Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 32: Thiếu Niên Tạ Lệ
Tam Thiên Lê
19/10/2024
“Phải đó! Để tôi xem nào... Ôi trời, con bé xinh như hoa! Hay là bà muốn có con gái đến phát điên nên kéo đại một đứa về rồi bảo là con gái mình đấy chứ?”
Đám hàng xóm bán tín bán nghi, vì họ đều quen thuộc từng chuyện nhỏ của nhau, từ việc nhà ai gà đẻ trứng ra sao đến chuyện bếp núc hằng ngày. Chỉ mới nửa ngày không gặp, vậy mà đột nhiên nhà họ Từ lại có một cô con gái xinh đẹp thế này ư?
Mấy người thì thầm với nhau, vì nghĩ với ngoại hình ấy, cô gái này chẳng thể nào là con của nhà họ Từ được.
Từ mẫuMẹ Từ vênh mặt tự đắc, nói lớn: “Con gái tôi đẹp chứ? Tôi nói cho mà nghe, mười dặm quanh đây không có đứa nào đẹp hơn con gái tôi đâu! Không những đẹp, nó còn hiếu thảo, thịt ngon cũng không ăn, chỉ để dành cho tụi già chúng tôi.”
Bà nói xong một vòng, nhưng cuối cùng lại quay lại đúng điểm ban đầu – không quên khoe con gái nuôi.
Kiều Minh Nguyệt hơi đau đầu nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô đã quen với kiểu cường điệu của mẹ nuôi mình, vốn đã trải qua điều này suốt mười mấy năm qua.
Nhớ lại chỉ mới vài tháng trước, khi Chu Giang Sinh cưới Tưởng Xuân Hoa, mẹ nuôi còn vừa đánh ông ta vừa tranh thủ khoe Kiều Minh Nguyệt trước mặt hàng xóm. So với lần đó, tình huống này còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Có người hiểu chuyện liền giải thích với mọi người: “Cô bé này là thanh niên trí thức mới đến hôm nay. Nó là con gái nuôi của nhà họ Từ, không phải con ruột.”
“Thì ra là vậy.” Một người phụ nữ có quan hệ tốt với nhà họ Từ liếc nhìn Kiều Minh Nguyệt vài lần, rồi mỉm cười tán dương: “Cô bé này xinh thật, như một đóa hoa ấy. Đã vậy còn biết mang thức ăn cho bố mẹ nuôi, đúng là con gái thì luôn tình cảm hơn con trai.”
“Đúng rồi đấy.” Từ mẫuMẹ Từ càng thêm phổng mũi vì được khen, mặt mày rạng rỡ như hoa.
Ai khen con gái nuôi của bà, bà đều thấy thuận mắt ngay!
Nhưng không phải ai cũng vui vẻ như thế. Một giọng nói chua ngoa vang lên từ đám đông:
“Bà gọi ‘con gái’ ngọt xớt, cuối cùng thì cũng chỉ là con nuôi thôi. Cô bé này đẹp đấy, gả đi chắc cũng lấy được vài chục đồng tiền sính lễ...”
Nghe vậy, Kiều Minh Nguyệt lập tức quay đầu nhìn người vừa nói. Hóa ra đó là Triệu Nguyên Tú – người đàn bà mắt ti hí ở nhà bên.
Ánh mắt bà ta quét một lượt từ đầu đến chân Kiều Minh Nguyệt, dừng lại lâu nhất ở chiếc váy và đồng hồ đeo tay của cô, như đang đánh giá món đồ.
Cảm giác bị nhìn như món hàng khiến Kiều Minh Nguyệt vô cùng khó chịu.
Từ mẫuMẹ Từ lập tức nổi giận, bà kéo Kiều Minh Nguyệt ra sau lưng, chống nạnh, mắt long lên như lửa: “Họ Triệu kia! Bà nói thêm một câu nữa thử xem! Lâu lắm tôi không đánh ai, bà ngứa da rồi đúng không? Để tôi xem, có thằng đàn ông nào xứng với con gái tôi hả? Còn nhìn nữa, tôi móc mắt bà ra!”
Đám hàng xóm bán tín bán nghi, vì họ đều quen thuộc từng chuyện nhỏ của nhau, từ việc nhà ai gà đẻ trứng ra sao đến chuyện bếp núc hằng ngày. Chỉ mới nửa ngày không gặp, vậy mà đột nhiên nhà họ Từ lại có một cô con gái xinh đẹp thế này ư?
Mấy người thì thầm với nhau, vì nghĩ với ngoại hình ấy, cô gái này chẳng thể nào là con của nhà họ Từ được.
Từ mẫuMẹ Từ vênh mặt tự đắc, nói lớn: “Con gái tôi đẹp chứ? Tôi nói cho mà nghe, mười dặm quanh đây không có đứa nào đẹp hơn con gái tôi đâu! Không những đẹp, nó còn hiếu thảo, thịt ngon cũng không ăn, chỉ để dành cho tụi già chúng tôi.”
Bà nói xong một vòng, nhưng cuối cùng lại quay lại đúng điểm ban đầu – không quên khoe con gái nuôi.
Kiều Minh Nguyệt hơi đau đầu nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô đã quen với kiểu cường điệu của mẹ nuôi mình, vốn đã trải qua điều này suốt mười mấy năm qua.
Nhớ lại chỉ mới vài tháng trước, khi Chu Giang Sinh cưới Tưởng Xuân Hoa, mẹ nuôi còn vừa đánh ông ta vừa tranh thủ khoe Kiều Minh Nguyệt trước mặt hàng xóm. So với lần đó, tình huống này còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Có người hiểu chuyện liền giải thích với mọi người: “Cô bé này là thanh niên trí thức mới đến hôm nay. Nó là con gái nuôi của nhà họ Từ, không phải con ruột.”
“Thì ra là vậy.” Một người phụ nữ có quan hệ tốt với nhà họ Từ liếc nhìn Kiều Minh Nguyệt vài lần, rồi mỉm cười tán dương: “Cô bé này xinh thật, như một đóa hoa ấy. Đã vậy còn biết mang thức ăn cho bố mẹ nuôi, đúng là con gái thì luôn tình cảm hơn con trai.”
“Đúng rồi đấy.” Từ mẫuMẹ Từ càng thêm phổng mũi vì được khen, mặt mày rạng rỡ như hoa.
Ai khen con gái nuôi của bà, bà đều thấy thuận mắt ngay!
Nhưng không phải ai cũng vui vẻ như thế. Một giọng nói chua ngoa vang lên từ đám đông:
“Bà gọi ‘con gái’ ngọt xớt, cuối cùng thì cũng chỉ là con nuôi thôi. Cô bé này đẹp đấy, gả đi chắc cũng lấy được vài chục đồng tiền sính lễ...”
Nghe vậy, Kiều Minh Nguyệt lập tức quay đầu nhìn người vừa nói. Hóa ra đó là Triệu Nguyên Tú – người đàn bà mắt ti hí ở nhà bên.
Ánh mắt bà ta quét một lượt từ đầu đến chân Kiều Minh Nguyệt, dừng lại lâu nhất ở chiếc váy và đồng hồ đeo tay của cô, như đang đánh giá món đồ.
Cảm giác bị nhìn như món hàng khiến Kiều Minh Nguyệt vô cùng khó chịu.
Từ mẫuMẹ Từ lập tức nổi giận, bà kéo Kiều Minh Nguyệt ra sau lưng, chống nạnh, mắt long lên như lửa: “Họ Triệu kia! Bà nói thêm một câu nữa thử xem! Lâu lắm tôi không đánh ai, bà ngứa da rồi đúng không? Để tôi xem, có thằng đàn ông nào xứng với con gái tôi hả? Còn nhìn nữa, tôi móc mắt bà ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.