Chương 18: Thứ Đàn Ông Gì Vậy (1)
Giảo Xuân Bính
15/05/2021
Trên người Triệu Tây Âm có mùi hương trái cây nhàn nhạt, vừa giống mật đào, vừa giống dưa leo, Chu Khải Thâm đắm chìm trong đó, hệt như chú cá trên hoang mạc khô cạn chợt gặp sông bể, dựa vào đây để kéo dài sinh mệnh.
Trong khoảng một phút, Triệu Tây Âm vỗ lưng anh như đang dỗ con, “Được rồi được rồi, trong mơ đều là giả.”
Trên đôi chân mày của Chu Khải Thâm nhíu thành một nếp nhăn sâu, hô hấp đã đều đặn, cơn nhức đầu vốn như búa bổ giờ đã tốt hơn nhiều. Anh buông tay ra, tóc rối thành từng đám, thấy cánh tay của Triệu Tây Âm bị siết đỏ, anh bỗng cảm thấy có lỗi: “Thật xin lỗi.”
Triệu Tây Âm đứng dậy, khoảng cách giữa hai người lại giãn ra, đây mới chính là tỉnh mộng, ai về chỗ nấy.
Chu Khải Thâm ngồi trên giường, vùi đầu vào khuỷu tay rồi dùng sức lắc lắc, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại khôi phục sự bình tĩnh trước nay anh luôn khắc chế.
Anh vén chăn, vừa chuẩn bị xuống giường thì Triệu Tây Âm đột nhiên lên tiếng: “Đừng vội đứng lên.”
Cô nói: “Anh ngồi chút đã, đứng gấp sẽ choáng váng đấy.”
Chu Khải Thâm nghe lời, ánh mắt sâu hút có mấy phần nghe lời. Mấy phút sau, anh bước ra phòng khách, Triệu Tây Âm bưng một ly sữa bò ra khỏi phòng bếp, “Trong tủ lạnh không có gì cả, em chỉ tìm được cái này, đã hâm rồi, anh uống một chút đi. Còn thừa thì để em vứt, mai là hết hạn sử dụng rồi.”
Chu Khải Thâm nhận lấy, uống một ngụm.
Triệu Tây Âm lại lấy một bọc đồ trong túi xách ra đặt trên bàn, “Nếu anh cảm thấy khó chịu thì ăn một viên.”
Đó là một túi kẹo trái cây, sáng nay Triệu Văn Xuân nhét vào túi xách cho cô. Khoảng thời gian này Triệu Tây Âm giảm cân ăn ít, khiến ông phải bận tâm, sợ cô hạ đường huyết. Chu Khải Thâm bóc vỏ rồi ăn một viên. Ngậm trong miệng, má hơi phồng lên, anh nhìn cô, nói: “Đừng nghe lời cô Đới, em không cần giảm cân nữa đâu, em mà giảm mười cân* nữa sẽ xấu xí hơn bây giờ gấp trăm lần, em có tin không?”
(*) 10 cân Trung Quốc = 5kg
Triệu Tây Âm thở hổn hển trợn mắt, “Lúc nào em cũng đẹp hết.”
Chu Khải Thâm như cười tủm tỉm, “Cũng đúng.”
Đối mặt mấy giây, Triệu Tây Âm dè dặt chuyển ánh mắt, cô buồn bực nói: “Yêu cầu của cô ấy trước nay luôn nghiêm ngặt.”
“Bới lông tìm vết, kiểu cách.” Chu Khải Thâm không vui nói.
Triệu Tây Âm không dám tiếp đề tài này, chỉ nói: “Em nghe cô ấy.”
Chu Khải Thâm bất đắc dĩ “hừ” một tiếng, nhai vỡ kẹo rồi nuốt. Anh im lặng một lát mới hỏi: “Bên phía ở quê anh sẽ xử lí tốt, sẽ không để bọn họ hiểu lầm thêm nữa.”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Mấy yêu cầu kia của anh họ cũng thật quá đáng, anh nên lựa lúc khuyên chú Chu đi, những gì có thể đồng ý, những gì không thể đồng ý, trong lòng đều phải có chủ kiến. Lộn xộn gì cũng đẩy tới đây, người có ba đầu sáu tay cũng không lo xuể.”
Chu Khải Thâm hừ lạnh, “Mẹ nó lộn xộn cứ tới đi.”
Quan hệ hai cha con bọn họ như nước với lửa, tuy hiện nay Chu Khải Thâm đã trở nên phát đạt, song tổn thương gia đình trước đây cũng đủ trở thành nỗi đau cả đời. Có một lần Chu Khải Thâm say rượu, về đến nhà ầm ĩ như một đứa trẻ, Triệu Tây Âm dỗ anh, chăm sóc anh, giúp anh chỉnh nước nóng để tắm. Chu Khải Thâm đứng dưới vòi hoa sen, liều mạng ôm lấy cô, đầu tiên là lải nhải đủ thứ, tiếp đến là mê sảng, cuối cùng anh bình tĩnh trở lại, ánh mắt nóng rực như thiêu đốt, anh nhìn Triệu Tây Âm, không hiểu sao lại nói một câu: “Bà xã, là anh không xứng với em.”
Lúc ấy, Triệu Tây Âm nghe vậy thì cười mệt, cô nhướn mày với anh, “Thế này đi, hay là chúng ta ly hôn?”
Chu Khải Thâm đưa bàn tay lớn ra, vén váy cô vỗ mạnh một cái, “Em tạo phản rồi!”
Triệu Tây Âm đau đến nỗi nước mắt ứa ra, “Bạo lực gia đình!”
Tên đàn ông khốn này không hề áy náy chút nào, vẻ mặt còn tỏ vẻ bí hiểm, anh giả vờ khom người, nói một cách hạ lưu vô sỉ: “Anh hôn bà xã cái nào.”
Triệu Tây Âm lập tức cho một cước vô cùng chính xác tới, vô cùng hung ác, nhắm trúng xương mày Chu Khải Thâm, khiến mặt anh sưng như cái bánh bao, ông chủ Chu không thể gặp người khác được, đành xin nghỉ ba ngày, đồng thời cũng nhốt Triệu Tây Âm ở nhà ba ngày để trừng phạt.
Nửa tháng sau, Triệu Tây Âm mới biết hôm anh say rượu đã ầm ĩ một trận với ông Chu. Chu Bá Ninh gửi tin nhắn voice qua Wechat cho anh, toàn nói gì mà “cặn bã”, “tạp chủng”, tin cuối cùng là, “Ngày mai mày ra đường sẽ bị xe tông chết.”
Vào lúc này, Triệu Tây Âm không tiện nói thêm gì nữa, cô đứng lên, “Anh nghỉ ngơi đi, em phải đi rồi, em đã định đi dạo phố với ba, bây giờ vẫn còn sớm, em phải đi với ông ấy.”
Chu Khải Thâm đi theo, thái độ cực kì áy náy, “Anh đưa em đi, anh phải bồi tội với thầy Triệu.”
Triệu Tây Âm quả quyết từ chối, “Không được, không hợp, em sợ ông ấy lại lo lắng.”
Chỉ một câu nói dứt khoát đã trực tiếp bóp nát chút dũng khí của Chu Khải Thâm.
Triệu Tây Âm đi rồi, Chu Khải Thâm ngồi trơ một mình ở phòng khách, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ chuyển dần từ rực rỡ đến ảm đạm, nắng chiều ánh lên màu vàng rực bị những tấm kính bên ngoài tòa nhà cao tầng phản chiếu, biến thành những tia đỏ chói mắt hơn.
Điện thoại di động reo lên, thư kí gọi tới, “Giám đốc Chu, phía bác sĩ Lâm đã giúp anh hẹn mười giờ sáng thứ Ba.”
Chu Khải Thâm nhắm hai mắt, “Được.”
——
Một tuần trôi qua, trong phòng họp của tòa nhà trụ sở chính Phàm Thiên Entertainment, Đới Vân Tâm và đạo diễn Bàng Sách cùng nhận xét video tập luyện của các tổ múa. Điểm đặc biệt là những video này được quay mà không báo trước. Những gì chân thật nhất đều được thể hiện ở trong này.
Mạnh Duy Tất đi vào giữa chừng, đúng lúc video của tổ bảy đang được phát. Bàng Sách tỏ ý, Đới Vân Tâm liền phóng to khu vực của Triệu Tây Âm lên.
Sau khi xem một hồi, Bàng Sách nghiêng đầu nói: “Được đấy.”
Đới Vân Tâm không hài lòng, “Lúc tiếp đất cuối cùng có thả lỏng hơi quá.”
Bàng Sách cười nói: “Cô Đới nghiêm khắc quá, lát Tiểu Mạnh lại đau lòng cho xem.”
Bấy giờ Đới Vân Tâm mới phát hiện Mạnh Duy Tất ở đây, bà không thèm nể nang ai, vẫn khăng khăng: “Đúng thật là chưa phải tốt nhất, đợi cân nhắc đã.”
Ánh mắt Bàng Sách sáng lên, ông ta cười híp mắt nhìn Mạnh Duy Tất.
Vẻ mặt Mạnh Duy Tất hòa nhã, anh ta phụ họa: “Đã có cô Đới kiểm định.”
Đới Vân Tâm khẽ mỉm cười, cảm thấy hơi vui vẻ yên tâm.
Bàng Sách nói: “Tối mai, để đoàn phim bên kia và đoàn múa gặp mặt đi, sau này còn phải làm việc chung, làm quen lẫn nhau một chút.” Ông ta vẫn có chút thiên vị, “Để Tô Dĩnh và Nguyễn Đại gặp Tiểu Triệu một chút.”
Đới Vân Tâm không hề bị thuyết phục, “Không cần, chưa đến đẳng cấp đó thì không nên tiếp xúc giới kia quá sớm. Tô Dĩnh giành bốn huy chương vàng về vũ đạo, Nguyễn Đại năm ngoái mới đội vòng nguyệt quế, bọn họ là nhân vật lớn, Triệu Tây Âm còn kém xa bọn họ, đức chưa xứng với vị, nó không nhận nổi đâu.”
Bàng Sách thở dài một tiếng, “Cô Đới, cuối cùng cũng thấy được cô cố chấp hơn tôi nhiều.”
Tin tức vừa được công bố, ai nấy trong đoàn múa đều hết sức phấn khởi.
Muốn gặp đại minh tinh, muốn gặp nhân vật lớn đích thực.
Tâm tư thiếu nữ của Sầm Nguyệt không giấu được, chuyện gì cũng hỏi, “Liệu em có thể xin chữ kí không nhỉ?”
Triệu Tây Âm không quá rành mấy chuyện theo đuổi ngôi sao này, nhưng vẫn tôn trọng người ta, “Mọi người xin được thì em cũng xin được.”
Đều là những cô gái trẻ tuổi, ai cũng có lòng mong được vút bay, ai chẳng muốn thành công chứ, giới showbiz rực rỡ chói mắt như một chiếc hộp ma quỷ, bên trong có công thành danh toại, có tiền bạc địa vị, có sự chú ý của muôn người.
Suy nghĩ của Triệu Tây Âm lặng như ao tù nước đọng, cô hỏi Sầm Nguyệt, “Em múa là vì cái gì?”
Sầm Nguyệt cười hì hì, “Vì để cao lên. Còn chị?”
Triệu Tây Âm cười lên, răng trắng như vỏ sò, “Hồi chị mới ra đời, bác sĩ nói sức căng cơ của chị rất lớn. Ba chị suy nghĩ rồi dứt khoát đưa chị đi học múa. Học múa khổ quá, xương chị lại cứng, cơ bắp không thả lỏng được, lần nào cũng lấy lý do bị ốm để về nhà. Sau đó ba dọa chị, nói nếu không tập múa thì cơ bắp sẽ bị teo lại, biến thành sâu róm bò trên đất.”
Sầm Nguyệt kinh ngạc “a” một tiếng, “Buồn nôn quá đi mất.”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Cho nên chị bị dọa sợ.”
Sầm Nguyệt hiểu ra, “Cho nên chị múa là để không biến thành sâu róm chứ gì.”
Hai cô gái trò chuyện ngớ ngẩn đâu đâu, vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Bảy giờ tối, ai nấy đều vô cùng trông ngóng, cứ ôm ly cà phê mà chờ.
Nguyễn Đại còn trẻ mà đã thành danh, năm xưa xuất đạo là người mẫu, sau khi bắt đầu nổi tiếng ở Nhật Bản và Hàn Quốc thì được một công ty trong nước dùng cả đống tiền “đào” về, tân trang lần nữa, đi theo con đường tiểu hoa thanh thuần, nhan sắc lại thuộc hàng ấn tượng, độ nổi tiếng theo đó mà tăng dần. Giai đoạn sau thì thổi phồng kĩ năng diễn xuất, quyết theo con đường tiểu hoa đán phái thực lực. Triệu Tây Âm đã từng xem bộ phim truyền hình giúp cô ta đoạt giải Thị Hậu, lúc ấy Triệu Văn Xuân theo dõi rất nhiệt tình, nhưng mà cô cảm thấy, thật ra nó cũng bình thường.
Nguyễn Đại cực kì xinh đẹp, mỗi một cái nhăn mày hay mỗi một nụ cười đều mang phong tình vô hạn.
Cô ta không hề mắc bệnh ngôi sao mà nói chuyện phiếm với các cô gái của đoàn múa, hơn nữa còn tùy tiện chỉ một người khen ánh mắt đẹp. Cuối cùng, nhân viên làm việc tặng cho mỗi người một món quà ra mắt, đồng thời nhắn nhủ rằng đều là người một nhà, nên quan tâm lẫn nhau, cùng nhau học tập.
Trong mỗi chiếc hộp được gói ghém xinh xắn là một chai nước thần SKII.
Thời gian của minh tinh lớn vô cùng quý báu, đến chưa được mười phút đã phải đi, có điều mọi người đều mê muội trong đó, không ngừng khen ngợi con người Nguyễn Đại siêu tốt.
Sau khi cô ta đi, một nhân vật lớn khác lại lững thững đi đến.
Tô Dĩnh được mệnh danh là thế hệ mới nối nghiệp bậc thầy vũ đạo, người này cũng có tiếng tăm, giải thưởng treo trên người thì vô số, tham dự khai mạc Olympic, tuần diễn khắp thế giới, khán đài nào cũng đầy ắp khán giả. Tô Dĩnh đẹp theo một kiểu khác, ánh mắt lạnh như băng, tựa như Tiểu Long Nữ của phái Cổ Mộ.
Giống như bây giờ, cô ta đi hết một vòng rồi mà chẳng nói được mấy câu, nhìn người ta thì chỉ bằng nửa con mắt, hệt đang nhìn một đống phế vật. Chỉ khi Đới Vân Tâm nói chuyện với cô ta, cô ta mới hơi cúi đầu, vẻ mặt dịu lại.
Tô Dĩnh lạnh lùng tới rồi cũng lạnh nhạt đi, đừng mong cô ta sẽ để lại món quà ra mắt thân tình gì.
Mọi người bàn luận sôi nổi, trong lòng đều có khuynh hướng sắp xếp cao thấp. Biết tình huống cần kiêng dè, ai cũng cố đè giọng thấp xuống, dùng từ cân nhắc. Chỉ có Nghê Nhụy là một con người thiếu đầu óc, cười lanh lảnh như chuông đồng, đứng cách ba thước cũng nghe rõ câu nói: “Có nhìn thấy vẻ mặt của Tô Dĩnh không, làm như tám trăm năm chưa được làm tình ấy.”
Không có ai phụ họa, những người bên cạnh tỉnh táo cách xa ra một bước, không muốn đứng quá gần cô ta. Nghê Nhụy không tự biết còn cười rất tự nhiên. Nào ngờ, trợ lí của Tô Dĩnh để quên đồ nên quay lại lấy đang đứng ở cửa.
Thứ Bảy này, Triệu Tây Âm chủ động gọi điện thoại, nói muốn đến ăn cơm.
Đinh Nhã Hà nấu một bàn thịnh soạn, bà ta rất vui mừng, dưới cái nhìn của bà ta, chuyện hai cô con gái có thể vào đoàn phim đã đủ để bà ta đi khoe khoang một hồi. Sau khi ăn xong, Triệu Tây Âm tìm lúc rảnh rỗi, nói với Đinh Nhã Hà: “Bên phía Nghê Nhụy, nếu mẹ có rảnh thì nên dạy nó đạo lí đối nhân xử thế nhiều hơn đi.”
Mục đích cô đến bữa ăn này là vì chuyện ấy.
Nào ngờ tính tình Đinh Nhã Hà quá thẳng thắn, vừa nghe vậy, cơn giận đùng đùng nổi lên, bà ta trách mắng Nghê Nhụy, “Mẹ đã bảo con nghe lời chị! Con có nhớ không hả!”
Nghê Nhụy bỗng chốc không kịp phản ứng, trợn mắt nhìn Triệu Tây Âm, “Đồ mách lẻo!”
Đinh Nhã Hà lấy giọng đè người, “Con xong chưa?”
Nghê Nhụy phản bác: “Đây là nhà con, bảo chị ta cút ra ngoài đi. Mẹ, mẹ xong chưa, rốt cuộc mẹ theo sống với ba con hay là trước nay vẫn chưa quên chồng cũ thế!”
Đinh Nhã Hà giận đến nỗi đầu váng mắt hoa, miệng há hốc, tay chân run lẩy bẩy.
Triệu Tây Âm nãy giờ vẫn im lặng, thong thả cầm ly nước trên bàn lên, đi tới tạt thẳng mặt Nghê Nhụy, bình tĩnh nói:
“Ngu xuẩn.”
Nam chủ nhân của nhà này là Nghê Hưng Trác nghe thấy động tĩnh liền chạy từ phòng sách tầng hai xuống, được nửa đường thì dừng lại, trầm mặt không lên tiếng.
Trước khi đóng cửa, Nghê Nhụy gào lên chói tai, “Chị ta mới là kẻ ác độc nhất, chị ta tới để khích bác quan hệ nhà chúng ta đấy, chị ta tới báo thù cho ba chị ta, chị ta không muốn nhà chúng ta sống tốt đâu!”
Cửa đóng sầm, tiếng mắng chửi yếu dần.
Cuối mùa hè, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời vẫn nóng rực.
Triệu Tây Âm ngẩng đầu nhìn một hồi rồi thản nhiên đeo kính râm, mang tâm khí bình tĩnh rời đi.
——
Sáng chủ nhật, máy bay hạ cánh xuống sân bay của thủ đô.
Chu Khải Thâm đợi ở Thượng Hải một ngày, định hôm qua về, tiếc là gặp trời giông, phải hoãn lại một đêm. Sau khi Chu Khải Thâm lên xe thì lập tức dặn dò tài xế, “Đến chỗ bác sĩ Lâm.”
Ở trang viên sinh thái ở ngoại ô, núi non hoa cỏ không thiếu một thứ gì, không khí trong lành, nhiệt độ cũng thấp hơn trung tâm thành phố một chút. Có căn các trúc nằm bên hồ, đây là nơi kín đáo nhất trong trang viên.
Chu Khải Thâm gõ cửa đi vào, nói xin lỗi: “Tạm thời có chuyện nên phải đổi lịch, xin lỗi, khiến cô làm thêm giờ rồi.”
Bác sĩ Lâm ba mươi có lẻ, khí chất dịu dàng, đặc biệt là có một đôi mắt sâu, cô ấy mỉm cười, “Nên làm mà.”
Lâm Y là bác sĩ tâm lí của Chu Khải Thâm, năm năm nay đều do cô ấy khám cả. Thực ra thì cũng không phải liên tục, hai năm Chu Khải Thâm kết hôn, anh không hề tìm tới đây lần nào. Lúc đó Lâm Y còn vui vẻ nhẹ nhõm, rất mực chân thành nói với Chu Khải Thâm: “Hi vọng anh mãi giữ được tâm thái tốt đẹp này.”
Nhưng sự thật đã chứng minh, trên đời không có gì là mãi mãi.
Ngồi trên ghế dựa, Chu Khải Thâm nhắm mắt dưỡng thần, bác sĩ Lâm đã nói, đừng câu nệ quan hệ bác sĩ bệnh nhân, cứ giữ tư thế tự nhiên nhất và trạng thái thoải mái nhất là được. Bác sĩ Lâm không đặt câu hỏi ngay, đợi nghỉ ngơi đủ rồi, Chu Khải Thâm mở mắt, chủ động nói: “Giấc ngủ gần đây của tôi rất kém, thuốc ngủ cũng không có tác dụng.”
Bác sĩ Lâm: “Mơ nhiều không?”
“Có.”
“Nội dung giấc mơ?”
“Phụ nữ.”
“Kiểu phụ nữ thế nào?”
“Người tôi yêu.”
Bác sĩ Lâm cầm bút ghi chép, “Trong mơ, anh và cô ấy đồng thời xuất hiện.”
“Ôm, hôn, ngồi thuyền, cô ấy rơi xuống nước, tôi không cứu được cô ấy, cô ấy chìm vào đáy nước, không trở lại nữa.” Ánh mắt Chu Khải Thâm sâu thẳm, con ngươi phủ một lớp đau khổ, “Tôi cũng nhảy xuống nước, nhưng có thứ túm tay chân tôi lại.”
Bác sĩ Lâm gật đầu, dừng lại, “Gần đây anh có sinh hoạt tình dục không?”
Chu Khải Thâm nhắm mắt, “Không có.”
Bác sĩ Lâm: “Thời gian cách lần sinh hoạt tình dục gần đây nhất?”
“Hơn hai năm.”
“Lúc tôi hỏi vấn đề này, người đầu tiên anh nghĩ tới là ai?”
Chu Khải Thâm nói: “Vợ tôi.”
Bác sĩ Lâm vừa chuyên nghiệp vừa bình tĩnh, giọng từ lúc nãy đến bây giờ đều giữ một âm điệu, không lên xuống chút nào. Cô ấy hỏi: “Giữa hai người, chuyện khiến anh vui vẻ nhất?”
“Kết hôn.”
“Chuyện hối hận nhất anh từng làm với cô ấy?”
Chu Khải Thâm bỗng trở nên kích động.
Khuỷu tay anh đặt trên đầu gối, đầu chôn vào hai bàn tay, kìm nén, thống khổ, anh đã quên cái gì gọi là thu liễm và che giấu. Anh không trả lời, như đang bị kích thích, cứ lặp đi lặp lại: “Nếu có thể làm lại, tôi thà giết quách mình đi.”
Bác sĩ Lâm nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, mở rèm cửa chớp, để ánh mặt trời chiếu vào. Sau đó cô ấy mở máy phát nhạc, phát một khúc dương cầm đặc biệt của Mozart. Cuối cùng, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Chu Khải Thâm, mỉm cười dời chủ đề, bắt đầu điều trị tâm lí.
Màn đêm buông xuống, những đốm sao li ti vừa lấp ló, từ căn các trúc ngắm ra bên ngoài, mặt hồ sâu thẳm và tĩnh lặng như một viên hổ phách sáng loáng. Chu Khải Thâm ngủ trên ghế dựa, Lâm Y mở cửa, tỏ ý bảo nam trợ lí vào đắp chăn giúp anh.
Tiếc là vừa nói xong, điện thoại Chu Khải Thâm bỗng reo lên, anh lập tức tỉnh dậy, nhìn người vừa gọi tới, nghe máy: “Được ạ, con tới ngay.”
Đi từ trang viên đến đường vòng cung thứ ba, thư kí đã đứng ở bảng chỉ đường chờ anh, cặp đèn trước xe Audi sáng choang. Chu Khải Thâm dừng xe bên đường. Thư kí lấy đồ ở ghế sau ra, “Giám đốc Chu, đồ anh dặn đã mua đây rồi.”
Chu Khải Thâm “ừ” rồi chọn hai món tốt nhất.
Khi anh đến, Triệu Văn Xuân đang chờ ở nhà, cửa cũng không khóa, chừa ra một kẽ hở. Thấy anh vào, thầy Triệu tiếp đón đon đả: “Ngồi đi ngồi đi, chú rót ly nước cho con.”
Chu Khải Thâm nhìn quanh nhà một vòng, sau đó nhìn tủ giày bên cạnh cửa, chắc là Triệu Tây Âm không ở nhà. Anh vào bếp, đưa đồ trong tay ra, “Chú Triệu, mấy ngày trước, con làm lỡ chuyện của chú với Tiểu Tây, nghe cô ấy nói muốn đi mua sắm với chú. Coi như đền bù đi, con tùy tiện chọn mấy món, chú thích thì để lại.”
Triệu Văn Xuân hơi sửng sốt, cảm xúc trong lòng hỗn tạp, ông nhìn anh rồi lắc đầu một cái, “Cái đứa nhỏ này.”
Chu Khải Thâm thản nhiên cười, “Được rồi, nhận được câu ‘đứa nhỏ’ này của chú, con phải nên hiếu kính chú thật tốt ấy nhỉ.”
Triệu Văn Xuân lương thiện nhân từ, không kể chuyện thị phi ân oán, thật ra trong lòng ông rất thích Chu Khải Thâm. Khi đó, Chu Khải Thâm là con rể của ông, nhưng Triệu Văn Xuân lại xem anh như con ruột mà đối đãi.
Một già một trẻ ngồi tán gẫu trên sofa, lúc thì về chuyện chính trị, cổ phiếu ngoại tệ, lúc thì về triển lãm tranh ở đâu đó, hai người trò chuyện say sưa. Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ rồi lại nhìn phía phòng ngủ, thử dò xét: “Tiểu Tây còn chưa về ạ?”
Triệu Văn Xuân cũng buồn bực, “Chưa, bình thường về sớm lắm.”
Đang nói thì tiếng mở cửa bỗng vang lên.
Không nghe tiếng người trước mà là một đống âm thanh lộn xộn, quá bất thường.
Chu Khải Thâm và Triệu Văn Xuân nhìn nhau một cái, lập tức đứng dậy ra ngoài cửa.
Nửa người Triệu Tây Âm đang úp lên tủ giày, cô mò mẫm để khỏi ngã xuống đất, mái tóc rũ xuống che gò má, người nửa tỉnh nửa mê.
Chu Khải Thâm nhướn mày, thế này là uống rượu rồi.
Mãi Triệu Văn Xuân mới ngửi thấy mùi rượu, ông vừa tức giận vừa sốt ruột. “Cái đứa nhỏ này, thế này là sao, uống nhiều như vậy làm gì?” Ông tới đỡ con gái, nhưng người Triệu Tây Âm nhũn ra như bùn, đỡ rất phí sức.
“Để con.” Chu Khải Thâm vòng tay ra thay thế Triệu Văn Xuân, đôi tay vững vàng đỡ lấy.
Triệu Tây Âm dựa vào anh, mắt nửa khép nửa mở, thật ra cô rất tỉnh táo, chỉ là không có sức lực. Chân mày Chu Khải Thâm vẫn chưa giãn ra, anh cúi đầu nhìn, tức giận nói: “Còn dám nhìn anh.”
Triệu Tây Âm chớp mắt, ánh mắt bỗng sáng lên.
Chu Khải Thâm không nói, tay đỡ cô tăng thêm ba phần lực.
Triệu Văn Xuân đi pha trà, “Khải Thâm, mau giúp một tay.”
Chu Khải Thâm bế ngang cô lên tới tận giường. Giường đệm mềm mại như đại dương nổi gió khiến cô lắc lư nghiêng ngả. Chu Khải Thâm bị cô quấn chặt, nhất thời không thoát được, cứ vậy mà bị quấn cổ.
Triệu Tây Âm một khi đã say rượu thì như con mèo bị điểm huyệt, không ồn ào không quấy phá, duy chỉ có đôi mắt sáng rực lại dán chặt vào người khác.
Chu Khải Thâm bị cô nhìn chằm chằm đến mức nóng lên, bèn đưa tay che mắt cô lại. Sau khi lấy tay ra, người này lại mở mắt, nhưng đôi mắt ấy càng lớn hơn, càng sáng hơn. Chu Khải Thâm che lại lần nữa, Triệu Tây Âm ngửa đầu lên cắn, ngậm ngón tay anh.
Mặt Chu Khải Thâm lộ vẻ đau đớn, anh thấp giọng: “Buông.”
Càng cắn càng chặt.
Anh khàn giọng: “Triệu Tây Âm.”
Triệu Tây Âm bỗng cười lên, xán lạn rực rỡ, chuyên tâm chăm chú.
Chu Khải Thâm bị nụ cười này mê hoặc, lòng bỗng động, mắt nóng lên. Bàn tay anh run rẩy, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dụ dỗ: “Sao lại uống rượu?”
Triệu Tây Âm lắc đầu.
Chu Khải Thâm véo mũi cô, “Ngoan.”
Triệu Tây Âm như hiểu ra gì đó, ánh mắt lập tức trở nên ướt át, ngốc nghếch nói một câu: “Em cực kì xấu xa.”
Chu Khải Thâm nhìn cô.
“Nghê Nhụy nói đúng, lòng dạ em ác độc, em khích bác ly gián, em xấu xa.” Giọng Triệu Tây Âm trở nên hơi khàn khàn.
Đối mặt mấy giây, Chu Khải Thâm trầm giọng: “Không sao, anh thích.”
Triệu Tây Âm đột nhiên bật khóc, ánh mắt mơ màng, nửa mê nửa tỉnh, cô vô thức ôm Chu Khải Thâm. Chu Khải Thâm để mặc cô ôm, trong lòng thương tiếc, anh nhẹ giọng an ủi, “Em giết người, anh sẽ đưa dao cho em, em phóng hỏa, anh ngồi tù thay em. Em có thế nào anh cũng thích.”
Triệu Tây Âm say mê man, sau đó chợt nhận ra điều gì , khoảng ba giây, cô vùi đầu —— nôn hết lên người Chu Khải Thâm.
Cả người Chu Khải Thâm cứng đờ như gỗ, trên mặt là vẻ cạn lời. Đợi để cô xuống, lúc xoay người, anh thấy Triệu Văn Xuân đang bưng trà nóng đứng cạnh cửa nhịn cười như đang xem trò vui.
Có điều thầy Triệu lại nghiêm túc hỏi: “Bây giờ còn thích không?”
Chiếc áo sơ mi cộc hiệu Armani của Chu Khải Thâm thảm không nói hết, anh nghiến răng nghiến lợi, nghiêm mặt thừa nhận: “… Cực kì thích ạ.”
Trong khoảng một phút, Triệu Tây Âm vỗ lưng anh như đang dỗ con, “Được rồi được rồi, trong mơ đều là giả.”
Trên đôi chân mày của Chu Khải Thâm nhíu thành một nếp nhăn sâu, hô hấp đã đều đặn, cơn nhức đầu vốn như búa bổ giờ đã tốt hơn nhiều. Anh buông tay ra, tóc rối thành từng đám, thấy cánh tay của Triệu Tây Âm bị siết đỏ, anh bỗng cảm thấy có lỗi: “Thật xin lỗi.”
Triệu Tây Âm đứng dậy, khoảng cách giữa hai người lại giãn ra, đây mới chính là tỉnh mộng, ai về chỗ nấy.
Chu Khải Thâm ngồi trên giường, vùi đầu vào khuỷu tay rồi dùng sức lắc lắc, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại khôi phục sự bình tĩnh trước nay anh luôn khắc chế.
Anh vén chăn, vừa chuẩn bị xuống giường thì Triệu Tây Âm đột nhiên lên tiếng: “Đừng vội đứng lên.”
Cô nói: “Anh ngồi chút đã, đứng gấp sẽ choáng váng đấy.”
Chu Khải Thâm nghe lời, ánh mắt sâu hút có mấy phần nghe lời. Mấy phút sau, anh bước ra phòng khách, Triệu Tây Âm bưng một ly sữa bò ra khỏi phòng bếp, “Trong tủ lạnh không có gì cả, em chỉ tìm được cái này, đã hâm rồi, anh uống một chút đi. Còn thừa thì để em vứt, mai là hết hạn sử dụng rồi.”
Chu Khải Thâm nhận lấy, uống một ngụm.
Triệu Tây Âm lại lấy một bọc đồ trong túi xách ra đặt trên bàn, “Nếu anh cảm thấy khó chịu thì ăn một viên.”
Đó là một túi kẹo trái cây, sáng nay Triệu Văn Xuân nhét vào túi xách cho cô. Khoảng thời gian này Triệu Tây Âm giảm cân ăn ít, khiến ông phải bận tâm, sợ cô hạ đường huyết. Chu Khải Thâm bóc vỏ rồi ăn một viên. Ngậm trong miệng, má hơi phồng lên, anh nhìn cô, nói: “Đừng nghe lời cô Đới, em không cần giảm cân nữa đâu, em mà giảm mười cân* nữa sẽ xấu xí hơn bây giờ gấp trăm lần, em có tin không?”
(*) 10 cân Trung Quốc = 5kg
Triệu Tây Âm thở hổn hển trợn mắt, “Lúc nào em cũng đẹp hết.”
Chu Khải Thâm như cười tủm tỉm, “Cũng đúng.”
Đối mặt mấy giây, Triệu Tây Âm dè dặt chuyển ánh mắt, cô buồn bực nói: “Yêu cầu của cô ấy trước nay luôn nghiêm ngặt.”
“Bới lông tìm vết, kiểu cách.” Chu Khải Thâm không vui nói.
Triệu Tây Âm không dám tiếp đề tài này, chỉ nói: “Em nghe cô ấy.”
Chu Khải Thâm bất đắc dĩ “hừ” một tiếng, nhai vỡ kẹo rồi nuốt. Anh im lặng một lát mới hỏi: “Bên phía ở quê anh sẽ xử lí tốt, sẽ không để bọn họ hiểu lầm thêm nữa.”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Mấy yêu cầu kia của anh họ cũng thật quá đáng, anh nên lựa lúc khuyên chú Chu đi, những gì có thể đồng ý, những gì không thể đồng ý, trong lòng đều phải có chủ kiến. Lộn xộn gì cũng đẩy tới đây, người có ba đầu sáu tay cũng không lo xuể.”
Chu Khải Thâm hừ lạnh, “Mẹ nó lộn xộn cứ tới đi.”
Quan hệ hai cha con bọn họ như nước với lửa, tuy hiện nay Chu Khải Thâm đã trở nên phát đạt, song tổn thương gia đình trước đây cũng đủ trở thành nỗi đau cả đời. Có một lần Chu Khải Thâm say rượu, về đến nhà ầm ĩ như một đứa trẻ, Triệu Tây Âm dỗ anh, chăm sóc anh, giúp anh chỉnh nước nóng để tắm. Chu Khải Thâm đứng dưới vòi hoa sen, liều mạng ôm lấy cô, đầu tiên là lải nhải đủ thứ, tiếp đến là mê sảng, cuối cùng anh bình tĩnh trở lại, ánh mắt nóng rực như thiêu đốt, anh nhìn Triệu Tây Âm, không hiểu sao lại nói một câu: “Bà xã, là anh không xứng với em.”
Lúc ấy, Triệu Tây Âm nghe vậy thì cười mệt, cô nhướn mày với anh, “Thế này đi, hay là chúng ta ly hôn?”
Chu Khải Thâm đưa bàn tay lớn ra, vén váy cô vỗ mạnh một cái, “Em tạo phản rồi!”
Triệu Tây Âm đau đến nỗi nước mắt ứa ra, “Bạo lực gia đình!”
Tên đàn ông khốn này không hề áy náy chút nào, vẻ mặt còn tỏ vẻ bí hiểm, anh giả vờ khom người, nói một cách hạ lưu vô sỉ: “Anh hôn bà xã cái nào.”
Triệu Tây Âm lập tức cho một cước vô cùng chính xác tới, vô cùng hung ác, nhắm trúng xương mày Chu Khải Thâm, khiến mặt anh sưng như cái bánh bao, ông chủ Chu không thể gặp người khác được, đành xin nghỉ ba ngày, đồng thời cũng nhốt Triệu Tây Âm ở nhà ba ngày để trừng phạt.
Nửa tháng sau, Triệu Tây Âm mới biết hôm anh say rượu đã ầm ĩ một trận với ông Chu. Chu Bá Ninh gửi tin nhắn voice qua Wechat cho anh, toàn nói gì mà “cặn bã”, “tạp chủng”, tin cuối cùng là, “Ngày mai mày ra đường sẽ bị xe tông chết.”
Vào lúc này, Triệu Tây Âm không tiện nói thêm gì nữa, cô đứng lên, “Anh nghỉ ngơi đi, em phải đi rồi, em đã định đi dạo phố với ba, bây giờ vẫn còn sớm, em phải đi với ông ấy.”
Chu Khải Thâm đi theo, thái độ cực kì áy náy, “Anh đưa em đi, anh phải bồi tội với thầy Triệu.”
Triệu Tây Âm quả quyết từ chối, “Không được, không hợp, em sợ ông ấy lại lo lắng.”
Chỉ một câu nói dứt khoát đã trực tiếp bóp nát chút dũng khí của Chu Khải Thâm.
Triệu Tây Âm đi rồi, Chu Khải Thâm ngồi trơ một mình ở phòng khách, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ chuyển dần từ rực rỡ đến ảm đạm, nắng chiều ánh lên màu vàng rực bị những tấm kính bên ngoài tòa nhà cao tầng phản chiếu, biến thành những tia đỏ chói mắt hơn.
Điện thoại di động reo lên, thư kí gọi tới, “Giám đốc Chu, phía bác sĩ Lâm đã giúp anh hẹn mười giờ sáng thứ Ba.”
Chu Khải Thâm nhắm hai mắt, “Được.”
——
Một tuần trôi qua, trong phòng họp của tòa nhà trụ sở chính Phàm Thiên Entertainment, Đới Vân Tâm và đạo diễn Bàng Sách cùng nhận xét video tập luyện của các tổ múa. Điểm đặc biệt là những video này được quay mà không báo trước. Những gì chân thật nhất đều được thể hiện ở trong này.
Mạnh Duy Tất đi vào giữa chừng, đúng lúc video của tổ bảy đang được phát. Bàng Sách tỏ ý, Đới Vân Tâm liền phóng to khu vực của Triệu Tây Âm lên.
Sau khi xem một hồi, Bàng Sách nghiêng đầu nói: “Được đấy.”
Đới Vân Tâm không hài lòng, “Lúc tiếp đất cuối cùng có thả lỏng hơi quá.”
Bàng Sách cười nói: “Cô Đới nghiêm khắc quá, lát Tiểu Mạnh lại đau lòng cho xem.”
Bấy giờ Đới Vân Tâm mới phát hiện Mạnh Duy Tất ở đây, bà không thèm nể nang ai, vẫn khăng khăng: “Đúng thật là chưa phải tốt nhất, đợi cân nhắc đã.”
Ánh mắt Bàng Sách sáng lên, ông ta cười híp mắt nhìn Mạnh Duy Tất.
Vẻ mặt Mạnh Duy Tất hòa nhã, anh ta phụ họa: “Đã có cô Đới kiểm định.”
Đới Vân Tâm khẽ mỉm cười, cảm thấy hơi vui vẻ yên tâm.
Bàng Sách nói: “Tối mai, để đoàn phim bên kia và đoàn múa gặp mặt đi, sau này còn phải làm việc chung, làm quen lẫn nhau một chút.” Ông ta vẫn có chút thiên vị, “Để Tô Dĩnh và Nguyễn Đại gặp Tiểu Triệu một chút.”
Đới Vân Tâm không hề bị thuyết phục, “Không cần, chưa đến đẳng cấp đó thì không nên tiếp xúc giới kia quá sớm. Tô Dĩnh giành bốn huy chương vàng về vũ đạo, Nguyễn Đại năm ngoái mới đội vòng nguyệt quế, bọn họ là nhân vật lớn, Triệu Tây Âm còn kém xa bọn họ, đức chưa xứng với vị, nó không nhận nổi đâu.”
Bàng Sách thở dài một tiếng, “Cô Đới, cuối cùng cũng thấy được cô cố chấp hơn tôi nhiều.”
Tin tức vừa được công bố, ai nấy trong đoàn múa đều hết sức phấn khởi.
Muốn gặp đại minh tinh, muốn gặp nhân vật lớn đích thực.
Tâm tư thiếu nữ của Sầm Nguyệt không giấu được, chuyện gì cũng hỏi, “Liệu em có thể xin chữ kí không nhỉ?”
Triệu Tây Âm không quá rành mấy chuyện theo đuổi ngôi sao này, nhưng vẫn tôn trọng người ta, “Mọi người xin được thì em cũng xin được.”
Đều là những cô gái trẻ tuổi, ai cũng có lòng mong được vút bay, ai chẳng muốn thành công chứ, giới showbiz rực rỡ chói mắt như một chiếc hộp ma quỷ, bên trong có công thành danh toại, có tiền bạc địa vị, có sự chú ý của muôn người.
Suy nghĩ của Triệu Tây Âm lặng như ao tù nước đọng, cô hỏi Sầm Nguyệt, “Em múa là vì cái gì?”
Sầm Nguyệt cười hì hì, “Vì để cao lên. Còn chị?”
Triệu Tây Âm cười lên, răng trắng như vỏ sò, “Hồi chị mới ra đời, bác sĩ nói sức căng cơ của chị rất lớn. Ba chị suy nghĩ rồi dứt khoát đưa chị đi học múa. Học múa khổ quá, xương chị lại cứng, cơ bắp không thả lỏng được, lần nào cũng lấy lý do bị ốm để về nhà. Sau đó ba dọa chị, nói nếu không tập múa thì cơ bắp sẽ bị teo lại, biến thành sâu róm bò trên đất.”
Sầm Nguyệt kinh ngạc “a” một tiếng, “Buồn nôn quá đi mất.”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Cho nên chị bị dọa sợ.”
Sầm Nguyệt hiểu ra, “Cho nên chị múa là để không biến thành sâu róm chứ gì.”
Hai cô gái trò chuyện ngớ ngẩn đâu đâu, vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Bảy giờ tối, ai nấy đều vô cùng trông ngóng, cứ ôm ly cà phê mà chờ.
Nguyễn Đại còn trẻ mà đã thành danh, năm xưa xuất đạo là người mẫu, sau khi bắt đầu nổi tiếng ở Nhật Bản và Hàn Quốc thì được một công ty trong nước dùng cả đống tiền “đào” về, tân trang lần nữa, đi theo con đường tiểu hoa thanh thuần, nhan sắc lại thuộc hàng ấn tượng, độ nổi tiếng theo đó mà tăng dần. Giai đoạn sau thì thổi phồng kĩ năng diễn xuất, quyết theo con đường tiểu hoa đán phái thực lực. Triệu Tây Âm đã từng xem bộ phim truyền hình giúp cô ta đoạt giải Thị Hậu, lúc ấy Triệu Văn Xuân theo dõi rất nhiệt tình, nhưng mà cô cảm thấy, thật ra nó cũng bình thường.
Nguyễn Đại cực kì xinh đẹp, mỗi một cái nhăn mày hay mỗi một nụ cười đều mang phong tình vô hạn.
Cô ta không hề mắc bệnh ngôi sao mà nói chuyện phiếm với các cô gái của đoàn múa, hơn nữa còn tùy tiện chỉ một người khen ánh mắt đẹp. Cuối cùng, nhân viên làm việc tặng cho mỗi người một món quà ra mắt, đồng thời nhắn nhủ rằng đều là người một nhà, nên quan tâm lẫn nhau, cùng nhau học tập.
Trong mỗi chiếc hộp được gói ghém xinh xắn là một chai nước thần SKII.
Thời gian của minh tinh lớn vô cùng quý báu, đến chưa được mười phút đã phải đi, có điều mọi người đều mê muội trong đó, không ngừng khen ngợi con người Nguyễn Đại siêu tốt.
Sau khi cô ta đi, một nhân vật lớn khác lại lững thững đi đến.
Tô Dĩnh được mệnh danh là thế hệ mới nối nghiệp bậc thầy vũ đạo, người này cũng có tiếng tăm, giải thưởng treo trên người thì vô số, tham dự khai mạc Olympic, tuần diễn khắp thế giới, khán đài nào cũng đầy ắp khán giả. Tô Dĩnh đẹp theo một kiểu khác, ánh mắt lạnh như băng, tựa như Tiểu Long Nữ của phái Cổ Mộ.
Giống như bây giờ, cô ta đi hết một vòng rồi mà chẳng nói được mấy câu, nhìn người ta thì chỉ bằng nửa con mắt, hệt đang nhìn một đống phế vật. Chỉ khi Đới Vân Tâm nói chuyện với cô ta, cô ta mới hơi cúi đầu, vẻ mặt dịu lại.
Tô Dĩnh lạnh lùng tới rồi cũng lạnh nhạt đi, đừng mong cô ta sẽ để lại món quà ra mắt thân tình gì.
Mọi người bàn luận sôi nổi, trong lòng đều có khuynh hướng sắp xếp cao thấp. Biết tình huống cần kiêng dè, ai cũng cố đè giọng thấp xuống, dùng từ cân nhắc. Chỉ có Nghê Nhụy là một con người thiếu đầu óc, cười lanh lảnh như chuông đồng, đứng cách ba thước cũng nghe rõ câu nói: “Có nhìn thấy vẻ mặt của Tô Dĩnh không, làm như tám trăm năm chưa được làm tình ấy.”
Không có ai phụ họa, những người bên cạnh tỉnh táo cách xa ra một bước, không muốn đứng quá gần cô ta. Nghê Nhụy không tự biết còn cười rất tự nhiên. Nào ngờ, trợ lí của Tô Dĩnh để quên đồ nên quay lại lấy đang đứng ở cửa.
Thứ Bảy này, Triệu Tây Âm chủ động gọi điện thoại, nói muốn đến ăn cơm.
Đinh Nhã Hà nấu một bàn thịnh soạn, bà ta rất vui mừng, dưới cái nhìn của bà ta, chuyện hai cô con gái có thể vào đoàn phim đã đủ để bà ta đi khoe khoang một hồi. Sau khi ăn xong, Triệu Tây Âm tìm lúc rảnh rỗi, nói với Đinh Nhã Hà: “Bên phía Nghê Nhụy, nếu mẹ có rảnh thì nên dạy nó đạo lí đối nhân xử thế nhiều hơn đi.”
Mục đích cô đến bữa ăn này là vì chuyện ấy.
Nào ngờ tính tình Đinh Nhã Hà quá thẳng thắn, vừa nghe vậy, cơn giận đùng đùng nổi lên, bà ta trách mắng Nghê Nhụy, “Mẹ đã bảo con nghe lời chị! Con có nhớ không hả!”
Nghê Nhụy bỗng chốc không kịp phản ứng, trợn mắt nhìn Triệu Tây Âm, “Đồ mách lẻo!”
Đinh Nhã Hà lấy giọng đè người, “Con xong chưa?”
Nghê Nhụy phản bác: “Đây là nhà con, bảo chị ta cút ra ngoài đi. Mẹ, mẹ xong chưa, rốt cuộc mẹ theo sống với ba con hay là trước nay vẫn chưa quên chồng cũ thế!”
Đinh Nhã Hà giận đến nỗi đầu váng mắt hoa, miệng há hốc, tay chân run lẩy bẩy.
Triệu Tây Âm nãy giờ vẫn im lặng, thong thả cầm ly nước trên bàn lên, đi tới tạt thẳng mặt Nghê Nhụy, bình tĩnh nói:
“Ngu xuẩn.”
Nam chủ nhân của nhà này là Nghê Hưng Trác nghe thấy động tĩnh liền chạy từ phòng sách tầng hai xuống, được nửa đường thì dừng lại, trầm mặt không lên tiếng.
Trước khi đóng cửa, Nghê Nhụy gào lên chói tai, “Chị ta mới là kẻ ác độc nhất, chị ta tới để khích bác quan hệ nhà chúng ta đấy, chị ta tới báo thù cho ba chị ta, chị ta không muốn nhà chúng ta sống tốt đâu!”
Cửa đóng sầm, tiếng mắng chửi yếu dần.
Cuối mùa hè, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời vẫn nóng rực.
Triệu Tây Âm ngẩng đầu nhìn một hồi rồi thản nhiên đeo kính râm, mang tâm khí bình tĩnh rời đi.
——
Sáng chủ nhật, máy bay hạ cánh xuống sân bay của thủ đô.
Chu Khải Thâm đợi ở Thượng Hải một ngày, định hôm qua về, tiếc là gặp trời giông, phải hoãn lại một đêm. Sau khi Chu Khải Thâm lên xe thì lập tức dặn dò tài xế, “Đến chỗ bác sĩ Lâm.”
Ở trang viên sinh thái ở ngoại ô, núi non hoa cỏ không thiếu một thứ gì, không khí trong lành, nhiệt độ cũng thấp hơn trung tâm thành phố một chút. Có căn các trúc nằm bên hồ, đây là nơi kín đáo nhất trong trang viên.
Chu Khải Thâm gõ cửa đi vào, nói xin lỗi: “Tạm thời có chuyện nên phải đổi lịch, xin lỗi, khiến cô làm thêm giờ rồi.”
Bác sĩ Lâm ba mươi có lẻ, khí chất dịu dàng, đặc biệt là có một đôi mắt sâu, cô ấy mỉm cười, “Nên làm mà.”
Lâm Y là bác sĩ tâm lí của Chu Khải Thâm, năm năm nay đều do cô ấy khám cả. Thực ra thì cũng không phải liên tục, hai năm Chu Khải Thâm kết hôn, anh không hề tìm tới đây lần nào. Lúc đó Lâm Y còn vui vẻ nhẹ nhõm, rất mực chân thành nói với Chu Khải Thâm: “Hi vọng anh mãi giữ được tâm thái tốt đẹp này.”
Nhưng sự thật đã chứng minh, trên đời không có gì là mãi mãi.
Ngồi trên ghế dựa, Chu Khải Thâm nhắm mắt dưỡng thần, bác sĩ Lâm đã nói, đừng câu nệ quan hệ bác sĩ bệnh nhân, cứ giữ tư thế tự nhiên nhất và trạng thái thoải mái nhất là được. Bác sĩ Lâm không đặt câu hỏi ngay, đợi nghỉ ngơi đủ rồi, Chu Khải Thâm mở mắt, chủ động nói: “Giấc ngủ gần đây của tôi rất kém, thuốc ngủ cũng không có tác dụng.”
Bác sĩ Lâm: “Mơ nhiều không?”
“Có.”
“Nội dung giấc mơ?”
“Phụ nữ.”
“Kiểu phụ nữ thế nào?”
“Người tôi yêu.”
Bác sĩ Lâm cầm bút ghi chép, “Trong mơ, anh và cô ấy đồng thời xuất hiện.”
“Ôm, hôn, ngồi thuyền, cô ấy rơi xuống nước, tôi không cứu được cô ấy, cô ấy chìm vào đáy nước, không trở lại nữa.” Ánh mắt Chu Khải Thâm sâu thẳm, con ngươi phủ một lớp đau khổ, “Tôi cũng nhảy xuống nước, nhưng có thứ túm tay chân tôi lại.”
Bác sĩ Lâm gật đầu, dừng lại, “Gần đây anh có sinh hoạt tình dục không?”
Chu Khải Thâm nhắm mắt, “Không có.”
Bác sĩ Lâm: “Thời gian cách lần sinh hoạt tình dục gần đây nhất?”
“Hơn hai năm.”
“Lúc tôi hỏi vấn đề này, người đầu tiên anh nghĩ tới là ai?”
Chu Khải Thâm nói: “Vợ tôi.”
Bác sĩ Lâm vừa chuyên nghiệp vừa bình tĩnh, giọng từ lúc nãy đến bây giờ đều giữ một âm điệu, không lên xuống chút nào. Cô ấy hỏi: “Giữa hai người, chuyện khiến anh vui vẻ nhất?”
“Kết hôn.”
“Chuyện hối hận nhất anh từng làm với cô ấy?”
Chu Khải Thâm bỗng trở nên kích động.
Khuỷu tay anh đặt trên đầu gối, đầu chôn vào hai bàn tay, kìm nén, thống khổ, anh đã quên cái gì gọi là thu liễm và che giấu. Anh không trả lời, như đang bị kích thích, cứ lặp đi lặp lại: “Nếu có thể làm lại, tôi thà giết quách mình đi.”
Bác sĩ Lâm nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, mở rèm cửa chớp, để ánh mặt trời chiếu vào. Sau đó cô ấy mở máy phát nhạc, phát một khúc dương cầm đặc biệt của Mozart. Cuối cùng, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Chu Khải Thâm, mỉm cười dời chủ đề, bắt đầu điều trị tâm lí.
Màn đêm buông xuống, những đốm sao li ti vừa lấp ló, từ căn các trúc ngắm ra bên ngoài, mặt hồ sâu thẳm và tĩnh lặng như một viên hổ phách sáng loáng. Chu Khải Thâm ngủ trên ghế dựa, Lâm Y mở cửa, tỏ ý bảo nam trợ lí vào đắp chăn giúp anh.
Tiếc là vừa nói xong, điện thoại Chu Khải Thâm bỗng reo lên, anh lập tức tỉnh dậy, nhìn người vừa gọi tới, nghe máy: “Được ạ, con tới ngay.”
Đi từ trang viên đến đường vòng cung thứ ba, thư kí đã đứng ở bảng chỉ đường chờ anh, cặp đèn trước xe Audi sáng choang. Chu Khải Thâm dừng xe bên đường. Thư kí lấy đồ ở ghế sau ra, “Giám đốc Chu, đồ anh dặn đã mua đây rồi.”
Chu Khải Thâm “ừ” rồi chọn hai món tốt nhất.
Khi anh đến, Triệu Văn Xuân đang chờ ở nhà, cửa cũng không khóa, chừa ra một kẽ hở. Thấy anh vào, thầy Triệu tiếp đón đon đả: “Ngồi đi ngồi đi, chú rót ly nước cho con.”
Chu Khải Thâm nhìn quanh nhà một vòng, sau đó nhìn tủ giày bên cạnh cửa, chắc là Triệu Tây Âm không ở nhà. Anh vào bếp, đưa đồ trong tay ra, “Chú Triệu, mấy ngày trước, con làm lỡ chuyện của chú với Tiểu Tây, nghe cô ấy nói muốn đi mua sắm với chú. Coi như đền bù đi, con tùy tiện chọn mấy món, chú thích thì để lại.”
Triệu Văn Xuân hơi sửng sốt, cảm xúc trong lòng hỗn tạp, ông nhìn anh rồi lắc đầu một cái, “Cái đứa nhỏ này.”
Chu Khải Thâm thản nhiên cười, “Được rồi, nhận được câu ‘đứa nhỏ’ này của chú, con phải nên hiếu kính chú thật tốt ấy nhỉ.”
Triệu Văn Xuân lương thiện nhân từ, không kể chuyện thị phi ân oán, thật ra trong lòng ông rất thích Chu Khải Thâm. Khi đó, Chu Khải Thâm là con rể của ông, nhưng Triệu Văn Xuân lại xem anh như con ruột mà đối đãi.
Một già một trẻ ngồi tán gẫu trên sofa, lúc thì về chuyện chính trị, cổ phiếu ngoại tệ, lúc thì về triển lãm tranh ở đâu đó, hai người trò chuyện say sưa. Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ rồi lại nhìn phía phòng ngủ, thử dò xét: “Tiểu Tây còn chưa về ạ?”
Triệu Văn Xuân cũng buồn bực, “Chưa, bình thường về sớm lắm.”
Đang nói thì tiếng mở cửa bỗng vang lên.
Không nghe tiếng người trước mà là một đống âm thanh lộn xộn, quá bất thường.
Chu Khải Thâm và Triệu Văn Xuân nhìn nhau một cái, lập tức đứng dậy ra ngoài cửa.
Nửa người Triệu Tây Âm đang úp lên tủ giày, cô mò mẫm để khỏi ngã xuống đất, mái tóc rũ xuống che gò má, người nửa tỉnh nửa mê.
Chu Khải Thâm nhướn mày, thế này là uống rượu rồi.
Mãi Triệu Văn Xuân mới ngửi thấy mùi rượu, ông vừa tức giận vừa sốt ruột. “Cái đứa nhỏ này, thế này là sao, uống nhiều như vậy làm gì?” Ông tới đỡ con gái, nhưng người Triệu Tây Âm nhũn ra như bùn, đỡ rất phí sức.
“Để con.” Chu Khải Thâm vòng tay ra thay thế Triệu Văn Xuân, đôi tay vững vàng đỡ lấy.
Triệu Tây Âm dựa vào anh, mắt nửa khép nửa mở, thật ra cô rất tỉnh táo, chỉ là không có sức lực. Chân mày Chu Khải Thâm vẫn chưa giãn ra, anh cúi đầu nhìn, tức giận nói: “Còn dám nhìn anh.”
Triệu Tây Âm chớp mắt, ánh mắt bỗng sáng lên.
Chu Khải Thâm không nói, tay đỡ cô tăng thêm ba phần lực.
Triệu Văn Xuân đi pha trà, “Khải Thâm, mau giúp một tay.”
Chu Khải Thâm bế ngang cô lên tới tận giường. Giường đệm mềm mại như đại dương nổi gió khiến cô lắc lư nghiêng ngả. Chu Khải Thâm bị cô quấn chặt, nhất thời không thoát được, cứ vậy mà bị quấn cổ.
Triệu Tây Âm một khi đã say rượu thì như con mèo bị điểm huyệt, không ồn ào không quấy phá, duy chỉ có đôi mắt sáng rực lại dán chặt vào người khác.
Chu Khải Thâm bị cô nhìn chằm chằm đến mức nóng lên, bèn đưa tay che mắt cô lại. Sau khi lấy tay ra, người này lại mở mắt, nhưng đôi mắt ấy càng lớn hơn, càng sáng hơn. Chu Khải Thâm che lại lần nữa, Triệu Tây Âm ngửa đầu lên cắn, ngậm ngón tay anh.
Mặt Chu Khải Thâm lộ vẻ đau đớn, anh thấp giọng: “Buông.”
Càng cắn càng chặt.
Anh khàn giọng: “Triệu Tây Âm.”
Triệu Tây Âm bỗng cười lên, xán lạn rực rỡ, chuyên tâm chăm chú.
Chu Khải Thâm bị nụ cười này mê hoặc, lòng bỗng động, mắt nóng lên. Bàn tay anh run rẩy, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dụ dỗ: “Sao lại uống rượu?”
Triệu Tây Âm lắc đầu.
Chu Khải Thâm véo mũi cô, “Ngoan.”
Triệu Tây Âm như hiểu ra gì đó, ánh mắt lập tức trở nên ướt át, ngốc nghếch nói một câu: “Em cực kì xấu xa.”
Chu Khải Thâm nhìn cô.
“Nghê Nhụy nói đúng, lòng dạ em ác độc, em khích bác ly gián, em xấu xa.” Giọng Triệu Tây Âm trở nên hơi khàn khàn.
Đối mặt mấy giây, Chu Khải Thâm trầm giọng: “Không sao, anh thích.”
Triệu Tây Âm đột nhiên bật khóc, ánh mắt mơ màng, nửa mê nửa tỉnh, cô vô thức ôm Chu Khải Thâm. Chu Khải Thâm để mặc cô ôm, trong lòng thương tiếc, anh nhẹ giọng an ủi, “Em giết người, anh sẽ đưa dao cho em, em phóng hỏa, anh ngồi tù thay em. Em có thế nào anh cũng thích.”
Triệu Tây Âm say mê man, sau đó chợt nhận ra điều gì , khoảng ba giây, cô vùi đầu —— nôn hết lên người Chu Khải Thâm.
Cả người Chu Khải Thâm cứng đờ như gỗ, trên mặt là vẻ cạn lời. Đợi để cô xuống, lúc xoay người, anh thấy Triệu Văn Xuân đang bưng trà nóng đứng cạnh cửa nhịn cười như đang xem trò vui.
Có điều thầy Triệu lại nghiêm túc hỏi: “Bây giờ còn thích không?”
Chiếc áo sơ mi cộc hiệu Armani của Chu Khải Thâm thảm không nói hết, anh nghiến răng nghiến lợi, nghiêm mặt thừa nhận: “… Cực kì thích ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.