa hắn ccó lá gan xuất binh, cho nên, phòng thủ mặt Tây Xuyên vô cùng bạc nhược yếu kém, kết quả, khiến cho đám người Trương Nhiệm tiến quân đánh chiếm chỗ trống, một mực đánh tới dưới thành Nam Trịnh. Vì cố thủ, bọn hắn lại không thể không điều trở về bộ phận binh lực phòng thủ tại Lương Châu, hiện tại, trừ những người này, Hán Trung trên cơ bản mà nói, đã —— diệt vong!

"Bái kiến Thái Thú đại nhân!" Chung Diêu cũng không trả lời Trương Lỗ, mà hắn chắp hai tay, cung kính hành lễ tiếp kiến.

"Chung tiên sinh không cần như thế, mời ngồi!" Tuy cảm giác mình là người bị hại, đối phương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, khi nhìn thấy được Chung Diêu không có phản ứng đối với khiêu khích của chính bản thân mình, Trương Lỗ vốn cũng không quá nóng tính hắn cũng không thể phát tác. Lúc này hắn càng không có tâm tình tự cao tự đại, hơn nữa Chung Diêu là đương kim danh sĩ, cũng không phải là người mà hắn có thể dễ dàng đối phó, huống chi, lễ này của đối phương xem như cho hắn đủ thể diện, cho nên, hắn cũng sẽ không tiếp tục giả bộ nữa.

"Thái Thú đại nhân, không biết những lời nói của tại hạ trước đó, Thái Thú đại nhân cân nhắc như thế nào?" Chung Diêu cũng không dùng tới khả năng khua môi múa mép như lò xo. Thuyết phục, nói thẳng ra là, chính là phân tích tình thế mà thôi, cùng lắm thì tăng thêm một chút thủ đoạn dụ dỗ, khiến cho bên bị thuyết phục cảm thấy cùng hợp tác với mình là có lợi. Hơn thế nữa ai cũng hiểu rất rõ ràng hôm nay Hán Trung đang rơi vào tình trạng như thế nào, cần gì phải dùng thủ đoạn gì nữa?

"Chung tiên sinh, ngươi đây là ý gì? Chớ không phải giễu cợt Trương Lỗ ta không còn lối thoát sao?" Trương Lỗ đột nhiên nổi giận. Điều này cũng khó trách hắn. Một người hiện tại rơi vào hoàn cảnh như này, khó tránh khỏi sẽ hỉ nộ vô thường. Trương Lỗ cảm thấy Chung Diêu như đang giễu cợt hắn là điều không phải không thể hiểu được.

"Không dám!" Chung Diêu thoáng chắp tay, mỉm cười nói: "Chẳng qua Thái Thú đại nhân, ngài chính là Thái Thú Hán Trung do triều đình bổ nhiệm, hôm nay để cho người ta đến tận nhà mà ức hiếp, cũng không muốn hả giận sao? Chẳng lẽ ngài cứ như vậy một mực chịu đựng để cho bọn chúng ức hiếp?"

". . ." Trương Lỗ quan sát đệ đệ của mình, còn có mấy thuộc hạ, hắn đôi chút cảm thấy kinh ngạc. Hắn hiểu rất rõ ràng ý tứ trong lời nói của Chung Diêu, trên cơ bản Chung Diêu đã nói thẳng: chỉ cần đầu hàng, Trương Lỗ ngươi vẫn là Thái Thú Hán Trung; chỉ cần ngươi đầu hàng, chúng ta giúp ngươi đánh đám khốn khiếp Tây Xuyên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Chung tiên sinh, " Trương Vệ thay thế ca ca của mình, hắn nói: "Chúng ta cũng không cần phải dấu giếm nữa. Lần này chúng ta mời các hạ tới đây, chẳng qua là muốn hỏi một chút, những gì lần trước các hạ nói có còn tính nữa hay không?"

"Không tính toán gì hết!" Chung Diêu dứt khoát đáp.

"Binh!"

"Chung Nguyên Thường, ngươi. . ." Trương Lỗ giơ bàn tay lớn vỗ xuống án ở trước mặt, sau đó, hắn chỉ ngón trỏ về hướng Chung Diêu, nói: "Ngươi. . . Ngươi đang lừa gạt ta sao? Đừng tưởng rằng ngươi là sứ giả của Hứa Thành thì có thể muốn làm gì thì làm, ngươi cũng không nên khinh người quá đáng!"

"Ha ha! Thực thoải mái!" Chung Diêu âm thầm than thở. Khi chứng kiến lửa giận của Trương Lỗ bốc ra ngoài, không biết tại sao hắn đột nhiên có loại ý nghĩ này. Trước khi ra làm quan, hắn từng nghĩ đến có một ngày có thể khiến cho một Đại tướng nơi biên cương bị chà xát, muốn dẹp thì dẹp, muốn tròn thì tròn. Thực có vốn để kiêu ngạo!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook