Chương 52
Cao Đài Thụ Sắc
07/12/2020
“Em không quan tâm.”
Dịch Triệt nói xong liền xoay người ra khỏi bếp, Hứa Đường Thành nghe thấy tiếng mở cửa, không ngờ người này cứ thế mà rời đi.
Bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau.
Y có thể cảm nhận được tâm tình đang bị đè nén của Dịch Triệt, y cũng biết lần này hắn thật sự nổi giận. Sau khi đồng ý với điều kiện trao đổi của Vu Án, y cũng từng nghĩ xem Dịch Triệt sẽ có phản ứng thế nào, Hứa Đường Thành trong lòng Dịch Triệt rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào, y là người rõ hơn ai hết. Nhưng y lại không biết nên làm thế nào để Dịch Triệt hiểu, tương lai của hai người, tiền đề nhất định là phải có cả hai.
Trong bếp yên lặng tới nghẹt thở, Hứa Đường Thành một mình đứng đây vô cùng khó chịu. Y mở cửa sổ ra, muốn hút điếu thuốc, nhưng sờ hết lần này tới lần khác đều không tìm được. Gió từ cửa sổ thổi vào mang theo không khí khô rát, túi ni lông cột trên cửa sổ kêu lên phần phật càng khiến lòng người phiền muộn.
Hứa Đường Thành nhìn chằm chằm cửa sổ hồi lâu, y đưa tay lên dụi mắt rồi đóng cửa sổ lại, suy nghĩ trước mắt cứ làm cơm cái đã.
Cầm cà chua tới bồn rửa chén, không khống chế được sức mạnh trên tay nên làm nước văng ra xối xả. Tiếng mở cửa nhanh chóng bị âm thanh nước chảy nhấn chìm, vào lúc Hứa Đường Thành vặn nhỏ nước lại thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Quay về cũng nhanh thật.
Hứa Đường Thành cúi đầu tập trung nghe động tĩnh trong phòng, chợt liếc mắt nhìn cái cổ tay lúc nãy bị đối phương bóp tới ửng đỏ.
Cửa phòng bếp bị đẩy ra, Hứa Đường Thành phản ứng nhanh giấu cái tay đó bên người, đổi sang tay khác cầm cà chua.
Người mới vừa tức giận rời đi không tiếng động tiến lại gần, đứng đó mấy giây rồi đưa tay ra giật lấy cà chua trong tay y.
Một màn ban nãy Hứa Đường Thành không phải không tức giận, y vung tay lên tránh khỏi người Dịch Triệt, không thèm để ý tới hắn. Dịch Triệt vẫn không có nói chuyện, nhưng hắn bắt lấy tay Hứa Đường Thành, lấy quả cà chua đi cho bằng được.
Hứa Đường Thành rốt cuộc cũng không chống cự nữa.
Dịch Triệt hấp háy môi, nói: “Lạnh.”
Nước tháng năm lạnh cái gì mà lạnh.
Hứa Đường Thành khẽ lầm bầm một câu như vậy, phiền não cuối cùng cũng vơi đi được một chút, y dựa vào tường nhìn cái người đang khom lưng rửa cà chua. Do tư thế đứng của hai người nên Hứa Đường Thành có thể nhìn thẳng vào Dịch Triệt, chẳng qua nhìn hàng mi hắn chớp chớp, y như có thể nhìn thấy được bộ dáng hắn nhìn mình chăm chú.
Theo lý thuyết, người lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp như Dịch Triệt không thể nào có tính tình đơn giản như vậy, nhưng mà ánh mắt của Dịch Triệt luôn rất thành thật, lúc đối diện với y là vui vẻ, đối diện với Vu Án sẽ tỏ ra chán ghét, tính cách đơn thuần như trẻ nhỏ, nhưng so với trẻ nhỏ lại mất đi một phần tuổi thơ vô ưu vô lo.
Tựa hồ, nhiều năm như vậy hắn đều một mình lớn lên, trở thành dáng vẻ vô cùng đáng quý.
Dịch Triệt rửa cà chua xong, đóng vòi nước, vẩy hết nước trên cà chua ra rồi bất động nhìn y. Bên trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Hứa Đường Thành cúi đầu nhìn sàn nhà, có thể nghe được tiếng gió quét qua ngón tay Dịch Triệt. Giữa hai người bọn họ đã rất lâu rồi không xuất hiện cảnh tượng lúng túng như thế này, Hứa Đường Thành giờ đây mệt lắm rồi, lúc nãy vừa mới trút hết nỗi lòng, giờ bỗng nhiên yên tĩnh lại, y không muốn nhúc nhích nữa, cũng chẳng màng nói chuyện.
Hứa Đường Thành chậm rãi đi tới trước tấm thớt, Dịch Triệt đi sát theo sau, để cà chua xuống trước mặt y. Hứa Đường Thành vừa định cầm dao lên, nghĩ thế nào lại dừng động tác.
“Kêu đồ ăn ngoài đi,” y nói, “Mệt rồi không muốn làm nữa.”
Nhưng không đợi y xoay người, đã bị người phía sau ôm lấy.
“Em xin lỗi.”
Âm thanh bên tai rốt cuộc khôi phục lại âm lượng bình thường, không phải dịu dàng nhỏ nhẹ mà là đàng hoàng trịnh trọng, là sự dịu dàng chỉ thuộc về đứa nhỏ to xác.
“Xin lỗi, lúc nãy không nên lớn tiếng với anh như vậy.”
Nghe thấy lời này Hứa Đường Thành hơi nhíu mày. Y đưa tay đặt lên hai cánh tay hắn, lại không nỡ gạt ra.
“Dịch Triệt.” Y buông tiếng thở dài, nói với hắn, “Anh giận không phải vì em lớn tiếng với anh, anh biết anh cho Vu Án số liệu sẽ khiến em khó chịu, là anh không có thương lượng với em, không có nói với em trước, nên em lớn tiếng với anh cũng là lẽ đương nhiên.”
Dịch Triệt lại nói: “Không lớn tiếng, sau này cũng sẽ không lớn tiếng với anh nữa.”
“Em có biết tại sao anh lại giận không?”
Ngừng một lát, có hơi thở nhẹ nhàng quét qua vành tai y.
“Không nên bỏ đi.”
“Không phải,” Hứa Đường Thành nhanh chóng nói, “Tiếp tục nghĩ.”
Không đợi được đáp án, y liền tránh khỏi người Dịch Triệt, thả cánh tay hắn về bên người. Ánh mắt Dịch Triệt trở nên mông lung, y đành phải nói chậm lại, sợ hắn nghe không lọt mà bắt đầu trần thuật từng câu từng chữ.
“Anh không phải giận chuyện em lớn tiếng với anh, không giận chuyện em bỏ đi, không giận chuyện em đánh Vu Án, cũng không giận chuyện em không chịu nói xin lỗi, mà là vì em nói ‘Không có ý nghĩa’, ‘Không quan tâm’.” Hứa Đường Thành dừng lại một chút, đè xuống chua xót nơi cổ họng. Y muốn tìm một cách biểu đạt có thể giải thích rõ vấn đề, cho nên sau một hồi, y mới nói tiếp: “Anh không biết em có hiểu hay không, dù anh có sống tốt thế nào, cũng không phải tương lai của hai ta. Em bây giờ đang làm mô phỏng, nên anh cứ lấy cái mô-đun trong phần mềm ra làm thí dụ vậy. Tương lai của chúng ta không phải là một cái mô-đun đơn giản, căn bản không thể dùng mật mã trực tiếp viết ra, nó là một cái mô-đun phức tạp, bao gồm em và anh, đem hai cái mô-đun đơn giản là anh và em hợp lại viết ra, cái mô-đun phức tạp này mới có thể tồn tại. Em nói em không quan tâm rồi tự ý rút hết mô-đun của mình ra, kết quả chỉ còn lại mình anh, em nói xem anh phải làm sao đây?”
Lúc Hứa Đường Thành nói chuyện, Dịch Triệt để ý thấy hốc mắt y đỏ lên, cũng không biết bởi vì ngủ không ngon hay cảm xúc không tốt, tia máu dưới đáy mắt Hứa Đường Thành nhiều tới dọa người. Hắn cơ hồ muốn lập tức nói “Em biết lỗi rồi”, nhưng mà sự kiên trì này của hắn, phần lớn có liên quan đến Hứa Đường Thành. Nội tâm hắn vững vàng như núi, cho dù người này có là Hứa Đường Thành thì cũng không thể dao động.
“Nhưng anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh.”
“Ảnh hưởng với anh bất quá cũng chỉ là dời ngày tốt nghiệp lại mà thôi.”
Dịch Triệt không phản bác nữa, hắn nghiêng đầu sang một bên, không nói gì. Hứa Đường Thành biết đây là hắn dùng sự im lặng để kháng nghị, vì vậy nhẫn nhịn, tiếp tục dẫn dắt: “Em thử nghĩ xem, bất kỳ mật mã nào cũng đều có một cái cấu hình chủ, phụ trách chức năng cơ bản, anh bây giờ chẳng qua chỉ lấy đi một số thứ râu ria, cái đoạn mật mã đó vẫn có thể tiếp tục chạy. Nhưng nếu em bị truy tố, vậy thì cái đoạn kia của em sẽ không thể chạy được nữa.”
“Được, coi như anh nói đúng đi, như vậy anh cũng có thể nói với em mà, chỉ cần nói anh không muốn thấy em đối chọi với anh ta nữa.” Dịch Triệt hung hăn cắn môi dưới, để đau đớn khiến mình bình tĩnh lại, “Nếu như em biết anh sẽ làm ra chuyện này, em có thể tới xin lỗi anh ta, em đi xin lỗi so với việc anh…”
“Anh không muốn để em đi.”
Hứa Đường Thành bỗng nhiên ngắt lời hắn.
Dịch Triệt sửng sốt, sau đó ngây ngô nhìn Hứa Đường Thành nửa ngày, thấy y nhắm mắt rồi lại mở ra, mới đưa mắt nhìn sang mình.
Thật ra có một câu Hứa Đường Thành vẫn chưa nói ra, chỉ cần y quen với việc biểu đạt tình cảm, y có thể nói với Dịch Triệt một câu, anh không nỡ.
Ai cam lòng nhìn bảo bối của mình chịu tủi thân? Dựa vào cái gì Dịch Triệt phải đi xin lỗi một người như vậy?
Y hiểu được sự tôn nghiêm, kiêu ngạo của Dịch Triệt, hơn nữa cũng tình nguyện bảo vệ.
“Em không chịu nói với anh, nhưng anh tin em có lý do của mình.” Hứa Đường Thành nói, “Anh suy nghĩ hết hai ngày, đây chính là biện pháp tốt nhất.”
“Nhưng dùng tiền đồ của anh đổi lấy tiền đồ của em, em không muốn.”
Với hắn mà nói, hai cái mô-đun, hai cái tiền đồ, đều không phải cùng một đẳng cấp. Cho dù hắn coi tình yêu là cái gì, thì trong thế giới của hắn Hứa Đường Thành vẫn là quan trọng nhất, Hứa Đường Thành ăn ít đi một bữa cơm, chính là ngang với việc hắn không ăn cơm một tháng.
“Anh biết.” Hứa Đường Thành nói.
Đây là một vòng tuần hoàn chết, bọn họ ai cũng cố chấp. Cũng biết Dịch Triệt không dễ bị thuyết phục, càng sẽ không chịu để mình làm vậy, cho nên Hứa Đường Thành mới tự mình quyết định, có thể tính là tiền trảm hậu tấu.
“Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác,” Hứa Đường Thành cầm tay hắn, dùng giọng điệu dỗ dành nói, “Em cứ coi như cho anh tự tung tự tác một lần đi, chuyện này đã giải quyết rồi, tất cả dừng ở đây thôi, có được không?”
Y hy vọng Dịch Triệt có thể cho mình một câu trả lời thỏa hiệp, thế nhưng Dịch Triệt lại cứng tới nỗi khiến y muốn vò đầu bứt tóc. Dịch Triệt đứng đó không nói lời nào, làm Hứa Đường Thành tức tới nỗi không thèm chú ý cổ tay, y cầm dao bổ một phát lên quả cà chua.
Cũng không biết lúc nãy Dịch Triệt dùng bao nhiêu sức lực, cổ tay Hứa Đường Thành càng lúc càng đau, tay y run lên một cái, buông dao ra, suýt nữa làm bị thương cái tay còn lại.
“Đệt.” Cộng thêm uất ức mấy ngày nay, giờ đây bị sự đau đớn làm cho bùng phát, Hứa Đường Thành thấp giọng mắng một câu.
Dịch Triệt sợ hết hồn, tưởng y bị cắt trúng tay, lập tức cầm qua xem. Kiểm tra cẩn thận mới phát hiện Hứa Đường Thành từ đầu đến cuối chỉ che mỗi cổ tay lại.
“Cổ tay anh sao vậy…” Dịch Triệt hơi khựng lại, nhớ tới cảnh tượng ban nãy. Hắn có chút không thể tin được, vừa giận mình vừa hối hận, hỏi, “Là em làm sao?”
“Không phải.” Thấy hắn sắp không kiềm chế được cảm xúc, Hứa Đường Thành lắc đầu, “Lúc sáng không chú ý để bị trẹo.”
Dịch Triệt nói xong liền xoay người ra khỏi bếp, Hứa Đường Thành nghe thấy tiếng mở cửa, không ngờ người này cứ thế mà rời đi.
Bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau.
Y có thể cảm nhận được tâm tình đang bị đè nén của Dịch Triệt, y cũng biết lần này hắn thật sự nổi giận. Sau khi đồng ý với điều kiện trao đổi của Vu Án, y cũng từng nghĩ xem Dịch Triệt sẽ có phản ứng thế nào, Hứa Đường Thành trong lòng Dịch Triệt rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào, y là người rõ hơn ai hết. Nhưng y lại không biết nên làm thế nào để Dịch Triệt hiểu, tương lai của hai người, tiền đề nhất định là phải có cả hai.
Trong bếp yên lặng tới nghẹt thở, Hứa Đường Thành một mình đứng đây vô cùng khó chịu. Y mở cửa sổ ra, muốn hút điếu thuốc, nhưng sờ hết lần này tới lần khác đều không tìm được. Gió từ cửa sổ thổi vào mang theo không khí khô rát, túi ni lông cột trên cửa sổ kêu lên phần phật càng khiến lòng người phiền muộn.
Hứa Đường Thành nhìn chằm chằm cửa sổ hồi lâu, y đưa tay lên dụi mắt rồi đóng cửa sổ lại, suy nghĩ trước mắt cứ làm cơm cái đã.
Cầm cà chua tới bồn rửa chén, không khống chế được sức mạnh trên tay nên làm nước văng ra xối xả. Tiếng mở cửa nhanh chóng bị âm thanh nước chảy nhấn chìm, vào lúc Hứa Đường Thành vặn nhỏ nước lại thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Quay về cũng nhanh thật.
Hứa Đường Thành cúi đầu tập trung nghe động tĩnh trong phòng, chợt liếc mắt nhìn cái cổ tay lúc nãy bị đối phương bóp tới ửng đỏ.
Cửa phòng bếp bị đẩy ra, Hứa Đường Thành phản ứng nhanh giấu cái tay đó bên người, đổi sang tay khác cầm cà chua.
Người mới vừa tức giận rời đi không tiếng động tiến lại gần, đứng đó mấy giây rồi đưa tay ra giật lấy cà chua trong tay y.
Một màn ban nãy Hứa Đường Thành không phải không tức giận, y vung tay lên tránh khỏi người Dịch Triệt, không thèm để ý tới hắn. Dịch Triệt vẫn không có nói chuyện, nhưng hắn bắt lấy tay Hứa Đường Thành, lấy quả cà chua đi cho bằng được.
Hứa Đường Thành rốt cuộc cũng không chống cự nữa.
Dịch Triệt hấp háy môi, nói: “Lạnh.”
Nước tháng năm lạnh cái gì mà lạnh.
Hứa Đường Thành khẽ lầm bầm một câu như vậy, phiền não cuối cùng cũng vơi đi được một chút, y dựa vào tường nhìn cái người đang khom lưng rửa cà chua. Do tư thế đứng của hai người nên Hứa Đường Thành có thể nhìn thẳng vào Dịch Triệt, chẳng qua nhìn hàng mi hắn chớp chớp, y như có thể nhìn thấy được bộ dáng hắn nhìn mình chăm chú.
Theo lý thuyết, người lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp như Dịch Triệt không thể nào có tính tình đơn giản như vậy, nhưng mà ánh mắt của Dịch Triệt luôn rất thành thật, lúc đối diện với y là vui vẻ, đối diện với Vu Án sẽ tỏ ra chán ghét, tính cách đơn thuần như trẻ nhỏ, nhưng so với trẻ nhỏ lại mất đi một phần tuổi thơ vô ưu vô lo.
Tựa hồ, nhiều năm như vậy hắn đều một mình lớn lên, trở thành dáng vẻ vô cùng đáng quý.
Dịch Triệt rửa cà chua xong, đóng vòi nước, vẩy hết nước trên cà chua ra rồi bất động nhìn y. Bên trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Hứa Đường Thành cúi đầu nhìn sàn nhà, có thể nghe được tiếng gió quét qua ngón tay Dịch Triệt. Giữa hai người bọn họ đã rất lâu rồi không xuất hiện cảnh tượng lúng túng như thế này, Hứa Đường Thành giờ đây mệt lắm rồi, lúc nãy vừa mới trút hết nỗi lòng, giờ bỗng nhiên yên tĩnh lại, y không muốn nhúc nhích nữa, cũng chẳng màng nói chuyện.
Hứa Đường Thành chậm rãi đi tới trước tấm thớt, Dịch Triệt đi sát theo sau, để cà chua xuống trước mặt y. Hứa Đường Thành vừa định cầm dao lên, nghĩ thế nào lại dừng động tác.
“Kêu đồ ăn ngoài đi,” y nói, “Mệt rồi không muốn làm nữa.”
Nhưng không đợi y xoay người, đã bị người phía sau ôm lấy.
“Em xin lỗi.”
Âm thanh bên tai rốt cuộc khôi phục lại âm lượng bình thường, không phải dịu dàng nhỏ nhẹ mà là đàng hoàng trịnh trọng, là sự dịu dàng chỉ thuộc về đứa nhỏ to xác.
“Xin lỗi, lúc nãy không nên lớn tiếng với anh như vậy.”
Nghe thấy lời này Hứa Đường Thành hơi nhíu mày. Y đưa tay đặt lên hai cánh tay hắn, lại không nỡ gạt ra.
“Dịch Triệt.” Y buông tiếng thở dài, nói với hắn, “Anh giận không phải vì em lớn tiếng với anh, anh biết anh cho Vu Án số liệu sẽ khiến em khó chịu, là anh không có thương lượng với em, không có nói với em trước, nên em lớn tiếng với anh cũng là lẽ đương nhiên.”
Dịch Triệt lại nói: “Không lớn tiếng, sau này cũng sẽ không lớn tiếng với anh nữa.”
“Em có biết tại sao anh lại giận không?”
Ngừng một lát, có hơi thở nhẹ nhàng quét qua vành tai y.
“Không nên bỏ đi.”
“Không phải,” Hứa Đường Thành nhanh chóng nói, “Tiếp tục nghĩ.”
Không đợi được đáp án, y liền tránh khỏi người Dịch Triệt, thả cánh tay hắn về bên người. Ánh mắt Dịch Triệt trở nên mông lung, y đành phải nói chậm lại, sợ hắn nghe không lọt mà bắt đầu trần thuật từng câu từng chữ.
“Anh không phải giận chuyện em lớn tiếng với anh, không giận chuyện em bỏ đi, không giận chuyện em đánh Vu Án, cũng không giận chuyện em không chịu nói xin lỗi, mà là vì em nói ‘Không có ý nghĩa’, ‘Không quan tâm’.” Hứa Đường Thành dừng lại một chút, đè xuống chua xót nơi cổ họng. Y muốn tìm một cách biểu đạt có thể giải thích rõ vấn đề, cho nên sau một hồi, y mới nói tiếp: “Anh không biết em có hiểu hay không, dù anh có sống tốt thế nào, cũng không phải tương lai của hai ta. Em bây giờ đang làm mô phỏng, nên anh cứ lấy cái mô-đun trong phần mềm ra làm thí dụ vậy. Tương lai của chúng ta không phải là một cái mô-đun đơn giản, căn bản không thể dùng mật mã trực tiếp viết ra, nó là một cái mô-đun phức tạp, bao gồm em và anh, đem hai cái mô-đun đơn giản là anh và em hợp lại viết ra, cái mô-đun phức tạp này mới có thể tồn tại. Em nói em không quan tâm rồi tự ý rút hết mô-đun của mình ra, kết quả chỉ còn lại mình anh, em nói xem anh phải làm sao đây?”
Lúc Hứa Đường Thành nói chuyện, Dịch Triệt để ý thấy hốc mắt y đỏ lên, cũng không biết bởi vì ngủ không ngon hay cảm xúc không tốt, tia máu dưới đáy mắt Hứa Đường Thành nhiều tới dọa người. Hắn cơ hồ muốn lập tức nói “Em biết lỗi rồi”, nhưng mà sự kiên trì này của hắn, phần lớn có liên quan đến Hứa Đường Thành. Nội tâm hắn vững vàng như núi, cho dù người này có là Hứa Đường Thành thì cũng không thể dao động.
“Nhưng anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh.”
“Ảnh hưởng với anh bất quá cũng chỉ là dời ngày tốt nghiệp lại mà thôi.”
Dịch Triệt không phản bác nữa, hắn nghiêng đầu sang một bên, không nói gì. Hứa Đường Thành biết đây là hắn dùng sự im lặng để kháng nghị, vì vậy nhẫn nhịn, tiếp tục dẫn dắt: “Em thử nghĩ xem, bất kỳ mật mã nào cũng đều có một cái cấu hình chủ, phụ trách chức năng cơ bản, anh bây giờ chẳng qua chỉ lấy đi một số thứ râu ria, cái đoạn mật mã đó vẫn có thể tiếp tục chạy. Nhưng nếu em bị truy tố, vậy thì cái đoạn kia của em sẽ không thể chạy được nữa.”
“Được, coi như anh nói đúng đi, như vậy anh cũng có thể nói với em mà, chỉ cần nói anh không muốn thấy em đối chọi với anh ta nữa.” Dịch Triệt hung hăn cắn môi dưới, để đau đớn khiến mình bình tĩnh lại, “Nếu như em biết anh sẽ làm ra chuyện này, em có thể tới xin lỗi anh ta, em đi xin lỗi so với việc anh…”
“Anh không muốn để em đi.”
Hứa Đường Thành bỗng nhiên ngắt lời hắn.
Dịch Triệt sửng sốt, sau đó ngây ngô nhìn Hứa Đường Thành nửa ngày, thấy y nhắm mắt rồi lại mở ra, mới đưa mắt nhìn sang mình.
Thật ra có một câu Hứa Đường Thành vẫn chưa nói ra, chỉ cần y quen với việc biểu đạt tình cảm, y có thể nói với Dịch Triệt một câu, anh không nỡ.
Ai cam lòng nhìn bảo bối của mình chịu tủi thân? Dựa vào cái gì Dịch Triệt phải đi xin lỗi một người như vậy?
Y hiểu được sự tôn nghiêm, kiêu ngạo của Dịch Triệt, hơn nữa cũng tình nguyện bảo vệ.
“Em không chịu nói với anh, nhưng anh tin em có lý do của mình.” Hứa Đường Thành nói, “Anh suy nghĩ hết hai ngày, đây chính là biện pháp tốt nhất.”
“Nhưng dùng tiền đồ của anh đổi lấy tiền đồ của em, em không muốn.”
Với hắn mà nói, hai cái mô-đun, hai cái tiền đồ, đều không phải cùng một đẳng cấp. Cho dù hắn coi tình yêu là cái gì, thì trong thế giới của hắn Hứa Đường Thành vẫn là quan trọng nhất, Hứa Đường Thành ăn ít đi một bữa cơm, chính là ngang với việc hắn không ăn cơm một tháng.
“Anh biết.” Hứa Đường Thành nói.
Đây là một vòng tuần hoàn chết, bọn họ ai cũng cố chấp. Cũng biết Dịch Triệt không dễ bị thuyết phục, càng sẽ không chịu để mình làm vậy, cho nên Hứa Đường Thành mới tự mình quyết định, có thể tính là tiền trảm hậu tấu.
“Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác,” Hứa Đường Thành cầm tay hắn, dùng giọng điệu dỗ dành nói, “Em cứ coi như cho anh tự tung tự tác một lần đi, chuyện này đã giải quyết rồi, tất cả dừng ở đây thôi, có được không?”
Y hy vọng Dịch Triệt có thể cho mình một câu trả lời thỏa hiệp, thế nhưng Dịch Triệt lại cứng tới nỗi khiến y muốn vò đầu bứt tóc. Dịch Triệt đứng đó không nói lời nào, làm Hứa Đường Thành tức tới nỗi không thèm chú ý cổ tay, y cầm dao bổ một phát lên quả cà chua.
Cũng không biết lúc nãy Dịch Triệt dùng bao nhiêu sức lực, cổ tay Hứa Đường Thành càng lúc càng đau, tay y run lên một cái, buông dao ra, suýt nữa làm bị thương cái tay còn lại.
“Đệt.” Cộng thêm uất ức mấy ngày nay, giờ đây bị sự đau đớn làm cho bùng phát, Hứa Đường Thành thấp giọng mắng một câu.
Dịch Triệt sợ hết hồn, tưởng y bị cắt trúng tay, lập tức cầm qua xem. Kiểm tra cẩn thận mới phát hiện Hứa Đường Thành từ đầu đến cuối chỉ che mỗi cổ tay lại.
“Cổ tay anh sao vậy…” Dịch Triệt hơi khựng lại, nhớ tới cảnh tượng ban nãy. Hắn có chút không thể tin được, vừa giận mình vừa hối hận, hỏi, “Là em làm sao?”
“Không phải.” Thấy hắn sắp không kiềm chế được cảm xúc, Hứa Đường Thành lắc đầu, “Lúc sáng không chú ý để bị trẹo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.