Bách Niên Hảo Hợp

Chương 101:

Giảo Xuân Bính

11/01/2022

Lão Trình tên Trình Cát, nhưng chơi chung với mấy người Chu Khải Thâm lâu, bọn họ cứ gọi lão Trình, lão Trình. Kể ra, anh nhỏ hơn Chu Khải Thâm nửa tuổi, còn trẻ thế này mà đã bị gọi bằng lão rồi. Ngoại hình của lão Trình cũng không phải là già, nếu phân loại thì phải là anh tuấn trưởng thành.

Lão Trình học đại học quân đội, cụ thể là chuyên ngành quan hệ quốc tế, rất có triển vọng. Anh cũng là một người không bình thường, học được một nửa, anh lại cảm thấy không có hứng thú, đóng gói quần áo ra Bắc làm lính. Sau khi chuyển nghề, anh không nghe gia đình, chạy đi buôn đồ cổ, chuyên bán đồ sứ, lăn lộn ở Tây Tạng hai năm, dựa vào việc mua đi bán lại của quý mà tích lũy một số tài sản phong phú.

Anh đã có chút danh tiếng trong giới đồ cổ Bắc Kinh, mấy năm nay không cần đích thân chạy đông chạy tây nữa, theo mục tiêu ban đầu, hoàn thành kế hoạch về hưu trước ba mươi tuổi sớm hơn thời hạn. Lão Trình lúc đó vừa trẻ tuổi vừa nhiều tiền, làm ông chủ đồ cổ, sống thoải mái phóng túng, tự thỏa mãn với bản thân.

Sau bữa ăn nhậu với bạn bè vào tối thứ Sáu, lão Trình từ Kiến Quốc về thằng nhà. Lão Trình uống rượu, cho nên bạn anh lái xe, anh chỉ đường lung tung, rẽ trái rẽ phải loạn xạ. Mà thật ra là anh toàn chỉ vào mấy đường thông thoáng vắng người.

“Cậu cứ rượu vào là lại chỉ đường linh tinh, sau này, trước khi ra khỏi nhà thì tự rót cho mình bình rượu ngũ lương* đi, tự giác một chút.”

(*) rượu ngũ lương: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực

Lão Trình hạ cửa kính hóng gió, gió đêm hè mang hơi nóng, thổi tan mùi rượu. Anh cười, lên tiếng đáp lại, “Được thôi, cậu thanh toán tiền rượu.”

Vừa nói, anh vừa nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa nhìn liền thấy vui vẻ.

Khoảng năm mét phía trước có một chiếc xe ba bánh thất tha thất thểu trên đường, kéo theo một xe đầy hành lí gồm ba cái rương lớn, còn có nồi chén gáo chậu các loại. Ngồi giữa đống đồ linh tinh là một cô gái, tuổi tầm mười tám, mười chín, mái tóc dài che hết mặt, giơ điện thoại ra bấm.

Cô gái kia đang lớn tiếng thì bị lão Trình nghe thấy, “Công ti chuyển chỗ khiến tôi mất chỗ, hu hu hu, vất vả lắm mới tìm được một chiếc xe ba bánh. Đi được năm trăm mét lại thu của tôi hai trăm đồng. Hai trăm đồng uống được mười ngày trà sữa đấy!”

Một cơn gió đập thẳng vào mặt, thổi bay mái tóc rối che khuất khuôn mặt cô.

Đó là lần đầu tiên lão Trình thấy rõ khuôn mặt của Chiêu Chiêu, đẹp một cách thanh tú, rất hợp nhãn duyên.

“Cậu lái chậm một chút.” Lão Trình bất giác nói.

“Chậm thế nào?” Người bạn nhấn phanh xe.

“Như chiếc xe bên cạnh này vậy.”

Thế là chiếc Audi giữ tốc độ 20 km/h, chạy song song với chiếc xe ba bánh.

Chiêu Chiêu phát hiện bất thường, quay đầu nhìn lão Trình trong xe. Lão Trình chống một tay lên khung cửa, cười với cô một cái.

Chiêu Chiêu chớp mắt mấy cái, sau đó nâng một hộp giấy lớn lên, che mặt mình lại.

Chiếc xe Audi đi với tốc độ quá chậm, xe đằng sau nhấn còi liên tục.

Người bạn nói: “Không được, làm tắc đường rồi.”

Không đó liền nhấn thêm ga, chạy vụt lên phía trước.

Lão Trình không nói gì, chỉ thấy qua gương cô gái trên xe ba bánh vẫn che hộp giấy, hệt như nhân vật hoạt hình Trương Tiểu Hạp*.

(*) nhân vật hoạt hình Trương Tiểu HạpBách Niên Hảo Hợp - Chương 102:

Chuyện này không tính là gì, lão Trình ngủ một giấc rồi không còn rung động gì nữa. Cuộc sống cứ thế trôi qua, một tuần sau, một người bạn đến nhờ anh giúp một chuyện, nói là lúc ba của bạn anh đi du lịch ở Hàng Châu có mua cái chén ở ven đường, gọi là sứ Thanh Hoa thời Minh, là đồ cổ có giá trị.

Khách hàng lập tức mua ngay, sau khi về thì phát hiện không chắc chắn, cho nên muốn về Bắc Kinh ngay, tìm người có kinh nghiệm để xem xét.

Chỉ một chút công sức, lão Trình lập tức đồng ý.

Hôm sau, người bạn mang theo người tới. Lão Trình vén rèm, bước ra khỏi phòng, vừa liếc mắt thì thấy Chiêu Chiêu ở đằng sau. Chiêu Chiêu cúi đầu bấm điện thoại, đúng lúc đó cũng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn nhau, cô hơi sửng sốt, chắc đã nhận ra.

Lão Trình cười với cô một tiếng, chỉ chiếc hộp được giao hỏa tốc trên bàn bên trái, “Cô có thể dùng cái này.”

Được lắm, còn nhớ đêm đó cô lấy hộp giấy che mặt.

Chiêu Chiêu cười ngượng, chỉ hai bọn họ mới hiểu nội tình.

Thì ra là Chiêu Chiêu đến cùng ba, lão Trình không cần nhìn kĩ, vừa cầm chiếc chén Thanh Hoa kia lên, trong lòng đã có suy xét. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Món này tốn bao nhiêu tiền?”

“Ba mươi ngàn.”

Chiêu Chiêu sợ ngây người, “Chẳng phải ba nói chỉ tốn ba ngàn sao?”

“Còn chẳng phải để lừa mẹ con sao. Nhất định không được mách lẻo đấy.” Đồng chí lão Chiêu dặn dò mãi, sau đó mặt mày ủ dột, “Thôi rồi, mua ở Hàng Châu, bây giờ không tìm ra người bán.”

Lão Trình vô tình hỏi một câu, “Mua ở nơi nào của Hàng Châu vậy?”

Lão Chiêu nói địa danh, sau đó cảm ơn rồi ủ rũ dắt Chiêu Chiêu đi.



Khi đi tới cửa, Chiêu Chiêu bỗng nhiên quay đầu.

Lão Trình tiễn khách mấy bước, đứng cách cô không xa.

Chiêu Chiêu nhỏ giọng hỏi: “Cho nên chiếc chén này trị giá bao nhiêu tiền?”

Lão Trình bình thản nói: “Muốn nghe lời ngọt hay lời đắng đây?”

Chiêu Chiêu gật đầu, “Thôi được, nghe lời này của anh là biết đắng rồi.”

Lão Trình cười một tiếng, “Giới đồ cổ thâm sâu, đừng mua ở chỗ lạ.”

Chiêu Chiêu khẽ thở dài, “Ba mươi ngàn đó có thể uống được một ngàn năm trăm ly trà sữa.”

Sau khi người đi, lão Trình hỏi bạn, “Ba của bạn cậu làm nghề gì?”

“Giáo sư ở Thanh Hoa, nghiên cứu tài liệu công nghệ nano gì gì đó.”

Lão Trình thực sự kinh ngạc, “Lợi hại thế.”

Người bạn lơ đễnh, “Cả nhà chú Chiêu đều là học bá, vợ chú ấy là giáo sư Bắc Đại.”

Lão Trình thuận tình hỏi: “Vậy còn cô gái đi theo?”

“Con gái của bọn họ, năm ngoái thi đậu Bắc Ngoại*.” Người bạn suy nghĩ một chút, có vẻ không rõ lắm, “Hình như học tiếng Pháp thì phải.”

(*) Bắc Ngoại: đại học ngoại ngữ Bắc Kinh

Lão Trình suy tính, “Là đại học năm hai.”

Người bạn nghe thấy lời này của anh không được bình thường, liếc anh một cái, “Làm sao? Có ý gì?”

Lão Trình chỉ cười một tiếng, không đáp.

Sáng thứ Bảy, Chiêu Chiêu có tiết học, mẹ gọi điện thoại cho cô, nói đợi cô về rồi ăn cơm. Hơn mười một giờ, cô vừa ra khỏi cổng trường thì nghe hai tiếng còi ngắn ngủi vang lên. Nhìn sang phía đó, đầu tiên, cô hơi cau mày, sau đó cười lên, “Sao lại là anh?”

Lão Trình ngồi trong chiếc xe lớn màu đen, mắt sáng như sao, vỗ ở tim một cái, “Xin lỗi, gương mặt này lại khiến mày ấm ức rồi.”

Chiêu Chiêu vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, tôi không có ý này.”

Sao lão Trình có thể coi là thật, không để cô gái khó chịu, anh xách một túi giấy từ ghế phụ lên, “Mời em uống trà sữa.”

Chiêu Chiêu ngẩn ra.

Lão Trình xuống xe, đi đến bên cạnh, nhét trà sữa vào tay cô, sau đó lấy điện thoại ra, nói: “Cái chén lần trước ba em mua ở Hàng Châu ấy, anh đã giúp ông ấy tìm ra người bán rồi.”

Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, “Hả?”

“Tiền đã được trả lại, anh không liên lạc được với ba em, em về thì nói với ông ấy một tiếng, gói chén kia vào túi kín, giao hàng hỏa tốc trả cho bên đó. Chuyện này vậy là xong.” Lão Trình huơ huơ điện thoại, “Anh chuyển tiền cho em nhé, có Wechat không để anh quét.”

Chiêu Chiêu kinh ngạc, “Thế, thế là được hoàn tiền sao?”

Lão Trình cười cười, “Do may mắn đấy.”

Đến sau này cô mới biết, không liên quan gì đến may mắn, là giao thiệp của lão Trình trong giới này rộng, người ta có lòng muốn làm giúp thôi.

Add Wechat rồi chuyển tiền xong, lão Trình để điện thoại về túi áo, “Đi thôi.”

Anh có dáng cao, mặc sơ mi cộc tay thuần sắc, anh tuấn tươm tất, tóc tai gọn gàng. Lúc anh xoay người, Chiêu Chiêu còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Lão Trình lên xe, quay nửa vòng bánh lái, hạ kính cười với cô, “Về biệt danh trên Wechat, gọi anh lão Trình là được.”

Chiêu Chiêu bật thốt lên, “Nhưng nhìn anh không già chút nào.”

Lão Trình cười lớn, “Tối qua không phí công dưỡng da rồi.”

Chiêu Chiêu nhoẻn miệng, răng trắng như vỏ sò. Cô cắn ống hút trà sữa, vui vẻ nói: “A, vị việt quất.”

Lão Trình nói thẳng, “Không để ý, anh chọn mua món đắt tiền nhất.

Lái xe đi xa rồi, anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Chiêu Chiêu vẫn chưa đi, cô bé vẫn đứng ngoan ngoãn ở đằng kia.



Hai ngày sau, lão Trình đang ở nhà xem ti vi thì bỗng nghe tiếng thông báo Wechat, anh cầm điện thoại lên xem, Chiêu Chiêu nhắn tin cho anh: “Chào anh! Anh lão Trình không già!”

Lão Trình bị xưng hô này chọc cười.

Chiêu Chiêu lại nhắn: “Ba em cảm ơn anh, muốn mời anh về nhà ăn một bữa cơm.”

Lão Trình nhướn mày, đồng ý rất sảng khoái: “Được thôi.”

Đồng chí lão Chiêu bày tỏ lòng biết ơn rất sâu sắc của mình đối với anh, lau mồ hôi nói: “Vẫn còn lừa mẹ Chiêu Chiêu, thật không biết báo cáo thế nào.”

Chiêu Chiêu ngồi bên cạnh ba, nhưng cô nhìn lão Trình, dùng khẩu hình nói: “Sợ vợ.”

Lão Trình nhướn mày, cúi đầu cười thầm.

Giáo sư Chiêu không quá nghiêm túc cứng nhắc như những người làm công việc nghiên cứu khoa học, ngược lại, ông nói liến thoắng, chuyện thiên nam địa bắc gì cũng có thể bàn luận. Lão Trình càng không cần phải nhắc, anh là người sống nhờ vào miệng, còn từng phiêu du khắp nơi. Tóm lại, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Bữa tối được bắt đầu vào chín giờ, thế là thành bữa ăn đêm.

Hơn mười giờ, lão Trình không quấy rầy nữa, giáo sư Chiêu tiếc nuối để Chiêu Chiêu tiễn khách.

Giữa đêm hè, sao sáng thành cụm.

Chiêu Chiêu và lão Trình đi thành hàng trong tiểu khu, Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Lão Trình phát hiện thì nhìn lại, “Hả?”

Chiêu Chiêu nở một nụ cười, nhưng không nói gì.

Lúc lão Trình lên xe, anh vịn cửa dừng một chút, tự nhiên hỏi: “Trà sữa việt quất lần trước anh mua ngon không?”

Chiêu Chiêu nói: “Ngon lắm.”

Lão Trình nói: “Tốt.”

Hôm sau, Chiêu Chiêu đang ở kí túc xá thì nhận được điện thoại giao hàng, tầm bốn ly lớn, anh giao hàng chuyển lời: “Khách gọi đồ có nói, mời bạn cùng phòng của cô uống trà sữa. Ly vị việt quất này là dành riêng cho cô.”

Các bạn cùng phòng nháo nhào cả lên, “Oa, Chiêu Chiêu có người theo đuổi kìa!”

Chiêu Chiêu cười hì hì, “Không có không có.”

Cô gửi Wechat cho lão Trình, “Cảm ơn anh, chú trà sữa.”

Lúc đó, lão Trình không trả lời, chắc là bận. Sau khi Chiêu Chiêu tan học thì xem điện thoại lần nữa, khóe miệng lập tức cong lên.

Anh nói: “Hai tháng nữa mới hai mươi bảy tuổi, không dám nhận chú đâu, gọi anh đi.”

Lần sau gặp mặt, xe lão Trình còn chưa dừng hẳn, Chiêu Chiêu đã đứng trên bậc thang, vừa cười vừa lớn tiếng, “Chào anh trà sữa!”

Cô gái mười chín tuổi mặc quần ca rô, để lộ bắp chân mảnh khảnh và mắt cá chân xinh xắn. Hôm nay cô buộc tóc hình viên, lúc nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt như ánh mặt trời đang xuyên qua tán cây đầu đường.

Lão Trình có chút động lòng.

Anh đậu xe xong, cười dịu dàng, “Chào em gái Chiêu Chiêu.”

Chiêu Chiêu đến bên cạnh xe, hơi khom người, cười hỏi: “Hôm nay có trà sữa uống không đây?”

Lão Trình nhìn cô, giọng cũng trở nên dịu dàng, “Ăn cơm trước, lát nữa đi xem phim, cuối cùng lại đi uống trà sữa.”

Con ngươi Chiêu Chiêu đảo một cái, “Nhiều tiết mục vậy sao?”

Lão Trình đưa tay ra khỏi cửa kính, tự nhiên cầm tay cô, “Hẹn hò mà.”

Ánh nắng ban mai vừa đủ khiến thế giới này trở nên đơn giản, ngay cả không khí cũng trở nên dịu dàng, ngọt lịm. Rất nhiều, rất nhiều năm sau, lão Trình vẫn nhớ ngày này, gió rất nhẹ, trời rất xanh.

Chiêu chiêu nhược nhật nguyệt chi minh, ly ly như tinh thần chi hành*.

(*) được lấy từ 《Văn tâm điêu long · Tông Kinh 》: sao sáng có tình cảm và đạo đức cao thượng cũng có thể chiếu sáng chói lọi như mặt trời, mặt trăng.

Mà cô gái bên cạnh anh là nhờ số mệnh chỉ dẫn.

―――― Toàn văn hoàn ――――

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Niên Hảo Hợp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook