Chương 49: Đau đầu
Tố Muội Bình Sinh
19/11/2021
Sau khi nổi nóng xong, đột nhiên anh phát hiện ra cô gái này đã ngồi bên giường của anh từ lúc nào rồi.
Sắc mặt Hạ Tùng Bách lập tức đen xì, anh chỉ tay nói: "Đằng kia có ghế, ngồi sang đó đi."
Lúc anh chưa tỉnh táo lại còn tốt, vừa tỉnh táo lại đã cảm thấy đau đầu.
Anh chỉ vào cổ Triệu Lan Hương nói: "Còn quần áo của em nữa."
Triệu Lan Hương vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cô phát hiện ra bởi vì ngồi trên giường, góc áo của cô có hơi lộn xộn một chút, nhưng vẫn chưa lộ ra chút cảnh xuấn nào, thế mà khuân mặt Hạ Tùng Bách đã đen xì như vậy.
Hạ Tùng Bách nhíu chặt mày giống như gặp phải thâm thù đại hận: "Em về đi, có chị gái tôi chăm sóc tôi rồi."
Triệu Lan Hương gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.
Hạ Tùng Bách chậm rì rì cố hết sức để đứng dậy, đi ra khóa cửa lại.
Tuy rằng anh đã đồng ý làm đối tượng của Triệu Lan Hương, nhưng trong lòng anh lại không coi mình là đối tượng của cô, anh biết không sớm thì muộn cô cũng bỏ của chạy lấy người, nếu đã là chuyện không có kết quả, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ sự trong sạch cho cô, để sau này cô có thể tìm đối tượng khác mà không vướng mắc điều gì.
... Không đúng, cô đã hôn anh, nghĩ như vậy, Hạ Tùng Bách lại cảm thấy đau đầu.
Ngày hôm sau, nhân lúc trời còn chưa sáng Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân đã đi lên huyện.
Chu Gia Trân muốn mua một chút bột mỳ Kiến Thiết, Triệu Lan Hương thì đi mua mấy cân thịt gà.
Nhìn một hàng dài đang xếp trước cửa hàng bán lẻ, hầu như tất cả đều hướng về phía thịt mỡ trắng bóng và bột mỳ Phú Cường kia, tkh xếp hàng mua thịt gà, cô móc ra tờ phiếu thịt ba cân.
Ở cửa hàng bán lẻ, người bán hàng chặt miếng nào thì người mua phải mua miếng đó, nếu không may khách hàng sẽ mua phải đầu cổ cánh toàn những thứ đầu thừa đuôi thẹo, có phàn nàn cũng không có tác dụng gì, ở thời đại này người bán hàng chính là thượng đế. Vì không muốn gặp phải tình trạng này, Triệu Lan Hương trực tiếp mua nửa con.
Người bán hàng chặt một đao, để lại phao câu cho Triệu Lan Hương còn đầu cổ thì để lại thớt.
"Cảm ơn, cám ơn."
Triệu Lan Hương liên tục nói lời cảm ơn, rồi mang theo nửa con gà rời khỏi đội ngũ xếp hàng. Tuy rằng phao câu gà có bẩn, nhưng tốt xấu gì cũng là miếng thịt mỡ, Triệu Lan Hương không thích nó, nhưng rất nhiều người lại thích ăn.
Hạ Tùng Bách chính là một trong số đó.
Chu Gia Trân mua năm cân bột mỳ Kiến Thiết, cô hỏi Triệu Lan Hương: "Cô còn muốn mua gì nữa không?"
Triệu Lan Hương lắc đầu nói: "Đến bưu điện một chuyến đi, tôi muốn xem có thư của mình không."
Sau đó hai người đến bưu điện, Triệu Lan Hương lấy chứng minh thư ra để nhận thư của mình, cô phát hiện lá thư này rất dày, chắc chắn trong đó không thể thiếu tiền và tem phiếu. Ở bưu điện cô cũng gặp phải tml, lúc này tml đang nằm bò ra bàn để viết thư.
Cô ta viết rất nhanh, sau đó dán tem rồi ném vào trong hòm thư, sau khi gửi thư xong thì vội vàng ra khỏi bưu điện, cũng không phát hiện ra Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân.
Triệu Lan Hương mở gói đồ mình nhận được ra, bên trong có sữa mạch nha do mẹ cô gửi tới, và một lá thứ nhăn nhúm vì bị đè lên. Cô mở lá thư ra đọc, trong thư chỉ viết đơn giản vài lời về chuyện trong nhà, ví dụ như Tiểu Hổ Tử đã đi học, ông nội lại huấn luyện một đám nhóc trong đại viện, thần kỳ xây dựng được một tiểu đội nhí. Chủ nhật khi Tiểu Hổ Tử được nghỉ, trời chưa sáng đã bị ba mẹ nhẫn tâm đưa đến chỗ ông nội "huấn luyện"... Chỉ vài dòng ngắn ngủi, Triệu Lan Hương lại đọc mấy lần.
Chu Gia Trân cười trêu ghẹo: "Đọc thư nhà thôi mà vui như vậy."
Triệu Lan Hương vuốt phẳng lá thư rồi cất kỹ vào trong túi quần mình, mỗi lần nhận được thư nhà cũng là lúc cô vui mừng nhất, chỉ có điều đối mặt với số tiền và tem phiếu ba mẹ cô gửi đến, Triệu Lan Hương luôn có cảm giác áy náy.
Thật ra cô có thể độc lập về kinh tế rồi, nhưng lại khong biết mở miệng thế nào với ba mẹ mình.
Triệu Lan Hương có thể tưởng tượng ra được, nếu như cô thẳng thắn thật thà nói với ba mẹ lương thiện hơn nửa đời người của mình, con gái bọn họ đang đầu cơ trục lợi, chắc chắn cả ngày bọn họ sẽ lo lắng không yên.
Cho nên cô quyết định, phải giấu kỹ chuyện này đến năm 78, giấu đến khi gió xuân hạnh phúc thổi bay chính sách cũ mới thôi.
Chu Gia Trân ở bên cạnh cảm khái nói với Triệu Lan Hương: "Đợi đến khi cô ở nơi này lâu rồi, dần dần sẽ phát hiện ra càng ngày mình càng cách xa gia đình."
Nói xong Chu Gia Trân gục đầu xuống, vẻ mặt giống như có chút mất mát.
Triệu Lan Hương lấy lại tinh thần, không nghĩ đến cha mẹ nữa, cô an ủi Chu Gia Trân: "Cô muốn về nhà sao?"
Chu Gia Trân gật đầu, hốc mắt có chút hơi nước.
"Làm gì có người con nào xa nhà lại không nhớ nhà được?"
Chu Gia Trân thở dài: "Năm đầu tiên xuống nông thôn, không biết tôi đã trốn trong chăn khóc bao nhiêu lần, năm đó vì kiếm miếng ăn tôi mới xuống nông thôn, hàng năm mỗi khi đến tết âm lịch được ngồi tàu hỏa về nhà, chính là lúc tôi vui vẻ nhất."
Sắc mặt Hạ Tùng Bách lập tức đen xì, anh chỉ tay nói: "Đằng kia có ghế, ngồi sang đó đi."
Lúc anh chưa tỉnh táo lại còn tốt, vừa tỉnh táo lại đã cảm thấy đau đầu.
Anh chỉ vào cổ Triệu Lan Hương nói: "Còn quần áo của em nữa."
Triệu Lan Hương vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cô phát hiện ra bởi vì ngồi trên giường, góc áo của cô có hơi lộn xộn một chút, nhưng vẫn chưa lộ ra chút cảnh xuấn nào, thế mà khuân mặt Hạ Tùng Bách đã đen xì như vậy.
Hạ Tùng Bách nhíu chặt mày giống như gặp phải thâm thù đại hận: "Em về đi, có chị gái tôi chăm sóc tôi rồi."
Triệu Lan Hương gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.
Hạ Tùng Bách chậm rì rì cố hết sức để đứng dậy, đi ra khóa cửa lại.
Tuy rằng anh đã đồng ý làm đối tượng của Triệu Lan Hương, nhưng trong lòng anh lại không coi mình là đối tượng của cô, anh biết không sớm thì muộn cô cũng bỏ của chạy lấy người, nếu đã là chuyện không có kết quả, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ sự trong sạch cho cô, để sau này cô có thể tìm đối tượng khác mà không vướng mắc điều gì.
... Không đúng, cô đã hôn anh, nghĩ như vậy, Hạ Tùng Bách lại cảm thấy đau đầu.
Ngày hôm sau, nhân lúc trời còn chưa sáng Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân đã đi lên huyện.
Chu Gia Trân muốn mua một chút bột mỳ Kiến Thiết, Triệu Lan Hương thì đi mua mấy cân thịt gà.
Nhìn một hàng dài đang xếp trước cửa hàng bán lẻ, hầu như tất cả đều hướng về phía thịt mỡ trắng bóng và bột mỳ Phú Cường kia, tkh xếp hàng mua thịt gà, cô móc ra tờ phiếu thịt ba cân.
Ở cửa hàng bán lẻ, người bán hàng chặt miếng nào thì người mua phải mua miếng đó, nếu không may khách hàng sẽ mua phải đầu cổ cánh toàn những thứ đầu thừa đuôi thẹo, có phàn nàn cũng không có tác dụng gì, ở thời đại này người bán hàng chính là thượng đế. Vì không muốn gặp phải tình trạng này, Triệu Lan Hương trực tiếp mua nửa con.
Người bán hàng chặt một đao, để lại phao câu cho Triệu Lan Hương còn đầu cổ thì để lại thớt.
"Cảm ơn, cám ơn."
Triệu Lan Hương liên tục nói lời cảm ơn, rồi mang theo nửa con gà rời khỏi đội ngũ xếp hàng. Tuy rằng phao câu gà có bẩn, nhưng tốt xấu gì cũng là miếng thịt mỡ, Triệu Lan Hương không thích nó, nhưng rất nhiều người lại thích ăn.
Hạ Tùng Bách chính là một trong số đó.
Chu Gia Trân mua năm cân bột mỳ Kiến Thiết, cô hỏi Triệu Lan Hương: "Cô còn muốn mua gì nữa không?"
Triệu Lan Hương lắc đầu nói: "Đến bưu điện một chuyến đi, tôi muốn xem có thư của mình không."
Sau đó hai người đến bưu điện, Triệu Lan Hương lấy chứng minh thư ra để nhận thư của mình, cô phát hiện lá thư này rất dày, chắc chắn trong đó không thể thiếu tiền và tem phiếu. Ở bưu điện cô cũng gặp phải tml, lúc này tml đang nằm bò ra bàn để viết thư.
Cô ta viết rất nhanh, sau đó dán tem rồi ném vào trong hòm thư, sau khi gửi thư xong thì vội vàng ra khỏi bưu điện, cũng không phát hiện ra Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân.
Triệu Lan Hương mở gói đồ mình nhận được ra, bên trong có sữa mạch nha do mẹ cô gửi tới, và một lá thứ nhăn nhúm vì bị đè lên. Cô mở lá thư ra đọc, trong thư chỉ viết đơn giản vài lời về chuyện trong nhà, ví dụ như Tiểu Hổ Tử đã đi học, ông nội lại huấn luyện một đám nhóc trong đại viện, thần kỳ xây dựng được một tiểu đội nhí. Chủ nhật khi Tiểu Hổ Tử được nghỉ, trời chưa sáng đã bị ba mẹ nhẫn tâm đưa đến chỗ ông nội "huấn luyện"... Chỉ vài dòng ngắn ngủi, Triệu Lan Hương lại đọc mấy lần.
Chu Gia Trân cười trêu ghẹo: "Đọc thư nhà thôi mà vui như vậy."
Triệu Lan Hương vuốt phẳng lá thư rồi cất kỹ vào trong túi quần mình, mỗi lần nhận được thư nhà cũng là lúc cô vui mừng nhất, chỉ có điều đối mặt với số tiền và tem phiếu ba mẹ cô gửi đến, Triệu Lan Hương luôn có cảm giác áy náy.
Thật ra cô có thể độc lập về kinh tế rồi, nhưng lại khong biết mở miệng thế nào với ba mẹ mình.
Triệu Lan Hương có thể tưởng tượng ra được, nếu như cô thẳng thắn thật thà nói với ba mẹ lương thiện hơn nửa đời người của mình, con gái bọn họ đang đầu cơ trục lợi, chắc chắn cả ngày bọn họ sẽ lo lắng không yên.
Cho nên cô quyết định, phải giấu kỹ chuyện này đến năm 78, giấu đến khi gió xuân hạnh phúc thổi bay chính sách cũ mới thôi.
Chu Gia Trân ở bên cạnh cảm khái nói với Triệu Lan Hương: "Đợi đến khi cô ở nơi này lâu rồi, dần dần sẽ phát hiện ra càng ngày mình càng cách xa gia đình."
Nói xong Chu Gia Trân gục đầu xuống, vẻ mặt giống như có chút mất mát.
Triệu Lan Hương lấy lại tinh thần, không nghĩ đến cha mẹ nữa, cô an ủi Chu Gia Trân: "Cô muốn về nhà sao?"
Chu Gia Trân gật đầu, hốc mắt có chút hơi nước.
"Làm gì có người con nào xa nhà lại không nhớ nhà được?"
Chu Gia Trân thở dài: "Năm đầu tiên xuống nông thôn, không biết tôi đã trốn trong chăn khóc bao nhiêu lần, năm đó vì kiếm miếng ăn tôi mới xuống nông thôn, hàng năm mỗi khi đến tết âm lịch được ngồi tàu hỏa về nhà, chính là lúc tôi vui vẻ nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.