Chương 31
Cao Đài Thụ Sắc
07/12/2020
Tối hôm đó Dịch Triệt chưa ăn cơm, sau khi tắt máy tính hắn chỉ một mực nằm lì trên giường. Nắng tắt rồi, trời cũng tối rồi, trong tầm mắt dần dần không còn ánh sáng. Hơn nữa bạn cùng phòng cũng đã về nhà hết, trong phòng trống không, hắn giống như nhờ vậy mà có thêm không gian để suy nghĩ, rốt cuộc cũng có thể đem tất cả mọi chuyện bày ra trước mắt, không cần phải lén lút suy nghĩ nữa.
Tình huống bây giờ, dù tệ thật nhưng cũng không hẳn là tệ nhất. Ít ra Hứa Đường Thành không có phân rõ giới hạn với hắn. Chẳng qua Dịch Triệt ít nhiều có chút hối tiếc, cảm thấy lúc bản thân nghĩ thông mọi chuyện thì đã quá muộn rồi, nếu mình khắc chế tình cảm sớm một chút, hai người có lẽ sẽ không đi tới cục diện lúng túng như ngày hôm nay.
Nghĩ tới xuất thần, hắn không nghe thấy tiếng Trịnh Dĩ Khôn đẩy cửa bước vào, kêu hắn một tiếng.
“Đang nghĩ gì thế?” Trịnh Dĩ Khôn thấy hắn không có phản ứng, bèn mở đèn đi tới, vỗ vỗ mép giường của hắn, “Đi đánh bi-a đi.”
Bi-a.
Dịch Triệt cố gắng thích ứng với ánh sáng đột ngột, nhìn mặt Trịnh Dĩ Khôn, trước mắt lại giống như có một gương mặt khác chồng lên.
Chạm không tới, đẩy không ra.
Sợ là hai ngày nay suy nghĩ quá nhiều tới sắp điên luôn rồi. Hoặc là nói, thật ra chỗ nào cũng có bóng dáng Hứa Đường Thành, bất kể là chuyện gì, thì cũng có liên quan đến y.
Giống như có một thứ gì đó chua xót từ trong xương tủy trào ra, sau khi dung nhập vào máu, lại cảm nhận được một chút ngọt ngào. Dịch Triệt nháy mắt mấy cái, như vậy cũng rất tốt.
“Cậu…” Trịnh Dĩ Khôn cùng hắn đối diện một lúc lâu, nhướng mi nói, “Thất tình à?”
Sửng sốt hai giây, Dịch Triệt mới bật dậy, ngồi xếp bằng trên giường.
Trịnh Dĩ Khôn nhìn thấy bộ dáng đầy cảnh giác của hắn, cúi đầu cười một tiếng, “Cậu khẩn trương cái gì, tôi cũng không có cười nhạo cậu.”
Dịch Triệt không lên tiếng, vẫn duy trì tư thế cũ nhìn chòng chọc vào đối phương mấy giây rồi mới dời mắt đi.
“Cậu đó…” Trịnh Dĩ Khôn ném áo khoác lên thành giường, nhấc tay lên chỉ chỉ mấy cái mới nói, “Đúng là quá đơn thuần.”
Kết quả đón lấy ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của Dịch Triệt, khóe miệng hắn hơi cong lên. Sau đó dựa người vào thang giường, sờ tay vào trong túi lấy điếu thuốc ra.
Dịch Triệt lập tức bình tĩnh nói: “Ký túc xá cấm hút thuốc, muốn hút thì ra ngoài.”
“Ok,” Trịnh Dĩ Khôn dẹp bật lửa, khói vẫn chưa bốc lên, hắn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay chơi đùa, nói, “Vậy để tôi đoán thử chuyện của cậu nhé, cậu ấy, không cần tỏ thái độ, nếu những gì tôi nói có tác dụng thì cậu nghe. Còn nếu cảm thấy là tôi nói nhảm thì cứ nói một tiếng, tôi lập tức cút đi, thế nào?”
Quan sát hắn một hồi, Dịch Triệt coi như ngầm cho phép hắn tiếp tục.
Đây là lần đầu tiên hắn tâm sự chuyện tình cảm với người khác. Tuy nói là nếu dẫn Trịnh Dĩ Khôn ra ngoài, nói hắn học đại học A sẽ không ai tin. Nhưng Dịch Triệt có thể xác định, Trịnh Dĩ Khôn người này vô cùng coi trọng chính mình, tuyệt đối sẽ không để chuyện người khác vào mắt, nói cách khác, chỉ cần lát nữa ra khỏi cửa, đối với chuyện hôm nay, hắn nửa chữ cũng sẽ không nói ra.
“Nhìn trạng thái này của cậu, là yêu thầm đúng không.”
Trịnh Dĩ Khôn đột nhiên ném ra một câu như vậy, Dịch Triệt chỉ có thể im lặng cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Với tính cách này của cậu, còn có lịch sử tình cảm bằng không, nếu đang yêu thương thì cậu sẽ không thể nào có bộ dạng này,” Trịnh Dĩ Khôn giải thích xong, sau lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu, “Theo tôi đoán thì miệng cậu chắc ngày nào cũng ngoác tới huyệt thái dương.”
Dịch Triệt vô cùng không thích thái độ đùa giỡn của hắn khi đang bàn chuyện nghiêm túc như thế này, hắn liếc Trịnh Dĩ Khôn một cái, cảm thấy người này hôm nay chắc không thể nói ra được cái gì hữu dụng. Hắn xoay người, không ôm hy vọng gì nằm xuống: “Vậy cậu ngoác thử cho tôi nhìn đi.”
“Muốn tin hay không tùy cậu, dù sao thì cậu chính là như vậy. Thành tích này nọ tôi không nói, nhưng ở cái phương diện nhìn người này, tôi dám khẳng định khắp cái đại học A này không có ai giỏi hơn tôi, cậu vừa nhìn là biết chính là cái loại đầu óc cứng ngắc.”
Dịch Triệt không nhịn được trừng hắn, đoạn tình cảm si ngốc bao nhiêu năm qua, sao vào miệng hắn lại biến thành cố chấp rồi?
“Được rồi, không phải cố chấp mà là một mảnh thâm tình được chưa? Có điều tôi thấy cũng giống nhau mà thôi.” Trịnh Dĩ Khôn nhìn vậy mà tính tình lại khá tốt, vẫn luôn một mực mỉm cười, “Tôi nói cậu đơn thuần cố chấp chỉ là một mặt thôi, mặt khác, cậu sẽ không thật sự cảm thấy yêu thầm chỉ là chuyện của một người đó chứ?”
Mặc dù Dịch Triệt cho rằng bản thân hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu vấn đề này, nhưng không hiểu sao nghe xong vẫn cảm thấy trong lòng trĩu nặng. Có lẽ bởi vì một câu này của Trịnh Dĩ Khôn đã tàn nhẫn phá vỡ chút hy vọng còn sót lại trong hắn, hoặc giả cảm thấy lời tiếp theo của Trịnh Dĩ Khôn mới là lời hắn muốn nói nhất.
“Người anh em, nghe tôi nói, đừng có tin cái thứ gọi là yêu thầm. Trừ khi cậu thật sự cách thật xa mà yêu thầm hắn, bình thường không gặp được mặt nhau, nếu không chỉ cần hai người biết nhau, thường xuyên liên lạc, thì không có cái gì gọi là chuyện của một người cả, hắn sớm muộn cũng sẽ biết. Tỷ như nếu có người yêu thầm tôi, tôi nhất định sẽ nhìn ra.”
Dịch Triệt đương nhiên không có hứng thú thảo luận chuyện hắn có người yêu thầm hay không, hắn cho tới bây giờ đều theo bản năng mà chống lại lời nói của Trịnh Dĩ Khôn. Nếu có một người nào đó không phải Hứa Đường Thành yêu thầm hắn, có lẽ hắn cả đời này cũng không phát hiện.
“Nhìn cậu như vậy chắc là gần đây mới bị phát hiện, đối phương lại không tỏ ra thái độ gì có đúng không.” Trịnh Dĩ Khôn xuyên qua thành giường vỗ vỗ tay Dịch Triệt, “Chàng trai nhỏ đơn thuần này, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, chớ có dại mà chui vào chỗ bế tắc, loại chuyện này, rất là bình thường. Thật ra muốn giải quyết cũng dễ thôi, cậu không chủ động vạch rõ ranh giới với hắn, cứ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thì cũng không ai rảnh mà đi theo cậu nói ‘Tôi đã phát hiện chuyện cậu thích tôi rồi, cậu tốt nhất là đừng có thích tôi nữa’. Hai người tiếp tục giả vờ, nhắm một mắt mở một mắt, chuyện này chẳng phải cũng qua sao.”
Mới phút trước còn im lặng, sau khi nghe câu này của Trịnh Dĩ Khôn, Dịch Triệt trở mình, nhìn Trịnh Dĩ Khôn nói, “Cái gì qua?”
Trịnh Dĩ Khôn hồi tưởng một hồi, mới tổng kết lại một câu: “Hai người giả ngu, không đề cập tới những chuyện này nữa, thì ít ra bề ngoài vẫn có thể làm bạn bè.”
Dịch Triệt đương nhiên không đi đánh bi-a với Trịnh Dĩ Khôn, sau khi Trịnh Dĩ Khôn rời khỏi, hắn lại nằm xuống tiếp tục nhìn trần nhà tới ngẩn người. Điện thoại di động để ngay bên gối, lúc đói bụng tới không chịu nổi nữa, hắn giống như hạ được quyết tâm, cầm di động lên.
Chẳng qua là trong lúc hắn đang do dự vẫn chưa có nhấn nút gọi thì màn hình tự dưng sáng lên, phía trên là cái tên mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.
Một giây trôi qua, Dịch Triệt dùng tay chống người ngồi dậy, đồng thời dùng một tay khác nghe điện thoại.
“Đường Thành ca.” Người hắn cứng ngắc, chỉ một mực nhìn vào góc bàn đối diện, căng thẳng, tập trung hết toàn bộ sự chú ý lên đó.
Bên kia Hứa Đường Thành đáp lại một tiếng, hỏi: “Em có bận không?”
“Không có.”
Góc bàn lại rớt ra một chút da, không biết là tại vì chất lượng bàn không tốt, hay là do mình mỗi ngày ngồi viết mã mà cào nó thành ra như vậy.
“Anh muốn hỏi em định khi nào về nhà, nếu như xong hết việc trong trường rồi thì em thấy ngày mai về có được không?” Hứa Đường Thành dừng một chút, giải thích, “Vốn định ngày mốt về, nhưng mà ngày mốt bạn học lại tìm anh có chút việc, nên anh nghĩ ngày mai chúng ta đi ăn xong rồi về luôn thôi.”
“Được.” Dịch Triệt đồng ý.
Cảm thấy lời lẽ ngắn gọn quá, muốn nói thêm chút gì đó nhưng lại phát hiện không biết nói gì.
“Vậy là tốt rồi.”
Bên kia Hứa Đường Thành đáp xong câu này thì cũng im lặng.
Hai người chưa từng gọi cuộc điện thoại nào như thế này, giống như ai cũng đang thận trọng, cho nên chủ đề nói chuyện cũng bị hạn chế. Ngay cả một câu “Có bận không, ăn cơm chưa”, Dịch Triệt cũng chột dạ không dám hỏi ra miệng. Rõ ràng có thể nghe được hô hấp của đối phương, lại không cách nào vượt qua được thiên sơn vạn thủy.
Cảm giác lúng túng này khiến hắn vô cùng khó chịu, Hứa Đường Thành đột nhiên mở miệng.
“Vậy đi nhé?”
Dịch Triệt siết chặt tay, trả lời: “Ừm.”
Cúp điện thoại, Dịch Triệt phiền não cào cào mái tóc ngắn cũn của mình, chôn đầu xuống gối. Hắn nghĩ tới lời Trịnh Dĩ Khôn nói ban nãy – hai người làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không đề cập tới những chuyện kia nữa, ít nhất thì bề ngoài cũng có thể làm bạn bè.
Dựa theo thói quen trước kia của Dịch Triệt, nếu là đi ăn chung, hắn sẽ tới muộn một chút. Nhưng lần này hắn tới quán còn sớm hơn giờ hẹn tới hai mươi phút.
Lục Minh chọn một quán ăn Tân Cương gần trường, đại sảnh có hơi hẹp, tuy nói là bọn họ đã đặt chỗ dành cho chín người, nhưng mà trong nội đường chỉ có một cái bàn vuông nhỏ. Nhân viên phục vụ ghép hai cái bàn lại với nhau, bày ra chín cái ghế, hai bên mỗi bên bốn cái, cái còn lại đặt ở một bên.
Theo bản năng, Dịch Triệt chọn chỗ xa nhất mà ngồi xuống.
Chỗ ngồi này đưa lưng về phía cửa, cửa thỉnh thoảng bị đẩy ra, gió lạnh tạt vào, tiếng nói chuyện truyền tới, Dịch Triệt cũng sẽ không nhịn được quay đầu lại nhìn. Chẳng qua phần lớn thời gian, hắn không cần hoàn toàn quay đầu lại cũng đoán được trong đó không có Hứa Đường Thành.
Đợi như vậy hết mấy phút, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn hắn, có lẽ cho là hắn nóng lòng chờ, còn cầm thực đơn tới hỏi hắn có cần gọi món trước không. Dịch Triệt lắc đầu, cảm thấy ánh đèn vàng trong quán chiếu hắn tới tinh thần không yên. Đợi nhân viên phục vụ đi ra phía sau, hắn mới đứng dậy nhìn ra hướng cửa.
Bọn Lục Minh tới rất nhanh, mấy sinh viên năm nhất sau khi nhìn thấy chỗ ngồi luôn miệng nói Lục Minh phải ngồi ở vị trí chính giữa. Lục Minh chép miệng một cái, cố tình nói đùa ngại ngùng này nọ, nói ở đây còn có hai vị học trưởng, làm gì tới lượt hắn ngồi giữa chứ.
Vu Án thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trong các hoạt động của hội học sinh, hắn người này biết nói chuyện, còn luôn được hội trưởng hội học sinh hiện tại ca tụng, chỉ cần là người của hội học sinh đều biết hắn. Còn Hứa Đường Thành thì không hay tham gia các hoạt động bên này mấy, ít nhất Dịch Triệt chưa bao giờ thấy y xuất hiện.
Lục Minh vừa nói như vậy, mấy người còn lại cũng tò mò không biết học trưởng còn lại là ai. Lục Minh khen Hứa Đường Thành xong, đặc biệt nói với bọn họ điểm quan trọng nhất: “Không nói mấy cái khác, chỉ nói tới cuộc thi ca sĩ vườn trường của đại học A năm đó, anh ấy chính là người tổ chức. Lúc anh ấy còn làm hội trưởng hội học sinh, bảo đảm chính là hội trưởng ngầu nhất trong các trường đại học ở Bắc Kinh, khi đó trên mạng anh ấy nổi tiếng lắm, có mấy trường còn lấy chương trình này của anh ấy làm mẫu.”
Lục Minh lắc lắc đầu: “Đáng tiếc dù có lấy làm mẫu, thì cũng chỉ có thể ngắm không thể đuổi kịp, tới giờ vẫn không thể tổ chức được một cuộc thi như vậy nữa.”
Một học đệ không cam lòng nói: “Có gì mà làm không nổi chứ?”
“Cậu không hiểu đâu,” Lục Minh liếc hắn một cái, cầm đũa lên gõ gõ mặt bàn, “Đừng tưởng kiếm được tài trợ, mời đủ khách quý rồi thì có thể mở được một cuộc thi văn nghệ. Ca hát, cũng phải dày công tu dưỡng năng lực, làm sao đặt ra quy tắc, làm sao đảm bảo cuộc thi diễn ra công bằng với tiết tấu thoải mái, còn phải khiến các tuyển thủ cọ xát ra thật nhiều tia lửa điện, nói chung cái này cũng phí tâm tư lắm…”
Đối với những chuyện này, Dịch Triệt chưa từng trải qua, cũng không có nghe Hứa Đường Thành nhắc tới. Lúc y làm một người ưu tú ở đại học, thì hắn vẫn ở trong thành phố nhỏ, sống vất vưởng qua ngày.
Cứ như vậy một đám bên bộ phận văn nghệ tụm lại, đông người tất nhiên bầu không khí cũng náo nhiệt hắn, nói hết chủ đề này tới chủ đề khác. Dịch Triệt uống hết một ly trà lúa mạch, nghe bọn họ trò chuyện, lúc thì đứng đắn, lúc lại khôi hài, nếu là chuyện có liên quan đến Hứa Đường Thành, thì hắn sẽ xoay xoay cái ly trong tay, nhìn vòng sáng phía trên từ từ dao động, rũ mắt nghe một hồi.
Đợi mãi mà Hứa Đường Thành vẫn chưa tới, Dịch Triệt đang tự hỏi tại sao Lục Minh không gọi điện thoại cho y thì thấy Vu Án tiến vào. Hắn bị đám người đẩy vào chỗ ngồi của “gia trưởng”, bất đắc dĩ cười, nói Hứa Đường Thành vẫn còn đang ở chỗ của thầy, trễ một chút mới tới được, bảo mọi người cứ ăn trước.
Tin này làm Dịch Triệt có chút chán nản, nhưng sau đó lại cảm thấy may mắn vì tránh được một kiếp, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Gọi xong thức ăn, phục vụ bắt đầu mang món ăn lên. Hơi nóng tỏa ra mang đến hơi thở cuộc sống.
Ai nấy đều nói đồ ăn ở đây mùi vị không tệ, tuy nói là món ăn Tân Cương, nhưng do mùi vị đã được thay đổi nên mang đến cảm giác rất đặc biệt. Dịch Triệt lại không ăn ra mùi vị gì. Đũa trên tay hắn còn chẳng động được mấy lần, dĩa thức ăn cũng rất sạch sẽ, cho đến khi Hứa Đường Thành đẩy cửa bước vào, trên đũa cũng chỉ kẹp hai viên đậu phộng với một miếng khoai tây.
Dịch Triệt là người đầu tiên phát hiện Hứa Đường Thành đi vào, nhưng Lục Minh lại lên tiếng gọi tên y trước.
Dịch Triệt không lên tiếng nhìn y bước vào cửa, đi về hướng bên này, từng bước một đi tới, tim hắn cũng theo đó đập bấy nhiêu lần.
Ánh đèn giống như có ma lực, khiến hắn có cảm giác cả thân thể và tâm hồn đều trở nên hư ảo.
“Học trưởng, ngồi đây ngồi đây.”
Bên cạnh Lục Minh vẫn còn trống chỗ, bên cạnh Dịch Triệt cũng còn một cái. Lần đầu tiên, Hứa Đường Thành không biết làm sao đưa ra lựa chọn.
Dịch Triệt đại khái cho là nhiều người nhìn y như vậy, y hẳn sẽ không phát hiện ra ánh mắt của mình, nhưng thật ra Hứa Đường Thành từ lúc vào cửa đã cảm nhận được một ánh nhìn quá đỗi đặc biệt. Y không dám đối diện với hắn, nên từ đầu đến cuối chỉ đáp lời Lục Minh.
Cũng do có suy nghĩ trốn tránh, nên y dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, quyết định chọn vị trí bên cạnh Lục Minh.
Dịch Triệt ngồi góc chéo đối diện với y, sau khi ngồi xuống, Hứa Đường Thành ngẩng đầu đáp trả vấn đề của người bên cạnh, cũng ở đây tối nay, lần đầu tiên chạm phải ánh mắt hắn.
Không kịp chuẩn bị tâm lý, trong lòng y bỗng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Người khác còn không có chú ý tới ánh mắt này, nhưng Hứa Đường Thành đột nhiên y thức được, mình vẫn không thể ngừng làm tổn thương hắn.
Dịch Triệt ngồi đó ngây ngốc nhìn y.
Không có bi thương, không có thất vọng, cũng không có tủi thân, chỉ có ngơ ngác, giống như vẫn chưa phản ứng được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Hắn ngồi nơi đó, bên cạnh còn có một chỗ trống, giống như tách biệt hắn với tất cả mọi người.
Tình huống bây giờ, dù tệ thật nhưng cũng không hẳn là tệ nhất. Ít ra Hứa Đường Thành không có phân rõ giới hạn với hắn. Chẳng qua Dịch Triệt ít nhiều có chút hối tiếc, cảm thấy lúc bản thân nghĩ thông mọi chuyện thì đã quá muộn rồi, nếu mình khắc chế tình cảm sớm một chút, hai người có lẽ sẽ không đi tới cục diện lúng túng như ngày hôm nay.
Nghĩ tới xuất thần, hắn không nghe thấy tiếng Trịnh Dĩ Khôn đẩy cửa bước vào, kêu hắn một tiếng.
“Đang nghĩ gì thế?” Trịnh Dĩ Khôn thấy hắn không có phản ứng, bèn mở đèn đi tới, vỗ vỗ mép giường của hắn, “Đi đánh bi-a đi.”
Bi-a.
Dịch Triệt cố gắng thích ứng với ánh sáng đột ngột, nhìn mặt Trịnh Dĩ Khôn, trước mắt lại giống như có một gương mặt khác chồng lên.
Chạm không tới, đẩy không ra.
Sợ là hai ngày nay suy nghĩ quá nhiều tới sắp điên luôn rồi. Hoặc là nói, thật ra chỗ nào cũng có bóng dáng Hứa Đường Thành, bất kể là chuyện gì, thì cũng có liên quan đến y.
Giống như có một thứ gì đó chua xót từ trong xương tủy trào ra, sau khi dung nhập vào máu, lại cảm nhận được một chút ngọt ngào. Dịch Triệt nháy mắt mấy cái, như vậy cũng rất tốt.
“Cậu…” Trịnh Dĩ Khôn cùng hắn đối diện một lúc lâu, nhướng mi nói, “Thất tình à?”
Sửng sốt hai giây, Dịch Triệt mới bật dậy, ngồi xếp bằng trên giường.
Trịnh Dĩ Khôn nhìn thấy bộ dáng đầy cảnh giác của hắn, cúi đầu cười một tiếng, “Cậu khẩn trương cái gì, tôi cũng không có cười nhạo cậu.”
Dịch Triệt không lên tiếng, vẫn duy trì tư thế cũ nhìn chòng chọc vào đối phương mấy giây rồi mới dời mắt đi.
“Cậu đó…” Trịnh Dĩ Khôn ném áo khoác lên thành giường, nhấc tay lên chỉ chỉ mấy cái mới nói, “Đúng là quá đơn thuần.”
Kết quả đón lấy ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của Dịch Triệt, khóe miệng hắn hơi cong lên. Sau đó dựa người vào thang giường, sờ tay vào trong túi lấy điếu thuốc ra.
Dịch Triệt lập tức bình tĩnh nói: “Ký túc xá cấm hút thuốc, muốn hút thì ra ngoài.”
“Ok,” Trịnh Dĩ Khôn dẹp bật lửa, khói vẫn chưa bốc lên, hắn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay chơi đùa, nói, “Vậy để tôi đoán thử chuyện của cậu nhé, cậu ấy, không cần tỏ thái độ, nếu những gì tôi nói có tác dụng thì cậu nghe. Còn nếu cảm thấy là tôi nói nhảm thì cứ nói một tiếng, tôi lập tức cút đi, thế nào?”
Quan sát hắn một hồi, Dịch Triệt coi như ngầm cho phép hắn tiếp tục.
Đây là lần đầu tiên hắn tâm sự chuyện tình cảm với người khác. Tuy nói là nếu dẫn Trịnh Dĩ Khôn ra ngoài, nói hắn học đại học A sẽ không ai tin. Nhưng Dịch Triệt có thể xác định, Trịnh Dĩ Khôn người này vô cùng coi trọng chính mình, tuyệt đối sẽ không để chuyện người khác vào mắt, nói cách khác, chỉ cần lát nữa ra khỏi cửa, đối với chuyện hôm nay, hắn nửa chữ cũng sẽ không nói ra.
“Nhìn trạng thái này của cậu, là yêu thầm đúng không.”
Trịnh Dĩ Khôn đột nhiên ném ra một câu như vậy, Dịch Triệt chỉ có thể im lặng cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Với tính cách này của cậu, còn có lịch sử tình cảm bằng không, nếu đang yêu thương thì cậu sẽ không thể nào có bộ dạng này,” Trịnh Dĩ Khôn giải thích xong, sau lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu, “Theo tôi đoán thì miệng cậu chắc ngày nào cũng ngoác tới huyệt thái dương.”
Dịch Triệt vô cùng không thích thái độ đùa giỡn của hắn khi đang bàn chuyện nghiêm túc như thế này, hắn liếc Trịnh Dĩ Khôn một cái, cảm thấy người này hôm nay chắc không thể nói ra được cái gì hữu dụng. Hắn xoay người, không ôm hy vọng gì nằm xuống: “Vậy cậu ngoác thử cho tôi nhìn đi.”
“Muốn tin hay không tùy cậu, dù sao thì cậu chính là như vậy. Thành tích này nọ tôi không nói, nhưng ở cái phương diện nhìn người này, tôi dám khẳng định khắp cái đại học A này không có ai giỏi hơn tôi, cậu vừa nhìn là biết chính là cái loại đầu óc cứng ngắc.”
Dịch Triệt không nhịn được trừng hắn, đoạn tình cảm si ngốc bao nhiêu năm qua, sao vào miệng hắn lại biến thành cố chấp rồi?
“Được rồi, không phải cố chấp mà là một mảnh thâm tình được chưa? Có điều tôi thấy cũng giống nhau mà thôi.” Trịnh Dĩ Khôn nhìn vậy mà tính tình lại khá tốt, vẫn luôn một mực mỉm cười, “Tôi nói cậu đơn thuần cố chấp chỉ là một mặt thôi, mặt khác, cậu sẽ không thật sự cảm thấy yêu thầm chỉ là chuyện của một người đó chứ?”
Mặc dù Dịch Triệt cho rằng bản thân hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu vấn đề này, nhưng không hiểu sao nghe xong vẫn cảm thấy trong lòng trĩu nặng. Có lẽ bởi vì một câu này của Trịnh Dĩ Khôn đã tàn nhẫn phá vỡ chút hy vọng còn sót lại trong hắn, hoặc giả cảm thấy lời tiếp theo của Trịnh Dĩ Khôn mới là lời hắn muốn nói nhất.
“Người anh em, nghe tôi nói, đừng có tin cái thứ gọi là yêu thầm. Trừ khi cậu thật sự cách thật xa mà yêu thầm hắn, bình thường không gặp được mặt nhau, nếu không chỉ cần hai người biết nhau, thường xuyên liên lạc, thì không có cái gì gọi là chuyện của một người cả, hắn sớm muộn cũng sẽ biết. Tỷ như nếu có người yêu thầm tôi, tôi nhất định sẽ nhìn ra.”
Dịch Triệt đương nhiên không có hứng thú thảo luận chuyện hắn có người yêu thầm hay không, hắn cho tới bây giờ đều theo bản năng mà chống lại lời nói của Trịnh Dĩ Khôn. Nếu có một người nào đó không phải Hứa Đường Thành yêu thầm hắn, có lẽ hắn cả đời này cũng không phát hiện.
“Nhìn cậu như vậy chắc là gần đây mới bị phát hiện, đối phương lại không tỏ ra thái độ gì có đúng không.” Trịnh Dĩ Khôn xuyên qua thành giường vỗ vỗ tay Dịch Triệt, “Chàng trai nhỏ đơn thuần này, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, chớ có dại mà chui vào chỗ bế tắc, loại chuyện này, rất là bình thường. Thật ra muốn giải quyết cũng dễ thôi, cậu không chủ động vạch rõ ranh giới với hắn, cứ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thì cũng không ai rảnh mà đi theo cậu nói ‘Tôi đã phát hiện chuyện cậu thích tôi rồi, cậu tốt nhất là đừng có thích tôi nữa’. Hai người tiếp tục giả vờ, nhắm một mắt mở một mắt, chuyện này chẳng phải cũng qua sao.”
Mới phút trước còn im lặng, sau khi nghe câu này của Trịnh Dĩ Khôn, Dịch Triệt trở mình, nhìn Trịnh Dĩ Khôn nói, “Cái gì qua?”
Trịnh Dĩ Khôn hồi tưởng một hồi, mới tổng kết lại một câu: “Hai người giả ngu, không đề cập tới những chuyện này nữa, thì ít ra bề ngoài vẫn có thể làm bạn bè.”
Dịch Triệt đương nhiên không đi đánh bi-a với Trịnh Dĩ Khôn, sau khi Trịnh Dĩ Khôn rời khỏi, hắn lại nằm xuống tiếp tục nhìn trần nhà tới ngẩn người. Điện thoại di động để ngay bên gối, lúc đói bụng tới không chịu nổi nữa, hắn giống như hạ được quyết tâm, cầm di động lên.
Chẳng qua là trong lúc hắn đang do dự vẫn chưa có nhấn nút gọi thì màn hình tự dưng sáng lên, phía trên là cái tên mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.
Một giây trôi qua, Dịch Triệt dùng tay chống người ngồi dậy, đồng thời dùng một tay khác nghe điện thoại.
“Đường Thành ca.” Người hắn cứng ngắc, chỉ một mực nhìn vào góc bàn đối diện, căng thẳng, tập trung hết toàn bộ sự chú ý lên đó.
Bên kia Hứa Đường Thành đáp lại một tiếng, hỏi: “Em có bận không?”
“Không có.”
Góc bàn lại rớt ra một chút da, không biết là tại vì chất lượng bàn không tốt, hay là do mình mỗi ngày ngồi viết mã mà cào nó thành ra như vậy.
“Anh muốn hỏi em định khi nào về nhà, nếu như xong hết việc trong trường rồi thì em thấy ngày mai về có được không?” Hứa Đường Thành dừng một chút, giải thích, “Vốn định ngày mốt về, nhưng mà ngày mốt bạn học lại tìm anh có chút việc, nên anh nghĩ ngày mai chúng ta đi ăn xong rồi về luôn thôi.”
“Được.” Dịch Triệt đồng ý.
Cảm thấy lời lẽ ngắn gọn quá, muốn nói thêm chút gì đó nhưng lại phát hiện không biết nói gì.
“Vậy là tốt rồi.”
Bên kia Hứa Đường Thành đáp xong câu này thì cũng im lặng.
Hai người chưa từng gọi cuộc điện thoại nào như thế này, giống như ai cũng đang thận trọng, cho nên chủ đề nói chuyện cũng bị hạn chế. Ngay cả một câu “Có bận không, ăn cơm chưa”, Dịch Triệt cũng chột dạ không dám hỏi ra miệng. Rõ ràng có thể nghe được hô hấp của đối phương, lại không cách nào vượt qua được thiên sơn vạn thủy.
Cảm giác lúng túng này khiến hắn vô cùng khó chịu, Hứa Đường Thành đột nhiên mở miệng.
“Vậy đi nhé?”
Dịch Triệt siết chặt tay, trả lời: “Ừm.”
Cúp điện thoại, Dịch Triệt phiền não cào cào mái tóc ngắn cũn của mình, chôn đầu xuống gối. Hắn nghĩ tới lời Trịnh Dĩ Khôn nói ban nãy – hai người làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không đề cập tới những chuyện kia nữa, ít nhất thì bề ngoài cũng có thể làm bạn bè.
Dựa theo thói quen trước kia của Dịch Triệt, nếu là đi ăn chung, hắn sẽ tới muộn một chút. Nhưng lần này hắn tới quán còn sớm hơn giờ hẹn tới hai mươi phút.
Lục Minh chọn một quán ăn Tân Cương gần trường, đại sảnh có hơi hẹp, tuy nói là bọn họ đã đặt chỗ dành cho chín người, nhưng mà trong nội đường chỉ có một cái bàn vuông nhỏ. Nhân viên phục vụ ghép hai cái bàn lại với nhau, bày ra chín cái ghế, hai bên mỗi bên bốn cái, cái còn lại đặt ở một bên.
Theo bản năng, Dịch Triệt chọn chỗ xa nhất mà ngồi xuống.
Chỗ ngồi này đưa lưng về phía cửa, cửa thỉnh thoảng bị đẩy ra, gió lạnh tạt vào, tiếng nói chuyện truyền tới, Dịch Triệt cũng sẽ không nhịn được quay đầu lại nhìn. Chẳng qua phần lớn thời gian, hắn không cần hoàn toàn quay đầu lại cũng đoán được trong đó không có Hứa Đường Thành.
Đợi như vậy hết mấy phút, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn hắn, có lẽ cho là hắn nóng lòng chờ, còn cầm thực đơn tới hỏi hắn có cần gọi món trước không. Dịch Triệt lắc đầu, cảm thấy ánh đèn vàng trong quán chiếu hắn tới tinh thần không yên. Đợi nhân viên phục vụ đi ra phía sau, hắn mới đứng dậy nhìn ra hướng cửa.
Bọn Lục Minh tới rất nhanh, mấy sinh viên năm nhất sau khi nhìn thấy chỗ ngồi luôn miệng nói Lục Minh phải ngồi ở vị trí chính giữa. Lục Minh chép miệng một cái, cố tình nói đùa ngại ngùng này nọ, nói ở đây còn có hai vị học trưởng, làm gì tới lượt hắn ngồi giữa chứ.
Vu Án thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trong các hoạt động của hội học sinh, hắn người này biết nói chuyện, còn luôn được hội trưởng hội học sinh hiện tại ca tụng, chỉ cần là người của hội học sinh đều biết hắn. Còn Hứa Đường Thành thì không hay tham gia các hoạt động bên này mấy, ít nhất Dịch Triệt chưa bao giờ thấy y xuất hiện.
Lục Minh vừa nói như vậy, mấy người còn lại cũng tò mò không biết học trưởng còn lại là ai. Lục Minh khen Hứa Đường Thành xong, đặc biệt nói với bọn họ điểm quan trọng nhất: “Không nói mấy cái khác, chỉ nói tới cuộc thi ca sĩ vườn trường của đại học A năm đó, anh ấy chính là người tổ chức. Lúc anh ấy còn làm hội trưởng hội học sinh, bảo đảm chính là hội trưởng ngầu nhất trong các trường đại học ở Bắc Kinh, khi đó trên mạng anh ấy nổi tiếng lắm, có mấy trường còn lấy chương trình này của anh ấy làm mẫu.”
Lục Minh lắc lắc đầu: “Đáng tiếc dù có lấy làm mẫu, thì cũng chỉ có thể ngắm không thể đuổi kịp, tới giờ vẫn không thể tổ chức được một cuộc thi như vậy nữa.”
Một học đệ không cam lòng nói: “Có gì mà làm không nổi chứ?”
“Cậu không hiểu đâu,” Lục Minh liếc hắn một cái, cầm đũa lên gõ gõ mặt bàn, “Đừng tưởng kiếm được tài trợ, mời đủ khách quý rồi thì có thể mở được một cuộc thi văn nghệ. Ca hát, cũng phải dày công tu dưỡng năng lực, làm sao đặt ra quy tắc, làm sao đảm bảo cuộc thi diễn ra công bằng với tiết tấu thoải mái, còn phải khiến các tuyển thủ cọ xát ra thật nhiều tia lửa điện, nói chung cái này cũng phí tâm tư lắm…”
Đối với những chuyện này, Dịch Triệt chưa từng trải qua, cũng không có nghe Hứa Đường Thành nhắc tới. Lúc y làm một người ưu tú ở đại học, thì hắn vẫn ở trong thành phố nhỏ, sống vất vưởng qua ngày.
Cứ như vậy một đám bên bộ phận văn nghệ tụm lại, đông người tất nhiên bầu không khí cũng náo nhiệt hắn, nói hết chủ đề này tới chủ đề khác. Dịch Triệt uống hết một ly trà lúa mạch, nghe bọn họ trò chuyện, lúc thì đứng đắn, lúc lại khôi hài, nếu là chuyện có liên quan đến Hứa Đường Thành, thì hắn sẽ xoay xoay cái ly trong tay, nhìn vòng sáng phía trên từ từ dao động, rũ mắt nghe một hồi.
Đợi mãi mà Hứa Đường Thành vẫn chưa tới, Dịch Triệt đang tự hỏi tại sao Lục Minh không gọi điện thoại cho y thì thấy Vu Án tiến vào. Hắn bị đám người đẩy vào chỗ ngồi của “gia trưởng”, bất đắc dĩ cười, nói Hứa Đường Thành vẫn còn đang ở chỗ của thầy, trễ một chút mới tới được, bảo mọi người cứ ăn trước.
Tin này làm Dịch Triệt có chút chán nản, nhưng sau đó lại cảm thấy may mắn vì tránh được một kiếp, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Gọi xong thức ăn, phục vụ bắt đầu mang món ăn lên. Hơi nóng tỏa ra mang đến hơi thở cuộc sống.
Ai nấy đều nói đồ ăn ở đây mùi vị không tệ, tuy nói là món ăn Tân Cương, nhưng do mùi vị đã được thay đổi nên mang đến cảm giác rất đặc biệt. Dịch Triệt lại không ăn ra mùi vị gì. Đũa trên tay hắn còn chẳng động được mấy lần, dĩa thức ăn cũng rất sạch sẽ, cho đến khi Hứa Đường Thành đẩy cửa bước vào, trên đũa cũng chỉ kẹp hai viên đậu phộng với một miếng khoai tây.
Dịch Triệt là người đầu tiên phát hiện Hứa Đường Thành đi vào, nhưng Lục Minh lại lên tiếng gọi tên y trước.
Dịch Triệt không lên tiếng nhìn y bước vào cửa, đi về hướng bên này, từng bước một đi tới, tim hắn cũng theo đó đập bấy nhiêu lần.
Ánh đèn giống như có ma lực, khiến hắn có cảm giác cả thân thể và tâm hồn đều trở nên hư ảo.
“Học trưởng, ngồi đây ngồi đây.”
Bên cạnh Lục Minh vẫn còn trống chỗ, bên cạnh Dịch Triệt cũng còn một cái. Lần đầu tiên, Hứa Đường Thành không biết làm sao đưa ra lựa chọn.
Dịch Triệt đại khái cho là nhiều người nhìn y như vậy, y hẳn sẽ không phát hiện ra ánh mắt của mình, nhưng thật ra Hứa Đường Thành từ lúc vào cửa đã cảm nhận được một ánh nhìn quá đỗi đặc biệt. Y không dám đối diện với hắn, nên từ đầu đến cuối chỉ đáp lời Lục Minh.
Cũng do có suy nghĩ trốn tránh, nên y dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, quyết định chọn vị trí bên cạnh Lục Minh.
Dịch Triệt ngồi góc chéo đối diện với y, sau khi ngồi xuống, Hứa Đường Thành ngẩng đầu đáp trả vấn đề của người bên cạnh, cũng ở đây tối nay, lần đầu tiên chạm phải ánh mắt hắn.
Không kịp chuẩn bị tâm lý, trong lòng y bỗng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Người khác còn không có chú ý tới ánh mắt này, nhưng Hứa Đường Thành đột nhiên y thức được, mình vẫn không thể ngừng làm tổn thương hắn.
Dịch Triệt ngồi đó ngây ngốc nhìn y.
Không có bi thương, không có thất vọng, cũng không có tủi thân, chỉ có ngơ ngác, giống như vẫn chưa phản ứng được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Hắn ngồi nơi đó, bên cạnh còn có một chỗ trống, giống như tách biệt hắn với tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.