Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 44: Chắc Chắn Là Cô Ấy Thích Cậu
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Những người xung quanh vì sợ vạ lây, ai nấy chỉ đứng nhìn, không ai dám can thiệp.
Từ mẫuMẹ Từ túm tóc, đè Triệu Nguyên Tú xuống rồi vỗ liền mấy cái bạt tai, miệng quát:
“Dám làm ô danh con gái tao? Tao lột lưỡi mày ra!”
Triệu Nguyên Tú kêu la inh ỏi, còn con trai bà ta –là Triệu Hựu Tổ – thì cũng sợ mẹ Từ đến co rúm như chim cút, không dám hé môi.
Khi Từ mẫumẹ Từ đánh đã tay, bà mới buông tay. Triệu Hựu Tổ lập tức chạy đến kéo mẹ mình dậy, lủi nhanh ra sau đám đông.
“Phi, đồ khốn.” Từ mẫuMẹ Từ nhổ nước bọt, giận dữ quét mắt nhìn đám người xung quanh:
“Còn đứa nào dám nói xấu con gái tao sau lưng, bà đây dẫn cả nhà đến đập nát nhà tụi bây!”
Chuyện đàn bà chửi nhau trong thôn, Tề Chí Quốc muốn quản cũng không quản được.
Tề Chí Quốc đứng bên nhìn cảnh này chỉ biết thở dài. Ở nông thôn, mấy chuyện phụ nữ cãi lộn vốn là chuyện thường ngày, can thiệp cũng không được gì. Có khi nhà mất con gà mà các bà còn đứng ở đầu làng chửi suốt cả buổi chiều!
Ánh mắt của Từ mẫumẹ Từ nhanh chóng chuyển sang Đinh Diễm Hồng, người vẫn đang ngồi dưới đất khóc rống. Không chút do dự, bà giơ chân đá cô ta lăn xuống bờ ruộng:
“Cái đồ đê tiện! Đã xấu xa lại còn vu oan cho con gái tao! Mày tưởng tao bỏ qua chuyện này à?”
Bà kéo Kiều Minh Nguyệt tới đứng trước mặt Tề Chí Quốc, giọng đầy khí thế:
“Đội trưởng, con gái tôi chịu oan ức thế này, ông định xử sao đây? Không xử thì tôi tự xử đấy!”
Đinh Diễm Hồng sợ đến mức run rẩy, ánh mắt cầu cứu nhìn Tề Chí Quốc.
Tề Chí Quốc thở dài, tóc bạc trên đầu như muốn nhiều thêm:
“Đinh Diễm Hồng, tư tưởng của cô rất lệch lạc, lại còn vu oan cho Kiều Minh Nguyệt. Đáng lẽ phải cho đi cải tạo lao động, nhưng nể tình cô mới đến đây nên cho cô lấy công chuộc tội. Cô phải chịu phạt bằng cách tăng cường lao động. Tháng này, toàn bộ công điểm của cô sẽ chuyển cho Kiều Minh Nguyệt, và cô phải làm cả phần việc của cô ấy.”
Lời phán quyết vừa dứt, Đinh Diễm Hồng mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Tề Chí Quốc đang định bảo mọi người giải tán thì Kiều Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:
“CMọi người chờ một chút.”
Cả đám đông lập tức khựng lại. Cô gái nàyCon gái nhà họ Tạ còn muốn làm gì nữa đây?
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến Đinh Diễm Hồng lạnh cả sống lưng. Cô nói:
“Cô đã nói những lời đó về Tạ Lệ, chẳng phải nên xin lỗi anh ấy sao?”
Từ mẫuMẹ Từ giật mình, nhưng vẫn kiên quyết đứng về phía con gái mình, lớn tiếng phụ họa:
“Đúng vậy! Con gái tao nói rất đúng. Mau xin lỗi đi!”
Đinh Diễm Hồng đỏ hoe mắt, cắn chặt môi:
Từ mẫuMẹ Từ túm tóc, đè Triệu Nguyên Tú xuống rồi vỗ liền mấy cái bạt tai, miệng quát:
“Dám làm ô danh con gái tao? Tao lột lưỡi mày ra!”
Triệu Nguyên Tú kêu la inh ỏi, còn con trai bà ta –là Triệu Hựu Tổ – thì cũng sợ mẹ Từ đến co rúm như chim cút, không dám hé môi.
Khi Từ mẫumẹ Từ đánh đã tay, bà mới buông tay. Triệu Hựu Tổ lập tức chạy đến kéo mẹ mình dậy, lủi nhanh ra sau đám đông.
“Phi, đồ khốn.” Từ mẫuMẹ Từ nhổ nước bọt, giận dữ quét mắt nhìn đám người xung quanh:
“Còn đứa nào dám nói xấu con gái tao sau lưng, bà đây dẫn cả nhà đến đập nát nhà tụi bây!”
Chuyện đàn bà chửi nhau trong thôn, Tề Chí Quốc muốn quản cũng không quản được.
Tề Chí Quốc đứng bên nhìn cảnh này chỉ biết thở dài. Ở nông thôn, mấy chuyện phụ nữ cãi lộn vốn là chuyện thường ngày, can thiệp cũng không được gì. Có khi nhà mất con gà mà các bà còn đứng ở đầu làng chửi suốt cả buổi chiều!
Ánh mắt của Từ mẫumẹ Từ nhanh chóng chuyển sang Đinh Diễm Hồng, người vẫn đang ngồi dưới đất khóc rống. Không chút do dự, bà giơ chân đá cô ta lăn xuống bờ ruộng:
“Cái đồ đê tiện! Đã xấu xa lại còn vu oan cho con gái tao! Mày tưởng tao bỏ qua chuyện này à?”
Bà kéo Kiều Minh Nguyệt tới đứng trước mặt Tề Chí Quốc, giọng đầy khí thế:
“Đội trưởng, con gái tôi chịu oan ức thế này, ông định xử sao đây? Không xử thì tôi tự xử đấy!”
Đinh Diễm Hồng sợ đến mức run rẩy, ánh mắt cầu cứu nhìn Tề Chí Quốc.
Tề Chí Quốc thở dài, tóc bạc trên đầu như muốn nhiều thêm:
“Đinh Diễm Hồng, tư tưởng của cô rất lệch lạc, lại còn vu oan cho Kiều Minh Nguyệt. Đáng lẽ phải cho đi cải tạo lao động, nhưng nể tình cô mới đến đây nên cho cô lấy công chuộc tội. Cô phải chịu phạt bằng cách tăng cường lao động. Tháng này, toàn bộ công điểm của cô sẽ chuyển cho Kiều Minh Nguyệt, và cô phải làm cả phần việc của cô ấy.”
Lời phán quyết vừa dứt, Đinh Diễm Hồng mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Tề Chí Quốc đang định bảo mọi người giải tán thì Kiều Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:
“CMọi người chờ một chút.”
Cả đám đông lập tức khựng lại. Cô gái nàyCon gái nhà họ Tạ còn muốn làm gì nữa đây?
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến Đinh Diễm Hồng lạnh cả sống lưng. Cô nói:
“Cô đã nói những lời đó về Tạ Lệ, chẳng phải nên xin lỗi anh ấy sao?”
Từ mẫuMẹ Từ giật mình, nhưng vẫn kiên quyết đứng về phía con gái mình, lớn tiếng phụ họa:
“Đúng vậy! Con gái tao nói rất đúng. Mau xin lỗi đi!”
Đinh Diễm Hồng đỏ hoe mắt, cắn chặt môi:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.