Chương 10
Cao Đài Thụ Sắc
07/12/2020
Đối với tâm tư của thiếu niên trong thành phố nhỏ Hứa Đường Thành không hề phát giác, y vẫn như thường lệ trải qua cuộc sống ở trường học, bận rộn, đơn điệu, kích thích lớn nhất từng trải qua chắc có lẽ là lần chạy tới nhà ga giành vé xe lửa giúp Thành Nhứ.
Buổi tối sau khi đi lấy nước trở về, nhìn thấy Thành Nhứ đang ngồi trước bàn học, ánh sáng từ đèn bàn phủ xuống cơ hồ muốn chiếu xuyên qua tấm vé mỏng manh. Hứa Đường Thành rót cho Thành Nhứ một ly nước, lại đi tới lục trong hòm thuốc của mình lấy ra mấy viên thuốc trị cảm, sau khi xem xét kĩ càng mới đưa cho hắn.
“Đợi nước nguội chút rồi hãy uống.”
Nghe được âm thanh Thành Nhứ bỗng nhiên hoàn hồn lại, quay người đáp một tiếng. Chờ hắn lề mề uống thuốc xong, Hứa Đường Thành mới hỏi: “Tối nay cậu làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là…”
Thành Nhứ hình như có chút buồn rầu, nói chuyện cứ ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng không chịu nói ra nguyên do, Hứa Đường Thành không thể không hỏi tiếp.
“Ừm, có người quen của gia đình tôi, anh ta nói Tết này anh ta tự mình lái xe về, hỏi tôi xem có muốn về cùng anh ta hay không…Anh ta nói dù sao đi chung cũng có người nói chuyện đỡ buồn.”
“Người quen?” Hứa Đường Thành nghe vậy lập tức hỏi: “Quen cỡ nào?”
Dừng một chút, Thành Nhứ gật đầu: “Rất quen.”
“Nhà cậu xa như vậy, lái xe cũng phải hơn mười tiếng mới tới.”
“Anh ta bảo sáng đi sớm thì trước mười hai giờ khuya là có thể tới nơi, giữa đường có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút.”
Hứa Đường Thành “Ừ” một tiếng, đang nghĩ một người lái xe với thời gian lâu như vậy có an toàn hay không.
“Tôi còn chưa có nhận lời anh ta.” Thành Nhứ thấy Hứa Đường Thành nãy giờ không nói gì, đột nhiên nói: “Tôi vẫn là ngồi xe lửa về nhà thôi, trước đó tôi cũng cảm thấy anh ta tự mình lái xe không an toàn lắm.”
“Vậy cậu đi về với anh ta đi, ngồi xe lửa cũng chật chội lắm,” nghĩ tới tình cảnh lần trước dẫn hắn về nhà mình bằng xe lửa, Hứa Đường Thành vỗ vỗ vai hắn nói, “Giờ đi khẳng định còn đông người hơn Tết dương lịch, cậu cứ ngồi xe về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Nói tới đây, Hứa Đường Thành coi như chủ đề này chính thức kết thúc, y cúi đầu, bắt đầu dọn dẹp bàn học, chuẩn bị làm PPT báo cáo cuối năm. Thành Nhứ ở phía sau nghiêng đầu nhìn biểu cảm của y, một mặt cẩn thận từng li từng tí.
“Gì đó?”
“Cậu không giận sao?”
Lời này hỏi ra không đầu không đuôi, Hứa Đường Thành dựng hai quyển sách đang cầm trong tay lên, không hiểu hỏi lại: “Tại sao lại giận?”
Lập tức một tấm vé xe được đưa tới trước mặt Hứa Đường Thành, mệnh giá màu đỏ bên trên lúc này đã hiện ra mấy cái nếp uốn, không biết đã bị siết trong tay bao lâu.
“Cậu khó lắm mới mua được cái vé này cho tôi.”
Thoáng nhìn qua trong ánh mắt Thành Nhứ đong đầy cảm giác tội lỗi, lại có chút khẩn trương, Hứa Đường Thành nhất thời không biết nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
Ánh mắt này thật sự phát huy triệt để cái tính tình mềm nhũn với sợ cô phụ người khác của Thành Nhứ, nếu như nói trong đầu mỗi người luôn sẽ có một hình ảnh đại diện cho một người quen thuộc, thì Thành Nhứ trong lòng Hứa Đường Thành chính là người như vậy.
Vừa khéo chính là, mới nói chuyện đi nhờ xe với Thành Như xong thì lúc trước khi ngủ Hứa Đường Thành nhận được tin nhắn của Mặc Chi. Nội dung tin nhắn chỉ đơn giản là Mặc Chi hỏi y khi nào mới về nghỉ đông, có muốn cùng nhau về hay không, từ ngữ cẩn thận lại rất có chừng mực.
Hứa Đường Thành trả lời bản thân không ngồi xe lửa, dự định sẽ tự lái xe về, cũng hỏi thử xem cô có muốn cùng ngồi xe về hay không.
Mặc Chi không có trả lời ngay lập tức, mà là đối với việc y có xe tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Có xe người nhà muốn đi đâu cũng thuận tiện hơn, mà tôi lại thường xuyên về nhà, từ trường tới trạm xe cũng không gần gì cho cam, lái xe vẫn tiết kiệm thời gian hơn.”
Sau đó giống như thuận lý thành chương, hai người tôi một câu cậu một câu, trên chuyến xe về nhà của Hứa Đường Thành lại có thêm một người.
Mặc Chi vẫn như cũ gửi qua cái emo mặt cười để kết thúc câu chuyện, Hứa Đường Thành nhìn cái mặt cười này, cùng với câu chúc ngủ ngon gửi tới trước đó, tựa hồ đã nhận ra điều gì. Y xoay xoay điện thoại trong tay, như thế nào cũng cảm thấy có thêm một người nữa vẫn tốt hơn, cứ thế nhìn trần nhà ngẩn người giây lát mới quyết định gửi tin nhắn cho Hàn Ấn.
Tới ngày về nhà, người rời đi trước là Thành Nhứ. Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Đường Thành nhìn thấy Phó Đại Thanh.
Phó Đại Thanh hẳn là lớn hơn bọn họ mấy tuổi, mặc dù trên mặt nhìn không ra nhưng từ cách ăn mặc tới cách nhấc tay nhấc chân đều toát ra hơi thở của người từng lăn lộn nhiều, còn có vẻ thành thục hơn một chút. Thành Nhứ lần này về nhà không có mang theo nhiều đồ nhưng vừa vặn Hứa Đường Thành có việc phải đi tới phòng tài vụ nên đi sớm hai phút tiễn Thành Nhứ ra cổng.
Người đàn ông đang dựa người vào xe nhìn thấy y lập tức mỉm cười, lễ phép chìa tay phải ra: “Chào cậu, tôi là Phó Đại Thanh.”
Quá trình gặp gỡ của y và Phó Đại Thanh bất quá cũng chỉ có mấy phút ngắn ngủi này, hai người đơn giản hàn huyên vài câu, y không thể nào chỉ dựa vào đây mà biết được rõ ràng tính cách, suy nghĩ của đối phương, càng không cách nào chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhận ra Phó Đại Thanh sẽ làm cho cuộc đời của Thành Nhứ dậy lên một cơn sóng lớn.
Y nhìn chiếc xe kia rời đi, rồi tới phòng tài vụ nộp hóa đơn, sau đó dưới ánh nắng mặt trời ấm áp từ từ đi bộ tới cửa hàng gần đó. Kỳ thật quần áo mua cho người nhà y đã mua hết hồi mới vào đông rồi, hôm nay đi dạo phố chỉ là muốn xem có món đồ nào có thể làm quà mừng năm mới hay không, mang đến chút may mắn cho người được tặng.
Y đi dạo hơn nửa ngày, mua đủ thứ nào là khăn quàng cổ, mũ, rồi còn mua cho Hứa Đường Hề cái áo vest bằng bông màu vàng nhạt. Nhìn mấy món đồ trong tay Hứa Đường Thành cảm thấy hẳn là đủ rồi, liền chuẩn bị đi về. Nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa hàng đã bị một nam sinh chặn lại. Nam sinh đưa cho y tờ đơn tuyên truyền, nghiêng người bước đến bên cạnh y, hỏi y có hứng thú học tiếng Anh không.
Hứa Đường Thành xua tay nói không cần, cuối cùng tầm mắt rơi xuống cái bao tay nam sinh đang đeo.
Bước chân đột nhiên ngừng lại, không chỉ y, nam sinh kia tựa hồ cũng có chút bất ngờ.
“Tiên sinh, ở chỗ chúng tôi có hệ thống dạy học vô cùng chuyên nghiệp, giáo viên của chúng tôi cũng có thể dựa theo tình huống cụ thể của anh mà lập ra kế hoạch học tập thích hợp…”
“Thật ngại quá.” Nam sinh còn đang hào hứng giới thiệu lại bị giọng nói trầm ấm của Hướng Đường Thành cắt ngang, “Tôi tạm thời không có ý định học, cảm ơn.”
Y nói xong thì xoay người đi vào trong trung tâm thương mại, trước khi đi cũng không quên cầm lấy tờ đơn tuyên truyền kia.
Học tiếng Anh thì không cần nhưng bao tay nhất định phải có một đôi.
Ở lớp tự học buổi tối, Dịch Triệt không biết đã liếc nhìn đồng hồ treo tường bao nhiêu lần, mà cũng lạ, không hiểu sao tối nay thời gian lại trôi qua chậm như vậy. Quay đầu lại nhìn lần cuối, hắn quyết tâm không quay đầu lại nữa, chỉ một mực nhìn kim giây nhích từng chút một. Nhìn một hồi cổ cũng mỏi nhừ — do hắn ngồi ở hàng cuối cùng nên lúc quay đầu nhìn đồng hồ còn phải ngửa đầu lên cao.
“Dịch Triệt.” Chủ nhiệm lớp không biết từ lúc nào đã lặng yên không tiếng động đứng ở trước cửa, “Em ra đây.”
Dịch Triệt quay đầu lại, thu hồi cái chân đang để trên lối đi, ung dung đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài câu đầu tiên chủ nhiệm lớp nói chính là: “Em là hoa hướng dương à? Cả một buổi tối cứ nhìn đồng hồ là thế nào?”
Dịch Triệt nhìn cô, không nói lời nào, suy nghĩ trong lòng y lúc này chính là, thật tốt quá, đợi chủ nhiệm nói xong hẳn là cũng tới lúc tan học.
Tiếng chuông báo hết giờ vừa vang lên, Dịch Triệt cũng không nhìn tới thân ảnh của giáo viên đang ngồi trên bàn, lập tức cầm áo lông chạy ra khỏi lớp. Ở trong khuôn viên trường không cho đạp xe, hắn dẫn xe tới cổng trường rồi đạp xe bỏ lại tất cả ở phía sau. Nhưng một đường cưỡi gió về nhà, hắn ở dưới lầu chạy qua chạy lại mấy vòng vẫn không thấy xe Hứa Đường Thành đâu.
Chưa về? Không phải nói hôm nay sẽ về sao?
Dịch Triệt chống một chân xuống đất, đứng yên tại chỗ suy nghĩ một hồi mới móc điện thoại ra gửi tin nhắn.
Hứa Đường Thành trả lời rất nhanh – “Ừm, giáo viên có việc cần anh giúp nên ngày mai anh mới về được.”
Tâm tình mới vừa nãy còn kích động bỗng nhiên chùng xuống.
Vậy là phải làm hoa hướng dương thêm một ngày nữa.
Dịch Triệt nắm chặt điện thoại, tay còn lại điên cuồng bóp thắng.
Màn hình điện thoại lại sáng lên, tâm tình Dịch Triệt lúc này vẫn chưa khá hơn, cảm giác mất mát thậm chí khiến tinh thần hắn có chút sa sút, lúc nhấn nút mở tin nhắn nội tâm cũng không trông đợi gì nhiều.
“Về sẽ mang quà cho em.”
Chỉ một câu đơn giản lại giống như ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, nâng trái tim của hắn thẳng một đường ngoi lên khỏi mặt nước.
Hay là…ngày mai không đi học?
Đêm đông gió thổi vù vù, điện thoại bị quẳng lên cao, thân máy bằng kim loại tấu lên một loại thanh âm rồi lại lần nữa rơi vào tay thiếu niên.
Tối nay Dịch Triệt lần đầu tiên bị mất ngủ, hắn nằm một hồi, lăn qua lăn lại mấy bận lại ấn nút nhìn màn hình điện thoại một chút. Sau đó khó lắm mới ngủ được, lại nằm mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng ánh trăng ủ thành thơ, lay động nhẹ nhàng giữa từng câu chữ, đều là mùi thơm nhàn nhạt hắn ngửi được khi chở Hứa Đường Thành vào ngày hôm đó.
Hôm nay Hứa Đường Thành cũng ngủ không ngon, nguyên nhân cũng không phải vướng mắc chuyện gì mà là bị âm thanh chơi đấu địa chủ ở phòng cách vách làm cho ồn tới không ngủ được. Y thật sự bội phục mấy người này, cả một đêm liên tục “Vương trạc”.
Sáng sớm ngày hôm sau, không ngoài dự liệu, đầu của y đau như búa bổ. Y nằm trên đường định ngủ thêm chút nữa thì nơi hành lang lại bắt đầu vang lên tiếng nói chuyện rồi tiếng kéo vali khiến y không cách nào ngủ nổi. Cơm trưa kêu đồ ăn ngoài, vì an toàn của chính mình cùng mấy người ngồi chung xe, sau khi ăn cơm xong y bèn uống một viên thuốc giảm đau, lại trèo lên giường nghỉ ngơi một hồi.
Cho dù cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi gần đủ, lúc Mặc Chi nhìn thấy y vẫn nhẹ giọng hỏi một câu: “Cậu không khỏe hả?”
Người ngồi ở ghế phụ là Hàn Ấn còn chưa có phát hiện gì, sau khi nghe thấy câu hỏi đó của Mặc Chi cũng quay đầu qua nhìn y.
Hứa Đường Thành đối với sự quan sát của cô vẫn là khá kinh ngạc.
“Cũng được, tối qua ngủ không được ngon.” Nói xong, lại sợ hai người đang ngồi trên xe sợ hãi, y lại dùng giọng điệu buông lỏng bổ sung, “Có điều mới nãy tôi có ngủ một chút cho nên hai người yên tâm, bảo đảm lái xe an toàn.”
Hàn Ấn cười ha hả nói hắn vô cùng có lòng tin với kỹ thuật lái xe của y, Mặc Chi hơi khựng lại, nhẹ giọng nói: “Hay là để tôi lái đi, cậu nghỉ ngơi một chút.”
Hứa Đường Thành còn tưởng cô không yên tâm, liền quay đầu lại nhìn cô cười nói: “Yên tâm, không có gì đâu.”
Mặc Chi ngẩn người, sau khi Hứa Đường Thành quay đầu lại một lúc lâu vẫn chưa có dựa người vào ghế lại. Hàn Ấn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt chất chứa ý vị không rõ làm mặt cô có chút nóng lên.
Lúc ba người tới nơi vẫn còn khá sớm, Hứa Đường Thành đưa Mặc Chi về nhà trước rồi mới tới Hàn Ấn.
“Đừng quên tối nay có hẹn tụ tập đó, bọn họ nói cậu nhất định phải tới.” Ngón tay Hàn Ấn lướt nhẹ trên bàn phím di động, “Lần trước cái thằng Triệu Bằng Phi kia liều mạng chuốc rượu tôi, nếu không phải tôi mặt dày thể nào cũng bị cậu ta chuốc cho say bí tỉ, tối nay tôi với cậu một đội, trả thù cậu ta.”
Hứa Đường Thành nhìn về phía trước cười nhạo một tiếng: “Với tửu lượng này của tôi, báo thù được cho cậu sao?”
“Cũng đúng,” Hàn Ấn kích động quá nên cũng quên luôn vụ tửu lượng, cuối cùng cảm thấy không ổn lắm, “Vậy tối nay tôi còn phải giúp cậu cản rượu?”
Hứa Đường Thành nhíu mày, dừng xe bên vệ đường.
Tửu lượng không tốt cũng là lý do khiến y không quá thích mấy buổi liên hoan kiểu này.
“Được rồi cậu về đi.”
Hàn Ấn lải nhải xuống xe, vừa định đóng cửa xe thì bị Hứa Đường Thành gọi lại.
“Cậu còn chưa nói cho tôi biết tối nay hẹn ở đâu?”
“Thiên Hòa,” Hàn Ấn nói xong còn chưa yên tâm căn dặn thêm, “Tối nay cậu đừng lái xe, buổi hẹn lần trước cậu không có đi, tối nay thế nào cũng phải uống một chút, không tránh được đâu.”
Hàn Ấn đóng cửa xe lại cái “cộp”, Hứa Đường Thành hạ cửa xe xuống, đưa đầu ra nói với hắn: “Cậu đi sát lề chút tôi còn lái xe đây này!”
Hứa Đường Thành tối nay đúng là không sợ, tự mình còn chủ động uống cạn nửa ly rượu đế, Hàn Ấn ngồi một bên bày ra biểu cảm như gặp quỷ mà nhìn y, hỏi y có được hay không.
Kỳ thật Hứa Đường Thành đã bắt đầu đau đầu, mà y có cái bệnh là ngủ không được sẽ bị đau đầu, nhức đầu lại càng ngủ không yên, cứ thế thành một vòng lặp đi lặp lại, bản thân phải từ từ điều chỉnh mới có thể tìm được cảm giác ngủ ngon. Cho nên y dứt khoát hôm nay phải uống nhiều một chút, may ra buổi tối có thể ngủ ngon.
Trong bữa tiệc, y nhận được tin nhắn của Dịch Triệt hỏi y về tới hay chưa.
Uống nửa ly Hứa Đường Thành đã bắt đầu thấy choáng, y dụi dụi mắt, thừa dịp yên tĩnh gõ gõ mấy chữ, nói cho Dịch Triệt biết mình đang ở ngoài ăn liên hoan.
Luôn có người tìm y nói chuyện phiếm, trả lời tin nhắn xong Hứa Đường Thành dứt khoát để điện thoại qua một bên không có nhìn tới nữa, sau khi biij Triệu Bằng Phi dụ dỗ uống hai ngụm rượu, y mới cầm điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn của Dịch Triệt.
“Anh đang ở đâu?”
“Thiên Hòa.”
Hứa Đường Thành đại khái là uống nhiều quá, ký ức liên quan đến tin nhắn chỉ còn có hai chữ ngắn ngủi này, y cũng không nhớ kỹ hôm đó mình còn gửi cho Dịch Triệt một tin nhắn nữa, nội dung vẫn là một câu độc thoại không ngừng lặp lại lặp lại trong đầu.
“Xong rồi, anh lỡ uống nhiều quá rồi.”
Buổi tối sau khi đi lấy nước trở về, nhìn thấy Thành Nhứ đang ngồi trước bàn học, ánh sáng từ đèn bàn phủ xuống cơ hồ muốn chiếu xuyên qua tấm vé mỏng manh. Hứa Đường Thành rót cho Thành Nhứ một ly nước, lại đi tới lục trong hòm thuốc của mình lấy ra mấy viên thuốc trị cảm, sau khi xem xét kĩ càng mới đưa cho hắn.
“Đợi nước nguội chút rồi hãy uống.”
Nghe được âm thanh Thành Nhứ bỗng nhiên hoàn hồn lại, quay người đáp một tiếng. Chờ hắn lề mề uống thuốc xong, Hứa Đường Thành mới hỏi: “Tối nay cậu làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là…”
Thành Nhứ hình như có chút buồn rầu, nói chuyện cứ ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng không chịu nói ra nguyên do, Hứa Đường Thành không thể không hỏi tiếp.
“Ừm, có người quen của gia đình tôi, anh ta nói Tết này anh ta tự mình lái xe về, hỏi tôi xem có muốn về cùng anh ta hay không…Anh ta nói dù sao đi chung cũng có người nói chuyện đỡ buồn.”
“Người quen?” Hứa Đường Thành nghe vậy lập tức hỏi: “Quen cỡ nào?”
Dừng một chút, Thành Nhứ gật đầu: “Rất quen.”
“Nhà cậu xa như vậy, lái xe cũng phải hơn mười tiếng mới tới.”
“Anh ta bảo sáng đi sớm thì trước mười hai giờ khuya là có thể tới nơi, giữa đường có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút.”
Hứa Đường Thành “Ừ” một tiếng, đang nghĩ một người lái xe với thời gian lâu như vậy có an toàn hay không.
“Tôi còn chưa có nhận lời anh ta.” Thành Nhứ thấy Hứa Đường Thành nãy giờ không nói gì, đột nhiên nói: “Tôi vẫn là ngồi xe lửa về nhà thôi, trước đó tôi cũng cảm thấy anh ta tự mình lái xe không an toàn lắm.”
“Vậy cậu đi về với anh ta đi, ngồi xe lửa cũng chật chội lắm,” nghĩ tới tình cảnh lần trước dẫn hắn về nhà mình bằng xe lửa, Hứa Đường Thành vỗ vỗ vai hắn nói, “Giờ đi khẳng định còn đông người hơn Tết dương lịch, cậu cứ ngồi xe về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Nói tới đây, Hứa Đường Thành coi như chủ đề này chính thức kết thúc, y cúi đầu, bắt đầu dọn dẹp bàn học, chuẩn bị làm PPT báo cáo cuối năm. Thành Nhứ ở phía sau nghiêng đầu nhìn biểu cảm của y, một mặt cẩn thận từng li từng tí.
“Gì đó?”
“Cậu không giận sao?”
Lời này hỏi ra không đầu không đuôi, Hứa Đường Thành dựng hai quyển sách đang cầm trong tay lên, không hiểu hỏi lại: “Tại sao lại giận?”
Lập tức một tấm vé xe được đưa tới trước mặt Hứa Đường Thành, mệnh giá màu đỏ bên trên lúc này đã hiện ra mấy cái nếp uốn, không biết đã bị siết trong tay bao lâu.
“Cậu khó lắm mới mua được cái vé này cho tôi.”
Thoáng nhìn qua trong ánh mắt Thành Nhứ đong đầy cảm giác tội lỗi, lại có chút khẩn trương, Hứa Đường Thành nhất thời không biết nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
Ánh mắt này thật sự phát huy triệt để cái tính tình mềm nhũn với sợ cô phụ người khác của Thành Nhứ, nếu như nói trong đầu mỗi người luôn sẽ có một hình ảnh đại diện cho một người quen thuộc, thì Thành Nhứ trong lòng Hứa Đường Thành chính là người như vậy.
Vừa khéo chính là, mới nói chuyện đi nhờ xe với Thành Như xong thì lúc trước khi ngủ Hứa Đường Thành nhận được tin nhắn của Mặc Chi. Nội dung tin nhắn chỉ đơn giản là Mặc Chi hỏi y khi nào mới về nghỉ đông, có muốn cùng nhau về hay không, từ ngữ cẩn thận lại rất có chừng mực.
Hứa Đường Thành trả lời bản thân không ngồi xe lửa, dự định sẽ tự lái xe về, cũng hỏi thử xem cô có muốn cùng ngồi xe về hay không.
Mặc Chi không có trả lời ngay lập tức, mà là đối với việc y có xe tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Có xe người nhà muốn đi đâu cũng thuận tiện hơn, mà tôi lại thường xuyên về nhà, từ trường tới trạm xe cũng không gần gì cho cam, lái xe vẫn tiết kiệm thời gian hơn.”
Sau đó giống như thuận lý thành chương, hai người tôi một câu cậu một câu, trên chuyến xe về nhà của Hứa Đường Thành lại có thêm một người.
Mặc Chi vẫn như cũ gửi qua cái emo mặt cười để kết thúc câu chuyện, Hứa Đường Thành nhìn cái mặt cười này, cùng với câu chúc ngủ ngon gửi tới trước đó, tựa hồ đã nhận ra điều gì. Y xoay xoay điện thoại trong tay, như thế nào cũng cảm thấy có thêm một người nữa vẫn tốt hơn, cứ thế nhìn trần nhà ngẩn người giây lát mới quyết định gửi tin nhắn cho Hàn Ấn.
Tới ngày về nhà, người rời đi trước là Thành Nhứ. Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Đường Thành nhìn thấy Phó Đại Thanh.
Phó Đại Thanh hẳn là lớn hơn bọn họ mấy tuổi, mặc dù trên mặt nhìn không ra nhưng từ cách ăn mặc tới cách nhấc tay nhấc chân đều toát ra hơi thở của người từng lăn lộn nhiều, còn có vẻ thành thục hơn một chút. Thành Nhứ lần này về nhà không có mang theo nhiều đồ nhưng vừa vặn Hứa Đường Thành có việc phải đi tới phòng tài vụ nên đi sớm hai phút tiễn Thành Nhứ ra cổng.
Người đàn ông đang dựa người vào xe nhìn thấy y lập tức mỉm cười, lễ phép chìa tay phải ra: “Chào cậu, tôi là Phó Đại Thanh.”
Quá trình gặp gỡ của y và Phó Đại Thanh bất quá cũng chỉ có mấy phút ngắn ngủi này, hai người đơn giản hàn huyên vài câu, y không thể nào chỉ dựa vào đây mà biết được rõ ràng tính cách, suy nghĩ của đối phương, càng không cách nào chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhận ra Phó Đại Thanh sẽ làm cho cuộc đời của Thành Nhứ dậy lên một cơn sóng lớn.
Y nhìn chiếc xe kia rời đi, rồi tới phòng tài vụ nộp hóa đơn, sau đó dưới ánh nắng mặt trời ấm áp từ từ đi bộ tới cửa hàng gần đó. Kỳ thật quần áo mua cho người nhà y đã mua hết hồi mới vào đông rồi, hôm nay đi dạo phố chỉ là muốn xem có món đồ nào có thể làm quà mừng năm mới hay không, mang đến chút may mắn cho người được tặng.
Y đi dạo hơn nửa ngày, mua đủ thứ nào là khăn quàng cổ, mũ, rồi còn mua cho Hứa Đường Hề cái áo vest bằng bông màu vàng nhạt. Nhìn mấy món đồ trong tay Hứa Đường Thành cảm thấy hẳn là đủ rồi, liền chuẩn bị đi về. Nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa hàng đã bị một nam sinh chặn lại. Nam sinh đưa cho y tờ đơn tuyên truyền, nghiêng người bước đến bên cạnh y, hỏi y có hứng thú học tiếng Anh không.
Hứa Đường Thành xua tay nói không cần, cuối cùng tầm mắt rơi xuống cái bao tay nam sinh đang đeo.
Bước chân đột nhiên ngừng lại, không chỉ y, nam sinh kia tựa hồ cũng có chút bất ngờ.
“Tiên sinh, ở chỗ chúng tôi có hệ thống dạy học vô cùng chuyên nghiệp, giáo viên của chúng tôi cũng có thể dựa theo tình huống cụ thể của anh mà lập ra kế hoạch học tập thích hợp…”
“Thật ngại quá.” Nam sinh còn đang hào hứng giới thiệu lại bị giọng nói trầm ấm của Hướng Đường Thành cắt ngang, “Tôi tạm thời không có ý định học, cảm ơn.”
Y nói xong thì xoay người đi vào trong trung tâm thương mại, trước khi đi cũng không quên cầm lấy tờ đơn tuyên truyền kia.
Học tiếng Anh thì không cần nhưng bao tay nhất định phải có một đôi.
Ở lớp tự học buổi tối, Dịch Triệt không biết đã liếc nhìn đồng hồ treo tường bao nhiêu lần, mà cũng lạ, không hiểu sao tối nay thời gian lại trôi qua chậm như vậy. Quay đầu lại nhìn lần cuối, hắn quyết tâm không quay đầu lại nữa, chỉ một mực nhìn kim giây nhích từng chút một. Nhìn một hồi cổ cũng mỏi nhừ — do hắn ngồi ở hàng cuối cùng nên lúc quay đầu nhìn đồng hồ còn phải ngửa đầu lên cao.
“Dịch Triệt.” Chủ nhiệm lớp không biết từ lúc nào đã lặng yên không tiếng động đứng ở trước cửa, “Em ra đây.”
Dịch Triệt quay đầu lại, thu hồi cái chân đang để trên lối đi, ung dung đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài câu đầu tiên chủ nhiệm lớp nói chính là: “Em là hoa hướng dương à? Cả một buổi tối cứ nhìn đồng hồ là thế nào?”
Dịch Triệt nhìn cô, không nói lời nào, suy nghĩ trong lòng y lúc này chính là, thật tốt quá, đợi chủ nhiệm nói xong hẳn là cũng tới lúc tan học.
Tiếng chuông báo hết giờ vừa vang lên, Dịch Triệt cũng không nhìn tới thân ảnh của giáo viên đang ngồi trên bàn, lập tức cầm áo lông chạy ra khỏi lớp. Ở trong khuôn viên trường không cho đạp xe, hắn dẫn xe tới cổng trường rồi đạp xe bỏ lại tất cả ở phía sau. Nhưng một đường cưỡi gió về nhà, hắn ở dưới lầu chạy qua chạy lại mấy vòng vẫn không thấy xe Hứa Đường Thành đâu.
Chưa về? Không phải nói hôm nay sẽ về sao?
Dịch Triệt chống một chân xuống đất, đứng yên tại chỗ suy nghĩ một hồi mới móc điện thoại ra gửi tin nhắn.
Hứa Đường Thành trả lời rất nhanh – “Ừm, giáo viên có việc cần anh giúp nên ngày mai anh mới về được.”
Tâm tình mới vừa nãy còn kích động bỗng nhiên chùng xuống.
Vậy là phải làm hoa hướng dương thêm một ngày nữa.
Dịch Triệt nắm chặt điện thoại, tay còn lại điên cuồng bóp thắng.
Màn hình điện thoại lại sáng lên, tâm tình Dịch Triệt lúc này vẫn chưa khá hơn, cảm giác mất mát thậm chí khiến tinh thần hắn có chút sa sút, lúc nhấn nút mở tin nhắn nội tâm cũng không trông đợi gì nhiều.
“Về sẽ mang quà cho em.”
Chỉ một câu đơn giản lại giống như ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, nâng trái tim của hắn thẳng một đường ngoi lên khỏi mặt nước.
Hay là…ngày mai không đi học?
Đêm đông gió thổi vù vù, điện thoại bị quẳng lên cao, thân máy bằng kim loại tấu lên một loại thanh âm rồi lại lần nữa rơi vào tay thiếu niên.
Tối nay Dịch Triệt lần đầu tiên bị mất ngủ, hắn nằm một hồi, lăn qua lăn lại mấy bận lại ấn nút nhìn màn hình điện thoại một chút. Sau đó khó lắm mới ngủ được, lại nằm mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng ánh trăng ủ thành thơ, lay động nhẹ nhàng giữa từng câu chữ, đều là mùi thơm nhàn nhạt hắn ngửi được khi chở Hứa Đường Thành vào ngày hôm đó.
Hôm nay Hứa Đường Thành cũng ngủ không ngon, nguyên nhân cũng không phải vướng mắc chuyện gì mà là bị âm thanh chơi đấu địa chủ ở phòng cách vách làm cho ồn tới không ngủ được. Y thật sự bội phục mấy người này, cả một đêm liên tục “Vương trạc”.
Sáng sớm ngày hôm sau, không ngoài dự liệu, đầu của y đau như búa bổ. Y nằm trên đường định ngủ thêm chút nữa thì nơi hành lang lại bắt đầu vang lên tiếng nói chuyện rồi tiếng kéo vali khiến y không cách nào ngủ nổi. Cơm trưa kêu đồ ăn ngoài, vì an toàn của chính mình cùng mấy người ngồi chung xe, sau khi ăn cơm xong y bèn uống một viên thuốc giảm đau, lại trèo lên giường nghỉ ngơi một hồi.
Cho dù cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi gần đủ, lúc Mặc Chi nhìn thấy y vẫn nhẹ giọng hỏi một câu: “Cậu không khỏe hả?”
Người ngồi ở ghế phụ là Hàn Ấn còn chưa có phát hiện gì, sau khi nghe thấy câu hỏi đó của Mặc Chi cũng quay đầu qua nhìn y.
Hứa Đường Thành đối với sự quan sát của cô vẫn là khá kinh ngạc.
“Cũng được, tối qua ngủ không được ngon.” Nói xong, lại sợ hai người đang ngồi trên xe sợ hãi, y lại dùng giọng điệu buông lỏng bổ sung, “Có điều mới nãy tôi có ngủ một chút cho nên hai người yên tâm, bảo đảm lái xe an toàn.”
Hàn Ấn cười ha hả nói hắn vô cùng có lòng tin với kỹ thuật lái xe của y, Mặc Chi hơi khựng lại, nhẹ giọng nói: “Hay là để tôi lái đi, cậu nghỉ ngơi một chút.”
Hứa Đường Thành còn tưởng cô không yên tâm, liền quay đầu lại nhìn cô cười nói: “Yên tâm, không có gì đâu.”
Mặc Chi ngẩn người, sau khi Hứa Đường Thành quay đầu lại một lúc lâu vẫn chưa có dựa người vào ghế lại. Hàn Ấn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt chất chứa ý vị không rõ làm mặt cô có chút nóng lên.
Lúc ba người tới nơi vẫn còn khá sớm, Hứa Đường Thành đưa Mặc Chi về nhà trước rồi mới tới Hàn Ấn.
“Đừng quên tối nay có hẹn tụ tập đó, bọn họ nói cậu nhất định phải tới.” Ngón tay Hàn Ấn lướt nhẹ trên bàn phím di động, “Lần trước cái thằng Triệu Bằng Phi kia liều mạng chuốc rượu tôi, nếu không phải tôi mặt dày thể nào cũng bị cậu ta chuốc cho say bí tỉ, tối nay tôi với cậu một đội, trả thù cậu ta.”
Hứa Đường Thành nhìn về phía trước cười nhạo một tiếng: “Với tửu lượng này của tôi, báo thù được cho cậu sao?”
“Cũng đúng,” Hàn Ấn kích động quá nên cũng quên luôn vụ tửu lượng, cuối cùng cảm thấy không ổn lắm, “Vậy tối nay tôi còn phải giúp cậu cản rượu?”
Hứa Đường Thành nhíu mày, dừng xe bên vệ đường.
Tửu lượng không tốt cũng là lý do khiến y không quá thích mấy buổi liên hoan kiểu này.
“Được rồi cậu về đi.”
Hàn Ấn lải nhải xuống xe, vừa định đóng cửa xe thì bị Hứa Đường Thành gọi lại.
“Cậu còn chưa nói cho tôi biết tối nay hẹn ở đâu?”
“Thiên Hòa,” Hàn Ấn nói xong còn chưa yên tâm căn dặn thêm, “Tối nay cậu đừng lái xe, buổi hẹn lần trước cậu không có đi, tối nay thế nào cũng phải uống một chút, không tránh được đâu.”
Hàn Ấn đóng cửa xe lại cái “cộp”, Hứa Đường Thành hạ cửa xe xuống, đưa đầu ra nói với hắn: “Cậu đi sát lề chút tôi còn lái xe đây này!”
Hứa Đường Thành tối nay đúng là không sợ, tự mình còn chủ động uống cạn nửa ly rượu đế, Hàn Ấn ngồi một bên bày ra biểu cảm như gặp quỷ mà nhìn y, hỏi y có được hay không.
Kỳ thật Hứa Đường Thành đã bắt đầu đau đầu, mà y có cái bệnh là ngủ không được sẽ bị đau đầu, nhức đầu lại càng ngủ không yên, cứ thế thành một vòng lặp đi lặp lại, bản thân phải từ từ điều chỉnh mới có thể tìm được cảm giác ngủ ngon. Cho nên y dứt khoát hôm nay phải uống nhiều một chút, may ra buổi tối có thể ngủ ngon.
Trong bữa tiệc, y nhận được tin nhắn của Dịch Triệt hỏi y về tới hay chưa.
Uống nửa ly Hứa Đường Thành đã bắt đầu thấy choáng, y dụi dụi mắt, thừa dịp yên tĩnh gõ gõ mấy chữ, nói cho Dịch Triệt biết mình đang ở ngoài ăn liên hoan.
Luôn có người tìm y nói chuyện phiếm, trả lời tin nhắn xong Hứa Đường Thành dứt khoát để điện thoại qua một bên không có nhìn tới nữa, sau khi biij Triệu Bằng Phi dụ dỗ uống hai ngụm rượu, y mới cầm điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn của Dịch Triệt.
“Anh đang ở đâu?”
“Thiên Hòa.”
Hứa Đường Thành đại khái là uống nhiều quá, ký ức liên quan đến tin nhắn chỉ còn có hai chữ ngắn ngủi này, y cũng không nhớ kỹ hôm đó mình còn gửi cho Dịch Triệt một tin nhắn nữa, nội dung vẫn là một câu độc thoại không ngừng lặp lại lặp lại trong đầu.
“Xong rồi, anh lỡ uống nhiều quá rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.