Chương 14
Bạch Tiên
06/12/2015
Nhìn hắn tự dưng nhìn nàng cười, nàng tự nghĩ không phải hắn có vấn đề chứ.
- Ngươi đoán xem.
Sau đó nàng đứng dậy, nhìn chung quanh phòng, thấy một chiếc bàn trên đó có giấy bút, Bạch Tuyết Linh đi tới ngồi xuống ghế rồi hỏi hắn :
- Ngươi biết ta là ai sao ?
- Ta không biết, cũng không cần biết, ta chỉ biết nàng là nương tử của ta.
Không cần suy nghĩ, hắn liền trả lời. Điều này làm Bạch Tuyết Linh có chút ngạc nhiên, khóe môi hơi mỉm cười. Thấy nàng cười, hắn ngơ ngác nhìn nàng, nương tử hắn cười thật đẹp.
- Ngươi thật sự muốn ta làm vợ ngươi ?
Nhìn hắn cũng không tệ, dù sao trong ba tháng nàng cũng không thể sử dụng sức mạnh, nhìn hắn đắc đạo thành tiên chắc cũng được một thời gian rồi. Ừm, tuổi như vậy mà đã thành tiên coi bộ cũng là một cái thiên tài, không tệ, tạm chấp nhận được.
- Phải.- Hắn kiên định trả lời
- Không hối hận.
- Không.
- Ta đáng tuổi bà ngươi đấy.
- Tuổi tác không quan trọng.
- Ừm, vậy ta hỏi ngươi, trước ta ngươi có lấy ai chưa ?
- Không có ai.
- Ngươi có thị thiếp ?
- Không.
- Ngươi có nha hoàn thông phòng ?
- Không.
- Ngươi từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân ?
- Không.
- Ngươi là xử nam ?
- Không, ách, đúng vậy.
- Ừm, tạm được, ngươi lấy ta thì ngươi nên biết suốt đời suốt kiếp cũng chỉ được phép có một mình ta. Nếu ngươi phản bội ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, tiên giới, nhân gian, ma giới hay âm phủ ta sẽ khiến ngươi không có chỗ dung thân.
- Suốt đời suốt kiếp Hàn Thiên Phong ta cũng chỉ có nàng là nương tử, đời đời kiếp kiếp nhất thế một đôi.
- Được, vậy đóng dấu vào đây.
Từ lúc nào trên tay nàng đã viết xong một bản bao gồm các điều khoản mà hắn phải tuân thủ, nàng đưa cho hắn. Hàn Thiên Phong cầm lấy đọc những điều trong đó
Không được phép nhìn người khác ngoại trừ ta. Ta nói sai, ngươi phải bảo ta nói đúng, không được phép cãi.
Ta nói gì ngươi phải nghe và làm theo. Ta vui ngươi cũng phải vui, không được làm ta mất hứng, ta buồn ngươi phải tìm cách làm ta vui.
Ta nói hoa là cỏ, cây là lá... ngươi không được phép phản bác.
Ta bảo ngươi đi hướng đông, ngươi không được phép đi hướng tây, nam, bắc.
Ta muốn chỉnh người, ngươi không được phép ngăn cản mà phải hỗ trợ ta.
... ....
Đọc một lượt, hắn đóng dấu ngay vào đấy và thầm nghĩ 'nương tử thật trẻ con' nhưng hắn thích.
- Được rồi, còn một điều nữa không đươc gọi ta 'nương tử'.
Nghe thế, mặt hắn bỗng trở nên đáng thương, ai oán nói :
- Nương tử, ta không gọi nàng là nương tử vậy gọi nàng là gì đây?
- Bạch Tuyết Linh. Còn nữa không được phép ngủ cùng ta, ngươi đi phòng khác ngủ đi.
Nói xong nàng bước về phía giường, nằm xuống ngủ, để mặc ai đó còn đang đứng kia.
- Ngươi đoán xem.
Sau đó nàng đứng dậy, nhìn chung quanh phòng, thấy một chiếc bàn trên đó có giấy bút, Bạch Tuyết Linh đi tới ngồi xuống ghế rồi hỏi hắn :
- Ngươi biết ta là ai sao ?
- Ta không biết, cũng không cần biết, ta chỉ biết nàng là nương tử của ta.
Không cần suy nghĩ, hắn liền trả lời. Điều này làm Bạch Tuyết Linh có chút ngạc nhiên, khóe môi hơi mỉm cười. Thấy nàng cười, hắn ngơ ngác nhìn nàng, nương tử hắn cười thật đẹp.
- Ngươi thật sự muốn ta làm vợ ngươi ?
Nhìn hắn cũng không tệ, dù sao trong ba tháng nàng cũng không thể sử dụng sức mạnh, nhìn hắn đắc đạo thành tiên chắc cũng được một thời gian rồi. Ừm, tuổi như vậy mà đã thành tiên coi bộ cũng là một cái thiên tài, không tệ, tạm chấp nhận được.
- Phải.- Hắn kiên định trả lời
- Không hối hận.
- Không.
- Ta đáng tuổi bà ngươi đấy.
- Tuổi tác không quan trọng.
- Ừm, vậy ta hỏi ngươi, trước ta ngươi có lấy ai chưa ?
- Không có ai.
- Ngươi có thị thiếp ?
- Không.
- Ngươi có nha hoàn thông phòng ?
- Không.
- Ngươi từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân ?
- Không.
- Ngươi là xử nam ?
- Không, ách, đúng vậy.
- Ừm, tạm được, ngươi lấy ta thì ngươi nên biết suốt đời suốt kiếp cũng chỉ được phép có một mình ta. Nếu ngươi phản bội ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, tiên giới, nhân gian, ma giới hay âm phủ ta sẽ khiến ngươi không có chỗ dung thân.
- Suốt đời suốt kiếp Hàn Thiên Phong ta cũng chỉ có nàng là nương tử, đời đời kiếp kiếp nhất thế một đôi.
- Được, vậy đóng dấu vào đây.
Từ lúc nào trên tay nàng đã viết xong một bản bao gồm các điều khoản mà hắn phải tuân thủ, nàng đưa cho hắn. Hàn Thiên Phong cầm lấy đọc những điều trong đó
Không được phép nhìn người khác ngoại trừ ta. Ta nói sai, ngươi phải bảo ta nói đúng, không được phép cãi.
Ta nói gì ngươi phải nghe và làm theo. Ta vui ngươi cũng phải vui, không được làm ta mất hứng, ta buồn ngươi phải tìm cách làm ta vui.
Ta nói hoa là cỏ, cây là lá... ngươi không được phép phản bác.
Ta bảo ngươi đi hướng đông, ngươi không được phép đi hướng tây, nam, bắc.
Ta muốn chỉnh người, ngươi không được phép ngăn cản mà phải hỗ trợ ta.
... ....
Đọc một lượt, hắn đóng dấu ngay vào đấy và thầm nghĩ 'nương tử thật trẻ con' nhưng hắn thích.
- Được rồi, còn một điều nữa không đươc gọi ta 'nương tử'.
Nghe thế, mặt hắn bỗng trở nên đáng thương, ai oán nói :
- Nương tử, ta không gọi nàng là nương tử vậy gọi nàng là gì đây?
- Bạch Tuyết Linh. Còn nữa không được phép ngủ cùng ta, ngươi đi phòng khác ngủ đi.
Nói xong nàng bước về phía giường, nằm xuống ngủ, để mặc ai đó còn đang đứng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.