Chương 73:
Giảo Xuân Bính
11/01/2022
Triệu Tây Âm vùi trước ngực Chu Khải Thâm, lẩm bẩm làm nũng.
Một hồi hỏi sao anh lái xe nhanh thế, một hồi hỏi có lạnh không. Chu Khải Thâm kiên nhẫn đáp, anh biết đây là do Triệu Tây Âm không muốn nói.
Chu Khải Thâm dắt tay cô, Triệu Tây Âm chần chờ, “Làm gì vậy?”
Đẩy cô vào ghế phụ, Chu Khải Thâm nói: “Đưa em tới một nơi.”
Đêm dài, con đường thông suốt, Land Rover màu trắng chạy như bay trên phố Trường An, từ đông sang tây, neon lướt qua giống như một cảnh phim. Đi ngang qua bên ngoài cổng Kiến Quốc, đi về phía trước năm cây số nữa là thủ đô Thiên An môn. Chu Khải Thâm lái xe chậm lại, ánh mắt Triệu Tây Âm chậm rãi xê dịch theo phong cảnh.
Đến Thạch Cảnh Sơn, Triệu Tây Âm nhận ra nơi này, là công viên trò chơi.
Chu Khải Thâm đi cửa phía tây, vốn là công viên đã đóng cửa không kinh doanh nữa, cũng không biết anh làm cái gì, lại lái xe vào thẳng công viên. Anh đỗ xe xong, sau đó tháo khăn quàng cổ của mình xuống, vượt qua bảng điều khiển ở giữa quàng khăn lên cổ Triệu Tây Âm, “Xuống xe.”
Gió lạnh thổi vù vù, Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn đu quay trước mặt. Chu Khải Thâm quay lưng đi gọi điện thoại, không lâu sau có một người thanh niên tới. Hẳn là hai người quen biết, thấp giọng trò chuyện vài câu, người trẻ tuổi kia cười lên có răng khểnh rất đáng yêu, “Không có chuyện gì, giám đốc Chu.”
Chu Khải Thâm quay đầu ngoắc tay với Triệu Tây Âm, “Đến đây.”
Triệu Tây Âm nắm lấy đi qua một cách tự nhiên, không giấu được hưng phấn trong mắt, lo lắng bất an hỏi: “Thật sự có thể ngồi đu quay sao? Không phải mùa đông không mở vào ban đêm sao?”
Chu Khải Thâm nở nụ cười, “Không mở cho người khác nhưng mở cho em.”
Triệu Tây Âm cảm thấy anh lại đang nói hươu nói vượn nhưng trong lòng ngọt giống như rót mật.
Hai người ngồi lên, vừa đóng cửa cả hai đều giật mình. Chu Khải Thâm tháo bao tay da dê của mình xuống, đeo lên cho Triệu Tây Âm từng cái từng cái một, “Thế này sờ cửa sổ thủy tinh sẽ không bị lạnh tay.”
Động tác anh dịu dàng, con người cũng cẩn thận, dáng vẻ cúi đầu cụp mắt có thể nhìn thấy cái mũi rất thẳng. Triệu Tây Âm cố ý cuộn tròn ngón tay, anh không đeo vào được, nhướng đôi lông mày nhìn cô, Triệu Tây Âm lập tức ngoan ngoãn duỗi thẳng ngón tay.
Đu quay chậm rãi chuyển động, hai người mỗi người ngồi một bên chỗ ngồi, em nhìn anh, anh nhìn em. Ánh mắt Chu Khải Thâm tĩnh mịch bao dung, giống như biển sâu, mỗi một phút mỗi một giây đều muốn bao trùm người ta. Cái nhìn chăm chú này có cảm giác rất mạnh mẽ, lại không phải tạo áp lực, giống như đang nói với cô gái trước mặt, đừng sợ, anh ở đây.
Triệu Tây Âm quay đầu sang chỗ khác, khịt mũi một cái tiếp tục ngắn nhìn bên ngoài cửa sổ.
Xa rời mặt đất, vạn vật thu nhỏ lại, đến gần với bầu trời.
Triệu Tây Âm nhìn thấy đỉnh ngọn cây, nhìn thấy ánh đèn sáng rực rõ, chỗ cao hơn nữa mở rộng tầm mắt nhìn thấy từng phần từng phần dáng vẻ thành phố. Cô có thể nhìn thấy Cố Cung, có thể nhìn thấy đường cái lưu động như thoi đưa. Bắc Kinh đêm đông vẫn là nơi phồn hoa thịnh thế như vậy, ngay lập tức trong lòng ầm ầm sóng dậy, tâm sự và phiền não cũng tan biến theo, tiếp theo cũng hóa giải và nghĩ thông suốt.
Đu quay dần đần tiến đến điểm cao nhất, Chu Khải Thâm bỗng nhiên lên tiếng “Tây nhi, đến đây.”
Triệu Tây Âm nắm lấy tay anh, được anh vững vàng đỡ qua bên kia, hai người ngồi sóng vai.
Chu Khải Thâm nói: “Lúc đi lính, huấn luyện đóng quân ở Tây Tạng, độ cao hơn bốn ngàn mét so với mặt nước biển, mỗi ngày vác trang bị nặng đi bộ năm mươi cây số. Khi đó anh mười chín tuổi, phản ứng cao nguyên rất khó chịu, cảm thấy mình sẽ chết ở nơi đó.”
Triệu Tây Âm rất ít khi nghe thấy anh nhắc tới chuyện trước kia, nhất là bộ đội.
“Em thấy làn da anh không trắng, tất cả đều xuất phát từ việc phơi nắng lúc đó.”
“Anh lại lừa em.” Triệu Tây Âm không mắc mưu, “Rõ ràng là anh vốn đã rất đen.”
Chu Khải Thâm nín cười, trách một tiếng, “Cho chút mặt mũi được không?”
Triệu Tây Âm chọc mặt anh, sau đó dựa vào vai anh, “Chu Khải Thâm nếu như khi đó anh có thể tiếp tục đi học, có phải cuộc sống sẽ bớt khổ hơn nhiều không?”
“Trong sinh mệnh không có nhiều ‘nếu như’ vậy.” Chu Khải Thâm ôm cô, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm, “Trong giới hạn hoàn cảnh, khả năng lớn nhất là làm tốt chính mình. Em mới có càng nhiều sức mạnh và lực lượng, đi chống lại những chuyện em không thích kia.”
Triệu Tây Âm khàn giọng “Ừm.” Lại hỏi: “Vậy anh có hối hận tham gia quân ngũ không?”
Chu Khải Thâm nghĩ, “Chưa từng.”
“Tiểu Tây, anh hi vọng em sống vui vẻ. Anh cũng muốn để em biết, cho dù ngày nào em không vui, anh cũng là đường lui sau cùng của em.” Trong yên tĩnh cực hạn, giọng nói Chu Khải Thâm rất có lực bao dung, giống như một vũng đầm sâu, có rơi xuống từ nơi cao hơn nữa cũng sẽ được sự dịu dàng của anh đón lấy.
Những sự khổ sở và khó hiểu kia đã lặng lẽ bị sức mạnh phai mờ, đôi mắt Triệu Tây Âm nóng lên, nhưng không bi thương đến mức chảy nước mắt. Cô nhìn ánh sáng đu quay bên ngoài lúc sáng lúc tối, từng đường từng đường chiếu qua mặt Chu Khải Thâm.
Trong lúc giao thoa, thứ duy nhất không đổi là sự chân thành trong mắt của anh.
Triệu Tây Âm ôm anh chặt hơn, “Vì sao lại dẫn em tới ngồi đu quay?”
“Bởi vì anh nhớ kỹ câu nói kia ngày hôm đó anh viết chữ cùng ba em.”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, “Ừ?”
Chu Khải Thâm nói: “Lên cao thì có thể nhìn xa, nhìn xa lại suy nghĩ sâu sắc. Đêm nay Tây nhi của anh còn có nghi ngờ trong lòng, vậy anh đưa cô ấy lên cao. Cho nên, bây giờ em vui vẻ không?”
Khuôn mặt Triệu Tây Âm tươi cười, trả lời mạnh mẽ: “Có!”
——
Tuần giữa tháng giêng, Bắc Kinh vẫn không đợi được trận tuyết rơi đầu tiên đến.
Đêm nay nhà họ Trang vô cùng náo nhiệt, ông cụ Trang tuổi tác đã cao, thấy cảnh tượng tụ họp hòa thuận vui vẻ như vậy rất vui lòng. Nếu là bình thường Trang Khâu nhất định không được vị kia chú ý, nhưng hôm nay ngược lại kỳ lạ, lúc ăn cơm, anh ta được ông cụ Trang gọi lại ngồi bên cạnh, thái độ cũng ân cần không ít.
Trang Khâu vô cùng đắc ý, một bên mở mày mở mặt, một bên lại khinh thường trong đáy lòng, mượn gió bẻ măng, đàn ông vẫn phải có tiền mới được người khác để mắt.
Anh ta ngồi ở phòng khách, nhàn nhã thưởng thức rượu vang.
“Anh Khâu.” Một giọng nữ thanh thúy gọi anh ta.
Trang Khâu nhìn lại, lập tức vui vẻ, “Ái chà chà, đây không phải là em gái đại mỹ nữ, ngôi sao mới truyền hình điện ảnh của anh sao?”
Lâm Lang giả vờ không vui, “Anh chỉ biết giễu cợt em.”
Trang Khâu xoay người, cười nói: “Là em quá khiêm tốn, anh đã xem weibo của em, lai lịch không nhỏ đâu.”
“Ai da..., anh còn quan tâm đến chuyện này nữa, em thụ sủng nhược kinh nha.” Tán gẫu vài câu, Lâm Lang hỏi, “Anh họ, anh về lúc nào vậy? Không nghe thấy chút tiếng gió nào.”
“Vội vàng.” Trang Khâu lời ít mà ý nhiều.
Lâm Lang sùng bái, “Đàn ông có sự nghiệp là có mị lực nhất.”
Lời này rất được lòng Trang Khâu. Trong nhiều anh chị em nhà họ Trang, Lâm Lang là người thân thiết với anh ta nhất.
Hai người lại tán gẫu một hồi, Trang Khâu chợt nhớ lại một chuyện, “Có phải bây giờ em đang quay một bộ phim không? Tên là gì nhỉ?”
“Bộ phim ‘Cửu tư’ của đạo diễn lớn Bàng Sách.”
“À, bây giờ đã ở địa vị này rồi?”
“Không có đâu, phần diễn không quan trọng, diễn tùy tiện là được.”
“Làm sao vậy, không vui sao?”
Lâm Lang sờ mặt mình, “Có hả? Rõ ràng như vậy?”
Trang Khâu cười không nói.
Lâm Lang ngồi trên ghế sô pha, vòng tay ôm ngực, quả thực không vui vẻ lắm, “Vốn là muốn tranh vị trí múa dẫn đầu, phối hợp với Tô Dĩnh, sau này cũng có thể ràng buộc tuyên truyền một chút. Quan hệ khắp nơi cũng chuẩn bị cả rồi, kết quả bị người khác cắt ngang giữa đường.”
Trang Khâu đốt điếu xì gà, lắc tay dập lửa. Cười như không cười hỏi: “Chắp tay nhường người rồi?”
Lâm Lang nửa chua xót nửa trào phúng thở dài, “Bản lĩnh không bằng người ta.”
Trang Khâu cười tủm tỉm, nhìn một cái là biết tỏng lòng dạ đàn bà. Bản lĩnh không bằng người ta gì chứ, căn bản rõ ràng là ghen tị, căm thù. Chuyện tranh giành này anh ta cũng lười quản. Nha đầu Lâm Lang này tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn làm việc tuyệt đối không cẩu thả. Anh ta từng tận mắt chứng kiến, khi đó học đại học tìm anh ta giúp đỡ có liên quan đến một bạn học nữ cùng lớp. Khi đó Trang Khâu đi công tác ở vùng khác, vừa nghe cũng không thấy vất vả gì liền gọi điện sắp xếp giúp cô ta.
Nếu không phải hôm nay gặp nhau tán gẫu vài câu, chính anh ta cũng suýt nữa quên mất.
Trang Khâu nhớ rõ một việc chính khác, ngữ khí tình cờ, “Có phải trong đoàn phim có diễn viên tên Triệu Tây Âm không?”
Biểu cảm Lâm Lang đột nhiên thay đổi, ánh mắt cũng không tự chủ bắt đầu ác liệt, “Anh họ biết sao?”
“Coi là vậy.” Trang Khâu không che giấu tâm tư, viết hết lên mặt.
Lâm Lang tinh ranh cỡ nào chứ, lập tức hiểu ra. Trong nội tâm cô ta cũng cảm thấy khó chịu, hứ, đàn ông quả nhiên đều bỉ ổi. Cô ta cười nhẹ hỏi thử: “Sao anh lại biết cô ấy?”
“Gặp cô ấy ở một bữa tiệc.”
“Anh muốn theo đuổi cô ấy sao?”
Trang Khâu ha ha hai tiếng, “Không tới mức đó, chỉ muốn kết bạn. Nhưng cô ấy thật sự không dễ ở chung.”
Lâm Lang khoát tay áo, “Anh cũng đừng lãng phí thời gian của mình, người phụ này anh không đuổi kịp được.”
Trang Khâu lập tức không vui, “Cô ta là tiên nữ hay vương mẫu nương nương, chẳng lẽ kết hồn rồi? Cho dù kết hôn, cục dân chính vẫn giải quyết việc ly hôn đấy thôi.”
Lời này Lâm Lang cũng cảm thấy có phần nham hiểm, không xuôi tai, chói tai, cô ta quay đầu nhìn đôi mắt Trang Khâu, “Anh biết giải trí Phàm Thiên không?”
Nói nhảm, công ty giải trí lớn số một số hai trong nước, một trong những sản nghiệp của gia tộc Mạnh thị.
“Vậy hẳn là anh cũng biết Mạnh Duy Tất nhỉ?” Trong mắt Lâm Lang ấm áp hơn một chút, “Con trai độc nhất của Mạnh thị, thái tử gia thừa kế gia nghiệp. Triệu Tây Âm từng yêu đương với anh ta hơn hai năm, đến bây giờ Mạnh Duy Tất vẫn che chở cô ta.”
Trang Khâu buông tâm tư, thảo nào không hề bị lay động, hóa ra là có chỗ dựa như thế.
Mắt cười Lâm Lang hơi cong lại, nói tiếp: “Nhưng bọn họ đã chia tay. Ấy, anh họ, anh còn từng nghe về một người không? Chu Khải Thâm tập đoàn Kinh Mậu.”
Cái tên vừa vào tai, Trang Khâu kinh hãi.
“Anh ta là chồng trước của Triệu Tây Âm.”
Biểu cảm Trang Khâu âm trầm, giống như đột nhiên kết một tầng sương lại, làm cho người khác run rẩy bên trong. Lâm Lang thấp thỏm trong lòng, lại cảm thấy khó mà tin nổi, “Không đúng, anh họ, anh thật sự không có một chút ấn tượng về Triệu Tây Âm?”
Ánh mắt Trang Khâu lạnh lẽo, không đáp lại.
Lâm Lang nở nụ cười, “Lúc em học đại học nhờ anh hỗ trợ tìm người động chút tay chân với một người, chính là cô ta.”
Kết quả là quanh đi quẩn lại, chạy không thoát những người quen cũ này.
Trang Khâu lại cảm thấy hứng thú, thú vị đấy.
Anh ta ra khỏi nhà họ Trang, lúc trên xe thư ký gọi điện tới. Trang Khâu không nghe rõ, “Ai? Cậu nói ai về nước?”
Thư ký lặp lại lần nữa.
Đêm nay con mẹ nó thật là tà môn, hai người phụ nữ liên tiếp đều có quan hệ thân thích với Chu Khải Thâm, Trang Khâu càng nghĩ càng giận. Đúng lúc lái xe giẫm phanh gấp để tránh một cái xe điện, Trang Khâu nhéo lỗ tai anh ta dùng sức kéo về phía sau, khuôn mặt dữ tợn mắng: “Con mẹ nó cậu ăn cứt à? Có biết lái xe không!”
Một hồi hỏi sao anh lái xe nhanh thế, một hồi hỏi có lạnh không. Chu Khải Thâm kiên nhẫn đáp, anh biết đây là do Triệu Tây Âm không muốn nói.
Chu Khải Thâm dắt tay cô, Triệu Tây Âm chần chờ, “Làm gì vậy?”
Đẩy cô vào ghế phụ, Chu Khải Thâm nói: “Đưa em tới một nơi.”
Đêm dài, con đường thông suốt, Land Rover màu trắng chạy như bay trên phố Trường An, từ đông sang tây, neon lướt qua giống như một cảnh phim. Đi ngang qua bên ngoài cổng Kiến Quốc, đi về phía trước năm cây số nữa là thủ đô Thiên An môn. Chu Khải Thâm lái xe chậm lại, ánh mắt Triệu Tây Âm chậm rãi xê dịch theo phong cảnh.
Đến Thạch Cảnh Sơn, Triệu Tây Âm nhận ra nơi này, là công viên trò chơi.
Chu Khải Thâm đi cửa phía tây, vốn là công viên đã đóng cửa không kinh doanh nữa, cũng không biết anh làm cái gì, lại lái xe vào thẳng công viên. Anh đỗ xe xong, sau đó tháo khăn quàng cổ của mình xuống, vượt qua bảng điều khiển ở giữa quàng khăn lên cổ Triệu Tây Âm, “Xuống xe.”
Gió lạnh thổi vù vù, Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn đu quay trước mặt. Chu Khải Thâm quay lưng đi gọi điện thoại, không lâu sau có một người thanh niên tới. Hẳn là hai người quen biết, thấp giọng trò chuyện vài câu, người trẻ tuổi kia cười lên có răng khểnh rất đáng yêu, “Không có chuyện gì, giám đốc Chu.”
Chu Khải Thâm quay đầu ngoắc tay với Triệu Tây Âm, “Đến đây.”
Triệu Tây Âm nắm lấy đi qua một cách tự nhiên, không giấu được hưng phấn trong mắt, lo lắng bất an hỏi: “Thật sự có thể ngồi đu quay sao? Không phải mùa đông không mở vào ban đêm sao?”
Chu Khải Thâm nở nụ cười, “Không mở cho người khác nhưng mở cho em.”
Triệu Tây Âm cảm thấy anh lại đang nói hươu nói vượn nhưng trong lòng ngọt giống như rót mật.
Hai người ngồi lên, vừa đóng cửa cả hai đều giật mình. Chu Khải Thâm tháo bao tay da dê của mình xuống, đeo lên cho Triệu Tây Âm từng cái từng cái một, “Thế này sờ cửa sổ thủy tinh sẽ không bị lạnh tay.”
Động tác anh dịu dàng, con người cũng cẩn thận, dáng vẻ cúi đầu cụp mắt có thể nhìn thấy cái mũi rất thẳng. Triệu Tây Âm cố ý cuộn tròn ngón tay, anh không đeo vào được, nhướng đôi lông mày nhìn cô, Triệu Tây Âm lập tức ngoan ngoãn duỗi thẳng ngón tay.
Đu quay chậm rãi chuyển động, hai người mỗi người ngồi một bên chỗ ngồi, em nhìn anh, anh nhìn em. Ánh mắt Chu Khải Thâm tĩnh mịch bao dung, giống như biển sâu, mỗi một phút mỗi một giây đều muốn bao trùm người ta. Cái nhìn chăm chú này có cảm giác rất mạnh mẽ, lại không phải tạo áp lực, giống như đang nói với cô gái trước mặt, đừng sợ, anh ở đây.
Triệu Tây Âm quay đầu sang chỗ khác, khịt mũi một cái tiếp tục ngắn nhìn bên ngoài cửa sổ.
Xa rời mặt đất, vạn vật thu nhỏ lại, đến gần với bầu trời.
Triệu Tây Âm nhìn thấy đỉnh ngọn cây, nhìn thấy ánh đèn sáng rực rõ, chỗ cao hơn nữa mở rộng tầm mắt nhìn thấy từng phần từng phần dáng vẻ thành phố. Cô có thể nhìn thấy Cố Cung, có thể nhìn thấy đường cái lưu động như thoi đưa. Bắc Kinh đêm đông vẫn là nơi phồn hoa thịnh thế như vậy, ngay lập tức trong lòng ầm ầm sóng dậy, tâm sự và phiền não cũng tan biến theo, tiếp theo cũng hóa giải và nghĩ thông suốt.
Đu quay dần đần tiến đến điểm cao nhất, Chu Khải Thâm bỗng nhiên lên tiếng “Tây nhi, đến đây.”
Triệu Tây Âm nắm lấy tay anh, được anh vững vàng đỡ qua bên kia, hai người ngồi sóng vai.
Chu Khải Thâm nói: “Lúc đi lính, huấn luyện đóng quân ở Tây Tạng, độ cao hơn bốn ngàn mét so với mặt nước biển, mỗi ngày vác trang bị nặng đi bộ năm mươi cây số. Khi đó anh mười chín tuổi, phản ứng cao nguyên rất khó chịu, cảm thấy mình sẽ chết ở nơi đó.”
Triệu Tây Âm rất ít khi nghe thấy anh nhắc tới chuyện trước kia, nhất là bộ đội.
“Em thấy làn da anh không trắng, tất cả đều xuất phát từ việc phơi nắng lúc đó.”
“Anh lại lừa em.” Triệu Tây Âm không mắc mưu, “Rõ ràng là anh vốn đã rất đen.”
Chu Khải Thâm nín cười, trách một tiếng, “Cho chút mặt mũi được không?”
Triệu Tây Âm chọc mặt anh, sau đó dựa vào vai anh, “Chu Khải Thâm nếu như khi đó anh có thể tiếp tục đi học, có phải cuộc sống sẽ bớt khổ hơn nhiều không?”
“Trong sinh mệnh không có nhiều ‘nếu như’ vậy.” Chu Khải Thâm ôm cô, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm, “Trong giới hạn hoàn cảnh, khả năng lớn nhất là làm tốt chính mình. Em mới có càng nhiều sức mạnh và lực lượng, đi chống lại những chuyện em không thích kia.”
Triệu Tây Âm khàn giọng “Ừm.” Lại hỏi: “Vậy anh có hối hận tham gia quân ngũ không?”
Chu Khải Thâm nghĩ, “Chưa từng.”
“Tiểu Tây, anh hi vọng em sống vui vẻ. Anh cũng muốn để em biết, cho dù ngày nào em không vui, anh cũng là đường lui sau cùng của em.” Trong yên tĩnh cực hạn, giọng nói Chu Khải Thâm rất có lực bao dung, giống như một vũng đầm sâu, có rơi xuống từ nơi cao hơn nữa cũng sẽ được sự dịu dàng của anh đón lấy.
Những sự khổ sở và khó hiểu kia đã lặng lẽ bị sức mạnh phai mờ, đôi mắt Triệu Tây Âm nóng lên, nhưng không bi thương đến mức chảy nước mắt. Cô nhìn ánh sáng đu quay bên ngoài lúc sáng lúc tối, từng đường từng đường chiếu qua mặt Chu Khải Thâm.
Trong lúc giao thoa, thứ duy nhất không đổi là sự chân thành trong mắt của anh.
Triệu Tây Âm ôm anh chặt hơn, “Vì sao lại dẫn em tới ngồi đu quay?”
“Bởi vì anh nhớ kỹ câu nói kia ngày hôm đó anh viết chữ cùng ba em.”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, “Ừ?”
Chu Khải Thâm nói: “Lên cao thì có thể nhìn xa, nhìn xa lại suy nghĩ sâu sắc. Đêm nay Tây nhi của anh còn có nghi ngờ trong lòng, vậy anh đưa cô ấy lên cao. Cho nên, bây giờ em vui vẻ không?”
Khuôn mặt Triệu Tây Âm tươi cười, trả lời mạnh mẽ: “Có!”
——
Tuần giữa tháng giêng, Bắc Kinh vẫn không đợi được trận tuyết rơi đầu tiên đến.
Đêm nay nhà họ Trang vô cùng náo nhiệt, ông cụ Trang tuổi tác đã cao, thấy cảnh tượng tụ họp hòa thuận vui vẻ như vậy rất vui lòng. Nếu là bình thường Trang Khâu nhất định không được vị kia chú ý, nhưng hôm nay ngược lại kỳ lạ, lúc ăn cơm, anh ta được ông cụ Trang gọi lại ngồi bên cạnh, thái độ cũng ân cần không ít.
Trang Khâu vô cùng đắc ý, một bên mở mày mở mặt, một bên lại khinh thường trong đáy lòng, mượn gió bẻ măng, đàn ông vẫn phải có tiền mới được người khác để mắt.
Anh ta ngồi ở phòng khách, nhàn nhã thưởng thức rượu vang.
“Anh Khâu.” Một giọng nữ thanh thúy gọi anh ta.
Trang Khâu nhìn lại, lập tức vui vẻ, “Ái chà chà, đây không phải là em gái đại mỹ nữ, ngôi sao mới truyền hình điện ảnh của anh sao?”
Lâm Lang giả vờ không vui, “Anh chỉ biết giễu cợt em.”
Trang Khâu xoay người, cười nói: “Là em quá khiêm tốn, anh đã xem weibo của em, lai lịch không nhỏ đâu.”
“Ai da..., anh còn quan tâm đến chuyện này nữa, em thụ sủng nhược kinh nha.” Tán gẫu vài câu, Lâm Lang hỏi, “Anh họ, anh về lúc nào vậy? Không nghe thấy chút tiếng gió nào.”
“Vội vàng.” Trang Khâu lời ít mà ý nhiều.
Lâm Lang sùng bái, “Đàn ông có sự nghiệp là có mị lực nhất.”
Lời này rất được lòng Trang Khâu. Trong nhiều anh chị em nhà họ Trang, Lâm Lang là người thân thiết với anh ta nhất.
Hai người lại tán gẫu một hồi, Trang Khâu chợt nhớ lại một chuyện, “Có phải bây giờ em đang quay một bộ phim không? Tên là gì nhỉ?”
“Bộ phim ‘Cửu tư’ của đạo diễn lớn Bàng Sách.”
“À, bây giờ đã ở địa vị này rồi?”
“Không có đâu, phần diễn không quan trọng, diễn tùy tiện là được.”
“Làm sao vậy, không vui sao?”
Lâm Lang sờ mặt mình, “Có hả? Rõ ràng như vậy?”
Trang Khâu cười không nói.
Lâm Lang ngồi trên ghế sô pha, vòng tay ôm ngực, quả thực không vui vẻ lắm, “Vốn là muốn tranh vị trí múa dẫn đầu, phối hợp với Tô Dĩnh, sau này cũng có thể ràng buộc tuyên truyền một chút. Quan hệ khắp nơi cũng chuẩn bị cả rồi, kết quả bị người khác cắt ngang giữa đường.”
Trang Khâu đốt điếu xì gà, lắc tay dập lửa. Cười như không cười hỏi: “Chắp tay nhường người rồi?”
Lâm Lang nửa chua xót nửa trào phúng thở dài, “Bản lĩnh không bằng người ta.”
Trang Khâu cười tủm tỉm, nhìn một cái là biết tỏng lòng dạ đàn bà. Bản lĩnh không bằng người ta gì chứ, căn bản rõ ràng là ghen tị, căm thù. Chuyện tranh giành này anh ta cũng lười quản. Nha đầu Lâm Lang này tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn làm việc tuyệt đối không cẩu thả. Anh ta từng tận mắt chứng kiến, khi đó học đại học tìm anh ta giúp đỡ có liên quan đến một bạn học nữ cùng lớp. Khi đó Trang Khâu đi công tác ở vùng khác, vừa nghe cũng không thấy vất vả gì liền gọi điện sắp xếp giúp cô ta.
Nếu không phải hôm nay gặp nhau tán gẫu vài câu, chính anh ta cũng suýt nữa quên mất.
Trang Khâu nhớ rõ một việc chính khác, ngữ khí tình cờ, “Có phải trong đoàn phim có diễn viên tên Triệu Tây Âm không?”
Biểu cảm Lâm Lang đột nhiên thay đổi, ánh mắt cũng không tự chủ bắt đầu ác liệt, “Anh họ biết sao?”
“Coi là vậy.” Trang Khâu không che giấu tâm tư, viết hết lên mặt.
Lâm Lang tinh ranh cỡ nào chứ, lập tức hiểu ra. Trong nội tâm cô ta cũng cảm thấy khó chịu, hứ, đàn ông quả nhiên đều bỉ ổi. Cô ta cười nhẹ hỏi thử: “Sao anh lại biết cô ấy?”
“Gặp cô ấy ở một bữa tiệc.”
“Anh muốn theo đuổi cô ấy sao?”
Trang Khâu ha ha hai tiếng, “Không tới mức đó, chỉ muốn kết bạn. Nhưng cô ấy thật sự không dễ ở chung.”
Lâm Lang khoát tay áo, “Anh cũng đừng lãng phí thời gian của mình, người phụ này anh không đuổi kịp được.”
Trang Khâu lập tức không vui, “Cô ta là tiên nữ hay vương mẫu nương nương, chẳng lẽ kết hồn rồi? Cho dù kết hôn, cục dân chính vẫn giải quyết việc ly hôn đấy thôi.”
Lời này Lâm Lang cũng cảm thấy có phần nham hiểm, không xuôi tai, chói tai, cô ta quay đầu nhìn đôi mắt Trang Khâu, “Anh biết giải trí Phàm Thiên không?”
Nói nhảm, công ty giải trí lớn số một số hai trong nước, một trong những sản nghiệp của gia tộc Mạnh thị.
“Vậy hẳn là anh cũng biết Mạnh Duy Tất nhỉ?” Trong mắt Lâm Lang ấm áp hơn một chút, “Con trai độc nhất của Mạnh thị, thái tử gia thừa kế gia nghiệp. Triệu Tây Âm từng yêu đương với anh ta hơn hai năm, đến bây giờ Mạnh Duy Tất vẫn che chở cô ta.”
Trang Khâu buông tâm tư, thảo nào không hề bị lay động, hóa ra là có chỗ dựa như thế.
Mắt cười Lâm Lang hơi cong lại, nói tiếp: “Nhưng bọn họ đã chia tay. Ấy, anh họ, anh còn từng nghe về một người không? Chu Khải Thâm tập đoàn Kinh Mậu.”
Cái tên vừa vào tai, Trang Khâu kinh hãi.
“Anh ta là chồng trước của Triệu Tây Âm.”
Biểu cảm Trang Khâu âm trầm, giống như đột nhiên kết một tầng sương lại, làm cho người khác run rẩy bên trong. Lâm Lang thấp thỏm trong lòng, lại cảm thấy khó mà tin nổi, “Không đúng, anh họ, anh thật sự không có một chút ấn tượng về Triệu Tây Âm?”
Ánh mắt Trang Khâu lạnh lẽo, không đáp lại.
Lâm Lang nở nụ cười, “Lúc em học đại học nhờ anh hỗ trợ tìm người động chút tay chân với một người, chính là cô ta.”
Kết quả là quanh đi quẩn lại, chạy không thoát những người quen cũ này.
Trang Khâu lại cảm thấy hứng thú, thú vị đấy.
Anh ta ra khỏi nhà họ Trang, lúc trên xe thư ký gọi điện tới. Trang Khâu không nghe rõ, “Ai? Cậu nói ai về nước?”
Thư ký lặp lại lần nữa.
Đêm nay con mẹ nó thật là tà môn, hai người phụ nữ liên tiếp đều có quan hệ thân thích với Chu Khải Thâm, Trang Khâu càng nghĩ càng giận. Đúng lúc lái xe giẫm phanh gấp để tránh một cái xe điện, Trang Khâu nhéo lỗ tai anh ta dùng sức kéo về phía sau, khuôn mặt dữ tợn mắng: “Con mẹ nó cậu ăn cứt à? Có biết lái xe không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.