Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 9: Trúng Độc (2)
Tieuangel98
23/10/2020
Tiêu Sắt chợt xốc Lôi Vô Kiệt lên vác hắn vào nhà để hắn nằm xuống giường nghỉ. Vô Tâm điểm các huyệt vị trên cánh tay, phong bế kinh mạch cho hắn. Quả Quả gương mặt cực kỳ nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nàng cố không để lộ ra bất cứ cảm xúc lo lắng hay cả giận nào. Nhẹ nhàng tháo sợi dây ra. Quả Quả đặt tay lên cổ tay trái, nhắm mắt tập trung bắt mạch cho hắn. Rồi lại mở mắt hắn lên, quan sát thì thấy đồng tử lúc co lúc giãn bất thường. Nàng lại quan sát tỉ mỉ tổng thể trên người hắn.
"Độc của Bách Cửu là loại độc nhất thiên hạ. Xưa nay chưa từng có người thứ hai giải được." Tiêu Sắt nhíu mày than. Khi nhìn thấy Lôi Vô Kiệt vã mồ hôi ướt cả mặt mũi, hắn run bần bật mặc dù cả người nóng hơn lửa đốt, môi hắn cũng nhợt nhạt đi nhiều. Xung quanh vết thương cứ lúc xanh lúc lại trắng rồi chuyển sang đen, màu đổi liên tục.
"Lôi Vô Kiệt lần này e là..." Tiêu Sắt khẽ nhắm mắt, lắc đầu.
"Đệ ấy sẽ không chết." Quả Quả chắc như đinh đóng cột nói.
"Ta sẽ không để đệ ấy chết. Nếu có chết thì người chết đó, chính là Bách Cơ kia." Quả Quả gằng giọng, trong mắt hiện lên một tia sát khí kinh người.
Vô Tâm và Tiêu Sắt thoáng choáng ngợp, trước thái độ này của Quả Quả. Làm cho hai người bọn họ có chút lành lạnh ở sống lưng.
"Cô giải được?" Tiêu Sắt hiếu kỳ hỏi.
"Không thể. Ở đây không có những dược liệu ta cần. Nhưng ta có cách làm giảm độc tính." Quả Quả nghiêm chỉnh trả lời, lúc này thật không thể tìm ra một chút nghịch ngợm, một chút bướng bỉnh, một chút giảo hoạt nào nữa.
Quả Quả cứ như hoàn toàn biến thành một người khác. Khiến cho Vô Tâm và Tiêu Sắt cảm thấy không quen lắm. Quả Quả cắn móng tay, đi tới đi lui, suy ngẫm.
"Hàn Nhi Cốt Hỏa Thầu, Thượng Sơn Tiên Diệp, Dương Sa Xuân Thảo, Vân Mộc Cổ Tạp Hương... Tây Vực này, sao cái gì cũng không có." Quả Quả tức giận, đấm mạnh vào tay.
"Hay là để ta dùng chân khí giúp hắn ép độc ra." Vô Tâm đưa ra chủ kiến.
"Không được." Quả Quả và Tiêu Sắt kịch liệt phản đối.
"Độc này, nếu ngươi dùng chân khí ép ra, ngược lại càng làm nó xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn nhanh hơn, khiến hắn chết nhanh hơn." Quả Quả giải thích.
"Còn nữa độc tố sẽ theo ngược chân khí xâm nhập vào người ngươi. Đến cả ngươi cũng trúng độc mà chết." Tiêu Sắt nhìn về Vô Tâm, thâm sâu nói.
"Nếu không có Hàn Nhi Cốt Hỏa Thầu vậy thì ta sẽ dùng Cẩm Địa Phá Lan Chi, nếu đã không có Thượng Sơn Tiên Diệp thì ta sẽ thay bằng Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư, nếu không thể dùng Dương Sa Xuân Thảo và Vân Mộc Cổ Tạp Hương, vậy ta sẽ tìm Bán Lệ Uyên Tử Thanh... Đúng vậy." Quả Quả mừng rỡ.
"Ở Tây Vực này có sao?" Tiêu Sắt ngẫm nghĩ. "Trên đường đi, ta hiếm khi nhìn thấy cây cỏ, huống chi là thảo dược."
"Vô Tâm ngươi cùng ta đi. Tiêu Sắt ngươi ở lại trông hảo đệ đệ ấy giúp ta." Quả Quả chẳng để tâm đến Tiêu Sắt, chạy lại nắm lấy tay áo Vô Tâm lôi đi. Vô Tâm ôm lấy Quả Quả bay lên.
"Độc của Bách Cửu cô chắc mình giải được chứ?" Vô Tâm lo lắng nhìn sang hỏi Quả Quả.
"Có thể, nhưng ở đây không có thảo dược. Giờ ta chỉ có thể giảm bớt độc tính cho đệ ấy, kéo dài thời gian để lấy thuốc giải từ bà ta." Quả Quả buồn giọng nói.
"Trước kia đã từng làm qua chưa?" Vô Tâm gạ hỏi.
"Sao hả? Ngươi không tin ta?" Quả Quả nhìn thẳng hắn hỏi lại.
"Chỉ là muốn biết một chút." Vô Tâm quay đi.
"Thật ra là chưa từng. Ta chỉ đọc qua sách cổ mà gia tộc truyền thôi. Bởi vì ở hiện thực của ta có thể nói là không có giang hồ, cũng ít có ân oán, giết chóc nên cũng không có người dùng độc hại người khác. Nếu có cũng chỉ là bị rắn, bò cạp hay rết cắn. Độc đó rất dễ giải, ta đã từng giải qua rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy tính mạng đệ ấy ra đùa." Quả Quả phân trần.
"Nghe cô nói như vậy, ta thật muốn biết nơi đó là nơi yên bình như thế nào?" Vô Tâm trong mắt chợt hiện lên một niềm thích thú.
"Được, nếu ngươi có thể đến đó, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi khắp nơi thỏa thích." Quả Quả vui vẻ hơn một chút liền tự ý hứa với hắn.
"Nhưng điều quan trọng bây giờ là tìm ra ba loại thảo dược đó, chữa cho Lôi Vô Kiệt." Vô Tâm và Quả Quả nhìn nhau tự nhắc nhỡ.
"Vô Tâm đi về phía trước một chút. Ta nhớ là thấy nó ở phía trước." Quả Quả không quên chuyện chính, vỗ vỗ vào ngực hắn, bảo.
"Được." Vô Tâm chân đạp không khí, tiến tới.
"Vô Tâm, chính là nó. Mau xuống dưới." Quả Quả kích động khi phát hiện Cẩm Địa Phá Lan Chi đang nằm chuyển chệ trên đất.
Vô Tâm liền hạ người xuống, tiếp đất, thả Quả Quả ra. Quả Quả quay sang Vô Tâm đặt tay lên miệng "xuỵt" một cái, ý muốn bảo hắn nhẹ nhàng một chút. Vô Tâm có chút không hiểu, không phải chỉ là hái thảo dược thôi sao, có phải đi bắt côn trùng đâu chứ?
"Sao hả? Mặt trăng vừa to vừa tròn thật đẹp đúng không?" Quả Quả tung tăng đi tới chỗ Cẩm Địa Phá Lan Chi đang nằm thưởng "trăng thanh gió mát" vô cùng vui vẻ, lá cỏ ngoe nguẩy khoái lạc. Nàng tựa người vào tản đá đó, khoanh tay, nhìn xuống tâm tình.
"Đúng vậy ah." Đột nhiên cây cỏ này hoan hỉ lên tiếng trả lời khiến cho Vô Tâm bên cạnh giật mình, nhìn đến nó.
"Thảo dược cũng biết nói chuyện ah?" Vô Tâm kêu lên. Quả Quả vội đánh vào người hắn. Ý bảo hắn im lặng.
"Đáng chết. Tên tiểu tăng to gan lớn mật kia, dám vô lễ với đại tiên thảo như ta." Cẩm Địa cả giận hai lá cỏ cong lại trông như một người giận dỗi chống nạnh.
"Cẩm Địa mỹ tiên thảo, hắn ta là kẻ ngu muội, kiến thức nông cạn, hắn lần đầu tiên được diện kiến đại tiên thảo xinh đẹp mỹ miều như nàng đây không khỏi thản thốt một chút. Nàng đừng chấp hắn làm gì." Quả Quả vội ngồi xổm xuống, ngước lên nhìn Cẩm Địa, giải vây cho hắn. Nhưng lại biến hắn thành mặt than. Vô Tâm quay mặt đi không thèm để ý nữa.
"Cũng đúng..." Cẩm Địa được khen như vậy liền hạ hỏa, đồng tình. "Miệng của ngươi cũng ngọt lắm. Làm ta cảm thấy rất thích."
"Nói đi, hai người bọn ngươi đến tìm ta không chỉ đơn giản là đến để cùng ta ngắm trăng và khen ta xinh đẹp thôi đâu há." Cẩm Địa hai lá ôm nhau lại như một người đang ôm tay trước ngực, vênh váo.
"Đại tiên thảo, đoán việc như thần. Bọn ta đến đây là vì một vị bằng hữu bị trúng độc của Bách Cơ. Ta muốn..." Quả Quả thẳng thắn tỏ bày sự việc nhưng chưa nói hết câu đã bị Cẩm Địa cắt ngang.
"Im miệng. Ngươi muốn hái lá của ta? Đừng nằm mơ." Cẩm Địa tức giận đùng đùng.
"Cẩm Địa đại tiên à..." Quả Quả xuống giọng năn nỉ.
"Còn nhiều lời với nó làm gì? Trực tiếp hái đi không phải được rồi sao?" Vô Tâm bực tức khi Quả Quả bị một cây thảo dược ức hiếp như thế.
"Ngươi đó. Không biết gì cả. Nếu ngươi hái đi lá của Cẩm Địa Phá Lan Chi mà không được sự cho phép của nó thì lá liền héo úa, mất tác dụng. Yên lặng đứng sang một bên để ta xử trí." Quả Quả đứng lên, chỉ mạnh tay vào trán Vô Tâm hất đi.
"Nãy giờ ta chỉ thấy cô thuận mắt." Cẩm Địa nhẹ giọng.
"Nhưng đừng cố gắng vô ích. Ta sẽ không cho cô đâu." Cẩm Địa cứng rắn nói để Quả Quả từ bỏ.
"Cẩm Địa à, xin nàng đấy, đệ ấy vì ta mà trúng độc đang rất nguy kịch." Quả Quả lại ngồi xuống, vì Lôi Vô Kiệt mà nài nỉ.
"Ta với hắn không quen không biết, không thân không thích, tại sao ta phải chịu khổ cứu hắn?" Cẩm Địa này cũng không phải dạng vừa.
"Nàng xinh đẹp như vậy, chắc chắn tâm địa cũng rất lương thiện, nàng đành lòng nhìn một người tốt như vậy từ từ chết đi mà không ra tay cứu giúp hay sao?" Quả Quả cố tung hứng Cẩm Địa để nàng xiêu lòng. Nhưng nào có dễ như vậy.
"Các người thật nực cười. Ta mới không quản nổi sinh tử trên thế gian này." Cẩm Địa thảo dược này miệng cũng cứng lắm chứ.
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Đạo lý này nàng không hiểu sao?" Quả Quả giảng thuyết một tí, hi vọng cái vị tiên thảo kia ngủi lòng thương tình một chút.
"Cái gì đạo lý Phật môn. Nghe không hiểu. Ta không cứu." Nào ngờ, Cẩm Địa thật sự ngang ngược, nói tình không chịu nghe, nói lý cũng chẳng chịu hiểu.
"Vậy nàng muốn thế nào mới chịu cứu hắn đây?" Quả Quả thật sự không chịu nổi nữa, liền đứng phắt dậy hỏi ngay điều kiện trao đổi.
"Chỉ cần điều ta muốn hai người sẽ làm theo?" Cẩm Địa liền đắc ý hỏi lại.
"Nhất ngôn cửu đỉnh." Quả Quả rắn rỏi đáp.
"Bây giờ tâm tình ta không được tốt, nếu hai người làm ta vui, ta sẽ cho một lá." Cẩm Địa lại bắt đầu dẫn dụ.
"Làm sao?" Quả Quả gấp rút hỏi.
"Hắn hôn cô một cái." Cẩm Địa ma lanh đưa ra điều kiện "trời ơi, đất hỡi" khiến hai người kia vô cùng khó xử.
"Ngươi???" Vô Tâm nãy giờ không thèm để tâm đến thảo dược lắm chuyện kia. Khi vừa nghe đến nó bảo mình hôn Quả Quả chỉ để làm cho tâm tình nó tốt hơn một chút mà không khỏi nổi đóa lên. Quả Quả vội nắm cánh tay hắn, ngăn hắn tức giận. Vì cứu Lôi Vô Kiệt phải nhờ đến sự giúp đỡ của Cẩm Địa, trước mắt vẫn nên nhịn.
"Thảo dược cũng háo sắc như vậy. Không hiểu nổi đây là thời đại gì???" Vô Tâm than trời trách đất.
"Hắn dù gì cũng là hòa thượng. Ngoại trừ chuyện này ra, những chuyện khác ta điều thực hiện." Quả Quả nhẹ giọng thương lượng.
"Không phải ngươi vừa nói "nhất ngôn cửu đỉnh" sao?" Cẩm Địa bắt bẻ. Lên giọng quay đi. "Ngoại trừ việc này ra, những chuyện khác không làm ta thấy vui."
"Được."
Quả Quả nhanh tức khắc liền quay sang hôn lên má Vô Tâm khiến hắn đỏ mặt tía tai. Nàng ngại ngùng đến nổi gai ốc đã mọc đầy mặt. Cẩm Địa nhìn thấy biểu cảm của hai người mà khoái chí trong dạ. Quả Quả hôn Vô Tâm chỉ muốn giúp hắn giữ thanh quy của hắn (nếu Phật tổ có trách tội thì cứ trách một mình nàng là đủ), lại có thể làm vừa lòng Cẩm Địa để lấy đi thứ mình cần. Nào ngờ, Cẩm Địa lại lật lộng:
"Ta nói là hắn hôn cô. Không phải cô hôn hắn. Không tính." Thảo dược này thiệt khó chiều ah, tâm địa cũng không mấy lương thiện.
"Ngươi đừng quá quắt." Vô Tâm đã không thể nhịn được, hắn thiệt muốn một chưởng đánh chết cây thảo dược ương ngạnh này.
"Cẩm Địa, nàng đừng ép hắn. Như vậy là phá giới đấy." Quả Quả cố kiềm nén mà nhỏ tiếng, nói.
"Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Nếu hắn không thích cô, tâm hắn vững, hắn cứ xem như là vì cứu người mà không hề có một chút tạp niệm nào thì đương nhiên không ai có thể phá được giới của hắn." Cẩm Địa ngẩn cao đầu, dáng vẻ không sợ trời cũng chẳng sợ đất, lý luận nhân sinh.
"Vô Tâm ngươi cứ xem ta như khúc gỗ, ngươi vô tình đụng phải đi. Vì cứu Lôi Vô Kiệt, ta xin ngươi." Quả Quả nắm lấy vạt áo Vô Tâm nài nỉ.
"Được. Ta làm." Vô Tâm thấy Quả Quả thành khẩn như vậy, lại thêm Lôi Vô Kiệt đang trúng độc cần thuốc giải nên đành phải "nuốt lệ làm vui". Và không quên cảnh cáo thảo dược ranh ma này: "Ngươi không được nuốt lời. Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi. Ngươi không phải nhân sinh ta sẽ không phạm sát giới."
"Tốt thôi." Cẩm Địa đắc chí nhẹ nhàng ngồi vắt chân chờ xem kịch hay.
Vô Tâm hồi hộp, khẩn trương đến nỗi hai tay run run, chậm rãi đặt lên cánh tay Quả Quả nắm lấy, từ từ nghiên đầu, cúi thấp một chút, khẽ khép đôi mi, đặt lên má Quả Quả một nụ hôn dài. Thời khắc môi hắn chạm vào má nàng, tim nàng như hoạt động hết công suất, tâm thất, tâm nhĩ co không có thời gian nghỉ. Máu dồn về tim khiến nàng không thở nổi, da dẻ cũng "hồng hào" lên nhanh chóng. "Tiêu rồi. Ta cũng trúng độc rồi." Là những từ quẩn quanh trong đầu nàng lúc này. Còn Vô Tâm nói trong lòng hắn không có tạp niệm đúng là nói dối. Tim hắn đã lạc mất mấy nhịp đến cả hắn cũng không biết được.
Hai người bên kia căng thẳng tột độ bao nhiêu thì bên đây Cẩm Địa thích chí bấy nhiêu. Những lá cây vui sướng, thích thú mà ngoe nguẩy, đun đưa. Nhân lúc hai người không chú ý liền tinh ranh thừa cơ co chân chạy trốn: "Hôm nay vui như vậy là đủ rồi. Ta đi đây."
"Định chơi ta?" Vô Tâm liền rời khỏi Quả Quả, đưa tay tóm lấy Cẩm Địa nhấc bổng lên.
"Đau... đau... đau quá. Mau thả ta ra." Cẩm Địa bị tóm, vội vùng vẫy, kêu la thảm thiết.
"Nãy giờ đối xử nhẹ nhàng ngươi không muốn. Lại muốn bọn ta nặng tay." Quả Quả không còn kiên dè nữa, chỉ thẳng mặt Cẩm Địa giáo huấn.
"Được rồi... được rồi. Không đùa nữa." Cẩm Địa lần này nghiêm túc hơn một tí. Nhưng Vô Tâm vẫn không thả tay vì sợ thảo dược ranh ma này chạy mất.
"Ta không cứu hắn vì ta sợ đau... Tự mình cắt đi cánh tay của mình không đau cả thể xác lẫn tâm hồn hay sao?" Cẩm Địa ủy khuất.
"Các người có biết ta phải mất bao lâu mới có thể có được bao nhiêu tay lá hay không? Các người nói lấy là lấy đi à? Các người tưởng cuộc sống này dễ dàng lắm sao? Ta phải lẫn tránh không bao kẻ thù ngày đêm muốn nuốt mất ta?" Cẩm Địa than thở "nhân tình thế thái".
"Với lại đã lâu như vậy mà ta vẫn chưa ra hoa. Không kẻ nào chịu dòm đến ta..." Cẩm Địa nhỏ giọng xấu hổ, hai tay lá cứ đánh vào nhau.
"Ta có cách giúp ngươi ra hoa." Quả Quả vui vẻ cả giọng.
"Cách gì?" Cẩm Địa hào hứng hỏi.
"Chỉ cần ngươi tặng ta một chiếc lá. Thì ngươi sẽ ra hoa. Vì ngươi chỉ lo dưỡng lá tươi tốt nên dưỡng hoa không đủ. Nếu giờ ngươi cắt đi một chiếc lá, phần dinh dưỡng đó sẽ nuôi hoa. Hoa sẽ lập tức nở. Như vậy ta với ngươi đều có lợi." Quả Quả giải đáp thắc mắc bấy lâu của Cẩm Địa.
"Thật sao?" Cẩm Địa mừng rỡ.
"Đúng vậy. Ta tin. Ta không lừa ngươi. Chỉ có cho đi mới có thể nhận lại. Ngươi hiểu chứ?" Quả Quả giọng nhỏ nhẹ, ôn tồn.
"Hảo. Ta cho ngươi." Cẩm Địa đồng ý ngay. Vô Tâm bỏ nó xuống tản đá như cũ. Cẩm Địa cả cây co rúm lại trông có vẻ rất đau, rồi một lá Cẩm Địa Phá Lan Chi đứt ra, Cẩm Địa đưa cho Quả Quả. Quả Quả nhận lấy, hai người nhìn chiếc lá tươi xanh đang ngoe nguẩy trong tay mà vui mừng khôn xiết.
"Ngươi thật không có gạt ta." Cẩm Địa xúc động thốt lên, khi thấy một cành hoa từ chính giữa mọc ra, nụ hoa xinh xinh nhỏ nhỏ chợt nở ra đỏ thắm ngát hương.
"Thật thơm." Quả Quả nhắm mắt hít vào hương hoa thơm lừng. Vô Tâm cũng ngửi thấy nhưng hắn lại không cảm thán gì.
"Cảm ơn ngươi." Quả Quả, Cẩm Địa vui mừng đồng thanh.
"Haha" Cả hai tâm đầu ý hợp, ngẩn đầu đắc chí cười lớn.
"Giờ ta phải đi rồi." Quả Quả chợt lưu luyến trong giọng.
"Sau này ta còn gặp lại ngươi không?" Cẩm Địa cũng vậy, tuy cả hai quen biết trong chốc lát nhưng lại thân thiết lúc nào không hay, đến lúc rời đi lại không nỡ.
"Có duyên sẽ gặp lại. Hẹn ngày tái ngộ." Quả Quả phấn chấn, lạc quan lên.
"Nếu có đi Tây Vực chơi nhớ đến tìm ta." Cẩm Địa cũng trở nên vui vẻ hơn cho cuộc chia ly bớt luyến tiếc.
"Được." Quả Quả gật đầu, rồi cùng Vô Tâm xoay người rời đi.
"À... muốn tìm Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư hãy đi về hướng nam nhìn dưới chân mà kiếm." Cẩm Địa ở lại, nói vọng theo chỉ điểm.
"Đa tạ ngươi. Tạm biệt." Quả Quả đi xa, quay người lại nhìn Cẩm Địa lần nữa, nở nụ cười, vẫy vẫy tay chào.
"Độc của Bách Cửu là loại độc nhất thiên hạ. Xưa nay chưa từng có người thứ hai giải được." Tiêu Sắt nhíu mày than. Khi nhìn thấy Lôi Vô Kiệt vã mồ hôi ướt cả mặt mũi, hắn run bần bật mặc dù cả người nóng hơn lửa đốt, môi hắn cũng nhợt nhạt đi nhiều. Xung quanh vết thương cứ lúc xanh lúc lại trắng rồi chuyển sang đen, màu đổi liên tục.
"Lôi Vô Kiệt lần này e là..." Tiêu Sắt khẽ nhắm mắt, lắc đầu.
"Đệ ấy sẽ không chết." Quả Quả chắc như đinh đóng cột nói.
"Ta sẽ không để đệ ấy chết. Nếu có chết thì người chết đó, chính là Bách Cơ kia." Quả Quả gằng giọng, trong mắt hiện lên một tia sát khí kinh người.
Vô Tâm và Tiêu Sắt thoáng choáng ngợp, trước thái độ này của Quả Quả. Làm cho hai người bọn họ có chút lành lạnh ở sống lưng.
"Cô giải được?" Tiêu Sắt hiếu kỳ hỏi.
"Không thể. Ở đây không có những dược liệu ta cần. Nhưng ta có cách làm giảm độc tính." Quả Quả nghiêm chỉnh trả lời, lúc này thật không thể tìm ra một chút nghịch ngợm, một chút bướng bỉnh, một chút giảo hoạt nào nữa.
Quả Quả cứ như hoàn toàn biến thành một người khác. Khiến cho Vô Tâm và Tiêu Sắt cảm thấy không quen lắm. Quả Quả cắn móng tay, đi tới đi lui, suy ngẫm.
"Hàn Nhi Cốt Hỏa Thầu, Thượng Sơn Tiên Diệp, Dương Sa Xuân Thảo, Vân Mộc Cổ Tạp Hương... Tây Vực này, sao cái gì cũng không có." Quả Quả tức giận, đấm mạnh vào tay.
"Hay là để ta dùng chân khí giúp hắn ép độc ra." Vô Tâm đưa ra chủ kiến.
"Không được." Quả Quả và Tiêu Sắt kịch liệt phản đối.
"Độc này, nếu ngươi dùng chân khí ép ra, ngược lại càng làm nó xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn nhanh hơn, khiến hắn chết nhanh hơn." Quả Quả giải thích.
"Còn nữa độc tố sẽ theo ngược chân khí xâm nhập vào người ngươi. Đến cả ngươi cũng trúng độc mà chết." Tiêu Sắt nhìn về Vô Tâm, thâm sâu nói.
"Nếu không có Hàn Nhi Cốt Hỏa Thầu vậy thì ta sẽ dùng Cẩm Địa Phá Lan Chi, nếu đã không có Thượng Sơn Tiên Diệp thì ta sẽ thay bằng Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư, nếu không thể dùng Dương Sa Xuân Thảo và Vân Mộc Cổ Tạp Hương, vậy ta sẽ tìm Bán Lệ Uyên Tử Thanh... Đúng vậy." Quả Quả mừng rỡ.
"Ở Tây Vực này có sao?" Tiêu Sắt ngẫm nghĩ. "Trên đường đi, ta hiếm khi nhìn thấy cây cỏ, huống chi là thảo dược."
"Vô Tâm ngươi cùng ta đi. Tiêu Sắt ngươi ở lại trông hảo đệ đệ ấy giúp ta." Quả Quả chẳng để tâm đến Tiêu Sắt, chạy lại nắm lấy tay áo Vô Tâm lôi đi. Vô Tâm ôm lấy Quả Quả bay lên.
"Độc của Bách Cửu cô chắc mình giải được chứ?" Vô Tâm lo lắng nhìn sang hỏi Quả Quả.
"Có thể, nhưng ở đây không có thảo dược. Giờ ta chỉ có thể giảm bớt độc tính cho đệ ấy, kéo dài thời gian để lấy thuốc giải từ bà ta." Quả Quả buồn giọng nói.
"Trước kia đã từng làm qua chưa?" Vô Tâm gạ hỏi.
"Sao hả? Ngươi không tin ta?" Quả Quả nhìn thẳng hắn hỏi lại.
"Chỉ là muốn biết một chút." Vô Tâm quay đi.
"Thật ra là chưa từng. Ta chỉ đọc qua sách cổ mà gia tộc truyền thôi. Bởi vì ở hiện thực của ta có thể nói là không có giang hồ, cũng ít có ân oán, giết chóc nên cũng không có người dùng độc hại người khác. Nếu có cũng chỉ là bị rắn, bò cạp hay rết cắn. Độc đó rất dễ giải, ta đã từng giải qua rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy tính mạng đệ ấy ra đùa." Quả Quả phân trần.
"Nghe cô nói như vậy, ta thật muốn biết nơi đó là nơi yên bình như thế nào?" Vô Tâm trong mắt chợt hiện lên một niềm thích thú.
"Được, nếu ngươi có thể đến đó, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi khắp nơi thỏa thích." Quả Quả vui vẻ hơn một chút liền tự ý hứa với hắn.
"Nhưng điều quan trọng bây giờ là tìm ra ba loại thảo dược đó, chữa cho Lôi Vô Kiệt." Vô Tâm và Quả Quả nhìn nhau tự nhắc nhỡ.
"Vô Tâm đi về phía trước một chút. Ta nhớ là thấy nó ở phía trước." Quả Quả không quên chuyện chính, vỗ vỗ vào ngực hắn, bảo.
"Được." Vô Tâm chân đạp không khí, tiến tới.
"Vô Tâm, chính là nó. Mau xuống dưới." Quả Quả kích động khi phát hiện Cẩm Địa Phá Lan Chi đang nằm chuyển chệ trên đất.
Vô Tâm liền hạ người xuống, tiếp đất, thả Quả Quả ra. Quả Quả quay sang Vô Tâm đặt tay lên miệng "xuỵt" một cái, ý muốn bảo hắn nhẹ nhàng một chút. Vô Tâm có chút không hiểu, không phải chỉ là hái thảo dược thôi sao, có phải đi bắt côn trùng đâu chứ?
"Sao hả? Mặt trăng vừa to vừa tròn thật đẹp đúng không?" Quả Quả tung tăng đi tới chỗ Cẩm Địa Phá Lan Chi đang nằm thưởng "trăng thanh gió mát" vô cùng vui vẻ, lá cỏ ngoe nguẩy khoái lạc. Nàng tựa người vào tản đá đó, khoanh tay, nhìn xuống tâm tình.
"Đúng vậy ah." Đột nhiên cây cỏ này hoan hỉ lên tiếng trả lời khiến cho Vô Tâm bên cạnh giật mình, nhìn đến nó.
"Thảo dược cũng biết nói chuyện ah?" Vô Tâm kêu lên. Quả Quả vội đánh vào người hắn. Ý bảo hắn im lặng.
"Đáng chết. Tên tiểu tăng to gan lớn mật kia, dám vô lễ với đại tiên thảo như ta." Cẩm Địa cả giận hai lá cỏ cong lại trông như một người giận dỗi chống nạnh.
"Cẩm Địa mỹ tiên thảo, hắn ta là kẻ ngu muội, kiến thức nông cạn, hắn lần đầu tiên được diện kiến đại tiên thảo xinh đẹp mỹ miều như nàng đây không khỏi thản thốt một chút. Nàng đừng chấp hắn làm gì." Quả Quả vội ngồi xổm xuống, ngước lên nhìn Cẩm Địa, giải vây cho hắn. Nhưng lại biến hắn thành mặt than. Vô Tâm quay mặt đi không thèm để ý nữa.
"Cũng đúng..." Cẩm Địa được khen như vậy liền hạ hỏa, đồng tình. "Miệng của ngươi cũng ngọt lắm. Làm ta cảm thấy rất thích."
"Nói đi, hai người bọn ngươi đến tìm ta không chỉ đơn giản là đến để cùng ta ngắm trăng và khen ta xinh đẹp thôi đâu há." Cẩm Địa hai lá ôm nhau lại như một người đang ôm tay trước ngực, vênh váo.
"Đại tiên thảo, đoán việc như thần. Bọn ta đến đây là vì một vị bằng hữu bị trúng độc của Bách Cơ. Ta muốn..." Quả Quả thẳng thắn tỏ bày sự việc nhưng chưa nói hết câu đã bị Cẩm Địa cắt ngang.
"Im miệng. Ngươi muốn hái lá của ta? Đừng nằm mơ." Cẩm Địa tức giận đùng đùng.
"Cẩm Địa đại tiên à..." Quả Quả xuống giọng năn nỉ.
"Còn nhiều lời với nó làm gì? Trực tiếp hái đi không phải được rồi sao?" Vô Tâm bực tức khi Quả Quả bị một cây thảo dược ức hiếp như thế.
"Ngươi đó. Không biết gì cả. Nếu ngươi hái đi lá của Cẩm Địa Phá Lan Chi mà không được sự cho phép của nó thì lá liền héo úa, mất tác dụng. Yên lặng đứng sang một bên để ta xử trí." Quả Quả đứng lên, chỉ mạnh tay vào trán Vô Tâm hất đi.
"Nãy giờ ta chỉ thấy cô thuận mắt." Cẩm Địa nhẹ giọng.
"Nhưng đừng cố gắng vô ích. Ta sẽ không cho cô đâu." Cẩm Địa cứng rắn nói để Quả Quả từ bỏ.
"Cẩm Địa à, xin nàng đấy, đệ ấy vì ta mà trúng độc đang rất nguy kịch." Quả Quả lại ngồi xuống, vì Lôi Vô Kiệt mà nài nỉ.
"Ta với hắn không quen không biết, không thân không thích, tại sao ta phải chịu khổ cứu hắn?" Cẩm Địa này cũng không phải dạng vừa.
"Nàng xinh đẹp như vậy, chắc chắn tâm địa cũng rất lương thiện, nàng đành lòng nhìn một người tốt như vậy từ từ chết đi mà không ra tay cứu giúp hay sao?" Quả Quả cố tung hứng Cẩm Địa để nàng xiêu lòng. Nhưng nào có dễ như vậy.
"Các người thật nực cười. Ta mới không quản nổi sinh tử trên thế gian này." Cẩm Địa thảo dược này miệng cũng cứng lắm chứ.
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Đạo lý này nàng không hiểu sao?" Quả Quả giảng thuyết một tí, hi vọng cái vị tiên thảo kia ngủi lòng thương tình một chút.
"Cái gì đạo lý Phật môn. Nghe không hiểu. Ta không cứu." Nào ngờ, Cẩm Địa thật sự ngang ngược, nói tình không chịu nghe, nói lý cũng chẳng chịu hiểu.
"Vậy nàng muốn thế nào mới chịu cứu hắn đây?" Quả Quả thật sự không chịu nổi nữa, liền đứng phắt dậy hỏi ngay điều kiện trao đổi.
"Chỉ cần điều ta muốn hai người sẽ làm theo?" Cẩm Địa liền đắc ý hỏi lại.
"Nhất ngôn cửu đỉnh." Quả Quả rắn rỏi đáp.
"Bây giờ tâm tình ta không được tốt, nếu hai người làm ta vui, ta sẽ cho một lá." Cẩm Địa lại bắt đầu dẫn dụ.
"Làm sao?" Quả Quả gấp rút hỏi.
"Hắn hôn cô một cái." Cẩm Địa ma lanh đưa ra điều kiện "trời ơi, đất hỡi" khiến hai người kia vô cùng khó xử.
"Ngươi???" Vô Tâm nãy giờ không thèm để tâm đến thảo dược lắm chuyện kia. Khi vừa nghe đến nó bảo mình hôn Quả Quả chỉ để làm cho tâm tình nó tốt hơn một chút mà không khỏi nổi đóa lên. Quả Quả vội nắm cánh tay hắn, ngăn hắn tức giận. Vì cứu Lôi Vô Kiệt phải nhờ đến sự giúp đỡ của Cẩm Địa, trước mắt vẫn nên nhịn.
"Thảo dược cũng háo sắc như vậy. Không hiểu nổi đây là thời đại gì???" Vô Tâm than trời trách đất.
"Hắn dù gì cũng là hòa thượng. Ngoại trừ chuyện này ra, những chuyện khác ta điều thực hiện." Quả Quả nhẹ giọng thương lượng.
"Không phải ngươi vừa nói "nhất ngôn cửu đỉnh" sao?" Cẩm Địa bắt bẻ. Lên giọng quay đi. "Ngoại trừ việc này ra, những chuyện khác không làm ta thấy vui."
"Được."
Quả Quả nhanh tức khắc liền quay sang hôn lên má Vô Tâm khiến hắn đỏ mặt tía tai. Nàng ngại ngùng đến nổi gai ốc đã mọc đầy mặt. Cẩm Địa nhìn thấy biểu cảm của hai người mà khoái chí trong dạ. Quả Quả hôn Vô Tâm chỉ muốn giúp hắn giữ thanh quy của hắn (nếu Phật tổ có trách tội thì cứ trách một mình nàng là đủ), lại có thể làm vừa lòng Cẩm Địa để lấy đi thứ mình cần. Nào ngờ, Cẩm Địa lại lật lộng:
"Ta nói là hắn hôn cô. Không phải cô hôn hắn. Không tính." Thảo dược này thiệt khó chiều ah, tâm địa cũng không mấy lương thiện.
"Ngươi đừng quá quắt." Vô Tâm đã không thể nhịn được, hắn thiệt muốn một chưởng đánh chết cây thảo dược ương ngạnh này.
"Cẩm Địa, nàng đừng ép hắn. Như vậy là phá giới đấy." Quả Quả cố kiềm nén mà nhỏ tiếng, nói.
"Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Nếu hắn không thích cô, tâm hắn vững, hắn cứ xem như là vì cứu người mà không hề có một chút tạp niệm nào thì đương nhiên không ai có thể phá được giới của hắn." Cẩm Địa ngẩn cao đầu, dáng vẻ không sợ trời cũng chẳng sợ đất, lý luận nhân sinh.
"Vô Tâm ngươi cứ xem ta như khúc gỗ, ngươi vô tình đụng phải đi. Vì cứu Lôi Vô Kiệt, ta xin ngươi." Quả Quả nắm lấy vạt áo Vô Tâm nài nỉ.
"Được. Ta làm." Vô Tâm thấy Quả Quả thành khẩn như vậy, lại thêm Lôi Vô Kiệt đang trúng độc cần thuốc giải nên đành phải "nuốt lệ làm vui". Và không quên cảnh cáo thảo dược ranh ma này: "Ngươi không được nuốt lời. Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi. Ngươi không phải nhân sinh ta sẽ không phạm sát giới."
"Tốt thôi." Cẩm Địa đắc chí nhẹ nhàng ngồi vắt chân chờ xem kịch hay.
Vô Tâm hồi hộp, khẩn trương đến nỗi hai tay run run, chậm rãi đặt lên cánh tay Quả Quả nắm lấy, từ từ nghiên đầu, cúi thấp một chút, khẽ khép đôi mi, đặt lên má Quả Quả một nụ hôn dài. Thời khắc môi hắn chạm vào má nàng, tim nàng như hoạt động hết công suất, tâm thất, tâm nhĩ co không có thời gian nghỉ. Máu dồn về tim khiến nàng không thở nổi, da dẻ cũng "hồng hào" lên nhanh chóng. "Tiêu rồi. Ta cũng trúng độc rồi." Là những từ quẩn quanh trong đầu nàng lúc này. Còn Vô Tâm nói trong lòng hắn không có tạp niệm đúng là nói dối. Tim hắn đã lạc mất mấy nhịp đến cả hắn cũng không biết được.
Hai người bên kia căng thẳng tột độ bao nhiêu thì bên đây Cẩm Địa thích chí bấy nhiêu. Những lá cây vui sướng, thích thú mà ngoe nguẩy, đun đưa. Nhân lúc hai người không chú ý liền tinh ranh thừa cơ co chân chạy trốn: "Hôm nay vui như vậy là đủ rồi. Ta đi đây."
"Định chơi ta?" Vô Tâm liền rời khỏi Quả Quả, đưa tay tóm lấy Cẩm Địa nhấc bổng lên.
"Đau... đau... đau quá. Mau thả ta ra." Cẩm Địa bị tóm, vội vùng vẫy, kêu la thảm thiết.
"Nãy giờ đối xử nhẹ nhàng ngươi không muốn. Lại muốn bọn ta nặng tay." Quả Quả không còn kiên dè nữa, chỉ thẳng mặt Cẩm Địa giáo huấn.
"Được rồi... được rồi. Không đùa nữa." Cẩm Địa lần này nghiêm túc hơn một tí. Nhưng Vô Tâm vẫn không thả tay vì sợ thảo dược ranh ma này chạy mất.
"Ta không cứu hắn vì ta sợ đau... Tự mình cắt đi cánh tay của mình không đau cả thể xác lẫn tâm hồn hay sao?" Cẩm Địa ủy khuất.
"Các người có biết ta phải mất bao lâu mới có thể có được bao nhiêu tay lá hay không? Các người nói lấy là lấy đi à? Các người tưởng cuộc sống này dễ dàng lắm sao? Ta phải lẫn tránh không bao kẻ thù ngày đêm muốn nuốt mất ta?" Cẩm Địa than thở "nhân tình thế thái".
"Với lại đã lâu như vậy mà ta vẫn chưa ra hoa. Không kẻ nào chịu dòm đến ta..." Cẩm Địa nhỏ giọng xấu hổ, hai tay lá cứ đánh vào nhau.
"Ta có cách giúp ngươi ra hoa." Quả Quả vui vẻ cả giọng.
"Cách gì?" Cẩm Địa hào hứng hỏi.
"Chỉ cần ngươi tặng ta một chiếc lá. Thì ngươi sẽ ra hoa. Vì ngươi chỉ lo dưỡng lá tươi tốt nên dưỡng hoa không đủ. Nếu giờ ngươi cắt đi một chiếc lá, phần dinh dưỡng đó sẽ nuôi hoa. Hoa sẽ lập tức nở. Như vậy ta với ngươi đều có lợi." Quả Quả giải đáp thắc mắc bấy lâu của Cẩm Địa.
"Thật sao?" Cẩm Địa mừng rỡ.
"Đúng vậy. Ta tin. Ta không lừa ngươi. Chỉ có cho đi mới có thể nhận lại. Ngươi hiểu chứ?" Quả Quả giọng nhỏ nhẹ, ôn tồn.
"Hảo. Ta cho ngươi." Cẩm Địa đồng ý ngay. Vô Tâm bỏ nó xuống tản đá như cũ. Cẩm Địa cả cây co rúm lại trông có vẻ rất đau, rồi một lá Cẩm Địa Phá Lan Chi đứt ra, Cẩm Địa đưa cho Quả Quả. Quả Quả nhận lấy, hai người nhìn chiếc lá tươi xanh đang ngoe nguẩy trong tay mà vui mừng khôn xiết.
"Ngươi thật không có gạt ta." Cẩm Địa xúc động thốt lên, khi thấy một cành hoa từ chính giữa mọc ra, nụ hoa xinh xinh nhỏ nhỏ chợt nở ra đỏ thắm ngát hương.
"Thật thơm." Quả Quả nhắm mắt hít vào hương hoa thơm lừng. Vô Tâm cũng ngửi thấy nhưng hắn lại không cảm thán gì.
"Cảm ơn ngươi." Quả Quả, Cẩm Địa vui mừng đồng thanh.
"Haha" Cả hai tâm đầu ý hợp, ngẩn đầu đắc chí cười lớn.
"Giờ ta phải đi rồi." Quả Quả chợt lưu luyến trong giọng.
"Sau này ta còn gặp lại ngươi không?" Cẩm Địa cũng vậy, tuy cả hai quen biết trong chốc lát nhưng lại thân thiết lúc nào không hay, đến lúc rời đi lại không nỡ.
"Có duyên sẽ gặp lại. Hẹn ngày tái ngộ." Quả Quả phấn chấn, lạc quan lên.
"Nếu có đi Tây Vực chơi nhớ đến tìm ta." Cẩm Địa cũng trở nên vui vẻ hơn cho cuộc chia ly bớt luyến tiếc.
"Được." Quả Quả gật đầu, rồi cùng Vô Tâm xoay người rời đi.
"À... muốn tìm Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư hãy đi về hướng nam nhìn dưới chân mà kiếm." Cẩm Địa ở lại, nói vọng theo chỉ điểm.
"Đa tạ ngươi. Tạm biệt." Quả Quả đi xa, quay người lại nhìn Cẩm Địa lần nữa, nở nụ cười, vẫy vẫy tay chào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.