Bách Niên Hảo Hợp

Chương 82: Tôi Cũng Phiêu Bạt Rất Lâu Rồi (2)

Giảo Xuân Bính

11/01/2022

Triệu Tây Âm nhìn bộ dạng uất ức của người đàn ông, không ngừng cười run người, từ trên nhìn xuống, cảnh xuân trước ngực lay động đầy sức sống, làm cho tâm thần Chu Khải Thâm nhộn nhạo.

Anh bóp lấy eo cô khẽ kéo xuống, dễ dàng như thường.

Chu Khải Thâm trầm giọng bên tay cô: “Tại sao trước kia không có phát hiện, em lại ghi thù như thế?”

Triệu Tây Âm nhớ tới liền ngượng ngùng: “Anh còn có mặt mũi mà nói.”

Người đàn ông tật xấu thật không ít, luôn luôn có một hai cái đam mê đặc thù, lúc động tình luôn mê muội để Triệu Tây Âm gọi bậy. Cái gì ba, chú, anh Chu, chơi trò đóng vai đủ loại nhân vật. Toàn thân trên dưới của ông chủ Chu đều là điểm G kỳ quái.

Sau khi thỏa mãn, Chu Khải Thâm đi tắm rửa, sau khi thấy cô quá chậm chạp, lại ôm cô đi vào tắm một lần.

“Một ngày nữa em phải về đoàn tập hợp rồi à?” Chu Khải Thâm hỏi.

Triệu Tây Âm vô thức ôm lấy anh, “Không nỡ.”

“Vậy em chuyển tới đây, mỗi ngày anh ngủ cùng em.” Chu Khải Thâm nắm cằm cô, hôn một cái.

Mùi sữa tắm nhàn nhạt chui vào trong mũi, Triệu Tây Âm đưa bàn tay qua, “Anh Chu, chúng ta có cùng hương dâu.”

Chu Khải Thâm nhẹ nhàng nhéo eo của cô, “Ngoan.”

“Lần này sau khi về đoàn, muốn kết hợp với đoàn làm phim bên kia quay chụp, em nghe giáo viên nói còn định đi đến Thanh Hải để lấy cảnh, nghỉ ngơi nửa tháng.”

Chu Khải Thâm hỏi: “Ngày mấy?”

“Trung tuần* tháng hai.”

*Trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)

“Không sao, anh dành thời gian đến thăm em.” Chu Khải Thâm nói: “Ngày mai đi đến siêu thị một chuyến.”

“Hửm? Không phải ngày mai định đi đến chỗ anh Trình sao?”

“Không ảnh hưởng.”

Mùng sáu, các hộ kinh doanh trên đường đã khôi phục trạng thái kinh doanh bình thường, nắm lấy cơ hội ngày nghỉ tết, nhiều xe nhiều người rộn ràng náo nhiệt, cảnh tượng con đường thông suốt mấy ngày trước một đi không trở lại. Chu Khải Thâm lái xe đến quán trà của lão Trình, bị kẹt mười phút mới đến nơi.

“Anh lái rùa đen à! Trà cũng uống được hai lượt rồi.”

Chu Khải Thâm vứt chìa khóa xe cho anh, ngả người nằm lên ghế salon, nằm lên gối nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ông chủ Chu, chơi hỏng người rồi à?” Cố Hòa Bình cười nói: “Anh đừng tổn thương thân thể quá mức.”

“Đó là cậu, không phải tôi.” Chu Khải Thâm chậm rãi nói.

Lão Trình lấy khuỷu tay đẩy đẩy Cố Hòa Bình, “Cậu đây là có bệnh phải không, còn không phải là từ mình rước lấy nhục.” Anh lại hỏi Chu Khải Thâm, “Ngày kia là hết kỳ nghỉ tết rồi, anh đi đăng ký kết hôn sao?”

Chu Khải Thâm thật lâu không nói chuyện, nhìn giống như là ngủ thiếp đi.

Nghỉ ngơi mười lăm phút, anh mới mở to mắt, bỗng nhiên nói: “Hòa Bình, năm sau cậu giúp tôi một việc.”

Cố Hòa Bình bị anh đột nhiên lên tiếng dọa nhảy dựng, miệng còn đầy nước trà nóng nói, “Cái gì?”

“Cậu chú ý giúp tôi Dự án đường sắt cao tốc Kinh Mậu giành được hồi tháng mười hai. Dùng loại hình thức nào sẽ thảo luận một lần nữa, đến lúc đó tôi sẽ để bên bộ phận pháp lý ban hành một giấy ủy quyền.

Cố Hòa Bình ở thủ đô nhiều năm như vậy, tất nhiên là vẫn có năng lực giao thiệp, cũng đáng tin. Anh nói: “Được. Nhưng anh muốn làm gì vậy?”

“Không làm gì, làm chuyện công ty.” Chu Khải Thâm nói: “Tôi nhiều việc.”

Cố Hòa Bình đoán một phen, sau khi anh và Tiểu Tây phục hôn, chắc là muốn dành chút thời gian củng cố tình cảm một chút. Mất đi dễ dàng, mất mà tìm lại được lại quá khó khăn.

Lão Trình cũng nghĩ như vậy, “Đi hưởng tuần trăng mật với Tiểu Tây à?”

Chu Khải Thâm cười cười, không đáp gì.

Cố Hòa Bình đi đến gần lão Trình nhỏ giọng nói: “Lớn tuổi, có cảm giác nguy cơ, sợ cô vợ trẻ lại chạy mất.”

Lão Trình híp mắt, âm trầm nói: “Cậu đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, giễu cợt tôi?”

Cố Hòa Bình sửng sốt, liên tục gật đầu, “Anh cũng vậy đó.”

“Xéo đi.”

___

Triệu Tây Âm về đến nhà, Triệu Văn Xuân đang luyện chữ, nghe thấy động tĩnh, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Chịu trở về rồi à?”

Triệu Tây Âm tựa vào cửa ra vào, thè lưỡi, “Ngày mai con lập tức trở về vũ đoàn, hôm nay ở cùng ba.”

Triệu Văn Xuân à một tiếng, “Ban đêm có đi không?”

Mặt Triệu Tây Âm đỏ hồng, “Không đi.”

Triệu Văn Xuân nói, “Thực sự qua năm mới rồi.”

Thầy Triệu gϊếŧ người không thấy dao, Triệu Tây Âm nhanh như chớp chạy đến phòng khách.

“Muốn ăn cái gì? Giữa trưa ba làm cho con.” Thầy Triệu viết chữ xong, cười híp mắt đi ra.

Triệu Tây Âm còn chưa đáp, điện thoại di động vang lên.

Là giáo viên ở vũ đoàn, lời ít mà ý nhiều, thông báo cho tất cả các thành viên của đoàn buổi chiều trở về đội.

Được rồi, làm người không thể nói trước điều gì, Triệu Tây Âm bất đắc dĩ lại áy náy nhìn ba mình, “Thầy Triệu, thật xin lỗi nha.”

Triệu Văn Xuân có không muốn đi nữa thì khuôn mặt vẫn tươi cười đưa tiễn, “Không có chuyện gì, công việc quan trọng, đi làm việc đi.”

Lúc Triệu Tây Âm đi gửi cho Chu Khải Thâm một wechat.

Chu Khải Thâm gọi điện thoại tới, “Buổi chiều anh cũng không có việc gì, anh tới ở chơi cùng ba, mấy giờ em kết thúc? Báo trước anh tới đón em.”

Đến vũ đoàn, Tô Dĩnh cũng ở đó. Hoá ra là đến triển khai cuộc họp tạm thời cho hai người múa dẫn đầu các cô.

Trong phòng họp, Mạnh Duy Tất và đạo diễn Bàng Sách đến muộn mấy phút, đằng sau có hai phó đạo diễn và Đới Vân Tâm. Sau khi Đới Vân Tâm đi vào, sắc mặt bình thản, không chào hỏi bất kỳ ai.

Mà Mạnh Duy Tất thì thấp giọng trò chuyện cùng đạo diễn Bàng, cả người ổn trọng, tướng mạo như ngọc, chỉ là sau khi ngồi xuống đôi mắt chớp một cái nhìn về phía Triệu Tây Âm. Cô cúi đầu, hẳn là giấu điện thoại dưới bàn để nhắn tin. Mười mấy giây sau cô ngồi thẳng người, trùng hợp va chạm với ánh mắt Mạnh Duy Tất.

Nhẹ nhàng giao nhau, lại nhàn nhạt rời mắt.

Lần này kỳ thật chủ yếu để chải chuốt nội dung kịch bản, đạo diễn Bàng tự mình chỉ đạo, nhất là phần diễn của Triệu Tây Âm được giảng giải kỹ càng. Quá trình này kéo dài hai giờ, cuối cùng đưa ra một thông báo, bảo ngày mai để Tô Dĩnh và Triệu Tây Âm bay đến Thanh Hải trước.

Kịch bản phim lấy bối cảnh ở Tây Bắc, phần lớn cảnh quay đều muốn quay cảnh thật, thời gian dự tính là mười hai ngày. Bàng Sách quý nhân bận rộn nên rời đi trước, Mạnh Duy Tất tiễn ông. Trong nhất thời, trong phòng họp lớn như vậy chỉ có Tô Dĩnh, Triệu Tây Âm và Đới Vân Tâm.

Trợ lý đến đưa nước, rất có mắt nhìn đưa cho cô Đới trước. Nhưng biểu cảm của Đới Vân Tâm không liếc mắt, cũng không đưa tay, khuôn mặt cũng không tươi cười, không mặn không nhạt nói một câu: “Cảm ơn, nhưng không cần.”

Bầu không khí thay đổi trong chớp mắt.

Tư thế ngồi của Tô Dĩnh vẫn đoan chính như cũ, vĩnh viễn là bộ dáng tiên khí mờ mịt, mặc dù cười, nhưng nét cười không chạm vào đáy mắt, “Cô Đới không uống thì thôi, mang đi đi.”

Đới Vân Tâm nhìn về phía cô, “Tôi đây, thứ mình có, chưa từng ngấp nghé đồ vật của người khác.”

Tô Dĩnh nhìn về phía cô, “Cô Đới có đạo đức tốt, làm cho người người kính nể.”

“Tiểu Dĩnh, trung tâm nghệ thuật của cô ở Bắc Kinh hoạt động phong sinh thủy khởi, tôi xem trọng cô, tranh thủ sớm ngày lưu diễn cả nước.

“Đây là tất nhiên.” Tô Dĩnh nói.

Trong tức thời, sắc mặt Đới Vân Tâm rất khó coi. Cô vốn là không nặng không nhẹ nhắc nhở một câu, nhắc nhở Tô Dĩnh và học trò khó chơi kia, các người tự mình tiếp xúc, dã tâm của Tô Dĩnh cô, tôi đây nhất thanh nhị sở*. Không thấy chút vẻ áy náy nào trong dự đoán, ngược lại còn để cho Tô Dĩnh thuận thế mà lên, chiếm được mặt mũi.

*Nhất thanh nhị sở 一清二楚: là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là đã hiểu biết rất rõ ràng

Đới Vân Tâm bày ra khuôn mặt tươi cười, “Rửa mắt mà đợi.”

Tô Dĩnh cũng mặt không biến sắc, “Mượn lời nói may mắn của cô.”



Một giây sau khi Đới Vân Tâm rời đi, Triệu Tây Âm bỗng nhiên đứng dậy, đụng ngã cái ghế, một tiếng ma sát bén nhọn vang lên. Biểu cảm của cô hốt hoảng, đuổi theo đến cửa thang máy, “Cô!”

Một tiếng cô, rốt cuộc vẫn kéo bước chân của Đới Vân Tâm lại.

Cô ta xoay người, hít sâu một hơi, “Em còn nhớ tôi là cô giáo em?”

Triệu Tây Âm ngập ngừng, “Cô, em…”

“Em tự hỏi lòng mình, em thật sự xem tôi là cô giáo sao?” Trái tim Đới Vân Tâm đau xót, “Tôi không có con cái, nhưng tôi một mực xem em như con gái ruột của tôi. Tôi không cần em chăm sóc lúc về già, nhưng tôi trăm triệu không nghĩ tới em lại phụ lòng nỗi khổ tâm của tôi một cách triệt để như vậy.”

Mấy câu nói đều là những tình cảm chân thật, từng câu từng chữ đều là đánh vào điểm yếu của Triệu Tây Âm. Người dễ dàng bị tình cảm cũ ngăn cản bước chân hướng về phía trước, cũng dễ dàng bởi vì nhất thời mềm lòng xúc động mà đưa ra quyết định.

Triệu Tây Âm cúi thấp đầu, đôi mắt đỏ bừng.

Đới Vân Tâm cũng không ép cô, chỉ thành thật nói: “Quan hệ của tôi và Tô Dĩnh không thân, cô ta kiêu căng tự mãn, trong lĩnh vực khiêu vũ tôi và cô ta khác nhau rất lớn. Tôi biết cô ta cũng tới tìm em, nhưng cô giáo nói cho em một câu, diễn viên vũ đạo, muốn tìm một con đường thích hợp nhất với chính mình, lăn lộn mù mờ, mấy năm hoàng kim chỉ trong chớp mắt, đến lúc đó thương tiếc cả đời thì cũng không có thuốc hối hận đâu.”

“Em dùng đầu óc của mình suy nghĩ một chút, em và cô ta quen biết mới được bao lâu? Cô ta sẽ thật sự vì muốn tốt cho em sao?” Nói đến thế thôi, Đới Vân Tâm không bức bách thêm nữa, nhân lúc thang máy đến rời đi.

Triệu Tây Âm sững sờ đứng im tại chỗ thật lâu, trái tim giống như một thuyền nhỏ nổi trôi trên đại dương mênh mông không bờ bến, không có chút phương hướng nào. Đến khi có một cánh tay đưa qua, đưa khăn mặt cho cô. Lúc này Triệu Tây Âm mới hồi hồn ngẩng đầu lên.

Mạnh Duy Tất thấp giọng nói: “Lau đi.”

Vệt nước mắt trên mặt cô rất rõ ràng, nói dối một lý do tránh né cũng không được.

Mạnh Duy Tất khoang tay trước ngực, đứng tại chỗ cũng không đến quá gần, mấy năm này công việc rèn luyện, tu dưỡng cho khí chất của anh càng thêm thành thục ổn trọng. Anh an ủi: “Cô Đới nói hơi nặng lời, nhưng cũng vì muốn tốt cho em.”

Triệu Tây Âm nhỏ giọng khóc sụt sùi, nhẹ gật đầu.

“Cô ấy nói ra những lời này, em cũng không cần cảm thấy áp lực, cứ sống theo ý nghĩ của em đi. Trái tim muốn như thế nào thì như thế đó. Không cần cố kỵ quá nhiều, có đôi khi không thể làm hài lòng cả hai phía.” Mạnh Duy Tất nói một cách khách quan.

Anh là người thông minh, làm sao không nghe ra trong lời nói của Đới Vân Tâm có chuyện.

Chỉ là bây giờ với anh mà nói, chuyện của Triệu Tây Âm, chưa từng có lập trường can thiệp.

Hai người yên tĩnh mấy phút.

Âm thanh Mạnh Duy Tất hơi thấp, hỏi: “Phục hôn với anh ta rồi?”

Triệu Tây Âm đã nín khóc, “Còn chưa có đi đăng ký kết hôn.”

Vậy cũng không có khác nhau nhiều.

Mạnh Duy Tất cho là mình có thể lạnh nhạt, nhưng khi chính tai nghe được lời nói từ miệng cô, trái tim anh vẫn kịch liệt co rút, như một mũi tên tẩm độc, nỗi đau làm anh câm lặng, đau đến mức chỉ có thể yên lặng chảy máu.

Mạnh Duy Tất nhìn cô gái mình yêu mến đứng trước mặt, dung nhan của cô không thay đổi, giống như là một giấc mộng thật dài. Từng giây từng phút anh cầu nguyện, cuối cùng thì giấc mộng này đến lúc nào mới có thể tỉnh. Anh vô thức giơ tay lên, muốn sờ lên khuôn mặt cô.

Một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra.

Ánh mắt của Chu Khải Thâm đột nhiên phát lạnh khi nhìn đến động tác này của Mạnh Duy Tất.

Triệu Tây Âm vẫn thất thần, không hề hay biết chuyện vừa phát sinh trong hai giây này. Nhìn thấy Chu Khải Thâm, cô cực kỳ kinh ngạc. Cái vẻ mặt này, dựa theo những gì hiểu về ông chủ Chu, có ý nghĩa chuyện tốt bị quấy nhiễu.

Một lần nữa anh nhìn về phía Mạnh Duy Tất, cuối cùng bật cười, gằn từng chữ: “Giám đốc Mạnh đơn độc ở cùng một chỗ với vợ tôi, có phải là không quá phù hợp phải không?”

Triệu Tây Âm biết anh lại hiểu lầm, vội vã muốn giải thích nhưng đã bị Chu Khải Thâm cắt ngang, “Xuống lầu, ở trong xe chờ anh.”

Triệu Tây Âm do dự.

Chu Khải Thâm bình tĩnh lặp lại: “Vào trong xe.”

Tính tình anh chính là như vậy, có thể phát lửa với bất kể chuyện gì. Thái độ của anh càng bình thản thì cơn giận đã lên tới cực điểm.

Đèn chỉ thị của thang máy bắt đầu nhảy lên, Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất giằng co. Hai người thân cao tương đương, khí thế thuận gió lên. Mắt đối mắt, mũi tên ngầm im lặng.

Mạnh Duy Tất mở miệng trước, anh nói: “Anh Chu dường như không nhớ chuyện cũ, sao thái độ đối với Tiểu Tây vẫn là như vậy? Bây giờ anh là tình trường đắc ý, nhưng tôi cũng nhắc nhở anh một câu, mất đi có thể trở về, trở về cũng có thể lại mất đi.

Chu Khải Thâm cũng không tức giận, chỉ cười cười, “Mạnh Duy Tất, cậu là ước gì tôi không được như ý, hay là muốn cho Tiểu Tây không như ý?”

Mạnh Duy Tất gần như phản ứng theo bản năng, “Tôi hy vọng cô ấy tốt.” Hy vọng hơn bất kỳ ai.

Ý cười của Chu Khải Thâm hơi thu lại, “Vậy thì cậu nên giữ một khoảng cách, cô ấy trước kia là vợ tôi, hiện tại hay sau này cũng sẽ là người nhà họ Chu tôi.”

Mạnh Duy Tất nhìn anh, không để ý lắm, “Cảm giác này giống như đã từng gặp qua, nói câu anh Chu không thích nghe, nhưng chính tôi cũng đã từng xem là vậy.”

Trong bông có kim, ngữ khí lại lạnh nhạt. Đẳng cấp của Mạnh Duy Tất bây giờ càng thêm tài trí, luôn có bình tỉnh không biến sắc làm cho người khác không thoải mái. Giờ phút này ý cười trên mặt Chu Khải Thâm hoàn toàn biến mất, ánh mắt cuồng vọng tự tin, “Cậu đã từng có quá khứ của cô ấy, mà tôi mới là người có được tương lai của cô ấy.”

Đuôi lông mày của Mạnh Duy Tất run rẩy, ánh mắt lạnh lại.

Chu Khải Thâm tiền về phía trước một bước, đến gần hơn một chút, “Những năm này cậu không bỏ xuống được, cậu cho rằng là tôi cướp Triệu Tây Âm đi. Nhưng Mạnh Duy Tất, cậu có nghĩ tới không, dựa vào tính cách của Tiểu Tây, cô ấy là dạng người chỉ dựa vào vài câu giải thích van xin của đàn ông liền mơ hồ đi cùng hắn sao?

Ánh mắt Mạnh Duy Tất thẳng thắn, tất nhiên không phải.

“Cậu có từng nghĩ qua chưa, chính cậu, người bên cạnh cậu năm đó đã làm gì đối với cô?”

Mạnh Duy Tất trong nháy mắt thông suốt, gần như cau mày, “Có ý gì?”

Chu Khải Thâm nhìn anh, “Mạnh phu nhân, mẹ cậu, những tam cô lục bà* thân thích của cậu, làm gì với Tiểu Tây. Cậu nói có ý gì?”

*Tam cô lục bà: (Thành ngữ) mang nghĩa châm biếm chỉ những người phụ nữ không phải họ hàng, chỉ biết gây phiền nhiễu.

Sắc mặt Mạnh Duy Tất trong chớp mắt trắng không còn chút máu, cho đến nay những nghi vấn chưa được chứng minh trong lòng anh bây giờ được nhắc lại, không thể nghi ngờ là sấm sét trên đất bằng. Anh không quan tâm đến lý trí, phản ứng theo bản năng bắt lấy cánh tay Chu Khải Thâm, năm ngón tay giữ chặt như gang in dấu ấn, hô hấp của anh cũng gấp rút, “Mẹ tôi đã từng nói, bà chưa từng gặp mặt Tiểu Tây.”

Chu Khải Thâm cười lạnh, “Năm đó Tiểu Tây mới bao lớn? Hai mươi tuổi. Mạnh phu nhân khí thế to lớn, ngoài mặt đe dọa, âm thầm đe dọa, ép Tiểu Tây đến nỗi không dám bước ra khỏi cổng trường. Những người dì, bác gái của cậu, mỗi ngày gửi tin nhắn cho cô ấy, gia thế chênh lệch, địa vị gia đình không xứng, nếu còn không chia tay với cậu, họ sẽ sử dụng cách thức đến trường học làm loạn. Nhưng những việc này cô ấy có nói qua với cậu chưa? Có để cho cậu có nửa phần khó xử nào chưa? Có làm cho cậu chịu chút áp lực nào không?”

--- Cô ấy không có.”

Sắc mặt Mạnh Duy Tất trắng bệch, đôi môi thật mỏng không khống chế được run rẩy.

“Cậu không có năng lực xử lý chuyện trong gia đình, cũng không có dũng khí dẫn cô ấy cao chạy xa bay. Một bên cậu cảm thấy may mắn, một bên hưởng thụ sự yêu thích của Tiểu Tây. Dựa vào cái gì việc tốt đẹp trong thiên hạ cậu đều có được?”

“Tôi không có!” Mạnh Duy Tất đột nhiên nổi giận, lớn tiếng nói: “Tôi biết mẹ tôi có thành kiến, tôi có cố gắng! Tôi có cố gắng!”

“Cậu cố gắng cái gì? Cố gắng giảm bớt số lần chạm mặt của họ, cố gắng không đề cập đến người này trước mặt người kia, đây chính là cái mà cậu gọi là bình an vô sự? Mạnh Duy Tất, từ đầu đến cuối, cậu đều không thật sự cân nhắc thay Tiểu Tây.” Ánh mắt Chu Khải Thâm nóng lên, giống như ngọn lửa bùng cháy trong lò luyện, đốt những chấp niệm còn sót lại của đối phương thành tro bụi, “Không phải tôi hoành đao đoạt ái, mà là cậu, cậu không thật sự muốn có tương lai với Triệu Tây Âm.”

Sau câu nói này, chút sức lực cuối cùng của Mạnh Duy Tất biến mất không còn gì cả.

Chu Khải Thâm bình tĩnh nhìn về phía anh, “Có lẽ cậu thân bất do kỷ, nhưng đời này của cậu chắc chắn sẽ có lúc tính sai. Cậu từng có, tôi cũng từng có, cậu là người bỏ lỡ cơ hội chứ không phải là tôi.”

Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tết, trên đường phố Trường An vẫn trang trí đỏ tươi. Quốc kỳ sừng sững trong đêm lạnh, bị đèn đường chiếu rọi ra ánh sáng ấm áp tươi đẹp. Cờ màu, đèn lồng, nương theo anh sáng kéo dài thẳng tắp, đi sâu vào tận cùng bóng tối.

Mạnh Duy Tất lái xe về nhà, một đường trầm mặc.

Nhan Phẩm Lan mừng rỡ khi thấy anh trở về sớm, hết sức cao hứng hỏi han ân cần.

Mạnh Duy Tất đứng ở cửa, đôi mắt sáng rực mà lạnh lẽo.

Nhan Phẩm Lan bị ánh mắt này làm cho kinh sợ, bà không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, “Duy Tất, con nhìn mẹ như vậy làm gì?”

Mạnh Duy Tất không có bất kỳ cảm xúc gì, thật yên lạng hỏi: “Mẹ đi tìm Tiểu Tây, có đúng hay không?”

“Có đi, lần trước con trốn tránh không gặp chúng ta, lúc ở khu vườn ở ngoại ô mẹ có đi tìm cô ấy, hy vọng cô ấy có thể khuyên nhủ con.”

“Năm cô ấy hai mươi tuổi,” Ánh mắt Mạnh Duy Tất không quanh co, “Mẹ đi tìm cô ấy, có phải hay không?”

Trong nháy mắt Nhan Phẩm Lan im lặng.

Lưng Mạnh Duy Tất đổ mồ hôi, từng tầng từng tầng mồ hôi lạnh chảy ra, rút hết toàn bộ khí lực của anh. Sự bướng bỉnh, kiên trì, cố chấp những năm qua đều như bay biến mất. Bước chân anh lảo đảo, cổ họng khô khốc đến mức có thể nếm được mùi máu tươi.

Lúc Nhan Phẩm Lan phát hiện có điều không đúng đã quá chậm.

Mạnh Duy Tất trực tiếp ngã xuống.

Trong lúc nhất thời, nhà họ Mạnh đại loạn, tất cả mọi người hoảng hốt lo sợ xông tới.

Trước mắt Mạnh Duy Tất là một mảnh hư không, vô thức muốn vịn vào cạnh tủ giày, lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, sờ tới, không còn sức lực lại trượt xuống đất. Anh nhắm mắt lại, miễn cưỡng nhịn được nước mắt.

Anh bỗng nhiên thông suốt.



Thì ra, một giấc mộng dài rốt cuộc cũng tỉnh lại, trên đời này, làm gì có nhiều người sẽ đứng tại chỗ chờ đợi.

Duyên phận như sớm mai, mà cô bé kia, giống như chỉ là nhất thời yêu anh một chút.

----

Đến Phạm Duyệt, hoàng hôn buông xuống.

Triệu Tây Âm cúi đầu không lên tiếng, im lặng đi sau lưng Chu Khải Thâm.

Hai người từ lúc ra khỏi xe đến giờ vẫn là trạng thái này. Cảm xúc của Chu Khải Thâm không tốt, trong lòng Triệu Tây Âm cũng có vướng mắc, cô có chút khó chịu, cũng có chút uất ức.

Chu Khải Thâm ấn mật mã khóa, cửa mở ra, cô đứng phía sau xa anh nửa mét, không nhúc nhích.

Chu Khải Thâm nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô.

Triệu Tây Âm mang giọng mũi, giống như hết sức nhẫn nhịn một giây nữa sẽ rơi nước mắt, “Em trở về được rồi.”

Chu Khải Thâm không có động tác, chỉ nói: “Đến đây, anh có việc muốn nói với em.”

Cửa đóng lại, Chu Khải Thâm trực tiếp đi đến phòng ngủ, sau đó nhanh chóng trở lại phòng khách. Anh cầm trong tay một túi văn kiện, sau đó dắt tay cô ngồi lên ghế salon.

“Trong này có giấy chứng nhận bất động sản ở các nơi của anh. Cụ thể nhiều hay ít thì anh không nhớ rõ lắm, đại khái hơn ba mươi bộ, đợi chút nữa em tự đêm một chút.”

“Có sổ hộ khẩu, thông tin quyền cổ đông, còn có một số chi tiết tiền lãi đầu tư, thượng vàng hạ cám, em cố xem một chút.”

“Chìa khóa nhà, chìa khóa xe dự bị nằm trong két sắt của anh trên tầng ba”

Triệu Tây Âm ngẩng đầu, ngây ngốc khó hiểu.

Cảm xúc của Chu Khải Thâm lạnh nhạt, gối lên chỗ tựa lưng trên ghế salon, duy nhất chỉ có bàn tay nắm tay cô vẫn không buông ra. Anh nói: “Cái nhà này, bao gồm anh, sau này đều thuộc quyền quản lý của em. Bà chủ, em nên trở về nhà.”

Triệu Tây Âm kịp phản ứng, nước mắt lã chã rơi xuống.

Chu Khải Thâm nhìn mà cười, lòng bàn tay dịu dàng xoa vuốt trên gương mặt đầy nước mắt của cô, “Anh xem như đây là vui đến phát khóc.”

Triệu Tây Âm nghiêng người vào ngực anh, nghẹn ngào không dừng được, nấc đứt quãng nói: “Hu hu hu… Em quên nói cho anh biết… Sáng ngày mai em bay.”

Chu Khải Thâm nhíu mày, “Đi đâu?”

“Thanh Hải.”

“…”

“Nửa tháng.”

“… …”

Triệu Tây Âm không dám làm hỏng việc, ngày mai thực sự đi, ban đêm không thể ở lại chỗ này của anh.

Đi đến cửa thang máy, cô lại bỗng nhiên vòng trở lại, đột ngột ôm lấy Chu Khải Thâm.

“Ông chủ Chu.” Cô chân thành nói: “Anh ngoan ngoãn chờ em trở lại, sau khi trở về, trước tiên đến sân bay đón em, trước tiên đi đến cục dân chính, trước tiên đi đăng ký kết hôn.”

Chu Khải Thâm sửng sốt một chút, mặt mày giãn ra, cười vô cùng đẹp trai.

Đồng ý với cô, “Được.”

Đưa cô về nhà, hai người tạm biệt. Triệu Tây Âm thu thập sắp xếp hành lý, bận rộn đến một giờ. Mười giờ sáng hôm sau máy bay bay, đoàn làm phim nói sẽ sắp xếp xe tới đón cô.

Ngày hôm sau, bảy giờ sáng.

Cô tóc tai bù xù vừa đánh răng xong, chỉ nghe thấy một tráng tiếng gõ cửa.

Thầy Triệu ở phòng bếp làm mì trộn, gào to một tiếng: “Tiểu Tây, xuống mở cửa.”

Triệu Tây Âm vừa cột tóc vừa chạy tới, cửa vừa mở ra, bị dọa lùi lại một bước, “Anh, sao anh lại tới đây?”

Một tay Chu Khải Thâm chống lên cửa, một tay dắt cô đi ra ngoài, “Đi theo anh.”

“Này này này! Em còn chưa có mang giày đấy!” Triệu Tây Âm miễn cưỡng bị anh kéo xuống lầu. Ngại chậm, Chu Khải Thâm dứt khoát ôm cô lên.

“Chu Khải Thâm!” Triệu Tây Âm hơi giận, “Anh nổi điên cái gì vậy?”

Chu Khải Thâm bước năm bước thành ba đi ra hành lang, mở cửa xe, ném người vào trong, lời ít mà ý nhiều nói: “Giày và quần áo của em đều ở bên trong, em thay đi.” Nói xong anh ngồi lên ghế lái.

Mặt Triệu Tây Âm như rơi vào mộng, “Đi, đi làm cái gì?”

Chu Khải Thâm xuất phát, chuyển động tay lái.

Cô gấp gáp, “Mười giờ em bay đấy!”

Chu Khải Thâm: “Sau khi xong việc, anh sẽ trực tiếp đưa em đến sân bay. Lái xe nửa giờ đến nhà em, giúp em lấy hành lý. Động tác nhanh một chút sẽ không chậm trễ.”

Triệu Tây Âm nói chuyện lắp bắp, “…Đi, đi làm chuyện gì?”

Chu Khải Thâm nói: “Đăng ký kết hôn.”

Hẳn là anh ấy đã sắp xếp xong xuôi, đến nơi, kỳ thật là chưa đến giờ đi làm nhưng đã có người đứng đợi ở cửa chắn. Hùng hổ đến chụp ảnh, Chu Khải Thâm đưa căn cước của hai người và các bản photo tới, “Cảm ơn.”

Người kia cười đưa qua hai bản [Tuyên bố đăng ký phục hôn], “Nếu như không có vấn đề, mời hai bên ký tên.”

Chu Khải Thâm nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ký tên của mình lên. Mắt nhìn Triệu Tây Âm, thúc giục nói: “Không kịp chuyến bay đấy.”

Triệu Tây Âm cứng đơ lúng ta lúng túng, ký tên giống như người máy.

Đưa trả lại, nhân viên công tác còn nói: “Vui lòng đưa giấy chứng nhận ly hôn của hai người cho tôi.”

Triệu Tây Âm rốt cuộc cũng suy nghĩ đến, “Tôi, tôi không mang theo.”

“Ở đây.” Chu Khải Thâm lấy ra hai quyển màu xanh lục.

“Tại sao lại ở chỗ anh?”

“Ngày đó lúc anh ở cùng ba, sẵn tiện hỏi mượn ông. Sổ hộ khẩu, thẻ căn cước của em đều ở chỗ anh.” Chu Khải Thâm bình tĩnh đáp.

Nhập dữ liệu vào hệ thống tốn chút thời gian.

Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ hai lần, sau đó nắm chặt tay Triệu Tây Âm.

Dấu in nổi đỏ đậm đóng lên, một quyển sổ màu đỏ được đưa ra, “Chúc mừng hai người.”

Chu Khải Thâm nhận lấy, hết sức bình tĩnh nói: “Được rồi, đưa em ra sân bay.”

Triệu Tây Âm: “…”

Đi ra khỏi cục dân chính, bước chân cô vẫn còn lâng lâng, như mây, lại giống như kẹo bông, tất cả quá nhanh, quá không chân thực. Trong xe ai cũng không nói chuyện. Bên phía đoàn làm phim điện thoại thúc giục hai lần, vội vã hỏi cô bao lâu mới đến.

Không cần cô lên tiếng, Chu Khải Thâm tự giác tăng nhanh tốc độ.

Năm phút trước khi đăng ký, cuối cùng cũng đến sân bay.

Lái xe từ sớm đã hỗ trợ làm xong thủ tục ký gửi vận chuyển hành lý, Chu Khải Thâm cũng không để ý việc vi phạm luật lệ, đem xe dừng ngang ven đường, nắm tay cô chạy nhanh.

“Vé máy bay thẻ căn cước đều ở đây, chú ý thân thể, chú ý an toàn.” Chu Khải Thâm ôm lấy cô, trong mắt toàn là không nỡ.

Triệu Tây Âm im lặng chảy nước mắt, nắm chặt quần áo anh, không muốn buông tay.

Chu Khải Thâm thấp giọng mắng một câu, “Đi con mẹ nó nửa tháng, một ngày ông đây cũng không muốn chờ.”

Nước mắt càng im lặng rơi mãnh liệt, Triệu Tây Âm ôm anh càng chặt hơn.

“Bên kia rất lạnh, nhớ kỹ mặc nhiều quần áo, nhớ kỹ chăm sóc tốt cho bản thân.” Ngừng một chút, Chu Khải Thâm cúi đầu hôn một cái lên trán cô.

“…Nhớ kỹ phải nhớ chồng em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Niên Hảo Hợp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook