Chương 64: Nam triều Hoàng Phi (1)
Mạc Ngô Thương
27/06/2019
Vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh bốn mùa như họa, hiện giờ cũng đã nhiễm khói lửa chiến loạn, thế cục khẩn trương.
Cường quốc phân liệt, liên hôn giữa hai nước Lâm Thiên quốc và Khải Vân quốc thất bại, tình thế như nước với lửa. Lúc trước Thái Tử Bắc Di quốc thần phục Lâm Thiên quốc sau lại trốn đi, nhân cơ hội tập kết hơn mười vạn đại quân phản loạn, một lần nữa đoạt lại chính quyền, cũng muốn đánh chiếm Lâm Thiên quốc rửa mối nhục xưa. Lâm Thiên quốc Bắc Hoàng dưới sự giận dữ tự mình xuất chinh bình loạn, thề muốn bình định đại quân phản loạn. Các nước nhỏ xung quanh biên quan bắt đầu ngo ngoe rục rịch, tự chiêu binh mãi mã. Vạn Hoà đại lục hiện giờ phân loạn nổi lên bốn phía, quần hùng tranh giành. Trần Phong quốc bởi vì có chiến mã mà nổi tiếng, trở thành một nước chạm tay là bỏng của chúng quốc để lôi kéo mượn sức vào lúc này, vương tử Trần Phong quốc Ninh Thiên Dịch đã kế thừa vương vị - Thương Trung Vương.
(phân liệt: chia cắt)
(chiêu binh mãi mã: tuyển binh mua ngựa = chiêu mộ nhân tài)
(chạm tay là bỏng ý nói thực quan trọng)
Mùa đông ở Giang Nam tuy không thể so với phương Bắc rét lạnh đóng băng ba thước, nhưng lại có một loại cảm giác âm lạnh ẩm ướt. Cái hoàng cung này vốn là từ vương phủ cải tạo lại mà thành, không so kịp với hoàng cung ở kinh thành rộng rãi đồ sộ, nhưng thắng ở phong cách cổ xưa.
Mạn Hương điện, trên ghế quý phi làm bằng gỗ đàn hương, Mạn Yêu ôm chăn dựa vào tường, cúi đầu nhìn cuốn sách thẻ tre trên tay, mà trên chiếc bàn bên cạnh nàng, là những cuốn thẻ tre liên quan đến hành quân bày trận, về chiến sự mưu lược, về đạo thống trị của đế vương, đặt đầy cả bàn, những thứ đó đều là Tông Chính Vô Ưu đã xem qua. Văn hóa cổ đại bác đại tinh thâm, nàng đã từng có vô số giấy chứng nhận, biết sáu ngôn ngữ, ở chỗ này lại không có đất dụng võ. Tuy rằng nàng học cũng là quản lý, nhưng đây lại là khác, tình thế không giống, tư tưởng mọi người ăn sâu bén rễ. Vì có thể càng trợ giúp tốt cho Tông Chính Vô Ưu, cũng vì có thể đứng ở bên cạnh hắn nắm tay hắn cùng tiến, những tri thức đó, nàng không thể thiếu. Còn phải dung hợp với tri thức hiện đại, ở tình thế cổ đại, đưa ra kiến nghị thích hợp nhất. Trong thời gian này, nàng lập tức nâng cao công phu, kiếm thuật cũng không lùi, tiến bộ rất nhanh, nội công được sự tương trợ của Tông Chính Vô Ưu, đã tiến đến tầng thứ tám, sắp tới tầng thứ chín.
"Tuyết rơi!!" Ngoài cửa không biết là ai kêu một tiếng. Nàng nghe tiếng ngẩng đầu, ngoài cửa quả thật tuyết đã nổi lên, bông tuyết trắng tinh bay phấp phới trong không trung, dừng ở trên nền gạch sạch sẽ màu xanh trong viện, nhanh chóng tan đi, lưu lại một số vết ẩm ướt.
Đã một năm rồi, một năm này, nàng cùng Tông Chính Vô Ưu không có thời gian đi thương xuân bi thu, cũng không rảnh nắm tay nhau cùng thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam. Tân đế mới đăng cơ, dưới tình huống tổn thất mấy vạn đại quân, nếu muốn đối kháng với phương Bắc đế nghiệp củng cố, đương nhiên sẽ là một chuyện rất gian nan. May mà phản loạn của Bắc Di quốc phản công, mang đến cơ hội cho bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức, bọn họ cần thiết nắm chắc tốt cơ hội này. Từ sau khi Tông Chính Vô Ưu đăng cơ, hắn sửa đổi tính tình mạn bất kinh tâm của hắn trước đây, thực hành chính sách mới, yên định dân tâm, thưởng phạt phân minh, hành sự quả quyết, làm cho người đã kính lại sợ. Đồng thời chiêu binh mãi mã khắp nơi, cũng lợi dụng địa vị của Vô Ẩn lâu ở trong chốn võ lâm với trong chốn giang hồ mời chào nhân tài, thực nhanh liền tạo nên uy danh không thua gì với Nam đế Bắc Hoàng.
(thương xuân bi thu: dễ dàng cảm động trước ngoại vật)
(mạn bất kinh tâm: tùy ý, không chút để ý)
"Nương nương, nương nương." Một cung nữ vừa kêu vừa vội vàng tiến vào.
Mạn Yêu ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?"
Trước kia bên cạnh nàng đều có vài người, hiện giờ một người cũng không có. Tiêu Sát làm thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, công việc bề bộn, Hạng Ảnh được phong làm tân Vệ tướng quân, phụ trách thao luyện tân quân, có phủ đệ khác ở ngoài cung. Tiêu Khả tra được một loại dược liệu hi hữu tên là "Huyết Ô" có kỳ hiệu làm tóc đen, nàng ta quyết định nhập thế lịch luyện, đi khắp thiên hạ vì Mạn Yêu tìm cho được kỳ dược này. Tông Chính Vô Ưu đối với việc này hết sức coi trọng, phái ra nhị Sát tùy hộ, cũng phân phó Tin tức các của Vô Ẩn lâu toàn lực điều tra nơi nào mới có được loại kỳ dược này.
(kỳ hiệu: công hiệu kỳ diệu)
(nhập thế lịch luyện: trải qua thế sự, rèn luyện, học hỏi)
(nhị Sát: hai người trong Tu La Thất Sát)
(tùy hộ: đi theo bảo hộ)
Cung nữ đi vào hành lễ, nói: "Nương nương, vừa rồi nô tỳ ở bên ngoài gặp được Tường công công ở điện Nghị Chính, nghe công công nói, Hoàng Thượng ở trong điện Nghị Chính đã nổi nóng, lúc này các đại thần quỳ đầy ở trong điện, gần nửa canh giờ, cũng chưa kêu các đại nhân đứng dậy."
Mạn Yêu ngạc nhiên, mày ngài hơi chau, một năm này, vô luận gặp được chuyện gì, Tông Chính Vô Ưu cho dù phiền não hoặc là tức giận đến như thế nào, nên xử trí như thế nào liền xử trí như thế ấy, hắn rất ít nổi giận, hôm nay là xảy ra chuyện gì? Nàng buông thẻ tre trên tay, xốc chăn lên, cầm lấy hồ cừu ở một bên khoác lên, liền bước nhanh đến điện Nghị Chính.
(hồ cừu: áo da hồ ly, cáo)
Thời tiết rét lạnh, tuyết lớn gió mạnh. Điện Nghị Chính túc mục trang nghiêm, lặng ngắt như tờ.
Trong điện, trước ngự án màu đen điêu khắc phục long, Tông Chính Vô Ưu thân mặc long bào màu đen, trên long bào có thêu ngũ trảo Thanh Long dùng chỉ tơ vàng nạm biên, vô cùng tôn quý, khí thế uy nghiêm, làm người không dám nhìn gần. Giờ phút này, dung nhan lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra biểu tình, môi mỏng gắt gao nhấp, ngồi ở chỗ kia, không nói tiếng nào.
(phục long: con rồng giấu mình nằm một chỗ, chỉ người tài chưa gặp thời)
Hắn nhìn quyển tấu chương trong tay vừa mới mở ra, ngón tay thon dài nhéo một góc tấu chương, bởi vì dùng sức mà đầu ngón tay phiếm xanh trắng, để lộ ra sự tức giận ở đáy lòng hắn ẩn nhẫn không bộc phát.
Vài vị đại thần cúi đầu quỳ gối phía dưới, bọn họ nín thở ngưng thần, trên trán đã có tinh mịn mồ hôi lạnh chảy ra, gió lạnh bên ngoài hô hô thổi vào, bọn họ không tự kìm hãm được mà rùng mình.
"Hoàng Thượng......" Một quan viên có lá gan lớn mở miệng, nhưng tiếng "Hoàng Thượng" còn chưa dứt, Tông Chính Vô Ưu đột nhiên đem tấu chương trong tay đập một cái "bụp" lên trên ngự án, âm thanh không lớn, lại làm kinh động đến mọi người phía dưới thân mình đều run rẩy, mồ hôi lạnh rơi trên mặt đất. Người nọ vừa định nói chuyện lập tức im tiếng, kinh hoàng mà cúi đầu.
Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình nói: "Nghe nói trận chiến phía Bắc sắp đánh xong rồi, chiến sự triều ta cùng Ngọc Thượng quốc cũng sắp kết thúc, La tướng quân một năm này vì triều ta khuếch đại biên cương ngàn dặm, binh lính tăng hai mươi vạn, tháng sau khải hoàn hồi triều, các vị ái khanh nhàn rỗi đến bực này ở đây lo lắng chuyện nhà của trẫm, không bằng trở về suy ngẫm lại, lúc này đây, trẫm nên tưởng thưởng (khen ngợi) La tướng quân như thế nào."
Âm thanh hắn trầm thấp, ngữ khí không giận nhưng uy nghiêm, nghe được chúng đại thần lại không dám nói tiếng nào, trong lòng biết tấu chương hôm nay dâng lên lại như không, không khỏi lắc đầu âm thầm thở dài.
"Hoàng Thượng" rốt cuộc có người chiến thắng sự kinh hoảng ở nội tâm, thấy chết không quay đầu, nói: "Chúng thần cũng không phải là cố ý can thiệp vào chuyện nhà của Hoàng Thượng, chỉ là hoàng tự quan hệ đến căn cơ ổn cố (vững chắc) của triều ta...... Hoàng Thượng từ khi đăng cơ cho tới nay, chuyên sủng một mình hoàng phi, nhưng hoàng phi đến nay chưa thể hoài thai long tự, khiến trên phố lời đồn đãi nổi lên bốn phía, chúng thần thật sự lo lắng! Khẩn cầu Hoàng Thượng vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ lại, nạp thêm phi tần, làm giàu hậu cung, mau chóng có con nối dõi, làm an lòng bá quan, cũng làm an lòng vạn dân a Hoàng Thượng! Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại!"
"Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại." Tên quan viên kia tinh thần hy sinh vì nghĩa thấy chết không quay đầu khiến các quan viên còn lại tâm thần chấn động, cũng theo phụ họa thỉnh cầu.
Tông Chính Vô Ưu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lãnh đạm quét mắt qua từng người, mọi người đều cúi đầu, hắn lại liếc mắt đến tấu chương trên bàn, mắt phượng nhíu lại một chút, lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bọn nô tài lễ bái: "Bái kiến hoàng phi nương nương! Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!"
Các đại thần trong điện nghe vậy liền biến sắc, tâm vốn đang thấp thỏm lo âu giờ phút này càng là bất an.
Cửa điện được mở ra, Mạn Yêu chậm rãi đi vào, sau khi tiến vào điện, không hành lễ lập tức hướng đến Tông Chính Vô Ưu đi qua. Ánh mắt các đại thần trong điện chợt lóe, vội đem đầu cúi thấp xuống thêm một chút.
Tông Chính Vô Ưu giương mắt, ánh mắt lãnh khốc mà uy nghiêm hơi hơi nhu hòa một chút, hướng nàng vươn tay ra, nói: "Nàng đã đến rồi."
"Ân." Mạn Yêu nhẹ nhàng lên tiếng, giống như không có người nào khác ở đây, đi đến bên người hắn, bị hắn kéo xuống ngồi ở bên cạnh hắn. Ngôn ngữ động tác của hai người đều thập phần tự nhiên.
Lúc mới vừa hồi Giang Nam, trong lúc Tông Chính Vô Ưu trọng thương chưa khỏi, nàng từng làm phó thủ (phụ tá, tay trái) của hắn giúp hắn xử lý chính vụ, bởi vậy đối với điện Nghị Chính cũng không xa lạ, đương nhiên, nàng cũng không xa lạ gì đối với các lão thần quỳ ở trên mặt đất. Bọn họ thường xuyên tham tấu nói nàng là hậu phi can chính (can thiệp vào chính sự) bất kính đối với đế vương, nàng đều cười, Tông Chính Vô Ưu cũng chỉ là làm như không nghe thấy.
"Xảy ra chuyện gì? Bọn họ chọc giận chàng à?" Nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng cười hỏi.
"Không có việc gì." Tông Chính Vô Ưu giơ tay phất đi bông tuyết còn chưa tan ở trên vai nàng, động tác kia thực nhẹ nhàng tự nhiên, lại nói: "Trời lạnh như vậy, nàng không ở trong phòng cho ấm áp, chạy tới làm gì?!"
"Thiếp nghe nói chàng ở nơi này nộ khí, lại đây nhìn nhìn một cái."
Hai người bọn họ nhìn qua một chút cũng không giống như cách tương xử giữa đế vương cùng phi tử, mà giống như là một đôi phu thê bình thường nói những lời nói ấm áp bình thường nhất, mà ngữ khí bình đạm kia tựa hồ có thể khiến người nghe thấy được hương vị thiên trường địa lão (cùng nghĩa thiên trường địa cữu).
(nộ khí: nổi giận)
(tương xử: sống chung với nhau)
Nàng cười cười, duỗi tay cầm lấy tấu chương bị ném ở một góc trên ngự án, rõ ràng quyển tấu chương này chính là một trong những nguyên nhân dẫn đến hắn phát hỏa.
Tông Chính Vô Ưu tay mắt lanh lẹ, một phen đè lại tấu chương kia, tiện đà kéo tay nàng qua, đem bàn tay lạnh lẽo của nàng đặt ở trong lòng bàn tay bao lại, giống như không có việc gì mà thuận miệng nói: "Không có gì tốt để xem. Tay nàng sao lạnh như thế!"
Mạn Yêu giật mình, nghi hoặc mà liếc mắt nhìn quyển tấu chương kia, lại nhìn nhìn mấy vị lão thần quỳ gối phía dưới kia đang căng chặt thân hình làm như cực kỳ khẩn trương, nàng nhàn nhạt cười nói: "Xem ra việc hôm nay, là bởi vì ta mà ra! Các vị đại nhân, không biết bổn cung gần nhất lại làm cái việc gì hại nước hại dân đại nghịch bất đạo, đáng giá để các vị đại nhân trịnh trọng như thế?"
Nàng lấy danh nghĩa của mình đưa ra một số chính sách mới có lợi ích cho dân, tổn thương đến ích lợi của các quý tộc này, bị bọn họ ghi hận cũng là chuyện đương nhiên, ở trong dự kiến của nàng. Làm cho bọn họ hận nàng còn tốt hơn là hận Tông Chính Vô Ưu. Nàng tuy là cười, nhưng ánh mắt kia lại là sắc bén vô cùng, phảng phất như liếc mắt một cái liền có thể xuyên thủng đáy lòng người.
Vài vị đại thần cúi đầu càng thấp xuống, không dám đối diện với nàng, chỉ có Thừa tướng Tang Khâu quỳ gối ở phía trước nhất nâng mí mắt nhìn nàng, định mở miệng, Tông Chính Vô Ưu ánh mắt sắc bén bắn nhanh quét tới, Tang thừa tướng nhìn thấy giật mình một cái, Tông Chính Vô Ưu trầm giọng nói: "Hôm nay liền nghị đến đây, đều lui xuống đi."
"Tuân chỉ, thần cáo lui." Mấy vị đại thần như được đại xá, vội không ngừng dập đầu tạ ơn, Tang thừa tướng trước khi đi nhìn Mạn Yêu thêm một cái.
Chờ đợi bọn họ đều rời đi, Tông Chính Vô Ưu đuổi các nô tài chung quanh lui xuống, đem nàng ôm vào trong ngực, vận công sưởi ấm cho nàng.
Mạn Yêu tránh hắn ra, hợp lại cổ áo hồ cừu. Nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không cần, thiếp mặc nhiều như thế, không lạnh." Kỳ thật nàng có chút sợ lạnh, nhưng mỗi lần đều như vậy, sẽ làm hắn rất mệt. Mỗi ngày đều xử lý nhiều chính vụ phức tạp như thế, hắn đã rất mỏi mệt.
Tông Chính Vô Ưu kéo nàng qua, trực tiếp đem nàng bế lên, đi đến ghế tháp sau bình phong dùng để nghỉ ngơi tạm thời, kéo chăn qua bao lấy hai người, hắn không sợ lạnh, nhưng hắn biết, nàng sợ.
Một năm trước, nàng vứt lại hết thảy theo Tông Chính Vô Ưu đi đến Giang Nam, vốn dĩ tưởng rằng bồi hắn không được mấy ngày, lại không nghĩ rằng, chứng đau đầu của nàng thế nhưng giống như đột nhiên biến mất, một năm này không uống thuốc cũng không tái phát lại, nàng rất là nghi hoặc, cũng bất an, nhưng vô luận như thế nào, có thể tồn tại bồi ở bên người hắn, vẫn luôn là tốt hơn cả.
Mạn Yêu thoải mái dựa vào trong lòng ngực hắn, cảm giác ấm áp lại thư thái, ánh mắt nàng xuyên qua khe hở nơi đường gấp của tấm bình phong, dừng ở trên chồng tấu chương bị phân ra còn chưa xử lý, than nhỏ một hơi, tuy có không nỡ, nhưng nàng vẫn là nhẹ giọng hỏi: "Chàng không cần xử lý chính vụ à?"
Tông Chính Vô Ưu hai tay ôm chặt lấy nàng, cằm gác ở trên đỉnh đầu nàng, rũ mi mắt che khuất thần sắc trong mắt, hắn trầm ngâm một lát, mới dùng âm thanh trầm thấp, nói: "Bồi nàng trong chốc lát. Những cái việc đó, để đó cũng không sao."
Mạn Yêu cảm giác hắn hôm nay có chút không đúng, nàng ngồi dậy, xoay người lại nhìn hắn, thấy ấn đường hắn nhíu lại, nàng nhíu mày hỏi: "Vô Ưu, rốt cuộc là chuyện gì chọc chàng nổi giận? Hôm nay, bọn họ lại tham tấu thiếp cái gì vậy?"
Tông Chính Vô Ưu giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, thuận tay chạm đến tóc mai tuyết trắng của nàng, đáy mắt nổi lên vẻ đau lòng cùng trầm uất, ngoài miệng lại cười nói: "Không có gì, đều là những chuyện nhỏ, đừng lo lắng." nói xong lại lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng ngực, khiến lòng ngực của hắn trở thành chỗ dựa của nàng.
Mạn Yêu thở dài, thấy hắn không chịu nói liền không hỏi nữa. Nàng lẳng lặng mà dựa vào hắn, cảm thụ một khắc thả lỏng khó được này.
Ngoài cửa sổ bông tuyết tung bay bị gió lạnh thổi rớt ở trên cửa sổ giấy màu nguyệt bạch, màu trắng dung hợp lại với nhau, lộ ra triều ý nhàn nhạt, liền giống như hai người yêu ôm ấp nhau trong ngày đông, ở trong hạnh phúc đồng thời cũng có tồn tại sự chua xót.
Tông Chính Vô Ưu mở miệng nói: "Hôm nay thu được tuyến báo, chiến loạn ở Bắc Di quốc đã bình định, Thái Tử Bắc Di quốc đền tội, binh tướng của Phó Trù tổn hại năm vạn, lại thu phục tám vạn hàng binh. Hai mặt Đông, Tây của kinh thành, các nước nhỏ ở biên quan nhân lúc đại quân bọn họ ở bên ngoài, muốn phân chia một chén canh, liên tục công chiếm bốn tòa thành trì. Mà phía Nam của chúng ta cũng vẫn luôn có người quấy rầy, không muốn cho chúng ta có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, đối với việc này, nàng có kiến giải gì?"
Mạn Yêu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: "Theo thiếp thấy, chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy. Các quốc gia cùng động, tất cả đều hướng về phía Lâm Thiên quốc mà đến, chỉ sợ là có người dã tâm quá lớn, cố ý ở sau lưng quạt gió thêm củi. Đạo lý trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, ai cũng biết, nhưng không nhất định ai cũng có thể làm được cái ngư ông kia. Nhìn chung thế cục của thiên hạ hiện giờ, nhìn bên ngoài, tựa hồ chỉ có Khải Vân quốc cùng Trần Phong quốc còn án binh bất động."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu khẽ nhúc nhích, hỏi: "Nàng đối với Khải Vân đế hiểu biết bao nhiêu?"
Ánh mắt Mạn Yêu dần dần thay đổi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nàng không hiểu biết, là thật sự không hiểu biết. Người kia quá thâm trầm, khiến cho cả người ở bên cạnh hắn(KVĐ) cũng nhìn không ra. Từ cái ngày bị đả kích thương tích đầy mình chưa lành lại, nàng cảm thấy người kia, mới là một người chân chính đáng sợ! Nàng dựa vào lòng ngực rộng lớn của hắn (TCVU), nghĩ đến hết thảy những hành vi biểu hiện không bình thường trước đó của người kia đối với nàng, người đã từng đem nàng đẩy xuống địa ngục, nàng chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Nhìn bông tuyết bay mênh mang phía chân trời, nàng nhíu mày buồn bã nói: "Hắn(KVĐ) là ma quỷ, có thể bên cười bên đem người hắn thương yêu hung hăng đẩy xuống địa ngục!"
Trước cái ngày mất đi ý thức, trong mắt người kia thâm tình lưu luyến chân thật khiến nàng muốn run rẩy. Ba năm ở Khải Vân quốc, hắn đối tốt với nàng còn hơn cả đối với bất luận một phi tử nào trong hậu cung của hắn, mà hiện tại hồi tưởng lại, mới bỗng nhiên kinh giác (kinh sợ + phát giác), những phi tử mà nàng nhìn thấy qua, tựa hồ nhiều hay ít đều có một số nét giống nàng, hoặc là mắt, hoặc là môi, hay lại là khuôn mặt, thân hình. Lúc trước, nàng mặc dù nhìn ra nhưng tuyệt đối cũng không nghĩ đến được.
Tông Chính Vô Ưu hơi hơi sửng sốt, híp mắt, như đang suy tư cái gì. Một ma quỷ có thể bên cười bên đem người hắn yêu hung hăng đẩy xuống địa ngục! Người như vậy, trước hết phải có dũng khí đem chính tim mình đẩy xuống địa ngục, sau đó mới có thể đem người mình yêu thương đẩy xuống địa ngục được. Loại người này, tuyệt đối đủ tàn nhẫn đủ đáng sợ! Luôn có thể làm được đem chính nhược điểm của mình biến thành lợi thế chiến thắng cho mình.
Nghĩ đến này, ánh mắt hắn(TCVU) ngưng đọng, nói: "A Mạn, hay là hắn(KVĐ) đối với nàng..."
Mạn Yêu lắc đầu nói: "Thiếp không biết, có lẽ không phải thiếp, bỏ đi, không nói chuyện này, chúng ta cả ngày đều ở trong cung, được đến tin tức đều là do người khác cho biết, chúng ta cũng nên ngẫu nhiên thâm nhập dân gian dò hỏi dân tình, nói không chừng sẽ có chút thu hoạch. Vừa lúc, khó được đỗ một trận tuyết, đi ra ngoài một chút hít thở không khí cũng tốt."
Tông Chính Vô Ưu nghĩ nghĩ, gật đầu.
Mạn Yêu kêu một cung nữ lấy mũ sa của nàng tới, nàng đem mái tóc trắng vén lên, giấu ở bên trong mũ sa kia. Bằng không, lấy hình trượng như vậy của nàng, vừa ra khỏi cửa khẳng định sẽ bị người nhận ra ngay.
Tông Chính Vô Ưu lười biếng mà dựa nghiêng trên ghế tháp, lẳng lặng mà nhìn ngắm động tác của nàng, ánh mắt thâm thúy, đột nhiên hỏi nói: "A Mạn, đối với việc hắn tự mình xuất chinh, nàng thấy thế nào?"
Động tác của Mạn Yêu hơi hơi cứng lại, tự nhiên sẽ hiểu "hắn" trong miệng Tông Chính Vô Ưu chỉ chính là ai. Nàng hơi trầm ngâm, nói: "Có lẽ lúc trước hắn(PT) không có bố trí thỏa đáng, để một tướng quân bình thường mang binh đi trấn áp bình loạn, không đủ để hắn(PT) tín nhiệm."
Cái lý do này, kỳ thật không thể thành lập, người giống Phó Trù như vậy tâm tư kín đáo, làm sao có thể không có bố trí trước? Lẽ ra, hắn(PT) vừa mới đăng hoàng vị, hẳn là nên yên ổn vạn dân, xử lý chính sự trong triều là quan trọng nhất, chiến sự ở Bắc Di quốc, cũng không nhất định không phải hắn thân chinh xuất mã thì không thể được, nhưng vì sao? Nàng cũng không biết.
Tóc đã vén xong, nàng quay đầu lại nói: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta bởi vì vậy được đến cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, đây là chuyện tốt. Ân? Chàng sao còn không đi thay quần áo?"
Tông Chính Vô Ưu nhướng mày, đứng dậy đi đến điện Lâm Tê cách vách, gỡ xuống mũ kim long, thay long bào, mặc một cái áo ngoài màu trắng ám văn, rút đi vài phần uy nghi, nhiều thêm vài phần tùy tính phiêu dật.
(tùy tính phiêu dật: làm chuyện theo tâm tình của mình tiêu sái tự nhiên)
Mạn Yêu nhíu mày nói: "Chàng cứ như thế mà ra cửa à?"
Tông Chính Vô Ưu cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, hỏi "Có gì không ổn sao?"
Mạn Yêu nói: "Quá bắt mắt."
Tông Chính Vô Ưu sửng sốt sửng sốt, tiện đà câu môi cười, tươi cười kia nhìn qua lại có vài phần tà mị, Mạn Yêu ngây người trong nháy mắt, vẻ mặt tươi cười này, nàng đã lâu không thấy rồi. Nàng biết hắn giờ phút này suy nghĩ cái gì, khóe miệng vừa kéo, trực tiếp tự xoay người sang chỗ khác, "Bỏ đi, cứ như vậy. Đi thôi."
Tông Chính Vô Ưu đi nhanh qua, cười cười giữ chặt tay nàng đi ra cung không mang theo hạ nhân. Đây có lẽ là khoảnh khắc cảm giác thoải mái thích ý nhất trong hơn một năm nay, thích ý như vậy, đối với bọn họ mà nói, có chút xa xỉ, cho nên càng thêm trân quý.
Đường phố Giang Nam thực sạch sẽ, kiến trúc cổ xưa ở hai bên con đường thực đẹp, những nhánh cây trọc nhẵn duỗi thân qua mái nhà ở trong bông tuyết bay phấp phới lại tạo nên một phong cảnh khác.
Bọn họ không ngồi xe ngựa, từ từ đi vào phố Nam, phố Nam có một quán trà, y thủy mà kiến, cổ xưa sinh hương, trong quán trà cực kỳ náo nhiệt, có người đang thuyết sách nước vãi bay tứ tung, hăng say nói. Hai người không hẹn mà cùng chọn quán trà này, còn chưa có đi vào, phía sau liền có người kêu lên: "Thất ca đợi đệ với!"
(y thủy mà kiến: xây dựng bên dòng nước)
Mạn Yêu không cần quay đầu lại cũng biết là Cửu hoàng tử, hiện giờ hắn đã được phong làm Khương vương.
Cửu hoàng tử oán giận nói: "Các ngươi ra ngoài chơi tại sao cũng không gọi đệ a?"
Tông Chính Vô Ưu liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi thực rảnh rỗi?" Biểu tình kia tựa hồ chỉ cần hắn dám nói rảnh rỗi, lập tức liền có một đống công vụ chờ hắn xử lý.
Cửu hoàng tử sợ tới mức vội vàng xua tay nói: "Không rảnh không rảnh, đệ không rảnh một chút nào, trong phủ công vụ chồng chất như núi......"
"Vậy sao ngươi còn không trở về phủ?" Tông Chính Vô Ưu mắt lạnh liếc hắn.
Cửu hoàng tử sửng sốt, tức khắc ủy khuất nói: "Đệ vừa mới ra đây a...... Li Nguyệt, à không, Thất tẩu!" Hắn vội vàng hướng Mạn Yêu nháy mắt ra dấu cầu cứu. Kỳ thật một năm trước sau khi chuyện kia phát sinh, Cửu hoàng tử rất giận nàng, bất quá nhìn thấy nàng đầy đầu tóc bạc, vả lại người sai không phải nàng, đã không còn giận nữa.
Mạn Yêu cười nói: "Nếu đã ra đây rồi, liền cùng nhau vào đi thôi."
Nàng chạm chạm cánh tay Tông Chính Vô Ưu, Tông Chính Vô Ưu không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý, Cửu hoàng tử lập tức vui vẻ ra mặt. Mạn Yêu chọn một chỗ ở góc quán không khiến người chú ý mà ngồi xuống, gọi một ấm trà, lại thêm mấy món điểm tâm.
Giang Nam dân phong thuần phác, mọi người trừ bỏ lao động ra, chỉ nghe bình thư làm tiêu khiển, mà lúc này người kể chuyện đang nói đến chính là một kỳ nhân tinh thông thiên văn địa lý —— Nhậm Đạo Thiên, còn chưa có nói xong, phía dưới liền có người kêu lên: "Cái này đã nghe kể rất nhiều lần rồi, kể cái tiếp theo cái tiếp theo......chuyện "Bạch phát hồng nhan" đi, tập trước ngươi nói đến tuyệt thế mỹ nhân kia tóc đột nhiên biến trắng, sau đó thì sao?"
(bình thư: bình luận kể về một câu chuyện, điển tích nào đó)
Người kể chuyện nói: "Sau đó...... Giang sơn bởi vì nàng ta mà chia năm xẻ bảy, thiên hạ đại loạn......"
Có người cả kinh nói: "A? Kia nàng chẳng phải là hồng nhan họa thủy sao?"
Một người khác nói: "Ai, hoàng phi triều ta không phải tóc bạc sao? Ngươi nói...... không phải là hoàng phi nương nương của chúng ta đi?"
Mạn Yêu nghe vậy ngẩn ra, tay mới vừa cầm lấy ấm trà hơi hơi run lên, nước trà liền bắn tung tóe trên người.
Lại nghe có người nói: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Bạch phát hồng nhan mà hắn nói chính là cái yêu nghiệt mê hoặc quốc vương!"
Có người nói tiếp: "Ngươi như thế nào biết là không phải hoàng phi? Một nữ nhân tóc bạc đầy đầu còn có thể được đến chuyên sủng của hoàng đế, không phải yêu nghiệt thì là cái gì? Ngươi có bao giờ gặp qua người trẻ tuổi nào mà tóc toàn bộ trắng như tuyết chưa? Ta nghe nói rất nhiều năm về trước, có một quốc gia, Hoàng hậu của quốc gia đó chính là tóc bạc, không quá mấy năm, quốc gia đó bị diệt vong! Hoàng Thượng chúng ta nếu vẫn luôn chuyên sủng bạch phát hoàng phi như vậy, nói không chừng Nam triều của chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ xong đời......"
Cửu hoàng tử nghe đến đó, hai hàng lông mày thẳng một đường, phắt một cái đứng dậy, liền muốn nổi nóng, lại nghe Tông Chính Vô Ưu trầm giọng nói: "Đừng lỗ mãng! Ngươi lập tức trở về, kêu Vô Tướng Tử điều tra rõ việc này!"
Cửu hoàng tử sửng sốt, rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của hắn, đáp một tiến liền rời đi. Mạn Yêu nhìn lướt qua người bình thư, chỉ thấy người nọ ánh mắt lập loè, những người còn lại ở phía dưới nghị luận nàng lại là mi mang sát khí, mắt chứa tinh quang, khiến nàng không tự chủ được nhớ tới một năm trước những người ở hẻm vô danh nghị luận nàng là hồng nhan họa thủy, không khỏi tâm thần rùng mình, còn chưa suy nghĩ kỹ, đã bị Tông Chính Vô Ưu lôi kéo rời khỏi quán trà.
Thật vất vả mới ra được một chuyến, lại vội vàng như vậy trở về cung.
Tuyết vẫn còn rơi, đem đường hồi cung phủ kín một tầng ẩm ướt, Mạn Yêu cùng Tông Chính Vô Ưu sóng vai đi trong hẻm cung thâm thẩm, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước. Cung nữ thái giám đi ngang qua xa xa nhìn thấy bọn họ liền quỳ xuống, khẩn cúi đầu xuống, chờ nhìn không thấy thân ảnh của bọn họ mới dám đứng dậy.
Gió ngày đông thổi phất khăn che mặt của nàng, ngẫu nhiên xốc lên một khe hở, nàng quay đầu, thấy sắc mặt Tông Chính Vô Ưu âm trầm dọa người. Nàng nhíu mày, thở dài đi nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Vô Ưu, chàng đang suy nghĩ cái gì?"
Tông Chính Vô Ưu không có lập tức trả lời, qua một lát dừng lại bước chân, quay đầu lại đối với nàng nói: "Ta đang suy nghĩ, chúng ta... có phải hay không nên có một hài tử."
Lúc hắn nói lời này, trong mắt xẹt qua một thần sắc phức tạp, có phẫn nộ cũng có đau đớn khổ sở, âm thanh lại là ôn nhu vô cùng. Giữa bọn họ từ trước đến nay không dùng "trẫm" cùng "thần thiếp" loại từ ngữ lạnh băng, bọn họ chỉ là một đôi phu thê, chỉ là chàng và thiếp. Đây là câu thông giữa bọn họ không cần dùng ngôn ngữ kiểu cách, mà là một loại tâm linh hòa hợp.
Mạn Yêu sửng sốt, buông tay hắn ra, thân mình bỗng nhiên cứng đờ.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu tối sầm lại, trải qua lần thảm thống kia chung quy đã để lại ám ảnh không thể xóa nhòa ở trong lòng nàng, mặc kệ hắn ôn nhu như thế nào, nàng đối với chuyện phòng the vẫn như cũ tâm sinh kháng cự. Một năm nay, bọn họ cũng không từng chân chính cùng phòng qua, làm sao mà có con nối dõi?
Hắn cầm tay nàng, thở dài nói: "Ta chỉ thuận miệng nói nói thôi. Nàng có lạnh không?" Hắn xoa xoa tay nàng.
"Vô Ưu." Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ân." Hắn nhẹ nhàng đáp.
"Như vậy là đủ rồi." Nàng nhìn hắn nhợt nhạt cười.
Ánh mắt ở đáy mắt vừa động, gợn lên một tia tươi cười ôn nhu mà tà mị, hắn câu môi nói: "Còn chưa đủ."
Mạn Yêu ngạc nhiên, còn chưa phản ứng lại đây, hắn đã khom lưng một tay đem nàng chặn ngang bế lên, nàng thở nhẹ một tiếng, nắm chặt vạt áo trước ngực. Mắt hắn như địa ngục u đàm không biết khi nào bắt đầu ở trước mặt nàng nhộn nhạo như nước mùa xuân, hắn nhìn nàng chăm chú "Ta ôm nàng đi, như vậy nàng sẽ không mệt, có thể bồi ta đi được xa hơn."
Bông tuyết trắng tinh bay rớt ở trên lông mi nồng đậm của hắn, chiếu ra trong đôi mắt thâm thúy một mạt tình thâm lưu luyến, đem dòng khí lạnh của mùa đông rét lạnh ngăn cách ở ngoài trái tim nàng. Nàng giơ tay nhẹ nhàng phất rơi bông tuyết, đầu ngón tay dừng lại ở mặt mày hắn, nhẹ nhàng miêu tả hình dáng hoàn mỹ kia. Tim nàng ấm áp mềm mại đi, trong con ngươi tràn đầy đau lòng, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, như vậy, chàng sẽ mệt."
Hắn lắc đầu nói: "Không mệt. Nàng ngủ một lát, ta đưa nàng trở về." Cánh tay ôm nàng hướng vào trong lòng ngực ôm thật chặt, nàng thuận thế đem đầu dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn, nghe lời mà chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng thích cảm giác như vậy, cứ việc không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn sẽ dùng hành động thực tế tới biểu đạt sủng nịch cùng yêu say đắm không hề cố kỵ của hắn đối với nàng, không để ý tới ánh mắt thế tục.
Hắn nhìn dung nhan ngủ bình tĩnh an tường của nàng, nhìn nàng không tự giác giơ lên khóe môi, ôn nhu trong mắt hắn trào ra, tràn đầy cả trái tim. Hắn ở trong tuyết bay đầy trời, bước đi thực ổn thực chậm, lúc xuyên qua một cửa lại một cửa cung lạnh băng, những thủ vệ cửa cung đều là khiếp sợ, bọn họ khi nào gặp qua một đế vương như vậy? Sủng một nữ tử hậu cung sủng đến mức độ này, quả thực chưa từng nghe thấy, huống chi vị đế vương này bình thường cho người ta cảm giác lạnh đến tận xương tủy.
Cường quốc phân liệt, liên hôn giữa hai nước Lâm Thiên quốc và Khải Vân quốc thất bại, tình thế như nước với lửa. Lúc trước Thái Tử Bắc Di quốc thần phục Lâm Thiên quốc sau lại trốn đi, nhân cơ hội tập kết hơn mười vạn đại quân phản loạn, một lần nữa đoạt lại chính quyền, cũng muốn đánh chiếm Lâm Thiên quốc rửa mối nhục xưa. Lâm Thiên quốc Bắc Hoàng dưới sự giận dữ tự mình xuất chinh bình loạn, thề muốn bình định đại quân phản loạn. Các nước nhỏ xung quanh biên quan bắt đầu ngo ngoe rục rịch, tự chiêu binh mãi mã. Vạn Hoà đại lục hiện giờ phân loạn nổi lên bốn phía, quần hùng tranh giành. Trần Phong quốc bởi vì có chiến mã mà nổi tiếng, trở thành một nước chạm tay là bỏng của chúng quốc để lôi kéo mượn sức vào lúc này, vương tử Trần Phong quốc Ninh Thiên Dịch đã kế thừa vương vị - Thương Trung Vương.
(phân liệt: chia cắt)
(chiêu binh mãi mã: tuyển binh mua ngựa = chiêu mộ nhân tài)
(chạm tay là bỏng ý nói thực quan trọng)
Mùa đông ở Giang Nam tuy không thể so với phương Bắc rét lạnh đóng băng ba thước, nhưng lại có một loại cảm giác âm lạnh ẩm ướt. Cái hoàng cung này vốn là từ vương phủ cải tạo lại mà thành, không so kịp với hoàng cung ở kinh thành rộng rãi đồ sộ, nhưng thắng ở phong cách cổ xưa.
Mạn Hương điện, trên ghế quý phi làm bằng gỗ đàn hương, Mạn Yêu ôm chăn dựa vào tường, cúi đầu nhìn cuốn sách thẻ tre trên tay, mà trên chiếc bàn bên cạnh nàng, là những cuốn thẻ tre liên quan đến hành quân bày trận, về chiến sự mưu lược, về đạo thống trị của đế vương, đặt đầy cả bàn, những thứ đó đều là Tông Chính Vô Ưu đã xem qua. Văn hóa cổ đại bác đại tinh thâm, nàng đã từng có vô số giấy chứng nhận, biết sáu ngôn ngữ, ở chỗ này lại không có đất dụng võ. Tuy rằng nàng học cũng là quản lý, nhưng đây lại là khác, tình thế không giống, tư tưởng mọi người ăn sâu bén rễ. Vì có thể càng trợ giúp tốt cho Tông Chính Vô Ưu, cũng vì có thể đứng ở bên cạnh hắn nắm tay hắn cùng tiến, những tri thức đó, nàng không thể thiếu. Còn phải dung hợp với tri thức hiện đại, ở tình thế cổ đại, đưa ra kiến nghị thích hợp nhất. Trong thời gian này, nàng lập tức nâng cao công phu, kiếm thuật cũng không lùi, tiến bộ rất nhanh, nội công được sự tương trợ của Tông Chính Vô Ưu, đã tiến đến tầng thứ tám, sắp tới tầng thứ chín.
"Tuyết rơi!!" Ngoài cửa không biết là ai kêu một tiếng. Nàng nghe tiếng ngẩng đầu, ngoài cửa quả thật tuyết đã nổi lên, bông tuyết trắng tinh bay phấp phới trong không trung, dừng ở trên nền gạch sạch sẽ màu xanh trong viện, nhanh chóng tan đi, lưu lại một số vết ẩm ướt.
Đã một năm rồi, một năm này, nàng cùng Tông Chính Vô Ưu không có thời gian đi thương xuân bi thu, cũng không rảnh nắm tay nhau cùng thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam. Tân đế mới đăng cơ, dưới tình huống tổn thất mấy vạn đại quân, nếu muốn đối kháng với phương Bắc đế nghiệp củng cố, đương nhiên sẽ là một chuyện rất gian nan. May mà phản loạn của Bắc Di quốc phản công, mang đến cơ hội cho bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức, bọn họ cần thiết nắm chắc tốt cơ hội này. Từ sau khi Tông Chính Vô Ưu đăng cơ, hắn sửa đổi tính tình mạn bất kinh tâm của hắn trước đây, thực hành chính sách mới, yên định dân tâm, thưởng phạt phân minh, hành sự quả quyết, làm cho người đã kính lại sợ. Đồng thời chiêu binh mãi mã khắp nơi, cũng lợi dụng địa vị của Vô Ẩn lâu ở trong chốn võ lâm với trong chốn giang hồ mời chào nhân tài, thực nhanh liền tạo nên uy danh không thua gì với Nam đế Bắc Hoàng.
(thương xuân bi thu: dễ dàng cảm động trước ngoại vật)
(mạn bất kinh tâm: tùy ý, không chút để ý)
"Nương nương, nương nương." Một cung nữ vừa kêu vừa vội vàng tiến vào.
Mạn Yêu ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?"
Trước kia bên cạnh nàng đều có vài người, hiện giờ một người cũng không có. Tiêu Sát làm thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, công việc bề bộn, Hạng Ảnh được phong làm tân Vệ tướng quân, phụ trách thao luyện tân quân, có phủ đệ khác ở ngoài cung. Tiêu Khả tra được một loại dược liệu hi hữu tên là "Huyết Ô" có kỳ hiệu làm tóc đen, nàng ta quyết định nhập thế lịch luyện, đi khắp thiên hạ vì Mạn Yêu tìm cho được kỳ dược này. Tông Chính Vô Ưu đối với việc này hết sức coi trọng, phái ra nhị Sát tùy hộ, cũng phân phó Tin tức các của Vô Ẩn lâu toàn lực điều tra nơi nào mới có được loại kỳ dược này.
(kỳ hiệu: công hiệu kỳ diệu)
(nhập thế lịch luyện: trải qua thế sự, rèn luyện, học hỏi)
(nhị Sát: hai người trong Tu La Thất Sát)
(tùy hộ: đi theo bảo hộ)
Cung nữ đi vào hành lễ, nói: "Nương nương, vừa rồi nô tỳ ở bên ngoài gặp được Tường công công ở điện Nghị Chính, nghe công công nói, Hoàng Thượng ở trong điện Nghị Chính đã nổi nóng, lúc này các đại thần quỳ đầy ở trong điện, gần nửa canh giờ, cũng chưa kêu các đại nhân đứng dậy."
Mạn Yêu ngạc nhiên, mày ngài hơi chau, một năm này, vô luận gặp được chuyện gì, Tông Chính Vô Ưu cho dù phiền não hoặc là tức giận đến như thế nào, nên xử trí như thế nào liền xử trí như thế ấy, hắn rất ít nổi giận, hôm nay là xảy ra chuyện gì? Nàng buông thẻ tre trên tay, xốc chăn lên, cầm lấy hồ cừu ở một bên khoác lên, liền bước nhanh đến điện Nghị Chính.
(hồ cừu: áo da hồ ly, cáo)
Thời tiết rét lạnh, tuyết lớn gió mạnh. Điện Nghị Chính túc mục trang nghiêm, lặng ngắt như tờ.
Trong điện, trước ngự án màu đen điêu khắc phục long, Tông Chính Vô Ưu thân mặc long bào màu đen, trên long bào có thêu ngũ trảo Thanh Long dùng chỉ tơ vàng nạm biên, vô cùng tôn quý, khí thế uy nghiêm, làm người không dám nhìn gần. Giờ phút này, dung nhan lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra biểu tình, môi mỏng gắt gao nhấp, ngồi ở chỗ kia, không nói tiếng nào.
(phục long: con rồng giấu mình nằm một chỗ, chỉ người tài chưa gặp thời)
Hắn nhìn quyển tấu chương trong tay vừa mới mở ra, ngón tay thon dài nhéo một góc tấu chương, bởi vì dùng sức mà đầu ngón tay phiếm xanh trắng, để lộ ra sự tức giận ở đáy lòng hắn ẩn nhẫn không bộc phát.
Vài vị đại thần cúi đầu quỳ gối phía dưới, bọn họ nín thở ngưng thần, trên trán đã có tinh mịn mồ hôi lạnh chảy ra, gió lạnh bên ngoài hô hô thổi vào, bọn họ không tự kìm hãm được mà rùng mình.
"Hoàng Thượng......" Một quan viên có lá gan lớn mở miệng, nhưng tiếng "Hoàng Thượng" còn chưa dứt, Tông Chính Vô Ưu đột nhiên đem tấu chương trong tay đập một cái "bụp" lên trên ngự án, âm thanh không lớn, lại làm kinh động đến mọi người phía dưới thân mình đều run rẩy, mồ hôi lạnh rơi trên mặt đất. Người nọ vừa định nói chuyện lập tức im tiếng, kinh hoàng mà cúi đầu.
Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình nói: "Nghe nói trận chiến phía Bắc sắp đánh xong rồi, chiến sự triều ta cùng Ngọc Thượng quốc cũng sắp kết thúc, La tướng quân một năm này vì triều ta khuếch đại biên cương ngàn dặm, binh lính tăng hai mươi vạn, tháng sau khải hoàn hồi triều, các vị ái khanh nhàn rỗi đến bực này ở đây lo lắng chuyện nhà của trẫm, không bằng trở về suy ngẫm lại, lúc này đây, trẫm nên tưởng thưởng (khen ngợi) La tướng quân như thế nào."
Âm thanh hắn trầm thấp, ngữ khí không giận nhưng uy nghiêm, nghe được chúng đại thần lại không dám nói tiếng nào, trong lòng biết tấu chương hôm nay dâng lên lại như không, không khỏi lắc đầu âm thầm thở dài.
"Hoàng Thượng" rốt cuộc có người chiến thắng sự kinh hoảng ở nội tâm, thấy chết không quay đầu, nói: "Chúng thần cũng không phải là cố ý can thiệp vào chuyện nhà của Hoàng Thượng, chỉ là hoàng tự quan hệ đến căn cơ ổn cố (vững chắc) của triều ta...... Hoàng Thượng từ khi đăng cơ cho tới nay, chuyên sủng một mình hoàng phi, nhưng hoàng phi đến nay chưa thể hoài thai long tự, khiến trên phố lời đồn đãi nổi lên bốn phía, chúng thần thật sự lo lắng! Khẩn cầu Hoàng Thượng vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ lại, nạp thêm phi tần, làm giàu hậu cung, mau chóng có con nối dõi, làm an lòng bá quan, cũng làm an lòng vạn dân a Hoàng Thượng! Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại!"
"Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại." Tên quan viên kia tinh thần hy sinh vì nghĩa thấy chết không quay đầu khiến các quan viên còn lại tâm thần chấn động, cũng theo phụ họa thỉnh cầu.
Tông Chính Vô Ưu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lãnh đạm quét mắt qua từng người, mọi người đều cúi đầu, hắn lại liếc mắt đến tấu chương trên bàn, mắt phượng nhíu lại một chút, lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bọn nô tài lễ bái: "Bái kiến hoàng phi nương nương! Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!"
Các đại thần trong điện nghe vậy liền biến sắc, tâm vốn đang thấp thỏm lo âu giờ phút này càng là bất an.
Cửa điện được mở ra, Mạn Yêu chậm rãi đi vào, sau khi tiến vào điện, không hành lễ lập tức hướng đến Tông Chính Vô Ưu đi qua. Ánh mắt các đại thần trong điện chợt lóe, vội đem đầu cúi thấp xuống thêm một chút.
Tông Chính Vô Ưu giương mắt, ánh mắt lãnh khốc mà uy nghiêm hơi hơi nhu hòa một chút, hướng nàng vươn tay ra, nói: "Nàng đã đến rồi."
"Ân." Mạn Yêu nhẹ nhàng lên tiếng, giống như không có người nào khác ở đây, đi đến bên người hắn, bị hắn kéo xuống ngồi ở bên cạnh hắn. Ngôn ngữ động tác của hai người đều thập phần tự nhiên.
Lúc mới vừa hồi Giang Nam, trong lúc Tông Chính Vô Ưu trọng thương chưa khỏi, nàng từng làm phó thủ (phụ tá, tay trái) của hắn giúp hắn xử lý chính vụ, bởi vậy đối với điện Nghị Chính cũng không xa lạ, đương nhiên, nàng cũng không xa lạ gì đối với các lão thần quỳ ở trên mặt đất. Bọn họ thường xuyên tham tấu nói nàng là hậu phi can chính (can thiệp vào chính sự) bất kính đối với đế vương, nàng đều cười, Tông Chính Vô Ưu cũng chỉ là làm như không nghe thấy.
"Xảy ra chuyện gì? Bọn họ chọc giận chàng à?" Nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng cười hỏi.
"Không có việc gì." Tông Chính Vô Ưu giơ tay phất đi bông tuyết còn chưa tan ở trên vai nàng, động tác kia thực nhẹ nhàng tự nhiên, lại nói: "Trời lạnh như vậy, nàng không ở trong phòng cho ấm áp, chạy tới làm gì?!"
"Thiếp nghe nói chàng ở nơi này nộ khí, lại đây nhìn nhìn một cái."
Hai người bọn họ nhìn qua một chút cũng không giống như cách tương xử giữa đế vương cùng phi tử, mà giống như là một đôi phu thê bình thường nói những lời nói ấm áp bình thường nhất, mà ngữ khí bình đạm kia tựa hồ có thể khiến người nghe thấy được hương vị thiên trường địa lão (cùng nghĩa thiên trường địa cữu).
(nộ khí: nổi giận)
(tương xử: sống chung với nhau)
Nàng cười cười, duỗi tay cầm lấy tấu chương bị ném ở một góc trên ngự án, rõ ràng quyển tấu chương này chính là một trong những nguyên nhân dẫn đến hắn phát hỏa.
Tông Chính Vô Ưu tay mắt lanh lẹ, một phen đè lại tấu chương kia, tiện đà kéo tay nàng qua, đem bàn tay lạnh lẽo của nàng đặt ở trong lòng bàn tay bao lại, giống như không có việc gì mà thuận miệng nói: "Không có gì tốt để xem. Tay nàng sao lạnh như thế!"
Mạn Yêu giật mình, nghi hoặc mà liếc mắt nhìn quyển tấu chương kia, lại nhìn nhìn mấy vị lão thần quỳ gối phía dưới kia đang căng chặt thân hình làm như cực kỳ khẩn trương, nàng nhàn nhạt cười nói: "Xem ra việc hôm nay, là bởi vì ta mà ra! Các vị đại nhân, không biết bổn cung gần nhất lại làm cái việc gì hại nước hại dân đại nghịch bất đạo, đáng giá để các vị đại nhân trịnh trọng như thế?"
Nàng lấy danh nghĩa của mình đưa ra một số chính sách mới có lợi ích cho dân, tổn thương đến ích lợi của các quý tộc này, bị bọn họ ghi hận cũng là chuyện đương nhiên, ở trong dự kiến của nàng. Làm cho bọn họ hận nàng còn tốt hơn là hận Tông Chính Vô Ưu. Nàng tuy là cười, nhưng ánh mắt kia lại là sắc bén vô cùng, phảng phất như liếc mắt một cái liền có thể xuyên thủng đáy lòng người.
Vài vị đại thần cúi đầu càng thấp xuống, không dám đối diện với nàng, chỉ có Thừa tướng Tang Khâu quỳ gối ở phía trước nhất nâng mí mắt nhìn nàng, định mở miệng, Tông Chính Vô Ưu ánh mắt sắc bén bắn nhanh quét tới, Tang thừa tướng nhìn thấy giật mình một cái, Tông Chính Vô Ưu trầm giọng nói: "Hôm nay liền nghị đến đây, đều lui xuống đi."
"Tuân chỉ, thần cáo lui." Mấy vị đại thần như được đại xá, vội không ngừng dập đầu tạ ơn, Tang thừa tướng trước khi đi nhìn Mạn Yêu thêm một cái.
Chờ đợi bọn họ đều rời đi, Tông Chính Vô Ưu đuổi các nô tài chung quanh lui xuống, đem nàng ôm vào trong ngực, vận công sưởi ấm cho nàng.
Mạn Yêu tránh hắn ra, hợp lại cổ áo hồ cừu. Nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không cần, thiếp mặc nhiều như thế, không lạnh." Kỳ thật nàng có chút sợ lạnh, nhưng mỗi lần đều như vậy, sẽ làm hắn rất mệt. Mỗi ngày đều xử lý nhiều chính vụ phức tạp như thế, hắn đã rất mỏi mệt.
Tông Chính Vô Ưu kéo nàng qua, trực tiếp đem nàng bế lên, đi đến ghế tháp sau bình phong dùng để nghỉ ngơi tạm thời, kéo chăn qua bao lấy hai người, hắn không sợ lạnh, nhưng hắn biết, nàng sợ.
Một năm trước, nàng vứt lại hết thảy theo Tông Chính Vô Ưu đi đến Giang Nam, vốn dĩ tưởng rằng bồi hắn không được mấy ngày, lại không nghĩ rằng, chứng đau đầu của nàng thế nhưng giống như đột nhiên biến mất, một năm này không uống thuốc cũng không tái phát lại, nàng rất là nghi hoặc, cũng bất an, nhưng vô luận như thế nào, có thể tồn tại bồi ở bên người hắn, vẫn luôn là tốt hơn cả.
Mạn Yêu thoải mái dựa vào trong lòng ngực hắn, cảm giác ấm áp lại thư thái, ánh mắt nàng xuyên qua khe hở nơi đường gấp của tấm bình phong, dừng ở trên chồng tấu chương bị phân ra còn chưa xử lý, than nhỏ một hơi, tuy có không nỡ, nhưng nàng vẫn là nhẹ giọng hỏi: "Chàng không cần xử lý chính vụ à?"
Tông Chính Vô Ưu hai tay ôm chặt lấy nàng, cằm gác ở trên đỉnh đầu nàng, rũ mi mắt che khuất thần sắc trong mắt, hắn trầm ngâm một lát, mới dùng âm thanh trầm thấp, nói: "Bồi nàng trong chốc lát. Những cái việc đó, để đó cũng không sao."
Mạn Yêu cảm giác hắn hôm nay có chút không đúng, nàng ngồi dậy, xoay người lại nhìn hắn, thấy ấn đường hắn nhíu lại, nàng nhíu mày hỏi: "Vô Ưu, rốt cuộc là chuyện gì chọc chàng nổi giận? Hôm nay, bọn họ lại tham tấu thiếp cái gì vậy?"
Tông Chính Vô Ưu giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, thuận tay chạm đến tóc mai tuyết trắng của nàng, đáy mắt nổi lên vẻ đau lòng cùng trầm uất, ngoài miệng lại cười nói: "Không có gì, đều là những chuyện nhỏ, đừng lo lắng." nói xong lại lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng ngực, khiến lòng ngực của hắn trở thành chỗ dựa của nàng.
Mạn Yêu thở dài, thấy hắn không chịu nói liền không hỏi nữa. Nàng lẳng lặng mà dựa vào hắn, cảm thụ một khắc thả lỏng khó được này.
Ngoài cửa sổ bông tuyết tung bay bị gió lạnh thổi rớt ở trên cửa sổ giấy màu nguyệt bạch, màu trắng dung hợp lại với nhau, lộ ra triều ý nhàn nhạt, liền giống như hai người yêu ôm ấp nhau trong ngày đông, ở trong hạnh phúc đồng thời cũng có tồn tại sự chua xót.
Tông Chính Vô Ưu mở miệng nói: "Hôm nay thu được tuyến báo, chiến loạn ở Bắc Di quốc đã bình định, Thái Tử Bắc Di quốc đền tội, binh tướng của Phó Trù tổn hại năm vạn, lại thu phục tám vạn hàng binh. Hai mặt Đông, Tây của kinh thành, các nước nhỏ ở biên quan nhân lúc đại quân bọn họ ở bên ngoài, muốn phân chia một chén canh, liên tục công chiếm bốn tòa thành trì. Mà phía Nam của chúng ta cũng vẫn luôn có người quấy rầy, không muốn cho chúng ta có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, đối với việc này, nàng có kiến giải gì?"
Mạn Yêu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: "Theo thiếp thấy, chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy. Các quốc gia cùng động, tất cả đều hướng về phía Lâm Thiên quốc mà đến, chỉ sợ là có người dã tâm quá lớn, cố ý ở sau lưng quạt gió thêm củi. Đạo lý trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, ai cũng biết, nhưng không nhất định ai cũng có thể làm được cái ngư ông kia. Nhìn chung thế cục của thiên hạ hiện giờ, nhìn bên ngoài, tựa hồ chỉ có Khải Vân quốc cùng Trần Phong quốc còn án binh bất động."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu khẽ nhúc nhích, hỏi: "Nàng đối với Khải Vân đế hiểu biết bao nhiêu?"
Ánh mắt Mạn Yêu dần dần thay đổi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nàng không hiểu biết, là thật sự không hiểu biết. Người kia quá thâm trầm, khiến cho cả người ở bên cạnh hắn(KVĐ) cũng nhìn không ra. Từ cái ngày bị đả kích thương tích đầy mình chưa lành lại, nàng cảm thấy người kia, mới là một người chân chính đáng sợ! Nàng dựa vào lòng ngực rộng lớn của hắn (TCVU), nghĩ đến hết thảy những hành vi biểu hiện không bình thường trước đó của người kia đối với nàng, người đã từng đem nàng đẩy xuống địa ngục, nàng chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Nhìn bông tuyết bay mênh mang phía chân trời, nàng nhíu mày buồn bã nói: "Hắn(KVĐ) là ma quỷ, có thể bên cười bên đem người hắn thương yêu hung hăng đẩy xuống địa ngục!"
Trước cái ngày mất đi ý thức, trong mắt người kia thâm tình lưu luyến chân thật khiến nàng muốn run rẩy. Ba năm ở Khải Vân quốc, hắn đối tốt với nàng còn hơn cả đối với bất luận một phi tử nào trong hậu cung của hắn, mà hiện tại hồi tưởng lại, mới bỗng nhiên kinh giác (kinh sợ + phát giác), những phi tử mà nàng nhìn thấy qua, tựa hồ nhiều hay ít đều có một số nét giống nàng, hoặc là mắt, hoặc là môi, hay lại là khuôn mặt, thân hình. Lúc trước, nàng mặc dù nhìn ra nhưng tuyệt đối cũng không nghĩ đến được.
Tông Chính Vô Ưu hơi hơi sửng sốt, híp mắt, như đang suy tư cái gì. Một ma quỷ có thể bên cười bên đem người hắn yêu hung hăng đẩy xuống địa ngục! Người như vậy, trước hết phải có dũng khí đem chính tim mình đẩy xuống địa ngục, sau đó mới có thể đem người mình yêu thương đẩy xuống địa ngục được. Loại người này, tuyệt đối đủ tàn nhẫn đủ đáng sợ! Luôn có thể làm được đem chính nhược điểm của mình biến thành lợi thế chiến thắng cho mình.
Nghĩ đến này, ánh mắt hắn(TCVU) ngưng đọng, nói: "A Mạn, hay là hắn(KVĐ) đối với nàng..."
Mạn Yêu lắc đầu nói: "Thiếp không biết, có lẽ không phải thiếp, bỏ đi, không nói chuyện này, chúng ta cả ngày đều ở trong cung, được đến tin tức đều là do người khác cho biết, chúng ta cũng nên ngẫu nhiên thâm nhập dân gian dò hỏi dân tình, nói không chừng sẽ có chút thu hoạch. Vừa lúc, khó được đỗ một trận tuyết, đi ra ngoài một chút hít thở không khí cũng tốt."
Tông Chính Vô Ưu nghĩ nghĩ, gật đầu.
Mạn Yêu kêu một cung nữ lấy mũ sa của nàng tới, nàng đem mái tóc trắng vén lên, giấu ở bên trong mũ sa kia. Bằng không, lấy hình trượng như vậy của nàng, vừa ra khỏi cửa khẳng định sẽ bị người nhận ra ngay.
Tông Chính Vô Ưu lười biếng mà dựa nghiêng trên ghế tháp, lẳng lặng mà nhìn ngắm động tác của nàng, ánh mắt thâm thúy, đột nhiên hỏi nói: "A Mạn, đối với việc hắn tự mình xuất chinh, nàng thấy thế nào?"
Động tác của Mạn Yêu hơi hơi cứng lại, tự nhiên sẽ hiểu "hắn" trong miệng Tông Chính Vô Ưu chỉ chính là ai. Nàng hơi trầm ngâm, nói: "Có lẽ lúc trước hắn(PT) không có bố trí thỏa đáng, để một tướng quân bình thường mang binh đi trấn áp bình loạn, không đủ để hắn(PT) tín nhiệm."
Cái lý do này, kỳ thật không thể thành lập, người giống Phó Trù như vậy tâm tư kín đáo, làm sao có thể không có bố trí trước? Lẽ ra, hắn(PT) vừa mới đăng hoàng vị, hẳn là nên yên ổn vạn dân, xử lý chính sự trong triều là quan trọng nhất, chiến sự ở Bắc Di quốc, cũng không nhất định không phải hắn thân chinh xuất mã thì không thể được, nhưng vì sao? Nàng cũng không biết.
Tóc đã vén xong, nàng quay đầu lại nói: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta bởi vì vậy được đến cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, đây là chuyện tốt. Ân? Chàng sao còn không đi thay quần áo?"
Tông Chính Vô Ưu nhướng mày, đứng dậy đi đến điện Lâm Tê cách vách, gỡ xuống mũ kim long, thay long bào, mặc một cái áo ngoài màu trắng ám văn, rút đi vài phần uy nghi, nhiều thêm vài phần tùy tính phiêu dật.
(tùy tính phiêu dật: làm chuyện theo tâm tình của mình tiêu sái tự nhiên)
Mạn Yêu nhíu mày nói: "Chàng cứ như thế mà ra cửa à?"
Tông Chính Vô Ưu cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, hỏi "Có gì không ổn sao?"
Mạn Yêu nói: "Quá bắt mắt."
Tông Chính Vô Ưu sửng sốt sửng sốt, tiện đà câu môi cười, tươi cười kia nhìn qua lại có vài phần tà mị, Mạn Yêu ngây người trong nháy mắt, vẻ mặt tươi cười này, nàng đã lâu không thấy rồi. Nàng biết hắn giờ phút này suy nghĩ cái gì, khóe miệng vừa kéo, trực tiếp tự xoay người sang chỗ khác, "Bỏ đi, cứ như vậy. Đi thôi."
Tông Chính Vô Ưu đi nhanh qua, cười cười giữ chặt tay nàng đi ra cung không mang theo hạ nhân. Đây có lẽ là khoảnh khắc cảm giác thoải mái thích ý nhất trong hơn một năm nay, thích ý như vậy, đối với bọn họ mà nói, có chút xa xỉ, cho nên càng thêm trân quý.
Đường phố Giang Nam thực sạch sẽ, kiến trúc cổ xưa ở hai bên con đường thực đẹp, những nhánh cây trọc nhẵn duỗi thân qua mái nhà ở trong bông tuyết bay phấp phới lại tạo nên một phong cảnh khác.
Bọn họ không ngồi xe ngựa, từ từ đi vào phố Nam, phố Nam có một quán trà, y thủy mà kiến, cổ xưa sinh hương, trong quán trà cực kỳ náo nhiệt, có người đang thuyết sách nước vãi bay tứ tung, hăng say nói. Hai người không hẹn mà cùng chọn quán trà này, còn chưa có đi vào, phía sau liền có người kêu lên: "Thất ca đợi đệ với!"
(y thủy mà kiến: xây dựng bên dòng nước)
Mạn Yêu không cần quay đầu lại cũng biết là Cửu hoàng tử, hiện giờ hắn đã được phong làm Khương vương.
Cửu hoàng tử oán giận nói: "Các ngươi ra ngoài chơi tại sao cũng không gọi đệ a?"
Tông Chính Vô Ưu liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi thực rảnh rỗi?" Biểu tình kia tựa hồ chỉ cần hắn dám nói rảnh rỗi, lập tức liền có một đống công vụ chờ hắn xử lý.
Cửu hoàng tử sợ tới mức vội vàng xua tay nói: "Không rảnh không rảnh, đệ không rảnh một chút nào, trong phủ công vụ chồng chất như núi......"
"Vậy sao ngươi còn không trở về phủ?" Tông Chính Vô Ưu mắt lạnh liếc hắn.
Cửu hoàng tử sửng sốt, tức khắc ủy khuất nói: "Đệ vừa mới ra đây a...... Li Nguyệt, à không, Thất tẩu!" Hắn vội vàng hướng Mạn Yêu nháy mắt ra dấu cầu cứu. Kỳ thật một năm trước sau khi chuyện kia phát sinh, Cửu hoàng tử rất giận nàng, bất quá nhìn thấy nàng đầy đầu tóc bạc, vả lại người sai không phải nàng, đã không còn giận nữa.
Mạn Yêu cười nói: "Nếu đã ra đây rồi, liền cùng nhau vào đi thôi."
Nàng chạm chạm cánh tay Tông Chính Vô Ưu, Tông Chính Vô Ưu không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý, Cửu hoàng tử lập tức vui vẻ ra mặt. Mạn Yêu chọn một chỗ ở góc quán không khiến người chú ý mà ngồi xuống, gọi một ấm trà, lại thêm mấy món điểm tâm.
Giang Nam dân phong thuần phác, mọi người trừ bỏ lao động ra, chỉ nghe bình thư làm tiêu khiển, mà lúc này người kể chuyện đang nói đến chính là một kỳ nhân tinh thông thiên văn địa lý —— Nhậm Đạo Thiên, còn chưa có nói xong, phía dưới liền có người kêu lên: "Cái này đã nghe kể rất nhiều lần rồi, kể cái tiếp theo cái tiếp theo......chuyện "Bạch phát hồng nhan" đi, tập trước ngươi nói đến tuyệt thế mỹ nhân kia tóc đột nhiên biến trắng, sau đó thì sao?"
(bình thư: bình luận kể về một câu chuyện, điển tích nào đó)
Người kể chuyện nói: "Sau đó...... Giang sơn bởi vì nàng ta mà chia năm xẻ bảy, thiên hạ đại loạn......"
Có người cả kinh nói: "A? Kia nàng chẳng phải là hồng nhan họa thủy sao?"
Một người khác nói: "Ai, hoàng phi triều ta không phải tóc bạc sao? Ngươi nói...... không phải là hoàng phi nương nương của chúng ta đi?"
Mạn Yêu nghe vậy ngẩn ra, tay mới vừa cầm lấy ấm trà hơi hơi run lên, nước trà liền bắn tung tóe trên người.
Lại nghe có người nói: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Bạch phát hồng nhan mà hắn nói chính là cái yêu nghiệt mê hoặc quốc vương!"
Có người nói tiếp: "Ngươi như thế nào biết là không phải hoàng phi? Một nữ nhân tóc bạc đầy đầu còn có thể được đến chuyên sủng của hoàng đế, không phải yêu nghiệt thì là cái gì? Ngươi có bao giờ gặp qua người trẻ tuổi nào mà tóc toàn bộ trắng như tuyết chưa? Ta nghe nói rất nhiều năm về trước, có một quốc gia, Hoàng hậu của quốc gia đó chính là tóc bạc, không quá mấy năm, quốc gia đó bị diệt vong! Hoàng Thượng chúng ta nếu vẫn luôn chuyên sủng bạch phát hoàng phi như vậy, nói không chừng Nam triều của chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ xong đời......"
Cửu hoàng tử nghe đến đó, hai hàng lông mày thẳng một đường, phắt một cái đứng dậy, liền muốn nổi nóng, lại nghe Tông Chính Vô Ưu trầm giọng nói: "Đừng lỗ mãng! Ngươi lập tức trở về, kêu Vô Tướng Tử điều tra rõ việc này!"
Cửu hoàng tử sửng sốt, rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của hắn, đáp một tiến liền rời đi. Mạn Yêu nhìn lướt qua người bình thư, chỉ thấy người nọ ánh mắt lập loè, những người còn lại ở phía dưới nghị luận nàng lại là mi mang sát khí, mắt chứa tinh quang, khiến nàng không tự chủ được nhớ tới một năm trước những người ở hẻm vô danh nghị luận nàng là hồng nhan họa thủy, không khỏi tâm thần rùng mình, còn chưa suy nghĩ kỹ, đã bị Tông Chính Vô Ưu lôi kéo rời khỏi quán trà.
Thật vất vả mới ra được một chuyến, lại vội vàng như vậy trở về cung.
Tuyết vẫn còn rơi, đem đường hồi cung phủ kín một tầng ẩm ướt, Mạn Yêu cùng Tông Chính Vô Ưu sóng vai đi trong hẻm cung thâm thẩm, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước. Cung nữ thái giám đi ngang qua xa xa nhìn thấy bọn họ liền quỳ xuống, khẩn cúi đầu xuống, chờ nhìn không thấy thân ảnh của bọn họ mới dám đứng dậy.
Gió ngày đông thổi phất khăn che mặt của nàng, ngẫu nhiên xốc lên một khe hở, nàng quay đầu, thấy sắc mặt Tông Chính Vô Ưu âm trầm dọa người. Nàng nhíu mày, thở dài đi nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Vô Ưu, chàng đang suy nghĩ cái gì?"
Tông Chính Vô Ưu không có lập tức trả lời, qua một lát dừng lại bước chân, quay đầu lại đối với nàng nói: "Ta đang suy nghĩ, chúng ta... có phải hay không nên có một hài tử."
Lúc hắn nói lời này, trong mắt xẹt qua một thần sắc phức tạp, có phẫn nộ cũng có đau đớn khổ sở, âm thanh lại là ôn nhu vô cùng. Giữa bọn họ từ trước đến nay không dùng "trẫm" cùng "thần thiếp" loại từ ngữ lạnh băng, bọn họ chỉ là một đôi phu thê, chỉ là chàng và thiếp. Đây là câu thông giữa bọn họ không cần dùng ngôn ngữ kiểu cách, mà là một loại tâm linh hòa hợp.
Mạn Yêu sửng sốt, buông tay hắn ra, thân mình bỗng nhiên cứng đờ.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu tối sầm lại, trải qua lần thảm thống kia chung quy đã để lại ám ảnh không thể xóa nhòa ở trong lòng nàng, mặc kệ hắn ôn nhu như thế nào, nàng đối với chuyện phòng the vẫn như cũ tâm sinh kháng cự. Một năm nay, bọn họ cũng không từng chân chính cùng phòng qua, làm sao mà có con nối dõi?
Hắn cầm tay nàng, thở dài nói: "Ta chỉ thuận miệng nói nói thôi. Nàng có lạnh không?" Hắn xoa xoa tay nàng.
"Vô Ưu." Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ân." Hắn nhẹ nhàng đáp.
"Như vậy là đủ rồi." Nàng nhìn hắn nhợt nhạt cười.
Ánh mắt ở đáy mắt vừa động, gợn lên một tia tươi cười ôn nhu mà tà mị, hắn câu môi nói: "Còn chưa đủ."
Mạn Yêu ngạc nhiên, còn chưa phản ứng lại đây, hắn đã khom lưng một tay đem nàng chặn ngang bế lên, nàng thở nhẹ một tiếng, nắm chặt vạt áo trước ngực. Mắt hắn như địa ngục u đàm không biết khi nào bắt đầu ở trước mặt nàng nhộn nhạo như nước mùa xuân, hắn nhìn nàng chăm chú "Ta ôm nàng đi, như vậy nàng sẽ không mệt, có thể bồi ta đi được xa hơn."
Bông tuyết trắng tinh bay rớt ở trên lông mi nồng đậm của hắn, chiếu ra trong đôi mắt thâm thúy một mạt tình thâm lưu luyến, đem dòng khí lạnh của mùa đông rét lạnh ngăn cách ở ngoài trái tim nàng. Nàng giơ tay nhẹ nhàng phất rơi bông tuyết, đầu ngón tay dừng lại ở mặt mày hắn, nhẹ nhàng miêu tả hình dáng hoàn mỹ kia. Tim nàng ấm áp mềm mại đi, trong con ngươi tràn đầy đau lòng, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, như vậy, chàng sẽ mệt."
Hắn lắc đầu nói: "Không mệt. Nàng ngủ một lát, ta đưa nàng trở về." Cánh tay ôm nàng hướng vào trong lòng ngực ôm thật chặt, nàng thuận thế đem đầu dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn, nghe lời mà chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng thích cảm giác như vậy, cứ việc không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn sẽ dùng hành động thực tế tới biểu đạt sủng nịch cùng yêu say đắm không hề cố kỵ của hắn đối với nàng, không để ý tới ánh mắt thế tục.
Hắn nhìn dung nhan ngủ bình tĩnh an tường của nàng, nhìn nàng không tự giác giơ lên khóe môi, ôn nhu trong mắt hắn trào ra, tràn đầy cả trái tim. Hắn ở trong tuyết bay đầy trời, bước đi thực ổn thực chậm, lúc xuyên qua một cửa lại một cửa cung lạnh băng, những thủ vệ cửa cung đều là khiếp sợ, bọn họ khi nào gặp qua một đế vương như vậy? Sủng một nữ tử hậu cung sủng đến mức độ này, quả thực chưa từng nghe thấy, huống chi vị đế vương này bình thường cho người ta cảm giác lạnh đến tận xương tủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.