Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 21: Xuống Nông Thôn
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Công xã có thể lựa chọn thanh niên về làm ở đội nào, nhưng việc phân công cụ thể vẫn phải do các đội trưởng bàn bạc.
Mấy đội trưởng đang gân cổ tranh cãi, ai nấy đều muốn kéo thêm vài nam thanh niên cho đội của mình.
Cũng dễ hiểu thôi – mấy năm gần đây thanh niên trí thức từ thành phố xuống nhiều, nhưng mười người thì có đến bảy người không chịu làm việc chăm chỉ, khiến đội mất công điểm.
Nhiệm vụ phân công là không thể từ chối, nên họ đành phải tìm cách “vớt vát.” Dù gầy yếu thế nào, nam thanh niên vẫn hữu ích hơn mấy cô gái chân yếu tay mềm.
Công xã Bạch Nham nhận tổng cộng mười tám thanh niên: bảy nam và mười một nữ, chia về ba đội.
Thấy họ cãi qua cãi lại hồi lâu, Kiều Minh Nguyệt tinh ý nhận ra người đàn ông có khuôn mặt vuông vức, áo vá lấm lem bùn đất, chính là đội trưởng của Bắc Thủy. Thế là cô nhanh chân chạy tới bên ông ta.
Khi đến lượt chọn người, cô mỉm cười ngọt ngào với đội trưởng Bắc Thủy:
“Đội trưởng Tề, em là Kiều Minh Nguyệt, em muốn về đội Bắc Thủy. Em hứa sẽ cố gắng không làm đội mình thất vọng.”
Tề Chí Quốc nhìn cô gái trước mặt – trẻ trung, xinh đẹp như búp non đầu xuân – chỉ cảm thấy tóc mình như muốn bạc thêm mấy sợi.
Cô gái này vừa nhìn đã biết được nuông chiều lớn lên, tay nhỏ chân nhỏ thì làm được gì chứ?
Đây rõ ràng là cái bẫy mà lão Từ bày ra!
Kiều Minh Nguyệt thấy ông cau mày, trong lòng cũng thấp thỏm:
Chẳng lẽ mẹ nuôi chưa nhận được điện tín của mình?
Nếu không được về Bắc Thủy thì làm sao mình có thể giúp đỡ Tạ Lệ đây…
Tim Kiều Minh Nguyệt như nhảy lên tận cổ.
Nhưng dù trong lòng khó chịu, Tề Chí Quốc cũng không nuốt lời. Ông chỉ tay về phía cô:
“Cô bé này sẽ về đội chúng tôi.”
Hai đội trưởng còn lại thấy cô gái trông có vẻ vô dụng nhất bị chọn đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh đạo công xã hài lòng vỗ vai Tề Chí Quốc:
“Vẫn là lão Tề có tinh thần trách nhiệm, không ngại khó khăn.”
Để khen ngợi sự dũng cảm của Tề Chí Quốc, công xã còn phân thêm cho đội Bắc Thủy một nam thanh niên.
Kiều Minh Nguyệt: … Mệt thật.
Vậy là đội Bắc Thủy nhận tổng cộng sáu người: ba nam, ba nữ – nhiều hơn một nam và ít hơn một nữ so với các đội khác.
Nhìn vẻ mặt sắp rơi xuống đất của hai đội trưởng còn lại, Tề Chí Quốc cảm thấy ít nhất Kiều Minh Nguyệt cũng mang lại một chút lợi ích cho đội. Ông sờ đầu húi cua, cảm giác hai sợi tóc bạc của mình vừa lặn mất. Sau đó, ông dẫn đám thanh niên mới lên chiếc máy kéo.
Chiếc máy kéo “phành phạch” chạy về phía đội Bắc Thủy, xóc nảy đến mức ai nấy đều ê ẩm.
Mấy đội trưởng đang gân cổ tranh cãi, ai nấy đều muốn kéo thêm vài nam thanh niên cho đội của mình.
Cũng dễ hiểu thôi – mấy năm gần đây thanh niên trí thức từ thành phố xuống nhiều, nhưng mười người thì có đến bảy người không chịu làm việc chăm chỉ, khiến đội mất công điểm.
Nhiệm vụ phân công là không thể từ chối, nên họ đành phải tìm cách “vớt vát.” Dù gầy yếu thế nào, nam thanh niên vẫn hữu ích hơn mấy cô gái chân yếu tay mềm.
Công xã Bạch Nham nhận tổng cộng mười tám thanh niên: bảy nam và mười một nữ, chia về ba đội.
Thấy họ cãi qua cãi lại hồi lâu, Kiều Minh Nguyệt tinh ý nhận ra người đàn ông có khuôn mặt vuông vức, áo vá lấm lem bùn đất, chính là đội trưởng của Bắc Thủy. Thế là cô nhanh chân chạy tới bên ông ta.
Khi đến lượt chọn người, cô mỉm cười ngọt ngào với đội trưởng Bắc Thủy:
“Đội trưởng Tề, em là Kiều Minh Nguyệt, em muốn về đội Bắc Thủy. Em hứa sẽ cố gắng không làm đội mình thất vọng.”
Tề Chí Quốc nhìn cô gái trước mặt – trẻ trung, xinh đẹp như búp non đầu xuân – chỉ cảm thấy tóc mình như muốn bạc thêm mấy sợi.
Cô gái này vừa nhìn đã biết được nuông chiều lớn lên, tay nhỏ chân nhỏ thì làm được gì chứ?
Đây rõ ràng là cái bẫy mà lão Từ bày ra!
Kiều Minh Nguyệt thấy ông cau mày, trong lòng cũng thấp thỏm:
Chẳng lẽ mẹ nuôi chưa nhận được điện tín của mình?
Nếu không được về Bắc Thủy thì làm sao mình có thể giúp đỡ Tạ Lệ đây…
Tim Kiều Minh Nguyệt như nhảy lên tận cổ.
Nhưng dù trong lòng khó chịu, Tề Chí Quốc cũng không nuốt lời. Ông chỉ tay về phía cô:
“Cô bé này sẽ về đội chúng tôi.”
Hai đội trưởng còn lại thấy cô gái trông có vẻ vô dụng nhất bị chọn đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh đạo công xã hài lòng vỗ vai Tề Chí Quốc:
“Vẫn là lão Tề có tinh thần trách nhiệm, không ngại khó khăn.”
Để khen ngợi sự dũng cảm của Tề Chí Quốc, công xã còn phân thêm cho đội Bắc Thủy một nam thanh niên.
Kiều Minh Nguyệt: … Mệt thật.
Vậy là đội Bắc Thủy nhận tổng cộng sáu người: ba nam, ba nữ – nhiều hơn một nam và ít hơn một nữ so với các đội khác.
Nhìn vẻ mặt sắp rơi xuống đất của hai đội trưởng còn lại, Tề Chí Quốc cảm thấy ít nhất Kiều Minh Nguyệt cũng mang lại một chút lợi ích cho đội. Ông sờ đầu húi cua, cảm giác hai sợi tóc bạc của mình vừa lặn mất. Sau đó, ông dẫn đám thanh niên mới lên chiếc máy kéo.
Chiếc máy kéo “phành phạch” chạy về phía đội Bắc Thủy, xóc nảy đến mức ai nấy đều ê ẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.