Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 1: Năm 1975, Mùa Hè
Tam Thiên Lê
04/10/2024
Ký ức cuối cùng của Kiều Minh Nguyệt từ kiếp trước dừng lại sau khi cô đã được chôn cất.
Cô mãi không thể hiểu được, cả đời mình không làm gì xấu, tại sao lại gặp phải chuyện người xuyên không chiếm đoạt thân xác của mình.
Vì cô gái xuyên không ấy, linh hồn của cô không có chỗ quay về chỉ có thể bám theo cô ta suốt mười chín năm, bất lực nhìn cô ta làm hỏng cuộc đời mình, từng bước phá nát mọi thứ.
Đầu tiên, mẹ ruột của cô bị người cha bội bạc và dì ghẻ lừa lấy mất công việc.
Rồi dưới sự xúi giục của người chị kế, cô gái đó yêu một gã đàn ông chỉ có vẻ ngoài bóng bẩy.
Vì gã, cô ta còn trở mặt với người anh trai luôn yêu thương mình, cuối cùng bị gã đàn ông đó và người bạn thân phản bội, tức đến chết trên giường bệnh trong viện dưỡng lão.
Nếu không phải nhờ Tạ Lệ, có lẽ thi thể của cô cũng chẳng ai nhặt.
Cuộc đời bị người khác chiếm đoạt quá thê thảm đến khi chết, Kiều Minh Nguyệt vẫn tràn đầy oán hận.
Cô hận!
Hận ông trời không công bằng, để cuộc đời cô bị cướp đi.
Hận cô gái xuyên không ngu ngốc, hại những người thật lòng vì cô ta.
Và hận cả bản thân mình bất lực, đến phút cuối cùng vẫn không thể nói với Tạ Lệ một lời cảm ơn.
Nếu như, nếu như...
Ánh mắt của Kiều Minh Nguyệt dần mờ đi, trong khoảng mơ hồ cô chỉ thấy hình bóng gầy gò của Tạ Lệ, đặt một cành hoa mai trắng tinh trước mộ cô.
Giọng nói của anh lạnh lùng nhưng tràn ngập cay đắng.
"Thời gian đợi em, đã dài hơn cả thời gian yêu em rồi."
...
Năm 1975, mùa hè.
Cộc cộc cộc.
Trong khu nhà tập thể của nhà máy dược Thành Dung, mẹ kế của cô - Tưởng Xuân Hoa - cất giọng the thé gọi.
"Nguyệt Nhi, dậy chưa? Cha con về rồi, mau ra ăn cơm đi."
Thấy bên trong không có động tĩnh, Tưởng Xuân Hoa ghé tai sát cửa gõ thêm hai lần nữa:
"Nguyệt Nhi?"
Cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Nhìn sắc mặt ngày càng khó chịu của Chu Giang Sinh - người đã ngồi sẵn ở bàn ăn, Tưởng Xuân Hoa thu tay lại, hài lòng quay người đi.
Bà ta nhỏ nhẹ, ân cần:
"Giang Sinh, anh còn phải đi làm, đừng chờ nữa, ăn trước đi.”
“Em sẽ để phần cơm canh trong nồi cho Nguyệt Nhi, lát nữa con bé dậy sẽ ăn sau."
"Để phần làm gì? Được nuông chiều quá rồi, không ăn thì để nó đói!"
Chu Giang Sinh lạnh lùng, bực bội quát mắng con gái:
"Ngày càng chẳng ra thể thống gì!"
Nghe vậy, Tưởng Xuân Hoa giấu nụ cười mãn nguyện, đi tới bàn ăn, săn sóc giống như hầu hạ một ông hoàng ân cần dọn hai món mặn ra trước mặt Chu Giang Sinh.
Bà ta tinh tế nhỏ giọng châm chọc:
"Nguyệt Nhi cũng chỉ là tâm trạng không tốt thôi. Con bé không muốn nhường công việc của mẹ nó cho tôi thì thôi, không cần phải giận dỗi với trẻ con làm gì."
Cô mãi không thể hiểu được, cả đời mình không làm gì xấu, tại sao lại gặp phải chuyện người xuyên không chiếm đoạt thân xác của mình.
Vì cô gái xuyên không ấy, linh hồn của cô không có chỗ quay về chỉ có thể bám theo cô ta suốt mười chín năm, bất lực nhìn cô ta làm hỏng cuộc đời mình, từng bước phá nát mọi thứ.
Đầu tiên, mẹ ruột của cô bị người cha bội bạc và dì ghẻ lừa lấy mất công việc.
Rồi dưới sự xúi giục của người chị kế, cô gái đó yêu một gã đàn ông chỉ có vẻ ngoài bóng bẩy.
Vì gã, cô ta còn trở mặt với người anh trai luôn yêu thương mình, cuối cùng bị gã đàn ông đó và người bạn thân phản bội, tức đến chết trên giường bệnh trong viện dưỡng lão.
Nếu không phải nhờ Tạ Lệ, có lẽ thi thể của cô cũng chẳng ai nhặt.
Cuộc đời bị người khác chiếm đoạt quá thê thảm đến khi chết, Kiều Minh Nguyệt vẫn tràn đầy oán hận.
Cô hận!
Hận ông trời không công bằng, để cuộc đời cô bị cướp đi.
Hận cô gái xuyên không ngu ngốc, hại những người thật lòng vì cô ta.
Và hận cả bản thân mình bất lực, đến phút cuối cùng vẫn không thể nói với Tạ Lệ một lời cảm ơn.
Nếu như, nếu như...
Ánh mắt của Kiều Minh Nguyệt dần mờ đi, trong khoảng mơ hồ cô chỉ thấy hình bóng gầy gò của Tạ Lệ, đặt một cành hoa mai trắng tinh trước mộ cô.
Giọng nói của anh lạnh lùng nhưng tràn ngập cay đắng.
"Thời gian đợi em, đã dài hơn cả thời gian yêu em rồi."
...
Năm 1975, mùa hè.
Cộc cộc cộc.
Trong khu nhà tập thể của nhà máy dược Thành Dung, mẹ kế của cô - Tưởng Xuân Hoa - cất giọng the thé gọi.
"Nguyệt Nhi, dậy chưa? Cha con về rồi, mau ra ăn cơm đi."
Thấy bên trong không có động tĩnh, Tưởng Xuân Hoa ghé tai sát cửa gõ thêm hai lần nữa:
"Nguyệt Nhi?"
Cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Nhìn sắc mặt ngày càng khó chịu của Chu Giang Sinh - người đã ngồi sẵn ở bàn ăn, Tưởng Xuân Hoa thu tay lại, hài lòng quay người đi.
Bà ta nhỏ nhẹ, ân cần:
"Giang Sinh, anh còn phải đi làm, đừng chờ nữa, ăn trước đi.”
“Em sẽ để phần cơm canh trong nồi cho Nguyệt Nhi, lát nữa con bé dậy sẽ ăn sau."
"Để phần làm gì? Được nuông chiều quá rồi, không ăn thì để nó đói!"
Chu Giang Sinh lạnh lùng, bực bội quát mắng con gái:
"Ngày càng chẳng ra thể thống gì!"
Nghe vậy, Tưởng Xuân Hoa giấu nụ cười mãn nguyện, đi tới bàn ăn, săn sóc giống như hầu hạ một ông hoàng ân cần dọn hai món mặn ra trước mặt Chu Giang Sinh.
Bà ta tinh tế nhỏ giọng châm chọc:
"Nguyệt Nhi cũng chỉ là tâm trạng không tốt thôi. Con bé không muốn nhường công việc của mẹ nó cho tôi thì thôi, không cần phải giận dỗi với trẻ con làm gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.