Chương 17: Bán Đồ Ăn
Tố Muội Bình Sinh
16/11/2021
Đường Thanh đương nhiên là đồng ý, anh ta nói thêm: “Xe đạp rất cao, con gái đi không tiện lắm, lúc đi đường núi nhớ đi chậm một chút.”
Triệu Lan Hương đang vội vã lên đường đi vào trong huyện bán đồ ăn, cô vẫy vẫy tay Đường Thanh, rồi đạp xe đạp đi ra xa mười mấy mét.
Lúc Triệu Lan Hương đi tới con phố chợ đen, thì vị trí thuận lợi đã bị người khác chiếm từ lâu rồi. Vị trí thuận lợi chính là những chỗ dễ thấy, khiến người khác chú ý, nhưng khi công an tới cũng là chỗ chạy trốn nhanh nhất. Cô còn ít tuổi lại là người mới tới, nên chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi sâu vào bên trong.
Cô tìm một chỗ hẻo lánh rồi ngừng lại, sau đó lấy một tấm vải bố sạch sẽ từ trong cặp sách ra trải lên trên mặt đất. Người bán lương thực bày quán bên cạnh làm mặt quỷ với cô. Có lẽ do không muốn để người khác trông thấy mặt, cho nên trên đầu anh ta đội một cái mũ rất rộng, vành nón gần như che khuất đôi mắt của anh ta.
“Cô là người mới tới à, tôi cũng bày quán ở chỗ này, muốn bày hàng đến khi trời tối!”
“Dù sao tôi cũng muốn bán đồ, nếu cô đồng ý cho tôi 5 mao tiền, thì cô cứ để đồ của mình ở chỗ tôi, tôi có thể nhân tiện bán giúp cho cô. Nói xem cô bán gì thế?”
Triệu Lan Hương thong thả lấy ra bình gốm, rồi chậm rãi mở nắp ra.
Món chân vịt muối đã không còn hương thơm bá đạo kinh người bay xa ngàn dặm như lúc ban đầu nữa, nhưng khi ghé sát vào vẫn có thể ngửi được một chút. Bởi vì nó là một món ướp, cho nên nhìn vào không được đẹp mắt cho lắm, nhìn cứ nhão nhão dính dính.
Người thanh niên bán lương thực nhìn lướt qua rồi thu lại ánh mắt luôn, anh ta bĩu môi: “Sao toàn là xương xẩu thế? Những thứ này cô định bán bao nhiêu tiền một cân, có cần phiếu thịt không?”
Triệu Lan Hương nói: “Đương nhiên, cần hai cân phiếu thịt.”
Thanh niên hoảng sợ, “Cô đúng là đang nằm mơ à, nói thế tôi cũng không dám bán giúp cô nữa, cô sửa lại giá đi!”
“Tuy rằng đây là chợ đen, nhưng không có nghĩa là bán đắt cho người khác như thế. Cô đừng làm hỏng thanh danh của khu này, nếu không chú Tư sẽ không tha cho cô đâu.”
Triệu Lan Hương nghe thấy hai chữ “chú Tư” thì yên lặng không nói nữa, rồi lặng lẽ lấy một cái bát và một đôi đũa sạch sẽ ra.
Cô chuẩn bị một lát rồi mới lấy một xấp giấy đã được viết từ nhà ở trong túi ra, sau đó yên lặng đưa cho những người đang qua lại trên đường. Thật ra không phải cô bắn tên không đích, gặp phải quần áo ăn mặc thể diện người, mới có thể móc ra tờ giấy đưa cho người xem.
“Chân vịt muối rất ngon, dùng công thức độc nhất vô nhị, nấu nướng tỉ mỉ, cay thơm ngon miệng, béo mà không ngấy, vô cùng hợp khẩu vị của mọi người.”
Cô nháy mắt, rồi lại đưa sang một tờ giấy khác:
“Ăn không ngon không lấy tiền, có thể ăn thử miễn phí.”
Anh thanh niên kia thu ánh mắt mình lại, trên mặt anh ta tỏ vẻ “Không nghe lời người lớn thì sẽ có hại”.
Sau khi “Đẩy mạnh tiêu thụ” xong vẫn không có ai hỏi thăm, Triệu Lan Hương vẫn hồn nhiên không thèm để ý.
Trên miệng anh chàng bán lương thực ngậm một cọng cỏ, anh ta ngồi dựa lưng vào tường dáng vẻ bất cần đời, khóe miệng hơi cong lên giống như đang được xem kịch vui vậy.
Nhưng cô tin tưởng bản thân lại tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ, lần này cô trực tiếp bước đến bắt được một người đang đi qua trước mặt cô, sau đó cô lập tức viết một câu lên trên tờ giấy trắng đưa cho người qua đường xem.
“Dùng bí phương độc nhất vô nhị chế biến, có thể ăn thử. Bảo đảm ăn ngon, không ngon không lấy tiền!”
Người qua đường không tin tưởng vào “Đơn quảng cáo” của cô gái này lắm, quá khoa trương! Thịt là đồ vật tinh quý, sao có thể không cần tiền được chứ?
Nếu lỡ ăn của cô rồi sau đó cô lại đòi tiền thì phải làm thế nào. Cho nên khi mọi người thấy cô nói như vậy vẫn không ai dừng chân lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
Triệu Lan Hương nhiệt tình lấy đôi đũa và cái bát ra, cô gắp một miếng chân vịt đẩy đến trước mặt khách hàng. Sau khi cô phải cam đoan nhiều lần rằng mình tuyệt đối sẽ không lừa người, thì người kia mới nửa tin nửa ngờ gắp miếng chân vịt kia bỏ vào trong miệng.
Ngay lập tức…
Một cảm giác cay cay thơm ngon kích thích đầu lưỡi của anh ta, cái loại cảm giác kích thích này giống như pháo hoa sáng lạn nổ mạnh trong đầu, vừa cay vừa tê, cay đến làm khóe mắt người nọ hơi ướt, một làn hương tinh khiết đánh thẳng vào vị giác, khiến người ăn không muốn ngừng lại, càng nhai càng thấy thơm, thậm chí ngay cả xương cốt cũng mang theo hương vị ấy.
Rất nhanh người này đã ăn xong một miếng thịt, ngay cả xương cốt anh ta cũng nhai sạch sẽ, trong cốt tủy kia có mùi thơm rất hấp dẫn ngược lại so với thịt còn ngon hơn! Từ trước đến nay anh ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy!
Anh ta nhỏ giọng, đi theo Triệu Lan Hương vào trong góc khuất rồi vội vàng hỏi: “Còn nữa không?”
Triệu Lan Hương gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có, một mao mao rưỡi một lạng, cộng thêm hai lạng phiếu thịt.”
Triệu Lan Hương đang vội vã lên đường đi vào trong huyện bán đồ ăn, cô vẫy vẫy tay Đường Thanh, rồi đạp xe đạp đi ra xa mười mấy mét.
Lúc Triệu Lan Hương đi tới con phố chợ đen, thì vị trí thuận lợi đã bị người khác chiếm từ lâu rồi. Vị trí thuận lợi chính là những chỗ dễ thấy, khiến người khác chú ý, nhưng khi công an tới cũng là chỗ chạy trốn nhanh nhất. Cô còn ít tuổi lại là người mới tới, nên chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi sâu vào bên trong.
Cô tìm một chỗ hẻo lánh rồi ngừng lại, sau đó lấy một tấm vải bố sạch sẽ từ trong cặp sách ra trải lên trên mặt đất. Người bán lương thực bày quán bên cạnh làm mặt quỷ với cô. Có lẽ do không muốn để người khác trông thấy mặt, cho nên trên đầu anh ta đội một cái mũ rất rộng, vành nón gần như che khuất đôi mắt của anh ta.
“Cô là người mới tới à, tôi cũng bày quán ở chỗ này, muốn bày hàng đến khi trời tối!”
“Dù sao tôi cũng muốn bán đồ, nếu cô đồng ý cho tôi 5 mao tiền, thì cô cứ để đồ của mình ở chỗ tôi, tôi có thể nhân tiện bán giúp cho cô. Nói xem cô bán gì thế?”
Triệu Lan Hương thong thả lấy ra bình gốm, rồi chậm rãi mở nắp ra.
Món chân vịt muối đã không còn hương thơm bá đạo kinh người bay xa ngàn dặm như lúc ban đầu nữa, nhưng khi ghé sát vào vẫn có thể ngửi được một chút. Bởi vì nó là một món ướp, cho nên nhìn vào không được đẹp mắt cho lắm, nhìn cứ nhão nhão dính dính.
Người thanh niên bán lương thực nhìn lướt qua rồi thu lại ánh mắt luôn, anh ta bĩu môi: “Sao toàn là xương xẩu thế? Những thứ này cô định bán bao nhiêu tiền một cân, có cần phiếu thịt không?”
Triệu Lan Hương nói: “Đương nhiên, cần hai cân phiếu thịt.”
Thanh niên hoảng sợ, “Cô đúng là đang nằm mơ à, nói thế tôi cũng không dám bán giúp cô nữa, cô sửa lại giá đi!”
“Tuy rằng đây là chợ đen, nhưng không có nghĩa là bán đắt cho người khác như thế. Cô đừng làm hỏng thanh danh của khu này, nếu không chú Tư sẽ không tha cho cô đâu.”
Triệu Lan Hương nghe thấy hai chữ “chú Tư” thì yên lặng không nói nữa, rồi lặng lẽ lấy một cái bát và một đôi đũa sạch sẽ ra.
Cô chuẩn bị một lát rồi mới lấy một xấp giấy đã được viết từ nhà ở trong túi ra, sau đó yên lặng đưa cho những người đang qua lại trên đường. Thật ra không phải cô bắn tên không đích, gặp phải quần áo ăn mặc thể diện người, mới có thể móc ra tờ giấy đưa cho người xem.
“Chân vịt muối rất ngon, dùng công thức độc nhất vô nhị, nấu nướng tỉ mỉ, cay thơm ngon miệng, béo mà không ngấy, vô cùng hợp khẩu vị của mọi người.”
Cô nháy mắt, rồi lại đưa sang một tờ giấy khác:
“Ăn không ngon không lấy tiền, có thể ăn thử miễn phí.”
Anh thanh niên kia thu ánh mắt mình lại, trên mặt anh ta tỏ vẻ “Không nghe lời người lớn thì sẽ có hại”.
Sau khi “Đẩy mạnh tiêu thụ” xong vẫn không có ai hỏi thăm, Triệu Lan Hương vẫn hồn nhiên không thèm để ý.
Trên miệng anh chàng bán lương thực ngậm một cọng cỏ, anh ta ngồi dựa lưng vào tường dáng vẻ bất cần đời, khóe miệng hơi cong lên giống như đang được xem kịch vui vậy.
Nhưng cô tin tưởng bản thân lại tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ, lần này cô trực tiếp bước đến bắt được một người đang đi qua trước mặt cô, sau đó cô lập tức viết một câu lên trên tờ giấy trắng đưa cho người qua đường xem.
“Dùng bí phương độc nhất vô nhị chế biến, có thể ăn thử. Bảo đảm ăn ngon, không ngon không lấy tiền!”
Người qua đường không tin tưởng vào “Đơn quảng cáo” của cô gái này lắm, quá khoa trương! Thịt là đồ vật tinh quý, sao có thể không cần tiền được chứ?
Nếu lỡ ăn của cô rồi sau đó cô lại đòi tiền thì phải làm thế nào. Cho nên khi mọi người thấy cô nói như vậy vẫn không ai dừng chân lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
Triệu Lan Hương nhiệt tình lấy đôi đũa và cái bát ra, cô gắp một miếng chân vịt đẩy đến trước mặt khách hàng. Sau khi cô phải cam đoan nhiều lần rằng mình tuyệt đối sẽ không lừa người, thì người kia mới nửa tin nửa ngờ gắp miếng chân vịt kia bỏ vào trong miệng.
Ngay lập tức…
Một cảm giác cay cay thơm ngon kích thích đầu lưỡi của anh ta, cái loại cảm giác kích thích này giống như pháo hoa sáng lạn nổ mạnh trong đầu, vừa cay vừa tê, cay đến làm khóe mắt người nọ hơi ướt, một làn hương tinh khiết đánh thẳng vào vị giác, khiến người ăn không muốn ngừng lại, càng nhai càng thấy thơm, thậm chí ngay cả xương cốt cũng mang theo hương vị ấy.
Rất nhanh người này đã ăn xong một miếng thịt, ngay cả xương cốt anh ta cũng nhai sạch sẽ, trong cốt tủy kia có mùi thơm rất hấp dẫn ngược lại so với thịt còn ngon hơn! Từ trước đến nay anh ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy!
Anh ta nhỏ giọng, đi theo Triệu Lan Hương vào trong góc khuất rồi vội vàng hỏi: “Còn nữa không?”
Triệu Lan Hương gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có, một mao mao rưỡi một lạng, cộng thêm hai lạng phiếu thịt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.