Quyển 2 - Chương 181: Thế công Giang Nam
Cổ Long Cương
27/05/2014
Lưu Bị cần phải giải quyết, đương nhiên có binh sĩ đứng bảo vệ từ xa, nhưng tất cả đều tuân theo tiêu chí là không nhìn thấy gì hết, tên lính kia đứng đưa lưng về phía Lưu Bị.
Vốn mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng tên binh sĩ bảo vệ lại đột nhiên nghe thấy từ bên trong truyền đến một tiếng kêu "Ừ" đau đớn, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
"Ai!" Chỉ thấy Công Dã Kiền ôm đầu gối từ bên trong đi ra, vừa đi còn vừa kêu hừ hừ, "Đau quá ...!"
"Công Dã tiên sinh, ngài không có chuyện chứ?" Tên binh sĩ đã hiểu rõ. Thì ra là Công Dã Kiền đi quá nhan, không cẩn thận ngã một phát, dập đầu đầu gối xuống. Âm thanh mà hắn vừa nghe thấy chính là của Công Dã Kiền. Có lẽ Công Dã Kiền nhìn thấy Lưu Bị không tiện nên mới đi nhanh ra ngoài, ai ngờ lại sẽ dập đầu?
"Ta không sao mà!" Công Dã Kiền vuốt đầu gối, chậm rãi đã đi tới. Tên lính kia vội vàng đi tới đỡ Công Dã Kiền, thế nhưng ngay tại hắn vừa mới đỡ Công Dã Kiền, Công Dã Kiền lại đột nhiên vươn cánh tay. . .
Đám binh sĩ ở bên ngoài đều đang đợi Lưu Bị đi ra, đương nhiên cũng đợi Công Dã Kiền!
Thế nhưng đã qua một lúc lâu, mấy người Lưu Bị vẫn không đi ra ngoài.
"Xem ra đau bụng thật nghiêm trọng" Các vị binh sĩ đều nghĩ như vậy trong lòng. Đương nhiên, cá biệt vẫn có người nghĩ tới chuyện khác. Ví dụ như có người đã nghĩ, lúc này chính mình coi như là đồng hoạn nạn cùng chúa công Lưu Bị, về sau nhất định sẽ mới có lợi, sẽ thăng quan phát tài. . . ,.
Đợi lát nữa!
. . .
Lại chờ một chốc lát!
. . .
Không thể đợi được nữa rồi, các binh sĩ không thể không đi vào chỗ Lưu Bị ngồi ban nãy.
Rốt cục bọn hắn phát hiện ra Lưu Bị, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại làm cho cả đám đều không thể tin được.
Trên mặt đất,
Lại có hai cỗ thi thể không đầu. Nhìn trang phục, rõ ràng chính là Lưu Bị cùng Công Dã Kiền!
Là ai?
Là ai hại chúa công cùng Công Dã tiên sinh?
Các binh sĩ đều lo sợ không yên, không biết phải làm gì.
Thế nhưng, rốt cục vẫn có tên binh lính đầu óc linh hoạt đã nghĩ ra: “chính là hắn. . .", Tên lính canh chừng cho chủ công!
"Mọi người đuổi theo, nhất định phải bắt giết được tên kia!" Có người đề nghị.
"Thế nhưng chúa công đã bị chết, Công Dã tiên sinh cũng đã chết. Chúng ta không thể bảo vệ chúa công, nếu để cho Tam Tướng quân biết, vậy chúng ta. . ." Lập tức có người cân nhắc đến việc có liên quan đến an toàn tính mạng.
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà xong sao?" Có người nghĩ tới ân đức mà Lưu Bị đối xử với mọi người, không muốn bỏ qua.
"Không như vậy thì ngươi nói xem có thể làm cái gì bây giờ?" Có người khá ích kỷ. Người này hiểu rất rõ đạo lý "Người đi trà lạnh", "Với tính cách nóng nảy của Trương Phi, nếu như để cho hắn biết Lưu Bị đã chết, chúng ta, những người phụ trách bảo vệ, đều không sống nổi!"
"Đúng đấy, hơn nữa, đại quân Liêu Giang lợi hại như thế, cho dù Trương Phi vạn người không ai địch, cũng khó có thể thoát được tánh mạng ..!" Câu nói này đã được phần đông đồng ý.
"Hừ, đừng nói không nhất định thoát được, cho dù bọn hắn có thể trốn thoát từ trong vòng vây của đại quân Liêu Giang, Trương Phi chỉ là một kẻ mãng phu, cho dù có quân sư Gia Cát Lượng hỗ trợ, cũng sẽ không phải là đối thủ của người ta!" Có người bắt đầu phỉ báng.
"Cái gì mà quân sư Gia Cát Lượng? Không phải một chút kế sách còn bị người cho dự liệu trước sao?" Có người ra mặt lớn tiếng đả kích.
"Nói cách khác, chúng ta không thể báo thù cho chúa công cùng Công Dã tiên sinh sao?" Tên lính khá trung thành kia cũng đôi chút dao động.
"Báo thù cái rắm, chúng ta có quan hệ gì với bọn họ? Cái gì mà là chúa công? Người chết thì làm được cái gì? Không phải hắn cũng giống như chúng ta, chỉ là một kẻ xuất thân bán giầy cỏ!" Người lên tiếng phỉ báng lại tiến thêm một bước, đả kích rất nặng nề.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Có người đưa ra điểm then chốt.
"Còn có thể làm sao? Chạy, nếu Trương Phi có thể lao ra từ trong lớp lớp vòng vây, một khi hắn biết chuyện này, còn không róc xương lóc thịt chúng ta sao?" người nào đó nói tới hậu quả đáng sợ.
"Chúng ta bỏ trốn" Người đề nghị nhìn các đồng bạn.
"Nơi này là Kinh Châu, Đại công tử vẫn còn. Hơn nữa người Tương Dương sắp đến, nếu để cho bọn hắn biết rõ Lưu Bị đã chết, chúng ta chỉ sợ không thể trốn xa!" có người bình tĩnh đã đưa ra một giả thiết.
"Vậy làm sao bây giờ?" Người đề nghị nóng nảy.
"Khiêng thi thể đi, đưa ra xa chôn, để cho người Tương Dương tới cũng không phát hiện được! Hãy để cho bọn họ cho rằng hai người kia đều mất tích!" Người bình tĩnh hiển nhiên vẫn một mực suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Tất cả đều là binh lính, nói làm là làm ngay .
Đưa hai thi thể ra một chỗ cách nơi này rất xa, các binh sĩ đưa hai thi thể trần trụi đi chôn, quần áo thì sao? Đã sớm đốt thành tro rồi! Như vậy cho dù có người phát hiện ra thi thể cũng không sợ bị người ta nhận ra thân phận của hai người này. Tuy bọn hắn cảm thấy đôi chút khó hiểu đối với thi thể của Công Dã Kiền khi nhìn thấy trên thi thể có không ít vết sẹo, thế nhưng lúc này không còn thời gian mà suy nghĩ. Người Tương Dương rất có khả năng sắp tới rồi!
Sau khi tất cả đều xử lý xong xuôi, các binh sĩ nhìn thoáng qua lẫn nhau.
"Chạy!" . . .
Huynh đệ Khoái thị bịa đặt lừa gạt Tôn Càn mang binh ra khỏi thành, nói là đại quân Từ Hoảng tiến đánh Giang Hạ. Thế nhưng huynh đệ Khoái thị lại thật sự không ngờ là quả thực Từ Hoảng đã đến. Vấn đề là Từ Hoảng hắn không đánh Giang Hạ, mà là bốn quận Kinh Nam. Về phần Giang Hạ, Lưu Bị đã điều không ít binh lính ở nơi này đi, cho dù tướng trấn thủ Lưu Bàn có dũng mãnh thì cũng không thể chống đỡ, cũng không dám mạo hiểm để thành lại xuất binh đi cứu viện. Huống chi, Từ Hoảng cũng không phải một thân một mình cầm quân tấn công, bên cạnh hắn còn có Tham quân Từ Thứ, Đại tướng Nghiêm Nhan, Diêm Hành làm phó tướng.
Bởi vì từ lúc ba tháng trước Từ Hoảng đã giả bộ xuất binh chinh kế phản loạn Nam Man, trên thực tế thì hắn lại đóng quân ở Ba quận. Sau đó, đại quân ngồi thuyền ở Giang Châu, một đường xuôi dòng xuống dưới, cho đến tận Lâm Giang, sau đó khi Liêu Giang xuất binh Kinh Châu, hắn lại đột nhiên lướt qua Ba Đông, thành Bạch Đế, từ đường bộ vượt qua hiểm địa Quỳ Môn cùng Tam Hiệp trên sông Trường Giang, sau đó dưới sự trợ giúp của Từ Thứ, Từ Hoảng lập kế hoạch tập kích Tỷ Quy thành công, đại quân một lần nữa tiếp tục xuôi nam như ý muốn. Mà lúc này, bởi vì Hứa Thành phái mưu sĩ Tuân Thầm đi chiêu hàng Thái Mạo, khiến cho Thái Mạo liều chết xuất quân ngăn cản chủ lực thủy quân Giang Đông, bởi vì Thái Mạo đã có Tuân Thầm làm trợ thủ, hơn nữa hắn lại chỉ muốn quấy rối thủy quân Giang Đông, cho nên, cho dù thủy quân Giang Đông do Chu Du làm thống soái cũng nhất thời không thể đánh thắng được. Như vậy, thủy quân Giang Đông ở bốn quận Kinh Nam không có đủ thực lực. Hơn nữa mấy người Từ Hoảng đã sớm chuẩn bị xong biện pháp đối phó bọn họ. Chiến thuyền lắp ghép thuận lợi đại phá do thuỷ quân Giang Đông do viên tướng Từ Thịnh dẫn đầu. Tuy Từ Thịnh nghĩ tới đánh hỏa công, thế nhưng đám người Từ Hoảng lại một lần nữa xuôi dòng xuống dưới. Hơn nữa đại quân Từ Hoảng phòng bị nghiêm mật, hỏa công căn bản cũng không có tác dụng, vì vậy Từ Thịnh, trong cơn gấp gáp, quyết định thật nhanh: đánh đắm thuyền chặn ngang dòng. Không tệ, kế này của Từ Thịnh quả thật đã ngăn chặn thủy quân của Từ Hoảng lại. Thế nhưng Từ Hoảng cũng mang họ Từ, hơn nữa là họ Từ còn lợi hại hơn so với hắn. Huống chi, bên cạnh Từ Hoảng còn có một họ Từ nữa, Từ Thứ. Khi nhìn thấy Từ Thịnh ngăn chặn dòng sông, bọn hắn cũng không nóng vội. Đám người Từ Hoảng trực tiếp suất quân rời thuyền ngay tại chỗ, chỉ để lại một phó tướng mang thuyền quay trở về. Như vậy, Từ Thịnh đánh đắm thuyền ngược lại đã thành chướng ngại mà Từ Hoảng muốn ngăn cản đường lui của quân Giang Đông.
Đương nhiên lúc này đường lui thì vẫn không phải là đường lui. Đó chỉ là chuyện sau này. Đại quân Từ Hoảng rời thuyền lên đường bộ, sau đó, trèo đèo lội suối, có mưu đồ một lần nữa tập kích Công An, thế nhưng bởi vì Từ Thịnh đã sớm truyền tin tức truyền về, Công An đã có phòng bị. Kết quả, tập kích biến thành cường công, bởi vì thế công của đại quân Từ Hoảng quá mạnh mẽ, mà Công An lại chỉ là một thành nhỏ, cho nên, Công An tại chống cự không lâu sau đó cũng bị đại quân Từ Hoảng thuận lợi công chiếm.
Sau đó, đại quân Từ Hoảng chia làm hai đường, một đường do Từ Hoảng tự mình dẫn đầu, Diêm Hành là phó tướng, muốn vượt qua Nguyên Thủy, tấn công Hán Thọ, lại vượt qua Tương Giang, tân công Trường Sa; mà một đường khác thì do Từ Thứ dẫn đầu, Nghiêm Nhan làm tướng, đi theo hướng nam đánh thẳng ba quận Vũ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương.
Trong lúc nhất thời, vùng đất Kinh Nam, gió lửa nổi lên, người Giang Đông, đều chấn động sợ hãi.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" trong thành Kiến Nghiệp, sau khi nhận được tin tức đại quân Từ Hoảng trực tiếp tấn công Kinh Nam, Tôn Quyền lập tức triệu tập quần thần thương thảo sự việc. Ngay khi mới bắt đầu, Tôn Quyền liền vỗ tay nói câu này với các thuộc hạ.
"Ngô Hầu " bởi vì Tôn Quyền cực kỳ ưa thích cách xưng hô này, cho nên, hiện tại người Giang Đông đều theo ý của hắn mà xưng hô như vậy. Ngay cả những lão thần như Trương Chiêu cũng không ngoại lệ. Trương Chiêu nói: "Ngô Hầu, hôm nay Giang Đông ta tuy phát triển trải qua nhiều năm, hơn nữa binh nhiều tướng mạnh, so với Hứa Thành, vẫn có quá nhiều điều không thể bằng. Cho nên, theo ngu kiến của thuộc hạ, chúng ta vẫn nên phái người nghị hòa cùng Hứa Thành!"
"Trương Tử Bố im miệng!" Một tiếng quát chói tai vang lên. Người này đúng là lão tướng Trình Phổ, hắn nói: "Giang Đông ta từ lúc Tôn Kiên tướng quân nổi lên, đến Ngô Hầu, đã trải qua ba đời. Ngô Hầu nhờ vào công lao của cha và anh, mà bản thân lại hùng tài vĩ lược, hoàn toàn có thể cắt cứ trời nam, tại sao phải đi nương nhờ hơi thở của người khác?"
"Trình lão tướng quân, Giang Đông ta đất rộng của nhiều, điều này này thì không ai không biết. Thế nhưng chỉ cần một Từ Hoảng, một viên Đại tướng dưới trướng Hứa Thành cũng có thể phá nửa giang sơn của Giang Đông ta. Nếu Hứa Thành lại phái binh tới, chúng ta có thể ngăn cản được không? Hơn nữa, Kinh Nam cùng Kiến Nghiệp cực kỳ xa xôi, khi chúng ta nhận được tin tức, chỉ sợ Từ Hoảng đã an tọa tại trong thành Trường Sa rồi. Chúng ta lại giao chiến đi cùng hắn, chẳng phải là chui đầu vô lưới sao?" Trước khi Cố Ung cùng Trương Chiêu đến, cả hai đã thương lượng rất rõ ràng: cố gắng không động đao binh. Dù sao, hiện tại Giang Đông an bình, trăm nghề mới ban đầu hưng thịnh, nếu như bởi vì trận chiến sự này mà khiến Giang Đông bị cuốn vào, cũng không biết tới năm nào tháng nào mới lại có thể kiếm được cục diện hôm nay. Huống hồ lần này kẻ thù lại chính là Hứa Thành, hùng mạnh hơn nhiều so với Tào Tháo.
"Hừ, uổng Cố Nguyên Thán ngươi học rộng, biết nhiều, vọng trọng Giang Nam, Hứa Thành là người nào? Đừng quên, hắn chính là người đã thu phục, bắt làm nô lệ người Hồ phương bắc, hơn nữa hắn còn tham lam hơn cả so với những người Hồ lòng tham không đáy kia. Nếu lúc này chúng ta lui về phía sau một bước, với tính cách của hắn, hắn sẽ tiến hai bước, đến lúc đó chẳng lẽ chúng ta còn tiếp tục nghị hòa cùng hắn sao?" Hoàng Cái đứng ra lớn tiếng nói.
"Hoàng lão tướng quân chớ nói chuyện giật gân. Phải biết rằng, Giang Đông ta không thể so với Mạc Bắc. Đừng nói Hứa Thành luôn luôn chỉ có thể xưng hùng ở phương bắc, quân đội của hắn dù hùng mạnh cỡ nào cũng không cách nào tung hoành tại Giang Nam. Chẳng lẽ mọi người đã quên, chúng ta còn kết thành minh ước cùng Lưu Bị, Tào Tháo. Nếu như Hứa Thành phái đại quân tới tấn công Giang Đông ta, chẳng phải là tự bộc lộ sở đoản của mình, khiến cho Tào Tháo cùng Lưu Bị thừa dịp hư không mà vào sao?" Bộ Chất lên tiếng phụ họa sau Hoàng Cái.
"Tử Sơn tiên sinh, căn cứ vào tin tức vừa mới truyền về không lâu, Hứa Thành điều Cao Thuận, Triệu Vân một lần nữa binh lâm Hoàng Hà, Trương Liêu chỉnh binh chuẩn bị chiến tranh tại Huỳnh Dương. Chinh Tây đại tướng Bàng Đức tiến quân từ Lương Châu, binh theo Tị Thủy Quan. Trung Quân đại tướng Dương Nhị theo Hổ Lao, năm lộ đại quân đạt tới bốn mươi vạn người. Tào Tháo căn bản cũng không dám vọng động!" Tôn Quyền đột nhiên chen vào nói.
". . ." Trong lúc nhất thời tình cảnh trở nên vô cùng tĩnh lặng, cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng động. Không một ai ngờ là vào lúc này Hứa Thành lại toàn diện nở hoa, những thần tử Giang Đông đang ngồi ở nơi này còn không biết những chuyện này.
"Ngô Hầu, những tin tình báo này là thật sao?" Trình Phổ thân là đại biểu của võ tướng, hắn lên tiếng đầu tiên.
"Là thật!" Tôn Quyền ảm đạm gật đầu nói.
"Ngô Hầu, chính là vì như thế, quân ta mới cần nghị hòa cùng Hứa Thành!" Từ khi Tôn Sách chết, Bệ Tống, người bị bỏ qua không được sử dụng, lại nói.
"Kính Văn chỉ giáo cho?" Tôn Quyền ngạc nhiên nói.
"Bàng Đức Bàng Lệnh Minh là người như thế nào? Hắn chính là Chinh Tây đại tướng quân! Người này nổi danh thiên hạ cùng ' Bắc Địa Thương Lang ' Bàng Bái, một người nổi danh phương bắc, một người uy chấn Tây Cương, vì sao đột nhiên bị Hứa Thành triệu hồi để trấn giữ Tị Thủy Quan? Chẳng lẽ không phải Hứa Thành không biết trọng nhân tài sao?" Bệ Tống nói.
"Không biết trọng nhân tài? Lời này tuy như thế, xác thực cũng chưa chắc, trong lúc này quân Đại tướng Dương Nhị lúc đó chẳng phải đi thủ Hổ Lao sao?" Ngu Phiên, một danh sĩ Giang Đông khác, nói.
"Trọng Tường tiên sinh lời ấy sai rồi, tiên sinh vẫn còn không nghĩ ra ý đồ chân thật của Hứa Thành” Bệ Tống tự tin nói.
"Vậy theo cách nhìn của Kính Văn, Hứa Thành có định ý gì vậy?" Ngu Phiên thỉnh giáo.
"Hứa Thành liên tiếp điều mấy viên Đại tướng. Trương Liêu, Cao Thuận, Triệu Vân thì không cần nói đến, Dương Nhị cũng không tính. Vấn đề là Bàng Đức, tại sao hắn lại đột nhiên ly khai Lương Châu? Theo như suy nghĩ của Bệ mỗ chính là vì Hứa Thành muốn dụng binh ở hướng tây!" Bệ Tống nói.
"Hướng tây?" Mọi người ở nơi này không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao Hứa Thành lại điều Chinh Tây đại tướng đến Trung Nguyên, hơn nữa lại còn muốn dụng binh hướng tây?
"Chư vị, từ nghiên cứu của tại hạ đối với Hứa Thành, tại hạ phát hiện ra người này rất giỏi dùng kế tập kích bất ngờ. Lần này với thực lực của hắn, nếu như hắn muốn áp chế Tào Tháo, kỳ thật thiếu một Bàng Đức đều không có chuyện gì cả. Thế nhưng chư vị đã từng nghĩ tới xem Tây Cương là địa phương nào không? Chỗ đó còn xa xôi hơn nếu so sánh với nơi đóng quân của Bàng Bái ở phương bắc! Năm đó lúc Đại Hán toàn thịnh còn không thể khống chế nơi đó một cách tự nhiên, huống chi Hứa Thành mới chiếm cứ không đến một nửa đất đai Đại Hán? Hơn nữa, theo như Bệ mỗ nghe nói, Bàng Đức từ khi nhận chức Chinh Tây tướng quân vẫn chỉ một mực dụng binh ở hướng tây, như vậy hắn tất nhiên sẽ đặt toàn bộ lương thảo của mình ở trên người dân chúng Lương Châu. Đối tượng dụng binh lớn nhất có khả năng chính là những người Khương Hồ Lương Châu Khương. Chư vị, những kẻ đó chính là Man tộc không biết lễ nghi" Bệ Tống nói xong, đắc ý nhìn chung quanh.
"Kính Văn, nếu đúng như vậy thì Bàng Đức biểu hiện rút quân về phòng thủ Tị Thủy Quan, trên thực tế hắn chỉ giả vờ rời đi, đợi những người Hồ kia khởi xướng phản loạn sau đó lại rút quân về trấn áp! Vậy sao?" Tôn Quyền hỏi.
"Ngô Hầu thông minh, thuộc hạ bái phục!" Bệ Tống nhìn Tôn Quyền thi lễ một cái.
"Kính Văn chuyện đó có lẽ không sai, thế nhưng với thực lực của Hứa Thành, hắn cũng chưa chắc cũng không thể đồng thời dụng binh nhiều chỗ, hơn nữa điểm mà chúng ta muốn thương nghị chính là sự việc về bốn quận Kinh Nam thuộc về Giang Đông ta. Lương Châu là vùng đất xa xôi ở biên thùy phía tây, nó loạn hay không loạn thì có liên quan gì đến chuyện Giang Đông chúng ta?" Gia Cát Cẩn đứng ra hỏi.
"Đúng vậy, Ngô Hầu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng xuất binh trợ giúp Kinh Nam!" Hoàng Cái nắm lấy cơ hội nói.
"Chư vị chậm đã" Bệ Tống không vui liếc mắt nhìn Gia Cát Cẩn, hắn còn nói thêm: "Chư vị, Hứa Thành, ngoại trừ phái ra năm tên Đại tướng áp chế Tào Tháo, hắn lại phái Đại tướng Liêu Giang lãnh binh tấn công Kinh Châu, Đại tướng Từ Hoảng tấn công Kinh Nam của chúng ta. Chư vị, các vị có thể tính toán xem lần xuất binh này của hắn, hắn cần bao nhiêu binh mã, bao nhiêu lương thảo?"
"Cái này. . ." Mọi người lần nữa lâm vào trầm tư, câu hỏi này cũng không dễ tính toán.
"Cho dù hai đường đại quân của Từ Hoảng cùng Liêu Giang đều không đủ mười vạn, lần này Hứa Thành cũng phải vận dụng chừng hơn năm mươi vạn binh mã, hơn nữa, rất có khả năng là sáu mươi vạn, sẽ cần phải tiêu hao một lượng lớn lương thảo. Hơn nữa Hứa Thành lại dụng binh tại Tây Cương, vậy hắn cũng phải vận dụng ít nhất hơn mười vạn binh mã, những hao phí này cộng lại, lương thực cần thiết căn bản khó có thể tính toán. Chư vị tướng quân ở chỗ này đều là những người kinh nghiệm sa trường, cũng biết một khi lương thảo không đủ sẽ có hậu quả gì, các vị có cho rằng cho rằng điều này có phù hợp với Hứa Thành, một người có tính cách luôn luôn cầu ổn sao?" Bệ Tống nói.
"Kính Văn, ngươi đến cùng là có ý gì thì hãy nói hết ra" Tôn Quyền không đợi được nữa, trực tiếp hỏi.
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Nghe thấy Tôn Quyền nói vậy, Bệ Tống đã hiểu rõ bây giờ không phải là lúc khoe khoang, hắn vội vàng nói ra phỏng đoán của mình: "Kỳ thật, theo như Bệ mỗ thấy, Hứa Thành cũng không phải là muốn đánh nhau, mà hắn dùng đánh cầu ổn, dùng đánh cầu hoà! Hắn sợ ba nhà Tôn Tào Lưu chúng ta sau khi hắn dụng binh tại Tây Bộ thì sẽ tập kích đường lui của hắn, cho nên hắn mới có thể một lần mà xuất động nhiều đại quân như vậy. Nói cho cùng, tất cả hành động của hắn không có gì hơn chính là hai chữ: trấn nhiếp! Mà nếu như lúc này chúng ta xuất binh đối nghịch cùng hắn, tuy có khả năng được lợi, thế nhưng hắn cũng sẽ nắm bắt được tám chín phần mười bố trí của chúng ta. Đến lúc đó, khi đến phiên chúng ta xuất binh, hắn có rất nhiều phương pháp để phòng bị chúng ta! Cho nên, Ngô Hầu, thuộc hạ cho rằng, lần này chúng ta nên tỏ ra ở thế yếu, nghị hòa cùng Hứa Thành, chờ sau khi hắn xuất binh Tây Cương, lại một lần hành động báo thù!"
"Nói rất có lý!" Tôn Quyền vuốt vuốt chòm râu mà hắn rất khó khăn mới có được, nhẹ gật đầu.
"Binh binh binh!" Mấy tiếng vỗ giòn tan vang lên.
"Người nào?" Tôn Quyền bị tiếng vỗ tay làm bừng tỉnh từ suy nghĩ trong, lên tiếng hỏi.
"Mạt tướng Chu Du cầu kiến!" Từ bên ngoài, một tướng lãnh mặc giáp bạc, hông đeo trường kiếm, nghiêm nghị đứng đó, người này mặt mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ nho nhã, khí chất lạnh nhạt càng giống như xuân như gió, mang đến bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái cho đại sảnh vốn bởi vì quân Hứa Thành khởi xướng tấn công quy mô mà chịu không ít áp lực.
"Công Cẩn! ?" Tôn Quyền vô cùng vui mừng, hắn vội nói: "Mau tới mau tới, nói cho ta nghe một chút, chúng ta phải làm như thế nào để ứng đối tình huống lúc này?"
"Đại đô đốc!" Không chỉ riêng Tôn Quyền vui mừng, các tướng Giang Đông cũng không giấu được niềm vui của mình. Chu Du đến khiến cho bọn hắn đã nắm chắc trong lòng.
"Đại đô đốc không phải đang giao chiến cùng Thái Mạo sao? Sao lúc này lại trở về? Chẳng lẽ Thái Mạo đã bị đại đô đốc đánh bại?" mặc dù Bệ Tống cũng không có gì ác cảm với Chu Du, thế nhưng hắn vẫn có một chút bất mãn đối với hành vi đoạt danh tiếng của Chu Du,.
"Kính Văn tiên sinh xem trọng Chu Du rồi!" Chu Du trước tiên hành một lễ với Tôn Quyền, lúc này hắn mới mỉm cười trả lời Bệ Tống.
"Đại đô đốc, lời này của đại đô đốc là có ý gì?" Rõ ràng Chu Du không đánh bại Thái Mạo mà đã quay trở lại, điều này đã khiến cho những người đang ngồi ở chỗ này đôi chút không tin, nhất là chúng võ tướng. Địa vị của Chu Du, ở trong lòng bọn họ, chỉ riêng luận về dụng binh, tuyệt đối là người đứng đầu Giang Đông, chỉ sợ Chu Du còn ở trên cả Tôn Sách.
"Đúng vậy, Công Cẩn, chẳng lẽ ngươi không đánh bại được Thái Mạo sao?" Tôn Quyền cũng đôi chút không tin.
"Bẩm báo Ngô Hầu" Chu Du chắp tay nhìn Tôn Quyền đáp: "Lần này giao chiến cùng thuỷ quân Kinh Châu, tuy quân ta thắng mấy trận nhỏ, đã tạo thành một ít tổn thất cho đối phương, thế nhưng dù sao cũng phải nói, đối phương cũng không bị tổn hại tới gân cốt, cho nên thủy quân Giang Đông ta cũng không thể xem như thắng lợi!"
"Vậy lúc này Công Cẩn ngươi trở về chính là vì việc Từ Hoảng tấn công bốn quận Kinh Nam ta?" Tôn Quyền lại hỏi.
"Cũng không phải!" những lời này của Chu Du lập tức gây bên những tiếng xì sầm.
"Cái gì? Đại đô đốc, không phải là vì chuyện ở Kinh Nam, vậy là vì chuyện gì?" Đây là Trình Phổ.
"Đại đô đốc, vậy đến cùng đại đô đốc ngài trở về là vì chuyện gì?" . . .
"Tất cả mọi người hãy nghe chính Công Cẩn tự nói!" Chứng kiến Chu Du vẫn mỉm cười, Tôn Quyền cũng đã trấn tĩnh lại tinh thần, hắn ngăn không cho mọi người tiếp tục làm huyên náo.
"Khởi bẩm Ngô Hầu, không lâu sau khi mạt tướng giao chiến cùng Thái Mạo, Thái Mạo liền lui binh! Lúc này, mạt tướng đã phái Cam Hưng Bá dẫn đầu một bộ phận thuỷ quân tiến đến trợ giúp Từ Thịnh, để có thể chặn đường lui trên sông của Từ Hoảng" Chu Du nhìn thấy những người khác đều không nói, lúc này hắn mới nói thêm.
"Thái Mạo lui binh? Hừ, vốn tưởng rằng tiểu tử kia đã sửa lại tính tình, hôm nay xem ra, người nhát gan quả nhiên vẫn chỉ là một người nhát gan!" Có tướng lãnh Giang Đông lên tiếng nói vẻ khinh thường.
"Cũng không phải Thái Mạo sợ giao chiến cùng quân ta. Theo như tin tức mạt tướng nhận được, Thái Mạo lui binh, là vì đã nhận được mệnh lệnh từ Tương Dương!" Chu Du nói.
Vốn mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng tên binh sĩ bảo vệ lại đột nhiên nghe thấy từ bên trong truyền đến một tiếng kêu "Ừ" đau đớn, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
"Ai!" Chỉ thấy Công Dã Kiền ôm đầu gối từ bên trong đi ra, vừa đi còn vừa kêu hừ hừ, "Đau quá ...!"
"Công Dã tiên sinh, ngài không có chuyện chứ?" Tên binh sĩ đã hiểu rõ. Thì ra là Công Dã Kiền đi quá nhan, không cẩn thận ngã một phát, dập đầu đầu gối xuống. Âm thanh mà hắn vừa nghe thấy chính là của Công Dã Kiền. Có lẽ Công Dã Kiền nhìn thấy Lưu Bị không tiện nên mới đi nhanh ra ngoài, ai ngờ lại sẽ dập đầu?
"Ta không sao mà!" Công Dã Kiền vuốt đầu gối, chậm rãi đã đi tới. Tên lính kia vội vàng đi tới đỡ Công Dã Kiền, thế nhưng ngay tại hắn vừa mới đỡ Công Dã Kiền, Công Dã Kiền lại đột nhiên vươn cánh tay. . .
Đám binh sĩ ở bên ngoài đều đang đợi Lưu Bị đi ra, đương nhiên cũng đợi Công Dã Kiền!
Thế nhưng đã qua một lúc lâu, mấy người Lưu Bị vẫn không đi ra ngoài.
"Xem ra đau bụng thật nghiêm trọng" Các vị binh sĩ đều nghĩ như vậy trong lòng. Đương nhiên, cá biệt vẫn có người nghĩ tới chuyện khác. Ví dụ như có người đã nghĩ, lúc này chính mình coi như là đồng hoạn nạn cùng chúa công Lưu Bị, về sau nhất định sẽ mới có lợi, sẽ thăng quan phát tài. . . ,.
Đợi lát nữa!
. . .
Lại chờ một chốc lát!
. . .
Không thể đợi được nữa rồi, các binh sĩ không thể không đi vào chỗ Lưu Bị ngồi ban nãy.
Rốt cục bọn hắn phát hiện ra Lưu Bị, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại làm cho cả đám đều không thể tin được.
Trên mặt đất,
Lại có hai cỗ thi thể không đầu. Nhìn trang phục, rõ ràng chính là Lưu Bị cùng Công Dã Kiền!
Là ai?
Là ai hại chúa công cùng Công Dã tiên sinh?
Các binh sĩ đều lo sợ không yên, không biết phải làm gì.
Thế nhưng, rốt cục vẫn có tên binh lính đầu óc linh hoạt đã nghĩ ra: “chính là hắn. . .", Tên lính canh chừng cho chủ công!
"Mọi người đuổi theo, nhất định phải bắt giết được tên kia!" Có người đề nghị.
"Thế nhưng chúa công đã bị chết, Công Dã tiên sinh cũng đã chết. Chúng ta không thể bảo vệ chúa công, nếu để cho Tam Tướng quân biết, vậy chúng ta. . ." Lập tức có người cân nhắc đến việc có liên quan đến an toàn tính mạng.
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà xong sao?" Có người nghĩ tới ân đức mà Lưu Bị đối xử với mọi người, không muốn bỏ qua.
"Không như vậy thì ngươi nói xem có thể làm cái gì bây giờ?" Có người khá ích kỷ. Người này hiểu rất rõ đạo lý "Người đi trà lạnh", "Với tính cách nóng nảy của Trương Phi, nếu như để cho hắn biết Lưu Bị đã chết, chúng ta, những người phụ trách bảo vệ, đều không sống nổi!"
"Đúng đấy, hơn nữa, đại quân Liêu Giang lợi hại như thế, cho dù Trương Phi vạn người không ai địch, cũng khó có thể thoát được tánh mạng ..!" Câu nói này đã được phần đông đồng ý.
"Hừ, đừng nói không nhất định thoát được, cho dù bọn hắn có thể trốn thoát từ trong vòng vây của đại quân Liêu Giang, Trương Phi chỉ là một kẻ mãng phu, cho dù có quân sư Gia Cát Lượng hỗ trợ, cũng sẽ không phải là đối thủ của người ta!" Có người bắt đầu phỉ báng.
"Cái gì mà quân sư Gia Cát Lượng? Không phải một chút kế sách còn bị người cho dự liệu trước sao?" Có người ra mặt lớn tiếng đả kích.
"Nói cách khác, chúng ta không thể báo thù cho chúa công cùng Công Dã tiên sinh sao?" Tên lính khá trung thành kia cũng đôi chút dao động.
"Báo thù cái rắm, chúng ta có quan hệ gì với bọn họ? Cái gì mà là chúa công? Người chết thì làm được cái gì? Không phải hắn cũng giống như chúng ta, chỉ là một kẻ xuất thân bán giầy cỏ!" Người lên tiếng phỉ báng lại tiến thêm một bước, đả kích rất nặng nề.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Có người đưa ra điểm then chốt.
"Còn có thể làm sao? Chạy, nếu Trương Phi có thể lao ra từ trong lớp lớp vòng vây, một khi hắn biết chuyện này, còn không róc xương lóc thịt chúng ta sao?" người nào đó nói tới hậu quả đáng sợ.
"Chúng ta bỏ trốn" Người đề nghị nhìn các đồng bạn.
"Nơi này là Kinh Châu, Đại công tử vẫn còn. Hơn nữa người Tương Dương sắp đến, nếu để cho bọn hắn biết rõ Lưu Bị đã chết, chúng ta chỉ sợ không thể trốn xa!" có người bình tĩnh đã đưa ra một giả thiết.
"Vậy làm sao bây giờ?" Người đề nghị nóng nảy.
"Khiêng thi thể đi, đưa ra xa chôn, để cho người Tương Dương tới cũng không phát hiện được! Hãy để cho bọn họ cho rằng hai người kia đều mất tích!" Người bình tĩnh hiển nhiên vẫn một mực suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Tất cả đều là binh lính, nói làm là làm ngay .
Đưa hai thi thể ra một chỗ cách nơi này rất xa, các binh sĩ đưa hai thi thể trần trụi đi chôn, quần áo thì sao? Đã sớm đốt thành tro rồi! Như vậy cho dù có người phát hiện ra thi thể cũng không sợ bị người ta nhận ra thân phận của hai người này. Tuy bọn hắn cảm thấy đôi chút khó hiểu đối với thi thể của Công Dã Kiền khi nhìn thấy trên thi thể có không ít vết sẹo, thế nhưng lúc này không còn thời gian mà suy nghĩ. Người Tương Dương rất có khả năng sắp tới rồi!
Sau khi tất cả đều xử lý xong xuôi, các binh sĩ nhìn thoáng qua lẫn nhau.
"Chạy!" . . .
Huynh đệ Khoái thị bịa đặt lừa gạt Tôn Càn mang binh ra khỏi thành, nói là đại quân Từ Hoảng tiến đánh Giang Hạ. Thế nhưng huynh đệ Khoái thị lại thật sự không ngờ là quả thực Từ Hoảng đã đến. Vấn đề là Từ Hoảng hắn không đánh Giang Hạ, mà là bốn quận Kinh Nam. Về phần Giang Hạ, Lưu Bị đã điều không ít binh lính ở nơi này đi, cho dù tướng trấn thủ Lưu Bàn có dũng mãnh thì cũng không thể chống đỡ, cũng không dám mạo hiểm để thành lại xuất binh đi cứu viện. Huống chi, Từ Hoảng cũng không phải một thân một mình cầm quân tấn công, bên cạnh hắn còn có Tham quân Từ Thứ, Đại tướng Nghiêm Nhan, Diêm Hành làm phó tướng.
Bởi vì từ lúc ba tháng trước Từ Hoảng đã giả bộ xuất binh chinh kế phản loạn Nam Man, trên thực tế thì hắn lại đóng quân ở Ba quận. Sau đó, đại quân ngồi thuyền ở Giang Châu, một đường xuôi dòng xuống dưới, cho đến tận Lâm Giang, sau đó khi Liêu Giang xuất binh Kinh Châu, hắn lại đột nhiên lướt qua Ba Đông, thành Bạch Đế, từ đường bộ vượt qua hiểm địa Quỳ Môn cùng Tam Hiệp trên sông Trường Giang, sau đó dưới sự trợ giúp của Từ Thứ, Từ Hoảng lập kế hoạch tập kích Tỷ Quy thành công, đại quân một lần nữa tiếp tục xuôi nam như ý muốn. Mà lúc này, bởi vì Hứa Thành phái mưu sĩ Tuân Thầm đi chiêu hàng Thái Mạo, khiến cho Thái Mạo liều chết xuất quân ngăn cản chủ lực thủy quân Giang Đông, bởi vì Thái Mạo đã có Tuân Thầm làm trợ thủ, hơn nữa hắn lại chỉ muốn quấy rối thủy quân Giang Đông, cho nên, cho dù thủy quân Giang Đông do Chu Du làm thống soái cũng nhất thời không thể đánh thắng được. Như vậy, thủy quân Giang Đông ở bốn quận Kinh Nam không có đủ thực lực. Hơn nữa mấy người Từ Hoảng đã sớm chuẩn bị xong biện pháp đối phó bọn họ. Chiến thuyền lắp ghép thuận lợi đại phá do thuỷ quân Giang Đông do viên tướng Từ Thịnh dẫn đầu. Tuy Từ Thịnh nghĩ tới đánh hỏa công, thế nhưng đám người Từ Hoảng lại một lần nữa xuôi dòng xuống dưới. Hơn nữa đại quân Từ Hoảng phòng bị nghiêm mật, hỏa công căn bản cũng không có tác dụng, vì vậy Từ Thịnh, trong cơn gấp gáp, quyết định thật nhanh: đánh đắm thuyền chặn ngang dòng. Không tệ, kế này của Từ Thịnh quả thật đã ngăn chặn thủy quân của Từ Hoảng lại. Thế nhưng Từ Hoảng cũng mang họ Từ, hơn nữa là họ Từ còn lợi hại hơn so với hắn. Huống chi, bên cạnh Từ Hoảng còn có một họ Từ nữa, Từ Thứ. Khi nhìn thấy Từ Thịnh ngăn chặn dòng sông, bọn hắn cũng không nóng vội. Đám người Từ Hoảng trực tiếp suất quân rời thuyền ngay tại chỗ, chỉ để lại một phó tướng mang thuyền quay trở về. Như vậy, Từ Thịnh đánh đắm thuyền ngược lại đã thành chướng ngại mà Từ Hoảng muốn ngăn cản đường lui của quân Giang Đông.
Đương nhiên lúc này đường lui thì vẫn không phải là đường lui. Đó chỉ là chuyện sau này. Đại quân Từ Hoảng rời thuyền lên đường bộ, sau đó, trèo đèo lội suối, có mưu đồ một lần nữa tập kích Công An, thế nhưng bởi vì Từ Thịnh đã sớm truyền tin tức truyền về, Công An đã có phòng bị. Kết quả, tập kích biến thành cường công, bởi vì thế công của đại quân Từ Hoảng quá mạnh mẽ, mà Công An lại chỉ là một thành nhỏ, cho nên, Công An tại chống cự không lâu sau đó cũng bị đại quân Từ Hoảng thuận lợi công chiếm.
Sau đó, đại quân Từ Hoảng chia làm hai đường, một đường do Từ Hoảng tự mình dẫn đầu, Diêm Hành là phó tướng, muốn vượt qua Nguyên Thủy, tấn công Hán Thọ, lại vượt qua Tương Giang, tân công Trường Sa; mà một đường khác thì do Từ Thứ dẫn đầu, Nghiêm Nhan làm tướng, đi theo hướng nam đánh thẳng ba quận Vũ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương.
Trong lúc nhất thời, vùng đất Kinh Nam, gió lửa nổi lên, người Giang Đông, đều chấn động sợ hãi.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" trong thành Kiến Nghiệp, sau khi nhận được tin tức đại quân Từ Hoảng trực tiếp tấn công Kinh Nam, Tôn Quyền lập tức triệu tập quần thần thương thảo sự việc. Ngay khi mới bắt đầu, Tôn Quyền liền vỗ tay nói câu này với các thuộc hạ.
"Ngô Hầu " bởi vì Tôn Quyền cực kỳ ưa thích cách xưng hô này, cho nên, hiện tại người Giang Đông đều theo ý của hắn mà xưng hô như vậy. Ngay cả những lão thần như Trương Chiêu cũng không ngoại lệ. Trương Chiêu nói: "Ngô Hầu, hôm nay Giang Đông ta tuy phát triển trải qua nhiều năm, hơn nữa binh nhiều tướng mạnh, so với Hứa Thành, vẫn có quá nhiều điều không thể bằng. Cho nên, theo ngu kiến của thuộc hạ, chúng ta vẫn nên phái người nghị hòa cùng Hứa Thành!"
"Trương Tử Bố im miệng!" Một tiếng quát chói tai vang lên. Người này đúng là lão tướng Trình Phổ, hắn nói: "Giang Đông ta từ lúc Tôn Kiên tướng quân nổi lên, đến Ngô Hầu, đã trải qua ba đời. Ngô Hầu nhờ vào công lao của cha và anh, mà bản thân lại hùng tài vĩ lược, hoàn toàn có thể cắt cứ trời nam, tại sao phải đi nương nhờ hơi thở của người khác?"
"Trình lão tướng quân, Giang Đông ta đất rộng của nhiều, điều này này thì không ai không biết. Thế nhưng chỉ cần một Từ Hoảng, một viên Đại tướng dưới trướng Hứa Thành cũng có thể phá nửa giang sơn của Giang Đông ta. Nếu Hứa Thành lại phái binh tới, chúng ta có thể ngăn cản được không? Hơn nữa, Kinh Nam cùng Kiến Nghiệp cực kỳ xa xôi, khi chúng ta nhận được tin tức, chỉ sợ Từ Hoảng đã an tọa tại trong thành Trường Sa rồi. Chúng ta lại giao chiến đi cùng hắn, chẳng phải là chui đầu vô lưới sao?" Trước khi Cố Ung cùng Trương Chiêu đến, cả hai đã thương lượng rất rõ ràng: cố gắng không động đao binh. Dù sao, hiện tại Giang Đông an bình, trăm nghề mới ban đầu hưng thịnh, nếu như bởi vì trận chiến sự này mà khiến Giang Đông bị cuốn vào, cũng không biết tới năm nào tháng nào mới lại có thể kiếm được cục diện hôm nay. Huống hồ lần này kẻ thù lại chính là Hứa Thành, hùng mạnh hơn nhiều so với Tào Tháo.
"Hừ, uổng Cố Nguyên Thán ngươi học rộng, biết nhiều, vọng trọng Giang Nam, Hứa Thành là người nào? Đừng quên, hắn chính là người đã thu phục, bắt làm nô lệ người Hồ phương bắc, hơn nữa hắn còn tham lam hơn cả so với những người Hồ lòng tham không đáy kia. Nếu lúc này chúng ta lui về phía sau một bước, với tính cách của hắn, hắn sẽ tiến hai bước, đến lúc đó chẳng lẽ chúng ta còn tiếp tục nghị hòa cùng hắn sao?" Hoàng Cái đứng ra lớn tiếng nói.
"Hoàng lão tướng quân chớ nói chuyện giật gân. Phải biết rằng, Giang Đông ta không thể so với Mạc Bắc. Đừng nói Hứa Thành luôn luôn chỉ có thể xưng hùng ở phương bắc, quân đội của hắn dù hùng mạnh cỡ nào cũng không cách nào tung hoành tại Giang Nam. Chẳng lẽ mọi người đã quên, chúng ta còn kết thành minh ước cùng Lưu Bị, Tào Tháo. Nếu như Hứa Thành phái đại quân tới tấn công Giang Đông ta, chẳng phải là tự bộc lộ sở đoản của mình, khiến cho Tào Tháo cùng Lưu Bị thừa dịp hư không mà vào sao?" Bộ Chất lên tiếng phụ họa sau Hoàng Cái.
"Tử Sơn tiên sinh, căn cứ vào tin tức vừa mới truyền về không lâu, Hứa Thành điều Cao Thuận, Triệu Vân một lần nữa binh lâm Hoàng Hà, Trương Liêu chỉnh binh chuẩn bị chiến tranh tại Huỳnh Dương. Chinh Tây đại tướng Bàng Đức tiến quân từ Lương Châu, binh theo Tị Thủy Quan. Trung Quân đại tướng Dương Nhị theo Hổ Lao, năm lộ đại quân đạt tới bốn mươi vạn người. Tào Tháo căn bản cũng không dám vọng động!" Tôn Quyền đột nhiên chen vào nói.
". . ." Trong lúc nhất thời tình cảnh trở nên vô cùng tĩnh lặng, cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng động. Không một ai ngờ là vào lúc này Hứa Thành lại toàn diện nở hoa, những thần tử Giang Đông đang ngồi ở nơi này còn không biết những chuyện này.
"Ngô Hầu, những tin tình báo này là thật sao?" Trình Phổ thân là đại biểu của võ tướng, hắn lên tiếng đầu tiên.
"Là thật!" Tôn Quyền ảm đạm gật đầu nói.
"Ngô Hầu, chính là vì như thế, quân ta mới cần nghị hòa cùng Hứa Thành!" Từ khi Tôn Sách chết, Bệ Tống, người bị bỏ qua không được sử dụng, lại nói.
"Kính Văn chỉ giáo cho?" Tôn Quyền ngạc nhiên nói.
"Bàng Đức Bàng Lệnh Minh là người như thế nào? Hắn chính là Chinh Tây đại tướng quân! Người này nổi danh thiên hạ cùng ' Bắc Địa Thương Lang ' Bàng Bái, một người nổi danh phương bắc, một người uy chấn Tây Cương, vì sao đột nhiên bị Hứa Thành triệu hồi để trấn giữ Tị Thủy Quan? Chẳng lẽ không phải Hứa Thành không biết trọng nhân tài sao?" Bệ Tống nói.
"Không biết trọng nhân tài? Lời này tuy như thế, xác thực cũng chưa chắc, trong lúc này quân Đại tướng Dương Nhị lúc đó chẳng phải đi thủ Hổ Lao sao?" Ngu Phiên, một danh sĩ Giang Đông khác, nói.
"Trọng Tường tiên sinh lời ấy sai rồi, tiên sinh vẫn còn không nghĩ ra ý đồ chân thật của Hứa Thành” Bệ Tống tự tin nói.
"Vậy theo cách nhìn của Kính Văn, Hứa Thành có định ý gì vậy?" Ngu Phiên thỉnh giáo.
"Hứa Thành liên tiếp điều mấy viên Đại tướng. Trương Liêu, Cao Thuận, Triệu Vân thì không cần nói đến, Dương Nhị cũng không tính. Vấn đề là Bàng Đức, tại sao hắn lại đột nhiên ly khai Lương Châu? Theo như suy nghĩ của Bệ mỗ chính là vì Hứa Thành muốn dụng binh ở hướng tây!" Bệ Tống nói.
"Hướng tây?" Mọi người ở nơi này không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao Hứa Thành lại điều Chinh Tây đại tướng đến Trung Nguyên, hơn nữa lại còn muốn dụng binh hướng tây?
"Chư vị, từ nghiên cứu của tại hạ đối với Hứa Thành, tại hạ phát hiện ra người này rất giỏi dùng kế tập kích bất ngờ. Lần này với thực lực của hắn, nếu như hắn muốn áp chế Tào Tháo, kỳ thật thiếu một Bàng Đức đều không có chuyện gì cả. Thế nhưng chư vị đã từng nghĩ tới xem Tây Cương là địa phương nào không? Chỗ đó còn xa xôi hơn nếu so sánh với nơi đóng quân của Bàng Bái ở phương bắc! Năm đó lúc Đại Hán toàn thịnh còn không thể khống chế nơi đó một cách tự nhiên, huống chi Hứa Thành mới chiếm cứ không đến một nửa đất đai Đại Hán? Hơn nữa, theo như Bệ mỗ nghe nói, Bàng Đức từ khi nhận chức Chinh Tây tướng quân vẫn chỉ một mực dụng binh ở hướng tây, như vậy hắn tất nhiên sẽ đặt toàn bộ lương thảo của mình ở trên người dân chúng Lương Châu. Đối tượng dụng binh lớn nhất có khả năng chính là những người Khương Hồ Lương Châu Khương. Chư vị, những kẻ đó chính là Man tộc không biết lễ nghi" Bệ Tống nói xong, đắc ý nhìn chung quanh.
"Kính Văn, nếu đúng như vậy thì Bàng Đức biểu hiện rút quân về phòng thủ Tị Thủy Quan, trên thực tế hắn chỉ giả vờ rời đi, đợi những người Hồ kia khởi xướng phản loạn sau đó lại rút quân về trấn áp! Vậy sao?" Tôn Quyền hỏi.
"Ngô Hầu thông minh, thuộc hạ bái phục!" Bệ Tống nhìn Tôn Quyền thi lễ một cái.
"Kính Văn chuyện đó có lẽ không sai, thế nhưng với thực lực của Hứa Thành, hắn cũng chưa chắc cũng không thể đồng thời dụng binh nhiều chỗ, hơn nữa điểm mà chúng ta muốn thương nghị chính là sự việc về bốn quận Kinh Nam thuộc về Giang Đông ta. Lương Châu là vùng đất xa xôi ở biên thùy phía tây, nó loạn hay không loạn thì có liên quan gì đến chuyện Giang Đông chúng ta?" Gia Cát Cẩn đứng ra hỏi.
"Đúng vậy, Ngô Hầu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng xuất binh trợ giúp Kinh Nam!" Hoàng Cái nắm lấy cơ hội nói.
"Chư vị chậm đã" Bệ Tống không vui liếc mắt nhìn Gia Cát Cẩn, hắn còn nói thêm: "Chư vị, Hứa Thành, ngoại trừ phái ra năm tên Đại tướng áp chế Tào Tháo, hắn lại phái Đại tướng Liêu Giang lãnh binh tấn công Kinh Châu, Đại tướng Từ Hoảng tấn công Kinh Nam của chúng ta. Chư vị, các vị có thể tính toán xem lần xuất binh này của hắn, hắn cần bao nhiêu binh mã, bao nhiêu lương thảo?"
"Cái này. . ." Mọi người lần nữa lâm vào trầm tư, câu hỏi này cũng không dễ tính toán.
"Cho dù hai đường đại quân của Từ Hoảng cùng Liêu Giang đều không đủ mười vạn, lần này Hứa Thành cũng phải vận dụng chừng hơn năm mươi vạn binh mã, hơn nữa, rất có khả năng là sáu mươi vạn, sẽ cần phải tiêu hao một lượng lớn lương thảo. Hơn nữa Hứa Thành lại dụng binh tại Tây Cương, vậy hắn cũng phải vận dụng ít nhất hơn mười vạn binh mã, những hao phí này cộng lại, lương thực cần thiết căn bản khó có thể tính toán. Chư vị tướng quân ở chỗ này đều là những người kinh nghiệm sa trường, cũng biết một khi lương thảo không đủ sẽ có hậu quả gì, các vị có cho rằng cho rằng điều này có phù hợp với Hứa Thành, một người có tính cách luôn luôn cầu ổn sao?" Bệ Tống nói.
"Kính Văn, ngươi đến cùng là có ý gì thì hãy nói hết ra" Tôn Quyền không đợi được nữa, trực tiếp hỏi.
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Nghe thấy Tôn Quyền nói vậy, Bệ Tống đã hiểu rõ bây giờ không phải là lúc khoe khoang, hắn vội vàng nói ra phỏng đoán của mình: "Kỳ thật, theo như Bệ mỗ thấy, Hứa Thành cũng không phải là muốn đánh nhau, mà hắn dùng đánh cầu ổn, dùng đánh cầu hoà! Hắn sợ ba nhà Tôn Tào Lưu chúng ta sau khi hắn dụng binh tại Tây Bộ thì sẽ tập kích đường lui của hắn, cho nên hắn mới có thể một lần mà xuất động nhiều đại quân như vậy. Nói cho cùng, tất cả hành động của hắn không có gì hơn chính là hai chữ: trấn nhiếp! Mà nếu như lúc này chúng ta xuất binh đối nghịch cùng hắn, tuy có khả năng được lợi, thế nhưng hắn cũng sẽ nắm bắt được tám chín phần mười bố trí của chúng ta. Đến lúc đó, khi đến phiên chúng ta xuất binh, hắn có rất nhiều phương pháp để phòng bị chúng ta! Cho nên, Ngô Hầu, thuộc hạ cho rằng, lần này chúng ta nên tỏ ra ở thế yếu, nghị hòa cùng Hứa Thành, chờ sau khi hắn xuất binh Tây Cương, lại một lần hành động báo thù!"
"Nói rất có lý!" Tôn Quyền vuốt vuốt chòm râu mà hắn rất khó khăn mới có được, nhẹ gật đầu.
"Binh binh binh!" Mấy tiếng vỗ giòn tan vang lên.
"Người nào?" Tôn Quyền bị tiếng vỗ tay làm bừng tỉnh từ suy nghĩ trong, lên tiếng hỏi.
"Mạt tướng Chu Du cầu kiến!" Từ bên ngoài, một tướng lãnh mặc giáp bạc, hông đeo trường kiếm, nghiêm nghị đứng đó, người này mặt mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ nho nhã, khí chất lạnh nhạt càng giống như xuân như gió, mang đến bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái cho đại sảnh vốn bởi vì quân Hứa Thành khởi xướng tấn công quy mô mà chịu không ít áp lực.
"Công Cẩn! ?" Tôn Quyền vô cùng vui mừng, hắn vội nói: "Mau tới mau tới, nói cho ta nghe một chút, chúng ta phải làm như thế nào để ứng đối tình huống lúc này?"
"Đại đô đốc!" Không chỉ riêng Tôn Quyền vui mừng, các tướng Giang Đông cũng không giấu được niềm vui của mình. Chu Du đến khiến cho bọn hắn đã nắm chắc trong lòng.
"Đại đô đốc không phải đang giao chiến cùng Thái Mạo sao? Sao lúc này lại trở về? Chẳng lẽ Thái Mạo đã bị đại đô đốc đánh bại?" mặc dù Bệ Tống cũng không có gì ác cảm với Chu Du, thế nhưng hắn vẫn có một chút bất mãn đối với hành vi đoạt danh tiếng của Chu Du,.
"Kính Văn tiên sinh xem trọng Chu Du rồi!" Chu Du trước tiên hành một lễ với Tôn Quyền, lúc này hắn mới mỉm cười trả lời Bệ Tống.
"Đại đô đốc, lời này của đại đô đốc là có ý gì?" Rõ ràng Chu Du không đánh bại Thái Mạo mà đã quay trở lại, điều này đã khiến cho những người đang ngồi ở chỗ này đôi chút không tin, nhất là chúng võ tướng. Địa vị của Chu Du, ở trong lòng bọn họ, chỉ riêng luận về dụng binh, tuyệt đối là người đứng đầu Giang Đông, chỉ sợ Chu Du còn ở trên cả Tôn Sách.
"Đúng vậy, Công Cẩn, chẳng lẽ ngươi không đánh bại được Thái Mạo sao?" Tôn Quyền cũng đôi chút không tin.
"Bẩm báo Ngô Hầu" Chu Du chắp tay nhìn Tôn Quyền đáp: "Lần này giao chiến cùng thuỷ quân Kinh Châu, tuy quân ta thắng mấy trận nhỏ, đã tạo thành một ít tổn thất cho đối phương, thế nhưng dù sao cũng phải nói, đối phương cũng không bị tổn hại tới gân cốt, cho nên thủy quân Giang Đông ta cũng không thể xem như thắng lợi!"
"Vậy lúc này Công Cẩn ngươi trở về chính là vì việc Từ Hoảng tấn công bốn quận Kinh Nam ta?" Tôn Quyền lại hỏi.
"Cũng không phải!" những lời này của Chu Du lập tức gây bên những tiếng xì sầm.
"Cái gì? Đại đô đốc, không phải là vì chuyện ở Kinh Nam, vậy là vì chuyện gì?" Đây là Trình Phổ.
"Đại đô đốc, vậy đến cùng đại đô đốc ngài trở về là vì chuyện gì?" . . .
"Tất cả mọi người hãy nghe chính Công Cẩn tự nói!" Chứng kiến Chu Du vẫn mỉm cười, Tôn Quyền cũng đã trấn tĩnh lại tinh thần, hắn ngăn không cho mọi người tiếp tục làm huyên náo.
"Khởi bẩm Ngô Hầu, không lâu sau khi mạt tướng giao chiến cùng Thái Mạo, Thái Mạo liền lui binh! Lúc này, mạt tướng đã phái Cam Hưng Bá dẫn đầu một bộ phận thuỷ quân tiến đến trợ giúp Từ Thịnh, để có thể chặn đường lui trên sông của Từ Hoảng" Chu Du nhìn thấy những người khác đều không nói, lúc này hắn mới nói thêm.
"Thái Mạo lui binh? Hừ, vốn tưởng rằng tiểu tử kia đã sửa lại tính tình, hôm nay xem ra, người nhát gan quả nhiên vẫn chỉ là một người nhát gan!" Có tướng lãnh Giang Đông lên tiếng nói vẻ khinh thường.
"Cũng không phải Thái Mạo sợ giao chiến cùng quân ta. Theo như tin tức mạt tướng nhận được, Thái Mạo lui binh, là vì đã nhận được mệnh lệnh từ Tương Dương!" Chu Du nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.