Quyển 1 - Chương 6: Từ Hoảng
Cổ Long Cương
23/09/2013
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Thành mang theo Dương Nhị, Bàng Bái cùng một
nghìn thuộc hạ đi đến Tây Viên. Hắn đã quyết định, bất kể như thế nào
hắn cũng phải nắm bắt được binh quyền cấm quân . Dù sao hắn cũng không
sợ đắc tội ai. Viên Thiệu căn bản không cần cân nhắc, Tào Tháo không
phải đang nịnh bợ Đổng Trác sao? Tuy rằng mục đích không đơn giản, có
thể hắn cũng sẽ không ngăn cản. Thượng Quân hiệu úy vốn có quyền lực chỉ huy các Hiệu úy khác.
Mới vừa tới Tây Viên, Hứa Thành đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, "Cái này. . . Đây là cấm quân sao?" Hứa Thành hỏi Dương Nhị ở sau lưng.
"Cái này. . ." Dương Nhị cũng không biết trả lời như thế nào. Với quân kỷ nghiêm minh cùng quân dung đầy đủ đã thành thói quen nên hắn không thể tiếp nhận cảnh tượng trước mắt.
"Oh~ Shit" Bàng Bái học được câu cảm thán kinh điển từ Hứa Thành: "Quả thực là rác rưởi so quân đội của Hoa Hùng cũng không bằng". Binh sĩ của Hoa Hùng, quân kỷ nổi danh sa sút, quân dung cũng không cần nói. Ở trong quân Tây Lương, hầu như người người đều xem thường. Nếu không phải sức chiến đấu của quân đội Hoa Hùng cũng còn được, hoàn cảnh của nó có thể không cần phải nói. Đương nhiên, cái gọi là tinh nhuệ chỉ là do Bàng Bái tự nhận. Dưới con mắt của người khác, bọn hắn vẫn là phế vật, chỉ mạnh hơn so với rác rưởi mà thôi
Chỉ là lời này rõ ràng nói không đúng chỗ, Dương Nhị oán trách nhìn hắn một cái, khiến cho hắn câm miệng. Bàng Bái đành thu lại thái độ không phục
"Coi như vậy đi" Hứa Thành vẫy vẫy tay, trừng mắt ngăn cuộc đại chiến của hai người lại, nói: "Bàng Bái, kích trống, triệu tập toàn quân" sau đó hắn cất bước, bước vào quân doanh Cấm quân trông như một hiệu tạp hóa.
"Thùng thùng. . ." Tiếng trống đơn điệu nhưng hùng tráng vang lên, truyền khắp toàn bộ quân doanh, lập tức khơi dậy một mảng hỗn loạn. Cho dù có không ít tướng sĩ cấm quân đang có mặt ở quân doanh, nhưng điều xảy ra vượt qua dự kiến của Hứa Thành chính là không một ai đến tập hợp.
"Con mẹ nó, một lũ khốn nạn" Hứa Thành tức giận mắng một tiếng: "Dương Nhị dẫn người xông vào doanh bắt toàn bộ ra cho ta "
"Xông vào doanh?" Dương Nhị lại càng hoảng sợ, muốn đánh trận sao? Thế nhưng nhìn sắc mặt Hứa Thành, hắn thông minh thu hồi vấn đề, điểm nhân mã, "Giết" vào trong doanh.
Lần này, có thể nói là gà bay chó chạy. Người Dương Nhị mang theo đều là tinh binh do Hứa Thành tỉ mỉ huấn luyện. Ngoại trừ "Hãm Trận doanh " dưới trướng Lã Bố hôm qua, cho dù tìm khắp cả nước cũng khó tìm ra đội ngũ có thể địch nổi bọn họ. Lúc này bọn họ nhảy vào quân doanh, gặp người liền đánh, sau đó tựa như đuổi gia súc, đuổi người tới giáo trường. Mà cấm quân gì vậy, không hề tổ chức phản kháng, ngẫu nhiên có hành vi cá nhân, cũng lập tức bị trấn áp.
Dương Nhị vọt lên mấy lần qua lại, hầu như đều đi khắp trọn quân doanh, lúc này hắn mới thu tay lại. Lúc này giáo trường cũng đã đầy ấp người. Lên tiếng hỏi mấy câu, Hứa Thành mới biết được, quân doanh này chính là quân doanh Cấm quân, người nơi này cũng đúng là binh sĩ Cấm quân, chỉ là từ khi Thượng Quân hiệu úy Kiển Thạc chết, căn bản không có huấn luyện, cũng không ai tới quản lý bọn hắn. Lúc này nhóm Cấm quân này cũng chỉ có thể xem như hơn binh cường một chút.
Biết rõ đầu đuôi sự việc, Hứa Thành ấp úng mà nói không ra lời. Cuối cùng, hắn đi lên trên đài cao được thiết lập ngay tại giáo trường, xông lên trước mặt mấy vạn binh sĩ, hạ lệnh: "Bàng Bái, cho ngươi năm trăm quân sĩ. Trong một tháng, hãy huấn luyện nhóm người này thành những binh sĩ tốt cho ta, nếu không Lão Tử phạt ngươi đi khoét hầm cầu "
Nói xong, cũng không để ý tới Bàng Bái đang trợn mắt há hốc mồm, cũng không quay đầu lại nhìn Bàng Bái đang vác bộ mặt đâu khổ, Hứa Thành quay người hung dữ nhìn đám binh sĩ Cấm quân, nhìn thấy bọn hắn đang run rẩy, dẫn người đi ra ngoài. Cùng ngày Bàng Bái sáng tạo ra chiến tích huy hoàng đầu tiên của hắn: năm trăm quân sĩ đánh cùng mấy vạn cấm quân, thắng!
Không nói đến Bàng Bái ở đó thao luyện cấm quân, Hứa Thành mang theo người đi ra quân doanh. Tâm trạng phiền muộn, hắn mang theo Dương Nhị cùng hai tùy tùng lên phố, đi giải sầu.
Từ khi Đổng Trác vào thành, Lạc Dương dưới sự chà đạp của quân Tây Lương, đã tiêu điều rất nhiều, nhưng cuối cùng nó vẫn là thủ đô của Đông Hán, vẫn tương đối phồn hoa. Mặc dù vậy trong mắt Hứa Thành, cái này thật sự không coi vào đâu
Hứa Thành tùy tiện tìm một quán rượu, đi vào đầu tiên. Hắn tìm vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, kêu rượu và thức ăn. Nói về ăn uống, đương nhiên, đây là Dương Nhị cùng hai gã thân binh, Hứa Thành không uống rượu, cũng không phải hắn hoàn toàn không uống mà thật sự rượu ở thời này quá kém. Thứ nhất là quá nhạt, không có hương vị, đối với người uống quen rượu Mao Đài, Ngũ Lương như Hứa Thành mà nói, căn bản không đủ vị. Thứ hai chính là rượu quá đục khiến cho hắn không có hứng thú uống rượu.
Hứa Thành ngày thường không tự cao tự đại, đối với nhóm ‘ tiểu đệ ’ đều rất tốt, cho nên chỉ cần hắn không nổi giận, thủ hạ cũng không sợ hắn. Lúc này Hứa Thành phải mời khách, Dương Nhị dẫn đầu, một đám người không khách khí chút nào ăn lấy ăn để.
Thế nhưng rất hiển nhiên ông trời không muốn làm cho bọn hắn quá hài lòng, "Phịch" một tiếng. Mấy người quay lại nhìn, một người đã nằm ở trước mặt bọn họ, kêu "Ôi " một tiếng. Mọi người nhìn trang phục. Thì ra cùng một phe, cũng là Tây Lương binh. Mấy người vừa ăn không được mấy ngụm rượu và thức ăn, nếu không thì vị huynh đệ nằm dưới kia gặp tai ương không may ngập đầu.
"Ai" Hứa Thành nhìn đám người Dương Nhị, cười dáng vẻ rất bất đắc dĩ: "Ngay cả ăn bữa cơm cũng không thoải mái" nói dứt lời, Hứa Thành đứng dậy, ném tiền, đi ra ngoài điếm. Đám người Dương nhị nhìn rượu và thức ăn nằm dưới vị Tây Lương binh kia, cũng chỉ biết lắc đầu, đi theo. Đương nhiên khi đứng dậy, khó tránh khỏi không cẩn thận đụng phải vài vị trí trên người vị lão huynh này khiến cho hắn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh
Ra đến bên ngoài điếm, trên đường đang trình diễn một cảnh tượng đặc sắc. Một gã đại hán, nhìn trang phục thấy cũng là Tây Lương binh, vài tên Tây Lương binh khác đau đớn nằm bẹp dí, rõ ràng là điển hình của việc dùng ít đánh nhiều, dùng ít kích chúng, bên cạnh cũng có không ít người vây quanh xem.
"Đấu tranh nội bộ?" Hứa Thành nhìn thấy sự tình không giống như mình nghĩ, cũng không nóng nảy xuất thủ. Hắn đứng ở một bên hứng thú nhìn mà không nói. Đại hán kia bản lĩnh cũng không tệ lắm, mặc dù theo như Hứa Thành thấy, ra tay vẫn còn có chút đơn giản nhưng so với rất nhiều người cũng đã vô cùng xuất chúng.
"Ngươi là tên khốn kiếp. Đại nhân của chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi" Tên Tây Lương binh đang tại bị đánh lên tiếng, trả lời hắn chính là một cú đấm móc, cộng thêm bị đạp một cước rất mạnh
"Oa, động tác thực trôi chảy" Dương Nhị ở bên cạnh hưng phấn phụ họa một câu, Hứa Thành trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này vài tên Tây Lương binh đã bị đánh không bò dậy nổi, thậm chí còn không đủ sức để rút binh khí, chỉ có thể nằm trên mặt đất kêu "Hừ hừ. . .". Đại hán kia cũng hừ lạnh một tiếng, quay người muốn bỏ đi.
"Chậm" Hứa Thành lên tiếng: "Huynh đệ đại danh là gì "
Đại hán kia nghe thấy có người hỏi, quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy trang phục của Hứa Thành, sau lưng còn thân binh đi theo, biết không thể lãnh đạm, đáp lễ nói: "Bẩm tướng quân, ty chức là Từ Hoảng, đảm nhiệm chức Đô bá ở dưới trướng Dương Phụng đại nhân "
"Phịch" Hứa Thành cảm thấy đầu của mình giống như bị người khác dùng thiết chùy hạng nặng đập một cái. Từ Hoảng này cũng là Tây Lương binh sao? Sao hắn lại không biết?
Nhìn thấy Hứa Thành há hốc mồm nhìn, dáng vẻ ngốc nghếch, Dương Nhị bên cạnh hắn thấy xấu hổ chết đi được. Hắn không nhịn được chọc Hứa Thành một phát, ý bảo ở trước mặt hắn là một đại hán, không phải màn thầu, không ăn được, không cần há miệng to như vậy.
Hứa Thành bị chọc tỉnh, tự mình cũng cảm giác mình không có ý tứ, ho 'khụ khụ" mấy tiếng, che dấu xấu hổ, chỉ mấy Tây Lương binh trên mặt đất, hỏi Từ Hoảng: "Các người xảy ra chuyện gì?"
"Hừ" Từ Hoảng nói: "Mấy người này vừa rồi ăn hiếp một cô nương, ta nhìn không vừa mắt"
"Ah" Hứa Thành gật gật đầu, ăn hiếp tiểu cô nương. Chính mình trước kia cũng thường làm. Cũng may mà không có kẻ mạnh như Từ Hoảng xuất hiện. Chỉ là lời nói tới đây, tự mình đi khi dễ, giống như có chút. . .
Hứa Thành lại không thể kiềm chế được mà lâm vào hồi tưởng chuyện ngày xưa. Lúc này, một Tây Lương binh trên mặt đất đã lấy lại sức, nhìn hai bên, đột nhiên kêu to, "Hứa tướng quân, ngài là Hứa tướng quân, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta"
"A..." đám người đứng ngoài quan sát lập tức náo động. Bản thân Hứa Thành cũng không biết rõ, hôm qua đánh một trận, sự dũng mãnh của Lã Bố sớm đã truyền khắp Lạc Dương mà hắn, với tư cách Đại tướng duy nhất có thể chống lại Lã Bố, cũng bị toàn bộ Lạc Dương biết. Ở trong quân Tây Lương từ trước đến nay thuận theo kẻ mạnh cho nên Hứa Thành, trong lúc bất tri bất giác, đã trở thành người có lực ảnh hưởng rất lớn trong quân Tây Lương.
Nghe tên Tây Lương binh kia nói, đám người vây xem giật mình. Từ Hoảng đang ở trong cuộc, không thể ngờ người ở trước mặt hắn lại là Hứa Thành. Hôm qua, khi đánh trận, hắn cùng binh sĩ Dương Phụng bị Hãm Trận doanh đánh một kích mà bại, mà hắn cũng vì lực công kích kinh khủng của Hãm Trận doanh khiến cho chấn động. Sau khi rút lui đến trên tường thành, lại chứng kiến Hãm Trận doanh bị ngăn cản. Ngay tiếp theo Lã Bố dũng mãnh vô cùng cũng đều bị ngăn cản. Lúc ấy hắn chỉ có thể thấy được bóng dáng Hứa Thành, cực kỳ chấn động. Hôm nay rõ ràng gặp được bản thân Hứa Thành, khiến cho hắn rất mừng rỡ. Nghe tên Tây Lương binh kia nói, Hứa Thành giống như đối lập cùng hắn, vậy phải làm sao bây giờ?
Hứa Thành lại không có nhiều như vậy băn khoăn. Hắn biết rõ đối phương là Từ Hoảng vậy là đủ rồi. Vô luận phải dùng thủ đoạn gì, hắn đều phải thu Từ Hoảng cho mình. Đô bá, Dương Phụng có ánh mắt gì vậy. Một người như vậy, một nhân tài như này mà chỉ có chức quan bé đó, chức quan chỉ lớn hơn cấp thấp nhất, Thập nhân trưởng. Thật sự là lãng phí nhân tài.
Hứa Thành cảm thấy tất cả xúi quẩy hôm nay đều chạy sạch sẽ, toàn thân vô cùng thoải mái mà người bên ngoài không cảm thấy được. Tiếng kêu của tên Tây Lương binh kia làm hỏng tâm tình của hắn. Nếu như để cho Từ Hoảng hiểu lầm, ngươi có bồi thường được không?
Nhưng mà Hứa lão đại đúng là vẫn còn là Hứa lão đại. Hắn "Hả?" một tiếng rồi ngồi xổm xuống, hỏi: "Các người biết mặt ta?"
Mới vừa tới Tây Viên, Hứa Thành đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, "Cái này. . . Đây là cấm quân sao?" Hứa Thành hỏi Dương Nhị ở sau lưng.
"Cái này. . ." Dương Nhị cũng không biết trả lời như thế nào. Với quân kỷ nghiêm minh cùng quân dung đầy đủ đã thành thói quen nên hắn không thể tiếp nhận cảnh tượng trước mắt.
"Oh~ Shit" Bàng Bái học được câu cảm thán kinh điển từ Hứa Thành: "Quả thực là rác rưởi so quân đội của Hoa Hùng cũng không bằng". Binh sĩ của Hoa Hùng, quân kỷ nổi danh sa sút, quân dung cũng không cần nói. Ở trong quân Tây Lương, hầu như người người đều xem thường. Nếu không phải sức chiến đấu của quân đội Hoa Hùng cũng còn được, hoàn cảnh của nó có thể không cần phải nói. Đương nhiên, cái gọi là tinh nhuệ chỉ là do Bàng Bái tự nhận. Dưới con mắt của người khác, bọn hắn vẫn là phế vật, chỉ mạnh hơn so với rác rưởi mà thôi
Chỉ là lời này rõ ràng nói không đúng chỗ, Dương Nhị oán trách nhìn hắn một cái, khiến cho hắn câm miệng. Bàng Bái đành thu lại thái độ không phục
"Coi như vậy đi" Hứa Thành vẫy vẫy tay, trừng mắt ngăn cuộc đại chiến của hai người lại, nói: "Bàng Bái, kích trống, triệu tập toàn quân" sau đó hắn cất bước, bước vào quân doanh Cấm quân trông như một hiệu tạp hóa.
"Thùng thùng. . ." Tiếng trống đơn điệu nhưng hùng tráng vang lên, truyền khắp toàn bộ quân doanh, lập tức khơi dậy một mảng hỗn loạn. Cho dù có không ít tướng sĩ cấm quân đang có mặt ở quân doanh, nhưng điều xảy ra vượt qua dự kiến của Hứa Thành chính là không một ai đến tập hợp.
"Con mẹ nó, một lũ khốn nạn" Hứa Thành tức giận mắng một tiếng: "Dương Nhị dẫn người xông vào doanh bắt toàn bộ ra cho ta "
"Xông vào doanh?" Dương Nhị lại càng hoảng sợ, muốn đánh trận sao? Thế nhưng nhìn sắc mặt Hứa Thành, hắn thông minh thu hồi vấn đề, điểm nhân mã, "Giết" vào trong doanh.
Lần này, có thể nói là gà bay chó chạy. Người Dương Nhị mang theo đều là tinh binh do Hứa Thành tỉ mỉ huấn luyện. Ngoại trừ "Hãm Trận doanh " dưới trướng Lã Bố hôm qua, cho dù tìm khắp cả nước cũng khó tìm ra đội ngũ có thể địch nổi bọn họ. Lúc này bọn họ nhảy vào quân doanh, gặp người liền đánh, sau đó tựa như đuổi gia súc, đuổi người tới giáo trường. Mà cấm quân gì vậy, không hề tổ chức phản kháng, ngẫu nhiên có hành vi cá nhân, cũng lập tức bị trấn áp.
Dương Nhị vọt lên mấy lần qua lại, hầu như đều đi khắp trọn quân doanh, lúc này hắn mới thu tay lại. Lúc này giáo trường cũng đã đầy ấp người. Lên tiếng hỏi mấy câu, Hứa Thành mới biết được, quân doanh này chính là quân doanh Cấm quân, người nơi này cũng đúng là binh sĩ Cấm quân, chỉ là từ khi Thượng Quân hiệu úy Kiển Thạc chết, căn bản không có huấn luyện, cũng không ai tới quản lý bọn hắn. Lúc này nhóm Cấm quân này cũng chỉ có thể xem như hơn binh cường một chút.
Biết rõ đầu đuôi sự việc, Hứa Thành ấp úng mà nói không ra lời. Cuối cùng, hắn đi lên trên đài cao được thiết lập ngay tại giáo trường, xông lên trước mặt mấy vạn binh sĩ, hạ lệnh: "Bàng Bái, cho ngươi năm trăm quân sĩ. Trong một tháng, hãy huấn luyện nhóm người này thành những binh sĩ tốt cho ta, nếu không Lão Tử phạt ngươi đi khoét hầm cầu "
Nói xong, cũng không để ý tới Bàng Bái đang trợn mắt há hốc mồm, cũng không quay đầu lại nhìn Bàng Bái đang vác bộ mặt đâu khổ, Hứa Thành quay người hung dữ nhìn đám binh sĩ Cấm quân, nhìn thấy bọn hắn đang run rẩy, dẫn người đi ra ngoài. Cùng ngày Bàng Bái sáng tạo ra chiến tích huy hoàng đầu tiên của hắn: năm trăm quân sĩ đánh cùng mấy vạn cấm quân, thắng!
Không nói đến Bàng Bái ở đó thao luyện cấm quân, Hứa Thành mang theo người đi ra quân doanh. Tâm trạng phiền muộn, hắn mang theo Dương Nhị cùng hai tùy tùng lên phố, đi giải sầu.
Từ khi Đổng Trác vào thành, Lạc Dương dưới sự chà đạp của quân Tây Lương, đã tiêu điều rất nhiều, nhưng cuối cùng nó vẫn là thủ đô của Đông Hán, vẫn tương đối phồn hoa. Mặc dù vậy trong mắt Hứa Thành, cái này thật sự không coi vào đâu
Hứa Thành tùy tiện tìm một quán rượu, đi vào đầu tiên. Hắn tìm vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, kêu rượu và thức ăn. Nói về ăn uống, đương nhiên, đây là Dương Nhị cùng hai gã thân binh, Hứa Thành không uống rượu, cũng không phải hắn hoàn toàn không uống mà thật sự rượu ở thời này quá kém. Thứ nhất là quá nhạt, không có hương vị, đối với người uống quen rượu Mao Đài, Ngũ Lương như Hứa Thành mà nói, căn bản không đủ vị. Thứ hai chính là rượu quá đục khiến cho hắn không có hứng thú uống rượu.
Hứa Thành ngày thường không tự cao tự đại, đối với nhóm ‘ tiểu đệ ’ đều rất tốt, cho nên chỉ cần hắn không nổi giận, thủ hạ cũng không sợ hắn. Lúc này Hứa Thành phải mời khách, Dương Nhị dẫn đầu, một đám người không khách khí chút nào ăn lấy ăn để.
Thế nhưng rất hiển nhiên ông trời không muốn làm cho bọn hắn quá hài lòng, "Phịch" một tiếng. Mấy người quay lại nhìn, một người đã nằm ở trước mặt bọn họ, kêu "Ôi " một tiếng. Mọi người nhìn trang phục. Thì ra cùng một phe, cũng là Tây Lương binh. Mấy người vừa ăn không được mấy ngụm rượu và thức ăn, nếu không thì vị huynh đệ nằm dưới kia gặp tai ương không may ngập đầu.
"Ai" Hứa Thành nhìn đám người Dương Nhị, cười dáng vẻ rất bất đắc dĩ: "Ngay cả ăn bữa cơm cũng không thoải mái" nói dứt lời, Hứa Thành đứng dậy, ném tiền, đi ra ngoài điếm. Đám người Dương nhị nhìn rượu và thức ăn nằm dưới vị Tây Lương binh kia, cũng chỉ biết lắc đầu, đi theo. Đương nhiên khi đứng dậy, khó tránh khỏi không cẩn thận đụng phải vài vị trí trên người vị lão huynh này khiến cho hắn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh
Ra đến bên ngoài điếm, trên đường đang trình diễn một cảnh tượng đặc sắc. Một gã đại hán, nhìn trang phục thấy cũng là Tây Lương binh, vài tên Tây Lương binh khác đau đớn nằm bẹp dí, rõ ràng là điển hình của việc dùng ít đánh nhiều, dùng ít kích chúng, bên cạnh cũng có không ít người vây quanh xem.
"Đấu tranh nội bộ?" Hứa Thành nhìn thấy sự tình không giống như mình nghĩ, cũng không nóng nảy xuất thủ. Hắn đứng ở một bên hứng thú nhìn mà không nói. Đại hán kia bản lĩnh cũng không tệ lắm, mặc dù theo như Hứa Thành thấy, ra tay vẫn còn có chút đơn giản nhưng so với rất nhiều người cũng đã vô cùng xuất chúng.
"Ngươi là tên khốn kiếp. Đại nhân của chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi" Tên Tây Lương binh đang tại bị đánh lên tiếng, trả lời hắn chính là một cú đấm móc, cộng thêm bị đạp một cước rất mạnh
"Oa, động tác thực trôi chảy" Dương Nhị ở bên cạnh hưng phấn phụ họa một câu, Hứa Thành trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này vài tên Tây Lương binh đã bị đánh không bò dậy nổi, thậm chí còn không đủ sức để rút binh khí, chỉ có thể nằm trên mặt đất kêu "Hừ hừ. . .". Đại hán kia cũng hừ lạnh một tiếng, quay người muốn bỏ đi.
"Chậm" Hứa Thành lên tiếng: "Huynh đệ đại danh là gì "
Đại hán kia nghe thấy có người hỏi, quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy trang phục của Hứa Thành, sau lưng còn thân binh đi theo, biết không thể lãnh đạm, đáp lễ nói: "Bẩm tướng quân, ty chức là Từ Hoảng, đảm nhiệm chức Đô bá ở dưới trướng Dương Phụng đại nhân "
"Phịch" Hứa Thành cảm thấy đầu của mình giống như bị người khác dùng thiết chùy hạng nặng đập một cái. Từ Hoảng này cũng là Tây Lương binh sao? Sao hắn lại không biết?
Nhìn thấy Hứa Thành há hốc mồm nhìn, dáng vẻ ngốc nghếch, Dương Nhị bên cạnh hắn thấy xấu hổ chết đi được. Hắn không nhịn được chọc Hứa Thành một phát, ý bảo ở trước mặt hắn là một đại hán, không phải màn thầu, không ăn được, không cần há miệng to như vậy.
Hứa Thành bị chọc tỉnh, tự mình cũng cảm giác mình không có ý tứ, ho 'khụ khụ" mấy tiếng, che dấu xấu hổ, chỉ mấy Tây Lương binh trên mặt đất, hỏi Từ Hoảng: "Các người xảy ra chuyện gì?"
"Hừ" Từ Hoảng nói: "Mấy người này vừa rồi ăn hiếp một cô nương, ta nhìn không vừa mắt"
"Ah" Hứa Thành gật gật đầu, ăn hiếp tiểu cô nương. Chính mình trước kia cũng thường làm. Cũng may mà không có kẻ mạnh như Từ Hoảng xuất hiện. Chỉ là lời nói tới đây, tự mình đi khi dễ, giống như có chút. . .
Hứa Thành lại không thể kiềm chế được mà lâm vào hồi tưởng chuyện ngày xưa. Lúc này, một Tây Lương binh trên mặt đất đã lấy lại sức, nhìn hai bên, đột nhiên kêu to, "Hứa tướng quân, ngài là Hứa tướng quân, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta"
"A..." đám người đứng ngoài quan sát lập tức náo động. Bản thân Hứa Thành cũng không biết rõ, hôm qua đánh một trận, sự dũng mãnh của Lã Bố sớm đã truyền khắp Lạc Dương mà hắn, với tư cách Đại tướng duy nhất có thể chống lại Lã Bố, cũng bị toàn bộ Lạc Dương biết. Ở trong quân Tây Lương từ trước đến nay thuận theo kẻ mạnh cho nên Hứa Thành, trong lúc bất tri bất giác, đã trở thành người có lực ảnh hưởng rất lớn trong quân Tây Lương.
Nghe tên Tây Lương binh kia nói, đám người vây xem giật mình. Từ Hoảng đang ở trong cuộc, không thể ngờ người ở trước mặt hắn lại là Hứa Thành. Hôm qua, khi đánh trận, hắn cùng binh sĩ Dương Phụng bị Hãm Trận doanh đánh một kích mà bại, mà hắn cũng vì lực công kích kinh khủng của Hãm Trận doanh khiến cho chấn động. Sau khi rút lui đến trên tường thành, lại chứng kiến Hãm Trận doanh bị ngăn cản. Ngay tiếp theo Lã Bố dũng mãnh vô cùng cũng đều bị ngăn cản. Lúc ấy hắn chỉ có thể thấy được bóng dáng Hứa Thành, cực kỳ chấn động. Hôm nay rõ ràng gặp được bản thân Hứa Thành, khiến cho hắn rất mừng rỡ. Nghe tên Tây Lương binh kia nói, Hứa Thành giống như đối lập cùng hắn, vậy phải làm sao bây giờ?
Hứa Thành lại không có nhiều như vậy băn khoăn. Hắn biết rõ đối phương là Từ Hoảng vậy là đủ rồi. Vô luận phải dùng thủ đoạn gì, hắn đều phải thu Từ Hoảng cho mình. Đô bá, Dương Phụng có ánh mắt gì vậy. Một người như vậy, một nhân tài như này mà chỉ có chức quan bé đó, chức quan chỉ lớn hơn cấp thấp nhất, Thập nhân trưởng. Thật sự là lãng phí nhân tài.
Hứa Thành cảm thấy tất cả xúi quẩy hôm nay đều chạy sạch sẽ, toàn thân vô cùng thoải mái mà người bên ngoài không cảm thấy được. Tiếng kêu của tên Tây Lương binh kia làm hỏng tâm tình của hắn. Nếu như để cho Từ Hoảng hiểu lầm, ngươi có bồi thường được không?
Nhưng mà Hứa lão đại đúng là vẫn còn là Hứa lão đại. Hắn "Hả?" một tiếng rồi ngồi xổm xuống, hỏi: "Các người biết mặt ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.