Chương 97: Ngoại Truyện 3 – Chu Khải Thâm X Triệu Tây Âm
Giảo Xuân Bính
11/01/2022
Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối Chu Y, Chu Khải Thâm vốn định tổ chức một bữa tiệc chính thức, nhưng Triệu Tây Âm không đồng ý. Cô nói bảo bối quá nhỏ, không cần thiết phải phô trương lãng phí như vậy. Lúc này cô vừa kết thúc trạm diễn cuối cùng trong lần lưu diễn thứ hai của vở , trung tâm nghệ thuật chính thức nhận được lời mời đến Barcelona, mùa xuân năm nay sẽ đến Tây Ban Nha biểu diễn.ê>
Thỉnh thoảng Chu Khải Thâm cũng sẽ lên mạng, âm thầm lăn lộn tìm kiếm tin tức của Triệu Tây Âm. Chiếm đa số trên weibo là các video ngắn mà người xem quay lại khi họ xem biểu diễn.
Không chỉnh sửa, không bộ lọc, không làm đẹp. Bình luận đều là các loại tán dương “Hu hu hu, rất muốn cưới cô ấy làm vợ!” “Tiểu tỷ tỷ quá đẹp rồi!”. Những cái khác thì không sao, còn mấy câu muốn lấy cô làm vợ anh đều phản hồi lại, sau đó báo cáo bình luận.
Lý do: Nội dung đồi trụy
Ngẫu nhiên cũng sẽ thấy những ngôn luận của anti, như là “Thôi đi, cũng là tướng mạo của người qua đường thôi.”
Chu Khải Thâm sẽ dừng lại điên cuồng phản bác: “Con mẹ nó nhà ngươi gặp qua người qua đường nào như thế này chưa? Có thời gian gõ bàn phím, không bằng đi soi gương đi.”
Vợ ông đây là đẹp nhất thế gian!
Bữa tiệc sinh nhật ngày ấy, anh gọi bạn bè đến ăn bữa cơm. Lúc Triệu Tây Âm nói với Lê Nhiễm, Lê Nhiễm chỉ hỏi một câu.
“Cố Hòa Bình có đi hay không?”
“Hẳn là sẽ đi.”
“Vậy tớ không đi được.”
Trùng hợp, lúc Chu Khải Thâm nói cho Cố Hòa Bình, anh ta cũng hỏi một vấn đề giống như trên.
“Lê Nhiễm có đi hay không? Cô ấy đi thì tôi đi.”
Cuối cùng Lê Nhiễm không đi, Cố Hòa Bình vẫn đi.
Chỉ chuyện này, Triệu Tây Âm liền biết năm đó hai người có bao nhiêu ân oán, ngày thường Lê Nhiễm cứ cười toe toét, nhưng trong đoạn tình cảm không bệnh mà mất này, khẳng định là động tâm nhiều hơn. Còn Cố Hòa Bình triệt để là tên cặn bã, nhìn như vậy mà còn có tinh thần phóng đãng trêu chọc, đơn giản là không cứu nổi.
Bạn nhỏ Chu Y có dáng dấp cực kỳ giống Chu Khải Thâm. May mắn là làn da trắng, điểm này ngược lại là giống Triệu Tây Âm.
Hôn lễ của Lão Trình và Chiêu Chiêu cũng sắp đến, nhà họ Trình nhiều quy củ, đặc biệt xem trọng ngày lành tháng tốt, bà nội của lão Trình đi Hồng Kông mời một vị đại sư để xem ngày sinh tháng đẻ của anh và Chiêu Chiêu, cuối cùng quyết định ngày mồng tám tháng ba sẽ thành hôn.
Sinh nhật Nhất Nhất hôm ấy, còn có một vị khách mà Chu Khải Thâm không tưởng tượng được.
Không khí của bữa tiệc náo nhiệt, Chu Khải Thâm nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ ở Thanh Hải. Anh không chút suy nghĩ lập tức bắt máy, trên mặt còn chưa thu lại ý cười khi đang tán gẫu.
“Ai vậy?”
Đầu bên kia là âm thanh trong trẻo của thiếu niên, nói: “Xin hỏi, ngài là anh Thâm phải không?”
Đối phương cũng không tự giới thiệu, nhưng lại thần kỳ như có cảm ứng tâm linh, trong nháy mắt Chu Khải Thâm nói ra một cái tên, “Cậu là… Tiểu Bắc?”
Con trai Nguyễn Phỉ, Nguyễn Bắc Lâm.
Cậu đứng bên ngoài phòng ăn, trời đông giá rét dần khuya, thiếu niên mười bảy tuổi mặc áo bông đen, bộ dáng đơn thuần tuấn lãng, trong tay cầm theo một cái túi lớn, cũng liếc mắt nhìn thấy Chu Khải Thâm.
Trong nháy mắt đó, hai người bọn họ nhất định là có loại ăn ý giống nhau.
Nguyễn Bắc Lâm đến Bắc Kinh tham gia tranh tài toán học, xem như nhận sự nhờ vả của người, cố ý đến tặng quà.
“Đây là đặc sản mẹ em gửi, còn có một chiếc vòng tay bạc. Đây là chính bà đúc ra, đưa cho em gái, hy vọng em ấy khỏe mạnh bình an.” Lúc Nguyễn Bắc Lâm nói chuyện, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, còn ôn hòa nhìn vào mắt người đối diện, rất có phẩm chất.
Chu Khải Thâm cong cong khóe môi, tiếp nhận rồi nói lời cảm ơn.
Anh hỏi cậu: “Cậu còn ở Bắc Kinh bao lâu nữa?”
“Ngày mai em về Thanh Hải, cuộc thi kết thúc rồi.”
“Toán học à?”
“Đúng thế.”
“Lấy được hạng mấy?”
“Hạng nhất tổ cao trung.”
Trả lời xong, Nguyễn Bắc Lâm ngại ngùng cười một tiếng.
Đang nói thì Triệu Tây Âm cũng ôm bảo bối đi ra, nhìn thấy cậu cô rất là vui mừng, “Tiểu Bắc!”
Nguyễn Bắc Lâm cũng vui vẻ, “Chị Tiểu Tây!”
Triệu Tây Âm cười nói, “Cao lớn nha.” Sau đó nhẹ nhàng giơ tay nhỏ của Nhất Nhất lên lắc lắc với cậu, “Nào, gọi một tiếng chú nhỏ nào.”
Cô dùng chính là “Chú” mà không phải là “Anh”.
Trong chớp mắt biểu cảm của Nguyễn Bắc Lâm hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, lễ phép nắm chặt tay Chu Y, “Xin chào người bạn nhỏ.”
Nhất Nhất vừa tỉnh ngủ, đôi mắt sáng trong to tròn như quả nho tím lanh lợi nhìn quanh, nhìn chằm chằm Nguyễn Bắc Lâm không rời mắt, tay nhỏ mềm mềm nắm ngón trỏ của cậu. Triệu Tây Âm cười nói: “Nó rất thích em.”
Vẻ mặt Nguyễn Bắc Lâm nhu hòa, “Dung mạo bé con thật xinh đẹp.”
“Dì Phỉ vẫn khỏe chứ?” Triệu Tây Âm hỏi thăm.
“Rất tốt, cảm ơn chị quan tâm.” Nguyễn Bắc Lâm nói: “Mẹ cũng rất mong nhớ chị.”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Chờ khi thời tiết ấm hơn, bọn chị sẽ đón dì đến Bắc Kinh chơi.”
Sau đó, Chu Khải Thâm giữ cậu lại ăn cơm, nhưng cậu thiếu niên cự tuyệt. Thân cận như vậy là vừa đủ, duy trì khoảng cách vốn có, không nịnh nọt, cũng không tận lực xa cách, trong đời người có một số ít chuyện cứ nhắm mắt đi theo từ từ sẽ đến.
Ban đêm về nhà, dì Triệu dắt bảo bảo đi ngủ. Hôm nay Chu Khải Thâm không biết lên cơn gì, nhất định phải lôi Triệu Tây Âm tắm rửa chung. Tính tình của tên đàn ông thối này cô quá rõ ràng, thường khi lúc tắm rửa sẽ làm chút chuyện không cần mặt mũi.
Nhưng hôm nay Chu Khải Thâm đặc biệt im lặng, lúc hai người kết hợp, anh cũng không rên một tiếng, chỉ có đầu đầy mồ hôi.
Triệu Tây Âm biết, trong lòng của anh có chuyện.
Sau khi làm xong, Chu Khải Thâm chôn mặt sâu vào cần cổ cô, hô hấp mới dần dần nhẹ nhàng. Triệu Tây Âm ôn nhu sờ sau gáy anh, cảm tụ đuôi tóc ngắn cứng như cọng rơm của người đàn ông, nói nhẹ: “Sau này nếu Tiểu Bắc thi đại học bến Bắc Kinh, chúng ta sẽ thường xuyên đi thăm nó.”
Chu Khải Thâm “Ừm” một tiếng thật thấp, sau đó ôm cô càng chặt hơn.
Cô vĩnh viễn là người phụ nữ hiểu anh nhất.
Tất cả sự thiếu thốn tình thân, suy nghĩ trong lòng, khát vọng suốt đời và những thấp thỏm nhạy cảm, cô đều hiểu được.
Sau khi qua tết, Triệu Tây Âm bắt đầu gia nhập vũ đoàn tập luyện, toàn lực chuẩn bị cho ba tháng lưu diễn tại Barcelona. Lúc tháng hai, diễn viên tiến hành đợt tập luyện phong bế cuối cùng, ở Quảng Châu nửa tháng. Trong lúc này, Triệu Tây Âm có phát sinh một chuyện ngoài ý muốn.
Trong một lần cô tập luyện bị ngã một cái. Mắt cá chân lập tức sưng lên thành cái củ cải, dọa mọi người luống cuống tay chân đưa người đến bệnh viện. Người từ trước đến nay luôn lạnh lùng như băng, nhìn như không có tình cảm như Tô Dĩnh cũng khẩn trương gần chết, một đường đi thẻo bác sĩ lập đi lập lại nhấn mạnh: “Chân cô gái này từng bị thương, từng gãy xương, phải trị liệu tốt nhất.”
Triệu Tây Âm thật không phải trẹo chân bình thường, là nứt xương.
Ngày kia là bay đến Tây Ban Nha, biểu diễn sắp đến, tất cả mọi người lo lắng. Ngược lại Triệu Tây Âm cười an ủi mọi người, “Không có chuyện gì, ngày biểu diễn tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau*, không ảnh hưởng.”
*封闭针 (Kim kín): là một phương pháp tiêm thuốc gây tê cục bộ với liều lượng khác nhau và nồng độ khác nhau vào các mô địa phương để điều trị một số cơn đau. (baidu)
Tiêm thuốc giảm đau có tác dụng phụ lớn, nhưng cô làm diễn viên chính, tại thời điểm này thật sự là không có biện pháp nào tốt hơn.
Triệu Tây Âm nói với Tô Dĩnh: “Cô tuyệt đối đừng nói cho chồng em biết.”
Tô Dĩnh chần chừ không chắc.
Triệu Tây Âm nhíu mày, “Cô có tin hay không, nếu cô nói cho anh ấy, anh ấy có thể chặn chuyến bay ngày kia.”
Nửa đùa nửa nghiêm túc, tóm lại chính là khó đối phó.
Cứ như vậy, video ghi lại Triệu Tây Âm mang theo thương tích đến Tây Ban Nha, đồng thời hoàn thành xuất sắc lần diễn nước ngoài đầu tiên của . Trước khi Triệu Tây Âm lên sân khấu, chân bị thương dùng thuốc giảm đau, sau khi xuống sân khấu, cả người lập tức ngã trên mặt đất.ê>
Sau khi Chu Khải Thâm biết được, lần này, là cơn giận dữ thật sự.
Triệu Tây Âm tự biết mình có lỗi, cúi đầu cũng không dám lên tiếng. Sau khi sắp xếp cho cô bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất, đồng thời liên tục xác định sẽ không có di chứng về sau, Chu Khải Thâm bắt đầu chiến tranh lạnh với cô. Triệu Tây Âm nằm trên giường bệnh không thể bước đi, nhưng điện thoại không rời tay, cũng không làm loạn gọi điện thoại quấy rầy công việc của anh, chỉ là dốc sức gửi wechat:
“Chồng à, Triệu Tây Qua của anh biết sai rồi.”
“Chồng ơi chồng, anh có phát hiện pháo hôm mùng một nổ rất vang dội không?”
Lúc Chu Khải Thâm nhìn thấy tin nhắn này, nhíu mày không hiểu.
Nhưng anh còn đang chiến tranh lạnh, chưa đến hai mươi tư giờ, anh tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới váy cô.
Rất nhanh Triệu Tây Âm lại gửi đến: “Nhưng có vang dội đi nữa, cũng không bằng như em nhớ anh.”
Chu Khải Thâm: “…”
Triệu Tây Âm: “Hu hu hu, ông xã, bàn chân của người ta đau quá, muốn anh ôm muốn anh hôn.”
Chu Khải Thâm cầm di động, điệu bộ vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng biểu cảm hiển nhiên lại trở nên ấm áp.
So với tức giận, anh càng đau lòng hơn.
Triệu Tây Âm vết thương cũ vết thương mới đều có, bác sĩ đề nghị, tốt nhất trong một năm không tiến hành các hoạt động mạnh. Nếu không sau này lại bị thương như vậy thì càng phiền toái hơn. Lưu diễn trong nước tạm kết thúc, ngày đó Tô Dĩnh đến thăm cô, hai người đóng cửa phòng trò chuyện thật lâu. Triệu Tây Âm ban đầu không quá bằng lòng, nhưng Tô Dĩnh biết tình trạng cơ thể của một diễn viên múa sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với cả cuộc đời nhảy múa của cô.ê>
Với tình huống bây giờ của Triệu Tây Âm, bên trong đang khôi phục, hiển nhiên không thích hợp hoạt động biểu diễn cường độ cao, tần suất cao.
Sau nhiều lần cân nhắc, Triệu Tây Âm thỏa hiệp.
Quanh đi quẩn lại, thời gian tuần hoàn, giống như lại về nơi bắt đầu. Triệu Tây Âm không lên sân khấu, vẫn như cũ đến trung tâm nghệ thuật làm biên đạo múa. Lúc này, bạn nhỏ Chu Nhất Nhất bắt đầu bi bô tập nói, có thể kêu “Ba ba” và “Ma ma” rất rõ ràng.
Cô bé có dung mạo xinh đẹp, giống như từ một khuôn đúc ra với Chu Khải Thâm. Chu Khải Thâm triệt để biến thành người cuồng con gái, không có việc gì cũng đăng ảnh chụp lên nhóm Thiết Tam Giác__
“Con gái cưng của tôi uống sữa, manh manh không?”
“Mặt con gái tôi cười giống tôi không? Thật là con mẹ nó khuynh quốc khuynh thành.”
Cố Hòa Bình luôn luôn có thể phê phán hai câu, “Khen con gái nuôi của tôi thì khen cho tốt, đừng có mang chính mình ra, có còn cần mặt mũi không hả ông chủ Chu.”
Chu Khải Thâm không biết học ở đâu cách dùng phần mềm Photoshop, còn cố ý ghép ảnh chụp của mình và con gái, biểu cảm mỉm cười giống nhau như đúc. Ngày lễ ngày tết đều quăng lên nhóm, “Vừa nhìn đã biết là con ruột.”
Lão Trình bây giờ cũng là người đã kết hôn, không có ghen ghét như vậy.
Còn Cố Hòa Bình, người này ngày càng dầu muối không ăn*, tựa như người quen một mình phiêu bạt chân trời.
*油盐不进: thành ngữ chỉ sự bướng bỉnh cứng đầu.
Vốn Chu Khải Thâm cũng không nghĩ tới sinh đứa nữa, nhưng Triệu Tây Âm muốn vậy.
Một thời gian dài cô không thể trở lại sân khấu, nghĩ đến nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng làm chút chuyện. Sau này có thể khiêu vũ, không đến mức chậm trễ. Cô nhìn như là người không có mục tiêu sống nào, nhưng thực tế cô lại rất rõ ràng. Cuộc sống đi hết đoạn đường này lại đến đoạn đường khác, thời gian nào nên làm gì, có thể làm gì, thích hợp để làm gì, cô đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, đồng thời vĩnh viễn không thiếu dũng khí để đối mặt.
Đứa bé thứ hai của bọn họ, là mang thai lúc đi du lịch Thụy Sĩ hồi đầu hè.
Ngẫm lại, cũng là trong tính toán.
Lần du lịch kia không dẫn theo bảo bối Nhất Nhất, hai người giống như hưởng tuần trăng mật, trong chuyến đi hai người đêm đêm dính vào nhau, điên cuồng vô cùng. Sau khi Triệu Tây Âm về nước không lâu đã phát hiện mình mang thai.
Có đứa bé thứ nhất, hai người đối với chuyện có đứa thứ hai bình tĩnh hơn rất nhiều. Lần này Triệu Tây Âm sớm biết giới tính, cô đến Hồng Kông làm siêu âm bốn chiều, bảo bảo mặt hướng màn hình, thấy rất rõ ràng là một bé trai.
Sau khi Chu Khải Thâm biết cũng không có phản ứng gì, Triệu Tây Âm dùng khuỷu tay đẩy anh, “Là con trai đấy.”
Anh liền “À” một tiếng.
Thật là qua loa.
Sự thật chứng minh, Chu Khải Thâm anh không phải là một người “Trọng nam khinh nữ”, bởi vì có một đứa con đầu rồi, nên giá trị mong đợi và mơ ước của anh bị hạ xuống. Triệu Tây Âm đã từng có lần cho rằng mình gả cho một người chồng giả. Ngược lại Chu Khải Thâm lại nói năng hùng hồn lý lẽ, nói: “Con trai thì cưng chiều như thế làm gì? Vô dụng thôi, sớm muộn cũng sẽ chịu khổ.”
Triệu Tây Âm: “…”
“Đàn ông nhà họ Chu chúng ta, không cho phép nuông chiều từ bé, bốn tuổi, không, ba tuổi phải xuống ruộng cấy mạ, từ nhỏ phải biết cuộc sống không dễ dàng.”
Triệu Tây Âm yên lặng ôm chặt bụng, lại yên lặng rời ra người đàn ông này ba bước.
Mặc dù cái thai thứ hai dễ thụ thai, nhưng thời gian mang thai cũng không thuận lợi cho lắm.
Lúc Triệu Tây Âm mang thai được hai tháng bị ra máu, nằm trên giường đến tháng thứ ba mới ổn định. May mà không có biểu hiện phản ứng mang thai, sau ba tháng, người cô nhẹ như yến, giống như mang thai một đứa con trai giả. Nửa năm Chu Bá Ninh ở Tây An thân thể lớn tuổi sức khỏe không bằng lúc trước, đến bệnh viện nhân dân kiểm tra, là bệnh tim nặng, liên quan đến suy giảm chức năng phổi.
Quan hệ cha con của Chu Khải Thâm và ông ta vẫn ác liệt như cũ. Sau khi biết bệnh tình, một người không cần con trai, một người không cần ba. Giằng co phân cao thấp, ai cũng không chịu thua. Chu Khải Thâm cái gì cũng không nói, nhưng vẫn là nhờ bọn Lục Lục ở Tây An, dẫn Chu Bá Ninh đi nước ngoài phẫu thuật tim.
Phẫu thuật liên tục một ngày rưỡi, kết quả tất cả đều thuận lợi.
Chu Khải Thâm xem tin nhắn trên điện thoại di động, thật lâu không lên tiếng.
Sau khi Chu Bá Ninh chữa trị bình phục, người như già đi mười tuổi, vốn không thấy tóc bạc, bây giờ đã bạc cả đầu. Nửa thân thể xuống mồ, nửa thân thể kia mới từ quỷ môn quan trở về, tinh thần trống rỗng, ông ta gầy như một que củi khô, lúc nói chuyện miệng cũng méo lệch. Bác sĩ nói đây là di chứng hậu quả của nghiện rượu.
Làm cho người ta không nghĩ tới là, Chu Bá Ninh yêu cầu đến viện dưỡng lão, tự mình chi trả tất cả tiền. Sau khi Lục Lục tới sân bay Bắc Kinh, tận tay đưa cho Chu Khải Thâm một vật.
Là một quyển sổ tiết kiệm.
Trước đó Chu Bá Ninh đi viện dưỡng lão, lại đem nhà ở quê bán đi, được hơn bốn mươi vạn, toàn bộ giao cho Chu Khải Thâm.
Thi đại học vào tháng sáu, ngày có thành tích, từ Thanh Hải truyền đến một tin tức tốt, Nguyễn Bắc Lâm đỗ thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh, điền nguyện vọng một chính là ngành toán học đại học Thanh Hoa. Kết quả không ngoài ý muốn, cậu thuận lợi trúng tuyển vào Thanh Hoa.
Không lâu sau là đến mùa khai giảng, cậu sẽ đến Bắc Kinh đi học. Hai người này vẫn chưa nhận lại nhau, nhưng trong lòng có sự ăn ý anh trai em trai, có lẽ sẽ lấy một loại phương thức khác, kéo dài phần tình thân đến muộn này.
Những lúc đêm khuya, Chu Khải Thâm sẽ nhớ lại, mới giật mình, tất cả những gì nói với Triệu Tây Âm khi đó, dường như từng bước từng bước được thực hiện.
Năm sau xuân về hoa nở, con trai của Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm ra đời.
Lấy tên Chu Ngự Trí.
Nhũ danh tiểu Chu Chu.
Tên của Tiểu Chu là sự kết hợp của ngày sinh tháng đẻ, Ngũ Hành thiếu Kim, nên dùng một chữ “Ngự” mạnh mẽ. Lão Trình nói, tên này nghe qua là biết người làm nên chuyện lớn. Cố Hòa Bình xùy một tiếng, đây không phải là nói nhảm sao, tài sản của Chu Khải Thâm nhiều như vậy, con của anh ta có thể không ưu tú sao, dám không ưu tú sao?
Bạn nhỏ Chu Ngự Trí kế thừa tất cả ưu điểm của ba mẹ, tướng mạo rất giống Triệu Tây Âm, khí chất lại không có gì sai biệt với ba cậu. Nhiều lần dẫn cậu ra cửa dạo phố, đều có người săn tìm ngôi sao muốn ký kết, dẫn cậu đi chụp ảnh người mẫu nhí.
Lúc này bạn nhỏ Chu Nhất Nhất đã ba tuổi, đã đến tuổi đi nhà trẻ.
Cô bé này rất có thiên phú ngôn ngữ, đặc biệt thích nghĩ linh tinh, cũng mặc kệ có người nói chuyện với bé hay không, một mình cũng có thể bi ba bi bô nói: “Tớ yêu nhất là ba ba đó, ba tớ tên là Chu Khải Thâm, năm nay bốn mươi ngủ [tuổi], ba suốt ngày muốn nát [ngủ] với mẹ. Mẹ tớ mỗi khiển trách [lần] đều làm mặt khóc. Ba thật là một người đáng xấu hổ.”
Triệu Tây Âm dở khóc dở cười, vừa uốn nắn phát âm của con gái, vừa ứng phó với mười vạn câu hỏi vì sao của cô bé----
“Mẹ ơi sao mẹ lại làm mặt khóc?”
“Mẹ không có khóc.”
“Mẹ đừng lừa gạt Nhất Nhất, rõ ràng là khóc khóc nha.”
Triệu Tây Âm: “…”
Trẻ em bây giờ thật không ngoan mà.
Hai mẹ con mắt lớn trừng mắt nhỏ, Chu Khải Thâm từ thư phòng đi tới, ngồi xuống trước mặt vợ, nhìn thẳng vào mắt Chu Nhất Nhất. Anh dùng một biểu cảm người ba hiền lành, mỉm cười: “Nhất Nhất nói không sai, là mẹ khóc.”
“Vì sao lại khóc khóc?”
“Bởi vì ba ba châm cho mẹ năm trăm cây kim.” Chu Khải Thâm cười nói: “Mẹ con sợ đau.”
Chu Y tưởng tượng thật lâu, “Tại sao ba ba lại tiêm cho mẹ, là bởi vì mẹ ngã bệnh sao?”
Chu Khải Thâm gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng, ba ba là bác sĩ tư nhân của mẹ, không có ba, buổi tối cô ấy ngủ không được.”
Triệu Tây Âm tranh thủ thời gian che miệng anh lại, cưỡng ép kéo tên đàn ông thối này đi. Đóng cửa phòng ngủ lại, Triệu Tây Âm cười mắng, “Ở trước mặt con mà anh nói lung tung cái gì đó?”
Chu Khải Thâm ôm eo của cô, cúi đầu kề sát vào trán cô, trầm giọng cười: “Là sự thật mà, Chu phu nhân.”
Trên mặt Triệu Tây Âm ửng đỏ, nhéo một cái lên cái eo có lực của anh, môi mỏng của Chu Khải Thâm liền áp lên.
“Ưm!” Cô mập mờ kháng nghị, “Con của anh còn chưa ngủ đâu.”
Chu Khải Thâm bất mãn nhíu mày, “Lúc này mà em còn nghĩ tới người đàn ông khác?”
Triệu Tây Âm bất đắc dĩ, “Sao cả con trai mình mà anh cũng ăn dấm* vậy?”
* Ăn giấm: ghen.
Chu Khải Thâm nhẹ nhàng cắn lên cổ cô, “Muốn ăn thì ăn.”
Thời tiết tốt xuân về hoa nở, ngoài cửa sổ một mảnh cảnh xuân tươi đẹp, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua tấm màn mỏng ở cửa.
Thời gian dịu dàng như thế này, không phải điểm cuối cùng của cuộc đời, mà chính là điểm xuất phát cho tương lai tốt hơn.
Thỉnh thoảng Chu Khải Thâm cũng sẽ lên mạng, âm thầm lăn lộn tìm kiếm tin tức của Triệu Tây Âm. Chiếm đa số trên weibo là các video ngắn mà người xem quay lại khi họ xem biểu diễn.
Không chỉnh sửa, không bộ lọc, không làm đẹp. Bình luận đều là các loại tán dương “Hu hu hu, rất muốn cưới cô ấy làm vợ!” “Tiểu tỷ tỷ quá đẹp rồi!”. Những cái khác thì không sao, còn mấy câu muốn lấy cô làm vợ anh đều phản hồi lại, sau đó báo cáo bình luận.
Lý do: Nội dung đồi trụy
Ngẫu nhiên cũng sẽ thấy những ngôn luận của anti, như là “Thôi đi, cũng là tướng mạo của người qua đường thôi.”
Chu Khải Thâm sẽ dừng lại điên cuồng phản bác: “Con mẹ nó nhà ngươi gặp qua người qua đường nào như thế này chưa? Có thời gian gõ bàn phím, không bằng đi soi gương đi.”
Vợ ông đây là đẹp nhất thế gian!
Bữa tiệc sinh nhật ngày ấy, anh gọi bạn bè đến ăn bữa cơm. Lúc Triệu Tây Âm nói với Lê Nhiễm, Lê Nhiễm chỉ hỏi một câu.
“Cố Hòa Bình có đi hay không?”
“Hẳn là sẽ đi.”
“Vậy tớ không đi được.”
Trùng hợp, lúc Chu Khải Thâm nói cho Cố Hòa Bình, anh ta cũng hỏi một vấn đề giống như trên.
“Lê Nhiễm có đi hay không? Cô ấy đi thì tôi đi.”
Cuối cùng Lê Nhiễm không đi, Cố Hòa Bình vẫn đi.
Chỉ chuyện này, Triệu Tây Âm liền biết năm đó hai người có bao nhiêu ân oán, ngày thường Lê Nhiễm cứ cười toe toét, nhưng trong đoạn tình cảm không bệnh mà mất này, khẳng định là động tâm nhiều hơn. Còn Cố Hòa Bình triệt để là tên cặn bã, nhìn như vậy mà còn có tinh thần phóng đãng trêu chọc, đơn giản là không cứu nổi.
Bạn nhỏ Chu Y có dáng dấp cực kỳ giống Chu Khải Thâm. May mắn là làn da trắng, điểm này ngược lại là giống Triệu Tây Âm.
Hôn lễ của Lão Trình và Chiêu Chiêu cũng sắp đến, nhà họ Trình nhiều quy củ, đặc biệt xem trọng ngày lành tháng tốt, bà nội của lão Trình đi Hồng Kông mời một vị đại sư để xem ngày sinh tháng đẻ của anh và Chiêu Chiêu, cuối cùng quyết định ngày mồng tám tháng ba sẽ thành hôn.
Sinh nhật Nhất Nhất hôm ấy, còn có một vị khách mà Chu Khải Thâm không tưởng tượng được.
Không khí của bữa tiệc náo nhiệt, Chu Khải Thâm nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ ở Thanh Hải. Anh không chút suy nghĩ lập tức bắt máy, trên mặt còn chưa thu lại ý cười khi đang tán gẫu.
“Ai vậy?”
Đầu bên kia là âm thanh trong trẻo của thiếu niên, nói: “Xin hỏi, ngài là anh Thâm phải không?”
Đối phương cũng không tự giới thiệu, nhưng lại thần kỳ như có cảm ứng tâm linh, trong nháy mắt Chu Khải Thâm nói ra một cái tên, “Cậu là… Tiểu Bắc?”
Con trai Nguyễn Phỉ, Nguyễn Bắc Lâm.
Cậu đứng bên ngoài phòng ăn, trời đông giá rét dần khuya, thiếu niên mười bảy tuổi mặc áo bông đen, bộ dáng đơn thuần tuấn lãng, trong tay cầm theo một cái túi lớn, cũng liếc mắt nhìn thấy Chu Khải Thâm.
Trong nháy mắt đó, hai người bọn họ nhất định là có loại ăn ý giống nhau.
Nguyễn Bắc Lâm đến Bắc Kinh tham gia tranh tài toán học, xem như nhận sự nhờ vả của người, cố ý đến tặng quà.
“Đây là đặc sản mẹ em gửi, còn có một chiếc vòng tay bạc. Đây là chính bà đúc ra, đưa cho em gái, hy vọng em ấy khỏe mạnh bình an.” Lúc Nguyễn Bắc Lâm nói chuyện, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, còn ôn hòa nhìn vào mắt người đối diện, rất có phẩm chất.
Chu Khải Thâm cong cong khóe môi, tiếp nhận rồi nói lời cảm ơn.
Anh hỏi cậu: “Cậu còn ở Bắc Kinh bao lâu nữa?”
“Ngày mai em về Thanh Hải, cuộc thi kết thúc rồi.”
“Toán học à?”
“Đúng thế.”
“Lấy được hạng mấy?”
“Hạng nhất tổ cao trung.”
Trả lời xong, Nguyễn Bắc Lâm ngại ngùng cười một tiếng.
Đang nói thì Triệu Tây Âm cũng ôm bảo bối đi ra, nhìn thấy cậu cô rất là vui mừng, “Tiểu Bắc!”
Nguyễn Bắc Lâm cũng vui vẻ, “Chị Tiểu Tây!”
Triệu Tây Âm cười nói, “Cao lớn nha.” Sau đó nhẹ nhàng giơ tay nhỏ của Nhất Nhất lên lắc lắc với cậu, “Nào, gọi một tiếng chú nhỏ nào.”
Cô dùng chính là “Chú” mà không phải là “Anh”.
Trong chớp mắt biểu cảm của Nguyễn Bắc Lâm hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, lễ phép nắm chặt tay Chu Y, “Xin chào người bạn nhỏ.”
Nhất Nhất vừa tỉnh ngủ, đôi mắt sáng trong to tròn như quả nho tím lanh lợi nhìn quanh, nhìn chằm chằm Nguyễn Bắc Lâm không rời mắt, tay nhỏ mềm mềm nắm ngón trỏ của cậu. Triệu Tây Âm cười nói: “Nó rất thích em.”
Vẻ mặt Nguyễn Bắc Lâm nhu hòa, “Dung mạo bé con thật xinh đẹp.”
“Dì Phỉ vẫn khỏe chứ?” Triệu Tây Âm hỏi thăm.
“Rất tốt, cảm ơn chị quan tâm.” Nguyễn Bắc Lâm nói: “Mẹ cũng rất mong nhớ chị.”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Chờ khi thời tiết ấm hơn, bọn chị sẽ đón dì đến Bắc Kinh chơi.”
Sau đó, Chu Khải Thâm giữ cậu lại ăn cơm, nhưng cậu thiếu niên cự tuyệt. Thân cận như vậy là vừa đủ, duy trì khoảng cách vốn có, không nịnh nọt, cũng không tận lực xa cách, trong đời người có một số ít chuyện cứ nhắm mắt đi theo từ từ sẽ đến.
Ban đêm về nhà, dì Triệu dắt bảo bảo đi ngủ. Hôm nay Chu Khải Thâm không biết lên cơn gì, nhất định phải lôi Triệu Tây Âm tắm rửa chung. Tính tình của tên đàn ông thối này cô quá rõ ràng, thường khi lúc tắm rửa sẽ làm chút chuyện không cần mặt mũi.
Nhưng hôm nay Chu Khải Thâm đặc biệt im lặng, lúc hai người kết hợp, anh cũng không rên một tiếng, chỉ có đầu đầy mồ hôi.
Triệu Tây Âm biết, trong lòng của anh có chuyện.
Sau khi làm xong, Chu Khải Thâm chôn mặt sâu vào cần cổ cô, hô hấp mới dần dần nhẹ nhàng. Triệu Tây Âm ôn nhu sờ sau gáy anh, cảm tụ đuôi tóc ngắn cứng như cọng rơm của người đàn ông, nói nhẹ: “Sau này nếu Tiểu Bắc thi đại học bến Bắc Kinh, chúng ta sẽ thường xuyên đi thăm nó.”
Chu Khải Thâm “Ừm” một tiếng thật thấp, sau đó ôm cô càng chặt hơn.
Cô vĩnh viễn là người phụ nữ hiểu anh nhất.
Tất cả sự thiếu thốn tình thân, suy nghĩ trong lòng, khát vọng suốt đời và những thấp thỏm nhạy cảm, cô đều hiểu được.
Sau khi qua tết, Triệu Tây Âm bắt đầu gia nhập vũ đoàn tập luyện, toàn lực chuẩn bị cho ba tháng lưu diễn tại Barcelona. Lúc tháng hai, diễn viên tiến hành đợt tập luyện phong bế cuối cùng, ở Quảng Châu nửa tháng. Trong lúc này, Triệu Tây Âm có phát sinh một chuyện ngoài ý muốn.
Trong một lần cô tập luyện bị ngã một cái. Mắt cá chân lập tức sưng lên thành cái củ cải, dọa mọi người luống cuống tay chân đưa người đến bệnh viện. Người từ trước đến nay luôn lạnh lùng như băng, nhìn như không có tình cảm như Tô Dĩnh cũng khẩn trương gần chết, một đường đi thẻo bác sĩ lập đi lập lại nhấn mạnh: “Chân cô gái này từng bị thương, từng gãy xương, phải trị liệu tốt nhất.”
Triệu Tây Âm thật không phải trẹo chân bình thường, là nứt xương.
Ngày kia là bay đến Tây Ban Nha, biểu diễn sắp đến, tất cả mọi người lo lắng. Ngược lại Triệu Tây Âm cười an ủi mọi người, “Không có chuyện gì, ngày biểu diễn tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau*, không ảnh hưởng.”
*封闭针 (Kim kín): là một phương pháp tiêm thuốc gây tê cục bộ với liều lượng khác nhau và nồng độ khác nhau vào các mô địa phương để điều trị một số cơn đau. (baidu)
Tiêm thuốc giảm đau có tác dụng phụ lớn, nhưng cô làm diễn viên chính, tại thời điểm này thật sự là không có biện pháp nào tốt hơn.
Triệu Tây Âm nói với Tô Dĩnh: “Cô tuyệt đối đừng nói cho chồng em biết.”
Tô Dĩnh chần chừ không chắc.
Triệu Tây Âm nhíu mày, “Cô có tin hay không, nếu cô nói cho anh ấy, anh ấy có thể chặn chuyến bay ngày kia.”
Nửa đùa nửa nghiêm túc, tóm lại chính là khó đối phó.
Cứ như vậy, video ghi lại Triệu Tây Âm mang theo thương tích đến Tây Ban Nha, đồng thời hoàn thành xuất sắc lần diễn nước ngoài đầu tiên của . Trước khi Triệu Tây Âm lên sân khấu, chân bị thương dùng thuốc giảm đau, sau khi xuống sân khấu, cả người lập tức ngã trên mặt đất.ê>
Sau khi Chu Khải Thâm biết được, lần này, là cơn giận dữ thật sự.
Triệu Tây Âm tự biết mình có lỗi, cúi đầu cũng không dám lên tiếng. Sau khi sắp xếp cho cô bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất, đồng thời liên tục xác định sẽ không có di chứng về sau, Chu Khải Thâm bắt đầu chiến tranh lạnh với cô. Triệu Tây Âm nằm trên giường bệnh không thể bước đi, nhưng điện thoại không rời tay, cũng không làm loạn gọi điện thoại quấy rầy công việc của anh, chỉ là dốc sức gửi wechat:
“Chồng à, Triệu Tây Qua của anh biết sai rồi.”
“Chồng ơi chồng, anh có phát hiện pháo hôm mùng một nổ rất vang dội không?”
Lúc Chu Khải Thâm nhìn thấy tin nhắn này, nhíu mày không hiểu.
Nhưng anh còn đang chiến tranh lạnh, chưa đến hai mươi tư giờ, anh tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới váy cô.
Rất nhanh Triệu Tây Âm lại gửi đến: “Nhưng có vang dội đi nữa, cũng không bằng như em nhớ anh.”
Chu Khải Thâm: “…”
Triệu Tây Âm: “Hu hu hu, ông xã, bàn chân của người ta đau quá, muốn anh ôm muốn anh hôn.”
Chu Khải Thâm cầm di động, điệu bộ vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng biểu cảm hiển nhiên lại trở nên ấm áp.
So với tức giận, anh càng đau lòng hơn.
Triệu Tây Âm vết thương cũ vết thương mới đều có, bác sĩ đề nghị, tốt nhất trong một năm không tiến hành các hoạt động mạnh. Nếu không sau này lại bị thương như vậy thì càng phiền toái hơn. Lưu diễn trong nước tạm kết thúc, ngày đó Tô Dĩnh đến thăm cô, hai người đóng cửa phòng trò chuyện thật lâu. Triệu Tây Âm ban đầu không quá bằng lòng, nhưng Tô Dĩnh biết tình trạng cơ thể của một diễn viên múa sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với cả cuộc đời nhảy múa của cô.ê>
Với tình huống bây giờ của Triệu Tây Âm, bên trong đang khôi phục, hiển nhiên không thích hợp hoạt động biểu diễn cường độ cao, tần suất cao.
Sau nhiều lần cân nhắc, Triệu Tây Âm thỏa hiệp.
Quanh đi quẩn lại, thời gian tuần hoàn, giống như lại về nơi bắt đầu. Triệu Tây Âm không lên sân khấu, vẫn như cũ đến trung tâm nghệ thuật làm biên đạo múa. Lúc này, bạn nhỏ Chu Nhất Nhất bắt đầu bi bô tập nói, có thể kêu “Ba ba” và “Ma ma” rất rõ ràng.
Cô bé có dung mạo xinh đẹp, giống như từ một khuôn đúc ra với Chu Khải Thâm. Chu Khải Thâm triệt để biến thành người cuồng con gái, không có việc gì cũng đăng ảnh chụp lên nhóm Thiết Tam Giác__
“Con gái cưng của tôi uống sữa, manh manh không?”
“Mặt con gái tôi cười giống tôi không? Thật là con mẹ nó khuynh quốc khuynh thành.”
Cố Hòa Bình luôn luôn có thể phê phán hai câu, “Khen con gái nuôi của tôi thì khen cho tốt, đừng có mang chính mình ra, có còn cần mặt mũi không hả ông chủ Chu.”
Chu Khải Thâm không biết học ở đâu cách dùng phần mềm Photoshop, còn cố ý ghép ảnh chụp của mình và con gái, biểu cảm mỉm cười giống nhau như đúc. Ngày lễ ngày tết đều quăng lên nhóm, “Vừa nhìn đã biết là con ruột.”
Lão Trình bây giờ cũng là người đã kết hôn, không có ghen ghét như vậy.
Còn Cố Hòa Bình, người này ngày càng dầu muối không ăn*, tựa như người quen một mình phiêu bạt chân trời.
*油盐不进: thành ngữ chỉ sự bướng bỉnh cứng đầu.
Vốn Chu Khải Thâm cũng không nghĩ tới sinh đứa nữa, nhưng Triệu Tây Âm muốn vậy.
Một thời gian dài cô không thể trở lại sân khấu, nghĩ đến nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng làm chút chuyện. Sau này có thể khiêu vũ, không đến mức chậm trễ. Cô nhìn như là người không có mục tiêu sống nào, nhưng thực tế cô lại rất rõ ràng. Cuộc sống đi hết đoạn đường này lại đến đoạn đường khác, thời gian nào nên làm gì, có thể làm gì, thích hợp để làm gì, cô đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, đồng thời vĩnh viễn không thiếu dũng khí để đối mặt.
Đứa bé thứ hai của bọn họ, là mang thai lúc đi du lịch Thụy Sĩ hồi đầu hè.
Ngẫm lại, cũng là trong tính toán.
Lần du lịch kia không dẫn theo bảo bối Nhất Nhất, hai người giống như hưởng tuần trăng mật, trong chuyến đi hai người đêm đêm dính vào nhau, điên cuồng vô cùng. Sau khi Triệu Tây Âm về nước không lâu đã phát hiện mình mang thai.
Có đứa bé thứ nhất, hai người đối với chuyện có đứa thứ hai bình tĩnh hơn rất nhiều. Lần này Triệu Tây Âm sớm biết giới tính, cô đến Hồng Kông làm siêu âm bốn chiều, bảo bảo mặt hướng màn hình, thấy rất rõ ràng là một bé trai.
Sau khi Chu Khải Thâm biết cũng không có phản ứng gì, Triệu Tây Âm dùng khuỷu tay đẩy anh, “Là con trai đấy.”
Anh liền “À” một tiếng.
Thật là qua loa.
Sự thật chứng minh, Chu Khải Thâm anh không phải là một người “Trọng nam khinh nữ”, bởi vì có một đứa con đầu rồi, nên giá trị mong đợi và mơ ước của anh bị hạ xuống. Triệu Tây Âm đã từng có lần cho rằng mình gả cho một người chồng giả. Ngược lại Chu Khải Thâm lại nói năng hùng hồn lý lẽ, nói: “Con trai thì cưng chiều như thế làm gì? Vô dụng thôi, sớm muộn cũng sẽ chịu khổ.”
Triệu Tây Âm: “…”
“Đàn ông nhà họ Chu chúng ta, không cho phép nuông chiều từ bé, bốn tuổi, không, ba tuổi phải xuống ruộng cấy mạ, từ nhỏ phải biết cuộc sống không dễ dàng.”
Triệu Tây Âm yên lặng ôm chặt bụng, lại yên lặng rời ra người đàn ông này ba bước.
Mặc dù cái thai thứ hai dễ thụ thai, nhưng thời gian mang thai cũng không thuận lợi cho lắm.
Lúc Triệu Tây Âm mang thai được hai tháng bị ra máu, nằm trên giường đến tháng thứ ba mới ổn định. May mà không có biểu hiện phản ứng mang thai, sau ba tháng, người cô nhẹ như yến, giống như mang thai một đứa con trai giả. Nửa năm Chu Bá Ninh ở Tây An thân thể lớn tuổi sức khỏe không bằng lúc trước, đến bệnh viện nhân dân kiểm tra, là bệnh tim nặng, liên quan đến suy giảm chức năng phổi.
Quan hệ cha con của Chu Khải Thâm và ông ta vẫn ác liệt như cũ. Sau khi biết bệnh tình, một người không cần con trai, một người không cần ba. Giằng co phân cao thấp, ai cũng không chịu thua. Chu Khải Thâm cái gì cũng không nói, nhưng vẫn là nhờ bọn Lục Lục ở Tây An, dẫn Chu Bá Ninh đi nước ngoài phẫu thuật tim.
Phẫu thuật liên tục một ngày rưỡi, kết quả tất cả đều thuận lợi.
Chu Khải Thâm xem tin nhắn trên điện thoại di động, thật lâu không lên tiếng.
Sau khi Chu Bá Ninh chữa trị bình phục, người như già đi mười tuổi, vốn không thấy tóc bạc, bây giờ đã bạc cả đầu. Nửa thân thể xuống mồ, nửa thân thể kia mới từ quỷ môn quan trở về, tinh thần trống rỗng, ông ta gầy như một que củi khô, lúc nói chuyện miệng cũng méo lệch. Bác sĩ nói đây là di chứng hậu quả của nghiện rượu.
Làm cho người ta không nghĩ tới là, Chu Bá Ninh yêu cầu đến viện dưỡng lão, tự mình chi trả tất cả tiền. Sau khi Lục Lục tới sân bay Bắc Kinh, tận tay đưa cho Chu Khải Thâm một vật.
Là một quyển sổ tiết kiệm.
Trước đó Chu Bá Ninh đi viện dưỡng lão, lại đem nhà ở quê bán đi, được hơn bốn mươi vạn, toàn bộ giao cho Chu Khải Thâm.
Thi đại học vào tháng sáu, ngày có thành tích, từ Thanh Hải truyền đến một tin tức tốt, Nguyễn Bắc Lâm đỗ thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh, điền nguyện vọng một chính là ngành toán học đại học Thanh Hoa. Kết quả không ngoài ý muốn, cậu thuận lợi trúng tuyển vào Thanh Hoa.
Không lâu sau là đến mùa khai giảng, cậu sẽ đến Bắc Kinh đi học. Hai người này vẫn chưa nhận lại nhau, nhưng trong lòng có sự ăn ý anh trai em trai, có lẽ sẽ lấy một loại phương thức khác, kéo dài phần tình thân đến muộn này.
Những lúc đêm khuya, Chu Khải Thâm sẽ nhớ lại, mới giật mình, tất cả những gì nói với Triệu Tây Âm khi đó, dường như từng bước từng bước được thực hiện.
Năm sau xuân về hoa nở, con trai của Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm ra đời.
Lấy tên Chu Ngự Trí.
Nhũ danh tiểu Chu Chu.
Tên của Tiểu Chu là sự kết hợp của ngày sinh tháng đẻ, Ngũ Hành thiếu Kim, nên dùng một chữ “Ngự” mạnh mẽ. Lão Trình nói, tên này nghe qua là biết người làm nên chuyện lớn. Cố Hòa Bình xùy một tiếng, đây không phải là nói nhảm sao, tài sản của Chu Khải Thâm nhiều như vậy, con của anh ta có thể không ưu tú sao, dám không ưu tú sao?
Bạn nhỏ Chu Ngự Trí kế thừa tất cả ưu điểm của ba mẹ, tướng mạo rất giống Triệu Tây Âm, khí chất lại không có gì sai biệt với ba cậu. Nhiều lần dẫn cậu ra cửa dạo phố, đều có người săn tìm ngôi sao muốn ký kết, dẫn cậu đi chụp ảnh người mẫu nhí.
Lúc này bạn nhỏ Chu Nhất Nhất đã ba tuổi, đã đến tuổi đi nhà trẻ.
Cô bé này rất có thiên phú ngôn ngữ, đặc biệt thích nghĩ linh tinh, cũng mặc kệ có người nói chuyện với bé hay không, một mình cũng có thể bi ba bi bô nói: “Tớ yêu nhất là ba ba đó, ba tớ tên là Chu Khải Thâm, năm nay bốn mươi ngủ [tuổi], ba suốt ngày muốn nát [ngủ] với mẹ. Mẹ tớ mỗi khiển trách [lần] đều làm mặt khóc. Ba thật là một người đáng xấu hổ.”
Triệu Tây Âm dở khóc dở cười, vừa uốn nắn phát âm của con gái, vừa ứng phó với mười vạn câu hỏi vì sao của cô bé----
“Mẹ ơi sao mẹ lại làm mặt khóc?”
“Mẹ không có khóc.”
“Mẹ đừng lừa gạt Nhất Nhất, rõ ràng là khóc khóc nha.”
Triệu Tây Âm: “…”
Trẻ em bây giờ thật không ngoan mà.
Hai mẹ con mắt lớn trừng mắt nhỏ, Chu Khải Thâm từ thư phòng đi tới, ngồi xuống trước mặt vợ, nhìn thẳng vào mắt Chu Nhất Nhất. Anh dùng một biểu cảm người ba hiền lành, mỉm cười: “Nhất Nhất nói không sai, là mẹ khóc.”
“Vì sao lại khóc khóc?”
“Bởi vì ba ba châm cho mẹ năm trăm cây kim.” Chu Khải Thâm cười nói: “Mẹ con sợ đau.”
Chu Y tưởng tượng thật lâu, “Tại sao ba ba lại tiêm cho mẹ, là bởi vì mẹ ngã bệnh sao?”
Chu Khải Thâm gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng, ba ba là bác sĩ tư nhân của mẹ, không có ba, buổi tối cô ấy ngủ không được.”
Triệu Tây Âm tranh thủ thời gian che miệng anh lại, cưỡng ép kéo tên đàn ông thối này đi. Đóng cửa phòng ngủ lại, Triệu Tây Âm cười mắng, “Ở trước mặt con mà anh nói lung tung cái gì đó?”
Chu Khải Thâm ôm eo của cô, cúi đầu kề sát vào trán cô, trầm giọng cười: “Là sự thật mà, Chu phu nhân.”
Trên mặt Triệu Tây Âm ửng đỏ, nhéo một cái lên cái eo có lực của anh, môi mỏng của Chu Khải Thâm liền áp lên.
“Ưm!” Cô mập mờ kháng nghị, “Con của anh còn chưa ngủ đâu.”
Chu Khải Thâm bất mãn nhíu mày, “Lúc này mà em còn nghĩ tới người đàn ông khác?”
Triệu Tây Âm bất đắc dĩ, “Sao cả con trai mình mà anh cũng ăn dấm* vậy?”
* Ăn giấm: ghen.
Chu Khải Thâm nhẹ nhàng cắn lên cổ cô, “Muốn ăn thì ăn.”
Thời tiết tốt xuân về hoa nở, ngoài cửa sổ một mảnh cảnh xuân tươi đẹp, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua tấm màn mỏng ở cửa.
Thời gian dịu dàng như thế này, không phải điểm cuối cùng của cuộc đời, mà chính là điểm xuất phát cho tương lai tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.