Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 49: Tạ Lệ, anh thật sự rất tốt
Tam Thiên Lê
21/10/2024
Tạ Lệ làm xong công việc, như thường lệ lặng lẽ rời đi một mình.
Anh phải về nhà nấu cơm, nếu không Hướng Phương Linh đói bụng sẽ phát điên còn dữ dội hơn.
"Cô ấy chắc chắn thích anh rồi."
"Con gái tôi đang báo ân cho Tạ Lệ đấy."
Lời của Tề Thiệu Huy và mẹ Từ cứ vang vọng trong đầu, làm tâm trạng anh rối bời, bỗng thấy bực bội không rõ nguyên nhân.
Chặng đường mười phút đi bộ giờ đây như dài vô tận. Nhìn chiếc liềm trong tay, Tạ Lệ cười mỉa, cảm thấy bản thân đúng là mất trí.
Anh là gì chứ? Một kẻ như anh cũng dám mong ư?
“Tạ Lệ!”
Một giọng nữ vui vẻ vang lên từ phía sau. Tạ Lệ khựng lại, quay đầu, thấy cô gái khiến lòng người xao động đang đứng chờ bên bờ ruộng, đôi mắt long lanh sáng rỡ.
Tạ Lệ siết chặt chiếc liềm trong tay, miễn cưỡng dời ánh mắt, Kiều Minh Nguyệt đã nhanh chân chạy về phía anh.
Như một chú chim bói cá vụng về, lảo đảo từng bước, tưởng như sẽ ngã nhào xuống đất bất cứ lúc nào.
Cô ấy đẹp đẽ, yếu mềm, không hề thuộc về nơi này.
Tạ Lệ ép bản thân cúi đầu, quay đầu bước đi, nhưng không hiểu sao bước chân lại chậm hơn trước.
Giọng của Kiều Minh Nguyệt vang lên, mang theo chút trách móc dịu dàng: “Tạ Lệ, sao anh không đợi em, chẳng lẽ anh không nghe thấy em gọi sao?”
Ánh mặt trời chiếu xuống, làm gương mặt Tạ Lệ càng rõ nét trong mắt Kiều Minh Nguyệt.
Anh mặc chiếc áo bạc màu vì giặt quá nhiều, vá chằng chịt vài mảnh. Thân hình mảnh khảnh nhưng cơ bắp trên cánh tay rắn chắc nhờ lao động.
Chiếc quần vải đen cũng không khá hơn, vá víu không ít chỗ, nhưng đôi chân anh vẫn dài và tràn đầy sức mạnh.
Ơ? Vết sẹo trên cổ chân anh...
Chưa đợi Kiều Minh Nguyệt kịp nhớ ra điều gì về vết sẹo, Tạ Lệ đã khẽ mím môi, ánh mắt lạnh nhạt: “Tránh xa tôi ra.”
Kiều Minh Nguyệt sững người.
Hiện giờ, Tạ Lệ thật sự có chút đáng sợ.
Với vẻ mặt lạnh lùng xa cách này, nếu không nghe thấy lời tỏ tình của anh ở kiếp trước, cô cũng chẳng bao giờ biết rằng anh thích mình!
Ánh mắt cô lướt qua những vết xước đã đóng vảy trên mặt Tạ Lệ. Cô cắn môi.
Một người lớn lên trong lời mỉa mai, chế giễu, trên người chắc chắn phải mang theo gai góc.
Kiều Minh Nguyệt nghĩ đến những gì Tạ Lệ đã trải qua, trong lòng khó chịu. Cô nở một nụ cười rực rỡ: “Không sao, em không trách anh đâu. Anh về nhà à? Em cũng không quen đường lắm, mình đi cùng nhau nhé.”
Tạ Lệ không đáp.
Anh phải về nhà nấu cơm, nếu không Hướng Phương Linh đói bụng sẽ phát điên còn dữ dội hơn.
"Cô ấy chắc chắn thích anh rồi."
"Con gái tôi đang báo ân cho Tạ Lệ đấy."
Lời của Tề Thiệu Huy và mẹ Từ cứ vang vọng trong đầu, làm tâm trạng anh rối bời, bỗng thấy bực bội không rõ nguyên nhân.
Chặng đường mười phút đi bộ giờ đây như dài vô tận. Nhìn chiếc liềm trong tay, Tạ Lệ cười mỉa, cảm thấy bản thân đúng là mất trí.
Anh là gì chứ? Một kẻ như anh cũng dám mong ư?
“Tạ Lệ!”
Một giọng nữ vui vẻ vang lên từ phía sau. Tạ Lệ khựng lại, quay đầu, thấy cô gái khiến lòng người xao động đang đứng chờ bên bờ ruộng, đôi mắt long lanh sáng rỡ.
Tạ Lệ siết chặt chiếc liềm trong tay, miễn cưỡng dời ánh mắt, Kiều Minh Nguyệt đã nhanh chân chạy về phía anh.
Như một chú chim bói cá vụng về, lảo đảo từng bước, tưởng như sẽ ngã nhào xuống đất bất cứ lúc nào.
Cô ấy đẹp đẽ, yếu mềm, không hề thuộc về nơi này.
Tạ Lệ ép bản thân cúi đầu, quay đầu bước đi, nhưng không hiểu sao bước chân lại chậm hơn trước.
Giọng của Kiều Minh Nguyệt vang lên, mang theo chút trách móc dịu dàng: “Tạ Lệ, sao anh không đợi em, chẳng lẽ anh không nghe thấy em gọi sao?”
Ánh mặt trời chiếu xuống, làm gương mặt Tạ Lệ càng rõ nét trong mắt Kiều Minh Nguyệt.
Anh mặc chiếc áo bạc màu vì giặt quá nhiều, vá chằng chịt vài mảnh. Thân hình mảnh khảnh nhưng cơ bắp trên cánh tay rắn chắc nhờ lao động.
Chiếc quần vải đen cũng không khá hơn, vá víu không ít chỗ, nhưng đôi chân anh vẫn dài và tràn đầy sức mạnh.
Ơ? Vết sẹo trên cổ chân anh...
Chưa đợi Kiều Minh Nguyệt kịp nhớ ra điều gì về vết sẹo, Tạ Lệ đã khẽ mím môi, ánh mắt lạnh nhạt: “Tránh xa tôi ra.”
Kiều Minh Nguyệt sững người.
Hiện giờ, Tạ Lệ thật sự có chút đáng sợ.
Với vẻ mặt lạnh lùng xa cách này, nếu không nghe thấy lời tỏ tình của anh ở kiếp trước, cô cũng chẳng bao giờ biết rằng anh thích mình!
Ánh mắt cô lướt qua những vết xước đã đóng vảy trên mặt Tạ Lệ. Cô cắn môi.
Một người lớn lên trong lời mỉa mai, chế giễu, trên người chắc chắn phải mang theo gai góc.
Kiều Minh Nguyệt nghĩ đến những gì Tạ Lệ đã trải qua, trong lòng khó chịu. Cô nở một nụ cười rực rỡ: “Không sao, em không trách anh đâu. Anh về nhà à? Em cũng không quen đường lắm, mình đi cùng nhau nhé.”
Tạ Lệ không đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.