Bách Niên Hảo Hợp

Chương 75:

Giảo Xuân Bính

11/01/2022

Triệu Tây Âm rất độc ác, quấn cà vạt rất chặt, thắt từng cái nút chết. Chu Khải Thâm nhất thời không gỡ được, anh duy trì một tư thế rất kỳ quặc, di chuyển trên giường giống như con tôm, lúc tới sát mép giường trọng tâm không ổn định, ngã thẳng xuống đất.

Chu Khải Thâm nhảy từng cái từng cái đi tìm cây kéo, sau khi vất vả cởi bỏ, cầm điện thoại lên nhìn xem, Triệu Tây Âm còn rất tri kỉ gửi tin nhắn ngắn cho anh.

“Em lái xe của anh về, ngày mai trả lại cho anh, ngủ ngon nhé ông chủ Chu.”

Cô nhóc này điềm nhiên như không có chuyện gì, Chu Khải Thâm xem nở nụ cười, gọi điện thoại qua, Triệu Tây Âm nhanh chóng nghe máy.

Giọng nói Chu Khải Thâm bình tĩnh, “Đùa giỡn anh đây?”

Triệu Tây Âm bĩnh tĩnh đáp: “Không, cà vạt của anh đẹp mắt, làm tôn lên màu da của anh, em thử cho anh một chút.”

“Ăn dấm rồi hả?”

“Em uống nước.”

Chu Khải Thâm chân thành giải thích, “Mẫn Doãn Chi là một người bạn của anh, hôm nay vừa về nước, anh mời cô ấy ăn một bữa cơm. Cố Hòa Bình cũng quen, vốn là cùng nhau đến nhưng Hòa Bình tạm thời có việc.”

Ngữ khí Triệu Tây Âm mềm mại hơn, “Anh không cần giải thích.”

Chu Khải Thâm tưởng rằng sẽ chờ đến một câu, “Giải thích chính là che giấu” nhưng cô lại không nói lời nào, hời hợt bỏ qua chuyện này, “Anh Chu, em còn đang lái xe đấy.”

Chu Khải Thâm ừ một tiếng, “Vậy em chú ý an toàn.”

Cúp điện thoại, Triệu Tây Âm nắm tay lái hít vào thở ra thật sâu.

Nói không để ý là giả. Cũng không phải là để ý, chỉ là có chút mất mát. Cũng không phải không biết tình sử phong phú của Chu Khải Thâm, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, của cải và thân thể đều chất lượng cao như vậy. Mà theo sự hiểu biết của cô về ông chủ Chu, anh không đi theo con đường cao lãnh kiêu ngạo. Lại nghĩ đến lời Trang Khâu nói với cô, vị Mẫn Doãn Chi ăn lẩu kia thật sự phù hợp với hình tượng thiên kim đại tiểu thư.

Triệu Tây Âm có chút cảm khái, sao mà Chu Khải Thâm đần như thế, năm đó nên cưới người ta, nói không chừng càng phát đạt hơn bây giờ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô sửng sốt một hồi, sau đó tự cười chính mình.

Ăn dấm sao?

Thật sự không tính là vậy.

——

Nhiệm vụ trong đoàn mấy ngày nay rất nặng, lịch trình của Tô Dĩnh có thời gian trống là có thể kết hợp tập luyện. Triệu Tây Âm và Tô Dĩnh luyện tập cùng nhau sớm hơn hai ngày, một mình tập luyện trong phòng. Hai người đều không nói lời nào, nhớ kỹ vị trí di chuyển, âm nhạc, tiết tấu. Hoàn thành bài múa, Triệu Tây Âm cảm thấy mức độ hoàn thành của mình cũng không tệ lắm.

Trợ lý Tô Dĩnh tới đưa nước, tiện tay đưa một bình cho Triệu Tây Âm, rất ôn hòa nói: “Vất vả rồi.”

Triệu Tây Âm nở nụ cười, “Cần phải vậy.”

Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn về phía Tô Dĩnh, lúc nghỉ ngơi cô ấy chưa từng ngồi xuống, đứng trước cửa sổ yên lặng thanh lãnh. Tô Dĩnh quay đầu lại, ánh mắt hai người đột nhiên chạm vào nhau không kịp chuẩn bị, Triệu Tây Âm cong môi, nở một nụ cười mơ hồ, nhưng Tô Dĩnh cũng không tiếp nhận, vuốt nhẹ cằm liền dời ánh mắt đi chỗ khác.

Lần đầu tiên diễn chung, tất cả diễn viên vũ đạo nhất định phải có mặt. Lâm Lang đã lâu không lộ diện từ đợt sát hạch lần trước, hôm nay cuối cùng cũng khoan thai tới chậm. Cô ta vẫn vẻ vang xinh đẹp như vậy, cười cười nói nói với tất cả mọi người.

Người đứng một bên nhỏ giọng nghị luận, “Lâm Lang và Triệu Tây Âm bất hòa nhỉ, không giành được suất múa dẫn đầu này mất mặt như vậy. Tôi thấy cô ta vẫn rất tự tại đấy.”

“Cô ta rất thông minh, giống như bạch phú mỹ lăn lộn trong vòng tròn này. Một chút này tính là gì chứ, không cho người ta chế giễu sao.”

“Cậu nói xem cô ta và Triệu Tây Âm ai có bối cảnh hơn?”

“Lâm Lang, nghe nói nhà cô ta rất lợi hại. Ba Triệu Tây Âm chỉ là một giáo viên?”

“Ôi chao, mọi người có từng nghe chưa, cô ta từng qua lại với giám đốc Mạnh.”

“Hả?!!!”

Hôm nay nhân viên công tác và quản lý công ty có mặt rất nhiều, có lẽ đều xem trọng lượng của Tô Dĩnh. Đới Vân Tâm cũng ở đây, trong quá trình diễn tập, bà quan sát điều chỉnh nhắc nhở không ngừng. Một lần diễn tập kết thúc, mọi người vỗ tay.

Trương Nhất Kiệt đứng cạnh Mạnh Duy Tất, “Không đội tóc giả, không kèm theo hiệu ứng, có thể cho ra kết quả thế này đã rất khá.”

Mạnh Duy Tất hỏi: “Phía đạo diễn Bàng khi nào thì kết thúc?”

“Đang quay phần cuối của kịch bản.”

Mạnh Duy Tất dừng lại, “Vậy không thể nghỉ Tết sao?”

Trương Nhất Kiệt gật đầu, “Khả năng rất lớn.”

Chuyện này cũng không tính là gì, đoàn làm phim quay phim đều phải làm theo tiến độ, từ trước tới giờ không chọn thời gian. Không quan tâm là Tết đến hay ăn Tết, quay thế nào thì phải quay như thế. Cái này cũng giao ước ổn thỏa trong hợp đồng.

Mạnh Duy Tất suy nghĩ một chút, không nói gì nữa.

Khoảng thời gian trước anh ta đi châu Âu công tác, hơn một tháng về nước hai lần, đó cũng là vội vàng mở hội nghị rồi lại vội vàng rời đi. Trong khoảng thời gian này nhà họ Mạnh cũng đặc biệt mẫn cảm, ông cụ Mạnh mắc bệnh tim, bí mật nhập viện, tin đồn căng thẳng.

Ba Mạnh bảo anh ta lập tức về nước, công việc nước ngoài giao cho người khác. Mạnh Duy Tất ở Bắc Kinh thật ra là một cây kim ổn định lòng người.

Sau khi kết thúc diễn tập, các giáo viên bảo Tô Dĩnh và Triệu Tây Âm qua đây xem video vừa nãy.

“Tây Âm, vị trí xoay tròn này của cô hơi chệch hướng, nhìn từ góc độ phía bên phải sẽ không thành một đường thẳng.”

“Cô Tô, cô cao hơn Tây Âm nên tại thời điểm chỗ đứng đan xen, phải chăng nên đứng lên phía trước một chút?”

Thái độ của Tô Dĩnh đối với chuyên ngành cực kỳ nghiêm túc, tốt hay xấu, cô ấy rất công bằng chính trực. Đồng thời thay đổi sự cao lãnh khi làm việc với nhau, rất tự nhiên đưa ra đề nghị cho Triệu Tây Âm. Triệu Tây Âm thụ sủng nhược kinh, biểu cảm đơ ra một lát.



Tô Dĩnh nhíu mày, “Cô có đang nghe không?”

Triệu Tây Âm nhanh chóng gật đầu, “Nghe ạ.”

Thảo luận mười mấy phút, lúc này Tô Dĩnh mới đi qua một bên nghỉ ngơi.

Người trong đoàn đưa nước cho cô, Triệu Tây Âm mở nắp ra lại vặn ngược lại, cầm một chai đi qua đưa cho Tô Dĩnh.

“Cô Tô, cô uống đi.” Thái độ khiêm tốn.

Tô Dĩnh nhìn cô một cái, lại nhìn nước trong tay, vẫn nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

Lát nữa còn có lần diễn tập thứ hai, Triệu Tây Âm đi toilet một chuyến, kết quả đúng lúc gặp Đới Vân Tâm. Triệu Tây Âm ngoan ngoãn gọi “Sư phụ.”

Đới Vân Tâm “Ừ” một tiếng, “Nhảy cho tốt.”

Triệu Tây Âm mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, cô cảm thấy biểu hiện vừa rồi của em như thế nào?”

Đới Vân Tâm cười nói: “Rất tốt, Tô Dĩnh rất có sức cảm hóa, cũng đưa em ra ngoài. Hai người giống như kịch bản viết, diễn ra loại tình nghĩa sư đồ kia.”

“À.” Triệu Tây Âm sờ chóp mũi, nở nụ cười, rốt cuộc vui vẻ.

Đới Vân Tâm cũng cười, vỗ nhẹ vai cô, “Tiểu Tây, em làm rất tốt.”

Triệu Tây Âm ngọt giống như được rót mật, những khúc mắc và suy nghĩ nhiều trước đó phút chốc tan thành mây khói. Cô thậm chí còn có chút tự trách mình, không đứng ở góc độ của sư phụ để suy nghĩ, mình thật sự không đủ chín chắn.

Lần diễn tập thứ hai, tất cả mọi người làm từng bước. Vừa mới bắt đầu còn ổn, một phút sau, người đầu tiên phát hiện không đúng là Triệu Tây Âm. Cô đứng gần Tô Dĩnh nhất, cảm nhận được rõ ràng Tô Dĩnh khác thường.

Lúc bước chân xoay tròn cô ấy lung lay một cái, thậm chí giẫm lên Triệu Tây Âm. Hai người đụng vào nhau, trọng tâm đều không ổn định, cả hai đều ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, tình cảnh hỗn loạn, đám người kinh hãi, ùa đến đỡ người dậy. Mạnh Duy Tất cách xa, lúc đi vào Tô Dĩnh và Triệu Tây Âm đã được đỡ lên.

“Sao rồi?” Anh ta vội vã lo lắng, ánh mắt hướng về Triệu Tây Âm.

Trương Nhất Kiệt không biến sắc giật ống tay áo anh ta, lúc này Mạnh Duy Tất mới xoay người sang, “cô Tô vẫn ổn chứ?”

Tô Dĩnh không nói gì nhưng mẩn đỏ nổi lên rõ ràng trên cổ. Trợ lý cô ấy gấp đến mức không biết làm gì, “Cô Tô dị ứng! Vừa rồi cô ấy uống chai nước kia!”

Nước soda vị xoài.

Tô Dĩnh dị ứng nghiêm trọng với xoài, ngửi thấy mùi cũng có thể lập tức nổi phản ứng, mẩn đỏ trên người mấy ngày vẫn chưa mất.

Tất cả mọi người nhìn về phía Triệu Tây Âm, chai nước kia là cô đưa tới.

Triệu Tây Âm luống cuống chân tay, căn bản không biết đây là có chuyện gì.

Mạnh Duy Tất yên lặng bước một bước đứng bên cạnh cô, vừa định nói chuyện, Tô Dĩnh cau mày, không kiên nhẫn nói: “Nước là chính tôi uống, không liên quan gì tới cô ấy.” Sau đó dặn trợ lý, “Liên hệ với bác sĩ Trương, đi bệnh viện.”

Một đống người tiền hô hậu ủng rời khỏi.

Hơn một trăm vị diễn viên vũ đạo ở lại hai mặt nhìn nhau, lại lén nhìn về phía Triệu Tây Âm.

Nghi ngờ, khinh thường, sắc bén, suy đoán...

Giống như là mục tiêu công kích, giữa mùa đông nhưng sau lưng cô lại thấm đẫm mồ hôi mỏng.

Tô Dĩnh là diễn viên chính, Mạnh Duy Tất đương nhiên phải tới thăm hỏi. Anh ta và Trương Nhất Kiệt vừa mới lên xe, Triệu Tây Âm chạy đuổi theo, thở hổn hển gọi anh ta “Mạnh Duy Tất.”

Mạnh Duy Tất lập tức bảo lái xe dừng xe.

Anh ta đẩy cửa xe ra, điện thoại trượt xuống mặt đất cũng không đoái hoài tới, Triệu Tây Âm chạy đến trước mặt anh ta, sắc mặt hơi trắng bệch, hỏi: “Lần trước em tới trung tâm biểu diễn nghệ thuật tìm cô Tô, đưa một giỏ xoài cho cô ấy. Sau đó cô Tô trì hoãn một tuần mới vào tổ, có phải là vì em không...”

Không cần hỏi xong, Triệu Tây Âm đã biết đáp án trong ánh mắt Mạnh Duy Tất.

Cô cúi đầu, ngũ vị tạp trần.

Mạnh Duy Tất an ủi: “Em không cần tự trách, dù sao em cũng không cố ý. Nói đến cũng trách Trương Nhất Kiệt, anh ta không nhắc nhở em thỏa đáng.”

Triệu Tây Âm lắc đầu, “Là chính em không để tâm.”

Tô Dĩnh là đại bài (*), không phải người bình thường, cũng ở trong giới vũ đạo, có nhiều thứ nhất định phải hiểu. Triệu Tây Âm nói: “Em vẫn cho là cô Tô không thích mình lắm, thật ra sao có thể trách móc người khác, vốn chính là em không làm tốt.”

(*)Chỉ một người rất cao quý, có địa vị cao.

Mạnh Duy Tất từ chối cho ý kiến.

Tô Dĩnh bên kia khám bệnh xong là năm giờ, sắc trời đã tối. Cả tầng phòng bệnh đều có vệ sĩ trông coi, nhân viên y tế thảo luận, nói Tô Dĩnh thật sự phô trương thật lớn. Người thật lại càng đẹp hơn so với trên màn hình.

Lúc Mạnh Duy Tất đến đó, Tô Dĩnh vừa lấy máu xong, đang truyền nước. Mở điện thoại bằng tay rảnh, ngữ khí cũng không vui vẻ, “Anh có thể đừng sắp xếp nhiều vệ sĩ như vậy không? Không ngại khoa trương? Không cần về đâu, anh ở lại Mỹ mở họp của anh đi, em chỉ là quá mẫn cảm thôi.”

Không cần hỏi cũng biết, nhất định là đang tán gẫu với người chồng thần bí ngoài ngành của cô ấy.

Tô Dĩnh ngắt điện thoại, gật đầu với Mạnh Duy Tất, “Giám đốc Mạnh, làm phiền anh nhọc lòng.”

Mạnh Duy Tất kéo cái ghế, rất lịch sự ngồi xuống, nụ cười ôn hoà, “Chị Dĩnh khá hơn chút nào không?”

“Thì như thế này thôi.”



Trên mặt, cổ, cánh tay Tô Dĩnh đều nổi mẩn đỏ, tóc cô ấy rối tung, trang phục vốn lôi thôi lếch thếch nhưng trên người cô ấy lại hài hòa. Cô ấy nói: “Do thể chất của tôi, cho dù tiêm rồi nằm viện, hết mẩn hoàn toàn cũng phải khoảng chừng một tuần. Giám đốc Mạnh, làm chậm trễ tập luyện, xin lỗi.”

Mạnh Duy Tất nói: “Thân thể quan trọng.”

Tô Dĩnh cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng nhìn anh ta. Cô biết, đối phương vẫn còn lời nói thật chưa nói ra miệng. Quả nhiên lúc mở miệng lần nữa, Mạnh Duy Tất nói: “Hai lần chị Dĩnh nằm viện đều không thoát khỏi quan hệ với Tiểu Triệu, cô ấy là cô gái tốt, rất hiền lành, có lẽ đôi khi không hiểu nhiều đạo lý đối nhân xử thế nhưng tuyệt đối không có ý đồ xấu. Chị đừng để trong lòng, cô ấy còn trẻ, dẫn dắt từ từ.”

Tô Dĩnh “ừ” một tiếng, giám đốc Mạnh tự mình làm thuyết khách, mặt mũi cô ấy thật lớn.

Mạnh Duy Tất nở nụ cười, “Là người quen cũ của tôi nên tôi hiểu rõ cô ấy.”

Tô Dĩnh không có phản ứng gì, dựa vào gối, ung dung nói: “Còn đứng mãi ở cửa ra vào làm gì, vào đi.”

Mạnh Duy Tất sững sờ, cửa vừa mở ra, Triệu Tây Âm cúi thấp đầu, ỉu xìu đứng đằng kia, cô thấp giọng nói xin lỗi, “Xin lỗi cô Tô.”

Tô Dĩnh tai thính mắt tinh, Mạnh Duy Tất vừa nhắc đến Triệu Tây Âm, cô liền biết nhất định cô ấy cũng tới. Cũng thật khó cho Mạnh Duy Tất, sẵn lòng dựng sân khấu kịch cho một cô gái.

Sau đó, Mạnh Duy Tất lấy cớ rời khỏi phòng bệnh, lưu lại không gian cho hai người họ.

Lúc Triệu Tây Âm ra ngoài đã là nửa giờ sau.

Mạnh Duy Tất ngồi trên ghế ở hành lang, nhìn thấy cô liền đứng dậy.

Triệu Tây Âm cảm thấy ngoài ý muốn, “Anh chưa đi sao?”

Mạnh Duy Tất gật đầu, “Chân Trương Nhất Kiệt không khỏe, thuận đường đi gặp bác sĩ, anh chờ anh ta.”

Triệu Tây Âm tin tưởng, không phân biệt thật giả trong lời nói anh ta.

“Nói chuyện với Tô Dĩnh thế nào?” Anh ta nói.

“Rất tốt.” Triệu Tây Âm hiểu ý cười một tiếng, “Em nói lời xin lỗi, tự kiểm điểm chính mình, đồng thời cam đoan lần sau không đưa xoài cho cô ấy nữa. Sau đó cô Tô nói với em, cô ấy thích ăn dưa hấu.”

Mạnh Duy Tất cũng nở nụ cười.

Triệu Tây Âm ngẩng đầu, chân thành nói: “Hôm nay cảm ơn anh, sẵn lòng dựng con đường này giúp em.”

“Việc nhỏ.” Mạnh Duy Tất thu lại ý cười, có lẽ là cảm thấy tiếng cảm ơn này chói tai, xa lạ, giống như người dưng.

Triệu Tây Âm cất bước muốn đi, Mạnh Duy Tất ngăn cô lại, “Đi đâu vậy?”

“Về nhà.”

“Anh tiện đường, đưa em về.”

Triệu Tây Âm dường như không muốn vạch trần lời nói dối vừa rồi của anh, trong lòng hơi đau khổ, sau đó nói với anh: “Mạnh Duy Tất, lần trước hiểu lầm anh, xin lỗi.”

Chu Khải Thâm bị dao đâm, cô vốn cho là anh làm, hai người náo loạn một trận bên lề đường, tất cả lời nói ra làm tổn thương người đều sẽ đâm gai về người đối phương. Triệu Tây Âm là quan tâm sẽ bị loạn nhưng tất cả đều vì một người đàn ông khác.

Giữa bọn họ chỉ còn tình cũ, không thể như ngày xưa nữa.

Sau đó anh ta đi châu Âu, đặt mình vào trong công việc bận rộn, cố gắng làm phai mờ những ảnh hưởng này. Sau này, anh nghe thấy tin tức, cái gọi là đau lòng chẳng qua là lặp lại một lần nữa.

Gặp lại, Mạnh Duy Tất bình tĩnh rất nhiều, thật ra là không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, bi thương không gì hơn không tiếng động. Có lẽ đấu sức nhiều năm như vậy, biết rõ đã là vô vọng nhưng vẫn chăm chỉ không ngừng, không tỉnh khỏi mộng.

Hai người sóng vai ra ngoài, hành lang một đoạn rất dài, ánh đèn sáng trưng, mùi nước khử trùng bốc lên trong không khí.

Càng gần cổng, bước chân Mạnh Duy Tất càng chậm, cuối cùng anh ta không nhịn được hỏi ra miệng: “Em và Chu Khải Thâm làm hòa rồi phải không?”

Câu hỏi, nhưng anh hỏi rất mộc mạc, rõ ràng trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Triệu Tây Âm gật nhẹ đầu, “Ừm.”

Hai người cũng không nói gì nữa.

Hô hấp Mạnh Duy Tất rất nhẹ, vẻ mặt rất nhẹ nhàng, đứng tại chỗ người cũng biến thành rất nhạt. Anh không tạo áp lực, không kháng nghị, không tranh thủ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho cô, nặng nề trống rỗng rơi xuống một chỗ nào đó.

Hồi lâu sau, anh quay đầu, giọng nói trầm tĩnh nói: “Tiểu Tây, đi thôi.”

Đi tới bậc thang, Mạnh Duy Tất đi trước một chút, thậm chí lấy chìa khóa xe ra, hai ánh đèn xe lóe sáng, xe của anh dừng cách đó không xa. Triệu Tây Âm nói: “Mạnh Duy Tất, em tự về.”

Mạnh Duy Tất nghiêng đầu, không nghi ngờ gì nữa, “Quá muộn rồi, anh tiễn em.”

Triệu Tây Âm lắc đầu, “Không muộn, còn có tàu điện ngầm.”

Ý muốn tránh tị hiềm của cô đã hết sức rõ ràng, lại là tiếng “cảm ơn” kia, mỗi một tiếng cảm ơn đều thành pháp bảo nhất quán tàn phá Mạnh Duy Tất. Ngực anh đau nhức, thân thể cũng hơi lắc lư, giống như dưới chân không phải mặt đất mà là một cục bông. Anh rơi vào đó, đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống.

Gió lạnh đập vào mặt, trăng cô độc sao vắng vẻ, ngày mai nên là một ngày thời tiết tốt.

Mạnh Duy Tất giấu cảm xúc đi, bình tĩnh cười một tiếng dịu dàng, “Được, anh không ép em.”

Trong nháy mắt áp lực nặng nề trên vai Triệu Tây Âm hạ xuống hơn nửa, nụ cười của cô cũng không chứa suy nghĩ gì khác trong lòng, “Vậy anh lái xe chú ý an toàn, tạm biệt.”

Vừa nói xong, hai tiếng còi xe dồn dập vang lên.

Hai người nhìn lại cùng một hướng theo bản năng, chỉ thấy một chiếc Maybach màu đen dừng ở giao lộ từ lúc nào không hay, cửa sổ xe ghế sau trượt xuống lộ ra bên mặt anh tuấn của Chu Khải Thâm, mắt phượng của anh hếch lên, cười như không cười nhìn Mạnh Duy Tất.

Bốn mắt va vào nhau, giương cung bạt kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Niên Hảo Hợp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook