Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 47: Người Từng Cứu Cô
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Tạ Lệ mang tiếng xấu trong làng đã nhiều năm, không dễ để người trong thôn thay đổi cách nhìn về cậu ta anh. Nhưng nếu bắt đầu thay đổi từ gia đình mẹ nuôi thì sao?
Chỉ là, ngay khi đến đây, mẹ nuôi và hai anh trai cô đã nhắc nhở kỹ càng rằng phải tránh xa nhà Tạ Lệ ra. Xem ra, thái độ của họ đối với cậu anh ấy cũng chẳng mấy lạc quan…
Nếu không qua được cửa ải nàycủa mẹ nuôi, chẳng phải sau này cô sẽ mắc kẹt giữa mẹ nuôi và Tạ Lệ như nhân bánh sao?
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy hơi lo lắng.
Mẹ Từ vừa định nói thêm gì đó thì liếc mắt thấy Đinh Diễm Hồng đang lén lút nghe trộm. Mặt bà lập tức sa sầm xuống.
“Cô đúng là đồ ranh con! Mới phạm lỗi lớn như thế mà không chịu lao động cho đàng hoàng, lại còn nghe trộm người khác nói chuyện. Tật xấu đầy mình, thấy hình phạt nhẹ quá đúng không? Để tôi đi gặp đội trưởng, bảo ông ấy cho cô ra chỗ nặng nhọc hơn mà làm!”
“Không! Tôi đâu có…” Đinh Diễm Hồng vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng vì hoảng loạn.
Hôm nay cô ta bị thiệt thòi nặng nề, còn Kiều Minh Nguyệt thì không những được nghỉ một tháng mà còn kiếm thêm công điểm. Cô ta chỉ muốn biết rốt cuộc Minh Nguyệt và Tạ Lệ có quan hệ gì mà thôi.
Bạn từ nhỏ? Cô ta không tin.
Nhưng bây giờ Kiều Minh Nguyệt được người thân bảo vệ, Đinh Diễm Hồng chỉ có thể gượng cười lấy lòng: “Tôi làm, tôi làm ngay đây.”
Cô ta cúi xuống tiếp tục nhổ cỏ, trong lòng không ngừng nghĩ xấu: Rồi có ngày, mình sẽ cho Kiều Minh Nguyệt biết tay!
“Mau về nghỉ đi con, trời nóng thế này, đừng để bị cháy nắng.” Mẹ Từ kéo tay Minh Nguyệt, dịu giọng dặn dò.
Minh Nguyệt ngước nhìn bầu trời, mặt trời đã lên cao, nóng đến khó chịu.
Cô móc từ túi áo ra quả trứng mà mẹ nuôi đã đưa lúc sáng, đưa lại cho bà:
“Mẹ nuôi, con về trước đây. Mẹ và baọi người chắc cũng đói rồi, trứng này để hai ngườimẹ và cha nuôi ăn nhé. Chờ một lát nữa con sẽ mang nước ra cho mẹ.”
Mẹ Từ cất tiếng đầy cảm xúc: “Con gái mẹ sao mà ngoan thế! Trời nóng thế này Mang trứng gà đi không ăn mà còn để phần trứng cho chúng ta. Trời nắng như này còn đến đưa nước nữa. Đúng là phúc đức mấy đời mới có được con!”
Kiều Minh Nguyệt: “…” Lại mệt nữa rồi.
…
Mẹ Từ cứ thế vừa đi vừa khoe từ đầu ruộng đến cuối ruộng.
Bà cầm hai quả trứng trong tay, hễ gặp ai cũng muốn khoe cho họ xem.
Nhờ những lời khoe khoang không ngừng nghỉ của bà trong hai ngày qua, hầu như cả thôn đều biết nhà họ Từ có một cô con gái nuôi xinh đẹp và hiền lành đang về quê làm thanh niên trí thức. Mỗi khi tán gẫu, dân làng cũng không quên khen cô vài câu, làm mẹ Từ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chỉ là, ngay khi đến đây, mẹ nuôi và hai anh trai cô đã nhắc nhở kỹ càng rằng phải tránh xa nhà Tạ Lệ ra. Xem ra, thái độ của họ đối với cậu anh ấy cũng chẳng mấy lạc quan…
Nếu không qua được cửa ải nàycủa mẹ nuôi, chẳng phải sau này cô sẽ mắc kẹt giữa mẹ nuôi và Tạ Lệ như nhân bánh sao?
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy hơi lo lắng.
Mẹ Từ vừa định nói thêm gì đó thì liếc mắt thấy Đinh Diễm Hồng đang lén lút nghe trộm. Mặt bà lập tức sa sầm xuống.
“Cô đúng là đồ ranh con! Mới phạm lỗi lớn như thế mà không chịu lao động cho đàng hoàng, lại còn nghe trộm người khác nói chuyện. Tật xấu đầy mình, thấy hình phạt nhẹ quá đúng không? Để tôi đi gặp đội trưởng, bảo ông ấy cho cô ra chỗ nặng nhọc hơn mà làm!”
“Không! Tôi đâu có…” Đinh Diễm Hồng vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng vì hoảng loạn.
Hôm nay cô ta bị thiệt thòi nặng nề, còn Kiều Minh Nguyệt thì không những được nghỉ một tháng mà còn kiếm thêm công điểm. Cô ta chỉ muốn biết rốt cuộc Minh Nguyệt và Tạ Lệ có quan hệ gì mà thôi.
Bạn từ nhỏ? Cô ta không tin.
Nhưng bây giờ Kiều Minh Nguyệt được người thân bảo vệ, Đinh Diễm Hồng chỉ có thể gượng cười lấy lòng: “Tôi làm, tôi làm ngay đây.”
Cô ta cúi xuống tiếp tục nhổ cỏ, trong lòng không ngừng nghĩ xấu: Rồi có ngày, mình sẽ cho Kiều Minh Nguyệt biết tay!
“Mau về nghỉ đi con, trời nóng thế này, đừng để bị cháy nắng.” Mẹ Từ kéo tay Minh Nguyệt, dịu giọng dặn dò.
Minh Nguyệt ngước nhìn bầu trời, mặt trời đã lên cao, nóng đến khó chịu.
Cô móc từ túi áo ra quả trứng mà mẹ nuôi đã đưa lúc sáng, đưa lại cho bà:
“Mẹ nuôi, con về trước đây. Mẹ và baọi người chắc cũng đói rồi, trứng này để hai ngườimẹ và cha nuôi ăn nhé. Chờ một lát nữa con sẽ mang nước ra cho mẹ.”
Mẹ Từ cất tiếng đầy cảm xúc: “Con gái mẹ sao mà ngoan thế! Trời nóng thế này Mang trứng gà đi không ăn mà còn để phần trứng cho chúng ta. Trời nắng như này còn đến đưa nước nữa. Đúng là phúc đức mấy đời mới có được con!”
Kiều Minh Nguyệt: “…” Lại mệt nữa rồi.
…
Mẹ Từ cứ thế vừa đi vừa khoe từ đầu ruộng đến cuối ruộng.
Bà cầm hai quả trứng trong tay, hễ gặp ai cũng muốn khoe cho họ xem.
Nhờ những lời khoe khoang không ngừng nghỉ của bà trong hai ngày qua, hầu như cả thôn đều biết nhà họ Từ có một cô con gái nuôi xinh đẹp và hiền lành đang về quê làm thanh niên trí thức. Mỗi khi tán gẫu, dân làng cũng không quên khen cô vài câu, làm mẹ Từ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.