Chương 29
Cẩm Trúc
26/03/2014
Bạch Chỉ mấy lần muốn đi Bắc viện nhìn Thu Thiền, đều bị Hồng Kiều cực lực ngăn trở. Bạch Chỉ nói: “Ta chỉ nhìn xa xa mà thôi.” Nàng thật sự lo lắng, cho dù nàng sớm hiểu rõ, Thu Thiền cùng Tống Kha đã đứng ở quỷ môn quan, nhưng Thu Thiền là hảo hữu duy nhất của nàng, nàng không thể xem như không biết.
Hồng Kiều cầm lấy vạt áo nàng, ngoan cố lắc đầu, “Phu nhân đã căn dặn, không cho phép tiểu thư đi Bắc viện.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, Liễu thị cũng không chen chân chuyện của nàng, luôn luôn thờ ơ , không ngờ, lúc này lại vắt ngang trước mặt . Bạch Chỉ nhấp mím môi, “Ít nhất làm cho ta kịp thời đi nhặt xác a.” Nói xong, nước mắt mơ hồ. Nàng chưa bao giờ khổ sở như thế, cho dù Bạch Uyên vứt bỏ mẹ con các nàng, nàng cũng chưa từng khó qua như vậy.
Hồng Kiều thấy Bạch Chỉ khóc giống như lệ nhân, tâm sinh trắc ẩn, “Nếu không, tiểu thư chỉ tại cửa Bắc viện nhìn xem?”
“Được.” Bạch Chỉ gật đầu như đảo tỏi. Lúc này, nào có một chút cái giá của tiểu thư?
Nàng vội vàng đi đến cửa Bắc viện. Hồng Kiều thông minh, hướng bên trong hô to hai tiếng, “Thu Thiền tiểu thư, Thu Thiền tiểu thư có đây không?”
Bên trong lại tĩnh mịch như trước.
Ngực Bạch Chỉ căng thẳng, tự mình cũng nhấc cổ họng hô lớn, ” Thu Thiền, là ta, nghe thấy thì đáp một tiếng.”
Thị vệ ở cửa có lòng tốt khuyên can Bạch Chỉ, “Bạch tiểu thư, ngươi đừng hô, hai người bên trong nhất định đã chết.” Trong mắt bọn họ lộ ra lạnh lùng, Bạch Chỉ không khỏi run lẩy bẩy, tâm cũng rét lạnh theo. Giữa người với người, thật đúng là bạc như tờ giấy. Chẳng phải nàng cũng giống vậy sao? Nếu như Thu Thiền không phải bạn tốt của nàng, nàng làm sao có thể quan tâm nàng ta chết hay sống?
Cửa hơi khép hờ, từ trong khe cửa lộ ra một dáng người đơn bạc, trường bào màu xám, tóc dài tùy tiện buông lỏng suy sụp buộc sau gáy , vài sợi tóc trước trán che khuất mặt mày, chỉ có cặp mắt sáng rực không tạp niệm kia làm cho Bạch Chỉ còn nhận được.
Tống Kha! Một Tống Kha gầy trơ cả xương? Chỉ một tháng không thấy, lại gầy nhiều như thế.
Tống Kha nói: “Bạch cô nương.” Hắn vội vàng muốn mở cửa đi ra, cửa chỉ có thể mở ra một khoảng cách nhỏ, bởi vì bên ngoài bị xích sắt khóa lại. Bạch Chỉ ngẩn người, Tống Kha luôn luôn nhàn nhạt , cùng tính cách hùng hùng hổ hổ của Thu Thiền có thể nói là nước với lửa, cố tình hai người lại dung hợp vô cùng tốt.
Thị vệ trông cửa thấy thế, trường côn trong tay hướng khe cửa đẩy vào đầu hắn, Tống Kha yếu đuối ngã xuống đất, nhưng tay hắn còn vươn hướng Bạch Chỉ, cầm trong tay một khăn lụa màu trắng.
Hồng Kiều hướng thị vệ đại ca hô một câu, “Thị vệ đại ca, hắn chỉ muốn đưa cho tiểu thư nhà ta chút vật. Ngươi giúp đỡ được không.”
“Ôn dịch gì đó, ai dám lấy? Nếu nhiễm ôn dịch làm sao bây giờ?” Thị vệ có vẻ cực kì lạnh lùng, cự tuyệt thỉnh cầu của Hồng Kiều. Bạch Chỉ hơi tức giận, cảm thấy thị vệ rất rất sợ chết , không nói hai lời thẳng tiến lên tự lấy.
Hồng Kiều định ngăn đón, lại không thể ngăn lại, muốn đi theo, lại có điều cố kị, chỉ có thể đứng ở tại chỗ dậm chân.
Bạch Chỉ tự tới lấy , thị vệ còn không cho đi, “Bạch tiểu thư, chớ làm khó tiểu nhân, Trịnh đại nhân đã căn dặn, người không phận sự, không cho tới gần.”
“Ta chỉ ở ngoài cửa lấy chút vật, các ngươi không dám, ta tự lấy cũng không được sao?” Bạch Chỉ mắt lạnh nhìn bọn hắn, làm hai thị vệ trông cửa cả kinh nửa câu cũng không dám bắn lại.
Bạch Chỉ muốn tiến lên, hai vị thị vệ lại lấy thân chống đỡ.
Bạch Chỉ thầm hô một hơi, biết rõ hai người bọn họ sẽ không nhượng bộ, nàng “mạnh mẽ” thế nào cũng là uổng công. Nàng đành phải một phen đoạt trường côn của thị vệ bên cạnh, cả kinh hai vị thị vệ cho rằng nàng muốn đánh, vội vàng bày ra tình thế phòng ngự.
Bạch Chỉ lại đem trường côn với vào trong khe cửa, nói với Tống Kha: “Đem khăn để lên cây gậy.”
Tống Kha gật đầu nghe theo. Bạch Chỉ lấy được khăn, nhìn Tống Kha, hiểu rõ chiếc khăn này cần phải xem vào lúc không người, liền trực tiếp cất khăn đi, nói với Tống Kha: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, gửi lời hỏi thăm của ta tới Thu Thiền. Đa tạ ngươi liều chết đưa khăn tay cho ta.”
Tống Kha như trước dùng ánh mắt sáng quắc ngóng nhìn Bạch Chỉ, coi như Bạch Chỉ là hi vọng sống của hắn.
Bạch Chỉ trở lại phòng mình, sai Hồng Kiều đi nấu nước pha trà. Chờ Hồng Kiều rời đi, Bạch Chỉ liền khẩn cấp lấy ra khăn tay từ trong tay áo, mặt trên là chữ viết của Tống Kha, ít ỏi vài nét bút, chỉ có năm chữ, lại làm cho Bạch Chỉ hết hồn.
—— cứu Thiền, Thanh Phong nhai.
Thu Thiền lẩn trốn đi ra ngoài, đi Thanh Phong nhai ? Thanh phong nhai là đỉnh núi của ngọn núi mà Tống Kha cùng Thu Thiền sinh sống, có nhiều dược liệu tụ tập . Nhưng Tống Kha cùng Thu Thiền ít đi Thanh Phong nhai, trừ phi một đám dược nông kết bạn đi lên. Bởi vì phía trên không có đường núi, cực kì dễ lạc, trong núi tương truyền có thú dữ, một mình hành động hơn phân nửa sẽ dữ nhiều lành ít.
Thu Thiền một mình đi Thanh Phong nhai không thể nghi ngờ là muốn tìm dược liệu, chớ không phải là vì giúp Tống Kha chữa bệnh? Chẳng lẽ ôn dịch đã có phương pháp chữa khỏi? giờ phút này trong đầu Bạch Chỉ xoay quanh các loại khả năng, lo lắng cũng càng thêm nặng.
Tống Kha không dùng khẩu kỹ, mà dùng chữ để thông báo, hiển nhiên là không muốn nói cho người khác, nhưng nói cho nàng lại có tác dụng gì? Thể lực nàng còn không bằng Thu Thiền, công phu lại càng không bằng, nàng có năng lực làm cái gì?
Tinh tế suy nghĩ, Bạch Chỉ mới hoàn toàn lĩnh ngộ. Tống Kha chính là muốn thông qua nàng nói cho Trịnh đại nhân! Mấy thị vệ trông coi hiển nhiên sẽ không giúp đỡ, ước gì bọn họ chết sớm. Nàng thì khác, nàng là con gái của tri châu nhiệm kỳ trước, so với dân chúng bình thường càng dễ dàng tiếp cận Trịnh Tử Thành. Tống Kha biết rõ nàng không có năng lực một mình đi cứu Thu Thiền, nhưng Trịnh Tử Thành thì có.
Có điều Tống Kha không khỏi rất coi trọng Bạch Chỉ , nàng có đức hạnh gì năng lực gì có thể làm cho Trịnh Tử Thành phái người lên núi tìm người? Chỉ là con gái của tri châu cũ mà thôi… Trong óc bỗng nhiên hiện ra tình cảnh Mộ Đồ Tô ở trước mắt bao người cứu nàng từ dàn hỏa thiêu.
Hắn nói qua, nàng là nữ nhân của hắn…
Nàng là nữ nhân của thế tử…
Điều này, có lẽ có thể.
Nàng đi cầu kiến Trịnh đại nhân Trịnh Tử Thành. Như nàng mong muốn, vẫn chưa bị sập cửa vào mặt, còn nhận được khoản đãi. Phủ nha của Trịnh Tử Thành so với phủ nha của cha nàng Bạch Uyên đơn giản hơn rất nhiều, xem ra làm quan thanh liêm hơn so với cha nàng.
Nhìn thấy Trịnh Tử Thành, nàng cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề, “Cầu Trịnh đại nhân cứu Thu Thiền.”
“Thu Thiền? Thê tử của vị dược nông nhiễm ôn dịch kia? Lúc trước là nàng tự nguyện muốn cùng trượng phu nàng cùng sinh cùng chết.” Trịnh Tử Thành không cho là đúng.
Bạch Chỉ hé miệng, hoãn khẩu khí nói: “Dược nông Tống Kha hình như nghiên cứu phát triển ra phương thuốc chữa khỏi ôn dịch, có điều còn chưa xác định. Phương thuốc này thiếu một vị dược liệu, cần lên Thanh Phong nhai ngắt lấy, Thu Thiền vì thử một lần, một mình tiến đến, bây giờ sống chết chưa rõ, còn cầu Trịnh đại nhân cứu giúp.” Bạch Chỉ quỳ xuống, một mặt thành khẩn.
Trịnh Tử Thành vội vàng nâng nàng dậy, “Bạch tiểu thư xin đứng lên. Bản quan chỉ không hiểu rõ, vì sao việc này lúc đó Tống Kha không nói cùng ta, mà chờ việc phát sinh mới nói?”
“Trịnh đại nhân có điều không biết, phụ thân Tống Kha nguyên là một vị đại phu y thuật cao cường, bởi vì quá mức tự tin, chẩn đoán lầm khiến một vị bệnh nhân lâm vào chỗ chết, lòng có áy náy, từ đó quy về trong rừng làm dược nông. Từ nhỏ hun đúc, do đó Tống Kha nuôi dưỡng nên tính tình cực kì cẩn thận, không phải trăm phần trăm xác định, nhất định không thử.”
Trịnh Tử Thành hiểu ra gật đầu, “Vậy Bạch tiểu thư muốn bản quan làm gì?”
“Việc có phương thuốc chữa khỏi ôn dịch không cần phô trương ra ngoài. Đương nhiên quan trọng nhất là thỉnh Trịnh đại nhân phái người lên núi cứu người.”
“Ta sẽ làm theo ý tứ của Bạch tiểu thư.”
Bạch Chỉ mỉm cười xem như đáp tạ .
Sảng khoái như vậy, chắc phải là do mặt mũi Mộ Đồ Tô đi?
Bạch Chỉ lo cho Thu Thiền, cũng liền đi theo. Đối với Thanh Phong nhai, Bạch Chỉ vẫn tính là quen thuộc , nàng đi trước làm gương, đi đằng trước mấy tên bộ khoái miệng luôn luôn hô tên Thu Thiền.
Nhiều ngày chưa hoạt động gân cốt , Bạch Chỉ ở trên núi đảo quanh hai canh giờ, đã hơi cảm thấy mỏi mệt. Nàng dừng lại bước chân, lấy tay vịn trên cây, thở hổn hển, nghỉ ngơi một lát. Chờ hồi phục, khẽ cắn môi, lại lần nữa tiếp tục đi hướng lên trên.
“Bạch tiểu thư, ngươi muốn nghỉ ngơi một lát hay không?” Một bộ khoái đi đến nơi nàng té ngã hỏi nàng.
Bạch Chỉ xua tay, chợt thấy vài bộ khoái đã vượt qua nàng . Bạch Chỉ nghĩ, nàng già đi, thể lực không kịp mấy người trẻ tuổi này ! Lại nghĩ, nàng gái lỡ thì lại không gả, thật đúng là nhảy lầu một lần, uổng công sống lại một lần .
Làm Bạch Chỉ giương mắt nhìn đến trời xanh vạn dặm không mây, Bạch Chỉ lo lắng hơi quá nặng một chút. Nếu như đến vách núi, còn chưa nhìn thấy Thu Thiền, nàng chỉ có thể nhảy xuống vách núi đi âm tào địa phủ tìm nàng .
Bạch Chỉ mới đi vài bước, lại nghe được sói kêu. Cả người Bạch Chỉ rùng mình, như là bị quỷ thần chiếm được, ma xui quỷ khiến hướng nơi có tiếng sói kêu đi đến. Khi nàng đi đến một mảnh đất trống trải có cây cỏ vờn quanh, có ba bốn con sói vây quanh một thân cây, tê thanh kêu. Bạch Chỉ đem tầm mắt hướng lên trên lưu động, lại phát hiện Thu Thiền mình đầy thương tích ôm thân cây, vẻ mặt kinh hoảng nhìn mấy con sói đói phía dưới đang chờ đợi nàng chống đỡ không được.
Bạch Chỉ cả người cứng ngắc, không sợ là giả , mặc dù nàng từng tập võ, đáng tiếc chưa bao giờ trải qua thực chiến. Hơn nữa sư phụ Thu Thiền còn bị bức lên cây tránh né, nàng càng không có phần thắng. Càng nghĩ, Bạch Chỉ đành phải lui vài bước, tìm cứu binh viện trợ. Nàng không có năng lực, vẫn nên làm tiểu nữ nhân sau lưng nam nhân anh dũng đi.
Không ngờ, chân nàng giẫm phải nhánh cây, thanh âm nhánh cây gãy thanh thúy vang lên khiến cho sói đói chú ý, đôi mắt xám ngắt hướng nàng hung tợn lao tới, Bạch Chỉ dừng một chút, liền chạy, sói đói dời đi mục tiêu, toàn thể hướng Bạch Chỉ lùa theo.
Thu Thiền thấy Bạch Chỉ dẫn sói đói rời đi, cảm động đến rơi nước mắt. Bạch Chỉ thật sự rất anh dũng , lấy thân dụ sói. Miệng Thu Thiền nỉ non một câu, “Chỉ Nhi, ngươi thật sự là tỷ muội tốt của ta.” Nói xong, cả người run lên…
Bạch Chỉ còn đang mang thai đứa nhỏ của Mộ Đồ Tô? Mang bụng chạy, chỉ sợ…
Thu Thiền cuồng loạn kêu, “Cứu mạng a!”
Bạch Chỉ luống cuống rối loạn ngay đầu trận tuyến, qua lại chạy loạn, chờ bản thân thở phì phò là lúc, kinh ngạc phát hiện, mình không biết ở nơi nào . Nàng còn chưa kịp kinh hoảng, sói đói phía sau vẫn theo đuổi không bỏ. Bạch Chỉ ngửa mặt lên trời kêu rên một chút, tiếp tục chạy trốn.
Sớm biết như thế lúc trước làm gì như vậy, nàng sẽ không đến.
Bạch Chỉ không ngừng bôn chạy, váy dài của nàng bị cành hoa bên cạnh quặc vào, Bạch Chỉ trực tiếp ngã sấp xuống, sói đói phía sau mãnh liệt đánh tới. Bạch Chỉ kinh hãi, kinh ngạc quay đầu, thấy đầu lưỡi chảy nước miếng của sói đói ở trước mắt nàng lắc lư a lắc lư, một cỗ tuyệt vọng trồi lên.
Một đời này của nàng không phải nhảy lầu mà chết, mà là làm điểm tâm cho sói đói?
Ô hô ai tai, vận mệnh nhiều ngang trái như vậy!
Hồng Kiều cầm lấy vạt áo nàng, ngoan cố lắc đầu, “Phu nhân đã căn dặn, không cho phép tiểu thư đi Bắc viện.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, Liễu thị cũng không chen chân chuyện của nàng, luôn luôn thờ ơ , không ngờ, lúc này lại vắt ngang trước mặt . Bạch Chỉ nhấp mím môi, “Ít nhất làm cho ta kịp thời đi nhặt xác a.” Nói xong, nước mắt mơ hồ. Nàng chưa bao giờ khổ sở như thế, cho dù Bạch Uyên vứt bỏ mẹ con các nàng, nàng cũng chưa từng khó qua như vậy.
Hồng Kiều thấy Bạch Chỉ khóc giống như lệ nhân, tâm sinh trắc ẩn, “Nếu không, tiểu thư chỉ tại cửa Bắc viện nhìn xem?”
“Được.” Bạch Chỉ gật đầu như đảo tỏi. Lúc này, nào có một chút cái giá của tiểu thư?
Nàng vội vàng đi đến cửa Bắc viện. Hồng Kiều thông minh, hướng bên trong hô to hai tiếng, “Thu Thiền tiểu thư, Thu Thiền tiểu thư có đây không?”
Bên trong lại tĩnh mịch như trước.
Ngực Bạch Chỉ căng thẳng, tự mình cũng nhấc cổ họng hô lớn, ” Thu Thiền, là ta, nghe thấy thì đáp một tiếng.”
Thị vệ ở cửa có lòng tốt khuyên can Bạch Chỉ, “Bạch tiểu thư, ngươi đừng hô, hai người bên trong nhất định đã chết.” Trong mắt bọn họ lộ ra lạnh lùng, Bạch Chỉ không khỏi run lẩy bẩy, tâm cũng rét lạnh theo. Giữa người với người, thật đúng là bạc như tờ giấy. Chẳng phải nàng cũng giống vậy sao? Nếu như Thu Thiền không phải bạn tốt của nàng, nàng làm sao có thể quan tâm nàng ta chết hay sống?
Cửa hơi khép hờ, từ trong khe cửa lộ ra một dáng người đơn bạc, trường bào màu xám, tóc dài tùy tiện buông lỏng suy sụp buộc sau gáy , vài sợi tóc trước trán che khuất mặt mày, chỉ có cặp mắt sáng rực không tạp niệm kia làm cho Bạch Chỉ còn nhận được.
Tống Kha! Một Tống Kha gầy trơ cả xương? Chỉ một tháng không thấy, lại gầy nhiều như thế.
Tống Kha nói: “Bạch cô nương.” Hắn vội vàng muốn mở cửa đi ra, cửa chỉ có thể mở ra một khoảng cách nhỏ, bởi vì bên ngoài bị xích sắt khóa lại. Bạch Chỉ ngẩn người, Tống Kha luôn luôn nhàn nhạt , cùng tính cách hùng hùng hổ hổ của Thu Thiền có thể nói là nước với lửa, cố tình hai người lại dung hợp vô cùng tốt.
Thị vệ trông cửa thấy thế, trường côn trong tay hướng khe cửa đẩy vào đầu hắn, Tống Kha yếu đuối ngã xuống đất, nhưng tay hắn còn vươn hướng Bạch Chỉ, cầm trong tay một khăn lụa màu trắng.
Hồng Kiều hướng thị vệ đại ca hô một câu, “Thị vệ đại ca, hắn chỉ muốn đưa cho tiểu thư nhà ta chút vật. Ngươi giúp đỡ được không.”
“Ôn dịch gì đó, ai dám lấy? Nếu nhiễm ôn dịch làm sao bây giờ?” Thị vệ có vẻ cực kì lạnh lùng, cự tuyệt thỉnh cầu của Hồng Kiều. Bạch Chỉ hơi tức giận, cảm thấy thị vệ rất rất sợ chết , không nói hai lời thẳng tiến lên tự lấy.
Hồng Kiều định ngăn đón, lại không thể ngăn lại, muốn đi theo, lại có điều cố kị, chỉ có thể đứng ở tại chỗ dậm chân.
Bạch Chỉ tự tới lấy , thị vệ còn không cho đi, “Bạch tiểu thư, chớ làm khó tiểu nhân, Trịnh đại nhân đã căn dặn, người không phận sự, không cho tới gần.”
“Ta chỉ ở ngoài cửa lấy chút vật, các ngươi không dám, ta tự lấy cũng không được sao?” Bạch Chỉ mắt lạnh nhìn bọn hắn, làm hai thị vệ trông cửa cả kinh nửa câu cũng không dám bắn lại.
Bạch Chỉ muốn tiến lên, hai vị thị vệ lại lấy thân chống đỡ.
Bạch Chỉ thầm hô một hơi, biết rõ hai người bọn họ sẽ không nhượng bộ, nàng “mạnh mẽ” thế nào cũng là uổng công. Nàng đành phải một phen đoạt trường côn của thị vệ bên cạnh, cả kinh hai vị thị vệ cho rằng nàng muốn đánh, vội vàng bày ra tình thế phòng ngự.
Bạch Chỉ lại đem trường côn với vào trong khe cửa, nói với Tống Kha: “Đem khăn để lên cây gậy.”
Tống Kha gật đầu nghe theo. Bạch Chỉ lấy được khăn, nhìn Tống Kha, hiểu rõ chiếc khăn này cần phải xem vào lúc không người, liền trực tiếp cất khăn đi, nói với Tống Kha: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, gửi lời hỏi thăm của ta tới Thu Thiền. Đa tạ ngươi liều chết đưa khăn tay cho ta.”
Tống Kha như trước dùng ánh mắt sáng quắc ngóng nhìn Bạch Chỉ, coi như Bạch Chỉ là hi vọng sống của hắn.
Bạch Chỉ trở lại phòng mình, sai Hồng Kiều đi nấu nước pha trà. Chờ Hồng Kiều rời đi, Bạch Chỉ liền khẩn cấp lấy ra khăn tay từ trong tay áo, mặt trên là chữ viết của Tống Kha, ít ỏi vài nét bút, chỉ có năm chữ, lại làm cho Bạch Chỉ hết hồn.
—— cứu Thiền, Thanh Phong nhai.
Thu Thiền lẩn trốn đi ra ngoài, đi Thanh Phong nhai ? Thanh phong nhai là đỉnh núi của ngọn núi mà Tống Kha cùng Thu Thiền sinh sống, có nhiều dược liệu tụ tập . Nhưng Tống Kha cùng Thu Thiền ít đi Thanh Phong nhai, trừ phi một đám dược nông kết bạn đi lên. Bởi vì phía trên không có đường núi, cực kì dễ lạc, trong núi tương truyền có thú dữ, một mình hành động hơn phân nửa sẽ dữ nhiều lành ít.
Thu Thiền một mình đi Thanh Phong nhai không thể nghi ngờ là muốn tìm dược liệu, chớ không phải là vì giúp Tống Kha chữa bệnh? Chẳng lẽ ôn dịch đã có phương pháp chữa khỏi? giờ phút này trong đầu Bạch Chỉ xoay quanh các loại khả năng, lo lắng cũng càng thêm nặng.
Tống Kha không dùng khẩu kỹ
Tinh tế suy nghĩ, Bạch Chỉ mới hoàn toàn lĩnh ngộ. Tống Kha chính là muốn thông qua nàng nói cho Trịnh đại nhân! Mấy thị vệ trông coi hiển nhiên sẽ không giúp đỡ, ước gì bọn họ chết sớm. Nàng thì khác, nàng là con gái của tri châu nhiệm kỳ trước, so với dân chúng bình thường càng dễ dàng tiếp cận Trịnh Tử Thành. Tống Kha biết rõ nàng không có năng lực một mình đi cứu Thu Thiền, nhưng Trịnh Tử Thành thì có.
Có điều Tống Kha không khỏi rất coi trọng Bạch Chỉ , nàng có đức hạnh gì năng lực gì có thể làm cho Trịnh Tử Thành phái người lên núi tìm người? Chỉ là con gái của tri châu cũ mà thôi… Trong óc bỗng nhiên hiện ra tình cảnh Mộ Đồ Tô ở trước mắt bao người cứu nàng từ dàn hỏa thiêu.
Hắn nói qua, nàng là nữ nhân của hắn…
Nàng là nữ nhân của thế tử…
Điều này, có lẽ có thể.
Nàng đi cầu kiến Trịnh đại nhân Trịnh Tử Thành. Như nàng mong muốn, vẫn chưa bị sập cửa vào mặt, còn nhận được khoản đãi. Phủ nha của Trịnh Tử Thành so với phủ nha của cha nàng Bạch Uyên đơn giản hơn rất nhiều, xem ra làm quan thanh liêm hơn so với cha nàng.
Nhìn thấy Trịnh Tử Thành, nàng cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề, “Cầu Trịnh đại nhân cứu Thu Thiền.”
“Thu Thiền? Thê tử của vị dược nông nhiễm ôn dịch kia? Lúc trước là nàng tự nguyện muốn cùng trượng phu nàng cùng sinh cùng chết.” Trịnh Tử Thành không cho là đúng.
Bạch Chỉ hé miệng, hoãn khẩu khí nói: “Dược nông Tống Kha hình như nghiên cứu phát triển ra phương thuốc chữa khỏi ôn dịch, có điều còn chưa xác định. Phương thuốc này thiếu một vị dược liệu, cần lên Thanh Phong nhai ngắt lấy, Thu Thiền vì thử một lần, một mình tiến đến, bây giờ sống chết chưa rõ, còn cầu Trịnh đại nhân cứu giúp.” Bạch Chỉ quỳ xuống, một mặt thành khẩn.
Trịnh Tử Thành vội vàng nâng nàng dậy, “Bạch tiểu thư xin đứng lên. Bản quan chỉ không hiểu rõ, vì sao việc này lúc đó Tống Kha không nói cùng ta, mà chờ việc phát sinh mới nói?”
“Trịnh đại nhân có điều không biết, phụ thân Tống Kha nguyên là một vị đại phu y thuật cao cường, bởi vì quá mức tự tin, chẩn đoán lầm khiến một vị bệnh nhân lâm vào chỗ chết, lòng có áy náy, từ đó quy về trong rừng làm dược nông. Từ nhỏ hun đúc, do đó Tống Kha nuôi dưỡng nên tính tình cực kì cẩn thận, không phải trăm phần trăm xác định, nhất định không thử.”
Trịnh Tử Thành hiểu ra gật đầu, “Vậy Bạch tiểu thư muốn bản quan làm gì?”
“Việc có phương thuốc chữa khỏi ôn dịch không cần phô trương ra ngoài. Đương nhiên quan trọng nhất là thỉnh Trịnh đại nhân phái người lên núi cứu người.”
“Ta sẽ làm theo ý tứ của Bạch tiểu thư.”
Bạch Chỉ mỉm cười xem như đáp tạ .
Sảng khoái như vậy, chắc phải là do mặt mũi Mộ Đồ Tô đi?
Bạch Chỉ lo cho Thu Thiền, cũng liền đi theo. Đối với Thanh Phong nhai, Bạch Chỉ vẫn tính là quen thuộc , nàng đi trước làm gương, đi đằng trước mấy tên bộ khoái miệng luôn luôn hô tên Thu Thiền.
Nhiều ngày chưa hoạt động gân cốt , Bạch Chỉ ở trên núi đảo quanh hai canh giờ, đã hơi cảm thấy mỏi mệt. Nàng dừng lại bước chân, lấy tay vịn trên cây, thở hổn hển, nghỉ ngơi một lát. Chờ hồi phục, khẽ cắn môi, lại lần nữa tiếp tục đi hướng lên trên.
“Bạch tiểu thư, ngươi muốn nghỉ ngơi một lát hay không?” Một bộ khoái đi đến nơi nàng té ngã hỏi nàng.
Bạch Chỉ xua tay, chợt thấy vài bộ khoái đã vượt qua nàng . Bạch Chỉ nghĩ, nàng già đi, thể lực không kịp mấy người trẻ tuổi này ! Lại nghĩ, nàng gái lỡ thì lại không gả, thật đúng là nhảy lầu một lần, uổng công sống lại một lần .
Làm Bạch Chỉ giương mắt nhìn đến trời xanh vạn dặm không mây, Bạch Chỉ lo lắng hơi quá nặng một chút. Nếu như đến vách núi, còn chưa nhìn thấy Thu Thiền, nàng chỉ có thể nhảy xuống vách núi đi âm tào địa phủ tìm nàng .
Bạch Chỉ mới đi vài bước, lại nghe được sói kêu. Cả người Bạch Chỉ rùng mình, như là bị quỷ thần chiếm được, ma xui quỷ khiến hướng nơi có tiếng sói kêu đi đến. Khi nàng đi đến một mảnh đất trống trải có cây cỏ vờn quanh, có ba bốn con sói vây quanh một thân cây, tê thanh kêu. Bạch Chỉ đem tầm mắt hướng lên trên lưu động, lại phát hiện Thu Thiền mình đầy thương tích ôm thân cây, vẻ mặt kinh hoảng nhìn mấy con sói đói phía dưới đang chờ đợi nàng chống đỡ không được.
Bạch Chỉ cả người cứng ngắc, không sợ là giả , mặc dù nàng từng tập võ, đáng tiếc chưa bao giờ trải qua thực chiến. Hơn nữa sư phụ Thu Thiền còn bị bức lên cây tránh né, nàng càng không có phần thắng. Càng nghĩ, Bạch Chỉ đành phải lui vài bước, tìm cứu binh viện trợ. Nàng không có năng lực, vẫn nên làm tiểu nữ nhân sau lưng nam nhân anh dũng đi.
Không ngờ, chân nàng giẫm phải nhánh cây, thanh âm nhánh cây gãy thanh thúy vang lên khiến cho sói đói chú ý, đôi mắt xám ngắt hướng nàng hung tợn lao tới, Bạch Chỉ dừng một chút, liền chạy, sói đói dời đi mục tiêu, toàn thể hướng Bạch Chỉ lùa theo.
Thu Thiền thấy Bạch Chỉ dẫn sói đói rời đi, cảm động đến rơi nước mắt. Bạch Chỉ thật sự rất anh dũng , lấy thân dụ sói. Miệng Thu Thiền nỉ non một câu, “Chỉ Nhi, ngươi thật sự là tỷ muội tốt của ta.” Nói xong, cả người run lên…
Bạch Chỉ còn đang mang thai đứa nhỏ của Mộ Đồ Tô? Mang bụng chạy, chỉ sợ…
Thu Thiền cuồng loạn kêu, “Cứu mạng a!”
Bạch Chỉ luống cuống rối loạn ngay đầu trận tuyến, qua lại chạy loạn, chờ bản thân thở phì phò là lúc, kinh ngạc phát hiện, mình không biết ở nơi nào . Nàng còn chưa kịp kinh hoảng, sói đói phía sau vẫn theo đuổi không bỏ. Bạch Chỉ ngửa mặt lên trời kêu rên một chút, tiếp tục chạy trốn.
Sớm biết như thế lúc trước làm gì như vậy, nàng sẽ không đến.
Bạch Chỉ không ngừng bôn chạy, váy dài của nàng bị cành hoa bên cạnh quặc vào, Bạch Chỉ trực tiếp ngã sấp xuống, sói đói phía sau mãnh liệt đánh tới. Bạch Chỉ kinh hãi, kinh ngạc quay đầu, thấy đầu lưỡi chảy nước miếng của sói đói ở trước mắt nàng lắc lư a lắc lư, một cỗ tuyệt vọng trồi lên.
Một đời này của nàng không phải nhảy lầu mà chết, mà là làm điểm tâm cho sói đói?
Ô hô ai tai, vận mệnh nhiều ngang trái như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.